Chương 19: Y tu

"Đừng chạm vào cậu ấy."

-------------------------------

Túc Duật nghe thấy tiếng ồn ào trong thức hải, không khỏi đưa mắt nhìn vào Vạn Ác Uyên.

Theo lời của mặc thú, sự mở rộng của Vạn Ác Uyên gắn liền với việc đưa những con quỷ vào bên trong này để tu luyện. Nói cách khác, càng có nhiều quỷ vào bên trong tu luyện, âm khí càng dày đặc, lợi ích mà cậu nhận được cũng càng nhiều, không cần phải đưa âm khí vào bia trấn sơn nữa mà nó có thể tự động vận hành.

Nguồn âm khí khổng lồ của núi Nam Ổ đã giúp cậu khôi phục vết thương và sửa chữa bia trấn sơn, nhưng cũng chỉ duy trì được vài ngày, không thể thỏa mãn cơn đói trong bụng được. Hiện tại, cậu còn có thể miễn cưỡng kiểm soát, nhưng nếu để đói thêm nữa, e rằng thân thể này khó lòng chịu được lâu dài...

Đơn giản mà nói, cách nuôi dưỡng Vạn Ác Uyên thuận tiện nhất chính là bắt thêm nhiều ác quỷ.

Cậu nghĩ đến đây rồi nhìn về phía bóng người trắng toát bên cửa sổ, và làn âm khí nhàn nhạt tỏa ra xung quanh người đó... Thật đúng là lãng phí.

Trương Phú Quý không khỏi rùng mình, tại sao gã lại cảm thấy trong đôi mắt của người mù đó lại chứa đựng điều gì khác thường vậy?

Túc Duật bình thản nói: "Ngươi về trước đi."

Trương Phú Quý: "???"

Về đâu cơ?

Túc Duật thử làm theo cách mà mặc thú nói, kéo ngược Trương Phú Quý trở vào Vạn Ác Uyên. Quả thật con chó giữ cửa ấy không hề nói dối cậu, toàn bộ Vạn Ác Uyên có thể nghe theo suy nghĩ của cậu mà vận hành. Túc Duật liếc nhìn thây ma đang đứng bất động, cậu giơ tay đưa nó quay trở lại... Thôi, dù ít nhưng có còn hơn không.

Mặc thú thấy một tên quỷ và một thây ma đã trở vào Vạn Ác Uyên, có vẻ như Túc Duật đã bắt đầu quen dần rồi, nó bèn thăm dò hỏi: "Vậy thì..."

Đúng lúc này, bên ngoài bất chợt vang lên một tiếng động, cắt ngang cuộc trò chuyện của một người một thú.

Ánh mắt của mặc thú hơi híp lại, tạm chấm dứt đề tài vừa nãy với Túc Duật, nó đảo mắt một vòng rồi nói: "Không có ai tới đây, hình như âm thanh phát ra từ ngoài cửa sổ."

Phòng bên trong linh thuyền khá lớn, Túc Duật đi theo sự hướng dẫn của mặc thú bước đến bên cửa sổ, với tay mở cánh cửa nặng nề, âm thanh bên ngoài tức thì rõ ràng hơn.

Túc Duật đứng bên cửa sổ, nhìn thấy một chiếc linh thuyền dừng lại cách đó không xa.

"Đó có lẽ là linh thuyền của nhà họ Túc," mặc thú nói.

Túc Duật biết rõ vì cậu nhận ra linh thuyền của Túc gia.

Linh thuyền của Túc gia khác biệt hẳn so với linh thuyền của Tề gia. Trên linh thuyền của Tề gia, các hoa văn của trận pháp tuy phức tạp nhưng vẫn không thể nào sánh ngang được với độ thâm sâu của Túc gia. Thì ra linh thuyền mà cậu đang đứng chỉ cách linh thuyền của Túc gia một khoảng không xa.

"Trên bề mặt linh thuyền này có hơn mười trận pháp phòng ngự," mặc thú trông thấy cậu có vẻ hứng thú liền nói tiếp, "Thảo nào tên tiểu thiếu gia đó bảo không sánh được với gia tộc này. Túc gia quả thực tinh thông về linh thuyền hơn hẳn. Mi cũng mang họ Túc, vậy mi có quan hệ gì với gia tộc này không?"

"Ngươi nhiều lời quá," Túc Duật nói.

Mặc thú: "......"

Đây quả là một vị trí rất tốt, hẻo lánh nhưng vẫn có thể nhìn rõ linh thuyền của Túc gia.

Túc Duật híp mắt lại, "nhìn" chằm chằm chiếc linh thuyền gần nhất. Đầu tiên, cậu tập trung vào các trận pháp trên linh thuyền, không biết có phải là do cái thứ gọi là Thiên Sinh Linh Nhãn trong đan điền hay không, mà từ thủ ấn diệt quỷ lúc ban đầu, cho đến trận pháp bị hỏng trên linh thuyền của Tề gia, và bây giờ là trận pháp của Túc gia... mỗi lần quan sát các đường trận, cậu đều có cảm giác thông suốt ngay lập tức.

Những thứ mà người khác cho là phức tạp và khó hiểu, cậu chỉ cần một chút thời gian để quan sát và lĩnh hội, như thể các trận pháp này đối với cậu hoàn toàn chưa đến mức độ phức tạp. Cậu đã từng học qua những thứ này chưa? Hình như là chưa. Trong trí nhớ của cậu không hề có ký ức nào về việc tu luyện trận pháp, nhưng tại sao cậu lại dành sự kiên nhẫn đến như vậy đối với những thứ này?

Rốt cuộc thuật linh thuyền của Túc gia cất giấu bí mật gì?

Túc Duật yên lặng nhìn những chiếc linh thuyền bên ngoài. Cậu vừa quan sát xong một chiếc, đang định chuyển sang chiếc tiếp theo để so sánh.

Bất chợt, cậu thấy một chiếc linh thuyền nằm giữa linh thuyền của Tề gia và Túc gia, bị một chiếc linh thuyền khác che khuất. Khi vừa thấy nó, mắt cậu liền dấy lên một cảm giác mệt mỏi, cậu nhớ ngay đến chiếc linh thuyền mà mình từng thấy ở khe núi Nam Ổ lúc trước. Chiếc linh thuyền ấy dường như có gì đó khác biệt so với những chiếc khác của Túc gia...?

Đồ đằng trong thức hải dường như nhận ra suy nghĩ của cậu, bỗng xoay nhanh hơn. Mặc thú đột nhiên cảm thấy đuôi của mình như bị bỏng, nó quay lại thì thấy đồ đằng phía sau đang xoay rất nhanh, còn những sợi tơ vàng nhuộm màu đỏ rực vốn chìm sâu trong đáy mắt giờ lại bất ngờ trỗi dậy.

"Khoan đã!" Mặc thú nhảy lên: "Túc Duật, mắt của mi!"

Túc Duật lập tức nhắm mắt, ôm lấy bụng, không quan sát chiếc linh thuyền đó nữa.

Cùng lúc ấy, tại khe núi Nam Ổ nơi các chiếc linh thuyền đang đậu, một lão già tóc bạc đang đứng bên cạnh linh thuyền đột nhiên cảm nhận thấy điều gì, ánh mắt cảnh giác quét về phía linh thuyền của Tề gia. Lão nhìn qua một lượt nhưng chỉ thấy vài chiếc linh thuyền của Tề gia đang đậu, chẳng lẽ là ảo giác?

Vừa rồi, dường như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào lão.

Kể từ lúc trưởng lão của Túc gia bị giết chết trên núi, nhà họ Túc đã liên tục cử bốn chiếc linh thuyền đến đây, cùng với vài vị trưởng lão có quyền lực trong gia tộc. Họ đang đàm phán với Huyền Vũ Trang về việc tiếp quản núi Nam Ổ. Số lượng linh thuyền ở đây không ngừng tăng lên, khiến cho chiếc linh thuyền ban đầu đưa các tu sĩ Túc gia đến dần mất đi sự chú ý.

"Cái bọn Huyền Vũ Trang sao vậy, đã không cho chúng ta vào núi Nam Ổ rồi... lại còn bắt linh thuyền của Túc gia chở người bị thương?"

"Để chiếc linh thuyền bị hỏng của bọn Tề gia chở không phải được rồi sao?"

"Nghe nói linh thuyền của bọn Tề gia sửa xong rồi, sao lại không nát đi để khỏi sửa luôn?"

Những tu sĩ của Túc gia bực bội phàn nàn.

Lão nghe được linh thuyền của nhà họ Tề đã sửa xong, liền nhìn về phía các tu sĩ đang bận rộn bên đó. Trước đó, lão đã quan sát nhiều lần, trận pháp bị hỏng nằm ở vị trí rất khuất, có lẽ là linh thạch của trận pháp chính đã bị vỡ, muốn khắc phục thì phải tìm ra vị trí trung tâm của trận pháp, không tránh khỏi phải tốn công tốn sức. Không ngờ họ lại tìm ra vị trí đó nhanh như vậy, lão vừa vuốt râu vừa khen ngợi: "Người sửa linh thuyền của Tề gia giỏi thật, vị trí đó không dễ tìm đâu."

Những tu sĩ Túc gia đang nói xấu Tề gia thì nhìn thấy lão già tóc bạc, không khỏi lùi lại vài bước, bĩu môi nói: "Lão Thích sao cứ phải tăng thêm oai phong cho người khác vậy..."

Lão Thích thu hồi ánh mắt, không trò chuyện với các tu sĩ đó nữa, mà chỉ đứng đấy chờ đợi để đón những tu sĩ bị thương trở về thành Thiên Nguyên.

Lão không thuộc phe phái nào của Túc gia hiện tại. Kể từ khi đại tiểu thư nhà họ Túc, Túc Kinh Lam qua đời trong bí cảnh cách đây hơn mười năm, và khi gia chủ mới là Túc Thương lên nắm quyền, hầu hết những người lái thuyền thuộc phe phái cũ của Túc Kinh Lam đều bị sa thải, hoặc bị bán cho các thế lực khác với giá cao, số người còn ở lại Túc gia rất ít ỏi.

Giờ đây, Túc gia không còn là Túc gia của Túc Kinh Lam nữa.

Nếu không phải lúc đó Túc gia đang bận rộn, thì cũng chẳng đến lượt lão dùng một chiếc linh thuyền cũ kỹ, chở thiếu chủ Túc gia đến núi Nam Ổ.

"Thế hệ tu sĩ trẻ bây giờ không tệ, kỹ thuật sửa chữa linh thuyền cũng ngày càng tiến bộ... Không biết ngươi và lão phu còn có thể ở lại Nam Giới này bao lâu nữa." Lão Thích vuốt ve chiếc linh thuyền, trong giọng nói lộ ra một chút hoài niệm, "Khi tiểu thư còn sống, lão phu đã từng cùng ngươi bay khắp bốn bể Đông Hoàn."

Bỗng có tiếng động vang lên cách đó không xa, lão Thích nghiêng đầu nhìn qua thì thấy một vài tu sĩ đang chậm rãi đi tới.

Âm thanh kinh ngạc của những tu sĩ xung quanh đã thu hút sự chú ý của lão.

"Không ngờ lại có y tu của Thần Y Cốc ở đây sao?"

"Nghe nói là đang trên đường ngao du, nghe chuyện của núi Nam Ổ nên mới đến đây..."

Trong "nhất sơn tứ môn bát gia", thì Huyền Vũ Trang nổi tiếng về thuật điều khiển thú, còn Thần Y Cốc lại chuyên về cứu người, trong cốc có hơn một nửa tu sĩ nghiên cứu y thuật, thường xuyên du ngoạn khắp chốn Đông Hoàn. Đây là môn phái có danh tiếng tốt nhất trong tứ đại môn phái, có mối quan hệ thân thiết với các thế lực ở Đông Hoàn.

Thực lực của các y tu trong Thần Y Cốc vượt trội hơn hẳn so với các môn phái chuyên về y thuật khác ở Đông Hoàn. Nghe nói một tu sĩ Kim Đan có thể vượt cấp chẩn trị cho tu sĩ Nguyên Anh, y thuật của họ thần kỳ đến mức không một y tu bình thường nào có thể so sánh được. Hơn nữa, cốc chủ của Thần Y Cốc là một người chỉ còn nửa bước thành tiên, mỗi khi ra tay dù là thân nát hồn tàn cũng có thể cứu sống được.

Huyền Vũ Trang nghe tin có y tu của Thần Y Cốc đến, vội phái người đi đón, sau đó dẫn vị y tu từ Thần Y Cốc đến chỗ đậu linh thuyền của Tề gia và Túc gia.

Tu sĩ trẻ tuổi mặc một bộ trang phục giản dị, bên hông đeo một giỏ thuốc, trên người tỏa ra sự hòa nhã, ấm áp trông giống như những y tu trong lời đồn của Thần Y Cốc. Điều kỳ lạ duy nhất là khuôn mặt của người này bị một chiếc mặt nạ che kín. Một số người đã từng gặp qua y tu khác, lần đầu chứng kiến một y tu có cách ăn mặc kỳ quái như vậy cũng cảm thấy khá lạ lẫm.

Lão Thích chợt cảm thấy chàng thanh niên vừa đi qua có chút quen mắt, nhưng lão chưa kịp nhìn kỹ, thì thấy người đó đã được các tu sĩ của Huyền Vũ Trang dẫn vào linh thuyền của Tề gia để chữa trị cho các tu sĩ bị thương.

*

Trên chiếc linh thuyền của Tề gia, Túc Duật đang bóp chặt trán, cố gắng giảm bớt sự khô rát và đau nhức của đôi mắt. Kể từ khi rời khỏi núi Nam Ổ, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mệt mỏi khi sử dụng linh nhãn như vậy.

Cậu không khỏi nhớ lại các trận pháp trên chiếc linh thuyền mà cậu vừa mới quan sát. Chiếc linh thuyền đó có sự khác biệt rõ rệt, nhiều hơn hàng trăm đường trận so với những chiếc linh thuyền khác của Túc gia. Với độ phức tạp như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều chức năng hơn, kiên cố hơn trận pháp phòng ngự của linh thuyền khác.

Túc Duật vừa suy nghĩ, vừa dùng một tay còn lại vẽ vời trên giường, tạo ra một phiên bản thu nhỏ của trận pháp trên linh thuyền Tề gia.

Khi đường trận vừa hình thành, Túc Duật liền phẩy tay thu trận, âm khí tập trung nơi đầu ngón tay cũng theo đó tan biến.

"Lãng phí âm khí vào việc nghiên cứu những trận pháp phòng ngự đó để làm gì, mi cũng không chết được đâu." Mặc thú ủ rũ nằm trong đan điền, vừa rồi nó phải lục tung từ đồ đằng đến Mặc Linh Châu để tìm âm khí. Hiện tại, bọn họ chỉ có hai tên làm công, tương lai còn chưa rõ ràng, không thể lãng phí âm khí vào những chuyện không đâu như vậy. Nó nghĩ đến đây, giọng nó không khỏi dịu lại, khuyên nhủ cậu: "Chuyện trận pháp thì đợi ra ngoài bắt thêm nhiều quỷ rồi hẵng nghiên cứu cũng không muộn. Những trận pháp đó sao có thể so được với trận pháp trấn sơn của Vạn Ác Uyên chứ..."

Túc Duật nhíu mày hỏi: "Trận pháp trấn sơn?"

"Đương nhiên rồi, tiểu gia ta dù gì cũng là dị thú từ thời thượng cổ mà, mi quên phong ấn ở núi Nam Ổ trước đó rồi sao? Đó chính là một trong những trận pháp phong ấn của bia trấn sơn." Mặc thú liếc mắt, nhấn nhá từng chữ, "Tuy nhiên, với tình trạng hiện tại của mi, chỉ có một trận pháp của nhân tộc đã khiến linh nhãn mệt mỏi như vậy, nếu muốn nhìn trận pháp trấn sơn, mi cần phải nâng cao thực lực hơn nữa, nếu không thì trước khi thấy được sự tinh túy của trận pháp, ta và mi đã chết đói mất rồi..."

Túc Duật nhíu mày.

Mặc thú thấy thằng nhóc này có hứng thú với trận pháp liền nắm bắt cơ hội, tiếp tục nói: "Theo ta suy đoán, những con quỷ từ trong núi Nam Ổ chạy ra đều chạy về phía Bắc. Chúng ta bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp!"

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếng lách cách từ trang sức làm bằng ngọc và tiếng trò chuyện.

Cửa phòng mở ra, Tề Diễn dẫn theo vài tu sĩ bước vào, tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng. Túc Duật lập tức nhìn về phía cửa, thấy vài luồng linh khí đang hòa vào nhau.

"Sao nhiều người vậy?!" Mặc thú nheo mắt lại, "Khoan đã, phía sau còn một người."

Túc Duật nhìn xuyên qua đám tu sĩ Tề gia, nhìn luồng khí ẩn giấu phía sau những luồng linh khí khác.

Linh khí trong cơ thể các tu sĩ sẽ ngưng tụ thành những khối khí nhỏ. Trên đường đi hồi nãy, Túc Duật đã nghe mặc thú giải thích, cũng đã phân biệt được khối khí của các tu sĩ với khối khí của yêu ma quỷ quái như Trương Phú Quý. Đối với những tu sĩ chưa thành Kim Đan, linh khí là những luồng khí phân tán, đối với tu sĩ ở giai đoạn Kim Đan như Tề Diễn sẽ có một luồng khí ngưng tụ thành hình tròn nằm giữa những luồng khí tán loạn khác.

Nhưng luồng linh khí phía sau Tề Diễn lại không phải là hình tròn, mà là một hình người nhỏ bé, trông khác biệt hẳn.

Đó là gì...? Túc Duật tập trung quan sát, không biết từ lúc nào đồ đằng trong cơ thể lại tiếp tục xoay nhanh theo ý nghĩ của cậu. Tầm nhìn của cậu càng lúc càng rõ ràng hơn, loại bỏ được những luồng linh khí lộn xộn xung quanh, thấy rõ hơn hình người nho nhỏ đó.

"Đừng dùng linh nhãn nhìn hắn!" Mặc thú hoảng hốt kêu lên!

Hình người ngưng tụ kia được bao quanh bởi những tia sét lạnh lẽo, xung quanh tia sét điểm xuyết thêm một chút ánh sáng xám tối, một thanh kiếm mờ ảo hiện lên phía sau hình người đó. Túc Duật muốn nhìn rõ hơn, nhưng tia sét bỗng nhiên lóe lên, hình người mở mắt, một cỗ uy áp ập đến, mang theo cảm giác áp bách chưa từng có khiến đôi mắt của cậu đau nhói!

Tề Diễn vừa dẫn người vào thì thấy gương mặt của thiếu niên lộ rõ vẻ đau đớn, chiếc quạt đang phe phẩy chợt ngừng lại, "Có chuyện gì vậy?"

Các tu sĩ của Tề gia cũng cuống cuồng bước lên, muốn xem cậu bị gì.

Túc Duật nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn lùi nhanh về phía sau, cơ thể va phải ván thuyền phát ra một tiếng vang dội.

Lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên bên tai mọi người ——

"Đừng chạm vào cậu ấy."

Một bóng người vượt qua những tu sĩ khác, chớp mắt đã đến bên cạnh cậu thiếu niên đang nằm trên giường.

Người đó không đợi những người khác phản ứng, đã nắm lấy tay của Túc Duật.

Túc Duật không thể vùng vẫy, cảm giác nguy cơ tràn ngập trong lòng, cậu cố gắng phản kháng để thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương. Nhưng một bàn tay khác của người đó đã nắm lấy cổ tay cậu, ấn mạnh xuống phong tỏa kinh mạch cậu, sau đó là một luồng linh lực xông vào cơ thể!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro