Chương 51: Trên đời này cũng có người không thể bắt nạt! (2)
Sau buổi "tư vấn hướng nghiệp" đầy căng thẳng tối hôm qua, Vương Huy cuối cùng cũng rút ra một nhận định: Minh An quả thực rất nghiêm túc trong việc giáo dục con cái. Bằng chứng rõ ràng là đã hơn 8 giờ tối mà cậu vẫn còn chạy đôn chạy đáo ngoài đường để đăng kí trung tâm học thêm cho Dương Minh. Dẫn đến việc Vương Huy tan ca về nhà tưởng chừng có thể thấy được hình ảnh một gia đình ấm cúng bên bàn cơm, nhưng lại thành ra loại sự tình một mình thui thủi giữa căn nhà trống trải không bóng người.
Minh An vừa mới gọi về bảo anh cứ ăn cơm trước, cậu còn phải chạy lanh quanh mấy chỗ nữa mới về được. Nhưng Vương Huy chỉ đáp lại một câu rất chắc nịch qua điện thoại:
- Anh chờ em!
Minh An nghe được câu nói này, trong tim rộn ràng ca múa. Cảm tưởng bao nhiêu mệt mỏi thấm dần qua từng lớp áo, từng lớp da rồi tan biến đi mất, sức lực như thêm phục hồi mà hăng hái sốc nổi trên cung đường đông nghẹt người và xe. Nghĩ cũng lạ, trước khi cưới Minh An, không phải Vương Huy vẫn phải chịu cảnh một mình ăn cơm đó sao? Bây giờ mới nhớ đến hoàn cảnh cô đơn lẻ bóng lúc trước, anh không khỏi rùng mình. Hóa ra, từ lúc Minh An đặt chân vào ngôi nhà này, mọi thứ trong anh cũng dần được thay đổi, từ những đồ nội thất, cách bài trí trong nhà cũng đôi chỗ khang khác, đến những thói quen thường ngày cũng từ từ vô tình dung hòa. Mỗi buổi sáng ra, Vương Huy sẽ không còn chịu cảnh tất bật ủi mấy bộ quần áo mà chỉ cần bước đến tủ để lấy ra một bộ Minh An đã chuẩn bị từ trước. Bữa ăn tối cũng không phải giới hạn bởi mì gói hay thức ăn nhanh một mình cho nhanh mà giờ đây đã có thêm hai người luôn náo loạn ngồi cùng bàn. Vương Huy vốn dĩ chẳng thích ồn ào, cũng chẳng thích người khác dong dài nhiều chuyện. Nhưng chỉ có hai người họ khiến anh chịu lắng nghe và nhận ra rằng nếu không thể nghe tiếng họ vang lên trong nhà thì nơi đây chắc chắn sẽ rất ngột ngạt tù túng.
Những thói quen thay đổi ấy khiến Vương Huy dễ chịu và cảm thấy tự hào vì là người "đàn ông lớn" của gia đình này. Anh giơ lên bàn tay, miết trên chiếc nhẫn bạch kim sáng bóng, khóe môi không thể giấu giếm nụ cười hạnh phúc. Quả thực quyết định lựa chọn Minh An, quyết định chờ đợi cậu, phải làm ra những chuyện đáng xấu hổ để bắt cậu về đây, Vương Huy chưa từng hối hận lấy một phút giây nào.
Cửa nhà bất chợt mở ra, từ đằng xa đã nghe tiếng bước chân cậu như muốn đạp bể cả nền nhà. Vương Huy mau chóng thu gọn lại nụ cười, cố tình bày ra một bộ dạng chỉnh chu ngồi xem ti vi. Minh An bực dọc lao thẳng vào bếp rót cho mình ly nước lạnh, uống hết một hơi rồi lại bay ra phòng khách vừa nhìn Dương Minh cúi gằm mặt từ từ tiến vào vừa mở miệng tố cáo với anh:
-Anh xem thằng bé rốt cuộc học khôn anh chỗ nào mà thành ra như vậy?
Vương Huy kéo Dương Minh ngồi đến bên cạnh mình, giúp thằng bé cởi áo khoác rồi hướng mắt về phía cậu:
-Sao vậy?
Minh An chỉ chờ anh hỏi như vậy, lập tức tuôn ra một tràng những ấm ức chịu đựng từ chiều đến giờ:
-Lúc chiều, em dẫn con đi đăng kí học môn năng khiếu, dẫn đi khắp một lượt, Minh Minh cũng không chịu chọn môn nào. Cuối cùng mới chọn lớp guitar, nhưng ai ngờ đâu lúc em đang trao đổi với thầy giáo, thằng bé chạy đi mất. Chạy khắp một vòng trung tâm tìm kiếm mới thấy Minh Minh đang đứng trước lớp vẽ nghệ thuật. Em cũng tưởng con thích vẽ nên mới lại gần hỏi han. Nhưng sự thật là lớp học đó dạy vẽ tranh khỏa thân. Anh xem, Minh Minh quyết bỏ lớp guitar để học lớp này đấy.
Vương Huy một bên chăm chú lắng nghe không nhịn được cười mà xoa đầu con trai. Minh An thấy dáng vẻ anh chẳng có gì phản đối chuyện này thì tức càng thêm tức:
-Anh còn cười được nữa. Em ngay tại đó la một trận nhưng thằng bé vẫn kiên quyết muốn học, còn khẳng định là học lớp này mới vẽ đẹp được như anh. Anh nói rõ đi, có phải trước khi thi kiến trúc anh từng là họa sĩ tranh khỏa thân hay kiểu người mẫu khảo thân phải không?
Vương Huy khẽ chau mày, nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt Dương Minh lên, vừa cười vừa ôn tồn giải thích:
-Minh Minh, con có chút hiểu lầm thì phải? Ba chỉ vẽ được dạng tranh bình thường, còn tranh khảo thân đòi hỏi ở mức độ cao hơn. Nếu ba thực sự có khả năng đó, có thể trong nhà này đã treo đầy tranh khỏa thân của ba An.
Nói rồi, thằng bé cũng bật cười theo khiến Minh An ngượng ngùng đỏ mặt. Ban đầu, đã cố hết sức đè nén lửa giận để đem chuyện này về kể anh nghe, tranh thủ tìm kiếm sự ủng hộ hiếm hoi. Nào ngờ, sự tình trái ngược, chính bản thân cậu lại bị đem ra làm trò cười của hai cha con họ. Cuối cùng Minh An tức tối chạy vào nhà bếp làm nhanh gọn bữa tối. Dù sao Vương Huy cũng chưa ăn gì còn bản thân cậu cũng đang đói cồn ruột. Trước khi quay lưng bước đi, cậu lặp lại một lần nữa ý kiến phản đối của mình:
-Em không biết đâu, Minh Minh còn nhỏ đã học đòi vẽ tranh khảo thân. Sau này trưởng thành chưa chắc em đã đồng ý. Hai cha con tự giải quyết đi, em nhất quyết không đồng ý chuyện này.
Minh An một mạch đi vào bếp, lấy ra cái cái bát sứ trắng. Cả ngày nay, cậu mệt mỏi rã rời, hết chạy đi lấy tin chiều về lại phải chở con đi đăng kí học, chân tay cậu bây giờ như muốn đứt ra từng khúc nên chẳng kịp mua món gì. Chỉ đành lấy ra hai gói mì, đập vào 2 trái trứng gà, bỏ thêm rau xanh như vậy cũng đủ lót dạ. Kết quả buổi tối đơn giản của gia đình là hai người ông ngồi đối diện nhau cắm cúi với hai tô mì không quan tâm đến bất cứ ai cả, còn một đứa nhóc thì ở bên nhây nhây li bột trà xanh trên tay. Tạm thời chẳng có chiến tranh, xung đột mà yên bình ngồi ăn chung một bàn với nhau.
Cũng tối hôm đó, Minh An ngồi tại bàn học của Dương Minh dạy con trai học thuộc lòng bài thơ. Vốn dĩ ngày mai, lớp Dương Minh có dự giờ, cô giáo phân công cho thằng bé học thuộc bài thơ rồi đứng trước lớp đọc cho mọi người cùng nghe. Minh An dõng dạc đọc được mấy câu:
-"Quê hương là chùm khế ngọt/ Cho con trèo hái mỗi ngày".
Dương Minh chăm chú lắng nghe ngay lập tức có ý kiến: Tại sao quê hương lại là trái khế? Con hái ăn mất rồi thì sao còn là quê hương nữa?
Minh An quay qua tận tình giải thích: Đây là kiểu so sánh, tác giả so sánh quê hương với trái khế ý nói là quê hương rất bình dị thân thuộc với mỗi người. – Rồi không đợi nhóc con ý kiến thêm nữa, cậu tiếp tục đọc hai câu thơ tiếp theo:
-"Quê hương là đường đi học/ Con về rợp bướm vàng bay".
Dương Minh một bên lại mở miệng nói: - Quê hương là đường đi vậy chẳng lẽ con đi hằng ngày là đạp nát quê hương sao ba? Với lại mỗi lần ba Huy rước con, con chẳng thấy con bướm nào bay qua hết. Con thấy toàn xe thôi à!
Minh An lần nữa cắn răn giải thích cho con được hiểu: - Đây là đường đi học dưới quê tác giả. Tác cũng chỉ đang so sánh thôi.
Cậu lại đọc tiếp những câu còn lại, mỗi chút lại phải gián đoạn để giải thích cho Dương Minh hiểu ý thơ.
-"Quê hương mỗi người chỉ một/ Như là chỉ một mẹ thôi".
Dương Minh liền ngẩng đầu dậy, đôi mắt lấp lánh đầy thắc mắc: - Ba ơi, con đâu có mẹ đâu, vậy con không có quê hương phải không?
Minh An lập tức cứng họng, khuôn mặt vô biểu cảm mà hỏi lại: - Ai nói con không có mẹ?
Nhóc con vẫn thản nhiên trả lời: - Là ba Huy nói. Ba Huy nói con là do ba An sinh ra. Ba Huy còn nói ba An đặc biệt lắm, không ai sinh được con ra ngoài ba An.
Minh An từ xấu hổ lại chuyển sang tức giận, một mạch chạy sang phòng làm việc tìm anh, quăng quyển sách giáo khoa lên bàn mà trách móc:
-Đều tại anh hết. Minh Minh thành ra bây giờ đều tại anh hết
Vương Huy đang thảnh thơi ngồi đọc sách chuyên ngành, nhẹ nhàng nâng lên gọng kính hỏi cậu: - Lại có chuyện?
Minh An lập tức gật đầu, tuôn ra hết những khó chịu uát ức kìm chế nãy giờ:
-Đều tại anh bơm vào đầu Minh Minh toàn suy nghĩ nghĩ thực dụng. Em dạy nó đọc thơ, một câu lại phản bác, hai câu lại có ý kiến. Thơ ca là nghệ thuật mà thằng bé lại không chịu hiểu. Lúc nãy còn nằng nặc nói không có mẹ, nó là do em sinh ra. Tại sao anh lại kể ra hết?
-Lẽ nào Minh Minh không phải em sinh ra? Là do anh sinh ra chắc?
Minh An cứng họng, một phúc sau lại đùng đùng kéo anh đứng dậy:
-Lỗi đều do anh, bây giờ anh đi dạy nó đi
Vương Huy bất đắc dĩ cầm theo quyển sách bước sang phòng Dương Minh. Anh tiến lại bế con trai ngồi lên đùi:
-Nhóc con, tại sao không chịu học thơ?
-Không phải tại con đâu. Tại bài thơ không thực tế chút nào thôi!
-Thơ không thực tế vậy socola với đồ chơi của con có thực tế không? Ngày mai nó sẽ biến mất không còn một thứ. – Nhẹ ngàng đe dọa
Dương Minh nghệch mặt ra. Vương Huy lại coi mọi chuyện như không, vỗ vỗ đầu con:
-Con nên nhớ rõ trên đời này có một người con tuyệt đối không được bắt nạt cũng không được phép bắt nạt! Con biết là ai đúng không?
Dương Minh xụ mặt, liên tiếp gật đầu đã hiểu. Người ấy đã khiến nhóc lao đao một phen, bây giời lại còn có người "bảo kê" cho. Thật muốn nằm vật ra ăn vạ mà! Không chịu, không chịu đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro