Chương 15
Lan Tuấn là một người vô cùng cố chấp, ai không cho cậu làm cái gì, cậu liền làm cho người đó xem, hơn nữa phải làm đến tốt nhất. Chuyện thích hợp hay không thích hợp, nên hay không, có thể hay không thể, người khác nói không tính, từ chính miệng cậu nói mới tính. Theo góc độ khác mà nhìn thì là không nghe lời, nhóm máu A cố chấp lại còn tự đắc, lúc nào cũng coi đây là ưu điểm của mình, dùng câu của Chung Hoa để miêu tả thì: gọi là nghe không hiểu tiếng người.
"Cậu nghe không hiểu tiếng người có phải hay không?" Trong văn phòng, Chung Hoa tay vung qua vung lại, nói: "Cậu muốn nhận phải không? Không thể không nhận phải không?"
Lan Tuấn ngồi ở trên ghế sofa, không nói gì nhìn Chung Hoa cùng một con chihuahua anh đến em đi. Chung Hoa cầm trong tay một cái frisbee loại mini, không báo trước ném viu cái đĩa ra xa 1 mét, nhìn không thấy hình dạng của nó là gì, thế nhưng con chihuahua kia mắt rất tốt, mặc kệ ném chỗ nào đều có thể bắt được chuẩn xác. Ngô Chân nói em cún này vừa mua về đã được trực tiếp đưa đi trại cải tạo, nuôi dưỡng thói quen tốt, lúc này mới được đón về.
(*) Frisbee: đĩa nhựa nhẹ dùng trong trò chơi, loại mini là loại cho thú cưng chơi
Cái gọi là trại cải tạo chó thì phải chính quy hóa, chuẩn hoá, thống nhất hóa theo kiểu 'quản lý quân sự'. Từ việc nhỏ như đi WC ở đâu đến việc lớn như ấn thang máy, không có em chó nào mà bọn họ không dạy được, chỉ có móng vuốt không vươn đến nút bấm thang máy thôi. Em chihuahua này vừa mới đón về hôm nay, Chung Hoa đang chơi với nó, lấy đĩa ném quơ quơ qua lại nhưng không ném, gấp đến mức em cún kêu gâu gâu.
"Bảo mày không nhận thì mày đừng có nhận." Chung Hoa chỉ vào mũi cún nói: "Trên đời này không phải tất cả đĩa ném đều nhận được, cũng có người giống như tao đây này, nhìn thấy không... lấy cái này để trêu đùa mày."
Lan Tuấn sờ sờ mũi: "Anh Chung..."
Chung Hoa ngẩng đầu liếc cậu một cái, không để ý đến cậu.
Lan Tuấn thở dài: "Được rồi, đừng có chỉ cây dâu mắng cây hòe, ai nghe mà không hiểu cơ chứ."
"Cái gì mà chỉ cây dâu mắng cây hòe?" Chung Hoa buông tay xuống, chihuahua nhảy mạnh một phát, gặm đĩa ném đi.
Chung Hoa mặt đen xì, hướng ghế dựa ngồi xuống, rút khăn xoa xoa tay: "Ngô Chân."
"Vâng."
"Bắt nó lôi ra ngoài cho tôi... Mang về."
"Vâng."
Ngô Chân ôm lấy chihuahua vô tội đóng cửa chạy lấy người, văn phòng rốt cục yên tĩnh lại.
Lan Tuấn nói: "Chỉ là làm cái giám khảo thôi, nếu không được, tập thứ hai em không đến nữa không phải là xong sao."
"Một tập thôi là đã phiền toái lắm rồi. Cậu lăn lộn vài năm trong showbiz mà một chút năng lực phán đoán cũng không có sao?"
"Anh nếu tiếp tục đóng băng tôi như thế thì tôi liền không thể trở mình được nữa." Lan Tuấn nói: "Chờ đến lúc mà đến tin tức phản đối cũng không có người xem thì tôi còn lăn lộn cái gì?"
"Làm tốt người đại diện của cậu đi."
"Lúc trước tôi ký hợp đồng cũng không nói là muốn làm người đại diện!" Lan Tuấn đập bàn.
Chung Hoa không lên tiếng, dựa vào ghế sau lưng, hai tay cầm lấy bút máy trên bàn, quay. Kỳ thật hắn cũng biết, showbiz rất nhiều sao: tuyến một, tuyến hai ba bốn, tuyến năm tuyến sáu bảy tám. Người thì nhiều mà người có thể nổi tiếng thì ít, cho nên mới có nhiều tiểu minh tinh hao hết tâm lực để tạo sacandal, cho dù bị phản đối cũng tốt hơn so với không có ai nhìn thấy.
Tần suất xuất hiện là điều quan trọng nhất của một ngôi sao, cho dù anh có là ngôi sao lớn cỡ nào, nếu cách một hai năm không tin tức gì, muốn xuất hiện trở lại cũng khó càng thêm khó. Trừ phi là tai to mặt lớn đã ổn tọa ngai vương ngai hậu, họ có những kinh điển mà không ai có thể thay thế, nhắc đến cái đó, tự nhiên sẽ nghĩ ngay đến họ, bảo đảm doanh thu, không thể phục chế. Thế nhưng người như vậy lại vô cùng hiếm có, sao có thể nói có là có, nói được là được?
Mượn câu nói của Trần Thế Thiếu thì: còn thiếu gì thì chính là thiếu một cái cơ hội như vậy. Tuy rằng danh tiếng, hình tượng, hành động đều phơi bày ra hết, như mãi luôn chỉ kém một bước lên trời như vậy. Chỉ là chênh nhau một bước là có thể trở thành kinh điển không thể thay thế. Cũng là một bước chênh nhau này, mới có sự khác biệt giữa anh và ảnh đế Cảnh Phong.
(*) Ảnh đế : ngôi hoàng đế của điện ảnh. Tương tự với ảnh hậu
Thế nhưng Trần Thế Thiếu đã sớm chuẩn bị, sắp xếp, chỉ thiếu gió đông mà thôi, chỉ cần cơ hội này đến, hết thảy tự nhiên nước chảy thành sông. Lan Tuấn thì không giống như vậy, bản thân cậu định là bị đóng mác thần tượng, chỉ cần gió thổi qua là bay, những người như vậy muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nếu cậu cứ tiếp tục như thế này, quả thật muốn chuyển mình thì càng khó khăn.
(*) Gió đông: gió mang mùa xuân tới. Ở đây ý chỉ là chỉ cần một cú đẩy để tất cả mọi việc hoàn tất.
Chẳng lẽ liền vì khiến cho người ta nhớ kỹ nhất thời mà chọn phương pháp không nên chọn sao? Chung Hoa cũng bắt đầu mâu thuẫn: Ván cờ này có nên đánh không, đánh như thế nào mới là đúng?
"Nghĩ nhiều như thế làm cái!" Lan Tuấn thấy Chung Hoa mãi không hé răng, mày nhăn lại, chỉ biết hắn đang do dự: "Tôi làm tốt việc tôi nên làm, cái khác, thuận theo tự nhiên đi!"
"Hừ, tốt cho một cái thuận theo tự nhiên." Chung Hoa lạnh lùng cười, híp mắt nhìn cậu: "Cái gọi là thuận theo tự nhiên của cậu chính là ném tất cả những vấn đề mà cậu nên tự hỏi mình vứt cho người khác."
"Vứt cho ai?"
"Tôi...."
Cuối cùng Chung Hoa vẫn đồng ý, bảo Ngô Chân liên hệ một lần với tổ sản xuất để thỏa luận các chi tiết trong đó.
"Chuyện của Mã Thanh, tốt nhất không tiết lộ ra bên ngoài." Ngô Chân uyển chuyển nói: "Tuy rằng các anh muốn dựa vào scandal để nâng cao danh tiếng nhưng đối chúng tôi mà nói, đây không phải là chuyện vui vẻ gì."
"Đương nhiên đương nhiên." Người phụ trách đầu bên kia điện thoại liên tục đáp ứng, hưng phấn đến khỏi cần nói cũng biết.
Việc Lan Tuấn muốn tham gia chương trình một khi phát ra, rating tập một nhất định sẽ nổ tung!
Ngô Chân nghe đối phương đã tâm viên ý mãn, đành phải cúp điện thoại trước, lại bảo đối phương đem lịch trình và tư liệu của các giám khảo khác, cùng với tư liệu về nơi tuyên truyền quảng cáo với truyền thông đều sửa sang lại rồi gửi qua đây. Đối phương đương nhiên một mực đồng ý.
(*) tâm viên ý mãn: vô cùng hài lòng
Làm xong này hết thảy, Ngô Chân ngẩng đầu nhìn hướng Lan Tuấn vẫn luôn ngóng trông mình.
"Bạch Chỉ Nhân hiện tại là người đại diện của Ninh Thuần, trong khi tham gia 'Siêu mỹ nữ thanh' thì tôi sẽ thay thế cô ấy làm người đại diện của cậu."
"..." Thư ký của Chủ tịch làm người đại diện của mình... Muốn không lo sao?
Đừng nhìn Ngô Chân đầy mặt ôn hòa thân thiết, giống như rất dễ nói chuyện, một khi y đã lên tiếng, trong cái công ty Hoa Tinh người khó đối phó nhất chính là y.
Không sai! Là khó đối phó nhất!
Mọi người đều nói những người mà nhìn qua càng thành thật thì càng không thể trêu chọc. Những lời này dùng ở trên người Ngô Chân là vô cùng thích hợp. Ngô Chân nhìn qua tướng mạo điển hình của bạch diện thư sinh, nếu ở cổ đại, không chừng mê hoặc bao nhiêu người không biết, hơn nữa là loại hình nam nữ đều ăn! Nhưng chỉ có người quen y mới biết rõ, người này tính cách cùng diện mạo là hoàn toàn tương phản, có thể làm thư ký của Chung Hoa, trong bụng không có chút mưu kế nào là vứt đi rồi, nhất là từ khi Ngô Chân theo Chung Hoa thì Chung Hoa không đổi thư ký mới nữa, có thể thấy rằng, người này tuyệt đối không phải dễ đối phó như trên mặt nói vậy.
"Tập một mấy ngày sau bắt đầu quay." Ngô Chân ấn mở bưu kiện, nhìn qua một lượt: "Giám khảo tạm thời ấn định là ba người, Mông Phong cũng đến."
"Mông Phong?" Lan Tuấn hơi hơi kinh ngạc: "Cậu ta vậy mà sẽ tham gia loại chương trình như thế này?"
Mông Phong nổi danh là 'quái ca' trong giới nhạc, ngoại trừ thu âm và ra album thì tất cả các hoạt động khác hắn cơ bản sẽ không tham dự. Trong ấn tượng của Lan Tuấn, các chương trình TV hắn chỉ tham dự qua đêm nhạc mừng năm mới của đài địa phương, cho dù gặp nhau sau sân khấu thì cũng chào hỏi ai mà chỉ đeo tai nghe nghe nhạc của chính mình.
(*) quái ca: anh chàng quái dị. Tương tự như soái ca là anh chàng đẹp trai.
(*) Ở Trung Quốc thì các đài truyền hình đặt luôn theo tên của tỉnh như đài Hồ Nam (mango TV), đài Triết Giang, đài CCTV (đài Trung ương ở Bắc Kinh)
Người với người khác nhau liền lớn như vậy, Mông Phong không chào hỏi ai bởi vì hắn là kẻ cuồng âm thanh cùng với 'quái ca', mọi người đều hiểu, Lan Tuấn không chào hỏi người khác thì chính là vô lễ cộng thêm không coi ai ra gì.
Thế nhưng ấn tượng của Lan Tuấn về Mông Phong thật ra vô cùng tốt, cũng vẫn rất hi vọng có thể cùng hắn hợp tác một lần, vừa nghe hắn sẽ tham gia, nội tâm nóng lòng muốn thử.
"Bài hát mới 'Con đường' của cậu ta siêu hay." Lan Tuấn nói: "Tôi có thể nhờ cậu ta kí tên cho không?"
Ngô Chân cạn lời nhìn cậu nửa ngày, cuối cùng nói: "Tôi đem tư liệu gửi cho cậu rồi, tự mình về đọc thuộc đi."
"Được rồi." Lan Tuấn xoay người chuẩn bị đi, lại bị Ngô Chân gọi lại.
"Mấy ngày sau quay chương trình, đến tên của tổ bảo vệ cũng phải thuộc cho tôi."
"..." Cậu biết là sẽ không đơn giản như vậy mà!
Lan Tuấn giống như quay về khoảng thời gian học thi mà nước đến cổ mới nhảy.
Mất một ngày một đêm học đến đỏ hai mắt, rốt cục học thuộc được tên của tất cả người trong tổ sản xuất. May mà cậu không cần phải thuộc tên thí sinh tham dự bởi vì trên bàn giám khảo sẽ có danh sách cùng ca khúc dự thi.
"Lộ Ân và Lục ân mợ nó là hai người khác nhau à!" Trên đường đến trường quay Lan Tuấn luôn luôn tại oán giận: "Các cô ấy không phải họ hàng thì tôi thật sự không tin!"
"Họ của hai người khác nhau mà."
"... Có lý lắm, tôi tin."
...
Chương trình bắt đầu quay từ buổi sáng, ở giữa có thời gian nghỉ ngơi, sau đó buổi chiều tiếp tục quay. Bởi vì tập mở màn làm to, thời gian quay cũng hơi dài, thêm giới thiệu cùng các loại quảng cáo, có thể nói biên kịch đầu nhập hết tâm huyết rồi.
Lúc đến cửa đài truyền hình cửa, bảo vệ còn chưa mở miệng, Lan Tuấn liền cười tủm tỉm chào hỏi: "Lưu Đại Khuê! Nickname Lục tử! Nhóm máu B chòm sao Bạch Dương!"
Lưu Đại Khuê: "..."
"Gia đình có khỏe không?" Lan Tuấn vỗ vỗ vai hắn, một bộ tôi biết tôi rất hiểu nói: "Trẻ con không cần quản chặt quá, thời kỳ này không nhất thiết lúc nào cũng dạy bảo cao siêu, trẻ con mà nghe hiểu được vậy thì đã không phải trẻ con, chỉ cần dùng hành động biểu đạt là được."
Nói xong, cậu đưa tay làm một động tác: "Pặc pặc! Đánh một trận, so với mấy lời thừa thãi thì có ích hơn nhiều."
Lưu Đại Khuê: "..."
Ngô Chân kéo cổ áo cậu lôi đi, vừa đi vừa nói: "Tôi bảo cậu học tên chứ ai bảo cậu đi tìm hiểu việc riêng nhà người ta?"
"Tò mò thôi, tùy tiện chọn vài người tra xét một chút." Lan Tuấn nói: "Không bát quái thì thực xin lỗi danh hiệu 'Bát quái Tiểu Thiên Vương' của tôi."
"Ai đặt cho cậu?"
"Tự phong."
"..." Ngô Chân một đường kéo cậu vào thang máy: "Cha mẹ cậu trước đây hay pặc pặc cậu à?"
"Đánh chứ." Lan Tuấn nhún vai: "Mẹ tôi rất thích đánh tôi."
"Hử?" Ngô Chân nhưng thật ra đến đây hứng thú, "Ví dụ như?"
Lan Tuấn ho khan một tiếng, nắm cổ họng học bắt chước âm thanh mẹ mình, một bên làm động tác pặc pặc: "Cho mày nhổ hoa của tao này! Cho mày nhổ hoa của tao này!"
Ngô Chân: ".........Mẹ cậu thích trồng hoa?"
"Đúng vậy, còn có cái này nữa." Lan Tuấn làm tiếp động tác pặc pặc: "Cho mày thải ở vườn hoa này! Cho mày thải ở vườn hoa này!"
Ngô Chân: "..."
Như thế nào mà ngay cả như vậy cũng không thể đánh cho Lan Tuấn thành người bình thường? Thật khó hiểu...
Sân khấu 'Siêu mỹ nữ thanh' làm đến năm màu rực rỡ, sàn thủy tinh trong suốt, máy chiếu sử dụng kỹ thuật 3D hiện đại nhất, màn hình lớn giống như xuân vãn, trái phải trên dưới đều cong.
(*) Xuân vãn: Gala mừng xuân của đài truyền hình.
Lúc tổ sản xuất đang bận rộn, Lan Tuấn vừa đi vào thì không ngừng có người nhìn qua.
"Anh Vương! Chị Ba! Hey you! tôi biết cậu, Lý Cẩu Đản!"
(*) Lý Cẩu Đản: ngôn ngữ mạng để chỉ người có thân hình tráng hán mang khuôn mặt của em gái nũng nịu =))))))) xuất phát từ manga "10000 câu chuyện cười nhạt" của Trung.
Lan Tuấn đầy mặt tự cho mình là người quen đi vào, người bên cạnh một đường đều cứng ngắc.
"Gần đây bị tin tức đả kích đến rất thảm nên đầu óc không bình thường hả?" Có người khe khẽ nói nhỏ.
"...Đứa bé đáng thương."
"Bộ dạng tuấn tú lịch sự vậy mà lại bị ngớ ngẩn."
"... Đạo diễn mời một đứa ngốc đến, nên không lo sao?"
Ngô Chân đầy mặt vạch đen véo Lan Tuấn: "Ai bảo cậu gọi nickname của người ta!"
"Chẳng lẽ không thân thiết sao...?" Lan Tuấn chớp chớp mắt: "Gọi tên thì khách khí lắm."
"Cậu cùng bọn họ rất quen sao?"
"Không quen."
"Vậy cậu nên khách khí đi!"
Bên này đang ồn ào, bên kia một người từ ngoài cửa tiến vào. Hắn ở trong đám người nhốn nháo biểu hiện ra hết sức im lặng, không màng ngoại giới, người ngoài không thể thân cận, nóng nảy không thể chạm. Hắn cũng không mang người đại diện, một người đeo một cái túi du lịch màu xanh lá, trên treo một bình nước, tai đeo tai nghe, cứ như vậy thẳng tắp đi đến.
"Mông Phong!" Phó đạo diễn nhìn hắn, từ xa vẫy tay tiếp đón.
Mông Phong cũng nhìn thấy Lan Tuấn đứng ở một bên, bước chân chợt dừng, thay đổi hướng đi đến chỗ Lan Tuấn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro