Chương 32: Bốc Đồng Trên Tàu Điện
Khách trong quán rượu Nhật lần lượt rời đi, trong tiệm chỉ còn lại Đường Thố, Cận Thừa và Trì Diễm.
Bà chủ mang tempura đến cho Đường Thố, trừng mắt nhìn Cận Thừa: "Cậu xem đi, đuổi hết khách của tôi rồi."
Cận Thừa nhún vai: "Có khi họ chê tay nghề của chị không ngon thì sao."
"Hôm nay giá món ăn tăng gấp đôi."
"Tch."
Cuối cùng Cận Thừa phải trả giá cho cái miệng bép xép của mình. Nếu hắn dám nói không, có lẽ con dao làm sushi của bà chủ đã cắm vào đầu hắn rồi.
Lần đầu tiên thấy một người có thân phận lớn phải chịu thiệt, Trì Diễm thấy vô cùng thú vị. Vừa ra khỏi quán, cậu ta đã nóng lòng hỏi thăm Cận Thừa. Cận Thừa liếc nhìn cậu ta một cái: "Cậu không có cơ hội đâu."
"Em đâu có ý đó!"
"Ồ."
Cuối cùng Cận Thừa vẫn kể cho họ nghe một đoạn tin đồn, bởi vì hắn cảm thấy nếu không nói, danh tiết của mình sẽ không giữ được. Ánh mắt của tên nhóc Đường Thố kia là sao chứ?
"Bà chủ trước đây là người tình của Mũ Đen, nhưng họ đã chia tay rồi, các cậu đừng nhắc đến chuyện này trước mặt chị ấy. Tin đồn trong thành phố Vĩnh Dạ, phải có mạng mới dám xem."
Trì Diễm sờ sờ cổ mình, cảm thấy nếu không gặp được hai vị đại ca này, có lẽ cậu ta cũng không thể nghe được tin đồn cấp độ này. Hơn nữa qua mấy ngày quan sát, cậu ta sâu sắc cảm thấy thực lực của mình quá yếu. Giống như một tài khoản cấp thấp cứ nhảy nhót lung tung, cho dù là trong game online cũng sớm muộn sẽ toi, huống chi là ở thành phố Vĩnh Dạ.
Đang khi cậu ta đang phân vân, Cận Thừa đã lên tiếng trước: "Cậu về phố Đông Thập Tự trước đi, bảo tất cả những ai muốn sống thì đừng ra ngoài."
Trì Diễm: "Hả?"
Cận Thừa: "Các cậu quá yếu."
Trì Diễm: "Hu."
Trì Diễm khóc thút thít, kết hợp với bộ đồ xanh lá càng tạo nên khung cảnh tươi mới, nhưng cậu ta vẫn rất nghe lời, bảo đi là đi, không nhiều lời.
Đường Thố đợi cậu ta đi rồi mới hỏi Cận Thừa: "Lúc nãy anh cố ý nói chuyện mười hai chương nhạc trước mặt những vị khách khác phải không?"
Cận Thừa: "Chuyện mười hai chương nhạc không phải bí mật gì với những game thủ cao cấp, người nên biết đều biết. Nhưng đối với người chơi thường thì hơi khó."
Đường Thố: "Anh muốn dùng nó ở khu F?"
"Không giấu được cậu điều gì nhỉ."
"Quá khen."
Cận Thừa hai tay đút trong túi quần công nhân, thong thả bước về phía khu F, vẻ mặt tuy tản mạn nhưng nhìn kỹ lại ẩn chứa một sự nghiêm trọng hiếm thấy: "Tôi có được chương nhạc số mười một, số càng lớn, hiệu lực của chương nhạc càng nhỏ, phạm vi quy tắc có thể bao phủ càng nhỏ. Truyền thuyết nói rằng số một gọi là chương nhạc vàng, nghe nói có thể ảnh hưởng đến toàn bộ thành phố Vĩnh Dạ, nhưng đến giờ chưa ai từng thấy."
Đường Thố nghe xong, càng nghĩ càng thấy việc Cận Thừa bị phạt về khu F có thể là do hắn cố ý.
Phía trước là khu vực trước đây của Trình Khắc, cũng là nơi hỗn loạn nhất khu F hiện nay. Lần này Đường Thố và Cận Thừa không đi đường vòng nữa, đường hoàng đi qua, từ đầu đến chân toát lên bốn chữ - ngầu bá cháy.
Ai mà không chú ý đến hai người họ chứ?
Tất cả mọi người đều chú ý.
"Mười hai chương nhạc là vật phẩm rơi ra khi chết, nên cậu phải theo sát tôi đấy, vạn nhất tôi chết, cậu còn nhặt lại được." Cận Thừa nói.
"Họ sẽ không tiếp tục giết tôi sao?" Đường Thố hỏi.
"Chết thì chết cùng."
"Tôi từ chối."
Hai người cứ thế vừa đi dạo vừa trò chuyện thong thả, đi được một lúc thì dừng lại ở trạm xe bên đường, chỉ đứng nhìn, không động thủ. Trong bóng tối không biết bao nhiêu cặp mắt đang theo dõi họ, hai nhóm người phía trước đang định đánh nhau cũng vì sự xuất hiện của họ mà thận trọng dừng tay, dừng một cách rất lúng túng.
Cận Thừa không hài lòng lắm: "Sao không đánh nữa?"
Đường Thố: "Anh dọa họ rồi."
Họ ngồi xuống trong trạm xe, Cận Thừa gác chân, còn Đường Thố bắt đầu nghiên cứu phí đi xe. Hệ thống giao thông công cộng của thành phố Vĩnh Dạ rất đặc biệt, phương tiện giao thông từ xe đạp đến tàu điện đến tàu ma thuật đều có đủ, nhưng cả nửa ngày cũng không thấy chạy qua một chiếc, hơn nữa phí lại cực kỳ cao.
Cậu chợt nhớ đến những chiếc xe thể thao sang trọng ở điểm nhận bưu phẩm, không biết có thể lái được không.
Cuối cùng những người phía trước vẫn không đánh nhau, cả con phố nơi Đường Thố và Cận Thừa đang ở rơi vào một sự yên bình kỳ quái. Hai người lại đợi một lúc, một chiếc tàu điện kiểu Thượng Hải cũ kỹ keng keng leng keng chạy tới.
Người lái tàu là một anh chàng đầu đinh mặc đồng phục, khi thấy họ thì ngẩn ra một chút, có vẻ không ngờ lúc này vẫn còn người đi tàu.
"Đến phố Đông Thập Tự bao nhiêu tiền?"
"Hai trăm ngàn, hoặc một phần tư điểm."
Đắt vãi, đắt đến mức Đường Thố lười nói chuyện với anh ta. Nhưng Cận Thừa lại là người hào phóng, trực tiếp trả tiền cho cả hai người, tự đi lên tàu.
Nhưng ngay khi hắn vừa bước một chân vào cửa tàu, một đòn tấn công đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Cận Thừa nhanh chóng né tránh, dựa lưng vào toa tàu, ngước nhìn về một hướng nào đó.
Đường Thố đồng tử co lại: "Súng bắn tỉa."
"Đi." Cận Thừa nắm lấy cánh tay Đường Thố, hai người nhanh chóng trốn vào trong tàu. Liếc qua người lái tàu, giọng Cận Thừa lạnh lẽo: "Chạy xe đi."
Người lái tàu lúc này mới phản ứng lại. Có lẽ từ khi hành nghề đến nay đây là lần đầu tiên anh ta gặp cảnh tượng như vậy, trong thần sắc thậm chí còn có chút phấn khích.
"Keng keng, keng keng—" Tàu điện lại chạy.
Đường Thố mở cửa sổ, gió đêm nhè nhẹ thổi vào, bên trong ẩn chứa một chút mùi tanh nồng nhàn nhạt. Đường phố đá đen im lặng không lời, từng ngọn đèn đường kéo dài bóng của tàu điện, như một con quái vật dài dằng dặc.
"Bùm!" Phát súng thứ hai đến, bắn thẳng qua cửa sổ đang mở, cắt đứt nửa chiếc ghế. Đường Thố nhìn mặt cắt cháy đen, đoán rằng viên đạn này chắc cũng được gia cố thêm một loại sức mạnh nào đó.
Giống như mũi tên của Cận Thừa vậy.
"Thấy hắn ở đâu không?" Cận Thừa hỏi.
"Đã đổi vị trí." Trước đây Đường Thố từng cùng Cận Thừa tập huấn bắn tỉa, Cận Thừa là xạ thủ, cậu là người quan sát. Lúc này tuy tay không có ống nhòm, nhưng Cận Thừa đã cầm lấy cung.
Cây cung này, với súng bắn tỉa, với tên lửa lại có chút giống nhau.
"Anh có thể tấn công định vị không?"
"Mũi tên định vị, giá không rẻ."
Ý là dùng ở đây hơi không đáng.
Đường Thố cũng chỉ hỏi thử, lúc này tay súng bắn tỉa núp trong bóng tối lại bắn phát thứ ba, đương nhiên vẫn không trúng. Cận Thừa không hài lòng lắm: "Chỉ phái một người đến giết tôi thôi sao? Tên khốn nào khinh người như vậy?"
Hắn đi từ đầu tàu đến đuôi tàu, quét một vòng, thấy một chiếc máy hát ở sau ghế cuối cùng phía đuôi tàu. Hắn thú vị đặt kim xuống, giai điệu du dương của bài hát liền theo sự xoay chậm của đĩa than tuôn chảy ra.
"Gió nam thổi đến mát mẻ,
Tiếng chim hót trong đêm thật u sầu,
Đóa hoa dưới trăng đều yên giấc mộng,
Chỉ còn lại dạ lai hương,
Tỏa hương thơm ngát..."
"Dạ Lai Hương", Đặng Lệ Quân.
Đường Thố liếc nhìn hắn - Anh có bệnh à?
Cận Thừa nhướn mày - Cũng hay mà phải không?
Đường Thố không muốn nói chuyện với hắn nữa, cậu muốn xuống tàu. Cậu không biết đã tạo nghiệp gì mà phải bị truy sát cùng hắn trong BGM của "Dạ Lai Hương", bài hát còn chưa hát được một nửa, một đòn tấn công như sao chổi, kéo theo cái đuôi dài hướng về phía tàu điện đánh tới, ánh sáng rực rỡ.
Sao chổi này phản chiếu trong mắt Cận Thừa, đồng tử hơi sáng lên. Hắn giơ tay bám vào cửa sổ tàu, một cú lộn người đã lên nóc tàu, nhanh như chớp giương cung lắp tên.
"Ầm!" Mũi tên kim loại bắn trúng sao chổi trước khi nó đến nơi, ánh sao nổ tung, hóa thành những đợt sóng mạnh mẽ lan tỏa giữa không trung, rung chuyển cả tàu điện.
Đường Thố thò đầu ra khỏi toa tàu nhìn, ánh sao nổ tung ấy giống như một màn pháo hoa rực rỡ.
"Dạ lai hương ta vì ngươi ca hát,
Dạ lai hương ta vì ngươi tương tư.
Ah, ta vì ngươi ca hát,
Ta vì ngươi tương tư.
La la la la..."
Người lái tàu có lẽ là fan cuồng của Đặng Lệ Quân, nên mới để đĩa than của cô trong tàu, thậm chí lúc này vừa phóng xe vừa hát theo. Đường Thố như đứa trẻ tội nghiệp lên nhầm thuyền cướp, không có chỗ dung thân trong tiếng hát này.
"Ngồi vững, phía trước rẽ cua." Người lái tàu kịp thời nhắc nhở một tiếng, tay lái quay gấp, quay chết, điên cuồng quay chết. Tàu điện một cú rẽ chuẩn chín mươi độ, tiếng keng keng leng keng như sóng dữ vỗ bờ.
Cho đến giờ Đường Thố vẫn chưa hiểu rõ nguyên lý vận hành của tàu điện này, nhìn nó giống tàu điện chạy đường ray, nhưng nó lại không có đường ray.
Thôi bỏ đi.
Đường Thố rút súng lục ra, giơ tay bắn hai phát về phía bên đường. Một người đàn ông đang định xông ra từ ngõ tối bị bắn trúng, ôm bụng đang chảy máu ngã xuống đất.
Kết quả ngã một người, bên trong lại xông ra một đám.
Đường Thố quả quyết rút lui vào trong, cầm cây chổi trên tàu gõ gõ nóc tàu.
Cận Thừa mở cửa trời: "Cậu rốt cuộc có ý kiến gì với tôi vậy?"
"Vậy cho tôi vài quả lựu đạn."
"Sao cậu không đáng yêu vậy."
Đường Thố vừa định dùng cây chổi đập hắn, Cận Thừa đã ném xuống cho cậu mấy quả bóng tinh linh. Những quả bóng tinh linh này rất giống với Trứng Sặc Sặc của Văn Hiểu Minh, Đường Thố cẩn thận kiểm tra, quả nhiên thấy ở đáy có dòng chữ powered by 10086.
"Nó gọi là Trứng Nổ Nổ, không phải Trứng Sặc Sặc, dùng được đấy." Cận Thừa nói. Khi đưa nhẫn của Đường Thố cho Văn Hiểu Minh, hắn đã đặc biệt lấy của Văn Hiểu Minh mấy quả này.
Phong cách đặt tên quỷ quái gì thế này?
Đường Thố mặt không cảm xúc ném một quả Trứng Nổ Nổ ra ngoài cửa sổ, Trứng Nổ Nổ rơi vào đám đông, như quả bóng pokemon mở ra từ giữa phun ra khói trắng, giây tiếp theo, "Bùm—"
Tiếng nổ điếc tai, khiến những kẻ tấn công ngã lăn quay.
Được rồi, Đường Thố chấp nhận cái tên Trứng Nổ Nổ. Cậu thử một chút, Trứng Nổ Nổ còn có thể đặt vào thanh trang bị, có lẽ là một trong những vũ khí thành công nhất mà Văn Hiểu Minh nghiên cứu.
Tàu điện chạy một đường, nhạc phát một đường, Trứng Nổ Nổ liên tục nổ ở hai bên đường, khói phun ra thậm chí còn có màu sắc. Trắng, đỏ, vàng, xanh lá, từng đóa từng đóa như hoa nở từ bột phấn.
Đường Thố không ngờ Văn Hiểu Minh còn có tế bào nghệ thuật như vậy.
Đột nhiên, tàu điện lắc lư, và có xu hướng lắc lư càng lúc càng dữ dội.
Đường Thố nhíu mày, bước nhanh đến đuôi tàu nhìn ra ngoài qua cửa sổ, chỉ thấy đường phố đá đen đột nhiên từ giữa bắt đầu uốn lượn nứt ra, dường như có thứ gì đó sắp phá đất chui lên.
Cậu không nhận ra, nhưng Cận Thừa nhận ra, khi giương cung khóe miệng còn có một nét cười nhạo: "Cả người điều khiển con rối cũng đem ra dùng rồi, sợ tôi thật sự không nhận ra là ai sao?"
Cùng lúc đó, khu trung tâm, Sảnh trò chơi, tiếng người ồn ào.
"Đúng là đánh nhau rồi!"
"Lần này họ thật sự có thể thành công không?"
"Đối thủ là người đứng đầu danh sách đen đấy, ở khu A nhiều người như vậy còn không phải đối thủ của hắn ta, bây giờ dù rơi xuống khu F, thực lực vẫn còn mà..."
"Đệt, kịch tính quá, tôi vừa gặp người từ khu F qua, cả con phố đều nổ tung rồi!"
"..."
Nói đến nói lui, chủ đề lại chuyển sang mười hai chương nhạc.
"Cái mười hai chương nhạc đó thật sự ghê gớm vậy sao?"
"Chương nhạc tối cao của thành phố Vĩnh Dạ, đó là thứ ngang hàng với tuyên ngôn độc lập đấy! Các cậu đừng xem thường một tờ giấy đó, tôi nghe nói khoảng trăm năm trước có người từng có được chương nhạc số ba và số năm, hai chương nhạc trong tay một người, cả thành phố Vĩnh Dạ suýt biến thành địa ngục!"
"Xì, khiếp vậy?"
"Thành phố Vĩnh Dạ không phải vốn đã là địa ngục rồi sao? Có gì khác đâu?"
Ngay lập tức có người cười nhạo: "Thế thì tính là gì, cậu làm nhiệm vụ đánh phó bản có lẽ còn có đường sống, trong tay người đó không phải vấn đề có đường sống hay không. Tôi nghe nói lúc đó toàn bộ từ khu F đến khu C, tất cả nhiệm vụ đều biến thành nhiệm vụ bắt buộc, hơn nữa còn liên tiếp không ngừng nghỉ, đi trên đường cậu hoàn toàn không thấy người sống, vì tất cả đều ở trong phó bản, có thể sống sót trở về chẳng được mấy người."
Lời này nói ra, có người sợ hãi, cũng có người tỏ ý nghi ngờ. Thành phố Vĩnh Dạ không bao giờ cho bạn xem lịch sử của nó, cũng hiếm khi có văn bản ghi chép lưu truyền, những gì người này nói có thật hay không, không ai biết cả.
Văn Hiểu Minh đội mũ cải trang len lỏi trong đám đông, miệng còn ngậm kẹo que, vừa ăn vừa để ý động tĩnh xung quanh.
Đại ca có được mười hai chương nhạc thực ra đã được nửa năm rồi, cố ý giấu, nhưng vẫn không giấu được. Tình hình hiện tại nói tốt cũng không tốt, lợi hại rất khó cân nhắc. Văn Hiểu Minh không thể nghĩ được những chuyện phức tạp như vậy, cậu ta thậm chí đã từng nghĩ để đại ca bán luôn chương nhạc cho Mũ Đen, nhưng đại ca không đồng ý.
"Cạc cạc" hai tiếng nghiền nát cây kẹo que, Văn Hiểu Minh ngậm que kẹo ngồi ở góc, lấy ra một thứ nhỏ bằng bàn tay giống như máy đập chuột bắt đầu nghịch ngợm.
Chẳng mấy chốc, tên của Đường Thố cũng bắt đầu xuất hiện trong sảnh game.
K27216, Đường Thố, đứng thứ ba từ dưới lên trong bảng xếp hạng danh sách đen của ngài Quạ đen. Nhờ phó bản "Người về đêm bão tuyết", cuối cùng cậu cũng không còn là đội sổ nữa.
"Đệt! Người mới bây giờ đều mạnh vậy sao?"
"Cậu cũng phải xem ai dẫn ra, tôi nghe được tin từ quán Ruby, nói 27216 này là đệ tử của người đứng đầu..."
"Họ không thể lên khu A sao? Tôi bây giờ cũng không dám về khu F nữa!"
"Nổ rồi nổ rồi, lại nổ rồi!"
Chớp mắt lại có mấy người hối hả chạy vào từ bên ngoài, một người trong số đó chưa kịp thở đã ré lên: "Họ đánh đổ cả tượng đồng của ngài Quạ đen rồi!"
Cả sảnh hít một hơi lạnh, tiếng "Đệt" dậy lên khắp nơi.
Khu F, phi thường náo nhiệt.
Ngài Quạ đen lại không biết từ đâu chui ra, đứng trên tượng đồng bị đập phá nhảy chân sáo, lông trên đầu gần như rụng hết vì tức giận: "Lũ người chơi đáng ghét, không biết trời cao đất dày, đáng chết các ngươi! Tức chết ta rồi! Tức chết ta rồi!! Tức chết ta rồi!!!"
Nhưng tàu điện phóng nhanh đã chạy được nửa đường về phố Đông Thập Tự.
Con rắn khổng lồ chui lên từ dưới đất lúc nãy là con rối, còn chủ nhân của nó thì trốn trong bóng tối, tìm khắp nơi không thấy. Thành phố Vĩnh Dạ có vài lộ tuyến chiến đấu đặc biệt, người điều khiển con rối là một trong số đó, bản thân họ không mạnh, hòa trong đám đông chẳng có gì nổi bật, nhưng con rối họ điều khiển lại rất lợi hại.
Con rối đều là vật phẩm cơ quan, cơ bản đều có được từ phó bản, cực kỳ khó lấy được, nên đại đa số người điều khiển con rối còn chưa trưởng thành đã chết yểu, nhưng chỉ cần trong một nghìn người có một người thành công, thì người đó chắc chắn sẽ rất lợi hại.
Cận Thừa bắn liên tiếp bảy mũi tên vào người con rắn khổng lồ, phá hỏng khớp nối của nó. Con rắn khổng lồ mất khả năng hành động, thân thể to lớn nặng nề đập vào công trình xây dựng bên đường, lúc này mới đập vỡ tượng đồng của ngài Quạ đen.
Cũng tại ông ta quá sĩ diện, dựng tượng đồng chỗ nào không dựng, cứ phải dựng ở ngã tư.
Giọng hát du dương vẫn đang văng vẳng.
Nóc tàu điện đã bị đập nát một nửa, như một đống sắt vụn đang chạy, có một phong vị riêng. Đường Thố nắm chặt súng trong tay dựa vào vách tàu còn tương đối nguyên vẹn, lau đi vết máu trên mặt.
Cận Thừa nhảy từ nóc tàu xuống, vỗ vỗ vai người lái tàu: "Anh bạn, đi đường vòng một chút."
Người lái tàu quay đầu lại: "Đi đường vòng phải trả thêm tiền, nửa điểm một cây số."
Đắt, rất đắt, không hổ danh là công chức của thành phố Vĩnh Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro