Chương 53: Bệnh cảm của Vương Huy (1)
Tuy đau ê ẩm khắp người, nhưng sáng hôm sau, Minh An vẫn mở bừng mắt dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học thường ngày. Ngoài trời, sau một trận mưa đêm rả rích, cảnh vật như bừng tỉnh khỏi cơn mộng dài mà hé mở những thời khắc huy hoàng của ngày mới. Rèm cửa trắng lay động theo gió sớm, luồn khí lạnh tràn vào phòng khiến Minh An chưa kịp thích ứng không khỏi rùng mình. Cậu đứng dậy nhanh chân nhanh tay chạy đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ giữ ấm, cẩn thận mặc quần áo vào rồi rón rén từng bước mở cửa đi xuống lầu dưới.
Hôm nay thuận tiện là chủ nhật, Dương Minh không đi học, Vương Huy cũng không cần đến công ty, cả cậu cũng được phép vắng mặt ở tòa soạn. Không khí ngoài trời trong lành, tươi mới thật thích hợp để cả gia đình có thể đi chơi với nhau.
Nghĩ vậy, cậu đi đến phòng Dương Minh đánh thức con trai dậy. Thằng bé đang còn vùi đầu trong chăn ấm, bất thình lình bị "phá rối" thì nhăn nhó mặt mày khó chịu, lăn qua lộn lại mấy cái, gãi gãi mông mấy lần mới chịu bất đắc dĩ đi vào phòng vệ sinh đánh răng. Lúc quay ra là một bộ dạng tươi tỉnh sáng lạn hơn hẳn, còn chưa kịp tươi cười chào buổi sáng đã bị Minh An kéo đi thay đồ mới. Thằng bé chưa hiểu vấn đề là gì mới hỏi ba nó:
-Ba, thay đồ đi đâu vậy?
-A, hôm nay hai ba dẫn con ra ngoài chơi!
-Thật sao ạ? Đi đâu vậy ba?
-Còn chưa tính đến, trước hết cứ phải hỏi ba Huy trước.
Vẫn là phải tùy thuộc vào quyết định của người này. Nếu lát nữa Vương Huy "trái gió trở trời" bảo không muốn đi, chỉ có thể đành ngậm ngùi lãng phí một ngày nắng đẹp tinh khôi như hôm nay. Vì thế, cả Minh An và Dương Minh đều cẩn thận biên soạn ra lời thoại đối đáp để có thể bằng mọi cách lôi kéo, chèn ép, dụ dỗ anh đưa ra ngoài chơi.
Nhưng người tính vẫn không bằng trời tính, lúc Minh An dắt theo con trai lên phòng gọi Vương Huy dậy thì mới phát hiện một hiện tượng lạ chưa từng xảy ra trong lịch sử gia đình này: Vương Huy bị sốt. Trời đánh thánh đâm bất chợt nhầm ngày chủ nhật, giữa lúc mọi người đang hưng trí bừng bừng đi chơi bên ngoài thì phải bắt gặp một sự việc hiếm có không thể tin được . Từ lúc về sống trong căn nhà này tới nay, đối với cả Minh An và Dương Minh đều là lần đầu có cơ hội nhìn thấy Vương Huy bị cảm nằm yên một chỗ như vậy.
Minh An lại gần từ từ vén tấm chăn ra khỏi đầu anh, khẽ giọng gọi: - Huy, dậy đi!
Vương Huy vẫn nhắm mắt không muốn trả lời, khuôn mặt anh hơi xanh xao.
Minh An lại lần nữa lay lay bả vai anh, âm lượng hơi lớn hơn một chút: - Huy, có nghe em nói không? Anh bị cảm rồi à?
Vương Huy hơi he hé mắt, vẫn không có ý định trả lời câu hỏi của cậu, trực tiếp xoay người đi.
Minh An quả thật đang rất lo cho anh, Vương Huy bị cảm là lần đầu tiên cậu gặp ca khó như vậy, nếu anh cứ nhất quyết không trả lời, cậu cũng hoàn rối rắm không biết phải làm thế nào. Cuối cùng, cậu suy nghĩ thấu đáo, lấy hai ngón tay kẹp mũi anh lại. Chưa đầy mười mấy giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đã bị một bàn tay to lớn gạt phắt sang một bên. Vương Huy hướng mắt nhìn cậu không nói gì, có vẻ hơi bực bội.
-Sao em gọi anh không lên tiếng?
-Không nghe thấy – anh sờ sờ mũi
Minh An lần này mới nghe ra Vương Huy nói chuyện nhỏ nhẹ hơn mọi khi, tuy rằng vẫn không đầu không cuối, nhưng giọng điệu thì có vẻ bớt khô cứng hơn ngày thường. Hình như là bị nghẹt mũi, cậu đặt tay lên trán anh rồi kiểm tra lại trên trán của mình. Cảm giác nong nóng khiến tim cậu rung từng hồi lo lắng!
-Có vẻ bị cảm rồi. Sao lúc nãy lại không nói em biết? – Giọng điệu có phần hơi oán trách
-Bệnh thường thôi, nghỉ một lát sẽ hết - Trái với vẻ lo lắng của cậu, anh vẫn bình tĩnh trấn an
-Như vậy sao được, để em đi mua thuốc – Ứng với vẻ điềm nhiên của anh, cậu lại càng sốt sắng hơn nữa
-Phiền phức, không cần đâu!
-Lời nói của anh không còn giá trị! Lúc này, em mới là người có khả năng chăm sóc cho anh
Minh An đứng dậy dõng dạc tuyên bố, Vương Huy từ trong chăn đưa tay ra nắm lấy cổ tay cậu kéo ngã xuống áp sát người mình, lắc lắc đầu:
-Không cần đâu, anh khỏe rồi!
Minh An không nói gì, đơn giản là tìm cách thoát ra khỏi người anh trước. Ánh mắt cậu nhìn anh đượm buồn, đến cả lực kéo cũng không mạnh như lúc thường, cả lúc cậu áp sát vào lồng ngực còn cảm nhận được anh run rẩy một cái. Vậy mà, vẫn kiên quyết bảo không sao, không cần cậu lo lắng. Minh An có dư thừa nhạy cảm để biết Vương Huy không muốn cậu vì anh mà cực khổ, nhưng đến cả một việc đơn giản chăm sóc người bệnh cảm cậu cũng không làm được, thì thật đáng xấu hổ khi còn sống trên đời này.
-Huy, hôm nay để em lo cho anh! – Vô cùng tha thiết nắm chặt lấy tay anh
Vương Huy lần này đã gục đổ trước quyết tâm của cậu, hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản nữa. Anh nhẹ nhàng buông tay cậu, gật gật đầu. Minh An cũng nhanh chóng hiểu ý, mỉm cười đắp chăn lại cho anh. Sau đó, quay qua con trai dặn dò mấy câu đại loại như nhớ canh chừng ba Huy... rồi đi ra khỏi phòng gọi điện thoại cho mẹ:
-Mẹ à! Bị cảm nên ăn cháo gì đây?
-Sao vậy? Trong nhà có ai bị cảm sao?
-À, là Huy, sáng nay anh ấy bị cảm. Vậy con nên nấu cháo gì đây mẹ?
-Bị cảm thì nên ăn cháo lỏng một chút để dễ tiêu hóa, con cứ nấu cháo trứng gà với lá tía tô đi! Vừa may nhà mình còn một ít lá, chắc đủ dùng?
-Vậy con sang bên đó!
Minh An cúp máy rồi vội chạy đi lấy áo khoác. Sau khi dặn dò con trai ít việc thì khóa cửa nẻo cẩn thận, lập tức phóng xe đến nhà mẹ mình.
Vừa mở cửa vào nhà, đập vào mắt cậu là cảnh tưởng chị gái đang ngồi trên thảm tập yoga buổi sáng. Phong Linh vừa nhìn thấy em trai thì ngưng lại động tác, mở miệng là một câu hỏi thăm không hề tốt lành :
-Chị nghe nói « em rể » bị cảm ? Trông cậu ấy bình thường khỏe mạnh như vậy mà, có phải do em hành hạ quá đáng không ?
-Em làm sao biết được ? Ngày thường đều là anh ấy bắt em làm này làm kia, em còn không dám chống đối lại chứ đừng nói hành hạ.
-Này, sao em trai có thể vô dụng như vậy được ? Em theo trai về nhà là lập tức « đổ đốn » vậy à ?
Minh An đỏ mặt hóa thẹn, đốp chát lại một câu đụng chạm đến lòng tự ái của chị gái :
-Khi nào chị đi lấy chồng sẽ hiểu thôi ! Người chưa có chồng sẽ không hiểu nỗi khổ đó đâu !
Nói rồi quay phắt vào bên trong đi tìm mẹ, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng Phong Linh đáp trả :
-Chị mày lập tức tuần sau cưới chồng. Mày chuẩn bị tiền mua váy cưới cho chị là vừa !
Minh An chẳng bận quan tâm mà tranh cãi với chị gái mình lần nữa. Cậu đang tất bật tìm mẹ để học cách nấu cháo giải cảm. Thật sự để một đứa nhóc ở nhà trông chừng một người bệnh lúc này, cậu không thấy yên tâm chút nào !
Đúng lúc, mẹ cậu từ ngoài vườn đi vào, trên tay còn cầm theo một rổ nhỏ đựng lá tía tô xanh mơn mởn.
-Mẹ ! – Minh An lễ phép chào hỏi
-Con rể của mẹ bị cảm à? Là con bắt nó làm việc nhiều quá phải không ?
Câu nói của mẹ khiến cậu hoàn toàn suy sụp. Người nhà này rốt cuộc có phải người thân của cậu không vậy ? Sao lúc nào những chuyện xấu xa cũng đều quy trách nhiệm cho cậu ? Minh An cứ đứng đó ngây ngốc mãi một phút sau mới mở miệng giận dỗi :
-Sao con trai mẹ ở đây mẹ lại không hỏi thăm, lại chỉ quan tâm đến con rể là sao ?
-Chính vì con ở đây nên mẹ đâu cần phải hỏi nữa. Còn con rể bị cảm chính là lần đầu tiên mẹ nghe thấy, còn tưởng mình đang chứng kiến chuyện lạ đấy !
-Được rồi, được rồi. Con rửa rau giúp mẹ
Minh An giành lấy rổ rau đem đến vòi nước rửa sạch, cậu không muốn tiếp tục bàn luận đề tài này thêm nữa. Mẹ cậu cũng không « kiên trì » truy vấn mà đem gạo ra vo, đun một nồi nước sôi, rồi cho gạo vào nêm nếm gia vị, kế tiếp cho hết rau, hành tím cùng trứng gà vào nồi. Như vậy, nửa tiếng sau, một nồi cháo nghi ngút khói cũng hoàn thành. Phong Linh đói móc meo lần theo mùi hương mà « lết » vào bếp, định ăn vụng một muỗng đã bị mẹ khẽ tay ngăn lại. Cô la oai oái :
-Mẹ, con chỉ ăn một miếng thôi mà !
-Không được, cái này là để cho thằng Huy giải cảm, con muốn ăn thì tự đi mà nấu
-Mẹ, sao mẹ lại phân biệt đối xử như vậy, con gái của mẹ không bằng con rể hay sao ?
-Con không nghe câu « Con rể là khách quý trăm năm » sao ? Vương Huy tốt như vậy, mẹ còn hận khôn
Cả Minh An và Phong Linh đứng một bên đen mặt thầm sỉ vả con người đang bị bệnh cảm kia. Thì ra đối với mẹ, còn có cái quan niệm con rể « nặng giá » hơn con ruột nữa kìa !
Mẹ Minh An sau khi múc cháo đầy ắp gà mên giữ nhiệt thì đi sang mở cửa tủ lạnh, lấy ra một bình trà gừng đưa cho cậu :
Mẹ Minh An sau khi múc cháo đầy ắp gà mên giữ nhiệt thì đi sang mở cửa tủ lạnh, lấy ra một bình trà gừng đưa cho cậu :
-Mang về cho "con rể" uống ! Cái này hôm qua mẹ mới pha cho ba con thôi!
-Ba bị sao vậy?
-Ông ấy bị đau cổ họng, chuyện của người già ấy mà! Trái gió trở trời là bệnh thôi!
-Vậy bệnh của ba nặng không? Có cần con giúp không?
-Không sao, không sao, con cứ về lo cho thằng Huy đi! Ở đây có mẹ với chị của con lo được rồi!
-Vậy con về trước đây! Còn trà gừng cứ để lại cho ba uống!
-Không cần đâu! Tối qua mẹ pha cho ba con uống rồi. Cuối cùng ông ấy nôn hết ra toàn bộ, hại mẹ phải dọn dẹp cả đêm. Đến giờ vẫn còn nằm ngủ một đống trên giường kìa! Lát nữa ba con dậy, mẹ cho ăn cháo rồi uống thuốc là được. Cứ an tâm về lo cho thằng Huy đi!
-Vậy con về đây! Có chuyện thì điện thoại cho con!
-Được rồi
Mẹ và chị gái tiễn cậu ra đến tận cửa. Cậu ngồi lên xe,lúc chuẩn bị phóng đi không quên gật đầu chào tạm biệt hai người họ. Mẹ cậu cũng gật đầu lại:
-Đi đường cẩn thận đấy!
-Con biết rồi, gặp lại mẹ sau!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro