Chương 201
Đế Tuấn cảm thấy mấy ngày gần đây thái độ của các trưởng bối trong tộc đối với hắn có gì đó không đúng. Sau khi Đế Tuấn lão tổ tỉnh lại không bao lâu, mọi người bắt đầu gọi hắn là "Tiểu Tuấn." Thoắt một cái, thái thúc gọi: "Tiểu Tuấn, rừng phía nam còn một mảnh chưa tuần tra, tối nay đi tuần núi cùng ta nhé." Chốc lát sau lại có vị trưởng bối khác tới: "Tiểu Tuấn, cái này mang về cho Tiểu Vân Thanh, chắc nó sẽ thích."
Đế Tuấn nghĩ mãi không ra, tại sao tự dưng lại thành "Tiểu Tuấn" thế này? Rõ ràng từ khi hắn về Kim Ô tộc, các trưởng bối trong tộc đều nghiêm chỉnh gọi thẳng tên hắn là Đế Tuấn.
Hắn xoa cằm, vẻ mặt đầy sầu muộn. Ở hạ giới, hắn dù sao cũng là một yêu thần, sao lên thượng giới địa vị lại chẳng bằng con trai mình nữa? Trước việc này, Loan Anh chỉ cười mà không nói.
Khi Đế Tuấn tay xách nách mang những túi đầy rau rừng trở về, Vân Thanh đang nướng đồ trong Kim Ô hành cung. Mùi khói bốc lên, ngập tràn trong cung là hương thịt nướng, mùi mực nướng. Vừa thấy Đế Tuấn quay lại, Vân Thanh lập tức reo lên: "Cha về rồi! Lại đây, mới nướng xong râu mực này."
Vừa nhìn thấy con trai, mọi thắc mắc phiền muộn của Đế Tuấn bay biến. Hắn bước tới, ôm chầm lấy Vân Thanh quay mấy vòng: "Con trai!" Vân Thanh cầm cái kẹp: "Cha, đừng nhúc nhích, thịt sắp cháy rồi." Đế Tuấn hôn Vân Thanh mấy cái mới hài lòng buông tay: "Ngoan lắm."
Ôn Hành và những người khác đang ngồi xổm bên bếp nướng, tập trung ăn xiên nướng. Đế Tuấn đặt con trai xuống rồi mới phát hiện ra, lão tổ Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất cũng đang rúc trong đám người, ăn rất hăng say! Đế Tuấn suýt trượt chân ngã nhào.
Đế Tuấn lão tổ tay cầm xiên thịt, nghiêm nghị gật đầu với hắn: "Tiểu Tuấn về rồi à? Lại đây, ăn đi." Một động tác mà người khác trông có vẻ kỳ quặc, nhưng khi Đế Tuấn lão tổ làm thì lại toát lên khí chất đế vương. Cho dù đang cầm xiên nướng, hắn và đệ đệ Đông Hoàng Thái Nhất vẫn là hai con gà oai phong nhất. Đế Tuấn còn có thể nói gì, chỉ biết thuận theo gật đầu: "Vâng, lão tổ."
Rõ ràng là đồ ăn do con trai mình nướng, nhưng khi nhận xiên nướng từ tay Vân Thanh, Đế Tuấn lại cảm thấy như đang nhận được ban thưởng của lão tổ vậy. Cảm giác vi diệu này thật khiến hắn không biết nói sao, cũng đành chịu thôi, ai bảo trong cả Kim Ô hành cung, bối phận của hắn và Loan Anh chỉ hơn mỗi Vân Thanh?
Ôn Hành nói với Vân Thanh: "Vân Thanh, râu mực nướng xong chưa? Ta mang cho sư mẫu con ít." Vân Thanh đáp lời: "Xong rồi, xong rồi."
Từ trên xe nhỏ, Phượng Uyên và Liên Vô Thương một trước một sau bước xuống. Liên Vô Thương nói chậm rãi: "Không cần mang nữa, ta ra rồi." Phượng Uyên khoanh tay, dáng vẻ oai phong đi đến bên cạnh Vân Thanh: "Ừm, rắc thêm chút ớt bột đi. Ta nhắn với Quân Thanh rồi, chắc lát nữa hắn sẽ đưa Bạch Hoan bọn họ tới."
Vân Thanh cười rạng rỡ: "Cảm ơn phụ thân!" Đế Tuấn ngẩn ra: "Hả? Vân Thanh, sao con gọi Phượng quân là phụ thân?"
Phượng Uyên gật đầu: "Đứa nhỏ này và con trai ta Quân Thanh tâm đầu ý hợp, hôn sự này ta đồng ý rồi. Nói xem, chuyện này lẽ nào Tiểu Tuấn ngươi không biết?"
Đế Tuấn nhìn Phượng Uyên bằng ánh mắt oán trách: "Phượng quân, chúng ta dù sao cũng làm bạn mấy vạn năm, sao ngươi cũng bắt đầu gọi ta là Tiểu Tuấn rồi?"
Phượng Uyên đáp: "Hết cách rồi, ai bảo tên của ngươi giống với lão tổ của ngươi quá. Ban đầu định đổi tên ngươi, nhưng lão tổ thấy ngươi dùng quen rồi, đổi ngay thì không hợp. Hắn nhượng bộ không bắt ngươi đổi tên nữa. Nhưng ở Kim Ô tộc, ngươi chỉ là tiểu bối, sau này mọi người đều sẽ gọi ngươi là Tiểu Tuấn."
Vân Thanh vừa khéo léo lật xiên thịt nướng, vừa tiếc nuối nói: "Lão tổ và các thúc bá nghĩ cho cha nhiều cái tên lắm. Con còn thấy gọi cha là Vân Tuấn nghe rất hay, nhưng mọi người lại bảo không có chuyện cha lấy họ của con." Ôn Hành nhếch mép trêu: "Ngoài ra, tên còn được đề cử có: Đế Tiêu, Đế Thuấn, Đế Mã Thuấn, Tiểu Đế Tuấn, Đế Nhị Tuấn và Đế Tuấn đời thứ hai. Sau khi cân nhắc kỹ càng, chúng ta cảm thấy đều không đáng tin lắm."
Đế Tuấn tay cầm xiên thịt, khóe miệng co giật: "Ta, ta thật là cảm tạ các ngươi quá." Hắn tên như vậy đã mấy vạn năm rồi, giờ lại bị ép đổi tên, cũng đành chịu thôi, ai bảo mọi người cứ mắc kẹt với chữ "Mã" trong tên của hắn.
Đang lúc Đế Tuấn còn chưa hết buồn bực, lão tổ liếc nhìn hắn, ánh mắt sắc như điện: "Tiểu Tuấn, ngươi đã hứa hôn cho Vân Thanh rồi? Sao trước giờ không nói với chúng ta?" Đông Hoàng Thái Nhất đứng dậy, quay sang Phượng Uyên hỏi: "Con gái của Phượng quân năm nay bao nhiêu tuổi? Để ta tính xem bát tự thế nào, chọn một ngày lành, Kim Ô tộc chúng ta sẽ sang Phượng tộc cầu hôn."
Với tư thế cầm xiên thịt nướng, Đông Hoàng Thái Nhất trông thật sự vô cùng tao nhã, người không biết còn tưởng y đang cầm trên tay một quyển kỳ thư thượng cổ. Nhưng Phượng Uyên cũng không thua kém, mỹ nam phong nhã kia nhướn mày, từ đâu rút ra một chiếc quạt gấp: "Đông Hoàng đại nhân có điều không biết, con của ta, Quân Thanh, là nam nhi."
Bầu không khí bỗng chốc đông đặc lại, sự im lặng chết chóc lan khắp Kim Ô hành cung, hai con gà già như bị đóng băng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Vân Thanh thì hoàn toàn không phản ứng gì, vui vẻ lật xiên thịt nướng. Hắn còn móc từ trong túi ra rau củ và sâu hoa, đặt lên vỉ nướng: "Nhà ta Vân Bạch thích ăn mấy thứ này nhất, đợi cậu ấy tới là vừa kịp ăn."
Ôn Hành và Liên Vô Thương đứng bên cạnh xem trò vui, họ muốn xem tình cảnh này sẽ được giải quyết thế nào. Liệu Đế Tuấn sẽ bùng nổ trước hay Đông Hoàng Thái Nhất sẽ phản đối đây? Thật khó khăn lắm, tộc Kim Ô mới có được một tia hy vọng, khó khăn lắm hai lão tổ mới vui vẻ tiếp nhận đứa nhỏ Vân Thanh. Thế mà bây giờ lại nói cho họ biết, tiểu bối của họ đã nhìn trúng một con phượng hoàng trống, hai lão tổ chắc là muốn khóc rồi.
Ôn Hành cảm thấy Đông Hoàng Thái Nhất với tính tình nóng nảy có lẽ sẽ không nhịn được trước. Dù sao lão gà này cũng có quá nhiều tiền án rồi, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Nhưng không ngờ, người phát tác trước lại là Đế Tuấn!
Chỉ thấy Đế Tuấn khó tin nói: "Tiểu Tuấn, chuyện này ngươi đồng ý rồi? Ngươi đã gật đầu rồi sao?" Dưới áp lực khổng lồ, Đế Tuấn ấp úng: "Vâng, lão tổ, con đã gật đầu rồi." Hắn cũng mất rất nhiều thời gian để tự thuyết phục bản thân, cuối cùng mới thành công. Dễ dàng gì chứ? Hắn cũng muốn có một đàn gà con xinh xắn cơ mà.
Đế Tuấn hít sâu một hơi: "Chuyện này không thỏa đáng, ta nghĩ cần phải suy nghĩ lâu dài." Vừa mới đổi thái độ, lông mày của Phượng Uyên đã nhướng lên. Y lấy quạt che miệng, nhưng Ôn Hành nhìn thấy rõ ràng y đang cầm một xiên sâu hoa từ bếp nướng lên ăn. Phượng quân, ngài nghĩ rằng che quạt lại thì người khác sẽ không thấy ánh sáng trong mắt ngài sao?
Phải biết rằng, Phượng Uyên cũng không đồng ý chuyện này. Khi ấy, Quân Thanh gần như cãi nhau đến long trời lở đất với Phượng Uyên mới khiến y gật đầu. Phượng Uyên đã sớm nói hai đứa nhỏ đều rất tốt, nhưng không hợp nhau. Bây giờ lão tổ của Kim Ô tộc phản đối, y liền có thể dập tắt ý nghĩ của Quân Thanh. Hiện tại trong tộc Phượng Hoàng có vài cô nương trạc tuổi Quân Thanh, cứ phát triển tốt thì y cũng có thể sớm bế được tiểu phượng hoàng.
Phượng Uyên nói: "Ta cũng thấy chuyện này cần phải suy tính lâu dài. Hai đứa trẻ còn nhỏ lắm."
Đế Tuấn im lặng không dám nói gì, ngược lại Vân Thanh nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Cha, lão tổ, hai người nói bậy gì thế? Chuyện này làm sao có thể suy nghĩ lâu dài được? Vân Bạch và con sẽ ở bên nhau cả đời." Đế Tuấn dịu giọng khuyên nhủ: "Ôi chao, đứa nhỏ ngoan của ta, con mới bấy nhiêu tuổi, làm sao biết được khái niệm cả đời là gì? Trong tộc chúng ta tuy không có cô nương, nhưng ít nhất con cũng phải tìm một cô nương sinh cho mình một bầy trứng chứ."
Vân Thanh nhấc lên một xiên sâu hoa vừa nướng xèo xèo, hài lòng đặt sang một bên: "Chuyện sinh trứng tại sao lại phải giao cho con? Cha mẹ có thể sinh, các thúc bá trong tộc cũng có thể sinh, nếu thật sự không ổn, đây chẳng phải còn hai vị lão tổ sao?"
Vân Thanh cười híp mắt nhìn Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất: "Hai vị lão tổ tướng mạo rồng phượng, phi phàm xuất chúng, nhất định đi đâu cũng có các cô nương trong Vũ tộc muốn sinh trứng cho hai người! Cố lên lão tổ, con tin tưởng vào các người!"
Hai lão gà rùng mình, sống lưng lạnh toát, mãi mới hồi phục lại tinh thần. Đế Tuấn vốn tự cho mình là người giỏi phản bác, không ngờ lần này lại bị Vân Thanh đẩy vào thế khó. Đông Hoàng Thái Nhất hắng giọng: "Vân Thanh, chúng ta đã già rồi, hơn nữa con vốn là Vân tôn của chúng ta, cũng coi như con cháu chúng ta rồi. Bây giờ chúng ta đang nói về vấn đề của con, sao con có thể đảo ngược vấn đề này lại thành của chúng ta được?"
Vân Thanh đưa cho Liên Vô Thương mấy xiên râu mực, rồi tự mình cũng cầm một xiên ăn: "Con có vấn đề gì đâu, con thấy mình rất tốt mà. Con không cần sinh trứng, con cũng có người mình thích. Con và Vân Bạch đều ổn cả!"
Phượng Uyên nhặt mấy xiên sâu hoa nướng trong đĩa, vừa ăn vừa nói với giọng mỉa mai: "Ý của lão tổ các người là, ngươi và Quân Thanh đều là đực, sau này sẽ không có con nối dõi." Vân Thanh ngơ ngác hỏi: "Không có con nối dõi thì không có thôi, chẳng lẽ sinh con mới là mục đích sống sao?"
Đế Tuấn nói: "Không sinh con, sao có thể có tông tộc? Sao có thể phồn vinh thịnh vượng? Con xem lão tổ của con này, ta có mười người con trai! Nếu không có ta và những người con của ta, sao có thể có cha của con và con được?" Vân Thanh nghi hoặc nhìn Đế Tuấn: "Lão tổ, mấy hôm trước con nói chuyện với mọi người, chẳng phải đã nói rồi sao? Con là vì sư tôn mà xuất hiện. Sao người lại quên rồi?"
Đông Hoàng Thái Nhất lên tiếng: "Ý của chúng ta là, con còn nhỏ, hôn nhân đại sự không nên vội vàng định đoạt." Phượng Uyên cũng hùa theo: "Đúng đúng, ta cũng nói như vậy với Quân Thanh nhà ta."
Vân Thanh cười hì hì: "Không vội vàng đâu, con và Vân Bạch đã ở bên nhau mấy ngàn năm rồi, chúng con đã suy nghĩ rất kỹ càng mới quyết định ở bên nhau. Không có con cũng không sao, nếu thật sự thích con, chúng con có thể nhặt trứng người khác bỏ đi về ấp, Vân Lạc Lạc cũng được ấp nở như vậy mà. Tộc Kim Ô và tộc Phượng cũng sẽ không vì con và Vân Bạch không thể sinh trứng mà diệt vong, chẳng phải còn những tộc nhân khác sao?"
Đế Tuấn thở dài: "Đứa nhỏ này, sao không hiểu được điều chúng ta nói nhỉ? Con là hy vọng của cả tộc Kim Ô, sao con không hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta? Nếu con không lập gia đình, không sinh con, tộc giống làm sao mà kéo dài? Con muốn để tộc Kim Ô diệt vong sao?" Vân Thanh nhìn Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất với vẻ cổ quái: "Ta nghe nói, đại yêu quái thời thượng cổ đều sinh ra từ hỗn độn, hai vị lão tổ cũng vậy. Hai người gấp gáp làm gì? Lỡ đâu hỗn độn lại xuất hiện thêm mấy quả trứng khác, có khi trong đó có cả Kim Ô tộc."
Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất nhận ra, tư duy của Vân Thanh vĩnh viễn không cùng một kênh với họ. Trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng đầu óc lại nhanh nhạy vô cùng.
Ôn Hành và Liên Vô Thương nhịn cười đứng một bên, chỉ cần chiến sự không lan tới họ, họ có thể ăn thêm mười xiên nướng nữa.
Đông Hoàng Thái Nhất nói: "Con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Lão tổ bây giờ không ép con nữa, sau này dù sao con cũng sẽ ở lại Kim Ô tộc, Tiểu Phượng Hoàng sẽ ở tộc Phượng, con có thời gian thì cứ qua thăm Tiểu Phượng Hoàng là được." Vân Thanh nhìn Đông Hoàng Thái Nhất với vẻ kỳ lạ: "Lão tổ, ai nói với người là con sẽ ở lại Kim Ô tộc?"
Đế Tuấn gần như muốn bùng nổ: "Con không ở lại Kim Ô tộc, vậy con định đi đâu?" Vân Thanh xoay xoay que gỗ trong tay, mắt nheo lại: "Con đã nói với Vân Bạch rồi, khi Thái Uyên cảnh mở, chúng con sẽ đến lãnh địa của tộc Ứng Long giúp Lạc Lạc tìm cha mẹ."
Đông Hoàng Thái Nhất thở dài: "Con cũng biết giúp Vân Lạc Lạc tìm cha mẹ, sao con không hiểu được nỗi lòng của cha mẹ?" Vân Thanh thản nhiên đáp: "Con hiểu mà."
Đế Tuấn lùi lại một bước, nói: "Được rồi, vậy thì đợi con từ lãnh địa tộc Ứng Long trở về, con sẽ quay lại Kim Ô tộc. Đến lúc đó, Phượng quân và con trai của ông ấy sẽ ở tại Phượng tộc. Các con có thể thường xuyên gặp nhau nếu có thời gian." Đế Tuấn trao cho Phượng Uyên một ánh mắt đầy ẩn ý, như muốn nói rằng bọn trẻ chỉ đam mê nhất thời, nếu chia cách chúng trong ba ngày không gặp mặt, thì mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh chóng. Chỉ cần tách chúng ra, sẽ có cơ hội xen vào.
Nào ngờ, Vân Thanh lại tung thêm một chiêu sát thủ: "À? Con không trở về Kim Ô tộc đâu, con sẽ về Huyền Không Thập Bát Đảo. Bây giờ, Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các của chúng con đã mở lại Túy Tiên Lâu, đang cần người gấp lắm. Con rời đi quá lâu rồi, chẳng có thời gian đào tạo đại trù. Các sư huynh của con bận đến sắp chết rồi, con không thể cứ mãi ở ngoài lang thang được."
Tên nhóc Vân Thanh này thật lươn lẹo, Đông Hoàng Thái Nhất cảm thấy đứa trẻ này đã hoàn toàn khác so với lần đầu tiên y gặp. Đứa bé này mềm nắn rắn buông, nếu đối đầu với nó, nó sẽ sẵn sàng lao đầu vào Đông Hoàng Chung.
Vân Thanh vừa nướng xong một đĩa sâu hoa, đưa cho cha mình, rồi lau tay vào tạp dề nhỏ, mỉm cười nói: "Thực ra, con hiểu ý của các lão tổ. Các người muốn chia rẽ con và Vân Bạch. Nhưng con nói thật, đời này đạo lữ của con chỉ có thể là Phượng tộc Phượng Vân Bạch. Ngoài cậu ấy ra, ai con cũng không cần."
Vân Thanh nhẹ nhàng nói: "Nhà con Vân Bạch tính tình nóng nảy, chậm chạp lại khó chiều, trên người có không ít tật xấu. Nếu rời xa con, cậu ấy sẽ buồn bã, đau lòng thì sao đây? Con biết mọi người sẽ nói cậu ấy là hoàng tử của Phượng tộc, người muốn chăm sóc cậu ấy có thể xếp thành hàng dài. Nhưng con cảm thấy, không ai tốt hơn con cả.
Từ nhỏ, con đã phải rời xa cha mẹ, chính Vân Bạch là người nhặt con về. Con cảm thấy bản thân không xứng với cậu ấy, nên mới nỗ lực học tập, tu luyện, coi Vân Bạch là mục tiêu phấn đấu. Con thích cậu ấy, thiếu cậu ấy, con không sống được.
Thực ra... con không còn nhỏ nữa. Đáng lẽ con cũng đã trưởng thành rồi, bây giờ con cũng nên là một thanh niên phong độ, tuấn tú. Nhưng giữa chừng xảy ra một chuyện, khiến con bị trọng thương, thần hồn gần như tan vỡ. Nếu không nhờ tông môn của con và Vân Bạch, con đã sớm chết rồi. Là sư mẫu đã giữ lại thần hồn của con, là Vân Bạch mang con đi, giúp con hoàn thành quá trình niết bàn, tái tạo lại thân xác. Là đồng môn của con đã cho chúng con một nơi an cư lạc nghiệp.
Từ nhỏ, Vân Bạch đã dạy con rằng, làm người hay làm yêu đều phải biết ơn báo đáp. Con biết có rất nhiều cặp đạo lữ trên đời này không ở bên nhau vì tình yêu. Nhưng con biết rất rõ, con yêu Phượng Vân Bạch. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, ánh mắt con đã không thể rời khỏi cậu ấy nữa. Trong mắt con có cậu ấy, trong tim con có cậu ấy, ngay cả trong giấc mơ, con cũng nhớ tới cậu ấy. Nếu không có cậu ấy bên cạnh, con sẽ không phải là Vân Thanh của ngày hôm nay. Con thích cậu ấy không phải vì cậu ấy là Phượng Hoàng, cũng không phải vì cậu ấy đẹp, mà vì cậu ấy là Vân Bạch. Cậu ấy là nam hay nữ đều không quan trọng, chỉ cần là cậu ấy, con đều muốn ở bên cậu ấy.
Con và Vân Bạch đã nghĩ kỹ rồi. Sau này, chúng con sẽ giống như sư tôn và sư mẫu, sẽ đi khắp danh sơn đại xuyên, ngắm nhìn các phong cảnh. Tộc cần chúng con làm gì, những trách nhiệm chúng con nên gánh vác, chúng con nhất định sẽ không từ chối.
Việc duy nhất ngăn cản con và Vân Bạch ở bên nhau chỉ là không thể sinh con, điều này con đã nói trước đó rồi. Con không để tâm, cậu ấy cũng không để tâm. Người để tâm chỉ là các trưởng bối trong nhà thôi. Nhưng các vị trưởng bối đều còn khỏe mạnh, muốn có con thì có thể tìm người khác sinh. Tộc Kim Ô và tộc Phượng sẽ không vì con và Vân Bạch không có trứng mà diệt vong.
Ngược lại, con và Vân Bạch sẽ vì sự ngăn cản của mọi người mà cảm thấy đau khổ. Chúng con yêu nhau sâu đậm, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của trưởng bối. Vân Bạch cậu ấy... đã khóc suốt cả đêm vì cãi lời Phượng quân. Con cũng sẽ ủ rũ vì sự phản đối của lão tổ và cha mẹ.
Các người cũng như Vân Bạch, là những người thân yêu nhất của con. Con không thể vì có Kim Ô tộc mà từ bỏ Vân Bạch, người đã cùng con đồng cam cộng khổ. Con cũng không thể vì trọng trách của Kim Ô tộc mà tùy tiện tìm một người để sinh trứng, như vậy là vô trách nhiệm với cô nương đó, với những đứa con được sinh ra, và càng vô trách nhiệm với cuộc đời của chính mình.
Sư tôn đã từng nói, mạng số của người hay yêu đều do trời định, thọ nguyên có dài có ngắn. Nếu con may mắn không làm điều ngu ngốc mà có thể trường thọ cùng trời đất, nhưng người bên cạnh không phải người con yêu, thì có gì khác với việc bị nhốt trong lao tù? Nếu vận may con kém, sống không bao lâu đã chết, mà trước khi chết con không được ở bên người con yêu, thì cuộc đời này sẽ biết bao buồn chán và tủi hổ?
Đế Tuấn lão tổ, người cũng từng có vợ con, nếu người không yêu thê tử của mình, người có sẵn lòng sinh con cùng bà ấy không? Đông Hoàng Thái Nhất lão tổ, người sống bao nhiêu năm nay vẫn lẻ loi một mình, tại sao người không lập gia đình, an cư lạc nghiệp?
Con hiểu ý của hai vị lão tổ, vẫn là câu nói ấy, nếu Kim Ô tộc và Phượng tộc cần con và Vân Bạch, cần tiền tài, cần sức lực, chúng con đều sẽ cống hiến, thậm chí nếu cần mạng sống của chúng con, chúng con cũng sẵn lòng hy sinh vì chủng tộc. Có rất nhiều cách để đóng góp cho chủng tộc, truyền tông nối đại chỉ là một, bảo vệ chủng tộc là cách khác. Hai vị lão tổ nghĩ thế nào?"
Đế Tuấn và thê tử Hy Hòa đã sinh ra mười người con, nếu không có hắn và các con của hắn, Kim Ô tộc đã không tồn tại. Nhưng bao năm nay, Đông Hoàng Thái Nhất đã âm thầm bảo vệ Kim Ô tộc, nếu không có y, Kim Ô tộc e rằng đã không còn. Hai huynh đệ này đã dùng cách riêng của mình để kéo dài và bảo vệ chủng tộc, đáng kính, đáng yêu. Nhưng bây giờ, họ lại dồn toàn lực để chia rẽ hai chú chim yêu nhau, liệu có phải quá tàn nhẫn không?
Đế Tuấn thở dài: "Ta vẫn nghĩ mình là người giỏi thuyết phục các tộc. Nay xem ra, nếu năm đó có con, e rằng ta đã không còn vai trò gì." Đông Hoàng Thái Nhất cũng cảm thán: "Mọi việc đều có thiên định, không thể cưỡng cầu."
Vân Thanh cười hì hì: "Con đã nói mà, hai vị lão tổ còn khỏe mạnh, nếu cảm thấy tộc không có nhiều con cháu, thì có thể sinh thêm mà." Với dung mạo và tu vi của Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất cùng các Kim Ô trong tộc, đi ra ngoài chắc chắn không biết có bao nhiêu cô nương Vũ tộc muốn gả cho họ.
Đế Tuấn gõ nhẹ vào đầu Vân Thanh: "Nói càng ngày càng quá trớn, những lời này cũng có thể nói bừa sao?" Vân Thanh ôm đầu, lè lưỡi: "Con sai rồi."
Phượng Uyên không biết đã đến bên cạnh Liên Vô Thương từ lúc nào, đang ngồi xổm gặm xiên sâu hoa. Liên Vô Thương hỏi: "Giờ ngươi yên tâm rồi chứ?" Phượng Uyên cười: "Biểu hiện cũng không tệ, nhưng không thể chủ quan được. Nếu ngày nào đó, nó đối xử không tốt với Quân Thanh nhà ta, ta sẽ đích thân ra tay, không ai cản được ta đâu."
Ngay khi Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất đang tiêu hóa lời nói của Vân Thanh, Bạch Hoan bọn họ đã xông vào: "Ngoan ngoãn, chúng ta đến rồi!!" Vân Lạc Lạc lập tức ôm chặt lấy chân Vân Thanh: "Thanh Thanh~"
Đi cuối cùng là Vân Bạch. Vừa xuất hiện, hai vị lão tổ của Kim Ô tộc liền sáng mắt. Quả nhiên, đứa trẻ này xuất chúng vô cùng, hiếm thấy trên thế gian. Vân Bạch bước lên hành lễ với mọi người: "Phượng tộc Vân Bạch bái kiến các vị trưởng bối." Khí chất toát ra đầy tôn quý, quả thực là con cháu yêu tộc cao quý.
Vân Thanh vui vẻ reo lên: "Biết huynh sẽ đến, ta đã nướng sẵn sâu hoa cho huynh rồi, mau lại ăn đi, Vân Bạch!" Hai đứa trẻ nhìn nhau cười, trong khoảnh khắc như thể xuân về hoa nở, ánh nắng ấm áp chan hòa.
Đế Tuấn thở dài với Đông Hoàng Thái Nhất: "Ta thật sự đã già rồi." Nhìn cảnh hai đứa nhỏ bên nhau, hắn không khỏi nhớ đến Hy Hòa, người đã ra đi từ lâu. Cảm giác động lòng khi ấy, đến giờ nghĩ lại, mắt hắn vẫn nóng lên. Đông Hoàng Thái Nhất quay sang nói với Phượng Uyên: "Phượng quân, đưa bát tự của tiểu điện hạ cho ta. Ta sẽ chọn ngày hoàng đạo để định việc của hai đứa nhỏ."
Ôn Hành cười tươi rói, đút một miếng râu mực cho Liên Vô Thương. Trên đời này, có thể gặp được một người tâm đầu ý hợp thật sự rất khó. Hắn may mắn biết bao khi gặp được Liên Vô Thương, và Vân Thanh cũng may mắn khi gặp được Vân Bạch.
Khi đám hung thú trong khu rừng nội thành đã bị tiêu diệt gần hết, Vân Hoa Hoa đã mọc ra chiếc rễ thứ bảy. Giờ đây, Vân Hoa Hoa và Vân Đậu Đậu nói năng cũng trôi chảy hơn nhiều. Thành phố lơ lửng trên không cũng dần dần hạ xuống mặt đất, Đông Hoàng Thái Nhất cuối cùng cũng gỡ bỏ được gông xiềng xung quanh mình.
Ngày Đông Hoàng Chung giải trừ kết giới, mười ba tiếng chuông vang vọng khắp trời đất. Theo sau tiếng chuông cuối cùng, kết giới từ chủ thành đến ngoại thành lần lượt được mở ra. Linh khí trong kết giới chảy ra khắp Thái Uyên Cảnh, thanh tẩy những cánh đồng cỏ rộng lớn bên ngoài kết giới, nơi ấy nở đầy những bông hoa rực rỡ. Tương ứng với đó, linh khí bên trong kết giới trở nên mỏng manh hơn.
Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi linh khí trở nên mỏng manh, không hề khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, ngược lại còn thấy thoải mái hơn. Liên Vô Thương giải thích rằng đó là vì linh khí trong không khí vốn bị giam trong Đông Hoàng Chung, không thể giao hòa với trời đất. Giờ kết giới đã được gỡ bỏ, linh khí đã trở về với thiên địa. Dù không còn dồi dào như trước, nhưng sự giao tiếp với trời đất trở nên thông suốt hơn. Đặc biệt là lúc này, rễ cây mới trong lòng đất ngày càng nhiều, khiến linh khí càng trở nên linh hoạt.
Cây gậy ăn mày cắm trên mặt đất, Ôn Hành có thể cảm nhận được rễ cây của mình đang nhanh chóng bén rễ dưới lòng Thái Uyên Cảnh. Nhưng giống như tình hình ở Thái Hư Cảnh, rễ cây không thể xuyên qua kết giới mà Chấp Đạo Tiên Quân Nhiễm Tu Ngọc đã thiết lập.
Ôn Hành đem nỗi băn khoăn này nói với Liên Vô Thương. Liên Vô Thương đáp: "Kết giới mà Nhiễm Tu Ngọc thiết lập nhìn có vẻ mỏng manh, nhưng bên trong chứa một trận pháp rất mạnh mẽ. Khoảng cách giữa các giới có thể không gần như chúng ta nhìn thấy. Nếu thật sự không thể nối liền Thái Hư Cảnh với Thái Uyên Cảnh, thì cũng không nên cưỡng cầu." Ôn Hành thấy cũng có lý, nên không còn bận tâm nữa.
Khi Đông Hoàng Thái Nhất đáp xuống từ không trung, trong tay y cầm một chiếc chuông vàng nhỏ. Ôn Hành và mọi người xúm lại xem, chỉ thấy chiếc Đông Hoàng Chung này chỉ lớn bằng bàn tay, trên thân chuông màu vàng khắc một số văn tự thượng cổ khó hiểu. Một số văn tự đã chuyển thành màu hồng.
Đây là kết quả của việc bị máu của Đông Hoàng Thái Nhất ngâm lâu ngày. Đông Hoàng Chung khi kích hoạt cần một nguồn linh khí vô cùng mạnh mẽ. Nếu không phải Đông Hoàng Thái Nhất luôn duy trì nó, Đông Hoàng Chung đã mất kiểm soát từ lâu. Khi mất kiểm soát, Đông Hoàng Chung có thể nuốt chửng cả thiên địa, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Đông Hoàng Thái Nhất không chỉ kiểm soát được Đông Hoàng Chung, mà còn để cho dân chúng của y sinh tồn trong đó hàng triệu năm.
Sau khi Đông Hoàng Chung được thu hồi, khí chất của Đông Hoàng Thái Nhất càng trở nên thâm trầm, nhu hòa hơn. Y đã khác một trời một vực so với lão gà nóng nảy khi Ôn Hành và những người khác lần đầu gặp. Nếu họ không tự mình trải qua sự nóng nảy của Thái Nhất, chắc chắn giờ đây không ai liên tưởng được chàng thanh niên ôn hòa trước mắt với thiếu niên cộc cằn trước kia.
Đông Hoàng Thái Nhất cầm chiếc Đông Hoàng Chung ngắm nhìn thật lâu. Đế Tuấn vỗ nhẹ vai y: "Vất vả rồi. Mọi chuyện đã qua rồi." Đông Hoàng Thái Nhất mỉm cười: "Thực ra vẫn chưa qua."
Y quay người lại, nói với Ôn Hành: "Vốn định giao Đông Hoàng Chung cho ngươi, nhưng ngươi không có huyết thống của Kim Ô nên không thể điều khiển được. Chiếc chuông này cứ để ta giữ trước, nếu ngươi cần, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với ta."
Ôn Hành cảm kích hành lễ: "Đa tạ Đông Hoàng đại nhân." Đông Hoàng Thái Nhất chần chừ một lúc, rồi nói: "Thật ra, tên đầy đủ của ta là Đông Hoàng Thái Nhất, ta không mang họ Đông Hoàng. Chỉ có loài người mới dùng họ để truyền thừa, còn yêu tộc chúng ta không có truyền thống này."
Lúc này, Ôn Hành mới nhận ra việc gọi y là Đông Hoàng đại nhân trước đây ngớ ngẩn thế nào. Nhưng ngớ ngẩn thì cũng ngớ ngẩn rồi, chẳng sao cả.
Phượng Uyên xoa đầu Vân Bạch: "Ngươi thật sự muốn đến Thiên Hải Cảnh sao? Bên đó toàn là Long tộc, ngươi đi không thấy khó chịu à?" Vân Bạch điềm tĩnh đáp: "Sợ gì, Lạc Lạc cũng là Long tộc mà." Vân Bạch đã sớm buông bỏ rồi.
Phượng Uyên nói: "Được thôi, đi tìm cha mẹ của đứa trẻ đó. Nếu không thể tìm được, thì cắt đứt hy vọng này." Vân Bạch gật đầu: "Vâng, cha cũng phải bảo trọng nhé." Phượng Uyên phẩy tay một cách thản nhiên: "Cha ngươi luôn biết cách bảo trọng thân thể, đợi các ngươi đi rồi, ta sẽ quay về Thái Hư Cảnh. Ta rời đi lâu quá rồi, Quy Ngô chắc phát điên lên rồi."
Vân Bạch lạnh lùng nói: "Con nghĩ nếu ngươi không quay lại, Quy Ngô có thể cướp luôn vị trí Phượng quân rồi." So với một kẻ lười nhác, không đáng tin như Phượng Uyên, Quy Ngô, kẻ luôn cần mẫn, chăm chỉ, đáng tin hơn nhiều. Dân chúng Phượng tộc đều công nhận vị trí Phượng quân nên giao cho Quy Ngô đảm nhiệm!
Đế Tuấn kinh ngạc hỏi Phượng Uyên: "Phượng quân, ngài không ở lại Phượng tộc sao? Tại sao lại muốn về Thái Hư Cảnh?" Phượng Uyên cười đáp: "Dù Thái Hư Cảnh nhỏ, nhưng quỷ quái thì không ít. Nếu ta không ở đó trấn áp, lỡ có người trên thiên đình đến kiểm tra thì sẽ gây phiền phức."
Vân Thanh thì thầm với Đế Tuấn: "Phượng quân đã đóng đinh Chấp Giới Tiên Tôn Kỳ Dương, Chấp Đạo Tiên Quân Nhiễm Tu Ngọc, và tất cả người trưởng thành của bốn đại gia tộc trong thành vào tường thành rồi."
Nghe tin này, đám Kim Ô đều kinh ngạc, ngay cả Phượng tộc cũng bị chấn động. Xem ra Phượng Uyên với vẻ ngoài công tử nho nhã lại có hành động quyết liệt như thế! Nhưng nhanh chóng, mọi người đều hiểu rõ, Phượng Uyên xưa nay không phải kẻ hiền lành.
Đông Hoàng Thái Nhất nhướng mày hỏi: "Kỳ Dương chết rồi? Ngươi đã giết hắn?" Phượng Uyên điềm tĩnh đáp: "Tên khốn đó nhân lúc ta ra ngoài lại dám cấu kết với các gia tộc khác hãm hại ta. Mối thù này không báo, ta không phải là quân tử."
Đế Tuấn làm động tác cắt cổ: "Đã tiêu diệt sạch sẽ chưa?" Phượng Uyên nói: "Chưa, ta chỉ để lại những kẻ chưa thành niên. Ta không phải kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt. Dạy cho họ một bài học là đủ rồi." Tuy nói vậy, nhưng thực tế Phượng Uyên ra tay diệt sạch người trưởng thành của bốn đại gia tộc. Dù có kẻ nào còn sót lại, hắn cũng không sợ.
Đông Hoàng Thái Nhất dường như nhớ ra điều gì thú vị, mỉm cười nói: "Nhớ lần Kỳ Dương mới lên làm Chấp Giới Tiên Tôn, hắn đã đến hỏi ta đòi đất. Khi đó ta mới biết Hiên Viên Luật không ưa gì ta nhưng lại không thể diệt được ta, nên đã giao đất của tộc Kim Ô cho một bán yêu quản lý. Lúc đó, Đông Hoàng Chung đã phong tỏa vùng đất này. Kỳ Dương khí thế hùng hổ đến tìm ta, bảo ta giao đất ra."
Đế Tuấn hỏi: "Rồi sao nữa?" Đông Hoàng Thái Nhất cười: "Ta ném hắn vào rừng để nhìn bọn hung thú, hắn sợ đến mức tè ra quần, bỏ chạy không quay đầu lại."
Ôn Hành nhớ lại những lời đồn nghe được ở Thái Hư Cảnh, rằng cảnh giới này có hai phần: Thượng cảnh và Hạ cảnh, mô phỏng theo Thái Uyên Cảnh. Đất đai mà Kỳ Dương quản lý bị Đông Hoàng Chung chiếm đến bốn phần năm. Các Tiên Tôn khác có thể quản lý bốn giới, còn hắn chỉ bó gọn trong một phần năm đất đai. Xem ra Kỳ Dương làm Chấp Giới Tiên Tôn cũng không dễ dàng gì, nhưng ai quan tâm chứ, dù sao hắn cũng đã chết rồi.
Đông Hoàng Thái Nhất quay sang Liên Vô Thương nói: "Vừa rồi ta nghe ngươi và Ôn Hành nói về kết giới. Ta chưa từng gặp Nhiễm Tu Ngọc, nhưng đã gặp một vị Chấp Đạo Tiên Quân khác. Khi ấy, ta vừa trở mặt với Hiên Viên Luật, kết giới của Thái Uyên Cảnh vẫn chưa được dựng lên. Có một nữ nhân đến Thái Uyên Cảnh, nàng không vào trong Đông Hoàng Chung, chỉ đi quanh ngoại vi một vòng, sau đó thiết lập kết giới này."
Liên Vô Thương ngờ vực hỏi: "Nữ nhân?" Theo tin tức mà Liên Vô Thương biết, Kỳ Dương và Huyền Minh quản lý tổng cộng tám giới, chia thành bốn cảnh. Kết giới của bốn cảnh này do hai vị Chấp Đạo Tiên Quân thiết lập, Nhiễm Tu Ngọc là nam nhân, vậy nữ nhân này hẳn là Chấp Đạo Tiên Quân dưới quyền Huyền Minh.
Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu: "Đúng vậy, nếu các ngươi muốn rễ của Đạo Mộc lan ra bốn cảnh, ta khuyên các ngươi nên đi tìm nàng. Trước khi phong tỏa Thái Uyên Cảnh, ta đã từng giao tiếp với nàng. Người này rất thận trọng, nếu các ngươi cần sự giúp đỡ của nàng, có thể đến tìm."
Đông Hoàng Thái Nhất tìm kiếm trong tay áo một lúc, rồi lấy ra một phong thư màu đen: "Đây là Hắc Hàm mà chỉ thành chủ của bốn cảnh mới có. Nếu kết giới trong bốn cảnh có vấn đề, có thể dùng Hắc Hàm này để trực tiếp tìm gặp Chấp Đạo Tiên Quân. Ta chưa bao giờ dùng nó nên không rõ tình hình cụ thể. Giờ Chấp Đạo Tiên Quân ở bản cảnh đã chết, các ngươi có thể đến bái phỏng Chấp Đạo Tiên Tôn bên Huyền Minh."
Liên Vô Thương nhận lấy Hắc Hàm: "Chấp Đạo Tiên Tôn?" Từ khi phi thăng đến nay, đây là lần đầu tiên y nghe về Chấp Đạo Tiên Tôn. Trước giờ chỉ gặp toàn Chấp Đạo Tiên Quân, xem ra nữ nhân dưới quyền Huyền Minh này lợi hại hơn các Chấp Đạo khác nhiều.
Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu: "Đúng vậy, là Chấp Đạo Tiên Tôn, chỉ là nàng ta khá kín tiếng, ít khi lộ diện, bên ngoài cũng có ít tin đồn về nàng. Nếu có thể, cố gắng đừng trở thành kẻ thù của nàng, nữ nhân này rất đáng sợ." Nữ nhân mà đến cả Đông Hoàng Thái Nhất cũng thấy đáng sợ... thật không biết nàng là người thế nào?
Ôn Hành hỏi Phượng Uyên: "Này, lão Phượng... ư..." Ôn Hành chưa kịp nói hết lời, Phượng Uyên đã đấm thẳng vào mặt hắn. Ôn Hành ôm mặt: "Đánh ta làm gì?" Phượng Uyên lắc lắc tay: "Ai là lão Phượng? Hai lần thì có thể bỏ qua, nhưng đã nhắc ngươi bao nhiêu lần rồi, sao không nhớ? Đúng là cứng thật, tay ta đau luôn rồi. Ngươi định hỏi gì?"
Ôn Hành hỏi: "Khi ở Thái Uyên Cảnh, ngươi nói có một điều bất ngờ muốn kể với ta, đến giờ vẫn chưa nói." Phượng Uyên định giấu diếm một lúc, cười mỉa: "Đợi ngươi đến tầng trên, vào Tố Tâm Các, ngươi sẽ biết điều bất ngờ đó là gì."
Ôn Hành rùng mình: "Không phải là thứ độc ác mà vị hôn thê của kiếp trước ta tạo ra chứ?" Liên Vô Thương thở dài: "Ngươi vẫn còn nhớ đến nó sao?" Ôn Hành vội vàng xua tay: "Không, không, không, không, sao có thể chứ." Hắn và Liên Vô Thương đang ngọt ngào hạnh phúc, làm sao lại để một vị hôn thê độc ác chen vào được.
Phượng Uyên ngó mặt trời rồi nói với Ôn Hành: "Thôi, không còn sớm nữa, các ngươi nên đi thì đi sớm đi. Ta cũng phải xuất phát rồi." Giờ nhìn có vẻ còn sớm, nhưng đợi đến khi bọn Ôn Hành tới nơi, e rằng trời đã tối. Dù gì cũng có trẻ con bên cạnh, đừng đi đêm là tốt nhất, ít nhất thì Phượng Uyên nghĩ vậy. Trạc Diễm gấp gáp hỏi: "Tộc trưởng, ngài còn trở lại không?"
Phượng Uyên cười đáp: "Đương nhiên sẽ trở lại. Giờ Thái Hư Cảnh cũng là lãnh địa của Phượng tộc chúng ta. Nếu các ngươi ở Thái Uyên Cảnh cảm thấy buồn chán, có thể sang Thái Hư Cảnh dạo chơi. Phía đông Thái Hư Cảnh có rừng Tuyết Vụ, trong đó có rất nhiều thứ hay ho đấy." Trạc Diễm và những người khác liên tục gật đầu: "Được rồi, tộc trưởng, chúng ta xử lý xong việc trong tộc nhất định sẽ đến tìm ngài."
Phượng Uyên xoa đầu Vân Bạch, rồi lại nựng má Vân Lạc Lạc: "Sắp đi tìm cha mẹ cho con rồi, con có vui không?" Vân Lạc Lạc cầm chiếc cầu nhỏ trong tay, cười ngọt ngào: "Vui ạ!" Bạch Hoan cũng vui vẻ reo lên: "Ta cũng sắp được gặp cha rồi!"
Nghe nói Ôn Hành và mọi người sắp đến Thiên Hải Cảnh, nơi có Ứng Long, Chúc Long và cả các Long tộc khác, Bạch Hoan dù không thực sự hiểu ý nghĩa của từ "cha", nhưng mỗi lần nhìn thấy Tuân Khang, tâm trạng cậu lại tốt hẳn lên. Cái cổ dài của Tuân Khang cuộn lại khi ngủ thật thoải mái!
Phượng Uyên phong thái tiêu sái rời đi, hướng về phía tường thành phía đông của Thái Uyên Cảnh, còn Ôn Hành và mọi người lại đi về hướng tây. Thân thể Đế Tuấn vẫn chưa hồi phục, Đông Hoàng Thái Nhất phải ở lại chăm sóc hắn. Người tiễn Ôn Hành và mọi người đến tường thành phía tây là Đế Tuấn và Loan Oanh. Trên đường đi, Loan Oanh cứ ôm chặt lấy Vân Lạc Lạc, không nỡ để mấy đứa nhỏ rời khỏi tầm mắt. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, nếu không buông tay, bọn trẻ sẽ không bao giờ trưởng thành.
Đi về hướng tây hơn một ngàn dặm, họ nhìn thấy một vùng biển. Cách bờ biển vài chục dặm, có thể thấy một bức tường thành màu vàng kim. Hoàng hôn buông xuống, tường thành lấp lánh ánh vàng, hòa quyện cùng bầu trời, trên mặt biển phản chiếu mây trời và tường thành, khó phân biệt đâu là nước, đâu là trời. Cảnh tượng rực rỡ đến khó gặp này khiến Ôn Hành phải lấy Lưu Ảnh Thạch ra ghi lại.
Ôn Hành nhướng mày: "Ơ? Sao tường thành lại được xây trên mặt nước?" Liên Vô Thương nói: "Nước thực ra cũng là một dạng chất liệu dùng để tạo kết giới, nhiều thứ có thể bị phong ấn dưới nước." Ôn Hành không khỏi nghĩ đến những hải thú ở Vô Tận Hải, con nào con nấy đều lực lưỡng, tu vi cao thâm.
Ôn Hành lại có thêm một thắc mắc: "Đây là Hỗn Độn Hải à?" Từ khi phi thăng đến nay, nước biển vốn không hiếm lạ, nhưng nước ở đây đều là nước của Hỗn Độn Hải. Ôn Hành cứ nghĩ đi về hướng tây sẽ là đất liền rộng lớn, trong đó có tộc Ứng Long. Không ngờ trước mắt toàn là nước biển, mà giữa biển và đất liền lại không có chênh lệch gì.
Đế Tuấn xác nhận: "Là Hỗn Độn Hải. Tuân Khang bọn họ ở Thiên Hải Cảnh. Từ khi phi thăng đến giờ ta vẫn chưa liên lạc được với hắn. Nếu ngươi gặp hắn thì giúp ta chuyển lời hỏi thăm." Ôn Hành vui vẻ đồng ý.
Chiếc thuyền liễu dập dềnh trên mặt nước, Ôn Hành và mọi người đứng ở mũi thuyền, chắp tay nói với Đế Tuấn và Loan Oanh: "Yêu Thần, hai người trở về đi." Đế Tuấn và Loan Oanh đứng trên bờ, không nỡ rời mắt khỏi Vân Thanh: "Đợi các con đến tường thành bên kia, chúng ta mới quay về." Vân Thanh vẫy tay: "Cha, mẹ, con và Vân Bạch sẽ sớm quay lại thăm hai người!"
Từ xa, Vân Thanh nhìn thấy mẹ cúi đầu lau nước mắt, cha thì an ủi bà. Trong lòng Vân Thanh có chút chua xót, nhưng nghĩ đến cảnh Vân Bạch cũng phải chia tay với cha mình, cậu lại không thấy buồn nữa. Cậu sẽ cùng Vân Bạch trở về!
Tường thành dần hiện ra trước mắt, nhưng Ôn Hành phát hiện trên tường thành không hề có cổng! Ôn Hành lẩm bẩm: "Chẳng lẽ chúng ta đi nhầm hướng, lỡ mất cổng thành rồi?" Liên Vô Thương lắc đầu: "Không, hướng đi của chúng ta là đúng."
Bạch Hoan kinh ngạc kêu lên: "Trong suốt!!" Khi đến gần tường thành, mới nhận ra tường thành chỉ là một ảo ảnh! Liên Vô Thương điều khiển chiếc thuyền nhỏ đến sát tường thành, tay y nhẹ chạm vào tường, bức tường vàng kim giống như một bức tranh loang lổ, bắt đầu bong ra.
Phía bên kia tường thành vẫn là nước. Ở giữa vùng nước, có một hòn đảo và một thành phố. Thành phố dưới ánh chiều tà rực rỡ như được đúc bằng vàng ròng. Cung điện Kim Ô đã đủ lộng lẫy rồi, nhưng khi nhìn thấy thành phố này, Ôn Hành lại cảm thấy nó còn hùng vĩ và tráng lệ hơn.
Ôn Hành và mọi người nhìn lại phía sau, chỉ thấy bức tường thành phía sau dần khôi phục, sừng sững trên mặt nước, trông như thật. Ôn Hành không khỏi cảm thán: "Đông Hoàng Thái Nhất nói đúng, một nữ tu có thể tạo ra tường thành hùng vĩ như vậy chắc chắn rất lợi hại." Ôn Hành sờ sờ phong thư màu đen trong ngực, hắn đến đây với thiện ý, hy vọng không bị Chấp Đạo Tiên Tôn đuổi ra khỏi phủ.
Chiếc thuyền nhẹ nhàng tiến nhanh về phía thành phố, chẳng mấy chốc đã cập bờ. Người ở bến cảng nhìn về phía Ôn Hành và những người khác, vẻ mặt ngạc nhiên: "Xin hỏi các vị đạo hữu, các vị đến từ đâu?" Ôn Hành chắp tay đáp: "Chúng ta đến từ Thái Uyên Cảnh."
Người ở bến cảng trầm trồ: "Thì ra bên trong tường thành phía đông thực sự có người đi ra..." Ôn Hành nghi hoặc, ý là sao? Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Những người ở bến cảng nhìn vào cái gùi sau lưng Vân Thanh, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ: "Con rồng nhỏ này bán không?" Vân Thanh cảnh giác lùi lại một bước: "Không, chúng ta không bán." Trong gùi của Vân Thanh chỉ có Vân Lạc Lạc, đám người này dám buôn bán cả sinh mạng sao?!
Tác giả có lời muốn nói: Tên của đồng chí Đế Tuấn vẫn giữ nguyên, nhưng từ nay về sau, trong tộc Kim Ô, hắn chỉ có thể gọi là Tiểu Tuấn.
Vân gà gà đã thành công làm hai lão tổ choáng váng, sau này ai bắt cậu sinh trứng, cậu sẽ bảo họ tự sinh đi.
Đồng chí Ôn từ khi đến Thái Hư Cảnh và Thái Uyên Cảnh vẫn luôn ở trong tình trạng như đi mua xì dầu. Cuối cùng hắn cũng bắt đầu làm việc rồi.
Đinh——Bắt đầu phụ bản Thiên Hải Cảnh.
Mặc Phong: Ngươi còn dám đến sao??
Tuân Khang: Không sao, có ta ở đây, Mặc Phong không dám làm gì mọi người đâu.
Thái Sử Gián Chi: ......BIUBIUBIU~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro