Chương 1

Thời điểm Lan Tuấn hoàn toàn tỉnh táo lại đã là 1h chiều. Cậu bật một cái từ giường nhảy lên, chỉ mặc một cái quần cộc liền chạy thẳng đến phòng khách.

"Di động di động di động di động di động!!" Nếu như thế giới này thật sự có Harry Potter, Lan Tuấn nhất định sẽ hô to thần chú cho nó bay tới, nhưng sự thật là cậu tìm mười phút mới đụng đến di động của mình dưới ghế sofa.

Di động sập nguồn, màn hình đen bóng loáng một mảnh phản xạ mũi cao thẳng đẹp, ánh mắt tuyệt vọng của Lan Tuấn.

"F**k!" Cậu thở hổn hển ném di động đi, mang đầu tóc lộn xộn đi đến toilet.

Tắm rửa, đánh răng, thay quần áo, nửa giờ làm xong hết thảy mở cửa chạy vội ra. Thang máy chậm rãi hướng lên trên, càng thêm phụ trợ tâm tình nóng vội của Lan Tuấn.

"Nhớ rõ, 2h30 thử vai 'Thanh Hoa Ký', đây là cơ hội cậu vất vả lắm mới có được, đừng đánh mất."

Ma âm uy hiếp của người đại diện như văng vẳng ở bên tai, Lan Tuấn nhìn mặt kính thang máy phản quang, há mồm hà hơi vào lòng bàn tay.

Ừ, không có mùi rượu hay gì đó.

Tươi cười vừa lòng không đến một giây, khóe miệng lập tức hạ xuống. Lan Tuấn chỉ tay vào mặt kính bóng loáng trong thang máy, người trong kính cũng làm động tác tương tự: nhăn mày, nhăn mũi, vẻ mặt đầy giận dữ.

"Mày á ! Thành sự không đủ bại sự có thừa! Biết uống rượu vào là hỏng việc còn uống! Còn uống nhiều chai như vậy!"

Cậu nói xong lại nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, 1h50. Từ nơi này đến nơi quay phim phải đi ngang qua toàn bộ trung tâm thành phố, Nhị Hoàn lại đang sửa đường, kẹt xe nghiêm trọng.

"Mày á!!" Cậu nhịn không được lại duỗi ngón tay chỉ vào mặt chính mình trong kính.

*Pinh~~*

Cửa thang máy vừa vặn mở ra, một thiếu phụ ôm một đứa bé đi đến.

Lan Tuấn lúng túng thu ngón tay, chậm rãi nâng cánh tay, đem ngón tay duỗi đến trên trán, gãi gãi.

Thiếu phụ nghi ngờ nhìn cậu một cái, xoay người chờ cửa thang máy đóng lại, thang máy đi xuống, thiếu phụ lại quay đầu liếc Lan Tuấn một cái.

Lan Tuấn đem mũ lưỡi trai kéo xuống, lại đẩy đẩy kính đen trên mũi.

Khi đến tầng một, thiếu phụ đi ra thang máy, Lan Tuấn tranh thủ ấn nút đóng cửa, nữ nhân lại đột nhiên ôm đứa bé vọt trở về.

Đôi chân đi dép lê đột nhiên ngăn ở cửa thang máy, thang máy *pinh* một tiếng, cửa lại mở ra 2 bên.

Đồng thời một thanh âm decibel cao đến chói tai vang lên --

"Cậu! Là cậu! Tôi nhận ra cậu"

Lan Tuấn kinh ngạc nhướng mày, còn chưa kịp nói cái gì, nữ nhân tiếp tục thét to: "Cậu hóa thành tro tôi cũng nhận ra cậu!!"

Lan Tuấn: "..."

"Cậu là Lan Tuấn!" Tiếng hét chói tai của thiếu phụ làm cho đứa bé oa một tiếng khóc lên, "Đúng hay không! Tôi nói có đúng hay không!"

Lan Tuấn không nói tiếng nào đá chân thiếu phụ ra khỏi cửa thang máy, phi nhanh ấn nút đóng cửa, bỏ lại một câu: "Cô nhận sai người."

Sau khi cửa thang máy đóng lại vẫn còn có thể mơ hồ nghe được tiếng đứa bé khóc cùng tiếng chói tai của thiếu phụ , đại khái đang nói "Tôi tuyệt đối không nhận sai"..v.v. Lan Tuấn ngại phiền phức, chờ thang máy vừa đến bãi đỗ xe liền tranh thủ liền xông ra ngoài, quen thuộc tìm được Lamborghini của mình, cắm chìa mở cửa, một tay thắt dây an toàn một tay đã nổ động cơ ô tô phóng đi.

2h15.

Như dự kiến của Lan Tuấn, kẹt xe.

Tay cậu ở tay lái phiền táo đánh đánh, giương mắt nhìn cái webcam giắt ở trên đèn xanh đèn đỏ, trong đầu âm thầm hừ một tiếng khinh bỉ.

Nếu không phải cái webcam chết tiệt này kiểm tra tốc độ của cậu, nếu không phải cảnh sát giao thông trực sẵn ở ngã tư đường chặn cậu, nếu không phải cảnh sát giao thông phát hiện cậu uống rượu, cuộc sống của cậu sẽ không đến mức không xong như vậy.

Được rồi... Uống rượu là lỗi của cậu, nhưng mà cậu cũng không phải cố ý, xã giao công việc có biện pháp nào ngăn lại? Cậu vừa đi nước Pháp chụp xong một bộ quảng cáo âu phục, vừa vặn MV trong album mới lại lấy cảnh quay ở nước Pháp, cậu liên tục công tác ba tháng không có một ngày ngủ ngon, thật vất vả trở lại liền bị lôi kéo đi uống rượu, cậu tâm tình rất phiền táo! Cậu rất muốn nghỉ ngơi a!

Được rồi...cậu biết điều này không phải lý do cho việc uống rượu, lại càng không phải là lý do bị cảnh sát giữ lại.

Nhưng cố tình liền không may mắn như vậy, hết thảy việc cậu làm đều bị webcam quay lại, lại vừa vặn bị paparazzi bắt được, ngày hôm sau tin tức phản đối cậu bay đầy trời, công ty không thể làm gì, chỉ phải tạm hủy toàn bộ công việc của cậu.

Cũng tốt thôi, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhưng nghỉ ngơi này lại biến thành tù chung thân không có kỳ hạn. Liên tục ở nhà chờ hơn một tháng, những lời phê bình bên ngoài vẫn tiếp tục, ban giám đốc thậm chí muốn đóng băng cậu.

Nhớ Lan Tuấn cậu, mười chín tuổi vào nghề, chỉ dùng một năm liền nổi tiếng khắp đại lục, dựa vào khuôn mặt đẹp trai ổn chiếm vị trí số một phái thần tượng, cho tới bây giờ đã qua năm năm. Ở showbiz, tầm ảnh hưởng của cậu không lớn không nhỏ, fanclub của cậu lại so với cậu càng có danh tiếng. Mà đến nay, nói bị đóng băng là bị đóng băng, còn không cho người ta kịp thở một tí.

Xe đằng trước rốt cục giật giật, Lan Tuấn nhìn cảnh trước mắt, không được, tiếp tục như vậy sẽ bị muộn.

Cậu dứt khoát đem xe đậu ở bãi đỗ xe gần nhất, sau đó chạy bộ đến trạm tàu điện ngầm chen trong đám người hướng mục đích tiến đến.

Cơ hội này là người đại diện của cậu Bạch Chỉ Nhân thật vất vả cầu đến, cầu a! Cậu đường đường là Lan Tuấn, vào nghề năm năm, nổi tiếng năm năm, hiện tại cư nhiên muốn dùng cầu mới được đến một cái cơ hội làm việc!

Thật là thế sự trêu người.

Lan Tuấn bị mùi của người bên cạnh biến thành không ngừng mắt trợn trắng, ngẩng đầu muốn hít không khí mới mẻ, vừa vặn nhìn đến TV phía trên đang chiếu phỏng vấn diễn viên phim 'Hoàn mỹ phạm tội'.

Người bên cạnh đều xem rất chăm chú, còn nhỏ giọng thảo luận.

Ánh mắt Lan Tuấn sau kính đen không vui nheo lại.

Đây là chiếu lại, phần giữa rất nhiều đoạn bị cắt nối biên tập, bản đầy đủ tối hôm qua cậu cũng đã xem qua, đây cũng là nguyên nhân cậu uống rượu muộn.

'Hoàn mỹ phạm tội' là bộ phim mới chiếu gần đây. Đạo diễn phim là một người tuổi còn trẻ đã có phong cách riêng của mình, độ nổi tiếng không kém những ngôi sao đang nổi, thậm chí còn hơn. Nhưng đối mặt vị đạo diễn tên tuổi lớn này, tâm tình Lan Tuấn cũng là thập phần phức tạp.

Một loại cảm giác là cảm tạ. Bởi vì bộ phim 'Hoàn mỹ phạm tội' đem sự chú ý của truyền thông cùng mọi người dời đi, làm cho có thời gian thở ra. Một loại cảm giác khác là thoáng thầm oán, mà nguyên nhân ngay tại này tiết mục phỏng vấn này.

Đến rồi đến rồi...

Lan Tuấn nhìn đến màn hình chuyển qua một nam nhân cao lớn ngồi ở ghế sofa màu trắng, hắn vừa xuất hiện, trong tàu điện ngầm liền phát ra một vòng quy mô nhỏ khẽ gọi.

"Chẹp, ra vẻ cái gì." Lan Tuấn cau mũi.

"Nghe nói trước kia Đinh đạo diễn muốn xếp vai này cho Lan Tuấn, nhưng sau lại bị Tứ thiếu phản đối?" Người chủ trì cười tủm tỉm hỏi ra vấn đề khiến Lan Tuấn bực mình tối qua.

"Tôi tin tưởng ánh mắt của đạo diễn Đinh." câu trả lời của nam nhân hiện ra vẻ trấn định tự nhiên, giống như chuẩn mực tươi cười thoạt nhìn ôn hòa có lễ, tràn ngập mị lực nội liễm của nam nhân trưởng thành. Giọng nói của anh ta có chút trầm thấp, mang theo điểm từ tính, nhưng phát âm rõ ràng mà hữu lực, làm cho người ta bất tri bất giác liền cẩn thận lắng nghe từng âm từng từ.

Cũng may người chủ trì định lực còn rất lớn, ánh mắt yêu thương ngắn ngủi nhìn chằm chằm sau lập tức hoàn hồn, tiếp tục hỏi: "Tứ thiếu anh trả lời có chút đánh Thái Cực a, nghe nói nhân vật này vốn cùng anh có một đoạn diễn, chẳng lẽ là bởi vì không muốn cùng Lan Tuấn hợp tác?"

(*) đánh Thái cực: nói vòng vo, lảng tránh vấn đề

Nam nhân nhàn nhạt cười, môi mỏng sắc bén khẽ nhếch, mang ra vài phần cảm giác quyết đoán, người chủ trì mặt không khỏi đỏ hồng.

"Lời này không khỏi có chút nói sai rồi." Nam nhân lễ phép nói: "Lan tiên sinh ở giới diễn biểu hiện không cần tôi nói, mọi người đều rõ ràng, mà sở trường của cậu ấy ở ca hát, thực lực như thế nào mọi người đều biết."

Nói xong, anh quay đầu nhìn đạo diễn trẻ tuổi bên cạnh. Ngũ quan xinh xắn của đối phương còn mang theo hơi hơi mờ mịt, tựa hồ có chút mơ màng không ở hiện trường.

"Nhân vật là ngay từ đầu đạo diễn Đinh liền quyết định tốt, thời điểm tìm tôi, tôi còn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, làm sao dám can thiệp vào sự vụ nội bộ."

Nam nhân hào phóng nói, ngữ khí hơi hơi trầm xuống, ý nghĩa này đề tài dừng ở đây. Quả nhiên người chủ trì nhìn thấy chuyển biến, cười cười liền hỏi về đề tài khác.

Lan Tuấn nghe thấy bên người có người nói: "Cho dù Tứ thiếu không muốn diễn cùng Lan Tuấn, cũng hoàn toàn có thể công khai nói a."

Tên còn lại trả lời, "Đúng vậy, diễn hành động của Lan Tuấn, điển hình một viên c** chuột làm hỏng một nồi nước."

"Tứ thiếu lần này diễn quá tuyệt vời, cậu nhớ rõ câu thoại cuối cùng không? Tôi dựa vào, nước mắt tuôn ào ào được không!"

"Chính là nữ nhân vật chính có chút lơ mơ không nhập cảnh."

"Đó là nữ nhân vật chính sao? Tôi nghĩ cô ta là người qua đường..."

Những câu nói khác Lan Tuấn đã không nghe,cậu chen đến cửa tàu điện ngầm, tàu điện ngầm dừng lại cậu liền xông ra ngoài.

Trần Thế Thiếu chết tiệt! Quỷ biết hắn cố ý hay không, nói cái gì kỳ quái,  nhổ vào! Hành động kém thì sao? Luyện nhiều thì không phải sẽ tốt lên, có ai mới sinh ra đã là ảnh đế a? Còn có cái lời đồn kia, có phải hay không lời đồn bản thân trong lòng rõ ràng! Tuy rằng cậu cũng biết phim điện ảnh loại này không có khả năng tìm mình diễn, nhưng gặp lời phê bình vẫn làm cho người ta khó chịu, nói không chuẩn Đinh đạo diễn trong lòng thật đúng là suy xét qua mình đâu? Sau đó bị Trần Thế Thiếu hỗn đản kia ngăn trở cái gì...

Càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy, Lan Tuấn trong lòng lửa giận hôi hổi, lại có loại xúc động muốn đi uống cái mấy chén.

Cũng may 2h30 đến kịch tổ cửa, Lan Tuấn đứng ở dưới đèn đường nghỉ ngơi một chút, nhìn trái nhìn phải, muốn tìm cái buồng điện thoại. Cách đó không xa, một cái đeo túi nhìn giống thiếu niên nam nhân vừa vặn đi tới.

"A, Lan Tuấn?" Nam nhân thanh âm trong sáng dễ nghe, xa xa liền đến tiếp đón.

Lan Tuấn quay đầu, nhìn lần đầu còn không nhận ra đối phương, nhìn lần thứ hai mới phản ứng lại, "Đinh đạo diễn!"

"Cậu vừa đến?" Đinh Tri Dĩ đi đến trước mặt hắn, nghiêng đầu, "Cùng nhau vào đi!"

Lan Tuấn nhìn khuôn mặt xinh xắn của Đinh Tri Dĩ, rất khó làm cho người ta tưởng tượng đây là đạo diễn của mấy bộ phim danh tiếng, anh thoạt nhìn quả thực nhìn giống học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3.

"Đinh đạo diễn." Lan Tuấn liếm liếm môi có chút khô, "Có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút không?"

"Có thể a." Đinh Tri Dĩ đem di động lấy ra đưa cho cậu.

"Cám ơn." Lan Tuấn tiếp nhận, ấn sáng màn hình, trước liền sửng sốt một chút.

Trên màn hình là một vị nam nhân mặc trang phục diễn, gương mặt cao ngạo mà xinh đẹp, làm cho người ta nhịn không được ngừng thở. Cậu liếc mắt nhanh ngắm một cái Đinh Tri Dĩ đứng ở bên cạnh, một bên đoán đó là ai, một bên ấn dãy số người đại diện của mình.

Ở khung thường dùng đánh mấy số đầu tiên, cậu nhìn thấy một cái tên gọi là 'Nữ thần' xếp hạng nhất .

Nữ thần?

Lan Tuấn đang thất thần, điện thoại bên kia một giọng nữ truyền tới.

"Ngài hảo? Đinh đạo diễn?"

"Chỉ Nhân!" Mặc kệ Đinh Tri Dĩ nữ thần là ai, ở giờ khắc này, người đại diện Bạch Chỉ Nhân là Lan Tuấn nữ thần, "Di động của em sập nguồn, em hiện tại ở..."

"Lan Tuấn?!" Nữ nhân đầu bên kia đề cao âm điệu, "Cậu ở phim trường?"

"Đúng vậy."

"Cám ơn trời đất cậu không muộn! Cậu lúc này nếu làm hỏng, tôi liền tính đứng cùng trận địa với ban giám đốc."

Lan Tuấn: "... Trận địa gì cơ?"

"Trận địa đóng băng cậu."

"..." Nữ thần của cậu thật nhẫn tâm, hu~hu~hu~~~.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro