Chương 7

Một câu 'chúc mừng' của Trần Thế Thiếu khiến cho Lan Tuấn ghê tởm như là nuốt phải ruồi bọ. Cũng không phải ghê tởm Trần Thế Thiếu, mà là ghê tởm tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay.

Cậu xuất đạo thuận lợi, từ lúc bắt đầu luôn luôn nhận được sự chú ý, ưu ái, hợp đồng công tác cuồn cuộn không ngừng, chưa bao giờ dựa vào thủ đoạn hạ lưu giẫm lên người khác để thượng vị. Chuyện này vô luận nhìn thế nào thì mình chẳng qua là tự bảo vệ bản thân, nhưng mà vì cái gì trong lòng lại cảm thấy không thoải mái? Nhất là bị Trần Thế Thiếu nói như vậy, càng không thoải mái.

Cậu đuổi theo sau Trần Thế Thiếu, trên hành lang nhỏ hẹp của quán bar. Đối mặt không ngừng có người phục vụ bưng khay chen giữa hai người, Lan Tuấn một bên nhường đường, một bên nói: "Anh chờ một chút!"

Trần Thế Thiếu cũng không quay đầu lại, "Tôi thấy tôi không còn chuyện gì để nói với cậu."

"Tôi có lời muốn nói với anh!"

Nam nhân hơi hơi nghiêng mặt, ánh đèn hôn ám vừa vặn chiếu qua cằm dưới của anh, từng góc độ đều hoàn mỹ như vậy , tùy tiện làm một động tác cũng làm được giống như là ở trước camera chụp poster.

Trần Thế Thiếu: "Tôi không phải kẻ điếc."

Lan Tuấn: "... Nơi này không tiện nói chuyện."

"Vì tránh cho phiền toái, tôi còn là không nghe."

Lan Tuấn ngực vốn đang nghẹn một hơi, nhất thời bị kích thích ra.

Cậu giữ chặt tay áo Trần Thế Thiếu, "Đi bên này!", kéo anh quẹo vào phòng riêng cậu đặt lúc trước.

Ông chủ quán bar tò mò thăm dò, "Có khách mới? Gọi tí rượu không?"

Lan Tuấn đóng cửa, "Bia còn chưa uống hết!"

Huyên náo ngoài phòng bị cách ly, trong phòng không khí lúng túng ngày càng tăng lên. Trần Thế Thiếu nhìn thoáng qua thấy trên bàn còn 1 chén cocktail đã hết, cốc bia ở vị trí đối diện. Liên hệ với câu chuyện vừa rồi nghe được từ phòng bên cạnh, chân tướng thế nào, cũng không khó đoán.

Lan Tuấn nói: "Tôi cùng Hà Tư Tư không phải cái loại quan hệ này."

Trần Thế Thiếu ngồi xuống dứt khoát, khoanh tay, "Ừ, cô ta cùng tôi cũng không có quan hệ gì, cậu cũng không có quan hệ gì với tôi."

Lan Tuấn cả giận nói: "Tôi bị người hãm hại, người kia có khả năng có liên hệ với cô ta, tôi chỉ tới để hỏi cho rõ ràng thôi!"

Trần Thế Thiếu gật đầu lý giải , "Rất hiển nhiên cậu đã hỏi được rồi."

Lan Tuấn: "..."

Rõ ràng cậu đang giải thích, vì sao lại có cảm giác càng bôi càng đen?

Trần Thế Thiếu thấy cậu trừng mắt không nói lời nào, đứng dậy phủi phủi vạt áo, "Không còn việc gì? Tôi đi đây."

Lan Tuấn tiến lên phía trước nghiêng người, chặn cửa, "... Anh..."

Trần Thế Thiếu không nói gì nhìn cậu. Lan Tuấn há mồm, ngậm mồm, ngậm mồm, há mồm, lặp lại mấy lần, rốt cục nhắm mắt làm liều.

"Anh cảm thấy tôi làm vậy là đúng hay sai?"

Trần Thế Thiếu nhìn cậu nửa ngày, "Tôi không nhớ mình là cố vấn tư nhân của cậu."

Lan Tuấn mở mắt ra, nhíu mày, "Làm một quần chúng vây xem không rõ chân tướng, anh tốt xấu gì cũng cho tôi tí cảm nghĩ đi."

"..." Trần Thế Thiếu nghĩ nghĩ, "Cậu là người bị hãm hại, cậu chứng minh cho bản thân thì có gì sai."

Lan Tuấn trong lòng thả lỏng, vui vẻ nói: "Tôi cũng nghĩ vậy..."

Nhưng mà ngay sau đó Trần Thế Thiếu nói: "Hà Tư Tư là người mới vào nghề, bị lợi dụng, cũng không tính là sai."

Lan Tuấn: "..."

"Cậu hiện tại muốn chứng minh cho mình nên cái người bị lợi dụng kia chỉ có thể bị vứt bỏ." Trần Thế Thiếu nhún vai, "Chuyện chính là như vậy."

Lan Tuấn như là được khai sáng, mắt trừng lớn, ôm cổ Trần Thế Thiếu, "Tôi đã hiểu!"

Trần Thế Thiếu: "..." hắn có nói triết lý nhân sinh gì đó sao?

"Ý của anh là liên hoàn kế!" Lan Tuấn vỗ vai Trần Thế Thiếu, "Quả nhiên ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê! Tôi thiếu chút nữa sẽ chỉ thấy mặt nổi!"

Trần Thế Thiếu: "..." Kế gì cơ? Sao anh lại không biết mình đã nói như vậy?

"Có đạo lý có đạo lý." Lan Tuấn liên tục gật đầu, "Một khi tôi được minh oan, tiền đồ của Hà Tư Tư liền xong rồi. Nhất định sẽ có người nói, một đại nam nhân như tôi vì chính mình lại hi sinh một nữ nhân, thanh danh tôi đây liền càng không xong!"

Trần Thế Thiếu: "..." Tuy rằng anh không có ý này, tin chắc rằng người hãm hại Lan Tuấn cũng không có ý này, nhưng sao nghe một hồi lại cảm thấy giống như sự thật là như vậy.

Có nên khích lệ Lan Tuấn não bổ quá nhiều không?

Trần Thế Thiếu bình tĩnh nhìn nam nhân đối diện cười đến sáng lạn: đôi mày anh khí nhướng cao, mắt phượng chớp chớp, bên khóe miệng lộ ra một cái má lúm, tóc bởi vì cồn nên rối rắm cùng một chỗ, âu phục thoạt nhìn bẩn bẩn.

"..." Trần Thế Thiếu quyết định vẫn là im lặng là vàng.

Lan Tuấn lập tức lấy di động gọi cho Chung Hoa, đem chuyện này nói lại, đầu bên kia Chung Hoa yên tĩnh nửa ngày.

"Cậu xác định người hãm hại cậu nghiêm túc nghiên cứu binh pháp Tôn Tử?"

"Mặc kệ đọc hay không đọc, tóm lại, đoạn ghi âm kia liền quên đi."

Chung Hoa ấn nút chờ máy, anh giương mắt, liếc nhìn Ngô Chân bên cạnh.

Ngô Chân nhún vai, tỏ vẻ không thể cung cấp ý kiến gì.

Chung Hoa cảm thấy huyệt thái dương hơi hơi đau, đưa tay ấn ấn, nói: "Quên đi, dù sao tình huống của cậu đã hỏng đến không thể hỏng hơn rồi, tùy cậu."

Nói xong, tắt máy.

Lan Tuấn cảm thấy chính mình làm được một việc lớn, giống như nhân sinh không uổng phí, cảm giác buồn bực trong lòng cũng không có.

Cậu tinh thần sáng láng quay đầu, lại phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi một mình mình.

"Ấy?" Cậu thò đầu đi ra, vừa vặn gặp ông chủ quán bar, "Tứ thiếu đâu?"

"Ai?"

"Người vừa rồi đi cùng tôi."

"Đi rồi." Ông chủ chỉ chỉ phía sau, đột nhiên giật mình, "Cậu nói cái gì? Anh ta là Tứ thiếu?"

Lan Tuấn không nói gì, "Anh thật sự không nhận ra?"

Ông chủ oa oa kêu to xông ra ngoài, "Đại thần chớ đi! Xin ký tên! Cầu chụp ảnh chung! Cầu ôm đùi!"

Lan Tuấn: "..."

Ngày hôm sau Bạch Chỉ Nhân tìm đến đây.

Cô mấy ngày nay vội vàng dẫn dắt người mới của công ty , hôm nay thật vất vả mới có thời gian trống.

"Mang thịt bò cho cậu." Cô vừa nói vừa giơ hộp thức ăn trong tay, lại không nói gì nhìn quét một vòng cái phòng khách đang bình thường bị biến thành giống cái chuồng heo , "Lan Tuấn?"

"Chị?" Lan Tuấn từ phòng ngủ nhô đầu ra, thở hồng hộc, "Em đang dọn phòng."

"..." Thành quả trước mắt thật là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thê thảm.

"Ăn cơm trước đi." Bạch Chỉ Nhân lấy bát trong hộp ra, từng phần một đặt trên bàn, lại sờ sờ, "Lạnh mất rồi, chị đi làm nóng nó một chút."

"Không cần không cần." Lan Tuấn thả chổi lông gà chạy đến, trên đầu bao một cái khăn màu trắng, thoạt nhìn so với ngày thường càng thêm tinh thần.

Cậu cầm bát bắt đầu ăn, lang thôn hổ yết, ăn như chưa bao giờ được ăn.

Bạch Chỉ Nhân cười cười, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, "Nghe Chung ca nói cậu có ghi âm Hà Tư Tư nhưng không dùng à?"

"Vâng." Lan Tuấn nhún vai, "Không bắt được đầu sỏ gây nên chuyện, nói cái gì cũng đều là ngụy biện. Cần gì phải chọc thêm phiền toái cho chính mình."

Bạch Chỉ Nhân có chút lo lắng, nhưng không nói thêm cái gì, nghĩ nghĩ một lúc, lấy từ trong túi ra một cái thiệp mời.

"Này." Cô như là đưa bảo bối giống nhau : "Cùng công tác không quan hệ, chị giúp cậu lấy danh nghĩa tư nhân nhận cái này."

Lan Tuấn cắn đũa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Tên không hay ho nào còn dám mời em?"

Bạch Chỉ Nhân đảo mắt xem thường, Lan Tuấn he he cười, "Em đùa thôi, đây là cái gì?"

"Thương hiệu thời trang của một người bạn chị mấy ngày nữa cắt băng khai trương, muốn mời một ngôi sao có chút mặt mũi."

Lan Tuấn lật tấm thiệp mời kia, trên thiệp mời có một ký hiệu viết tắt bằng tiếng anh HZ, mở ra bên trong, hai chữ "Lan Tuấn" viết vô cùng rõ ràng.

"Chị xác định bọn họ nguyện ý mời em không?" Lan Tuấn có chút do dự, "Nhỡ may xảy ra chuyện gì thì..."

"Chị nói là cậu nhận miễn phí." Bạch Chỉ Nhân đạo: "Cho dù hiện tại đều là tin tức phản đối, tốt xấu gì cũng là ngôi sao lớn."

Lan Tuấn khóe miệng giật giật, trong lòng thở dài một mạch, "Phải làm những gì?"

"Hát một bài là được." Bạch Chỉ Nhân nói xong lại xin lỗi: "Chị hiện tại không ở bên cậu được, cậu tự thân vận động đi."

"Ngôi sao lớn nào mà lại không có người đại diện!" Lan Tuấn trừng lớn mắt, lại bĩu bĩu môi một bộ đáng thương hề hề: "Chị, chị bỏ được em sao, em cho tới bây giờ chưa bao giờ rời xa chị..."

Bạch Chỉ Nhân thở dài, "Cậu hiện tại bị hủy bỏ toàn bộ hợp đồng công tác, chị giúp cậu tư nhân nhận sự kiện đã tính là trái với quy củ."

Lan Tuấn phờ phạc, "Em biết, chị tạm thời bị điều đi làm người đại diện của người mới."

Bạch Chỉ Nhân nhìn bộ dạng này của Lan Tuấn, đột nhiên nhớ tới lúc trước trên 'diễn đàn Tinh Quang' có một chủ đề hot hàng đầu. Diễn đàn Tinh Quang cách một đoạn thời gian sẽ có một bài vote, tiêu đề bài vote thì thiên kì bách quái, cái gì cũng có.

Giống như Đinh Tri Dĩ đại đạo diễn lúc trước không phải bị gán cho danh hiệu 'Đạo diễn muốn được bao dưỡng nhất', Trần Thế Thiếu gán cho danh hiệu 'Sao nam muốn được cùng diễn vai tình nhân nhất'.

Mà Lan Tuấn...

Bạch Chỉ Nhân nhớ tới bài vote : 'Sao nam thích hợp bị M nhất' Lan Tuấn ổn tọa vị trí số một.

Còn có người bởi vì bài vote này vẽ một bức tranh biếm họa - một chú chó vàng bị trụi lông trên đầu viết hai chữ "Lan Tuấn", nguyên bản oai phong lẫm liệt biến thành bộ dạng gầy gò run rẩy trong gió lạnh, nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu...

Muốn cười lại cảm thấy không nên cười.

Bạch Chỉ Nhân nhìn Lan Tuấn cúi đầu, thật vất vả nhịn xuống xúc động đưa tay xoa đầu đối phương.

Địa điểm mời cách nhà không xa, nhưng vì để ngừa vạn nhất, Lan Tuấn không lái em xe sáng loáng của mình mà gọi xe đến chỗ hẹn. Ông chủ chỗ này hiển nhiên tài đại khí thô, mời rất nhiều nhân vật lớn, truyền thông phóng viên cũng được nhét tiền mời đến không ít.

(*) Tài đại khí thô: người có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang.

Đèn flash ở phía trước sáng ngời, Lan Tuấn liền theo bản năng kéo cao cổ áo che mặt. Vài động tác này hiện tại như thành thói quen của cậu: kéo mũ, dựng thẳng cổ áo, đẩy kính râm. Lan Tuấn hai tay đút túi, lặng lẽ theo sau đám đông, đến chỗ cửa sau, đưa thiệp mời cho bảo an, được mời vào.

Đằng trước náo nhiệt rối tinh rối mù, Lan Tuấn không muốn chọc phiền toái, lập tức đi đến phòng hóa trang. 

Mở cửa ra, bên trong càng rối loạn.

Ba mặt gương, mười mấy người được mời đến biểu diễn tranh qua cướp lại, mùi nước hoa son phấn hỗn tạp cùng một chỗ, trên sàn còn có một mảng bột phấn xanh đỏ tím vàng, chắc là hộp phấn của ai đó bị rơi.

Lan Tuấn nhíu mày, có chút muốn đi khỏi đây. Cậu luôn luôn dùng phòng VIP, chỉ có tiểu minh tinh hạng 2 hạng 3 mới phải cùng người khác dùng chung phòng hóa trang. Nhưng mà chân vừa lùi một bước, gương mặt của Trần Thế Thiếu lại xuất hiện trong đầu.

"Cậu đã bao giờ cố gắng làm cái gì chưa?"

Giọng điệu lạnh lùng mang theo âm điệu trào phúng của người đàn ông này giống như còn văng vẳng bên tai. 

Bước chân Lan Tuấn dừng lại, lại ngẩng đầu nhìn phòng hóa trang lộn xà lộn xộn. "Không phải chỉ là cố gắng thôi sao! Tôi cố gắng cho anh xem!"

Cậu bước vào phòng đóng cửa, mọi người đều bận rộn căn bản không ai chú ý tới có một người mới vào phòng.

Cậu chen lên theo mấy cái giá để trang phục, tìm cái góc không có người, sau đó bi kịch phát hiện : cậu không có gương và dụng cụ trang điểm. Trước kia mặc kệ đi đâu làm gì, bên cạnh cậu lúc nào cũng có ít nhất 3 stylist. Từ khi công tác bị hủy bỏ, stylist cũng bỏ theo người khác. Cái này không có biện pháp, ai cũng đều phải làm việc nuôi gia đình.

Hoàn toàn quên mất việc này, Lan Tuấn buồn bực dạo một vòng bốn phía.

"Xin lỗi..." Cậu hạ giọng cùng một cô gái đang liều mạng dặm phấn lên mặt, nói: "Có thể cho tôi mượn một cái gương không?"

"Cái gì?" Phòng hóa trang rất ồn ào, cô gái quay đầu, môi to đỏ chót mở miệng rộng ra, cất giọng nói: "Anh nói cái gì?!"

Lan Tuấn bị bầu không khí ảnh hưởng không tự giác cũng rống trở lại, "Tôi nói! Mượn cái gương!"

"Chỗ này không phải có một cái sao?!", cô gái rống đáp, phấn trên mặt lả tả rơi xuống, "Anh muốn mượn gương gì?!"

Lan Tuấn nhìn mặt cô, chỉ cảm thấy cô nàng này chắc sắp đi quay phim kinh dị, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Không cần lớn như thế! Gương bé thôi là được!"

Cô gái quay đầu, nhìn nhìn tứ phía, thuận tay cầm trên bàn một cái gương có hình con bướm đưa cho cậu.

"Cầm đi!"

Lan Tuấn lấy gương, lại nhìn quanh xem, len đến bên cạnh chỗ một người đàn ông đang kẻ mắt bộ dạng mười phần nữ khí.

"Người anh em... có thể cho mượn ít đồ không?"

Người đàn ông quay đầu, một bên lông mày còn không chưa kẻ, trống trơn, thoạt nhìn có chút dọa người phát hoảng.

"Cậu nói cái gì?~~"

Lan Tuấn lại bắt đầu rống: "Mượn ít dụng cụ!"

Người này trừng mắt nhìn cậu, "Đồ trang điểm gì đó sao có thể tùy tiện cho người khác mượn được.~~~"

Hắn nói chuyện quắn quéo, âm cuối lại còn cong cong~~, nghe được nổi da gà.

"Tôi mượn dùng chút phấn..." Lan Tuấn nhìn nhìn cái bàn của hắn, "Với cả son môi, các cái khác thì thôi."

Dụng cụ trang điểm của cậu luôn là tư nhân được không, ai muốn dùng chung! Lan Tuấn ở trong lòng trợn trắng mắt.

Nam nhân chậc một tiếng, nhếch Lan Hoa Chỉ nhét một hộp phấn cho cậu, lại chọn một thỏi son, "Đi đi, đừng cản đường tôi~~!"

Lan Tuấn nhận đồ rồi nhìn một cái, phấn gì mà vừa cứng màu vừa kỳ quái, không biết của hãng nào...

Lật qua lật lại, không nhận ra.

Son môi...hàng rẻ tiền mấy đồng ở cửa hàng tạp hóa.

Nhớ tới bộ dáng của người đàn ông kia, Lan Tuấn đột nhiên cảm thấy, quên đi, son thì không cần dùng chung cũng được...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro