Chương 256: Phiên Ngoại Mười Bốn: U Minh

Mùa hạ ở Hằng Thiên Thành oi ả đến cực điểm, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống con đường lát đá xanh, khiến từng phiến đá trở nên trắng phau vì nóng bỏng. Dưới gốc những cây cổ thụ ven đường, từng con chó lè lưỡi thở hổn hển, thân mình rũ rượi vì mệt mỏi. Trên cành cây, ve sầu rền rĩ kêu: "Oa—"

Trong căn nhà nhỏ ở khu tiểu thụ, Ôn Hành chẳng giữ hình tượng, nằm dài ra giữa đại sảnh: "A... Chán quá..." Trời nóng thế này mà trên người Liên Vô Thương chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi. Đương nhiên, bọn họ đều là tu sĩ, chỉ cần một lá phù triện là có thể cách ly nóng lạnh. Chẳng qua Ôn Hành tu hành đã lâu, cảm thấy thuận theo thiên thời cũng là một phần quan trọng trong quá trình tu luyện.

Ôn Hành trở mình trên nền đất trong đại sảnh, chống cằm nhìn Liên Vô Thương: "Vô Thương, chúng ta ra ngoài chơi đi?" Liên Vô Thương ngước mắt nhìn Ôn Hành, mỉm cười nói: "Không phải mới chơi về sao?" Những năm qua, hắn và Ôn Hành đã du ngoạn khắp danh sơn đại xuyên, qua lại năm hồ bốn biển, thậm chí thượng giới cũng đã đi khắp. Cảm thấy chẳng còn gì thú vị, hai người trực tiếp chạy đến Hằng Thiên Thành, chiếm lấy căn nhà nhỏ của Vân Thanh.

Hằng Thiên Thành hiện giờ càng phát triển lớn mạnh. Khi Vân Thanh mua nhà, khu tiểu thụ còn là khu vực mới quy hoạch, thuộc khu vực hạ tầng. Qua bao năm, nơi này đã biến thành khu thành cũ, những ngôi nhà nhỏ ngói đen tường xanh giờ chẳng thể so được với những hành cung hoa lệ của khu mới. Nhưng mỗi khi Ôn Hành cùng các đệ tử không muốn về thì lại ghé qua đây ở một thời gian. Trong sân, những đóa mai vàng nở rồi tàn hết lớp này đến lớp khác, ngoài sân, người qua lại cũng thay cũ đổi mới. Ôn Hành cùng Liên Vô Thương đứng giữa sân, có thể cảm nhận rõ vết tích thời gian trôi chảy.

Ở nơi này, thời gian như chậm lại. Đẩy cổng sân, bên ngoài đều là những lão hàng xóm quen thuộc, chuyện người cũng chẳng lạ. Dù có ra khỏi sân mà không khóa cửa, cũng chẳng cần lo mất trộm. Ôn Hành cùng Liên Vô Thương đều rất thích bầu không khí này, khác hẳn với khí tức của Huyền Thiên Tông. Huyền Thiên Tông linh khí sung túc, con người hiền hòa, nhưng lại thiếu đi sự phồn hoa chốn phố phường.

Nhà nào người già đã khuất, nhà nào thêm người mới, nhà nào cơm nước khéo tay... Người dân ở đây như có bao nhiêu chuyện cũng không hết để nói, chẳng thiếu đề tài để bàn tán. Những hôm trời không quá nóng, Ôn Hành còn kéo một chiếc ghế nhỏ ra ngồi dưới gốc cây hòe già cuối con đường, lắng nghe lão ông râu trắng kể chuyện.

Liên Vô Thương khép trang sách trong tay: "Hôm qua ngươi còn nói muốn ở đây thêm vài ngày nữa mà?" Ôn Hành ủ ê đáp: "Hôm qua ta nghe lão ông kể chuyện Thập Điện Diêm Quân, đột nhiên nhớ ra ngươi vẫn chưa từng đến U Minh Giới. Chúng ta đi U Minh Giới một chuyến đi? Gửi một lá phù triện cho Tiêu Lệ nhé?"

Liên Vô Thương liếc nhìn Ôn Hành: "Ngươi chắc chắn bây giờ gửi phù triện, Tiêu Lệ sẽ quan tâm sao?" Từ khi Huyền Hành đến U Minh Giới, số lần Tiêu Lệ quay về tu chân giới càng thưa thớt. Ôn Hành thở dài: "Tiêu Lệ có được bạch nguyệt quang, đã quên huynh đệ chí cốt như ta, đúng là kẻ vô tình." Nói rồi, Ôn Hành lấy ra một lá phù triện, đốt lên: "Tiêu Lệ, ngươi có ở đó không? Rảnh không? Ta và Vô Thương muốn đến U Minh Giới dạo một vòng."

Đầu bên kia, Tiêu Lệ dứt khoát bóp nát phù triện. Ôn Hành: ...

Ôn Hành ủ rũ nói với Liên Vô Thương: "Xong rồi, Tiêu Lệ bây giờ tính khí ngày càng khó chịu, hắn không thèm để ý đến ta nữa rồi." Liên Vô Thương cười nhạt: "Ngươi tưởng ai cũng như chúng ta, nhàn nhã vô công rồi nghề sao? Tiêu Lệ chưởng quản U Minh, hắn rất bận rộn đấy." Ôn Hành tiếp tục nằm dài, suy nghĩ một chút: "Hay là chúng ta đến Vân Thị Thư Ốc một chuyến đi? Hình như Phá Phong mấy hôm nay đang ở đó."

Vân Thị Thư Ốc là sản nghiệp của Vân Thanh, nhưng người sáng lập lại là Vân Sương của nhà họ Vân. Vân Sương không phải tu sĩ, chỉ sống được mấy trăm năm rồi già yếu mà qua đời. Sau khi ông qua đời, Thư Ốc do bạn đời Phá Phong tiếp quản. Phá Phong là người si tình, từ khi Vân Sương mất đi, hắn đến giờ vẫn thủ thân một mình. Hiện tại, hắn trấn giữ tại Vân Thị Thư Ốc, có Huyền Thiên Tông làm hậu thuẫn, Thư Ốc đã mở thêm không ít chi nhánh ở Tiên Giới.

Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành nói: "Ngươi vẫn là đừng chạy loạn nữa. Chờ trời bớt nắng, chúng ta cùng đi dạo phố ăn vặt, rồi ngắm hoa đăng nhé?" Ôn Hành lúc này mới tươi tỉnh hẳn, mỉm cười đáp: "Được, nghe ngươi."

Đúng lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng chuông lảnh lót, tiếng chuông từ xa lại gần, rồi dừng lại trước cổng sân. Ôn Hành rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh hạ thấp xuống. Hắn dùng thần thức quét ra ngoài, chỉ thấy Quỷ Đế Dương Vân đứng trước cổng, sắc mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: "Không phải muốn đến U Minh Giới sao? Đi thôi!"

Ôn Hành xách cây gậy hành khất, vui vẻ nhảy ra khỏi cửa. Hắn oán trách với Liên Vô Thương: "Nhìn đi, thời buổi này ai cũng đối với ta chẳng khách khí gì." Dương Vân hậm hực nói: "Chúng ta sắp bận chết đi được, ngươi còn ý kiến gì nữa? Bản Đế đường đường tự mình đến đây, ngươi còn không hài lòng? Sớm biết thế thì để Vô Thường đến đón ngươi."

Ôn Hành lúc này mới nhận ra, Dương Vân đến ngay cả thân thể nghĩa hài cũng chưa mặc, quanh người bao phủ một lớp âm vân, trên tay cầm một chiếc ô đỏ: "Đi thôi, đưa các ngươi đến U Minh Giới."

Giờ đây, đến U Minh Giới đã thuận tiện hơn nhiều, không như trước kia phải ngồi thuyền nhỏ vượt qua Hỗn Độn Hải. U Minh Giới hiện tại ở các thế giới đều có cánh cổng lớn trực tiếp thông đến, quỷ sai làm việc đều thông qua các cánh cổng này. Ngay bên ngoài Hằng Thiên Thành cũng có một cánh cổng như vậy, hai bên cánh cổng khắc hình ác quỷ, khi Ôn Hành và Liên Vô Thương đến thì thấy không ít quỷ sai đang áp giải thần hồn vào U Minh.

Ôn Hành ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Sao nhiều người vậy? Thường ngày ta không nhìn thấy mà?" Dương Vân đáp: "Dương gian và âm gian vốn dĩ khác biệt. Tuy nói tu sĩ tu hành đến một cảnh giới nhất định có thể vượt qua âm dương, nhưng chúng ta cũng không thể để quá nhiều tu sĩ quấy nhiễu trật tự U Minh Giới. Những đường chúng ta thường đi đều có trận pháp và phù triện của U Minh Giới, trừ phi tu vi cực cao, nếu không rất khó phát hiện."

Ôn Hành nói: "Nói vậy, tu vi của ta vẫn chưa đủ nhìn thấu trận pháp?" Liên Vô Thương ngại ngùng nhắc nhở: "Ngươi quên rồi sao? Ngươi cứ thấy trận pháp và phù triện là đau đầu." Ôn Hành gãi đầu: "He he." Hắn cứ hễ phát hiện trận pháp thì sẽ tự giác đi vòng qua, cho nên mới chưa từng thấy nhiều con đường thông đến U Minh như vậy.

Dương Vân nói:
"Thông đạo của chúng ta thường được thiết lập gần các thành thị của người phàm, cố gắng tránh xa các tông môn tu chân."

Ôn Hành lúc này mới gật đầu: "Ồ, ra là vậy."

Dương Vân quay lại quan sát Liên Vô Thương từ trên xuống dưới, rồi lấy ra một bình đan dược từ trong tay áo, đưa cho Liên Vô Thương: "Thanh Đế là do Hỗn Độn Thanh Liên hóa hình, linh khí của ngài sẽ thanh tẩy thần hồn, vì vậy phải phiền ngài uống đan dược để che giấu linh khí của mình." Liên Vô Thương hiểu ý, gật đầu: "Ta hiểu rồi, cảm tạ."

Ôn Hành chỉ vào mũi mình: "Còn ta thì sao? Còn ta thì sao?" Dương Vân nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi không cần." Ôn Hành vốn là người cai quản Đạo Mộc, bản thân hắn còn mang thân xác Hạn Bạt*, thực ra thân thể của hắn mới là thứ tốt nhất để trấn giữ U Minh Giới.

(*Hạn Bạt: Một loại yêu quái trong thần thoại cổ đại Trung Hoa, mang sức mạnh và tà lực mạnh mẽ, được coi là hiện thân của hạn hán.)

Ôn Hành đi bên cạnh Dương Vân, các quỷ sai xung quanh đều tránh xa ba người đến tám trượng. Ôn Hành bực bội gãi mũi: "Bọn họ làm gì vậy? Trông như thể rất sợ chúng ta." Liên Vô Thương đáp: "Có lẽ không phải sợ chúng ta, mà là sợ Quỷ Đế Dương Vân." Dương Vân kiêu hãnh ngẩng đầu: "Ta dù sao cũng là Quỷ Đế."

Ôn Hành thầm nghĩ: Quỷ Đế thì sao chứ, chẳng phải vẫn bị Tiêu Lệ phái đến đón chúng ta sao.

Sau khi băng qua cánh cổng lớn, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. Cảnh vật xung quanh đen kịt, chỉ có thể thấy dưới chân là một con đường dài hun hút hướng về phía xa. Trên đường lác đác những linh hồn khóc than rên rỉ, bị quỷ sai áp giải. Tất nhiên, Ôn Hành cũng thấy vài thần hồn định chạy trốn, nhưng chưa chạy được bao xa đã bị quỷ sai bắt lại, rồi ăn một trận đòn nhừ tử.

Những linh hồn đó, có kẻ vẻ mặt bình thản, có kẻ khóc lóc thảm thiết, có kẻ chửi rủa om sòm. Biểu cảm mỗi người mỗi khác, nhưng bước chân của họ đều hướng về phía một nơi vô định. Ôn Hành nhớ lần trước đến U Minh Giới, nơi này vốn không lớn, chỉ là bẩn và loạn lắm. Nhưng lần này, Ôn Hành lại cảm nhận được một loại áp lực khó nói thành lời.

Ôn Hành quay sang hỏi Liên Vô Thương: "Ngươi có cảm thấy một luồng áp lực nào đó không?" Liên Vô Thương đáp: "Tất nhiên là có, chúng ta là người sống, bước vào địa bàn của người chết, làm sao có thể thoải mái được." Ôn Hành tiếc nuối nói: "Biết vậy chúng ta nên để thần hồn xuất khiếu thì hơn."

Dương Vân cười: "Đừng nói thế, nếu hai thần hồn của các ngươi vào U Minh Giới, chúng ta không có đan dược nào đủ sức kiềm chế tu vi của các ngươi, đến lúc đó U Minh Giới chẳng phải bị các ngươi làm đảo lộn cả lên sao." Ôn Hành gãi đầu: "Sao có thể chứ? Ta là một lương dân lớn đó." Dương Vân liếc xéo Ôn Hành: "Giới Tu La, tượng của ngươi còn được dựng trên tường thành kìa. Ngươi mà là lương dân sao? Ha..."

Một tiếng "ha" đã đủ thể hiện hết sự chua xót trong lòng Dương Vân.

Trong lúc tiến bước, Dương Vân nói với Ôn Hành: "Hiện nay U Minh Giới đã phồn thịnh hơn cả thời kỳ đỉnh cao. Bốn Quỷ Đế chúng ta đã bận không xuể. Hiện tại U Minh Giới còn đang chiêu mộ thêm người, còn năm vị trí Quỷ Đế vẫn còn trống. Trước kia, khi ngươi đến, U Minh Giới chỉ có Ác Quỷ Giới, Tu La Giới và Vãng Sinh Giới, bây giờ cả năm giới đã mở, Ngũ Đạo của Vãng Sinh Trì cũng đã thông suốt. Mỗi ngày đều có vô số kẻ nối đuôi nhau đi đầu thai, ngươi đến xem sẽ biết."

Ôn Hành vẫn còn nhớ khi hắn mới đến U Minh Giới, mỗi ngày chỉ có vài suất được đầu thai, vô số linh hồn tranh giành, không ít kẻ vì thế mà hồn phi phách tán tại Vãng Sinh Trì.

Ôn Hành hỏi: "Giờ chúng ta định đi đâu?" Dương Vân giương chiếc ô đỏ: "Đến Điện Diêm La, hiện giờ các Quỷ Đế và Diêm Quân đều đang ở đó. Đúng rồi, U Minh Giới hiện tại còn có thêm một Tòa Thành Quỷ Sai, nằm ở Tu La Giới. Thiên Cơ Các và Phi Tiên Lâu của các ngươi đều có phân hiệu ở đó."

Ôn Hành cười lớn: "Thiên Cơ Các cũng mở đến U Minh Giới sao? Bán gì ở đó? Hương nến phù chỉ à?" Dương Vân đáp: "Hương nến phù chỉ, phù triện thuật pháp, linh bảo tâm pháp... đều có cả." Ôn Hành nghẹn lời: "Thật... là kỳ lạ, ta có thể hỏi, ai làm chưởng quầy không?" Dương Vân hồ nghi nhìn Ôn Hành: "Sản nghiệp của ngươi, ngươi không biết chưởng quầy là ai sao?"

Nhìn Ôn Hành ngây ngốc, Dương Vân bỏ cuộc, đáp: "Là Thông Thiên. Còn có đệ đệ của hắn, tên gì nhỉ? Nghịch Thiên?" Ôn Hành ngộ ra, gật đầu: "Ồ, ra là bọn họ." Thông Thiên đã hủy đi thân thể, lên Thượng Giới chỉ có thể dùng nghĩa hài. Hắn vốn là Chấp Đạo Tiên Tôn của Thượng Giới, giờ đến U Minh Giới mở tiệm, cũng không coi là thiệt thòi gì cho hắn.

Chẳng qua, Ôn Hành nghĩ đến một chuyện buồn cười: "Ha, quỷ sai của U Minh Giới đều dùng đồ âm giới, cho dù mua sắm ở Thiên Cơ Các, chẳng lẽ chúng ta sẽ thu một đống tiền giấy sao?" Dương Vân mỉm cười: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, giờ ở U Minh Giới, mọi giao dịch đều dùng vàng bạc thật."

Vàng bạc thật? Ôn Hành đầy nghi hoặc, yếu ớt hỏi Liên Vô Thương: "Quỷ thần cũng dùng vàng bạc sao?" Liên Vô Thương nhẹ giọng đáp: "Ngươi tự đến xem thì sẽ biết."

Trong khi nói chuyện, hai bên đường bỗng xuất hiện những đóa thạch toán đỏ rực. Ôn Hành dùng thần thức quét qua, chỉ thấy ở cuối con đường hiện lên từng dãy núi nhấp nhô, phía sau dãy núi là một tòa hành cung. Hắn nhìn kỹ, chẳng phải đó là Điện Diêm La sao? Chỉ là bây giờ Điện Diêm La đã cao lớn gấp mấy lần so với trong trí nhớ của hắn, nhìn vô cùng uy nghiêm.

Trên dãy núi, vô số thần hồn đang tiến về phía U Minh Điện. Dương Vân nói: "Tất cả linh hồn bước vào U Minh, đầu tiên đều phải qua Điện Diêm La. Tùy theo những việc họ đã làm khi còn sống, nếu không phạm tội ác, sẽ uống bát canh Mạnh Bà rồi được đưa đến Vãng Sinh Giới để nhập Vãng Sinh Trì. Còn nếu đã phạm tội, kẻ nên xuống địa ngục thì xuống địa ngục, kẻ nên chịu hình thì chịu hình."

Ôn Hành cười hỏi: "Nếu linh hồn không chịu nghe lời thì sao?" Dương Vân khẽ cười: "Ngươi tưởng tất cả linh hồn đều như ngươi, khiến chúng ta không biết làm sao ư? Kẻ không nghe lời, nên đánh thì đánh, nên giết thì giết. Tất cả ác quỷ khi đến U Minh Giới đều phải ngoan ngoãn cúi đầu làm người. Nợ dương gian chưa trả, xuống đây đều phải trả hết."

Ôn Hành suy nghĩ một chút:
"Nếu không làm việc xấu, nhưng cũng không muốn đầu thai thì sao?"

Dương Vân đáp: "Cũng có những linh hồn như vậy, thường là vì chấp niệm còn quá sâu. Chờ đến khi họ hoàn thành chấp niệm, sẽ tự nguyện đi đầu thai. Hoặc nếu họ muốn, có thể ở lại làm quỷ sai hoặc Vô Thường của U Minh Giới. Gần đây đang thiếu người trầm trọng, chỉ mong có linh hồn chịu ở lại làm việc."

Ôn Hành giơ ngón cái với Dương Vân: "Thật lợi hại." Dương Vân dẫn Ôn Hành và Liên Vô Thương đi đường tắt đến U Minh Điện: "Hiện tại U Minh Giới quá đông, đi đâu cũng phải xếp hàng." Ôn Hành nhìn xung quanh, chỉ thấy hai bên mọc đầy quả Hỗn Nguyên và những bông hoa nhỏ xám xịt tỏa mùi hôi thối. Ôn Hành vẫn còn nhớ khi hắn rời U Minh Giới, lũ ác quỷ ở Tu La Giới đã tặng hắn một bó hoa như vậy. Chính là loại hoa này, tên gì nhỉ?

Chưa kịp nhớ ra tên của loài hoa ấy, Ôn Hành đã nghe thấy trong U Minh Điện vang lên tiếng kêu thảm thiết: "A—" khiến hắn giật bắn mình: "Chuyện gì vậy?" Dương Vân không mấy bận tâm: "Chắc là ác quỷ đang chịu hình phạt thôi." Phương pháp tra tấn ở U Minh Giới quả là khủng khiếp, Mạnh Bà từng đưa cho Ôn Hành một bình "Khẩu Thổ Chân Ngôn Thang", hắn đã tận mắt chứng kiến hiệu quả kinh người của nó.

Ôn Hành và Liên Vô Thương bước vào Điện Diêm La, vừa hay đụng mặt với Hắc Bạch Vô Thường đang đi ra. Bạch Vô Thường Tạ Bất An vừa nhìn thấy Ôn Hành, lập tức cười rạng rỡ như hoa nở: "Thái tử, ngài đến rồi?" Ôn Hành gãi gãi má: "Ta là Ôn Hành." Tạ Bất An "á" một tiếng rồi nhào qua: "Ôn đạo hữu! Ôn đạo hữu! Tiểu Hắc, mau lại đây nhìn xem, là Ôn đạo hữu đấy! Ta còn tưởng là Thái tử! Ha ha ha!"

Tạ Bất An chìa tay ra nhéo nhéo má của Ôn Hành: "He he, quả nhiên là Ôn đạo hữu." Ôn Hành dở khóc dở cười: "Đừng làm loạn, đây là đạo lữ của ta, Liên Vô Thương." Tạ Bất An và Phạm Vô Cứu vội hành lễ với Liên Vô Thương: "Liên đạo hữu, hân hạnh."

Thấy Tạ Bất An có ý định kéo Ôn Hành nói luyên thuyên, Dương Vân hắng giọng: "Các ngươi... việc đã xong chưa?" Tạ Bất An nghiêm mặt lại, nắm lấy tay Ôn Hành nói: "Ôn đạo hữu, hôm nay ngài đừng vội đi, đợi chúng ta làm xong việc rồi sẽ mời ngài một chén, nhất định đừng đi nhé!" Ôn Hành mỉm cười: "Yên tâm, hôm nay ta không đi."

Phạm Vô Cứu kéo vạt áo Tạ Bất An, rồi nói với Ôn Hành: "Chúng ta đi làm việc trước, quay lại sẽ nói chuyện." Ôn Hành phất tay: "Đi đi."

Dương Vân nhìn chằm chằm bóng lưng hai người: "Bạch Vô Thường mắt kém thật, ngay cả ngươi và Huyền Hành Thái tử cũng không phân biệt nổi." Ôn Hành cong cong khóe mắt: "Khi ta không nói gì, có phải trông ta cũng có vài phần giống Thái tử không?" Dương Vân lắc đầu: "Tính tình ôn hòa của ngươi chắc sửa không nổi nữa rồi. Nhưng vị kia cũng là người tính khí hiền lành, điểm này hai người quả thật giống nhau như đúc."

Điện U Minh, điện đầu tiên do Đông Phương Quỷ Đế Thái U Lũy cai quản. Khi Ôn Hành nhìn thấy Thái U Lũy, vị Diêm Quân với khuôn mặt hiền hòa đang từ tốn hỏi han một thần hồn bên dưới, bên cạnh là phán quan đang ghi chép.

Thấy Ôn Hành, Thái U Lũy thoáng gật đầu, sau đó đột nhiên quay phắt lại, không thể tin được nhìn thẳng vào mặt Ôn Hành. Ông vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Ôn đạo hữu!" Nhìn thoáng qua, còn tưởng là Huyền Hành, nào ngờ lại là Ôn Hành!

Thái U Lũy cuống quýt hành lễ: "Kể từ lần chia tay nơi hoang nguyên, Thái mỗ ngày đêm mong nhớ Ôn đạo hữu." Nếu không nhờ Ôn Hành, có lẽ giờ ông vẫn đang chạy trốn ở hoang nguyên. Ôn Hành mỉm cười: "Thái Quỷ Đế, đã lâu không gặp." Thái U Lũy giờ đây trông cao lớn hơn rất nhiều so với hình hài nghĩa hài của ông, ngồi trên ngai giống như một vị Phật mỉm cười.

Nghe thấy động tĩnh bên này, các Quỷ Đế ở những cung điện khác của Điện Diêm La cũng lần lượt kéo đến. Ôn Hành vội hành lễ: "Đã lâu không gặp, chư vị Quỷ Đế vẫn khỏe chứ?" Đỗ Tử Nhân và Triệu Văn Hòa vội vàng đáp lễ: "Ôn đạo hữu, đã lâu không gặp."

Điện Diêm La tràn ngập bầu không khí hòa hợp, các đại quỷ, tiểu quỷ đều lau mồ hôi lạnh, tò mò nhìn Ôn Hành, không biết đây là vị cao nhân nào.

Ôn Hành tự nhiên giới thiệu Liên Vô Thương với các vị Quỷ Đế: "Đây là đạo lữ của ta, Liên Vô Thương." Các Quỷ Đế đều nắm rõ tình hình của Thượng Giới, từng người đều thi nhau tán dương: "Nghe danh Thanh Đế phong hoa tuyệt đại đã lâu, nay gặp mặt quả nhiên là chân thực!" Liên Vô Thương lễ phép gật đầu: "Quá khen rồi."

Đúng lúc này, mọi người nghe thấy tiếng của Tiêu Lệ: "Các ngươi đều rảnh nhỉ?" Tiêu Lệ bước nhanh từ trong điện đi ra, vừa thấy sắc mặt hắn, đám người lập tức tản đi như chim muông. Thái U Lũy và những người khác còn nháy mắt ra hiệu: "Tối nay cùng uống một chén nhé!" Ôn Hành mỉm cười gật đầu đáp lễ.

Ôn Hành nhìn Tiêu Lệ oán trách: "Ngươi nhìn xem, vừa thấy ngươi là bọn họ bỏ chạy hết rồi. Ngươi mà cứ nghiêm khắc như vậy, dễ không có bạn lắm đấy." Tiêu Lệ hừ lạnh: "Không có quy củ thì không thành nề nếp, đây là Điện Diêm La, nơi nghiêm túc nhất U Minh Giới, sao có thể cợt nhả được?" Ôn Hành nhún vai: "Ừ, ngươi là lão đại, ngươi nói sao cũng đúng."

Tiêu Lệ nói với Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Đi theo ta." Ôn Hành ngơ ngác: "Đi đâu vậy? Ngươi định dẫn chúng ta đi tham quan sao?" Liên Vô Thương rõ ràng thấy mạch máu trên trán Tiêu Lệ như muốn nổ tung, quả là làm khó cho Tiêu Lệ, gặp phải người như Ôn Hành, đến cả nổi giận cũng không nổi.

Tiêu Lệ nghiến răng: "Ta không rảnh dẫn các ngươi đi tham quan. Ta sẽ đưa các ngươi đi gặp Thái tử, để hắn dẫn các ngươi đi." Ôn Hành giang hai tay ra: "Ha, ta biết mà, từ khi Hành Hành của chúng ta đến U Minh Giới, ngươi đã coi hắn như báu vật. Lúc đó chẳng phải ngươi nói hay lắm sao, bảo là đến U Minh Giới ở tạm vài hôm, giúp đỡ chút việc, kết quả thì sao? Giờ ngay cả Đạo Mộc chi linh cũng không làm nữa. Ngươi nhìn đi, bao năm nay hắn về Huyền Thiên Tông được mấy lần?"

Liên Vô Thương thấy Tiêu Lệ nắm chặt tay, bèn khẽ đẩy Ôn Hành một cái: "Ngươi mà còn trêu hắn nữa, hắn có đánh ngươi ta cũng không giúp được đâu." Ôn Hành lúc này mới yên lặng: "Ta chỉ nói vậy thôi. Các ngươi tình cảm sâu đậm, ta rất vui mừng."

Nắm tay của Tiêu Lệ siết chặt đến nỗi có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Ôn Hành:
"Ngươi mà còn lắm mồm thêm một câu nữa, ta sẽ lập tức đá ngươi ra khỏi U Minh."

Ôn Hành ấm ức nhìn Liên Vô Thương nói: "Ngươi nhìn xem, nói thế có quá đáng không? Cưới thê tử vào nhà, bà mối thì bị vứt qua tường. Tiêu Lệ, ngươi không còn thương ta nữa rồi. Trước kia còn gọi ta là 'tiểu ngoan ngoãn', giờ lại muốn trục xuất ta."

Các Quỷ Đế đang âm thầm quan sát từ xa đồng loạt lau mồ hôi thay cho Ôn Hành: "Tại sao Diêm Quân cứ hễ gặp Ôn đạo hữu lại bực bội như thế?" "Vì sao các ngươi không nói Ôn đạo hữu mỗi lần gặp Diêm Quân đều đặc biệt muốn ăn đòn?" Ừm... nghe cũng rất có lý.

Cuối cùng, Tiêu Lệ vẫn không nỡ đuổi Ôn Hành ra khỏi U Minh, hắn chỉ sải bước đi phía trước một cách bực dọc, còn Ôn Hành và Liên Vô Thương chậm rãi đi theo sau. Đi được một đoạn, Ôn Hành mới phát hiện có điều gì đó không ổn: "Ơ? Ta nhớ trước kia cầu Nại Hà cách Điện Diêm La rất gần, sao bây giờ nhìn xa thế này?"

Hướng của cầu Nại Hà cũng đã thay đổi, trước kia ở phía Đông, nay lại nằm ở phía Tây. Dùng thần thức quét qua, Ôn Hành thấy khoảng cách từ Điện Diêm La đến cầu Nại Hà đã lên đến hơn hai mươi dặm, từng dòng người đông đúc đang xếp hàng chờ uống canh Mạnh Bà. Tiêu Lệ nói: "Khi ngươi đến trước kia, U Minh Giới hoang vắng, năm giới chỉ còn lại ba giới, hiện nay U Minh Giới đã mở rộng gấp hàng ngàn lần so với trước, vị trí của cầu Nại Hà tự nhiên cũng thay đổi."

Không chỉ vị trí của cầu Nại Hà thay đổi, mà ngay cả hình dạng của sông Vong Xuyên cũng khác đi rất nhiều. Ôn Hành còn nhớ sông Vong Xuyên trước kia chỉ có vài khúc quanh, nhưng giờ đây sông đã uốn lượn thành chín khúc mười tám vòng. Các quỷ sai áp giải linh hồn chèo thuyền nhỏ trên sông, từ sông Vong Xuyên thẳng đến Điện Diêm La, những chiếc thuyền san sát nối nhau trên mặt nước đen ngòm.

Nước sông đen như mực, hai bên bờ nở đầy hoa thạch toán đỏ thẫm. Những chiếc thuyền nhỏ lướt qua mặt sông mà không gây ra một tiếng động nào, chỉ có quỷ sai trên thuyền sẽ quát mắng những linh hồn không biết quy củ.

Phóng mắt nhìn tới, đội ngũ xếp hàng có đến bốn, năm vạn người. Ôn Hành khẽ nói: "Biến đổi thật lớn..." Tiêu Lệ quay đầu nhìn Ôn Hành, thấp giọng nói: "Đúng vậy. Bây giờ mới giống một U Minh thực thụ."

Trước kia, đầu bên kia của cầu Nại Hà trống rỗng, muốn đi đến Vãng Sinh Giới còn phải ngồi trận pháp truyền tống. Trận pháp truyền tống của U Minh Giới cực kỳ kém chất lượng, ngồi vào là trời đất quay cuồng. Nhưng bây giờ, đầu bên kia của cầu Nại Hà đã lờ mờ hiện lên một quầng sáng khổng lồ, trông như bên trong có một hồ nước lớn.

Tiêu Lệ nói: "Bây giờ qua cầu Nại Hà là đến thẳng Vãng Sinh Giới, không cần truyền tống trận nữa."

Trên bầu trời tích tụ một lớp khói mây dày đặc, đó đều là hương khói từ các giới dâng lên U Minh Giới, chứa đựng lực lượng hữu ích cho các thần hồn. Nếu U Minh Giới bầu trời sáng sủa, ngược lại sẽ khiến các linh hồn cảm thấy khó chịu. Dẫu vậy, những thần hồn đang xếp hàng chờ đầu thai đều mang vẻ mặt dửng dưng, như thể đã cam chịu số phận. Đội ngũ dài dằng dặc chẳng có mấy ai trò chuyện, khi Ôn Hành và Liên Vô Thương đi ngang qua, cùng lắm họ chỉ ngẩng đầu nhìn.

Ôn Hành nói với Liên Vô Thương: "Lúc ta vừa phi thăng đã đến Vãng Sinh Trì, các thần hồn ở đó còn rất náo nhiệt." Liên Vô Thương đáp: "Họ vẫn chưa uống canh Mạnh Bà, trong lòng hẳn còn lưu luyến chốn thượng giới, trong lòng mang tâm sự, nên mới không thể thoải mái được." Tiêu Lệ hiếm khi đồng tình với Liên Vô Thương: "Liên tiên sinh nói không sai, chính là như vậy. Những thần hồn này đều biết rõ, luân hồi chuyển thế mới là chính đạo, nhưng vì vẫn còn điều không nỡ buông bỏ nên mới sinh ra buồn bực. Chờ đến khi uống xong canh Mạnh Bà, tiền trần hậu sự đều quên hết, bọn họ sẽ phấn chấn trở lại."

Bỗng nhiên, Ôn Hành thấy có mấy người từ trong hàng xông về phía sông Vong Xuyên. Các quỷ sai nhìn thoáng qua bọn họ, không quát mắng cũng không truy đuổi. Ôn Hành hỏi: "Thế này có được không? Bọn họ muốn vượt sông Vong Xuyên, mang theo ký ức mà đầu thai có được không?"

Tiêu Lệ đáp: "Muốn vượt qua sông Vong Xuyên, không phải chỉ cần liều lĩnh là được. Mang theo ký ức mà đi luân hồi là điều không được phép, nhưng nếu bọn họ may mắn, tu vi lại đủ mạnh, thì vẫn có khả năng mang theo ký ức mà chuyển thế." Vừa nói, mấy người kia đã xông đến bờ sông Vong Xuyên, họ chọn khúc sông có dòng chảy tương đối êm đềm, lại không có nhiều thuyền qua lại, liền nhảy xuống sông, vội vã bơi về phía bờ bên kia.

Lúc này, vô số bàn tay trắng bệch vươn ra từ dưới nước túm lấy cơ thể và tứ chi của họ, trong tiếng kêu la hoảng loạn, bọn họ bị những thủy quỷ dưới sông nhấn chìm xuống đáy nước. Trong mắt Tiêu Lệ không hề có chút thương cảm, hắn lạnh lùng nói: "Đáng tiếc, không thành công."

Muốn mang theo ký ức đi đầu thai, không muốn buông bỏ những gì kiếp trước đã có... Con người vốn dĩ là ích kỷ. Nhưng U Minh Giới có quy tắc của U Minh Giới, trừ phi bọn họ có đủ năng lực để phá bỏ quy tắc, nếu không chỉ có thể tuân theo luật lệ của nơi này.

Liên Vô Thương nói: "Bọn họ sẽ biến thành thủy quỷ, mãi mãi chìm dưới đáy sông Vong Xuyên." Đúng là đáng tiếc, nếu chịu xếp hàng đầu thai đàng hoàng, có khi còn được sinh vào một gia đình tốt.

Đây chỉ là một chuyện nhỏ xen ngang. Chẳng bao lâu sau, Ôn Hành và Liên Vô Thương đã đến cầu Nại Hà. Bên cầu, Mạnh Bà trong bộ váy hồng đang bận rộn nấu canh. Bà dựng một cái nồi lớn, phía sau trồng đầy rau thơm non mơn mởn. Một số đã già cỗi, nở ra những đóa hoa li ti, một số thì vẫn còn non tơ, tỏa ra sắc xanh mượt mà hoàn toàn khác biệt với vẻ âm u của U Minh Giới.

Mạnh Bà bận tối mặt tối mày, bên cạnh còn có một người đang giúp bà bưng chén canh trao cho từng người xếp hàng. Ôn Hành cất tiếng gọi: "Cô nương Mạnh." Mạnh Bà ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, rồi lộ ra vẻ vui mừng rạng rỡ: "Ôn đạo hữu! Đúng là Ôn đạo hữu thật rồi! Ha ha ha ha!"

Nhìn thấy Mạnh Bà định bỏ vị trí của mình mà chạy tới, Tiêu Lệ lạnh lùng nói: "Mạnh Bà." Bước chân của bà liền khựng lại, khuôn mặt đầy vẻ khổ sở nhìn Tiêu Lệ: "Diêm Quân..." Tiêu Lệ hừ một tiếng: "Làm việc tắc trách, để linh hồn không chịu uống canh Mạnh Bà thay ngươi nấu canh, còn ngươi thì chạy đi tám chuyện với Mã Diện. Bản kiểm điểm lần trước ngươi còn chưa viết xong, giờ lại muốn viết thêm một bản nữa?"

Mạnh Bà uất ức nhìn Ôn Hành, nhưng miệng lại nói:
"Lần sau không dám nữa, xin Diêm Quân tha tội." Làm Mạnh Bà khổ lắm, quanh năm không ngày nghỉ, chỉ cần hơi lơ là một chút là bị tố cáo ngay.

Ôn Hành mỉm cười nhìn Mạnh Bà: "Cô nương Mạnh trông vẫn rất khỏe mạnh."

Mạnh Bà cười hì hì, múc một bát canh từ trong nồi đưa cho Ôn Hành: "Ôn đạo hữu, nếm thử đi, giờ ta nấu canh Mạnh Bà ngon hơn rồi. Ồ, đợi chút, để ta cho thêm ít rau thơm vào!" Ôn Hành không khách sáo, nhận bát canh rồi uống luôn. Chẳng mấy chốc đã uống cạn. Hắn lau miệng, khen ngợi: "Quả nhiên ngon hơn trước rồi!" Mạnh Bà cười đến nỗi mắt chỉ còn là hai đường chỉ: "Nếu thích thì uống thêm một chút nữa đi."

Tiêu Lệ nghiến răng nghiến lợi: "Mạnh Bà, Ôn Hành!" Hai người này coi canh Mạnh Bà là gì chứ? Liên Vô Thương có chút đồng cảm với Tiêu Lệ, gặp phải thuộc hạ thế này, bạn bè thế này, đúng là bó tay.

Mạnh Bà hỏi Ôn Hành: "Ôn đạo hữu, hôm nay ngươi không về chứ? Đợi đến tối ta sẽ nấu thêm ít canh cho ngươi mang theo nhé?" Ôn Hành chắp tay nói: "Đa tạ, chỉ là cô bận như vậy có lo được hết không?" Mạnh Bà chỉ tay vào người đàn ông đứng bên cạnh: "Có hắn giúp ta chia canh mà."

Ôn Hành nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Mạnh Bà, chỉ thấy người này tóc tai bù xù, khí chất thì cao quý nhưng nét mặt lại mang đầy vẻ u sầu. Ôn Hành giật mình, không phải vì hắn không chịu uống canh Mạnh Bà, mà vì hắn nhận ra người này. Ôn Hành hỏi: "Mặc Trạch?"

Mạnh Bà nghi hoặc: "Ôn đạo hữu, hai người quen biết nhau sao? Hắn ở đây đã hơn một năm, không chịu uống canh Mạnh Bà, cũng không biết mình muốn gì." Ôn Hành khẳng định: "Ta biết hắn."

Đúng vậy, người đàn ông u sầu trước mặt chính là vị hôn phu cũ của Phượng Vân Bạch, kẻ đạp hai thuyền, còn đào mất yêu đan của Vân Bạch. Sau đó, hắn bị Vân Bạch moi yêu đan, luyện thành Định Hải Châu, từ đó không còn ai quan tâm đến hắn nữa.

Nghe Ôn Hành gọi tên mình, Mặc Trạch ngập ngừng quay đầu lại, chăm chú nhìn Ôn Hành một hồi lâu mới phản ứng: "Ngươi là... Thiên Cơ Tán Nhân?" Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau, Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi sao lại ở đây?"

Thấy Liên Vô Thương, Mặc Trạch cúi gằm đầu đầy xấu hổ: "Thanh Đế..." Liên Vô Thương nói: "Yêu đan của ngươi vẫn ở Hải Nhãn, chỉ cần ngươi không muốn, ngươi sẽ không tiêu vong nhanh như vậy." Mặc Trạch cười khan: "Ta chịu không nổi nữa rồi, cô độc quá."

Mặc Trạch nhìn tay mình: "Ban đầu ta nghĩ mình có thể chịu đựng, ta mong ngóng có ai đó sẽ đến cứu mình. Người của Long tộc đến rồi lại đi, cuối cùng chỉ còn lại ta một mình. Phượng Cửu Ca lúc đầu cũng nói sẽ ở lại với ta, nhưng rồi cũng rời đi. Chỉ còn lại ta... Cửa động bị vỏ sò bịt kín, trong động chỉ còn lại mình ta. Từ hy vọng đến thất vọng, rồi tuyệt vọng... Cuối cùng, ta không chịu đựng nổi nữa, ta đã tự sát."

Nước mắt Mặc Trạch rơi lã chã: "Sự báo thù của Phượng Quân Thanh đối với ta quá tàn nhẫn, nhưng ta cũng biết, đây là những gì ta đáng phải nhận."

Ôn Hành thở dài: "Nếu đã chọn bước sang một con đường khác, tại sao không uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai? Với tu vi của ngươi, với công đức bao năm qua, kiếp sau ngươi chắc chắn sẽ được sinh vào một gia đình tốt." Mặc Trạch có chút mơ hồ: "Ta cũng không rõ, khi ta đến U Minh Giới, nhìn thấy đông người như vậy, ta lại cảm thấy rất vui. Có lẽ ta đã cô độc quá lâu, thấy người nào cũng cảm thấy hạnh phúc. Ta không muốn đầu thai, không muốn chuyển thế, chỉ muốn đứng ở đây nhìn ngắm những người khác."

Tiêu Lệ truyền âm cho Ôn Hành: "Hắn dùng yêu đan của mình để làm Định Hải Châu, đã cứu rất nhiều sinh linh dưới biển, công đức rất lớn. Ta vốn định chiêu mộ hắn làm văn thư cho U Minh Giới, sau này nếu thích hợp thì để hắn làm Quỷ Đế. Nhưng hắn chỉ muốn đứng đây, thì cứ để hắn như vậy đi." Ôn Hành than nhẹ: "Vậy thì cứ để hắn như thế."

Nghĩ kỹ lại, Mặc Trạch cũng thật đáng thương, vốn dĩ tương lai tươi sáng, nhưng lại tự tay hủy hoại tất cả. Hắn lẽ ra nên trở thành một trong những yêu tu danh vọng nhất Tiên Giới như Phượng Vân Bạch, nhưng vì không biết tự giữ mình mà tự tay phá hủy tất cả. Tình cảnh ngày hôm nay chỉ có thể nói là do hắn tự chuốc lấy.

Mặc Trạch hỏi: "Tán nhân, ngươi cũng chết rồi sao?" Ôn Hành mỉm cười: "Không, ta chưa chết, ta đến đây du lịch thôi." Mặc Trạch gật đầu: "Du lịch thì tốt... Tán nhân, ngươi đến từ Thượng Giới, có từng gặp... Quân Thanh?"

Ôn Hành mỉm cười: "Gặp rồi, Quân Thanh đã kết hôn với Vân Thanh rồi. Ngươi không biết sao?" Mặc Trạch đáp: "Lúc đầu, ca ca và đệ đệ còn đến thăm ta, sau này không đến nữa, ta không biết gì cả. Bọn họ đều chán ghét ta rồi... Quân Thanh đã thành hôn sao? Tốt quá rồi."

Ôn Hành hỏi: "Sao? Ngươi vẫn còn hận Vân Bạch sao?" Mặc Trạch lắc đầu: "Không, không hận. Những năm tháng bị nhốt trong yêu đan đó, ta đã thực sự thấu hiểu cảm giác của hắn. Là ta có lỗi với hắn trước, giờ biết hắn sống tốt, ta cũng đã mãn nguyện rồi. Ta thiếu nợ hắn, giờ trả xong rồi, như vậy là đủ."

Ôn Hành thở dài, vỗ nhẹ vai Mặc Trạch: "Ngươi nghĩ được như vậy thì tốt. Tương lai vẫn còn nhiều con đường để đi, tất cả đều do ngươi tự lựa chọn." Dù là đầu thai hay ở lại U Minh Giới, đều là những lựa chọn không tệ.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Tiêu Lệ dẫn hai người lên cầu Nại Hà. Hiện giờ cầu Nại Hà đã rộng rãi hơn nhiều, khi Ôn Hành và Liên Vô Thương đi đến giữa cầu, nhìn lại phía sau, chỉ thấy Mặc Trạch đang giúp Mạnh Bà đưa bát canh cho những linh hồn sắp đầu thai.

Ôn Hành hỏi Liên Vô Thương: "Ngươi nói xem, hắn sẽ chọn đầu thai, hay tiếp tục ở lại U Minh Giới?" Liên Vô Thương đáp: "Điều này thì không rõ. Nhưng ta nghĩ dù hắn chọn con đường nào, cũng sẽ không còn nông nổi như khi còn trẻ nữa." Ôn Hành nắm chặt tay Liên Vô Thương: "Ừ, hắn sẽ không thế nữa."

Tiêu Lệ dừng lại trên cầu Nại Hà, khoanh tay đứng nhìn xuống dưới cầu. Ôn Hành và Liên Vô Thương tò mò ghé mắt nhìn, chỉ thấy Ngưu Đầu Mã Diện đang chèo thuyền đến. Hai người này vốn đang trò chuyện vui vẻ, thấy Tiêu Lệ liền lập tức đứng nghiêm chỉnh: "Diêm Quân!!"

Ôn Hành thò đầu ra từ bên cạnh Tiêu Lệ, vẫy tay: "Hi~~"
Mã Diện phấn khích kêu lên: "Nhìn kìa! Là Ôn đạo hữu!" Ngưu Đầu cũng kích động đến mức phát ra tiếng rống: "Là hắn, là hắn!" Chiếc thuyền nhỏ lướt về hướng Điện Diêm La, Ngưu Đầu và Mã Diện chen chúc ra đuôi thuyền vẫy tay nhiệt tình với Ôn Hành: "Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé!"

Tiêu Lệ lạnh lùng nói với Ôn Hành: "Ngươi quả là khéo léo lôi kéo lòng người, thuộc hạ của ta đều rất quý mến ngươi đấy." Ôn Hành nheo mắt cười: "Chỉ có thuộc hạ của ngươi mới đánh giá cao ta sao? Lẽ nào ngươi không có chút đánh giá tốt nào về ta?"

Tiêu Lệ quay đầu đi, cố giấu sự bối rối: "Có gì mà tốt? Ngốc chết đi được."

Ôn Hành giận dỗi: "Ta sẽ mách với Huyền Hành, ta sẽ nói với hắn rằng ngươi nói chúng ta ngốc." Tiêu Lệ lạnh nhạt đáp: "Hắn... cũng chẳng thông minh lắm." Nói xong, Tiêu Lệ quay phắt người đi, bước nhanh về phía đầu kia của cầu Nại Hà, Ôn Hành và Liên Vô Thương đều tinh mắt nhìn thấy tai hắn đã đỏ ửng.

Bước qua cầu Nại Hà, Ôn Hành chỉ cảm thấy thân mình như nhẹ bẫng. Ngay lập tức, trước mắt hiện ra một khung cảnh tựa tiên cảnh. Linh khí lượn lờ, một hồ nước xanh nhạt lấp lánh hiện lên. Ở giữa hồ mọc lên một cây đại thụ khổng lồ, nhìn kỹ thì lại thấy thân cây ấy mờ ảo như một chiếc bóng.

Xung quanh hồ nước có vô số thần hồn đang lội qua dòng nước, chỉ cần vừa chạm vào nước, thân thể họ liền hóa thành linh khí bay về phía bóng cây khổng lồ. Trông như vô vàn tia sáng hội tụ về bóng cây, khung cảnh đẹp đẽ đến ngỡ ngàng.

Ôn Hành kinh ngạc thốt lên: "Đây là gì vậy? Nhìn giống Đạo Mộc quá." Giọng nói của Huyền Hành vang lên: "Đây chính là Đạo Mộc. Chỉ có điều đây là hư ảnh của Đạo Mộc, các thần hồn ở đây sẽ trực tiếp được chuyển sinh đến những thế giới nằm dưới sự cai quản của Thiên Đạo, còn họ sẽ đầu thai thành dạng người như thế nào, chỉ có Thiên Đạo mới quyết định được."

Ôn Hành và Liên Vô Thương quay đầu nhìn, chỉ thấy Huyền Hành trong bộ trang phục hoa lệ, nhàn nhã bước tới. Huyền Hành chắp tay thi lễ với Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Lâu rồi không gặp."

Ôn Hành cười lớn: "Chế độ ăn uống ở U Minh Giới không tệ, sắc mặt của Thái tử Huyền Hành hình như đầy đặn hơn nhỉ? Nhìn xem, khí sắc rất tốt."

Huyền Hành ngượng ngùng sờ sờ mặt mình: "Đầy đặn sao?" Hắn quay sang Tiêu Lệ: "Ngươi xem, Ôn Hành nói ta đầy đặn hơn rồi, ta đã bảo ngươi không nên bồi bổ ta quá mức thế mà."

Tiêu Lệ khinh khỉnh nhìn Ôn Hành: "Chính hắn mỗi ngày ăn mười mấy bữa, mặt sắp to bằng cái đĩa rồi mà còn dám nói ngươi? Hơn nữa, ngươi như thế này là vừa đủ, đừng nghe hắn nói nhảm."

Ôn Hành bị đả kích nặng nề, ấm ức nhìn Liên Vô Thương: "Mặt ta to bằng cái đĩa sao?"

Liên Vô Thương cúi đầu, cố nhịn cười, nhẹ nhàng đáp: "Không to, vừa vặn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro