Chương 6

Phấn đấu bước đầu tiên : rửa sạch oan tình.

Lan Tuấn hẹn Hà Tư Tư gặp mặt ở một quán bar ngầm. Chủ quán bar là bạn của Lan Tuấn, giúp cậu tìm một phòng riêng trong góc, cũng đồng ý nếu có vấn đề sẽ mật báo cho cậu. Lan Tuấn đến đúng giờ, Hà Tư Tư uốn éo đến chậm. Cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu bạc, đi giày cao gót, giống như một đám mây trắng nhẹ nhàng trôi tới. Nhưng mà Lan Tuấn cũng không có hứng thú thưởng thức, cậu đem kính đen tháo xuống, mày nhíu lại.

"Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, tôi hi vọng cô có thể giúp tôi làm sáng tỏ chuyện này."

"Việc nào cơ?" Hà Tư Tư ngón tay cuốn lọn tóc xoăn màu rượu đỏ, khóe mắt trang điểm đậm bởi vì ý cười nên hơi hơi nhếch lên, môi đỏ khẽ mở, "Tôi thật ra rất ngạc nhiên, sau chuyện này mà anh còn dám hẹn tôi đi ra gặp mặt."

Lan Tuấn nheo lại mắt, "Người tìm cô là ai?"

"Ai tìm tôi cơ?" Hà Tư Tư chớp chớp mắt, lông mi giả dài giống như lông vũ dưới mi mắt, "Không phải anh tìm tôi sao?"

"Tôi không tìm cô." Vừa dứt lời, cửa phòng vang lên hai tiếng "cộc cộc'.

"Hai vị có gọi đồ gì không?" Ông chủ quán bar ghé đầu vào, "Uống chút gì rồi chậm rãi nói chuyện đi."

Lan Tuấn đang phiền lòng, thuận miệng nói: "Bia."

"Vị này thì sao?"

Hà Tư Tư nghĩ nghĩ, "Pink lady."

"Có ngay." Ông chủ gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa.

"Tôi không tìm cô." Lan Tuấn nói tiếp chuyện vừa rồi: "Cô không muốn làm sáng tỏ thì thôi, ít nhất nói cho tôi ai là người tìm cô đến."

"..." Hà Tư Tư một tay chống má, không trả lời mà ngược lại nói: "Trước khi tôi vào nghề, cũng từng là fan của anh."

Một chữ 'từng' đem quan hệ trước mắt của hai người phân chia rõ ràng. Lan Tuấn không lên tiếng nhìn cô, chờ cô nói hết.

"Tôi nhớ anh từng nói một câu, nhớ phi thường rõ." Hà Tư Tư cắn nặng âm ở hai chữ 'phi thường', "Bìa của tuần san giải trí ngày hôm đó, dùng chữ to màu trắng ở góc phía dưới bên trái, trên đó viết." Hà Tư Tư dùng tay ở giữa không trung viết chữ ảo, "Lan Tuấn: Giới giải trí chính là thắng làm vua thua làm giặc, khôn sống mống chết."

Lan Tuấn hơi hơi tức giận, "Ý của cô là?"

Hà Tư Tư vô tội chớp mắt, biểu tình cùng ngày hôm trước ở phòng khách sạn giống y hệt, nhu nhược động lòng người.

"Đó là khi anh hai mươi hai tuổi, lượng tiêu thụ đĩa đơn vẫn luôn vững vàng ở vị trí số 1, phát biểu cảm nghĩ lúc nhận giải thưởng. Hiện tại đã qua hai năm, anh lại ứng nghiệm với chính lời anh nói, tôi muốn hỏi một chút, hiện tại tâm trạng của anh như thế nào?"

"Tâm trạng?" Lan Tuấn nội tâm nguyên bản nôn nóng, ở lúc Hà Tư Tư nói, ngược lại chậm rãi bình thản xuống. Cậu nhìn Hà Tư Tư trong chốc lát, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy gọng kính đen, nói: "Đại khái là phong thuỷ luân chuyển đi."

Hà Tư Tư hiếu kỳ nói: "Từ cao cao tại thượng biến thành vạn người chỉ trỏ là cảm giác gì?"

Lan Tuấn giương cằm, chân mày ẩn chứa sự tự phụ kiêu ngạo đặc sắc của cậu, giống như không có chuyện gì có thể khiến cậu cảm thấy thất bại.

"Tự làm tự chịu." Lan Tuấn nhún nhún vai, hỏi lại, "Tôi nhớ rõ cô là một năm trước vào nghề đúng không."

Hà Tư Tư gật đầu, "Tôi vốn là sinh viên khoa nghệ thuật."

"Tôi biết." Lan Tuấn nhíu nhíu khóe miệng, "Năm ba, khoa biểu diễn sau đó chuyển sang khoa người mẫu."

Hà Tư Tư có chút kinh ngạc, "Không sai, nhưng tôi vẫn thích nhất là biểu diễn, mà không phải làm một cái móc treo quần áo."

Lan Tuấn 'ha ha' hai tiếng, "Nhưng cô ký kết chính là công ty người mẫu."

"Bởi vì điều kiện của đối phương rất tốt."

Đang nói, cửa lại bị mở ra, một người phục vụ bê khay đi đến.

"Tiên sinh, đây là bia của ngài." Người phục vụ đặt một cốc bia to xuống, lấy một cốc thủy tinh hình vuông, quay đầu nói: "Tiểu thư đây là pink lady của cô."

Một tay nâng chén cocktail nâng lên, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Hà Tư Tư, người phục vụ thu hồi khay nhẹ giọng nói một câu "Mời dùng" liền đi ra ngoài.

Cửa lại đóng, Hà Tư Tư nói: "Dù điểm xuất phát có chút khác biệt, hiện tại tôi cũng tranh thủ được mấy cơ hội diễn."

Lan Tuấn nhướng mày nhìn cô. Hiển nhiên cô nàng đang rất sung sướng, bưng chén rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm, "Anh có biết Mông Phong không? Trong giới ca hát hắn là lão quái có tiếng. Tôi nhận được cơ hội diễn cùng hắn trong MV mới."

Nữ nhân sung sướng ngừng không được, theo khóe miệng, khóe mắt, trong ánh mắt đều nhìn thấy.

Lan Tuấn gật đầu, "Là một cơ hội tốt."

"Cho nên." Hà Tư Tư mỉm cười nói: "Thắng làm vua thua làm giặc khôn sống mống chết, quả nhiên là lời lẽ chí lý."

"Không." Lan Tuấn lắc đầu đáng tiếc, khuôn mặt anh khí ở dưới ngọn đèn hôn ám giống như ma quỷ dụ hoặc, "Thắng làm vua thua làm giặc không phải dùng như vậy."

Cậu lấy di động ra, rất nhanh ấn vài nút, sau đó đem màn hình đưa cho Hà Tư Tư xem.

"Đây là số của ai, biết không?"

Hà Tư Tư nhăn mày, trừ bỏ số của mình, số của ai cô cũng không nhớ, giao hữu liên hệ gì đó đều do người đại diện quản lý.

Lan Tuấn lắc lắc đầu đáng tiếc.

"Đây là số điện thoại của biên tập 'Tôi là đại minh tinh'."

Hà Tư Tư sắc mặt biến đổi.

Lan Tuấn nghĩ thầm: biểu tình phong phú như thế này, đi diễn cũng không sai. Nhưng mà lúc này cậu không có tâm tư đùa giỡn, tay Hà Tư Tư nhanh chóng duỗi đến, móng tay sơn màu đỏ tươi thiếu chút nữa cướp được điện thoại. Lan Tuấn ngửa người ra đằng sau, mu bàn tay bị móng tay Hà Tư Tư cào ra hai đường vết máu.

"Hít..." Lan Tuấn nhíu mày, nói: "Nếu hôm nay cô không nói cho tôi biết ai tìm cô, tôi liền nói cho biên tập, nguyên nhân thực vì sao cô chuyển nghề."

Hà Tư Tư dẩu mỏ, "Anh...Anh nói bậy bạ gì đó?"

"Hiểu rõ người đồng hành của mình là điều cơ bản, nhưng mà rất đáng tiếc, con người tôi có điểm thích bát quái." Lan Tuấn cầm di động nhẹ nhàng quơ quơ, "Tạp chí 'Đại minh tinh' này, cô hẳn là không xa lạ đi? Bọn họ kiếm tẩu thiên phong, thích nhất là lấy bát quái tìm mánh lới, 'Diễn đàn Tinh Quang' nghe đồn chính là trang web dưới quyền của bọn họ."

(*) Kiếm tẩu thiên phong : không theo nguyên tắc bình thường

Diễn đàn Tinh Quang. Chỉ cần là người trong showbiz, mặc kệ ngươi có nổi tiếng hay không, đều sẽ biết trang web này. Đây là kênh thông tin giải trí lớn nhất trong nước, có hội fan của các ngôi sao, bát quái cùng tin tức. Mượn sự việc của Lan Tuấn mà nói, nơi tung ra tin tức cùng video quay lại cậu uống rượu rồi đánh cảnh sát chính là diễn đàn Tinh Quang, mà chuyện cậu cùng Hà Tư Tư, đã ở nằm trong chuyên mục bát quái tranh luận huyên náo ồn ào.

Loại tạp chí lớn thích thu thập tin tức bát quái kiểu này...quả thực chính là đạn hạt nhân của showbiz.

"Anh biết những gì?" Hà Tư Tư mặt trắng bệch, "Không, cho dù anh có biết cái gì, cũng là giả!"

Lan Tuấn lắc đầu, "Thật giả còn trọng yếu sao? Tôi rõ ràng là bị oan uổng, nhưng có ai nghe tôi nói?" Cậu buông tay, làm bộ dạng bất lực, "Tôi nghĩ hội biên tập của 'Đại minh tinh' sẽ phi thường cao hứng khi có được phần tư liệu này. Dù sao đương sự hiện tại đang đi trên con đường 'thành vương' a."

Hà Tư Tư hai mắt trừng cơ hồ ra hốc mắt, gương mặt lúc trước còn đơn thuần vô tội, lúc này trở nên vô cùng dữ tợn.

"Anh vô sỉ!" Hà Tư Tư đứng lên, run ngón tay chỉ mũi Lan Tuấn, "Trách không được anh gặp chuyện mà còn có nhiều người vui vẻ như vậy! Ác giả ác báo!"

Lan Tuấn cười tủm tỉm, "Tôi đột nhiên phát hiện, tôi rất thích hợp làm nhân vật phản diện."

"Anh..." Hà Tư Tư dậm chân tại chỗ, tiếng giày cao gót thùng thùng trầm đục lại làm cho nụ cười trên mặt Lan Tuấn càng thêm sáng lạn.

"Thế này mới kêu được làm vua thua làm giặc." Cậu nói: "Học được chưa?"

Hà Tư Tư không dám tin nhìn cậu trong chốc lát, rốt cục nói: "Tôi không biết."

"Không biết cái gì?"

"Người tìm tôi." Hà Tư Tư mím môi, "Tôi không biết là ai tìm tôi, chỉ nhận được tin nhắn nặc danh mà thôi."

"Tin nhắn đâu?" Lan Tuấn đưa tay, "Cho tôi xem."

"Tôi xóa rồi, người đại diện biết được chuyện này lập tức bảo tôi xóa sạch."

Lan Tuấn buồn bực, "Trên đó nói gì?"

"Bảo tôi đến phòng 1102 chờ anh, hoa và rượu bên trong đều được chuẩn bị từ sáng sớm."

Hà Tư Tư ngay từ đầu cũng tưởng rằng Lan Tuấn làm, cho đến khi Lan Tuấn xuất hiện phản ứng rất kinh ngạc, cô mới mơ hồ đoán được không thích hợp. Nhưng mà việc này thúc đẩy tiền đồ của cô, người mới vô tội bị quy tắc ngầm, việc tốt để tạo tên tuổi!

"Người kia vì cái gì muốn chỉnh anh tôi không rõ lắm." Hà Tư Tư đưa tay cầm túi xách trên sofa, nói: "Nhưng hiện tại tôi cảm thấy tôi hiểu được."

Hà Tư Tư hung hăng trừng Lan Tuấn một cái, xoay người mở cửa ra ngoài.

Lan Tuấn thu lại di động, ấn nút lưu ghi âm, như có điều suy nghĩ. Chỉ là cậu còn chưa trầm tư được nửa phút, cửa bên ngoài lại đột nhiên mở ra.

Hà Tư Tư bước nhanh vào, một tay bắt ly cocktail trên bàn, không đợi Lan Tuấn phản ứng lại, nhắm đầu cậu hắt lên.

"Ghê tởm!"

Hà Tư Tư buông chén rượu, vung tóc quăn gợn sóng, đi rồi.

...

Tự làm tự chịu a.

Lan Tuấn ở toilet rửa rượu cocktail trên đầu, áo vét màu vàng nhạt đều bị dính nhiều điểm hồng phấn. Lau trong chốc lát, Lan Tuấn ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Tóc ngắn bị cồn dính cùng một chỗ, thoạt nhìn rất chật vật.

"Chậc." Ném giấy, Lan Tuấn lấy di động ra đem đoạn ghi âm vừa rồi gửi cho Chung Hoa.

Chung Hoa rất nhanh hồi đáp.

"Muốn công khai không?" Lời ít mà ý nhiều.

Lan Tuấn mím môi, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn mình trong gương, "Anh cảm thấy thế nào?"

"Này đối với cậu có lợi."

"Cô ấy thì sao?"

"Vốn chính là người mới, tin tức sau khi công bố cơ bản sẽ không có người nguyện ý cùng cô ta hợp tác."

"Nhưng bị hãm hại là tôi đi." Lan Tuấn ý đồ thuyết phục chính mình trong gương, "Đúng không?"

Chung Hoa không sao cả, "Dù sao không phải người của công ty chúng ta." Dừng một chút, hắn lại nói: "Showbiz chính là như vậy, cậu biết rõ ràng nhất, không phải sao?"

Lan Tuấn chậm rãi mở mắt, nhìn đến trong gương chính mình đang há miệng thở dốc, sau đó nhắm mắt lại.

"Ừ." Cậu nghe được chính mình nói ra một âm đơn.

Ngắt điện thoại, ngón tay Lan Tuấn ở bên cạnh di động nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nhưng ta càng thích biểu diễn hơn."

Thanh âm sung sướng của Hà Tư Tư giống như còn vang vọng bên tai.

"Người kia vì cái gì muốn chỉnh anh tôi không rõ lắm. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy tôi hiểu được.

"Trách không được anh gặp chuyện mà còn có nhiều người vui vẻ như vậy! Ác giả ác báo!"

Phiền não xoa nhẹ tóc một phen.

Mỗi người đều có con đường riêng của mình, cậu không có gì lý do thay người khác chịu tiếng xấu, giúp người mang cục diện rối rắm. Cậu còn có đường của mình phải đi, tuyệt đối không thể buông bỏ ở đây!

Cạch.

Cửa phía sau đột nhiên bị mở ra, một nam nhân mặt không chút thay đổi đi đến.

Lan Tuấn lúc đầu còn chưa chú ý, thẳng đến đối phương đứng ở phía sau cậu, lạnh lùng nói: "Nhường một chút." Lan Tuấn theo bản năng dịch sang bên cạnh, khi nhìn thấy sườn mặt của đối phương, trong đầu bùm một cái.

"... Sao anh lại ở đây?"

"Tại sao tôi không thể ở đây?" Trần Thế Thiếu rửa tay, lại đi đến chỗ máy sấy bên cạnh hong khô tay.

Lan Tuấn nuốt nước miếng, cậu muốn hỏi: anh nghe thấy hết rồi? lại không biết có giấu đầu lòi đuôi hay không. Do dự thật lâu, thẳng đến lúc nam nhân đối với gương chỉnh chỉnh caravat, mở cửa ra ngoài. Lan Tuấn đang nghĩ: quên đi, vẫn là đừng hỏi thì tốt hơn. Nam nhân lại ở trước lúc cửa đóng lại nói : "Chúc mừng cậu thoát khỏi hiềm nghi."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro