Chương 6: Sự Thật
Cả căn phòng nhuộm màu trắng muốt, từ màu sơn tường, rèm cửa sổ, gối, gra giường, đến bình hoa cũng trắng nốt. Minh An khẽ mở mắt, mơ màng nhìn căn phòng toàn là màu trắng cũng lờ mờ nhận thức được mình đang ở đâu. Đôi môi khô khốc, run run cất tiếng gọi:
- Mẹ!
Nghe tiếng gọi, bà mẹ đang ngồi gọt trái cây quay sang nhìn cậu:
- Con tỉnh rồi à? Giọng nói ba phần yếu ớt, bảy phần đau xót.
Khuôn mặt bà có vẻ tìu tụy đi nhiều, hốc mắt sâu hoắm, còn vươn đọng nước. Những nếp nhăn hằn rõ trên gương mặt, vài sợi tóc bạc lòa xòa trước trán.
- Mẹ... mẹ biết rồi? – Nhìn dáng vẻ của mẹ, Minh An phần nào đoán ra mẹ đã biết chuyện
- Mẹ, con xin lỗi! – Cậu thều thào thốt từng chữ, đôi mắt lonh lanh nhìn mẹ
Mẹ Minh An đưa ngón trỏ lên trước môi, ra hiệu cho cậu: - Chuyện này về nhà hẳn nói. Con mới tỉnh không nên cử động nhiều.
Minh An gật đầu, nhắm mắt lại, nhưng chợt nhớ ra điều gì.
- Mẹ ... con không sao chứ? – Minh An hỏi cho cậu và cả đứa bé trong bụng
- Cả hai đều ổn – Mẹ Minh An hiểu con trai muốn hỏi gì, nhẹ giọng đáp
- Vâng, mẹ cũng mệt rồi, mẹ nghỉ ngơi đi!
- Mẹ không sao, con cứ nghỉ ngơi đã – Bà vươn tay đắp lại chăn cho con
Không khí trong phòng rơi vào yên ắng, chỉ nghe được tiếng điều hòa vang lên, phả vào lòng người thứ hơi lạnh tê buốt. Minh An không nói thêm tiếng nào, khép hờ hai mắt, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
"Vây cứ để mọi chuyện diễn ra theo cách của nó".
Những ngày tiếp theo, ba, mẹ và chị hai đều thay phiên nhau đến chăm sóc cậu. Ngoài mặt tuy vẫn vui vẻ nói cười, nhưng thực chất Minh An có thể đoán được phần nào gượng gạo trên những nụ cười ấy. Những lúc như thế, cậu cũng chỉ biết thở dài. Bác Hai đôi lúc cũng ghé qua hỏi thăm, dặn cậu nhớ giữ gìn sức khỏe. Tuyệt nhiên không ai nhắc về chuyện đứa bé.
Được xuất viện thật tốt. Thoát khỏi căn phòng trắng tinh đầy mùi thuốc sát trùng, Minh An sung sướng hít thở không khí trong nhà. Dìu cậu nằm lên giường, đắp chăn lại, mẹ cậu định quay người đi thì vạt báo bị nắm lại
- Mẹ... mẹ biết rồi, tại sao không la mắng con? Mẹ im lặng như vậy, con rất sợ - Minh An nhẹ giọng nói
Mẹ thấy vậy, ngồi xuống bên giường, một tay nắm lấy tay cậu, một tay xoa xoa tóc cậu:
- La mắng thì được gì, không phải chuyện cũng đã xảy ra rồi sao
- Nhưng mẹ không tức giận la mắng hay đòi đuổi con ra khỏi nhà như những bà mẹ khác?
- Mày muốn mẹ giống vậy lắm sao? Mẹ Minh An lườm cậu một cái - Tức à? Mẹ tức lắm chứ, tại sao không nói cho mẹ biết sớm, để sự việc thành ra vậy, xém nữa còn mất luôn đứa cháu.
- Mẹ thật sự không giận con? – Minh An một lần nữa hỏi lại
- Mẹ buồn lòng thì có, buồn rất nhiều. Lúc nghe được tin, mẹ không tin nổi vào tai mình, ba con và chị hai cũng thế. Cũng may nhờ có bác Hai con cặn kẽ giải thích, cả nhà mới phần nào tiếp thu được sự thật. Trên đời này đàn ông mang thai rất hiếm, nhưng không phải không có, vừa vặn con lại có được khả năng này mà thôi.
- Mẹ! - Minh An ôm chầm lấy mẹ, vùi đầu vào ngực bà, nức nở như đứa trẻ.
- Mà mẹ vẫn thắc mắc, tại sao con lại mang thai được đứa nhỏ? - Mẹ Minh An nghi vấn hỏi
- Là con... cùng với một người ... con trai... - Minh An thẹn thùng rời khỏi ngực mẹ
Mẹ gõ đầu cậu: - Mẹ biết thừa, chẳng lẽ phụ nữ lại làm con mang thai.
- Mẹ không ngạc nhiên con là đồng tính?
- Ba mẹ không phải cổ hữu, bác Hai cũng nói qua. Đồng tính thì cũng là con người, không phải bệnh tật gì, mẹ không quan tâm. Quan trọng mày vẫn là con của mẹ. Mày hạnh phúc thì mẹ yên lòng. Vả lại, vấn đề nối dõi cũng được giải quyết. Ba mẹ không phản đối.
- Con cảm ơn mẹ - Minh An xúc động nhất thời không biết nói gì chỉ biết nói lời này
- Hai mẹ con cũng đâu phải đóng phim, nãy giờ diễn quá đạt rồi – Ba cậu vừa nói vừa vỗ tay. Ba Minh An từ đầu đã đứng ngoài cửa quan sát, xúc động thiếu điều muốn rơi nước mắt, đành vội vàng cất tiếng nếu không sẽ không kiềm lòng được mất...
- Ba! – Minh An khẽ ngẩng đầu
- Còn biết gọi ba, thật muốn tức chết với con mà, con như vậy có phải là "ăn cơm trước kẻng" không hả? Còn thằng kia đâu, ba của đứa nhỏ ấy?
- Anh ta bỏ đi rồi, không muốn gặp mặt con, chắc không chịu được việc này! – Minh An ngậm ngùi nói, Nhật Minh đã thực sự bỏ rơi cậu.
- Đàn ông con trai, có mỗi việc này mà cũng không chịu được, quá hèn nhát mà. Con trai, con lẽ ra phải quen với một người có nhân cách cao đẹp và rộng lượng như ba này! – Ba Minh An "tự sướng" vô điều kiện
Minh An và mẹ bật cười. Thấy vậy ba lại trừng hỏi:
- Tôi nói không đúng sao?
- Đúng, đúng, rất đúng – Mẹ Minh An vừa cười vừa đáp
Ba Minh An cũng cười theo. Tiếng cười rộn rã khắp phòng.
"Dù cho có đi vòng quanh thế giới, thì gia đình vẫn là nơi chốn bình yên để tìm về"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro