Chương 22
Chung Hoa chờ Lan Tuấn đi rồi, sắc mặt không kiên nhẫn mới chậm rãi lui xuống. Hắn đến trước cửa sổ, hai tay cắm trong túi quần, ngắm nhìn thành phố bận rộn phía dưới.
"Chuyện ở khách sạn lúc trước có manh mối gì không?"
"Không có." Ngô Chân nói: "Đối phương rất cẩn thận, các anh em đã vận dụng hết tất cả biện pháp có thể, nhưng tên này chưa bao giờ tự mình hành động, đều thông qua điện thoại công cộng hoặc dùng sim một lần tiến hành trao đổi, rất khó để tra ra."
Chung Hoa lấy một điếu thuốc, ngậm lên, Ngô Chân chủ động châm lửa.
"Chuyện lần này, có thể là do cùng một người gây nên không?"
"Việc này..." Ngô Chân nhíu mày: "Điện thoại của hai người bị đổi, cơ hội duy nhất để làm việc đó trong bữa tiệc chính là khi bọn họ đi toilet."
Chung Hoa nhướng mày: "Vậy cậu nghi ngờ ai?"
"Kẻ tình nghi rất dễ định, chỉ là không có chứng cứ." Ngô Chân nói lời xin lỗi : "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến là sẽ phát sinh loại chuyện như thế này, cho nên hoàn toàn không có phòng bị. Lúc ấy trong phòng chỉ còn tôi, Ary, con gái của Bạch Diệp - Bạch Phỉ Phỉ và người đại diện của Trương Hoa Phương - Tằng tiên sinh."
Hắn ở bên ban công ngắm phong cảnh, Ary đang chơi với Bạch Phỉ Phỉ, không ai chú ý tới cái người đàn ông họ Tằng kia đang làm gì, bây giờ nghĩ lại, thật ra lúc ấy có một đống điểm tình nghi. Lão làng như Trương Hoa Phương, người đại diện bên cạnh hắn tự nhiên sẽ không ngủ gà ngủ gật ở một nơi trọng đại như vậy, làm như thế vì muốn dời sự chú ý của mọi người đi hoặc là có cớ để nói nếu sau đó có người chất vấn hắn. Thế nhưng lúc đó bọn họ làm sao mà nghĩ được nhiều như thế?
Ngô Chân âm thầm nhíu mày, Chung Hoa nhả một ngụm khói thuốc, nhìn ảnh ngược của người đàn ông phía sau qua cửa sổ, chậm rãi nói: "Đừng tự trách, không ai nghĩ đến việc này cả, đây chỉ là một phát sinh ngoài ý muốn thôi."
"Thôi Kế thì..."
"Hắn không dám chọc Trần Thế Thiếu không có nghĩa là sẽ không chọc Lan Tuấn. Cho dù tôi tạo áp lực bên này cũng chỉ càng cho hắn nhiều tư liệu hơn, cần gì đem mặt mình đưa ra cho người ta đánh?"
Ngụ ý là Thôi Kế nếu thật muốn viết cái gì thì Lan Tuấn cũng chỉ có thể nhận. Nhưng bị người đánh mà không trả lại tuyệt đối không phải tác phong của Chung Hoa. Hắn nghĩ nghĩ một lúc, duỗi cánh tay đang cầm điếu thuốc ra, Ngô Chân lấy cái gạt tàn, cầm vững vàng. Tàn thuốc rớt xuống, âm thanh lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
"Đi tìm tình nhân của Thôi Kế cho chút tiền, nên làm như thế nào, cô ta tự biết."
Ngô Chân: "Vâng."
"Đi điều tra Tằng Vị xem hắn có liên quan đến người hãm hại Lan Tuấn ở khách sạn hay không."
Ngô Chân: "Vâng."
"Chắc là ngày mai tin của Thôi Kế sẽ được phát ra. Chú ý Lan Tuấn nhiều chút, miễn cho cậu ta lại xù lông."
Ngô Chân nhịn không được cười: "Vâng."
Sau khi Lan Tuấn kể khổ với Bạch Chỉ Nhân, Bạch Chỉ Nhân cau mày: "Việc này quá dễ đoán, người đổi điện thoại của các cậu là Tằng Vị, hắn là người rất giảo hoạt, hơn nữa có tiếng mặt dày mày dạn, chỉ sợ lúc ấy các cậu đều không chú ý hơn nữa cũng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này."
"Nhưng vì sao lại phải làm vậy?" Lan Tuấn cũng biết người đại diện kia, tóc trên đầu không nhiều lắm, chắc là từ sáng đến tối dùng não nhiều quá tóc rụng hết rồi.
"Hắn làm như vậy khẳng định là vì có lợi cho Trương Hoa Phương." Bạch Chỉ Nhân nói xong lại cảm thấy khó hiểu: "Có lợi gì cơ chứ? Hiện tại cậu đã đủ tiếng xấu rồi..."
Lan Tuấn khóe miệng giật giật. Người thật đang ở ngay trước mặt, làm ơn đừng nói trắng ra như vậy có được không?
Ninh Thuần ở bên cạnh nói: "Sư huynh, Trương Hoa Phương và Bạch Diệp có nói chuyện gì không?"
Lan Tuấn khó hiểu : "Toàn nói chuyện chương trình thôi."
"Ý em là ngầm nói cơ."
"Ngầm nói thì làm sao..." Lan Tuấn đột nhiên ngừng lại, nhớ tới lúc rời khỏi toilet mơ hồ nghe thấy gì đó, cậu nghi ngờ nhìn Ninh Thuần: "Cậu muốn nói cái gì?"
Ninh Thuần nói: "Em chỉ đoán thôi, hắn và Bạch Diệp có phải có hiệp ước ngầm gì không."
Bạch Chỉ Nhân phản ứng lại: "Có lý, cho nên ý của Ninh Thuần là, có thể Trương Hoa Phương nghĩ cậu sẽ cản đường hắn ở cái vụ hợp tác kia cho nên muốn ngáng chân cậu!"
Lan Tuấn nheo lại mắt, không hé răng. Cậu cố gắng nhớ lại lúc ấy mơ hồ nghe được câu gì, nhưng cậu chỉ có thể nhớ vài chữ "Việc kia..." và "Con gái tôi..." mà thôi.
Con gái tôi?
Lan Tuấn nghĩ nghĩ, Trương Hoa Phương đã ly hôn một lần, người vợ hiện tại sinh cho hắn một đôi long phượng thai, 'con gái tôi' chắc muốn chỉ người này đi, nghĩ lại thì chắc cũng tầm 17 tuổi rồi đấy... Chẳng lẽ muốn cho cô bé vào showbiz?
(*) Long phượng thai: sinh đôi một trai một gái.
Không đề cập đến mấy cái nghi ngờ bên này nữa, ngày thứ hai 'Siêu mỹ nữ thanh' tiếp tục quay phần sau.
Vừa đến trường quay, Lan Tuấn liền nhìn thấy người mà cậu không muốn thấy nhất - Trần Thế Thiếu. Đối phương đang nói chuyện gì đó với Mông Phong, thấy cậu đi tới, nhíu mày lại. Mẹ nó, trên người tôi có nấm mốc hay là virut cương thi? Có cần thiết là phải dùng cái loại ánh mắt đấy mà nhìn không? Lan Tuấn nhăn mặt, hung hăng ném cho Trần Thế Thiếu một cái mắt trợn trắng, trắng đến mức sắp không có tròng đen rồi.
(*) Mắt trợn trắng là ánh mắt khinh bỉ, trợn đến mức sắp không có tròng đen thì tức là vô cùng vô cùng khinh bỉ =)))))))
Trần Thế Thiếu: "..."
Mông Phong thấy Lan Tuấn đến, nói: "Lan Tuấn không đi, tôi cũng không đi."
Lan Tuấn: "..." Ơ đệt sao câu này nghe quen tai thế.
(*) Lan Tuấn nói là 'ngải mã' là một câu chửi thề nhưng mình không biết nghĩa của nó là gì nên dịch nó thành như thế. Có cao nhân nào biết thì chỉ dùm để mình sửa sau nhé ^^
Trần Thế Thiếu mím môi, chẳng bằng lòng, nói: "Bạch thị hẹn ngày kia ăn tối."
Lan Tuấn theo bản năng nhìn chỗ Trương Hoa Phương. Trần Thế Thiếu giống như biết cậu nghĩ gì, thuận miệng nói: "Chỉ ba người chúng ta thôi."
Lan Tuấn kinh ngạc, Ary vừa lúc từ bên kia đi đến, trong tay còn cầm thư mời: "Nghe nói nữ MC bị chặn trên đường đến đây, tổ sản xuất bảo chúng ta chờ một chút."
Trần Thế Thiếu nhíu mày, Ary biết anh ghét nhất người không tuân thủ nguyên tắc, tranh thủ nói: "Đây quả thực là tình huống khẩn cấp, sáng nay tôi điđường kia cũng bị chặn, mặt đường tự dưng sụt một khúc, toàn bộ giao thông đều bế tắc, cảnh sát đang ở hiện trường."
Trần Thế Thiếu chỉ phải gật đầu, chả còn việc gì để làm liền ngồi ở ghế ngoài sân khấu xem 'Siêu mỹ' bên này bắt đầu quay. Nghe nói ngày đó rất nhiều thí sinh vừa nhìn thấy Trần Thế Thiếu liền đều phát huy thất thường. Trương Hoa Phương trước sau như một cho điểm cổ vũ, hòa ái lại hiền lành, Mông Phong trước sau như một không lưu tình, Lan Tuấn trong lòng có cân nhắc, cho điểm cũng đều đúng trọng tâm.
Lan Tuấn: "Câu 'Điên, là trói buộc anh mang đến sao' này, bản gốc Tiêu Hiểu có âm vực rất rộng, cho nên cô vừa xuống lại lên cao cũng không bị đột ngột lại có đặc sắc của chính mình, thật ra bạn không hợp kiểu này lắm. Nói chung là vượt quá khả năng để bắt chước, nhưng tổng thể thì cảm âm tốt, có nhiều không gian phát triển."
Trần Thế Thiếu ngồi một bên hơi nhướng mày, lúc đầu anh cảm thấy Lan Tuấn mặc dù giọng hát hay nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, hiện tại nghe thấy cậu đánh giá vô cùng chính xác dường như nhất châm kiến huyết mà chỉ ra nhược điểm, đưa ra những ý kiến có ích nhất đối với các thí sinh. Trương Hoa Phương chỉ biết nói mấy câu khách quan, cuối cùng đương nhiên là cổ vũ các thứ, Mông Phong căn bản là không cho đề nghị gì, ánh mắt hắn rất cao, ca sĩ có thể vào mắt hắn vốn là không nhiều lắm, huống chi người mới, cho nên tiếng nói của Lan Tuấn ngược lại càng có sức nặng hơn. Trần Thế Thiếu nghiêng đầu, nhìn sườn mặttuấn lãng đẹp trai dưới ánh đèn của người đàn ông, nếu như cứ cười như vậy, không nói câu nào sẽ khiến cho người ta cảm thấy cũng được lắm, chỉ là cái miệng kia rất giỏi gây chuyện.
(*) Nhất châm kiến huyết = Một châm thấy máu : Câu nói ngắn gọn mà chỉ ra được điểm trọng yếu.
Âm thầm lắc đầu, Trần Thế Thiếu thu hồi ánh mắt tiếp tục nghe người trên sân khấu hát. Ary ở bên cạnh trộm kinh ngạc, bình thường vào lúc thế này Trần Thế Thiếu đều xem kịch bản, nghĩ lát nữa trả lời MC như thế nào, v.v... Thế nhưng hiện tại lực chú ý hoàn toàn bị dời đi. Là chương trình thực sự hấp dẫn? Hay là...
Ary nhìn về phía người mà Trần Thế Thiếuvừa mới ngắm nghía, cậu không hề phát hiện, híp mắt nghe nhạc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Ary nhíu mày, đem loại khả năng mơ hồ này trong lòng đè xuống. Nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.
Đến lúc Mã Thanh lên sân khấu, giai điệu của 'Mưa đêm hôm ấy' vừa vang lên, tinh thần của Mông Phong liền hoàn toàn khác biệt. Hắn mở điện thoại, ấn nút ghi âm, Mã Thanh có chút hồi hộp cầm mic, nhẹ nhàng hát. Váy dài màu xanh, áo khoác ngắn, đuôi tóc nhuộm màu khác hơi uốn lên, nhìn rất trong sáng, như đóa hoa trắng nhỏ dưới mưa đêm, nhẹ nhàng lay động, lại có cảm giác tươi mát.
Chờ bài hát kết thúc, Mông Phong là người thứ nhất đứng lên vỗ tay. Đối với âm nhạc, sự cố chấp của hắn luôn lớn hơn so với những người khác.
"Bảy điểm." Hắn giơ bảng lên.
Mã Thanh che miệng lại, có chút kích động đỏ mắt. Từ đầu đến giờ, cô là người duy nhất được Mông Phong cho điểm cao.
Lan Tuấn cũng giơ bảng: "Tiêu chuẩn của tôi và Mông Phong không giống nên tôi cho 9 điểm."
Trương Hoa Phương tự nhiên không keo kiệt cho điểm tối đa - 10 điểm.
Toàn trường quay bùng nổ tiếng vỗ tay, đạo diễn cũng liên tục gật đầu, hiển nhiên là rất vui mừng.
Mã Thanh liên tục nói lời cảm tạ, rơi nước mắt, cô che miệng, nức nở nói: "Cảm ơn, cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn."
Trương Hoa Phương tò mò: "Giọng hát của em tốt như thế, học hệ thanh nhạc à?"
"Không, em không học chuyên ngành âm nhạc." Giọng Mã Thanh run run, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nói: "Gia đình không thích em học âm nhạc, lúc chương trình 'Siêu mỹ' bắt đầu mở rộng tuyển chọn, em lén đăng ký dự thi, cho đến bây giờ, em thật sự..."
Cô nuốt nước bọt, đưa tay lau mặt, cười sáng lạn: "Hiện tại em cảm thấy, tất cả vất vả đều đáng giá."
Trương Hoa Phương gật gật đầu: "Em là giọng hát hay nhất tôi nghe được từ đầu chương trình đến giờ, hi vọng em có thể đi đến cuối cùng."
Mã Thanh lại cảm ơn, sau đó dời mắt về phía Lan Tuấn, mặt hơi hơi mang đỏ ửng, chờ mong nhìn cậu. Lan Tuấn cười nói: "Tôi đồng ý với những gì thầy Trương nói, bạn là giọng hát đẹp nhất đến hiện tại tôi nghe được. Bạn rất hợp ca hát, hi vọng về sau vẫn có thể nghe được giọng hát của bạn."
Lan Tuấn chỉ đơn thuần nói ra ý tưởng trong lòng, thế nhưng vào tai những người khác lại có chút khác biệt. Ary 'phụt' một tiếng, hạ giọng hỏi Trần Thế Thiếu: "Lan soái ca không phải nhìn trúng người ta đấy chứ?"
Trần Thế Thiếu lơ đãng nhíu mày, quay đầu xung quanh, phát hiện một số nhân viên công tác cũng đều nghi hoặc và hiếu kỳ.
Mã Thanh mặt càng đỏ hơn, nắm mic không biết nói gì, sửng sốt nửa ngày, mới nói: "Cảm ơn~~"
Cô có chút kích động, mím môi, kiềm chế ý cười không ngừng khuếch tán. Cho đến khi MC bảo cô đi xuống, mời thí sinh khác lên, cô mới nhẹ nhàng thở ra. Ngồi vào ghế dựa, cô lại vụng trộm nhìn Lan Tuấn, Lan Tuấn vừa vặn quay đầu lấy cốc nước, bốn mắt nhìn nhau, cô thẹn thùng nháy mắt, Lan Tuấn đẹp trai cười rộ lên. Cảnh này trong mắt người xung quanh vô cùng hài hòa, tốt đẹp. Mã Thanh nhìn rất được, sáng sủa, hướng ngoại, bộ dạng thảo hỉ, rất dễ thân, Lan Tuấn lại đẹp trai, 'mắt đưa mày lại' lập tức bị mọi người nhìn thấy, đều tự hiểu trong lòng, tính toán sau này Mã Thanh sẽ đi đến đâu.
Mà Trần Thế Thiếu nhìn hai người tươi cười thân thiết, trong lòng vậy mà hơi hơi khó chịu. (chết chết , vại dấm đổ rồi =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro