Chương 48: Điện Thoại Bất Ngờ và Màn Hẹn Hò "chớp nhoáng" (2)
Sáng hôm sau, lúc Vương Huy rời nhà đưa con đi học, Minh An cũng lẽo đẽo một cách thần bí theo sau. Cậu bí mật không cho ai hay biết, một thân trùm kín không bỏ lọt một tia sáng vào người, cẩn thận núp sau bụi cây to đối diện cổng trường quan sát bốn phía. Tuy mới chỉ hành nghề phóng viên không bao lâu, nhưng kinh nghiệm chinh chiến thực tế cũng đủ để cậu dùng vào những trường nhỏ như thế này. Chỉ không ngờ là...
-Có nóng không? – Người đàn ông kế bên quan tâm hỏi cậu
-Tất nhiên là nóng rồi, còn phải hỏi – Mắt cậu vẫn hướng về phía cổng trường, thuận tiện trả lời câu hỏi
-Vậy ở đây làm gì? – tiếp tục quan tâm mà hỏi
-Đương nhiên để rình, nếu không tại sao tôi phải cực khổ thế này – Vẫn hồn nhiên trả lời không hay biết
-Rình làm gì?
-Tất nhiên là.... là ...a....a – Minh An tức giận vì bị phá rối, định bụng quay sang mắng người kia một trận thì bắt gặp khuôn mặt Vương Huy đang cau có nhìn mình.
Kinh nghiệm hành nghề bao nhiêu năm cũng không thể giải quyết tình huống bất dắc dĩ hiện tại. Đối diện với Vương Huy, Minh An lập tức líu lưỡi không thể nói đàng hoàng một câu huống hồ chi là mắng người. Chỉ biết liếc con mắt trái, đá con mắt phải nghĩ cách thoát thân lẹ lẹ.
-A... a cái gì hả ? Anh hỏi em đang rình cái gì ? – Vương Huy nhìn bộ dạng lúng túng của cậu liền nổi hứng trêu chọc
-A, hình như anh nhìn nhầm người rồi. Không quen biết anh – Lập tức giả vờ không quen biết, co chân bỏ chạy cho nhanh là trước hết
Nhưng cánh tay đã bị một lực mạnh kéo lại làm cậu mất đà ngã lăn đúng ra nền cỏ. Vương Huy ngồi lên người cậu lột kính đen và khẩu trang ra, nắm lấy cằm lật qua lật lại mấy cái, chăm chú nhìn thật kĩ rồi đưa ra thông báo:
-Nếu đã không quen thì tháng này đừng nói tới tiền tiêu vặt
Ngay lập tức, Minh An giãy giụa phản kháng, hoàn toàn đem lời nói mới đây bay cùng theo theo gió : - A, ai nói không quen biết. Rất thân thiết là đằng khác!
Vương Huy chán ghét kéo cậu đứng dậy, lập lại câu hỏi một lần nữa : - Anh hỏi em đến đây rình cái gì ?
Minh An đứng dậy phủi phủi mấy sợ cỏ dính trên người : - A, không có gì hết, em đến xem coi bé gái Minh Minh thích như thế nào ?
Vương Huy nhíu chân mày, dường như không đồng tình với việc làm của cậu : - Dạo này em có vẻ rảnh rỗi lắm thì phải ?
Minh An lắc đầu ngầy nguậy phản biện : - Đâu có, em dạo này rất bận nhưng vẫn rảnh chút thời gian đi nhiều chuyên thôi
Vương Huy nhìn khắp người cậu một lượt không thấy mang theo túi xách hay máy ảnh thì tiếp tục hỏi : - Hôm nay không đi làm ?
-Anh có thể tiếp thu nhiều thông tin về em hơn được không ? Hôm qua em đã quảng cáo hơn 3 lần chuyện hôm nay em được nghỉ rồi – Minh An có chút không hài lòng mà giải thích lại lần thứ 4
-Vậy thì tốt – Vương Huy gật đầu như nhớ ra chuyện hôm qua
-Tốt cái gì á ? Hôm nay anh không đi làm sao ? – Minh An bây giờ cũng kịp thời nhận ra mà hỏi ngược lại anh
-Cũng không có việc gì làm, không cần đến công ty
-Wao, anh làm Boss sướng thật nha ! Chẳng trách lúc trước em đến, mấy cô nhân viên thường hay phàn nàn anh đến công ty chỉ đi qua đi lại làm màu cho có
Hoàn toàn là bịa đặt 100%, số lần cậu đến Royal còn không vượt nổi con số 5, làm gì có thể kết giao được mấy cô nhân viên tận tình ngồi nói xấu sếp của mình. Chỉ trừ khi muốn nghỉ việc chẳng ai có đủ can đảm làm điều đó.
-Vậy em cũng nên biết mấy người đó anh đã sớm cho nghỉ việc – Vương Huy chỉ đơn giản chơi trò đối đáp nhưng lại khiến Minh An không biết phải nói gì thêm nữa
Vương Huy nhìn lên trời. Hôm nay nắng không gay gắt, quả thật thời tiết vô cùng đẹp đẽ
-Minh An, nghĩ lại thì anh với em chẳng có mấy lần hẹn hò
-Thì ra anh cũng biết – Minh An gật đầu tán thành mà trách cứ anh
-Vậy hôm nay đi hẹn hò một bữa
-Hẹn hò? Hôm nay? – Không tin được là tai mình vừa nghe những từ này. Hiếm khi Vương Huy lại chủ động đề nghị với cậu một việc trên trời như vậy.
-Đúng lúc không có việc, sẵn tiện kiếm việc quan trọng hơn để làm – Vừa dứt câu đã quay người đi qua bên kia đường lấy xe
-Còn có việc quan trọng hơn kiếm tiền á? Việc gì vậy? – Minh An thắc mắc đuổi theo anh để hỏi rõ
-Trông chừng em, tránh để em ra ngoài gây sự chính là việc lớn nhất của anh - Vương Huy ung dung ngồi vào xe mà trả lời
Một mình cậu đứng bên ngoài ngây ngốc phân biệt lời của anh có phải hàm ý trêu chọc mình hay không. Lát sau, cửa xe mở tung, Minh An ôm chầm cổ anh bật cười: - Thì ra với anh, em quan trọng nhất!
Hai người một mạch chạy đến quán cơm ở gần trường đại học. Nơi này, đã bao nhiêu năm không đến, bây giờ đã biến thành ngôi nhà cổ lọt thõm giữa những dãy nhà cao ngất trời, riêng chỉ có hương thơm là vẫn mộc mạc và ngon lành như cũ. Vương Huy và Minh An ngồi vào một bàn trong góc khuất, từ trong bếp truyền ra một mùi thơm nồng đậm ngai ngái của nồi cơm nấu bằng bếp than. Chiếc chuông treo trước cửa bếp kêu keng keng mỗi lần bác trai bưng ra một phần cơm. Vương Huy từ lúc bước vào có ho nhẹ mấy tiếng, đã lâu không đến đây, mùi vị năm xưa mãnh liệt kích thích yết hầu có phản ứng. Minh An rót cho anh một ly nước lọc, anh nhận lấy uống hết một hơi.
Đợi một lúc thì cơm cũng dọn lên, một phần cơm thịt bò xào cho anh và cơm gà kho ngũ vị cho cậu kèm theo hai chén canh bí đao thịt bằm. Minh An tách đũa đưa cho anh, rồi lấy một đôi cho mình. Cậu gắp vào miệng một miếng cơm, hương vị ngào ngạt thơm lừng của hương đồng gió nội bao trùm cổ họng. Cậu thuận tay gắp một miếng thịt bò từ bên anh, Vương Huy vẫn điềm tĩnh không phản đối, còn đẩy đĩa thịt bò lại gần cậu cho thuận tiện hơn, để mặc sức cậu lấy chỉ cần không lấy hết là được.
Minh An ăn được kha khá thịt bò, đem một miếng gà bỏ sang chén của anh, rồi nhanh tay chộp về thêm miếng thịt bò nữa. Vốn dĩ, Minh An cũng có thể gọi thêm một phần cơm thịt bò, nhưng cậu vẫn thích lấy từ phần của anh, nhìn thấy anh nhường nhịn cho mình luôn có cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
Ăn cơm xong, Minh An hăng hái rủ rê Vương Huy chơi trò chơi. Vương Huy lạnh lùng tất nhiên hoàn toàn phản đối, nhưng trải qua một màn năn nỉ tra tấn đe dọa đủ điều của cậu cũng gật đầu chấp thuận. Nếu từ chối không biết chừng Minh An sẽ làm ra bộ dạng gì mà lật tung cái quán này lên. Anh chính là có lòng tốt giúp hai bác chủ quán giữ lại nơi làm ăn yên ổn. Minh An hào hứng bày trò giành muỗng. Đếm tới 3 ai giành được cái muỗng gõ vào trán người kia thì thắng. Người thắng có thể đặt câu hỏi hoặc ra yêu cầu với người thua. Lần chơi thứ nhất, Vương Huy thắng, Minh An ôm trán thiếu điều muốn trào nước mắt nhưng vẫn hùng hồn hỏi anh:
-Anh muốn hỏi hay đặt yêu cầu?
Vương Huy sau một lúc suy nghĩ buông ra một câu không mặn không nhạt:
-Em chịu trưởng thành một chút. Tránh làm chuyện mất mặt là được. Yêu cầu của anh chỉ có vậy
Minh An ai oán ôm hận quyết tâm giành chiến thắng vòng sau, như thế cậu liền hứng thú hỏi anh:
-Anh có yêu em không? – Chỉ có một lần hỏi liền phí phạm như vậy
-Còn tùy – Vương Huy vốn chẳng hứng thú trả lời một câu cộc lốc
-Tùy gì nữa? – Minh An tức tối tra hỏi
-Em chỉ được hỏi một lần một câu – Vương Huy ôn tồn nhắc lại luật chơi
Minh An hai mắt đỏ tia máu quyết tâm giành chiến thắng thêm một vòng nữa
-Câu hỏi trước đó, tùy cái gì vậy? – Minh An nhanh miệng hỏi dồn
-Tất nhiên là tùy vào thái độ của em, nếu em còn nghĩ ra những trò không đâu, anh nghĩ nên kết thúc sớm một chút
Trong quán lúc này hoàn toàn vắng vẻ, ngoại trừ anh và cậu còn có thêm một cặp trai gái đang tính tiền sắp rời đi. Cho nên, hai người cứ tự nhiên chơi như vậy cho đến khi hai bác chủ quán đi ngủ một giấc trưa rồi tỉnh dậy mới chịu rời đi. Kết quả như dự đoán vẫn là Minh An thảm hại nhất, chỉ trừ hai bàn thắng lúc đầu còn lại đều thua Vương Huy. Cái trán bị vùi dập sưng đỏ như con cá la hán, cũng may anh bỏ qua cho cậu mấy lượt cuối, nếu không họa may cậu nên đi hẹn bác sĩ tư vấn xương sọ mất thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro