Chương 5

Chờ Trần Thế Thiếu ăn xong bữa sáng, rốt cục nguyện ý trả lời vấn đề của Lan Tuấn, nhưng mà câu trả lời của hắn hết sức ngắn gọn.

"Tôi chưa từng làm việc đó."

Nói xong, đứng dậy, mở cửa, động tác tiêu sái, lưu loát, sạch sẽ. Lan Tuấn nhìn Trần Thế Thiếu đứng ở cửa trước ánh mắt hàm ý "tiễn khách", đôi mày anh khí chậm rãi nhướng lên.

"Anh nói không có thì phải là không có? Vậy vì sao anh lại ở khách sạn đúng lúc đó."

"Tôi ở đâu, không cần thiết báo cáo với cậu." Trần Thế Thiếu mở cửa chính, mắt hơi hơi nheo lại, "Ra ngoài."

Lan Tuấn cắn răng, giống như chơi xấu nằm thẳng tắp trên ghế sofa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim nói: "Không giải thích rõ ràng, tôi sẽ không đi!"

Lúc này Trần Thế Thiếu không trả lời.

Lan Tuấn buồn bực, nghiêng mặt, chỉ thấy một cái bóng đen phủ xuống.

Gương mặt bá đạo của Trần Thế Thiếu đột nhiên xuất hiện ở trong tầm nhìn của cậu, hơn nữa có xu thế ngày càng gần đến.

"Hây!" Lan Tuấn một tay chống ở đầu vai nam nhân, "Anh muốn làm gì?"

Trần Thế Thiếu không quan tâm hắn, đưa tay kéo Lan Tuấn vác lên. Lan Tuấn còn chưa hoàn hồn, cả người đã bị Trần Thế Thiếu khiêng lên.

"A!" Lan Tuấn đầu hướng xuống kêu to, "Thả tôi xuống!"

Trần Thế Thiếu bước nhanh tới cửa, hơi hơi khom lưng.

Lan Tuấn trong lòng nổi lên dự cảm không tốt mãnh liệt, tay bắt lấy áo Trần Thế Thiếu, run giọng nói: "Anh dám?!"

Hắn đương nhiên dám.

Trần Thế Thiếu nhếch miệng, đem Lan Tuấn ném ra ngoài.

May mà ở đây là nhà trọ sang trọng, hành lang được trải thảm dày, nhưng ngã xuống như vậy mông cũng rất đau, Lan Tuấn ngồi trên mặt đất nhe răng nhếch miệng, còn chưa mắng tiếng nào, lại thấy có cái gì đó hướng đầu cậu bay tới.

Bẹp bẹp.

Hai chiếc giày một trước một sau đập ra mấy cái dấu trên trán Lan Tuấn, cậu dại ra nhìn Trần Thế Thiếu vỗ vỗ tay, sau đó mặt không chút thay đổi đóng cửa.

"..." Trần Thế Thiếu anh là cái tên hỗn đản! Vương bát đản!

Lan Tuấn ôm cái trán, tay kia cầm lấy giầy ném qua, bẹp một cái, nện vào cửa, cậu còn chưa hết giận, lại cầm lấy một chiếc khác, vừa chuẩn bị làm động tác quăng, cửa lại mở ra.

Trần Thế Thiếu mặt không chút thay đổi nói: "Tôi sẽ gọi bảo vệ."

Hắn nhìn thoáng qua trên cánh cửa màu trắng có dấu giày màu đen, lại bổ sung : "Đập hỏng, tôi sẽ ghi nợ cậu."

Lan Tuấn một búng máu nghẹn ở cổ họng, nhưng mà Trần Thế Thiếu không cho cậu cơ hội để phun, bởi vì hắn lại mặt không chút thay đổi đem cửa đóng sầm lại.

"..."

Gọi xe đi khách sạn Khải Tân, lái xe của mình về nhà.

Lén lút mua một tờ báo giải trí số mới nhất ở sạp báo nhỏ dưới tầng, lại cầm thêm mấy quyển tạp chí nữa, lúc này mới chạy vọt vào cửa. Vào trong nhà, cậu liền đặt mông ngồi luôn ở hành lang xem báo chí.

Trang nhất vẫn là giới thiệu "Hoàn mỹ phạm tội" , khuôn mặt Trần Thế Thiếu chiếm hơn phân nửa, anh tuấn soái khí, mang theo nụ cười nhạt đặc trưng. Lan Tuấn đưa tay tát vài cái vào cái ảnh đó, trong đầu thoáng thư thái, lúc này mới tiếp theo lật trang tiếp theo.

Trang hai quả nhiên có tin tức!

Lan Tuấn da đầu tê dại, xem từng chữ từng chữ một .

"Tật xấu không đổi, Tiểu Thiên Vương chơi đêm vui đến quên cả trời đất." Cả bài viết này đưa tin chỉ trích Lan Tuấn không hề có ý hối cải, lại còn có ý xấu với người mới, mỹ nữ cùng champagne, rất sung sướng.

Lan Tuấn sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hung hăng ném tờ báo, thở hổn hển.

Điện thoại đúng lúc vang lên, Lan Tuấn nhìn thoáng qua màn hình---Chung Hoa.

"Này..."

"Xem tờ báo chưa?"

"... Rồi."

"Cảm thấy thế nào?"

"..." Cậu có thể nói đó là một sự hiểu lầm vô cùng lớn không.

Chung Hoa đầu kia lạnh lùng nói: "Lần trước mông còn chưa lau sạch, cậu thải cũng không cần gấp như thế đi? Dứt khoát ngồi luôn ở bồn cầu không cử động được không?"

Lan Tuấn nội tâm chấn động.

Cậu lần đầu tiên nghe thấy người trầm ổn như Chung Hoa nói những lời không có...tiêu chuẩn như vậy. Chứng tỏ boss rất phẫn nộ, mình toi rồi.

"Đây là hiểu lầm." Lan Tuấn nhìn tờ báo dưới chân, trên đó còn có một cái hình nho nhỏ, là cậu.

Thoạt nhìn thực giống như bị bắt gian tại giường, sau đó chạy trốn...

"Ờ..." Chung Hoa giọng trào phúng, "Hiểu lầm cậu còn thiếu sao? Mỗi lần cậu đều không cố ý, đúng không?"

"..." Cái cảm giác nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch cuối cùng cậu đã hiểu được.

"Chung ca anh hãy nghe tôi nói."

"Kêu Chung Quỳ cũng không được. Cậu đến đây ngay cho tôi, cụ thể thế nào đến công ty rồi nói." Nói xong dập điện thoại.

Nghe tiếng "tút tút" từ trong di động truyền đến giống như là nhìn tận thế của cậu đến. Lan Tuấn chép miệng, dùng dằng đứng lên, cũng lười thu gom báo chí trên đất, vào nhà thay quần áo, vội vàng rửa mặt một chút, xuống lầu ra cửa đi công ty --- nhận tội.

Văn phòng của Chung Hoa kỳ thật rất lớn, nhưng mà thêm một người cảm giác rất chật. Thư ký Ngô Chân khoanh tay đứng ở một bên, trước bàn có ba người, một người là luật sư công ty Hoa Tinh thuê, một người là Bạch Chỉ Nhân, một người là Lan Tuấn.

Trong văn phòng rất im lặng như là mọi người ngừng hô hấp rồi. Chung Hoa rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận, vậy không phải dọa người bình thường. Công ty Hoa Tinh lúc ban đầu thành lập nghe nói tài chính không minh bạch, Chung Hoa hắc bạch hai đạo đều có người, cho nên nghệ sĩ dưới trướng bình thường cũng không ai dám khi dễ, truyền thông báo chí cũng chưa bao giờ nói quá mức, nhưng mà hiện tại lại khác.

Loại chuyện buôn bán này phải dựa vào hai chữ lợi nhuận, đừng nói báo chí truyền thông, Chung Hoa bản thân cũng là một người hiểu rõ ích lợi rất rành mạch. Trước kia không có việc gì xảy ra, hiện tại đã xảy ra chuyện, đại chúng thích xem bát quái, truyền thông cũng thích dùng mánh lới, Chung Hoa dù muốn không cho người ta biết, nhưng ai có thể ngăn được cám dỗ phát tài? Đừng nói cản được, đến người cản đường phát tài cũng sẽ bị lừa đá bay a. Chung Hoa cũng không thể đắc tội tất cả mọi người phải không? Hơn nữa những loại tạp chí nhỏ không có danh tiếng so với bất cứ ai khác càng thích loại chuyện loạn thất bát tao gì đó, mấy nghìn một tờ lợi nhuận nhỏ nhưng người mua nhiều hơn, thì đó sẽ là lợi nhuận lớn.

Sự việc của Lan Tuấn, Chung Hoa là có lòng muốn cản cũng không có đủ lực mà cản, trơ mắt nhìn các loại tin tức bôi đen chuyện cũ chuyện mới đều bị lôi lên, bên này còn chưa giải quyết sạch sẽ bên kia lại đến thêm một cái còn mới nhất ra lò.

Chung Hoa đem tờ báo ném nhẹ lên bàn, một tiếng vang nhỏ lại khiến vị luật sư cố vấn sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh.

"Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng như thế nào, hợp đồng lúc trước ký đâu?"

"Ở đây ở đây." Luật sư tranh thủ lật tư liệu, đem hai bản sao chép một bản nguyên gốc đặt chỉnh tề, "Hợp đồng ký là mười năm, tiền vi phạm theo hợp đồng là nhân với số tiền bình thường kiếm được hàng năm cộng thêm 40%."

Chung Hoa nhăn mày, luật sư cố vấn lập tức nói nhanh hơn, "Nhưng lần này là vì người ký hợp đồng tự mình tạo nên sai lầm không thể bù đắp, thậm chí mang đến tổn thất nhất định cho công ty, cho nên giảm 20%."

Chung Hoa mày hơi hơi giãn ra, nâng mày nhìn về phía không hé răng Lan Tuấn.

"Còn có gì muốn nói sao?"

Lan Tuấn: "Tôi bị người hãm hại."

"Ai?"

"... Không biết."

"Chứng cớ đâu?"

"Có tin nhắn làm chứng." Lan Tuấn đem di động lấy ra, đặt lên trên bàn.

Chung Hoa nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn Ngô Chân.

Ngô Chân đưa tay lấy điện thoại, lật lật xem tin nhắn, dựa theo số máy trên đó gọi một cuộc.

"Xin chào, số máy quý khách vừa gọi là số trống..."

Ngô Chân vừa nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, đôi môi mỏng khẽ mở, thanh âm thanh nhuận dễ nghe, "Số dùng một lần, dùng xong liền vứt."

Lan Tuấn sắc mặt càng khó xem.

Ngón tay Chung Hoa ở trên tay vịn ghế dựa nhẹ nhàng gõ, "Hà Tư Tư nói thế nào?"

Bạch Chỉ Nhân tranh thủ nói: "Tôi sáng sớm liền gọi cho người đại diện của cô ta, bọn họ...không có ý định làm rõ chuyện này."

Ngô Chân cười lạnh một tiếng, "Đó là đương nhiên, chuyện này đối cô ta mà nói có sự ưu việt không tưởng."

Bạch Chỉ Nhân mím môi, mỏi mệt nói: "Là lỗi của tôi."

Làm người đại diện, cô cư nhiên không biết nghệ sĩ của mình một mình cùng người khác ước định gặp mặt, để xảy ra sự việc không thể thu dọn này.

"Tôi nói cậu như thế nào liền làm nhiều việc ngu xuẩn như vậy?" Chung Hoa nhìn Lan Tuấn, khó hiểu nói: "Làm ngôi sao nhiều năm như vậy cậu còn cho mình là thiếu niên xinh đẹp mười chín tuổi sao?"

Lan Tuấn tức giận, "Tôi cũng không muốn a!"

"Người khác nói cái gì cậu cũng tin." Chung Hoa hừ lạnh một tiếng, lấy di động Lan Tuấn, tức đến bật cười, "Trần Thế Thiếu? Hắn có chứng cứ Trần Thế Thiếu chửi bới cậu? Loại này cậu cũng tin?"

Lan Tuấn không cam lòng nói: "Tôi...bị tức đến mất lý trí ."

"Cậu còn có tư cách tức giận?" Chung Hoa đem di động quăng trên bàn, thân mình hơi ngồi thẳng, "Cậu cùng Tứ thiếu có thể so sánh sao? Các cậu thậm chí còn không ở cùng một vòng luẩn quẩn, hắn đuổi đi cậu đi có chỗ tốt gì?"

Lan Tuấn quay đầu, bàn tay tại nắm thành nắm lại bên người.

"Từ sáng đến tối không nghĩ chuyện có ích, lúc nào cũng nghĩ hết mọi cách để chỉnh người ta." Chung Hoa lắc đầu, "Tôi xem không phải Tứ thiếu muốn kéo cậu xuống ngựa, là cậu không nên kéo người ta xuống ngựa ấy."

Trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Lan Tuấn quay đầu lại, ánh mắt anh khí tràn đầy tức giận.

"Vâng! Hắn cái gì cũng tốt, cái gì cũng mạnh, tôi cái gì cũng tệ!" Cậu tiến lên phía trước vài bước, cầm lấy hợp đồng, xé toang, "Vậy anh lúc trước ký hợp đồng với tôi làm gì?! Tôi thấy sự việc hôm nay là vừa lúc hợp ý của anh!"

Bạch Chỉ Nhân sắc mặt chợt biến, đưa tay giật lại hợp đồng trong tay cậu.

"Lan Tuấn! Cậu điên rồi!"

Ngô Chân tay mắt lanh lẹ đoạt lấy hợp đồng gốc, giấu phía sau người.

Ngực Lan Tuấn kịch liệt phập phồng, mũi hơi hơi lên men, hung hăng trừng mắt nhìn mọi người trong phòng, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

"Lan Tuấn!" Bạch Chỉ Nhân đuổi theo.

Luật sư cố vấn nơm nớp lo sợ, "Ông chủ...?"

Chung Hoa nhìn mặt bàn, một lát sau thản nhiên nói: "Ngô Chân, cậu đi tìm người trong bang, mặc dù có chút khó khăn, nhưng vẫn tìm thử đi."

Ngô Chân đem hợp đồng gốc đưa cho luật sư, "Là tìm người đã hãm hại Lan Tuấn sao?"

"Ừ." Chung Hoa nở một nụ cười dữ tợn, ánh mặt trời vừa lúc chiếu trong văn phòng, hiện ra vài phần quỷ khí, "Đụng đến người trong công ty của tôi, không muốn sống chắc."

"Vâng." Ngô Chân gật đầu, dẫn vị luật sư vẫn đang nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.

Bạch Chỉ Nhân ở bãi đỗ xe ngăn cản Lan Tuấn.

Không nói câu nào, trước quăng một cái tát.

Lan Tuấn bị đánh đến nghiêng mặt, sửng sốt nửa ngày sau, hốc mắt đỏ lên.

Bạch Chỉ Nhân cắn răng nói: "Anh Chung chỉ muốn cảnh cáo cậu! Không đến phút cuối cùng, anh ấy sẽ không buông tha cậu!"

Lan Tuấn không hé răng, tóc mái lưa thưa ngăn trở mặt mày, thấy không rõ vẻ mặt của cậu.

"Lúc chị ký hợp đồng với cậu, chị đã nói cái gì, cậu còn nhớ rõ không?"

"..."

--Giữa người với người luôn có sự khác biệt, nếu như cậu muốn chứng minh bản thân, thì phải ngày càng cố gắng hơn.

Thấy Lan Tuấn không lên tiếng, Bạch Chỉ Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chị cho tới bây giờ vẫn không cảm thấy mình đã chọn sai người, cho dù mấy năm nay cậu luôn tự làm theo ý mình, cố tình làm bậy, nhưng mà thực lực của cậu mọi người đều biết..."

Lan Tuấn bật cười.

Bạch Chỉ Nhân kinh ngạc dừng lại, "Làm sao?"

"Em hiện tại cảm thấy hai chữ 'thực lực' này chính là sự trào phúng trần trụi đối với em." Lan Tuấn ngẩng đầu, đầu lưỡi đẩy đẩy bên má trái hơi hơi đau, "Mười chín tuổi vào nghề, hai mươi tuổi nổi bật, hai mươi mốt tuổi ra album mới lượng tiêu thụ đột phá năm trăm ngàn bản, hai mươi hai tuổi ra đĩa đơn vững vàng giữ vị trí số 1 nhiều năm trên bảng xếp hạng."

Bạch Chỉ Nhân nhìn thấy trong đáy mắt Lan Tuấn dần dần dấy lên một ngọn lửa.

Lan Tuấn đề cao âm điệu: "Năm nay em hai mươi bốn tuổi, em không tin hết thảy em có được chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Em sẽ nắm quyền nói thật cho mọi người biết, Lan Tuấn, hoàn toàn xứng đáng là đại thần!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro