Chương 248: Phiên ngoại sáu
Thẩm Nhu
Từ sau khi Ôn Hành kéo cả Thượng Giới về biển mây Thương Lãng, dường như các tu sĩ trong tu chân giới không còn chút động lực nào để phấn đấu nữa. Trước kia, việc tu luyện là vì trường sinh bất lão, vì phi thăng mà nỗ lực, nhưng giờ đây, tất cả đã thay đổi, tiên giới vốn xa vời nay lại hiện hữu ngay bên cạnh họ. Mục tiêu mà rất nhiều tu sĩ đã phấn đấu không ngừng bỗng chốc tan thành mây khói. Những tu sĩ ở Hạ Giới, trong một thời gian dài, cảm thấy lạc lối, chẳng còn phương hướng mà tiến tới.
Chuyện này cũng dễ hiểu, bởi mục tiêu tan biến thì ai cũng sẽ cảm thấy mông lung. Nhưng cũng có một số kẻ chỉ mong thiên hạ đại loạn, nhân cơ hội này mà bắt đầu làm càn. Ở Hạ Giới có người bắt đầu thổi phồng rằng việc tu luyện chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Còn ở Thượng Giới, một số kẻ nông cạn thấy bản thân có tu vi cao hơn liền bắt đầu hoành hành ngang ngược. Tuy nhiên, đa phần những kẻ này chưa kịp gây ra sóng gió gì đã bị tiêu diệt. Các tu sĩ Thượng Giới, những người đã trải qua bao hiểm nguy, tranh đấu, giành được một tia cơ hội sinh tồn mong manh, hiểu rõ hơn ai hết giá trị của hòa bình. Họ tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào hủy hoại thế giới mà họ đã phải liều mạng để bảo vệ.
Người Thượng Giới từng kinh qua chiến trận, từng chứng kiến Đạo Mộc sụp đổ, nên họ thấu hiểu sự quý giá của hòa bình. Nhưng những người Hạ Giới lại không có khái niệm này. Phần lớn họ chưa từng đặt chân đến Thượng Giới, từ khi sinh ra đã sống trong môi trường bình yên. Khi tiên giới xuất hiện tại biển mây Thương Lãng, họ tự cho mình là cư dân gốc, cao quý hơn những kẻ từ bên ngoài đến.
Thẩm Nhu đã nhận được lời mời từ một nhóm nhỏ mang danh "Liên minh Chính Thống Tu Sĩ của Ngự Linh Giới", gọi tắt là Ngự Chính Liên. Nhóm này đã tồn tại được mấy trăm năm, hiện nay có đến hơn ba nghìn tu sĩ, đa phần đều là Kim Đan và Nguyên Anh kỳ.
Nguyên nhân họ mời Thẩm Nhu rất đơn giản: Họ muốn có được tư cách ngang hàng với những người của Thượng Giới, muốn được tôn trọng. Họ cho rằng việc họ không còn mục tiêu phấn đấu là do lỗi của những đại năng ở Thượng Giới và Ngự Linh Giới, Nguyên Linh Giới. Nếu không phải do Thượng Giới sụp đổ, họ cũng sẽ không đến mức mất đi cơ hội phi thăng. Họ muốn rất nhiều thứ, nhưng điều duy nhất họ có thể làm vào lúc này là tổ chức một đại hội ngàn tông phái.
Ôn Hành và Liên Vô Thương đã ra ngoài dạo chơi, trong hàng trưởng lão của Huyền Thiên Tông, Thẩm Nhu là người dễ nói chuyện nhất, vì vậy nàng nhận được một lời mời đầy kỳ quặc như vậy. Nàng nghi hoặc nhìn vào thiệp mời: "Ai đã gửi tới đây?"
Tiểu đệ tử của nàng, Lưu Tư Tư, đáp: "Sáng nay trên kết giới Tiểu Trúc Phong phát hiện có tín phù, hẳn là người của Ngự Chính Liên không thể trực tiếp gửi tín phù cho người, nên truyền lời mời đến kết giới Tiểu Trúc Phong, nhưng đã bị kết giới ngăn lại."
Đại đệ tử của nàng, Hà Hoãn Hoãn, cũng nói: "Sư tôn, đệ tử nghe nói gần đây thế lực của Ngự Chính Liên đang rất mạnh. Trước đây chúng ta cũng từng nhận được lời mời từ họ, chỉ là vì tuân theo lời dạy của sư tôn nên không đáp lời. Ngự Chính Liên đang truyền bá tin tức khắp tu chân giới, nói rằng Huyền Thiên Tông chúng ta không quan tâm đến sống chết của tu sĩ Ngự Linh Giới, đồng thời cấu kết với các tu sĩ Thượng Giới."
Thẩm Nhu khẽ nhíu mày: "Họ thực sự nói như vậy sao?" Hà Hoãn Hoãn đáp: "Đệ tử đi lại bên ngoài đã nghe thấy vài lời đồn đại. Đệ tử vốn nghĩ không nên kinh động sư tôn, nhưng nếu cứ để Ngự Chính Liên tiếp tục phát triển, e rằng bọn họ sẽ bôi nhọ thanh danh của Huyền Thiên Tông."
Thẩm Nhu mở thiệp mời ra, trên đó viết: "Kính mời trưởng lão Huyền Thiên Tông tham dự đại hội lần thứ một trăm của Ngự Chính Liên vào ngày mười tháng mười tại Vạn Thọ Sơn, Ngự Linh Giới." Phần cuối là: "Liên minh Chính Thống Tu Sĩ của Ngự Linh Giới".
Hừm, đây là thiệp mời gửi hàng loạt sao? Ngay cả tên người nhận cũng không có?
Thẩm Nhu chậm rãi gật đầu: "Ta biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi." Lưu Tư Tư và Hà Hoãn Hoãn hành lễ rồi rời khỏi. Thẩm Nhu gửi tín phù cho các sư đệ, giải thích tình hình: "Các ngươi cũng nhận được tín phù rồi sao?"
Cẩu Tử bật cười: "Nhận được rồi, từ sáng sớm đã thấy đóng trên kết giới bên ngoài Tiểu Liên Phong của ta. Sư tỷ không cần để tâm đến bọn chúng. Có thời gian đôi co với đám không chịu tu luyện ấy, chẳng bằng rèn thêm vài lá phù chú."
Ôn Báo nói: "Ta cũng đã nghe qua về Ngự Chính Liên, đều là những môn phái nhỏ lẻ hợp thành, không bằng để ta đi dạy dỗ bọn họ một trận." Với loại tiểu tổ chức như vậy, chỉ cần một quyền của Ôn Báo là có thể khiến bọn họ phải nhìn lại bản thân.
Đàm Thiên Tiếu nói: "Sư tỷ không cần bận lòng." Đàm Thiên Tiếu biết trong lòng Thẩm Nhu, lợi ích của Huyền Thiên Tông luôn đứng trên hết thảy. Nếu Ngự Chính Liên không nói gì thì thôi, một khi họ dám chĩa mũi nhọn vào Huyền Thiên Tông, Thẩm Nhu nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ba vị sư đệ còn lại bận rộn không hồi đáp, Thẩm Nhu nói với các sư đệ: "Các ngươi không cần bận tâm chuyện này nữa, để ta đi một chuyến." Nàng khẽ bấm tay tính toán, ngày mười tháng mười... chẳng phải là ngày mai sao? Nàng khẽ mỉm cười, giới tu chân hiện nay càng ngày càng không có quy củ, nàng còn nhớ khi nàng mới bắt đầu tu luyện, nếu muốn tổ chức một đại hội gì đó, đều phải hẹn trước vài năm.
Thẩm Nhu khép lại thiệp mời, nàng chuẩn bị hỏi thăm thêm về tình hình của Ngự Chính Liên. Những năm gần đây, Huyền Thiên Tông tập trung vào việc kiếm tiền và bồi dưỡng đệ tử. Trước kia, đối tượng mà Huyền Thiên Tông nhắm đến chỉ có Ngự Linh Giới, Nguyên Linh Giới, cùng lắm là thêm một cái Tiềm Long Uyên. Nhưng bây giờ, Huyền Thiên Tông đối mặt với cả ba mươi hai tầng trời của tiên giới tại biển mây Thương Lãng, nhân lực của Huyền Thiên Tông có chút không đủ, nên đối với động thái gần đây của Ngự Linh Giới cũng khó mà nắm bắt chính xác.
Nhưng điều này không làm khó được Thẩm Nhu. Nàng tự có cách riêng. Nàng gửi một tín phù cho Vân Tiểu Ngọc. Trong số các đệ tử của nàng, Vân Tiểu Ngọc là một trường hợp đặc biệt. Vân Tiểu Ngọc chưa từng chính thức bái nhập môn hạ của nàng, nhưng vì là thân nhân của Vân Thanh, Thẩm Nhu đã truyền cho Tiểu Ngọc phương pháp tu luyện thích hợp. Ở một mức độ nào đó, Tiểu Ngọc cũng có thể xem như nửa đệ tử của nàng.
Vân Tiểu Ngọc trước đây tên là Ngọc Kinh Hồng, từng làm ra không ít chuyện hoang đường. Sau này có cơ duyên trở thành thân nhân của Vân Thanh, nàng đổi tên làm lại từ đầu. Chỉ tiếc rằng căn cơ của nàng đã bị tổn hại, lúc Ôn Hành bọn họ phi thăng, Vân Tiểu Ngọc vẫn chỉ ở Nguyên Anh kỳ, không cách nào phi thăng. Nhưng những năm qua nàng ở lại Ngự Linh Giới, đã giúp đỡ không ít nữ tu gặp khó khăn, thanh danh trong Ngự Linh Giới rất tốt. Nếu hỏi về tình hình của Ngự Linh Giới, Vân Tiểu Ngọc chắc chắn có thể kể rõ ràng vài phần.
Sau khi phù ấn thông suốt, hai người hàn huyên vài câu, rồi Thẩm Nhu liền đi thẳng vào vấn đề mà nàng muốn hỏi: "Tiểu Ngọc, ngươi biết tình hình của Ngự Chính Liên thế nào không?"
Giọng nói của Vân Tiểu Ngọc mang theo chút khinh bỉ: "Ngự Chính Liên à? Toàn là một đám chỉ muốn không làm mà hưởng, một bước lên trời."
Thẩm Nhu hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"
Vân Tiểu Ngọc đáp: "Đám người này vốn chẳng có tâm tư tu luyện, chỉ muốn đi đường tắt. Khi mới thành lập trăm năm trước, bọn họ đã nổi danh là một lũ chỉ biết chìa tay đòi hỏi, cảm thấy các đại tông môn bạc đãi, lạnh nhạt với họ. Lúc thì muốn tâm pháp, lúc thì đòi lợi ích. Bây giờ thì dã tâm càng lớn, muốn vươn tay đến cả những thế giới nhỏ trên biển mây Thương Lãng. Nghe nói mấy ngày nay bọn họ lại muốn tổ chức đại hội. Nhắc đến đám người này là ta đã thấy khó chịu rồi. Thẩm trưởng lão sao đột nhiên lại hỏi về bọn họ?"
Thẩm Nhu cười nói: "Không có gì, đã làm phiền ngươi rồi."
Vân Tiểu Ngọc cũng cười: "Thẩm trưởng lão không cần để tâm đến đám người này, bọn họ chỉ là một lũ không biết tiến thủ, sớm muộn cũng sẽ phải trả giá cho những hành động của mình mà thôi."
Sau khi cắt đứt phù ấn, Thẩm Nhu khẽ nói: "Đúng là như ruồi nhặng, tuy không cắn người nhưng cứ vo ve quanh quẩn, khiến người ta khó chịu." Nàng không thích khi thấy Huyền Thiên Tông mà nàng luôn trân trọng lại bị người khác dòm ngó.
Hôm sau, khi Thẩm Nhu vừa bước xuống Tiểu Trúc Phong, liền thấy một đạo kim quang lao tới ôm chặt lấy chân nàng. Cúi đầu nhìn xuống, đó chẳng phải là cô bé có gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt sáng ngời như minh châu – Vân Lạc Lạc – thì còn ai vào đây? Thẩm Nhu mỉm cười vuốt nhẹ đầu Vân Lạc Lạc: "Lạc Lạc, sao hôm nay lại đến tìm sư tỷ vậy?"
Vân Lạc Lạc cọ cọ vào chân Thẩm Nhu: "Sư tỷ, lúc ta cùng Hoan Hoan luyện tập Long Tức đã không khống chế được, đốt cháy mất một mảng sườn núi. Thanh Thanh mà trở về sẽ nổi giận, tỷ giúp ta với được không?"
Thẩm Nhu bật cười: "Vân Thanh sẽ không giận đâu, ngươi đâu có cố ý, hắn sẽ không trách ngươi đâu."
Vân Lạc Lạc kiên quyết ôm chặt lấy chân Thẩm Nhu: "Ta không dám quay về Tiểu Bạch Phong nữa, hôm nay ta có thể đi cùng sư tỷ không?"
Thẩm Nhu nhìn Vân Lạc Lạc, khẽ xoa đầu nàng: "Được, hôm nay sư tỷ cũng đang định đến Ngự Linh Giới, ngươi đi cùng ta vậy."
Vân Lạc Lạc vui mừng reo lên: "Cảm ơn sư tỷ, sư tỷ là tốt nhất!"
Vân Lạc Lạc là một cô bé rất biết nhìn sắc mặt người khác. Mỗi khi chọc giận Vân Thanh, nàng đều sẽ chạy ra ngoài tìm cứu viện. Vận khí của nàng không tệ, gần như lần nào cũng có thể hóa nguy thành an.
Vân Lạc Lạc ríu rít đi bên cạnh Thẩm Nhu, hoạt bát nhiệt tình, trên người nàng mặc bộ y phục vàng kim rực rỡ, trông giống như một tiểu thái dương. Thẩm Nhu cảm thấy mình đã già rồi, khi nhìn thấy Lạc Lạc đáng yêu như vậy, lòng nàng không tự chủ mà trở nên mềm mại: "Lạc Lạc, sao không đi tìm Bạch Trạch?"
Vân Lạc Lạc thật thà đáp: "Hoan Hoan đã đi tìm A Trạch rồi, nếu ta cũng đến, A Trạch sẽ không chịu nổi cả hai chúng ta đâu."
Gây chuyện không phải chỉ có một mình Lạc Lạc, muốn xoa dịu Vân Thanh thì cần ít nhất hai cứu tinh. Vân Lạc Lạc sớm đã nhận ra, mỗi lần Vân Thanh nhìn thấy đại sư tỷ Thẩm Nhu là tâm tình sẽ đặc biệt tốt.
Đi được vài bước, Thẩm Nhu liền thấy Vân Cẩm đang tựa vào một thân cây bên đường. Khi Vân Cẩm nhìn thấy nàng, ánh mắt liền sáng lên: "A Nhu, ngươi ra ngoài sao? Đi đâu vậy? Ta đi cùng ngươi nhé?"
Thẩm Nhu khách khí đáp: "Ta muốn đến Vạn Thọ Sơn ở Ngự Linh Giới để tham dự một hội nghị. Những người tham dự đều là nhân tu, yêu tu tốt nhất không nên đi."
Vân Cẩm chỉ tay về phía Vân Lạc Lạc, vẻ mặt đầy ủy khuất: "Vậy tại sao nàng lại được đi?"
Thẩm Nhu mỉm cười: "Nếu ngươi cũng là một cô bé xinh xắn và dễ thương như Lạc Lạc, ta cũng không ngại dẫn ngươi theo."
Vân Cẩm nghĩ ngợi một lúc, liền biến thành một thiếu niên tuấn tú, rồi nhảy chân sáo đến bên cạnh Thẩm Nhu: "Hình dáng bên ngoài có thể thay đổi mà, nếu A Nhu ngươi thấy ta thế này không ổn, ta có thể biến thành một cô bé cũng được."
Thẩm Nhu và Vân Lạc Lạc nhìn dáng vẻ mặt dày mày dạn của Vân Cẩm, Thẩm Nhu chỉ có thể thở dài một tiếng: "Nếu ngươi muốn đi theo, thì cứ đi theo vậy."
Vân Cẩm rút từ trong tay áo ra một túi đậu năm vị, chia một nửa cho Vân Lạc Lạc, rồi như dâng báu vật mà đưa cho Thẩm Nhu: "A Nhu, ăn đậu không?"
Thẩm Nhu cúi đầu nhìn đôi mắt lấp lánh của Vân Cẩm, nàng cầm lấy một ít đậu từ lòng bàn tay hắn: "Cảm ơn."
Vân Cẩm vui vẻ đến mức mắt híp lại thành một đường nhỏ, hắn ghé sát vào Vân Lạc Lạc, thì thầm: "Ngươi xem, A Nhu đã chịu nhận đồ của ta rồi."
Thẩm Nhu từng quả quyết nói với Ôn Hành rằng nàng không thích Vân Cẩm, nàng có cả ngàn lý do để liệt kê ra những điều không hợp giữa nàng và Vân Cẩm. Nhưng nàng không chịu nổi cái mặt dày của hắn, không chỉ mặt dày mà tu vi còn cao. Chỉ cần Thẩm Nhu vừa ra khỏi kết giới của Tiểu Trúc Phong, Vân Cẩm sẽ lập tức theo sát không rời. Nếu không phải nhờ kết giới ngăn lại, hắn đã có thể nửa đêm chui vào Tiểu Trúc Phong, ngủ ngay ngoài cửa phòng nàng. Có mấy lần Thẩm Nhu bị tiếng ngáy bên ngoài đánh thức, nàng dở khóc dở cười, không biết phải làm thế nào cho phải.
Quả thật có chút phiền toái, Thẩm Nhu vốn là người rất dứt khoát trong tình cảm. Thế mà bị Vân Cẩm dây dưa mãi, nàng phát hiện ra người mà trước đây nàng không thể nào chấp nhận, sau khi nhìn kỹ, thì ra lại cũng có vài điểm không tệ. Người bình thường nếu bị nàng cự tuyệt thẳng thừng trong nhiều năm như vậy, đã sớm từ bỏ từ lâu. Còn Vân Cẩm lại cố chấp, chưa từng buông xuôi.
Dù cho cả Huyền Thiên Tông đều nói với Vân Cẩm rằng Thẩm Nhu không thích hắn, hắn vẫn giữ vững ý niệm ban đầu: "Nàng không thích ta thì đã sao, ta thích nàng là được. Ta chỉ thích đối xử tốt với nàng, các ngươi không can thiệp được." Sự kiên trì này khiến ngay cả Vân Thanh cũng khó mà trách mắng hắn được.
Vạn Thọ Sơn nằm ở vùng phía bắc của Ngự Linh Giới, nơi đây có những dãy núi liên miên, rất nhiều tông môn chọn lập tông, xây dựng động phủ ở đây. Nơi này cũng được coi là cái nôi của các tiểu tông môn trong Ngự Linh Giới, mỗi năm có rất nhiều tông môn mới sinh ra hoặc diệt vong ở đây. Không có gì lạ khi Ngự Chính Liên có thể phát triển lớn mạnh tại nơi này, bởi nền tảng nhân lực ở đây rất dồi dào.
Nhưng cũng chính vì không có đại tông môn nào cố định, trận pháp truyền tống của Huyền Thiên Tông không thể đến thẳng Vạn Thọ Sơn, mà phải dừng lại ở một trấn nhỏ nằm trong vùng núi bao quanh. Ra khỏi truyền tống trận, dùng kiếm bay đến nơi hội nghị cũng mất thời gian một nén nhang.
Thẩm Nhu dẫn theo Vân Lạc Lạc và Vân Cẩm bước ra khỏi truyền tống trận, chỉ nghe thấy tiếng nhai đậu rôm rốp vang lên phía sau. Nàng bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người họ đang chuyền tay nhau ăn từng nắm đậu. Thẩm Nhu khẽ nhắc nhở: "Chúng ta sắp đến địa bàn của người khác rồi, đừng tùy tiện như vậy nữa."
Vân Cẩm và Vân Lạc Lạc vội gật đầu: "Dạ!"
Thẩm Nhu cảm thấy như mình đang dẫn theo hai đứa trẻ, nhưng cảm giác này không tệ chút nào. Lạc Lạc vốn là một đứa trẻ ngoan, rất dễ bảo, Vân Cẩm giờ cũng biết cách nghe lời nàng, con yêu xà già này đã luyện đến mức bậc thầy trong việc làm nũng và nịnh nọt.
Ba người cùng cưỡi kiếm bay về hướng Vạn Thọ Sơn. Vân Lạc Lạc tu vi còn non nớt, tuy nàng thuộc tộc Ứng Long trời sinh tài trí hơn người, nhưng vẫn cần thời gian rèn luyện thêm. Vì vậy, nàng ngoan ngoãn nằm trên lưng của Vân Cẩm để hắn cõng đi. Lạc Lạc là tiểu cô nương nhỏ nhất của Vân Cẩm, nên việc hắn cõng nàng cũng không có gì lạ.
Chỉ có điều hôm nay Vân Cẩm thu nhỏ thân hình, hắn và Lạc Lạc đều dung mạo xuất chúng, nhìn qua cứ như một đôi huynh muội. Điều này khiến Thẩm Nhu vô thức nhìn họ nhiều thêm vài lần.
Rất nhanh, ba người đã đến Vạn Thọ Sơn. Khi Thẩm Nhu vừa đáp xuống quảng trường rộng lớn của Vạn Thọ Sơn, chỉ thấy người đến kẻ đi, thần thức quét qua sơ lược cũng nhận ra có đến hơn ngàn người. Xem ra trong lúc họ không để ý, số lượng thành viên của Ngự Chính Liên đã tăng lên không ít.
Thẩm Nhu vừa hạ xuống, liền thấy từ trong hành cung cạnh quảng trường có ba người bước ra. Dẫn đầu là một thanh niên anh tuấn, nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ mưu tính. Thanh niên đó chắp tay hành lễ với Thẩm Nhu: "Thẩm trưởng lão! Thật không ngờ ngài lại đến! Vô cùng vinh hạnh! Tại hạ là Minh chủ của Ngự Chính Liên, tên gọi Kỷ Đan Thanh, rất vui được gặp ngài!"
Thẩm Nhu chỉ lướt mắt nhìn Kỷ Đan Thanh một cái. Hiện tại hắn có tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Dĩ nhiên, nếu so với một đại năng đã phi thăng như Thẩm Nhu thì không thể sánh nổi, nhưng so với những tu sĩ bình thường ở đây thì cũng được coi là cao thủ rồi.
Thẩm Nhu cũng đáp lễ: "Kỷ minh chủ."
Kỷ Đan Thanh vội vã dẫn Thẩm Nhu vào trong hành cung: "Thẩm trưởng lão, mời đi lối này, xin mời, xin mời."
Vân Cẩm và Vân Lạc Lạc theo sau Thẩm Nhu. Hai người cứ thỉnh thoảng lại ném một vài hạt đậu vào miệng nhai nhóp nhép. Cả Vân gia đều thích ăn đồ ăn vặt, chuyện này ai trong Huyền Thiên Tông cũng biết. Thẩm Nhu được Kỷ Đan Thanh dẫn đến tầng cao nhất của hành cung. Ở đó đã có hơn mười người đang ngồi sẵn. Kỷ Đan Thanh giới thiệu qua một lượt, nhưng Vân Cẩm chẳng nhớ nổi một ai, những kẻ này tu vi quá thấp, chẳng đáng để hắn để tâm.
Sau khi hàn huyên một lúc, cả đám người bắt đầu tâng bốc lẫn nhau, rồi cuối cùng cũng vào thẳng chủ đề chính. Việc Thẩm Nhu đến tham dự hội nghị của họ khiến Kỷ Đan Thanh vô cùng phấn khích. Hắn bắt đầu bằng việc khen ngợi Huyền Thiên Tông một hồi, nói rằng Huyền Thiên Tông là danh môn chính phái, đã cống hiến biết bao nhiêu cho sự phát triển của Ngự Linh Giới. Rồi lời nói đột ngột chuyển hướng, bắt đầu thở than kể khổ.
"Các tông môn của Ngự Chính Liên chúng ta đều là tông môn bản thổ của Ngự Linh Giới. Nay mộng tưởng phi thăng của giới tu chân đã tan vỡ, khiến ai nấy đều hoang mang lo sợ. Như mọi người đều biết, các tông môn của Ngự Linh Giới đều coi Huyền Thiên Tông là tiêu chí dẫn đầu. Hiện giờ chúng ta đang lâm vào cảnh khó khăn, không biết Thẩm trưởng lão có thể giúp đỡ đôi chút không?"
Thẩm Nhu điềm tĩnh đáp: "Huyền Thiên Tông có thể giúp xây dựng trận pháp truyền tống trong lãnh địa của Ngự Chính Liên."
Kỷ Đan Thanh không phải đến đây để xin truyền tống trận, hắn nói: "Ai mà không biết Thiên Cơ Tán Nhân chỉ cần tâm niệm một cái là có thể lập tức xây dựng xong một trận pháp truyền tống? Lãnh địa của Ngự Chính Liên chúng ta lại có quá nhiều tông môn, nếu trận pháp được xây ở nơi có tranh chấp thì lại chẳng tiện chút nào."
Một câu nói thẳng ra, Kỷ Đan Thanh muốn thứ khác, không phải truyền tống trận. Hắn thở dài: "Thẩm trưởng lão, chúng ta cũng không phải tham lam. Tình thế hiện nay hẳn ngài còn rõ hơn chúng ta. Các giới của Thượng Giới đã bén rễ tại biển mây Thương Lãng. Bọn họ đều đến từ Thượng Giới, tu vi cao hơn chúng ta quá nhiều. Tư chất và lực lượng của chúng ta đều thua kém họ, nếu có xung đột xảy ra, người của Ngự Linh Giới chúng ta sẽ chịu thiệt thòi."
Lời này nói rõ là muốn xin thứ gì đó, Thẩm Nhu không tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Trong Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các có rất nhiều tâm pháp đã được tích lũy suốt bao năm, chư vị đạo hữu có thể đến lấy mà tham khảo."
Kỷ Đan Thanh còn chưa kịp mở miệng, thì một tu sĩ bên dưới đã lớn tiếng nói: "Tâm pháp trong Thiên Cơ Các đã sớm bị mọi người xem nát rồi, liệu có thể đưa ra loại tâm pháp nào tốt hơn không?"
Ánh mắt Thẩm Nhu bình thản nhìn về phía hắn: "Tâm pháp tốt hơn sao?"
Người đó nói: "Nghe nói các trưởng lão của Huyền Thiên Tông rất thân cận với yêu tu và tu sĩ Thượng Giới, hẳn là các ngươi có thể tiếp cận nhiều phương pháp tu luyện hơn. Không biết Thẩm trưởng lão có thể giúp đỡ, cứu lấy chúng ta – những người đang vùng vẫy trong khổ nạn này không?"
Thẩm Nhu nghi hoặc hỏi: "Thật có lỗi, ta muốn hỏi, tên đầy đủ của Ngự Chính Liên là gì?"
Kỷ Đan Thanh không hiểu gì, đáp: "Là Liên minh Chính Thống Tu Sĩ của Ngự Linh Giới."
Thẩm Nhu nhẹ giọng nói: "Các ngươi chẳng phải tự xưng là 'chính thống' rồi sao? Vậy cớ sao lại thèm muốn tâm pháp của người khác? Ba ngàn đại đạo, chẳng lẽ không có con đường nào để các ngươi đi sao?"
Đám tu sĩ bắt đầu xì xào bất mãn: "Thẩm trưởng lão có ý gì? Ngài không muốn giúp thì cứ nói thẳng, đâu cần phải vòng vo nói móc chúng ta. Các ngươi vận khí tốt nên mới phá được hư không để phi thăng lên Thượng Giới, còn chúng ta vận khí không tốt, đừng nói phá hư không, người của Thượng Giới giờ còn xuống đây tranh đoạt địa bàn với chúng ta!"
Nếu là trước kia, chẳng ai dám nói như thế trước mặt Thẩm Nhu. Khi Thẩm Nhu còn tu luyện, giới tu chân đều lấy cường giả vi tôn, kẻ nào có nắm đấm lớn thì kẻ đó có quyền lên tiếng. Những tu sĩ cao giai chỉ cần không vừa ý là có thể dễ dàng tiêu diệt vài tên tu sĩ cấp thấp.
Nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là do Ôn Hành mà ra. Kể từ khi Huyền Thiên Tông nêu gương, lấy đại nghĩa làm trọng trong thời kỳ Thiên Đạo mới, gặp phải các tông môn yếu kém đều không nghĩ đến việc đè ép mà là giúp đỡ. Những tu sĩ có tu vi không cao, vì vậy mà sống lưng dần cứng cáp, đến giờ thì đã dưỡng ra một đám bạch nhãn lang không biết trời cao đất rộng.
Thẩm Nhu tiếc nuối thở dài một tiếng: "Xin hỏi đạo hữu, biển mây Thương Lãng lớn như vậy, ngươi từng du ngoạn qua bao nhiêu nơi rồi?"
Người bị hỏi sững sờ: "Cái này... cũng chưa từng đi qua."
Thẩm Nhu nhìn hắn: "Ngươi chỉ là Kim Đan tu sĩ, đừng nói là biển mây Thương Lãng, chỉ sợ ngươi còn chưa ra khỏi Ngự Linh Giới, vậy mà đã lớn tiếng nói rằng người Thượng Giới đến tranh địa bàn với các ngươi? Các ngươi có xứng không?"
Lời này vừa dứt, mấy người xung quanh lập tức bùng nổ: "Thẩm trưởng lão! Ngài đến đây để phá đám phải không?!"
Thẩm Nhu từ tốn gật đầu: "Bị các ngươi nói trúng rồi, ta đúng là đến để phá đám."
Vạn Thọ Sơn nổ tung, hành cung nơi tổ chức hội nghị tan thành bụi phấn, mấy ngọn núi xung quanh đều bị dòng Trầm Khê Luyện trắng xóa đánh cho sụp đổ thành bùn đất. Trầm Khê Luyện cuốn theo muôn ngàn thủy khí, đè ép những ngọn núi quanh Vạn Thọ Sơn thành một mảnh phẳng lì.
Các tu sĩ đang tháo chạy trên các ngọn núi đều vô cùng hoảng loạn, họ vội vàng tế ra pháp bảo muốn liều mạng với Thẩm Nhu. Nhưng trước uy lực của Trầm Khê Luyện, đừng nói đến việc phản kháng, ngay cả tự bảo vệ bản thân họ cũng không làm được.
Kỷ Đan Thanh mặt mày tái mét, giọng nói run rẩy chất vấn Thẩm Nhu: "Thẩm trưởng lão, ngài có ý gì vậy? Tại sao lại đột nhiên đập tan buổi hội nghị của chúng ta như vậy? Huyền Thiên Tông các ngài vẫn luôn hành xử thế này sao?" Vừa nhắc đến Huyền Thiên Tông, lửa giận trong lòng Thẩm Nhu bùng lên mãnh liệt.
Thẩm Nhu đứng lơ lửng giữa không trung, Vân Cẩm và Vân Lạc Lạc ở ngay sau nàng. Trên đôi cánh tay Thẩm Nhu cuộn quanh Trầm Khê Luyện linh động mà sắc bén. Nàng lạnh lùng cười khẩy: "Một lũ bạch nhãn lang cũng xứng nhắc đến Huyền Thiên Tông? Chính vì Huyền Thiên Tông chúng ta quá dễ nói chuyện, nên các ngươi mới dám làm càn như thế này."
Thẩm Nhu không chút khách khí châm biếm đám người trước mặt: "Các ngươi tự xưng là 'chính thống', thế mà lại dòm ngó tâm pháp và đạo nghĩa của người khác. Trắng trợn cướp đoạt tâm pháp của nhân tu cũng đành, giờ lại còn muốn cả tâm pháp của yêu tộc và tu sĩ Thượng Giới? Các ngươi xứng đáng sao? Trong các ngươi, kẻ có tu vi cao nhất cũng chỉ mới Nguyên Anh trung hậu kỳ, vậy mà dám lớn tiếng trước mặt ta đòi phá vỡ hư không?
Các ngươi có tư cách gì khinh thường những tâm pháp được lưu lại trong Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các? Đó là những tâm pháp mà các đạo hữu của chúng ta từng dùng để phi thăng lên Thượng Giới. Mỗi một bản đều là máu xương của họ ngưng tụ lại. Các ngươi không đủ kiên định, tu luyện không chuyên tâm, ngược lại còn trách tâm pháp có vấn đề? Thật không biết xấu hổ!
Đạo Mộc của Thượng Giới đã sụp đổ, các đạo hữu phi thăng lên Thượng Giới đã trải qua muôn vàn sinh tử mới có thể giành được một tia hy vọng sinh tồn. Nay Thiên Đạo cho phép nhân tộc, yêu tộc, tu sĩ Thượng Giới và Hạ Giới cùng chung sống hòa bình. Các ngươi không cầu tiến thì thôi, lại còn nhục mạ bôi nhọ họ. Tâm địa độc ác như vậy, đáng bị tru diệt!
Các ngươi chỉ là một lũ đáng thương sống trong vũng bùn, không biết trời cao đất rộng, nghĩ rằng ai ai cũng muốn tranh giành mảnh đất nhỏ bé của Ngự Linh Giới này với các ngươi? Các ngươi tự ra ngoài mà xem, các thế giới nhỏ trên biển mây Thương Lãng, cảnh sắc nào chẳng hơn Ngự Linh Giới của các ngươi?
Miệng thì nói là chính thống, là công bằng chính trực, nhưng các ngươi có hành động nào quang minh lỗi lạc không? Chính các ngươi không cố gắng, lại đổ thừa rằng người khác không giúp đỡ. Ta thật hổ thẹn vì Ngự Linh Giới lại sinh ra một đám sâu mọt như các ngươi."
Xung quanh Thẩm Nhu linh quang bừng sáng, dòng nước linh lực mạnh mẽ áp bức khiến các tu sĩ không thở nổi. Một số tu sĩ tu vi thấp đã bị linh khí cuồng bạo chấn đến mức thất khiếu chảy máu mà ngất đi. Thẩm Nhu từng chữ từng câu lạnh lùng nói: "Không tự cường, không tự tin, không biết tự trọng, chỉ biết chìa tay xin xỏ người khác, xảo quyệt âm hiểm. Ta thật không hiểu các ngươi sống trên đời còn có ý nghĩa gì.
Nếu các ngươi không muốn sống tốt, không muốn tu luyện đàng hoàng, ta sẽ tiễn các ngươi lên đường ngay tại đây, để tránh sau này lại đi hại thêm nhiều người khác." Ánh mắt Thẩm Nhu chuyển về phía Kỷ Đan Thanh: "Cái gì mà 'chính thống của Ngự Linh Giới', các ngươi tính là chính thống cái nỗi gì?"
Thẩm Nhu không chút nể nang: "Liên minh của các ngươi mới chỉ tồn tại vài trăm năm, tu chân giới có những đại tông môn đã truyền thừa cả vạn năm, huống chi là những yêu tộc cổ xưa của Thượng Giới. Chính thống ư? Ngươi nói cho ta nghe thử xem các ngươi chính thống ở chỗ nào? Chỉ vì các ngươi sinh ra ở Ngự Linh Giới? Đó không gọi là chính thống, mà chỉ chứng minh các ngươi là người của Ngự Linh Giới mà thôi."
Ánh mắt Thẩm Nhu tràn ngập khinh miệt nhìn Kỷ Đan Thanh: "Thay vì chìa tay xin xỏ, chẳng bằng nghĩ xem mình có thể tự làm gì."
Kỷ Đan Thanh mặt cắt không còn giọt máu, đôi chân hắn mềm nhũn, gần như không thể đứng vững. Hắn lắp bắp nói: "Chúng ta có lỗi gì chứ? Thẩm Nhu, ngài là trưởng lão của Huyền Thiên Tông, thứ gì ngài cũng có được dễ dàng. Dù là của cải hay quyền thế của Thượng Giới, ngài muốn gì đều có. Ngài có tư cách gì để nói chúng ta? Chúng ta muốn trở nên mạnh mẽ, chẳng lẽ là sai sao?"
Thẩm Nhu nhìn Kỷ Đan Thanh một lúc, rồi trầm giọng nói: "Ta không phải trời sinh đã là trưởng lão của Huyền Thiên Tông, mà Huyền Thiên Tông cũng không phải từ đầu đã mạnh mẽ như bây giờ. Huyền Thiên Tông có được ngày hôm nay là nhờ sự chỉ dẫn sáng suốt của sư tôn và công sức miệt mài của các đệ tử. Huyền Thiên Tông chưa từng làm điều gì thẹn với bất kỳ tông môn nào ở Ngự Linh Giới. Tất cả những gì mà Huyền Thiên Tông có, đều là nhờ các đệ tử chúng ta một tay xây dựng nên. Chúng ta chưa từng cầu xin bất kỳ ai giúp đỡ, trên con đường tu luyện, chúng ta chỉ dựa vào chính bản thân mình.
Các ngươi khinh thường những tâm pháp mà chúng ta để trong Phi Tiên Lâu sao? Đó là những tâm pháp được các đệ tử của Huyền Thiên Tông chắt lọc từ bao gian nan vất vả, trải qua vô số lần máu đổ, mồ hôi rơi mà tích lũy nên. Ta không hiểu các ngươi có tư cách gì để coi thường chúng. Lấy tư cách gì để bôi nhọ Huyền Thiên Tông? Ta nói cho các ngươi biết, nếu không có Huyền Thiên Tông, những tiểu tông môn như các ngươi đã chẳng còn đường sống từ lâu rồi.
Nếu ta là các ngươi, với tu vi thấp kém thế này, đã sớm rụt đầu mà sống cho yên phận. Vậy mà các ngươi dám đứng trước mặt ta bày ra bộ dạng cao cao tại thượng? Nếu đã làm kẻ đi xin, thì phải có dáng vẻ của kẻ đi xin, đừng có nghĩ rằng mình yếu thì mình có lý."
Ánh mắt Thẩm Nhu lạnh như băng nhìn Kỷ Đan Thanh: "Kỷ minh chủ, ngươi đã hiểu lời ta nói chưa?"
Kỷ Đan Thanh vội vàng gật đầu: "Nghe... nghe rõ rồi." Nhưng có nghe rõ thì đã sao? Cùng lắm thì Thẩm Nhu chỉ hăm dọa họ mà thôi, đợi qua trận này, họ vẫn có thể vực dậy như cũ. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ phao tin khắp nơi rằng trưởng lão Huyền Thiên Tông ỷ thế hiếp người...
Thẩm Nhu gật đầu: "Ngươi đã nghe rõ thì tốt. Vậy thì hãy an tâm lên đường đi. Có kẻ chuyên gây sóng gió như ngươi ở Ngự Linh Giới, chuyện gì nhỏ nhặt cũng bị thổi phồng thành phong ba."
Dứt lời, Kỷ Đan Thanh liền cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ ép tới. Hắn quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy quá mười dặm đã bị Trầm Khê Luyện quấn chặt lấy.
Chỉ nghe một tiếng nổ trầm đục vang lên, khi Trầm Khê Luyện buông ra, Kỷ Đan Thanh đã tan hồn nát phách, thi thể rơi xuống mặt đất. Trầm Khê Luyện của Thẩm Nhu vẫn tinh khiết một màu trắng ngần, không vấy dù chỉ một giọt máu.
Thẩm Nhu cất giọng vang dội: "Hôm nay Thẩm Nhu của Huyền Thiên Tông đại khai sát giới vì bảo vệ tông môn, có nhân quả gì cứ nhắm vào ta mà đến. Những kẻ không phân biệt được đúng sai sống trên đời, chỉ khiến thế nhân trở nên hỗn loạn, ngu muội."
Hàng ngàn tu sĩ lúc này mới thực sự hoảng loạn. Trước đó, họ chỉ cảm thấy Thẩm Nhu đáng sợ, trong lòng nghĩ rằng nếu nàng không giúp thì cũng không sao, cùng lắm là mất mặt một chút. Nhưng đến giờ, họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất: chạy trốn. Ai đã bảo rằng trong số trưởng lão của Huyền Thiên Tông, Thẩm Nhu là người có tính tình dễ chịu nhất?
Ánh mắt của Thẩm Nhu sắc như điện, nàng dễ dàng tìm ra từng kẻ đã khiêu khích mình trong đại sảnh, rồi lạnh lùng tiêu diệt từng tên một. Mây đen vần vũ bao phủ quanh Vạn Thọ Sơn, khí tức nặng nề của thủy linh khiến âm thanh chấn động vang xa đến trăm dặm.
Thẩm Nhu một hơi giết hơn mười người, nàng đứng cao cao tại thượng nhìn xuống đám tu sĩ đang lăn lộn bỏ chạy: "Từ hôm nay trở đi, nếu ta còn nghe thấy các ngươi lấy danh nghĩa 'chính thống' để lừa gạt người trong giới tu chân, gặp một lần ta giết một lần. Nếu ta còn nghe thấy các ngươi nói một lời bôi nhọ Huyền Thiên Tông, ta sẽ diệt cả tông. Nếu còn có tin đồn nhục mạ Thượng Giới và yêu tộc, cho dù các ngươi có xuống cõi U Minh, ta cũng sẽ kéo thần hồn các ngươi ra nghiền nát."
Thẩm Nhu vung tay, linh lực tụ tập trong tay nàng rồi đập mạnh xuống mặt đất. Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên, đất rung núi chuyển, cả Vạn Thọ Sơn hóa thành một hồ nước khổng lồ. Thẩm Nhu hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu gọi Vân Cẩm và Vân Lạc Lạc: "Đi thôi."
Giữa dãy núi đột ngột xuất hiện một cái hồ lớn, cạnh bờ hồ vẫn còn không ít tu sĩ kinh hồn bạt vía. Bọn họ muốn bàn tán điều gì đó, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, không ai dám hé môi một lời. Từ nay về sau, hình ảnh của Thẩm Nhu trong lòng họ chẳng khác nào ác quỷ. Nếu sau này họ còn muốn chìa tay xin xỏ ai đó, nhất định phải cẩn trọng suy nghĩ về thái độ của mình.
Vân Lạc Lạc vỗ tay hoan hô Thẩm Nhu: "Sư tỷ, sư tỷ giỏi quá!" Lạc Lạc cực kỳ ngưỡng mộ sư tỷ: "Sau này ta cũng muốn trở thành một nữ tu giống như sư tỷ!"
Thẩm Nhu mỉm cười xoa đầu Lạc Lạc: "Những chuyện khác sư tỷ có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng về nguyên tắc thì không thể nhượng bộ dù chỉ một bước. Lạc Lạc, ngươi phải nhớ kỹ, sau này lớn lên nhất định phải giữ vững nguyên tắc của mình, không thể để người khác dắt mũi."
Vân Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu: "Ta nhớ rồi!"
Vân Cẩm cũng gật đầu theo: "Ta cũng nhớ rồi."
Thẩm Nhu dở khóc dở cười: "Ngươi chen vào làm gì chứ?"
Vân Cẩm nghiêm túc đáp: "Con người cần phải có nguyên tắc, việc muốn làm thì nhất định phải làm, người muốn giữ thì phải giữ cho tốt."
Thẩm Nhu nghe lời này liền cảm thấy Vân Cẩm có ẩn ý, nàng chỉ khẽ cười rồi quay đầu đi.
Từ xa, nàng nhìn dãy núi giờ đã bị san bằng thành một cái hồ phẳng lặng. Nàng mỉm cười lắc đầu: "Nếu sư tôn nhìn thấy, chắc chắn lại trách mắng ta. Nhưng ta không thích nhiều núi như thế, giờ nhìn thuận mắt hơn nhiều rồi."
Trên Thiên Cơ Phong, Ôn Hành đang cầm một cái cưa lớn, cưa từng chút một cành nhánh của Đạo Mộc. Một cành của Đạo Mộc bị nhiễm bệnh, Ôn Hành muốn xử lý trước khi vấn đề lan rộng. Ôn Hành vừa xắn tay áo vừa càu nhàu: "Thái tử đúng là biết trốn việc! Đã nói hắn làm linh của Đạo Mộc thì phải giúp cắt tỉa cành nhánh, vậy mà hắn lại đi U Minh Giới rồi không quay về nữa. Tiêu Lệ cũng thật quá bá đạo, giữ chặt người ta không cho về hay sao?"
Thẩm Nhu lặng lẽ ngồi trên nhánh cây Đạo Mộc bên cạnh Ôn Hành, nàng thành thật nói: "Sư tôn, hôm nay con giết người rồi."
Ôn Hành liếc nhìn Thẩm Nhu: "Con gái ngoan của ta tính tình hiền hòa nhất, người mà con giết, hẳn đều đáng chết."
Thẩm Nhu mỉm cười nhìn Ôn Hành: "Sư tôn, ngài không trách con sao? Con tưởng ngài sẽ quở trách con."
Ôn Hành cười nói: "Con nhìn đi, cây Đạo Mộc lớn như thế này mà vẫn có những cành khô cần phải chặt bỏ, huống chi là cả thế giới rộng lớn. Nơi nào cũng có những kẻ đáng chết, nơi nào cũng có chuyện bất bình, con không cần quá để tâm. Sư tôn ngược lại cảm thấy rất hài lòng, rốt cuộc thì A Nhu của ta không còn như trước, chỉ biết nhẫn nhịn mọi chuyện."
Trước kia, Thẩm Nhu dù bị người ta ức hiếp cũng chẳng hé răng nửa lời, không đến lúc bị ép tới đường cùng, nàng sẽ nhẫn nhịn cho qua. Ôn Hành từng lo lắng nàng sẽ hại thân vì nín nhịn quá mức. Giờ thì tốt rồi, ông không còn phải lo nữa.
Thẩm Nhu cười nói: "Có thể nói gì cũng được, nhưng không được phép nói xấu tông môn và các sư huynh đệ của con. Đám người đó chẳng trải qua điều gì, không xứng để phán xét mọi người."
Bất kể khi nào, đối với Thẩm Nhu, tông môn và các sư huynh đệ đều là những người quan trọng nhất. Ôn Hành cười: "A Nhu, sư tôn gặp được một đệ tử như con, quả là quá may mắn."
Bao năm qua có Thẩm Nhu, ông thật sự rất yên lòng. Thẩm Nhu lúc nào cũng lấy lợi ích của tông môn làm trọng, toàn bộ tông môn đều tin tưởng và kính trọng nàng.
Ôn Hành bỗng nhiên đổi chủ đề: "Nhưng sư tôn vẫn hy vọng con biết yêu bản thân mình hơn một chút. A Nhu à, con nói thật cho ta biết, con với Vân Cẩm rốt cuộc có khả năng không?"
Thẩm Nhu nghe mãi những lời này đến phát ngán, nàng bất đắc dĩ: "Sư tôn, tại sao lúc nào ngài cũng có thể kéo chủ đề về chuyện này vậy?"
Nàng đứng dậy hành lễ: "Sư tôn, ngài cứ bận rộn tiếp, đệ tử xin phép cáo lui."
Ôn Hành vội vàng đưa tay ra: "Đừng đi vội A Nhu, chúng ta trò chuyện thêm một lát nữa thôi."
Thẩm Nhu không quay đầu lại, nếu còn ở đây thêm chút nữa, nàng sẽ bị sư tôn lải nhải đến mức đau đầu mất.
Trong lòng Thẩm Nhu, Tiểu Trúc Phong chính là một tông môn to lớn, và trong tông môn ấy có những người mà nàng yêu thương nhất. Nàng cảm thấy bản thân là người tu sĩ hạnh phúc nhất trên đời. Đương nhiên, nếu sư tôn không lắm lời như thế thì càng tốt hơn.
Ôn Hành nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Nhu, buồn bực nói: "Con gái lớn rồi thì không thể nhiều lời được nữa, đều bắt đầu chê ta lắm miệng rồi. Haizz..."
Liên Vô Thương xuất hiện bên cạnh Ôn Hành: "A Nhu là một cô nương rất có chủ kiến, ngươi không cần lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại chuyện đó."
Ôn Hành mỉm cười nói: "Đương nhiên ta biết nó là người có chủ kiến. A Nhu của chúng ta là một cô nương tốt, nếu không phải là người đàn ông xuất sắc nhất, ta còn không nỡ gả nó đi đâu." Ôn Hành xoay người, tiếp tục lải nhải với Liên Vô Thương: "Này, ngươi nói xem, A Nhu và Vân Cẩm rốt cuộc có khả năng không? Trước kia con bé nói năng rất dứt khoát, một chút cơ hội cũng không để cho Vân Cẩm. Bây giờ xem ra thái độ của nó với Vân Cẩm không còn quá xa cách như trước nữa... Ngươi nói, liệu hai đứa nó có khả năng thành đôi không?"
Liên Vô Thương chớp mắt nhìn Ôn Hành: "Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao A Nhu lại bỏ đi rồi, ngươi đúng là lắm lời quá."
Ôn Hành thì thầm làu bàu: "Haizz, thật khó quá, ngay cả đồ đệ cũng chê ta, đến đạo lữ cũng ghét bỏ ta."
Lúc này, Thẩm Nhu đang bước trên con đường dẫn đến Tiểu Trúc Phong. Các nữ tu đi ngang qua đều cúi đầu hành lễ và chào hỏi nàng. Thẩm Nhu mang theo nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại những nữ tu với dung nhan rực rỡ như đóa hoa tươi thắm. Khi đến Tiểu Trúc Phong, một đám đồ tôn ríu rít vây quanh, nhao nhao đặt câu hỏi. Thẩm Nhu dịu dàng nhìn họ, kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề. Cả Tiểu Trúc Phong ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ.
Cô nương cô độc, liều lĩnh năm nào ở Thanh Thành trấn giờ đây đã trở thành một nữ tu mạnh mẽ, có thể chống đỡ cả bầu trời. Nàng cũng giống như kỳ vọng của sư tôn, vừa dịu dàng lại vừa kiên cường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro