Chương 254 - Phiên Ngoại 12: Tám Phương Khách
Tám Phương Khách
Vân Thanh thay lông mất nửa tháng, đợi đến khi lớp lông tơ rụng hết, hắn hóa thành một con Kim Ô khổng lồ với bộ lông óng ả, sáng bóng. Lông của hắn tựa như mặt trời giữa ban trưa, vàng rực rỡ đến mức không ai dám nhìn thẳng vào. Có lẽ là do hắn đã ăn bí phương không truyền ra ngoài mà Thái Sử Gián gửi tới, lông của Vân Thanh trở thành dày và mượt nhất trong số tất cả các Kim Ô.
Các sư huynh của Huyền Thiên Tông ai cũng nhận được hai chiếc chăn mới. Vân Thanh tiếc nuối nói với bọn họ rằng từ nay sẽ không còn chăn lông vũ nữa. Mỗi chiếc dùng là bớt đi một chiếc, hãy trân trọng mà dùng. Không biết vì sao các sư huynh lại cảm thấy buồn bã một hồi. Tiểu sư đệ lông xù ấm áp ngày nào giờ đã trưởng thành, sau này khi tâm tình không vui sẽ chẳng còn tiểu sư đệ xù lông để ôm ấp nữa.
Sau khi hóa thành hình người, Vân Thanh trở thành một nam nhân cao ráo, dáng vẻ như ngọc. Màu tóc hắn vốn nên vàng óng như người trong gia tộc, nhưng vì đã quen với màu tóc đen nên vẫn giữ màu như trước. Hắn có đôi mày kiếm và ánh mắt sáng ngời, dung mạo cực kỳ xuất chúng như tất cả các Kim Ô khác.
Thật ra mà nói, sau khi thay lông, Vân Thanh so với trước khi thay lông cũng không thay đổi quá nhiều. Ôn Hằng bọn họ đã từng thấy Vân Thanh trưởng thành từ trước. Nếu không có những chuyện phiền lòng kia, hai con gà con này từ mấy ngàn năm trước đã phải thành thân rồi, nhưng vì đủ loại trắc trở mà hai người bị ép phải làm trẻ con suốt ba ngàn năm. Mùi vị đó, người bình thường khó lòng mà hiểu nổi.
Lần trước Ôn Hằng đại hôn, thời gian chuẩn bị vô cùng ngắn ngủi, chỉ trong thoáng chốc một hai ngày. Các đệ tử bận rộn đến mức chân không chạm đất, cố gắng trước ngày sư tôn đại hôn đưa hết tất cả đồ đạc lên Huyền Thiên hạm. Bận đến khi sư tôn đại hôn xong xuôi, mọi người mới có thể đóng cửa nghỉ ngơi một giấc thật ngon.
Lần này thì khác, bọn họ có thời gian chuẩn bị hơn nửa năm trời. Hôn kỳ của hắn được định vào mồng tám tháng Giêng năm sau. Đông Hoàng Thái Nhất tính toán, suy đoán nhiều lần, cuối cùng xác định đó là một ngày đại cát hiếm gặp ngàn năm có một. Mọi người cùng thương lượng, quyết định chọn ngày đó để gả tiểu sư đệ của họ!
Việc kết hôn trong giới tu chân không giống như phàm nhân. Phàm nhân kết hôn là để nữ nhân bước vào nhà nam nhân, kéo dài huyết mạch, khai chi tán diệp cho dòng tộc. Nhưng trong giới tu chân, kết làm đạo lữ không có ý nghĩa đó. Đặc biệt là đạo lữ đồng tính, càng không có chuyện ai gả ai cưới. Đa số đạo lữ sau khi thành thân đều cùng nhau xây dựng một động phủ chung để cùng sinh hoạt. Nếu cảm thấy ở chung một nơi sẽ mất đi sự huyền bí thì cứ giữ nguyên như trước.
Ôn Hằng và Liên Vô Thương chính là dạng sau. Tuy đãi tiệc ở Huyền Thiên Tông nhưng hôn ước lại được ký kết tại Thanh Liên Châu. Sau khi thành thân, bọn họ vẫn khắp nơi du đãng, muốn ở đâu thì ở đó. Chỉ là đôi bên có thêm một tầng thân phận, trong Tử Phủ có thêm hồn phách của đối phương, nhưng sinh hoạt vẫn như trước.
Sau khi thương định ngày, việc cần quyết định tiếp theo chính là: Vân Thanh nên xuất phát từ đâu để nghênh đón đạo lữ của mình – Phượng Vân Bạch. Hắn là Kim Ô, theo truyền thống của Kim Ô tộc, hắn nên xuất phát từ nơi ở của tộc Kim Ô để đón đạo lữ. Thế nhưng Vân Thanh lại có quá nhiều chấp niệm, thêm nữa sau khi Thượng Giới rơi xuống Thương Lang Vân Hải, lãnh địa của tộc Kim Ô cũng đã tách ra thành hai phần.
Tộc Kim Ô ở Thái Uyên Cảnh là nơi cư trú ban sơ nhất của bọn họ, còn đảo Tang Tử ở Nguyên Linh Giới lại là nơi ở của phụ mẫu Vân Thanh. Sau khi nhận tổ quy tông, Vân Thanh vẫn luôn coi đảo Tang Tử như một gia viên khác của mình.
Mặt khác, Vân Thanh còn có một căn nhà ban đầu tại Tư Quy Sơn. Hắn và Vân Bạch đã cùng nhau nương tựa suốt mười mấy năm trời tại Tư Quy Sơn. Sau này, khi mọi chuyện đã ổn định, hằng năm hai người đều quay về Tư Quy Sơn ở một thời gian. Ở Tiểu Bạch Phong hắn cũng có một gia viên, so với Tư Quy Sơn, nơi đó có thêm tâm huyết của hắn những năm qua.
Có đôi khi nhà nhiều quá cũng phiền, Vân Thanh muốn xuất phát từ Tiểu Bạch Phong để nghênh đón Vân Bạch. Nhưng lại bị tổ tiên và phụ mẫu của hắn nhất quyết phản đối. Cuối cùng sau một trận ồn ào, quyết định cuối cùng là Vân Thanh phải quay về đảo Tang Tử để đón Vân Bạch.
Vân Thanh mặt mày khó chịu, nhưng nhanh chóng thông suốt, dù sao cũng đều là nhà của mình, hiện tại trận pháp truyền tống vô cùng tiện lợi, muốn quay về lúc nào chẳng được.
Bên phía Phượng Uyên nói, tiệc cưới sẽ được tổ chức ở Phượng Tộc, bọn họ sẽ để các Phượng Hoàng chuẩn bị hết thảy, đến lúc đó mọi người chỉ cần đến tham dự tiệc là được. Dưới sự sắp xếp mạnh mẽ của các trưởng bối, Vân Thanh còn có thể nói gì nữa? Hắn chỉ đành nghe theo ý kiến của các trưởng bối. Ngày nay, đắc tội ai cũng được, chỉ không thể đắc tội với người thân của đạo lữ! Chỉ là một nghi thức thôi mà, Vân Thanh có thể làm được.
Bởi vì hôn lễ không tổ chức ở Huyền Thiên Tông, Ôn Hằng bọn họ đã tiết kiệm được không ít công việc. Bọn họ chỉ cần chuẩn bị quà tặng là đủ. Dù sao đi nữa, tiểu sư đệ thành hôn, lễ vật của tông môn nhất định phải thật phong phú!
Ai ai cũng biết, thứ đắt giá nhất mà Ôn Hằng có thể tặng là Đạo Quả hoặc lá của Đạo Mộc, nhưng với Vân Thanh thì những thứ đó chẳng đáng là gì. Ôn Hằng gãi đầu nhìn vào danh sách lễ vật khi hắn và Vô Thương thành thân: "Lúc chúng ta thành hôn bảo bối nhiều quá, giờ chẳng biết nên tặng cho bọn chúng cái gì nữa." Liên Vô Thương nói: "Cho dù ngươi không tặng gì cả, chỉ cần người đến, bọn họ đã rất vui rồi."
Liên Vô Thương nói không sai, tính tình của Vân Thanh đúng là như vậy, cho dù Ôn Hằng không mang theo gì cả, chỉ cần người đến, Vân Thanh đã thấy vui mừng rồi.
Nhưng liệu hắn có thật sự nỡ lòng mà tay không đến sao?
Dù sao cũng còn hơn nửa năm nữa mới đến ngày đệ tử thành hôn, Ôn Hằng có thời gian suy nghĩ từ từ.
Chưa được mấy ngày, Ôn Hằng nhận được phù tín từ tộc Hồ của Quy Khư, thời điểm năm trăm năm một lần để dọn phân đã đến. Ôn Hằng cùng Liên Vô Thương lập tức khởi hành đến Tuyết Ngọc Hồ Tộc. Dọc đường có khi sẽ tìm được vài món bảo bối làm quà mừng cho tiểu đệ tử cũng nên.
Ôn Hằng bọn họ dùng truyền tống trận ở Vận Thành rồi ngồi lên chiếc Tuyết Trung Phi đã cải tiến. Vô Cực Băng Xuyên rất rộng lớn, tuy đều thuộc phạm vi Quy Khư, nhưng từ phía nam đến phương bắc, ngồi phi chu cũng phải bay mất mấy tháng trời.
Ôn Hằng và Liên Vô Thương ngồi lên chiếc Tuyết Trung Phi đã được cải tiến, hai người quấn trong áo choàng hồ cừu dày cộm, chống lại cơn gió lạnh, vừa uống trà nóng vừa bay đến lãnh địa của Tuyết Ngọc Hồ tộc. Cho dù bao nhiêu năm nay đã đến lãnh địa hồ tộc để dọn phân không biết bao nhiêu lần, Ôn Hằng vẫn cảm thấy việc ngồi Tuyết Trung Phi bay trên nền tuyết là một trải nghiệm vô cùng dễ chịu.
Bay được nửa ngày, bọn họ đã tới lãnh địa của Tuyết Ngọc Hồ. Khi Ôn Hằng vừa tới, chỉ thấy Bạch Chi Ma đang đứng ở cửa vào chờ bọn họ. Thấy Ôn Hằng, Bạch Chi Ma liền liên tục chắp tay: "Ân công, Yêu Thần." Ôn Hằng mỉm cười nhìn hắn: "Dạo này sắc mặt của Chi Ma khá tốt đấy nhỉ!"
Bạch Chi Ma vui vẻ đáp: "Những năm gần đây cuộc sống khấm khá hơn, trong tộc đã có thêm rất nhiều tiểu bảo bối." Hắn là một con hồ ly già, ngày ngày đều trông coi đám tiểu hồ ly, nhìn thấy bọn chúng lớn lên, Bạch Chi Ma cảm thấy cuộc sống hiện tại thật đẹp, đến nỗi mỗi đêm ngủ cũng cười mà tỉnh giấc.
Ôn Hằng nhìn xung quanh: "Sao chỉ có một mình ngươi? Bông Gòn và Mây Trắng đâu rồi?" Bạch Chi Ma đáp: "Bọn họ đang ở cửa hàng, không thường xuyên trở về."
Bạch Miên Hoa (Bông Gòn Trắng) đã thành thân rồi, nàng gả cho một thanh niên trong Tuyết Ngọc Hồ tộc, người đã thầm thương trộm nhớ nàng đã lâu. Những năm qua, nàng đã sinh năm đứa con! Đáng tiếc là hiện giờ nàng không có ở trong tộc, kể từ khi Hồ tộc mở tiệm chăm sóc lông cho yêu tu ở Quy Khư, Bạch Miên Hoa cùng các hồ ly khác liền luôn túc trực trong tiệm. Tộc Tuyết Ngọc Hồ đã tự mình khai phá nên một thế giới riêng thuộc về mình trên vùng băng nguyên của tổ tiên, dù là ở nơi hoang vu, cuộc sống của họ vẫn dư dả, khác xa với những ngày trước đây phải đi săn bắt những sinh vật nhỏ bé trên hoang nguyên để sống qua ngày.
Ôn Hằng mỉm cười: "Rất tốt, lãnh địa của Tuyết Ngọc Hồ cũng đã mở rộng hơn trước rồi." Lãnh địa của hồ tộc hiện tại đã lớn hơn gấp mười lần so với lần đầu tiên Ôn Hằng đến đây, điều này cũng có nghĩa là Ôn Hằng sẽ phải dọn phân nhiều hơn trước rất nhiều. Sau một hồi hàn huyên, Ôn Hằng chuẩn bị bắt tay vào công việc. Bạch Chi Ma vốn định đi theo Ôn Hằng, nhưng Ôn Hằng đã từ chối. Đây đâu phải là lần đầu hắn dọn phân, không cần có người đứng nhìn. Đúng lúc đó vài tiểu hồ ly bỗng khóc ầm lên, Bạch Chi Ma vội vã chạy đi dỗ bọn nhỏ.
Ôn Hằng quay sang nói với Liên Vô Thương: "Ngươi cứ ở trong tộc chờ ta?" Liên Vô Thương mỉm cười đáp: "Ta sẽ đi cùng ngươi." Chẳng phải hắn chưa từng đi theo Ôn Hằng dọn phân, lúc Ôn Hằng sa sút nhất, hắn cũng đã thấy qua rồi.
Khi đi ngang qua rừng trái Cách Cách của bầy hồ ly, Ôn Hằng hái xuống hai trái xanh mướt, đưa một quả cho Liên Vô Thương: "Thử đi." Loại trái này có đặc tính rất kỳ lạ, quả non vừa kết thì đỏ và lớn, nhưng khi chín lại biến thành nhỏ và có màu xanh. Nếu ai không biết mà ăn phải quả chưa chín, chắc chắn sẽ tiêu chảy đến kiệt sức. Ngày đầu tiên đến Tuyết Ngọc Hồ tộc, Ôn Hằng đã sớm biết điều này.
Liên Vô Thương mỉm cười: "Cẩn thận bầy hồ ly nói ngươi là kẻ trộm đấy." Ôn Hằng cười ha hả: "Không đến nỗi đâu." Ôn Hằng tiện tay lau quả trên áo, sau đó cắn một miếng. Ừm! Vừa giòn vừa ngọt, quả nhiên là linh quả quý hiếm trong giới tu chân. Đáng tiếc loại quả này quá khó trồng, nơi thích hợp để trồng không nhiều, nếu không Vân Thanh đã sớm đem chúng trồng đầy trên Tiểu Bạch Phong rồi.
Vừa dứt lời, bọn họ đã nghe thấy tiếng tiểu hồ ly phản đối: "A—— Trộm!!" "Bắt trộm!" Ôn Hằng định thần nhìn kỹ, chỉ thấy trong rừng cây có hơn mười con tiểu hồ ly đang chạy ra. Chúng giống như những quả cầu lông tuyết nhỏ bé, mỗi con đều có một nhúm lông đỏ chót trên đầu. Chúng tranh nhau lớn tiếng trách cứ: "Trộm!"
Ôn Hằng cười to: "Ồ, không ngờ trong rừng còn có tiểu hộ vệ nữa. Thất lễ rồi, các ngươi là con nhà ai vậy?" Tiểu hồ ly cầm đầu khịt khịt mũi ngửi mùi của Ôn Hằng, sau đó bật ra một tiếng "à" ngắn, như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó. Nó nói: "Ta đã ngửi thấy mùi này rồi, ngươi chính là ân nhân của Tuyết Ngọc Hồ tộc chúng ta!"
Ôn Hằng chớp chớp mắt: "Ngươi còn nhỏ như vậy, ngươi ngửi thấy mùi ta từ khi nào?" Ôn Hằng không nhịn được, cúi xuống xoa đầu từng con tiểu hồ ly một. Bầy tiểu hồ ly nhắm tịt mắt lại, chen chúc vào chân Ôn Hằng: "Còn muốn nữa~" Sau khi xác định thân phận của Ôn Hằng, đám tiểu hồ ly lập tức bỏ xuống cảnh giác, từng con bắt đầu thi nhau làm nũng.
Con tiểu hồ ly cầm đầu nói: "Ta tên là Bạch Niên Cao, mẫu thân ta là Bạch Miên Hoa, phụ thân ta là Bạch Mễ Lạp. Trong từ đường của chúng ta có thờ đồ vật của ân công, mẫu thân bảo rằng, ân công chính là có mùi như vậy. Ngửi được mùi này là biết ân công đã đến!" Thì ra là con của Miên Hoa, Ôn Hằng bật cười lớn, tộc Tuyết Ngọc Hồ đặt tên thật sự đáng yêu quá, đều là những thứ có thể ăn được. Chỉ là Ôn Hằng cũng muốn biết trong từ đường của bọn họ đang thờ cái gì của hắn. Dựa theo hiểu biết của hắn về hồ tộc, e rằng thứ được thờ cúng đó chẳng phải vật nghiêm chỉnh gì.
Ôn Hằng vẫn nhớ nhiệm vụ chính của mình, hắn cười hỏi Bạch Niên Cao: "Niên Cao, các ngươi sao lại ở đây?" Bạch Niên Cao đáp: "Mẫu thân nói, trưởng lão Vân của Huyền Thiên Tông sang năm sẽ thành thân, tộc Tuyết Ngọc Hồ chúng ta phải mang lễ vật đến chúc mừng. Đám tiểu hồ ly chúng ta phải dẫn đầu biểu diễn ca múa, lần ân công thành thân, tộc Tuyết Ngọc Hồ chúng ta cũng dẫn đầu biểu diễn. Mẫu thân bảo đây là vinh dự, nhất định phải làm tốt! Chúng ta đang luyện tập trong rừng quả này!"
Luyện tập? Ôn Hằng và Liên Vô Thương liếc nhìn nhau, nhướng mày tỏ vẻ hứng thú.
Trong sâu thẳm rừng cây là một bãi cỏ xanh mượt, trên bãi cỏ có mười sáu tiểu hồ ly đã hóa thành hình người. Hình thái hóa hình của bọn chúng vẫn chưa hoàn chỉnh, tai và đuôi hồ ly vẫn chưa ẩn hết. Chúng chỉ cao ba thước, từng đứa giơ tay ngắn múa chân ngắn. Chúng hô khẩu lệnh đầy nỗ lực: "Một hai ba ~ lắc mông nào ~ hai hai ba đuôi lắc lư ~ ba hai ba vặn cổ nha~"
Nhưng luôn có một hai tiểu hồ ly không bắt kịp nhịp, rõ ràng mông phải lắc sang bên trái nhưng lại lắc sang bên phải. Có con lại chậm nửa nhịp, khi mọi người đều vặn cổ thì nó vẫn đang lắc đuôi. Nhưng bầy tiểu hồ ly trông cực kỳ đáng yêu, cùng một điệu múa, nếu Bạch Miên Hoa múa thì sẽ duyên dáng, yêu kiều, nhưng bọn chúng múa thì chỉ toàn là sự dễ thương.
Ôn Hằng xúc động đến mức suýt phun máu mũi, hắn quay sang nói với Liên Vô Thương: "Cái này... thật sự đáng yêu quá mức rồi!" Hắn trước đây đã phát hiện ra mình đặc biệt thích nhìn đám tiểu đồng của Huyền Thiên Tông và Thượng Thanh Tông. Mỗi lần nhìn thấy đám tiểu đồng buộc tóc thành hai chỏm nhỏ, đeo kiếm gỗ nhỏ, xếp thành hàng ngay ngắn đi ngang qua trước mặt, Ôn Hằng đều không nhịn được mà cho kẹo.
Liên Vô Thương mỉm cười ngồi xuống bãi cỏ: "Điệu múa này, ta có thể ngồi xem cả ngày." Ôn Hằng hôn nhẹ lên má Liên Vô Thương: "Vậy ngươi ở đây xem đi, ta phải làm việc chính." Liên Vô Thương cười đáp: "Được, ngươi đi đi."
Bầy tiểu hồ ly vẫn đang hăng hái lắc mông và vặn cổ, Ôn Hằng vẫy tay: "Lại đây, ăn kẹo nè." Đội hình ngay lập tức trở nên lộn xộn, Bạch Niên Cao dù giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của kẹo mà chạy ngay tới. Ôn Hằng đưa cả một túi kẹo cho bọn tiểu hồ ly: "Ta ở gần đây làm việc, các ngươi cứ luyện tập cho tốt, mệt rồi thì nghỉ ngơi nhé."
Bạch Niên Cao xách lấy túi kẹo: "Dạ, cảm ơn ân công." Ân công quả nhiên giống hệt như mẫu thân nói, thật tốt bụng! Bạch Niên Cao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã cảm thấy rất thích rồi!
Ôn Hằng nhỏ giọng nói với đám hồ ly: "Thấy người đang ngồi bên kia không? Hắn là đạo lữ của ta, khi ta không ở đây, các ngươi có thể giúp ta chăm sóc hắn được không?" Tiểu hồ ly đồng loạt quay đầu nhìn về phía Liên Vô Thương, Liên Vô Thương mỉm cười nhìn về phía Ôn Hằng, Ôn Hằng nháy mắt với hắn.
Đám tiểu hồ ly chắc chắn gật đầu: "Được ạ!" Nhận được câu trả lời chắc nịch của bọn nhỏ, Ôn Hằng an tâm mà bắt đầu công việc dọn phân.
Hiện tại chất lượng của thiên tằm tơ không còn như trước nữa. Sau khi hồ ly rời khỏi băng nguyên, chúng đã được thưởng thức rất nhiều món ngon trong giới tu chân, không còn khăng khăng săn bắt những con chuột nhỏ trên băng nguyên nữa, do đó dược hiệu cũng suy giảm. Nhưng cũng không vì vậy mà lãng phí, tất cả thiên tằm tơ trước khi sử dụng đều phải tinh luyện, sau khi tinh luyện thì vấn đề cũng không còn gì to tát.
Ôn Hằng vừa dọn phân vừa nghe thấy tiếng khẩu lệnh hô vang của bầy tiểu hồ ly, chẳng mấy chốc mà trời đã tối. Khi hắn bò ra khỏi cái hố thì đã thấy Liên Vô Thương đứng bên cạnh chờ. Ôn Hằng cười nói: "Mau giúp ta một phép thanh tẩy đi." Tuy thiên tằm tơ đã chôn dưới đất mấy trăm năm, nhưng nghĩ đến nguồn gốc của chúng, Ôn Hằng vẫn sợ Liên Vô Thương sẽ khó chịu.
Liên Vô Thương đã dùng liên tục mấy phép thanh tẩy lên người Ôn Hằng, sau đó đưa tay kéo hắn ra khỏi cái hố: "Tốc độ của ngươi bây giờ nhanh hơn nhiều rồi." Ôn Hằng cười nói: "Làm mãi cũng quen, loại việc này càng làm càng thành thạo." Ôn Hằng đã có kinh nghiệm đầy mình, khó xử lý nhất là phân của tộc Cửu Vĩ, còn của các tộc khác thì chẳng có gì to tát.
Ôn Hằng nhìn quanh: "Đám tiểu hồ ly đâu rồi?" Liên Vô Thương đáp: "Nhảy nhót tưng bừng một hồi, cuối cùng mệt quá liền ngủ hết rồi, ta đã đưa chúng về cả rồi."
Tộc Tuyết Ngọc Hồ sống ở dưới lòng đất, thân hình của chúng nhỏ bé, hang động cũng không lớn, Ôn Hằng bọn họ không cách nào vào ở cùng trong hang của chúng được. Vì vậy, khi ở lại Tuyết Ngọc Hồ tộc, Ôn Hằng và Liên Vô Thương đều nghỉ ngơi trên chiếc xe gỗ nhỏ.
Ôn Hằng nhóm lên một đống lửa, hắn, Liên Vô Thương và Bạch Chi Ma cùng ngồi quanh đống lửa, trên lửa đang nướng mấy con thỏ đã được ướp sẵn. Bạch Chi Ma nói: "Ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ta được sống những ngày tháng như hiện tại." Ôn Hằng mỉm cười: "Hiện tại không phải đang sống tốt đấy sao? Ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Bạch Chi Ma nói: "Khi còn ở tán tu minh trên thượng giới, ngày ngày liếm máu đầu đao, đánh nhau với nhân tu. Bây giờ nghĩ lại, những ngày tháng đó cứ như một giấc mộng." Khi Ôn Hằng lần đầu tiên gặp Bạch Chi Ma là ở chiến trường Cửu Hạo Giới. Khi đó hắn suýt bị một mũi tên của Miêu Bất Văn bắn xuyên qua người, may nhờ gặp Mông Mãnh và Bạch Chi Ma, Ôn Hằng mới có cơ hội gặp được Thái Sử Gián Chi và những người khác.
Nhắc đến Mông Mãnh, Ôn Hằng hỏi: "Chi Ma, ngươi hiện tại còn liên lạc với tướng quân Mông Mãnh không?" Bạch Chi Ma cười nói: "Có chứ, mấy hôm trước hắn vừa mới rời đi, còn ở đây chơi mấy ngày, bây giờ hắn sống rất tốt tại Cửu Hạo Giới, hiện đang làm quản sự ở Phi Tiên Lâu. Ngươi không biết đâu, vòng eo của hắn đã tròn thêm hai vòng nữa rồi!"
Ôn Hằng bật cười ha ha, tướng quân Mông Mãnh là yêu quái lợn rừng, gặp được món ngon thì mập lên là chuyện rất bình thường.
Bạch Chi Ma lại hỏi: "Ân công dạo gần đây có gặp lão đại của chúng ta không? Hắn vẫn giống như trước, thích ngủ lười sao?" Ôn Hằng suy nghĩ một lúc: "Không, ta vừa gặp hắn hôm qua."
Từ sau khi quen biết Ôn Hằng, Thái Sử Gián Chi đến cả thời gian ngủ nướng cũng không có. Hắn chẳng thèm đi tìm đạo lữ, cũng không quản chuyện của tộc Ứng Long, suốt ngày cứ chạy đến Tiểu Bạch Phong. Thật kỳ lạ, Vân Lạc Lạc khi nhìn thấy Thái Sử Gián Chi thì như chuột gặp phải mèo, nhưng Vân Thanh khi gặp hắn thì có thể trò chuyện thoải mái, không biết còn tưởng Vân Thanh là con trai của hắn nữa!
Bạch Chi Ma nói: "Gần đây ta thường mơ thấy những người và việc đã gặp ở thượng giới, dù ký ức đã dần mơ hồ nhưng trong lòng vẫn có chút nhớ nhung. Đợi qua một khoảng thời gian, ta sẽ lên thượng giới đi một vòng. Trước đây ta đã đồng ý làm chưởng quầy của Phi Tiên Lâu với Trưởng lão Đàm, nhưng gần đây ta lại lười biếng quá."
Ôn Hằng cười nói: "Chuyện này thì có gì quan trọng đâu? Ngươi muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi. Trời đất này rộng lớn như vậy, luôn phải làm vài việc mình muốn làm chứ." Trên đời này, kế hoạch không bao giờ theo kịp biến hóa, muốn làm gì thì hãy mạnh dạn mà làm, do dự do do dự dự thì không việc gì thành được.
Bạch Chi Ma cười lớn: "Nghe ân công nói vậy thì ta sẽ nghe theo. Đúng rồi, ân công, ta muốn hỏi một câu, hiện tại ân công còn uống rượu không?" Ôn Hằng ngẩn ra: "Cái gì?" Uống rượu? Bạch Chi Ma chẳng lẽ muốn uống vài chén với hắn?
Bạch Chi Ma nói: "Trong Tuyết Ngọc Hồ tộc vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về ân công, khi ân công đại hôn, ta thấy ngài và Yêu Thần cùng đi mời rượu, nhưng chẳng thấy ngài say bao giờ. Xem ra tửu lượng của ngài bây giờ đã tăng lên rồi phải không?" Ôn Hằng liên tục xua tay: "Không không không, tửu lượng vẫn như trước, chưa từng khá hơn. Để nói cho ngươi biết, khi ta và Vô Thương đại hôn, thứ chúng ta uống chính là trà quả."
Nếu đổi thành rượu trái cây, Ôn Hằng sẽ say ngay tại chỗ, còn làm được gì nữa chứ? Bạch Chi Ma lau mồ hôi: "Ồ ồ, ta biết rồi. Vậy thì ta sẽ không ép ân công uống rượu nữa. Đến đây nào, ân công, ngài nếm thử món thỏ nướng đặc sản của băng nguyên chúng ta đi!"
Thịt thỏ nướng của Bạch Chi Ma quả thực rất ngon, Ôn Hằng và Liên Vô Thương ăn một cách cẩn thận. Đang ăn, Ôn Hằng chợt nhớ ra một chuyện: "Bạch Niên Cao bọn chúng nói trong Tuyết Ngọc Hồ tộc có từ đường? Trong từ đường còn có vật của ta? Ta có thể hỏi đó là thứ gì không?" Chớ có là mấy thứ linh tinh gì đó, sau này tiểu hồ ly còn nhìn mặt hắn thế nào?
Bạch Chi Ma đáp: "Là cánh hoa Đạo Hoa." Ôn Hằng sững sờ: "Hả?" Bạch Chi Ma nói: "Ngày ân công đại hôn, Thiên Đạo giáng xuống Đạo Hoa. Rất nhiều cánh hoa chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành linh khí, nhưng trên bàn chúng ta có mấy cánh hoa không hóa đi, Tộc trưởng Cảnh Đàm đã giúp giữ lại những cánh hoa đó, sau này mỗi chi của tộc hồ chúng ta đều được chia một cánh. Ngài có muốn ta mang ra cho ngài xem không?"
Thì ra là Đạo Hoa, Ôn Hằng mỉm cười phất tay: "Không cần, ta chỉ hỏi vậy thôi." Tạ ơn trời đất, lần này hồ ly cuối cùng cũng bình thường rồi, nếu trong từ đường thờ quần lót của hắn, sau này làm sao hắn còn dám đối mặt với bầy hồ ly nữa? Chỉ cần không phải thứ gì kỳ lạ là được.
Sau khi ở lại Tuyết Ngọc Hồ tộc một đêm, sáng hôm sau trời còn chưa sáng rõ, bọn họ đã khởi hành đi đến Ảo Thiên Hồ tộc. Trong suốt tháng tiếp theo, hắn sẽ liên tục đi qua từng bộ tộc hồ ly. Là một "quan chức dọn phân" tận tụy, Ôn Hằng biết phải làm sao được, ai bảo hắn được bầy hồ ly yêu quý cơ chứ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh Ôn Hằng đã đến trạm cuối cùng trong hành trình dọn phân của mình—Cửu Vĩ Trạm.
Vừa bước ra khỏi trận pháp truyền tống, Ôn Hằng liền ngạc nhiên. Đón hắn bên ngoài trận pháp không phải là Cảnh Đàm và Hồ Phi Phi, mà lại là Thanh Văn Thuần! Khi nhìn thấy Thanh Văn Thuần, Ôn Hằng hơi đờ ra: "Ơ?" Thanh Văn Thuần chắp tay hành lễ: "Tán nhân, đã lâu không gặp." Ôn Hằng hoàn lễ: "Tộc trưởng sao lại ở đây?"
Thanh Văn Thuần cười nói: "Ta nhận được lời mời của Cảnh Đàm Tiên Tôn, nói rằng hồ vĩ hoa của Cửu Vĩ tộc sắp nở, vì vậy ta đã đưa mẫu thân và các hài tử đến để thưởng hoa." Ôn Hằng cười rạng rỡ: "Đúng rồi, Vô Thương, lần này chúng ta đến thật đúng dịp, hồ vĩ hoa đã nở!"
Hồ vĩ hoa cứ mỗi năm trăm năm lại bước vào kỳ nở rộ một lần. Lần trước đúng vào dịp hoa nở thì Ôn Hằng và mọi người đang ở thượng giới, không có cơ hội chiêm ngưỡng, không ngờ lần này lại trùng hợp đến vừa lúc!
Ôn Hằng nhìn xung quanh: "Cảnh Đàm đâu? Nàng với lão Hồ đi ngắm hoa rồi sao?" Thanh Văn Thuần khẽ mỉm cười: "Cảnh Đàm Tiên Tôn đang mang thai, Hồ tộc trưởng đang ở bên chăm sóc nàng." Ôn Hằng nghe vậy thì cười đến nheo cả mắt: "Thật sao? Cảnh Đàm sao không nói cho chúng ta biết? Lão Hồ cũng thật không có tình nghĩa, chuyện vui như vậy mà lại không báo cho chúng ta."
Thanh Văn Thuần dẫn Ôn Hằng và mọi người đi về phía căn nhà nhỏ của Cảnh Đàm. Lúc này, hồ vĩ hoa vừa mới nở, chưa đạt đến độ nở rộ như mây sáng rực rỡ, nhưng từng đóa hoa nhỏ đã bắt đầu bung nở, hương thơm ngọt ngào lan tỏa theo từng làn gió.
Ngửi thấy hương thơm này, Ôn Hằng cảm thấy toàn thân thư thái, hắn nắm tay Liên Vô Thương, thong thả bước đi trên con đường nhỏ. Đi được một lúc, bọn họ nhìn thấy hai huynh đệ Thanh Như Hứa và Thanh Như Niệm đang đeo những chiếc giỏ nhỏ trên lưng, loay hoay vụng về hái lá trà giữa lùm cây.
Ôn Hằng giơ tay chào: "Như Hứa, Như Niệm!" Hai đứa trẻ vội vàng ném lá trà đang cầm trong tay xuống đất, trông như vừa được đại xá: "Cậu ông!" Ôn Hằng cười nói: "Đang làm gì vậy?" Thanh Như Hứa bất đắc dĩ trả lời: "Hổ thẹn quá, chất nhi xưa nay không quen việc tay chân, mẫu thân bảo chúng ta phải học làm việc đồng áng với các cô nương trong Cửu Vĩ tộc."
Ôn Hằng nhìn sang Thanh Văn Thuần, Thanh Văn Thuần thản nhiên đáp: "Nếu không tự mình trải nghiệm khổ cực thì sẽ không cảm nhận được nỗi khó nhọc. Như Hứa, Như Niệm và Như Quy từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, sợ rằng chúng sẽ sinh lòng kiêu ngạo xa hoa, ta nghĩ cần có một số rèn luyện thích hợp." Ôn Hằng gật đầu: "Đúng, mẫu thân các ngươi nói rất đúng."
Thanh Như Hứa và Thanh Như Niệm cười khổ: "Mẫu thân nói sao chúng ta cũng nghe theo." Ôn Hằng nhìn về phía sau bọn họ, thấy có một thanh niên đứng đó, giữa lông mày có vài nét giống với Thanh Như Niệm. Ôn Hằng bừng tỉnh: "Là Như Quy đúng không? Đã lâu không gặp, ngươi đã lớn thế này rồi à."
Thanh Như Quy bước lên hành lễ: "Cậu ông." Ôn Hằng tiến lên vỗ nhẹ lên vai hắn: "Đứa trẻ ngoan!" Thanh Văn Thuần đã dạy dỗ hắn rất tốt, Ôn Hằng vốn cho rằng Như Quy khi gặp hắn sẽ có cảm giác sợ sệt, nhưng hiện tại xem ra, hắn và huynh đệ Thanh Như Hứa quan hệ khá thân thiết, hành vi cử chỉ đều mang dáng dấp của một gia tộc lớn, liếc mắt một cái đã thấy đây là một đứa trẻ lễ độ, hiểu chuyện.
Ba huynh đệ đồng loạt hành lễ: "Cậu ông, chúng ta tiếp tục đi hái trà đây." Bình thường khi uống trà, bọn họ chưa từng nghĩ ngợi gì, giờ phải tự mình đi hái mới thấy không dễ dàng chút nào.
Ôn Hằng và đoàn người tiếp tục đi bộ dọc theo sườn núi, hắn khẽ hỏi Thanh Văn Thuần: "Gia chủ, Tố Linh Nhi hiện giờ thế nào rồi?" Thanh Văn Thuần tiếc nuối nói: "Kể từ khi đưa hai mẹ con nàng về nhà, bệnh tình của Tố Linh Nhi ngày càng trầm trọng, dù đã mời y tu tới chữa trị. Y tu nói rằng nàng nghĩ ngợi quá nhiều, đã không còn cách nào cứu chữa, chỉ sống thêm được hai năm rồi qua đời. Ta sợ Như Quy sẽ có bóng ma tâm lý, nên đã giữ nó bên mình trong suốt thời gian đó.
Như Quy là một đứa trẻ ngoan, hiện tại quan hệ với Như Hứa và Như Niệm đều rất tốt. Ta cũng đã thử giao cho nó một số công việc của gia tộc, tương lai của Thanh gia là của ba huynh đệ chúng nó, ta không thể cứ mãi nắm giữ như vậy được."
Ôn Hằng cảm thấy một nữ tu như Thanh Văn Thuần có thể làm được đến mức này, quả thật không dễ dàng. Hắn thở dài: "Thật vất vả cho ngươi rồi."
Thanh Văn Thuần mỉm cười lắc đầu: "Ta không thấy vất vả gì cả. Lúc vừa bước chân vào Thanh gia, ta đã biết Thanh Văn Hạo là kẻ phong lưu. Ngay từ đầu ta đã biết hắn không phải người bạn đời lý tưởng, may mắn là mẫu thân đối xử với ta vô cùng tốt, lại có thêm Như Hứa, nên ta cũng không thấy khó khăn nữa. Sau này mẫu thân còn trao Như Niệm cho ta nuôi dưỡng, ta liền có thêm một đứa con trai. Hiện tại ta đã có ba người con, ta vô cùng mãn nguyện rồi. Mẫu thân mạnh khỏe, các con trưởng thành hiểu chuyện, ta đã có trọn vẹn rồi."
Ôn Hằng thật sự khâm phục Thanh Văn Thuần, nàng có tấm lòng rộng lớn. Nếu không bị những ràng buộc trong gia tộc trói buộc, có lẽ tiên giới đã xuất hiện thêm một vị đại năng nữa. Thanh Văn Thuần thở dài: "Nói thật, ban đầu ta không hề coi trọng Tố Linh Nhi và Thanh Văn Hạo, nhưng sau khi nàng phát điên, ta lại thấy thương hại cho bọn họ."
Thanh Văn Thuần nói tiếp: "Hai năm cuối cùng Tố Linh Nhi phát điên, lúc tỉnh táo thì chỉ biết lặng lẽ rơi lệ, lúc điên dại lại chạy khắp nơi tìm Thanh Văn Hạo. Ta nghĩ họ từng yêu nhau thật lòng, nhưng cuối cùng vẫn bại trận trước hiện thực khắc nghiệt. Ta nghĩ nếu Tố Linh Nhi không phải là người của Tố gia, bọn họ chắc đã trở thành một đôi hạnh phúc." Nhưng không có "nếu", cả đời Thanh Văn Hạo phụ bạc bốn người phụ nữ, mẹ hắn, ba người vợ của hắn, nếu loại người như hắn mà có kết cục tốt, thì những người khác bị tổn thương sẽ phải chịu đựng bao nhiêu bất công đây?
Chẳng mấy chốc, họ đã đến căn nhà nhỏ của Cảnh Đàm. Trước nhà, Hồ Phi Phi đang đỡ Cảnh Đàm đứng ở cửa, nhìn thấy Ôn Hằng và mọi người tới, Cảnh Đàm định vẫy tay chào, kết quả lại bị Hồ Phi Phi giữ lại.
Khi Ôn Hằng đến gần, Cảnh Đàm đang nổi giận: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, ngươi có phiền không?" Hồ Phi Phi cẩn thận nói: "Đàm Đàm, nàng đừng nổi giận, cẩn thận đứa nhỏ của chúng ta." Cảnh Đàm trở nên cáu kỉnh: "Một ngày ngươi nhắc đi nhắc lại mấy trăm lần, rốt cuộc có thể để cho ta yên tĩnh một chút không?"
Hồ Phi Phi với vẻ mặt kiên nghị: "Trước khi đứa nhỏ chào đời, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, để nàng tránh xa mọi nguy hiểm." Cảnh Đàm siết chặt nắm tay: "Đối với ta bây giờ, ngươi chính là mối nguy hiểm lớn nhất." Hồ Phi Phi mang vẻ mặt đau lòng, hắn bị Đàm Đàm ghét bỏ thật rồi.
Ôn Hằng và mọi người bật cười: "Lão Hồ, ngươi cũng có ngày hôm nay đấy!" Hồ Phi Phi thở dài, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa bất đắc dĩ: "Ta lần đầu tiên làm cha, Đàm Đàm lần đầu tiên làm mẹ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Ôn Hằng hỏi Cảnh Đàm: "Được mấy tháng rồi? Bao giờ sinh vậy?" Cảnh Đàm đáp: "Do thân thể của ta bây giờ không còn là Cửu Vĩ nữa, nên sẽ mang thai giống như nhân tu." Ôn Hằng quay sang hỏi Liên Vô Thương: "Nhân tu mang thai mất mấy tháng?"
Liên Vô Thương đáp: "Nếu là tiên thai thì có khi phải mang vài trăm năm." Ôn Hằng nhìn Cảnh Đàm: "Vậy nghĩa là Cảnh Đàm tộc trưởng phải mang thai mấy trăm năm sao? Thật không dễ dàng gì." Cảnh Đàm suýt nữa thì bùng nổ: "Sao có thể?! Đừng nói là mấy trăm năm, ngay cả chín tháng ta cũng không muốn chịu đựng!" Hồ Phi Phi vội vàng xoa dịu bên cạnh: "Đàm Đàm, nàng đừng kích động, đừng kích động."
Cảnh Đàm thở dốc hai hơi, sau đó áy náy nói: "Xin lỗi Tán Nhân, sau khi mang thai, tâm trạng của ta hơi bất ổn." Ôn Hằng thông cảm: "Ta biết, người ta nói phụ nữ có thai đều rất dễ thay đổi mà." Liên Vô Thương phân tích: "Ta nghe nói mỗi người sẽ có phản ứng khác nhau trong thời gian mang thai. Nếu tâm trạng Cảnh Đàm tộc trưởng biến đổi quá lớn, chi bằng mời y tu kiểm tra một chút xem sao."
Cảnh Đàm liếc nhìn Hồ Phi Phi đang cúi đầu nín thở đứng bên cạnh: "Gần đây ta nhìn thấy Hồ Phi Phi là đã cảm thấy bực bội rồi, nếu hắn không suốt ngày nhắc nhở ta chú ý cái này cái kia, ta nghĩ tâm trạng của ta sẽ tốt hơn nhiều." Hồ Phi Phi tội nghiệp đến mức sắp khóc: "Đàm Đàm bắt đầu gọi thẳng tên ta rồi."
Cảnh Đàm nói: "Ta đã hỏi y tu rồi, dự kiến sinh vào tháng Chạp, chắc là kịp tham dự hôn lễ của Vân Thanh." Ôn Hằng cười híp mắt: "Không tồi, không tồi, Cảnh Đàm tộc trưởng, tên của đứa bé đã đặt chưa? Hay để ta giúp một tay?"
Hồ Phi Phi và Cảnh Đàm đồng thanh từ chối kiên quyết: "Đa tạ Tán Nhân, không cần đâu." Đến giờ tên của tiểu Phượng quân vẫn bị người ta lôi ra nói, tất cả đều nhờ công lao của Ôn Hằng, Cảnh Đàm không muốn con của mình trở thành một Phượng Vân Bạch thứ hai.
Ôn Hằng tiếc nuối: "Lần này ta đã nghĩ ra rất nhiều cái tên hay, thật sự không muốn nghe thử sao?" Liên Vô Thương nhắc nhở hắn: "Ngươi vẫn nên đi làm việc chính đi thì hơn?" Đừng quên, hắn đến đây là để dọn phân.
Sau khi Ôn Hằng giải quyết xong công việc của Cửu Vĩ tộc, đã là hai ngày sau. Lúc này hồ vĩ hoa ở Thanh Khâu đã nở rộ khắp nơi, không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào, lôi cuốn. Lượng nhân tu và yêu tu đổ về Thanh Khâu đã đông nghẹt, người từ thượng giới đến hạ giới kéo đến đông nghịt, đến mức Tàng Huy Các sắp bị chen chật.
Ôn Hằng một tay chống gậy ăn xin, một tay kéo Liên Vô Thương, cả hai đang mua đồ ăn vặt tại một quầy hàng nhỏ trước Tàng Huy Các. Bỗng nhiên, có người vỗ vai Liên Vô Thương, hắn quay đầu lại: "Phượng Uyên?" Ôn Hằng nhìn thấy thì phì cười: "Ha ha, lão Phượng?"
Phượng Uyên giơ nắm đấm về phía Ôn Hằng: "Đừng ép ta phải ra tay với ngươi giữa chốn đông người." Ôn Hằng cười khúc khích, hắn vẫn nhớ rõ lần trước bị Phượng Uyên đấm đến gãy sống mũi. Hắn vội vàng thay đổi thái độ, nịnh nọt: "Phượng Quân, ngươi sao lại có thời gian đến Thanh Khâu thưởng hoa? Lúc này ngươi không phải đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho Vân Bạch sao?"
Phượng Uyên đáp: "Chuyện đó giao cho người dưới làm là được, chậm lại ba năm bữa cũng không vấn đề gì. Hồ vĩ hoa năm trăm năm mới nở một lần, bỏ lỡ thì tiếc lắm. Lần này ta dẫn theo người của Phượng Hoàng tộc đến đây để thưởng hoa, ngươi nhìn xem..."
Phượng Uyên tiện tay chỉ một cái, Ôn Hằng và Liên Vô Thương nhìn theo, chỉ thấy trong đám hoa, Chước Diễm và những người khác ăn mặc lộng lẫy, đang làm đủ loại điệu bộ, thu hút một đám đông người vây xem thành mấy lớp. Khóe miệng Ôn Hằng giật giật: "Ngươi dẫn họ đến đây để thưởng hoa, hay là để người ta thưởng họ?"
Phượng Uyên nhẹ nhàng mở cây quạt xếp, trên mặt quạt có bốn chữ to "Thiên mệnh phong lưu," chiếc quạt phong lưu của hắn phe phẩy mang theo mùi hương thoang thoảng. Phượng Uyên nói: "Đẹp đẽ thì nên được ngắm nhìn, người hay hoa cũng vậy, chỉ cần đẹp là đủ."
Ôn Hằng lầm bầm với Liên Vô Thương: "Ta tưởng lão Phượng sẽ trốn trong nhà mà khóc." Liên Vô Thương hỏi: "Tại sao phải khóc?" Ôn Hằng nói: "Chẳng phải quân Vân Thanh của hắn sắp thành thân sao? Chắc hẳn là rất không nỡ."
Phượng Uyên không nhịn được, hắn đóng sầm cây quạt lại và gõ lên đầu Ôn Hằng: "Ngươi đang nói cái gì thế? Ta là loại người đó sao? Hả?" Ôn Hằng cười nói: "Ta tưởng ngươi sẽ nhảy ra phản đối cuộc hôn nhân của hai đứa nhỏ chứ." Phượng Uyên nói: "Ta phản đối để làm gì? Chuyện của bọn chúng đã tự quyết định từ lâu, ta là phụ thân thì còn có thể nói gì nữa?"
Phượng Uyên nheo mắt lại nói: "Hơn nữa, Vân Thanh thực sự là người đáng để giao phó cả đời, ánh mắt của quân Vân nhà ta không tồi." Ôn Hằng trêu ghẹo: "Sao bây giờ lại bắt đầu khen ngợi? Trước đây chẳng phải ngươi luôn tìm cách gây khó dễ cho Vân Thanh sao?"
Phượng Uyên đáp: "Ta và bọn trẻ có gì để tính toán chứ? Đứa trẻ ấy chu đáo, biết chăm sóc người khác, quân Vân được nó lo lắng chăm sóc, sau này chắc chắn sẽ hạnh phúc." Liên Vô Thương gật đầu: "Ngươi có thể nghĩ thông được như vậy là tốt rồi."
Phượng Uyên cười khẽ: "Ta đã sớm nghĩ thông rồi, các ngươi còn nhớ chuyện khi ở Thái Hư Cảnh không? Trước khi quân Vân nổi giận với ta, thực ra ta đã từng ngủ chung với hai đứa trẻ. Nửa đêm, Vân Thanh đang mơ màng ngủ cũng bò dậy đắp chăn cho quân Vân, còn nhẹ vỗ lên ngực để dỗ dành hắn. Khi ấy ta đã nghĩ, đứa nhỏ này nhất định không tệ. Làm cha mẹ, ai mà chẳng mong con mình được sống hạnh phúc."
Liên Vô Thương khẽ cười: "Vậy tại sao ngươi lại tranh giành việc tổ chức hôn lễ với tộc Kim Ô? Ta còn tưởng ngươi muốn gây hấn với bọn họ cơ đấy." Phượng Uyên mở quạt, che miệng đáp: "Ta gây hấn với tộc Kim Ô để làm gì? Ta chỉ muốn nhân cơ hội này phô trương thanh thế của tộc Phượng Hoàng với yêu tộc mà thôi."
Ôn Hằng nói với Liên Vô Thương: "Phượng Quân chẳng qua là muốn náo nhiệt một chút, nếu đi đến nơi khác thì hắn không thể thoải mái được, không dám thả lỏng." Phượng Uyên nghe thấy, gật đầu: "Đúng vậy, đây chỉ là một phần lý do, còn một phần nữa, ngươi nhìn bọn Chước Diễm kia."
Ôn Hằng nhìn về phía đám người vẫn đang khoe mẽ giữa đám đông: "Hửm? Bọn họ làm sao?" Phượng Uyên tỏ vẻ khinh thường: "Lớn như vậy rồi, mà vẫn chưa tìm được một đạo lữ nào, còn phải để tộc trưởng như ta lo lắng. Nhân dịp đại hôn của quân Vân, ta muốn cho mọi người thấy thực lực của Phượng tộc, đồng thời để bọn họ ra ngoài cho người khác nhìn ngắm, ai vừa mắt thì mau chóng ra tay. Bằng không tộc Phượng Hoàng của ta sẽ sắp tuyệt tự đến nơi, ngay cả một quả trứng cũng chẳng sinh nổi."
Ôn Hằng và Liên Vô Thương đồng loạt nổi vạch đen trên trán: "Thật là... cực khổ cho ngươi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro