Chương 8: Con Trai
Cách của Phong Linh thật sự rất tuyệt vời. Bản thân Minh An cũng có nét hao hao con gái : dáng người thanh mảnh, da trắng hồng, khuôn mặt lại nhỏ nhắn nên việc giả gái không quá khó khăn. Chỉ cần make up thêm một chút, mặc thêm một bộ đầm bầu, đeo kính mát thì sẽ không đến nỗi xúc phạm người nhìn. Kết quả minh chứng cho kế hoạch hoàn hảo này là Minh An đã thuận buồm xuôi gió đến thẳng phòng khám. Sau khi nghe bác sĩ dặn dò, nói về kết quả siêu âm, Minh An cũng nhẹ nhõm ra về.
Cầm giấy siêu âm trong tay, cậu không che dấu được niềm vui mà cứ cười mãi. Mang thai cũng đâu quá khó khăn!
Những ngày này, bụng của Minh An ngày một phát triển. Những bộ quần áo của cậu cũng không còn vừa vặn nữa. Đúng lúc thì Phong Linh lại lôi về cả đống đồ Big size như một vị cứu tinh của đời cậu. Phong Linh biết em trai mình có chết cũng nhất quyết không chịu mặc mấy cái đầm bầu sến súa, chẳng qua lần đó là bất đắc dĩ mới phải mặc, nên chỉ còn cách mua đống đồ này mà thôi...
Đứa bé trong bụng là một thằng nhóc hiếu động, thường xuyên động đậy khiến Minh An không khỏi kêu đau. Chỉ những lúc Minh An nghe nhạc, hay đọc sách cái bụng mới chịu yên tĩnh. Thằng bé này từ lúc còn trong bụng đã rất khó chìu chuộng!
Vì muốn đứa bé thật khỏe mạnh, Minh An đã Không ngại tăng cân. Chỉ cần là thức ăn mẹ cậu nói hay đọc được trên mạng, miễn là tốt cho thai nhi, cậu đều bất chấp mà ăn hết. Bước lên bàn cân, nhìn những con số nhảy loạn mới chịu dừng lại, Minh An giật mình với cây kim đang chỉ vạch số trước mắt. Tăng lên 50 kg, quả thật là con số ấn tượng! Thở dài ngao ngán, thôi thì sau khi sinh sẽ giảm cân vậy.
Thời gian như chiếc guồng quay của số phận, thoắt cái Minh An đã trải qua gần 9 tháng mang thai, chỉ còn vài ngày nữa là sẽ nhập viện chờ sinh. Việc này bác Hai cũng đã giúp cậu sắp xếp chu đáo. Điều cậu cần làm lúc này là giữ cho tâm hồn thư thái hạ sinh "con đầu lòng".
Đứa bé ra đời trong niềm hân hoan của mọi người. Đó là một ngày nắng đẹp, không quá gay gắt cũng không ủ dột, âm u. Minh An sinh con bằng phương pháp mổ. Đến bây giờ, cậu mới thấu hiểu được sự đau đớn của mẹ mình khi sinh cậu và chị gái. Thằng bé ra đời tuyệt nhiên không khóc, chỉ khi bác sĩ vỗ nhẹ vào mông, mới bật lên 3 tiếng oa...oa. Bế con trai trong tay, Minh An dâng lên một cảm xúc khó tả. Cảm giác này trong thời khắc này, quá đỗi thiêng liêng, cao cả. Sinh linh trong tay cậu quá mỏng manh, chực chờ tan vỡ nếu có một cử động mạnh. Nước mắt tuy không muốn nhưng vẫn trào ra khỏi hốc mắt. Nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên đôi môi tái nhợt.
- Em định đặt cho đứa bé tên gì? – Phong Linh lên tiếng đánh động bầu cảm xúc đang thăng hoa
- Minh ... Dương Minh, em muốn nó sau này sẽ luôn ngoan ngoãn, thông minh – Minh An nở nụ cười
- Tên hay, rất được – Ba Minh An gật gù
- Cháu của bà, sau này phải thật tài giỏi, nghe chưa? – Mẹ Minh An đón lấy đứa bé từ tay cậu
Minh An đưa mắt nhìn ra cửa sổ, ngoài trời những tia nắng nhảy nhót trên nền tường của ngôi nhà mới xây, xuyên qua tầng lá cây, rọi vào cửa kính, rồi nhẹ nhàng đậu trên tay cậu. Vòng tuần hoàn thời gian quay tròn. Một khởi đầu mới lại bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro