Chương 37: Cái Chết Của Nhà Thơ (2)

Đường Thố và Cận Thừa là người lạ, không quen thuộc với nơi này, phải đi một hồi lâu trong thành phố mới tìm được nơi ở của vị khách đầu tiên "Jack bé nhỏ" - số 27 phố Bối Xác.

Đó là một căn phòng rất nhỏ, trước cửa có tấm biển đồng to bằng miếng đậu phụ khắc số nhà, nếu không phải Đường Thố mắt tinh có lẽ còn không nhìn thấy.

Trong phòng vẫn không có người, nhưng ngay khi Đường Thố xách giỏ tre vào nhà, bên tai lại vang lên tiếng "đinh". Mở bảng nhiệm vụ ra xem, tiến độ nhiệm vụ phụ đã hiển thị (1/3).

Cận Thừa: "Xem ra nhiệm vụ này thật sự rất đơn giản."

Đường Thố đặt giỏ tre lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, không tin điều này. Thực ra Cận Thừa cũng không tin, ánh mắt quét qua khung ảnh đặt ở đầu giường. Trong ảnh là một đôi mẹ con, đều mặc quần áo vải lanh bình thường nhất, mẹ thắt tạp dề, con trai đeo một cái túi vải nhỏ chéo, mái tóc xoăn màu nâu đỏ, hai bên sống mũi đầy tàn nhang, cười rất vui vẻ.

Đây chắc là Jack bé nhỏ.

Jack bé nhỏ có lẽ có một giấc mơ âm nhạc.

Đường Thố tìm thấy một cây đàn hạc nhỏ dưới hộp gỗ ở gầm giường, cây đàn hạc đã rất cũ kỹ, nhưng được bảo quản rất tốt, thậm chí cả hộp đựng đàn cũng được lau chùi sạch bóng không một hạt bụi.

Dưới cây đàn hạc còn đè một bản nhạc, góc đã ngả vàng, chữ viết cũng bắt đầu mờ, có vẻ đã lâu năm. Đường Thố không hiểu nhạc phổ, nhưng cậu nhận ra tên tác giả - Lancelot..

Người ngâm thơ rong được yêu thích nhất đại lục, Lancelot.

"Vậy Jack bé nhỏ này là fan cuồng của Lancelot?" Cận Thừa vừa nói vừa đưa cho Đường Thố một tờ báo, "Cậu xem cái này."

Tin trang nhất trên báo đang nói về một tổ chức gọi là Liên minh Thanh Đằng, tiêu đề là - "Phu nhân Catherine được Liên minh Thanh Đằng phong tặng, trở thành vị trọng tài thứ 13 của Liên minh Thanh Đằng".

[Gần đây, trụ sở chính của Liên minh Thanh Đằng tại đảo Popolo công bố thông tin chính thức phong tặng phu nhân Catherine vị trí trọng tài, mang danh hiệu "Trật tự sinh mệnh", để biểu dương những đóng góp to lớn của bà trong sự kiện Hoa hồng tháng bảy.

"Người giám sát" ngài Roger Reid cho biết, Liên minh Thanh Đằng sẽ tiếp tục theo dõi tin tức của giáo phái Hoa Hồng...

Được biết, ngài Lancelot đã quyên góp toàn bộ thu nhập từ buổi biểu diễn từ thiện tháng 7 cho các nạn nhân trong sự kiện Hoa hồng tháng bảy, hãy ca ngợi ngài Lancelot luôn thiện lương và chính trực...]

Tờ báo có tên là "Báo Dodo", ghi ngày 30 tháng 7 năm 1228 lịch đại lục Sicily.

Đường Thố lật xem các nội dung khác, ngoài việc biết thêm một số địa danh, không có chỗ nào đáng chú ý khác, cậu hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"

Cận Thừa: "Mùng 1 tháng 9."

Jack bé nhỏ có thói quen ghi ngày tháng, cậu ta tự vẽ ô lịch, mỗi ngày qua đi đều đánh dấu X. Ngày 1 tháng 9 chưa được đánh dấu, thậm chí còn được khoanh tròn bằng bút đỏ, bên cạnh ghi: Ngày Của Hoa.

Ngoài ra, trong phòng không có thông tin hữu ích nào khác, Đường Thố và Cận Thừa không dừng lại thêm nữa, tiến về nhà tiếp theo.

Dì Anna sống cách đó hai con phố, điều kiện sống tốt hơn Jack bé nhỏ một chút, nhưng căn phòng của bà trông chật chội hơn, góc phòng chất đống quần áo cần giặt là. Đủ loại cho nam nữ già trẻ, phần lớn là vải gai thô, cũng có một số bằng vải bông - có lẽ đây là công việc của bà.

Ngay cửa ra vào đã có một đống quần áo giặt dở.

Dù phòng chật chội nhưng mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái là biết vật gì nên để ở đâu.

Đường Thố tìm một vòng, không thu hoạch gì, cuối cùng nhắm đến đống quần áo kia. Nhưng cậu vừa định đưa tay, Cận Thừa đã đưa tới một cây gậy ma pháp, đây là thứ hắn lấy từ căn nhà phép thuật.

Cận Thừa vào những lúc nào đó, sẽ đột nhiên mắc một căn bệnh gọi là "sạch sẽ quá mức".

Đường Thố mặt không cảm xúc nhận lấy gậy ma pháp, dùng nó như cây gậy để lục lọi đống quần áo, lục lục lọ mọ, thật sự tìm được thứ gì đó. "Cộp" một tiếng, một cái huy hiệu rơi ra từ một bộ quần áo nào đó.

Cận Thừa nhặt lên xem rồi nói: "Biểu tượng bán nguyệt, có thể là huy hiệu gia tộc, cũng có thể là vật làm tin gì đó. Tôi thấy vương quốc Nguyệt Ẩn chắc chỉ có mỗi tòa thành nhỏ này, đây hẳn là huy hiệu của hoàng gia hoặc chủ thành. Hơn nữa cậu có phát hiện không, chúng ta đi một đường, ngoài nguyệt quý trắng không thấy loại hoa thứ hai, những bông hồng này nhìn còn có vẻ liên kết với nhau."

Nguyệt quý mọc thành bụi, lan tràn khắp các góc của thành phố. Chúng nở trên cửa sổ tiệm bánh mì, nở trên mái hiên nhà Jack bé nhỏ, quấn quanh tháp, thậm chí lấp đầy các khoảng trống trên tường thành, những dây leo đầy gai góc quấn quýt, rất khó để người ta phân biệt nguồn gốc của chúng, nhưng không nghi ngờ gì - rễ của chúng không ở đây.

Cả vương quốc Nguyệt Ẩn này đều được lát bằng những tảng đá lớn, hầu như không thấy đường đất, nguyệt quý chắc chắn không mọc được từ gạch đá.

"Ý anh là, nguyệt quý có liên quan đến sự kỳ quặc trong thành này?" Đường Thố hỏi.

"Nhiều khả năng là vậy." Cận Thừa vừa nói vừa hái một bông nguyệt quý thò vào từ cửa sổ bị thủng, hơi nhướn mày: "Tôi chỉ tò mò tại sao lại là nguyệt quý, mà không phải hoa hồng thường."

"Hoa hồng?"

"Cậu chưa từng đọc 'Chim họa mi (Dạ Oanh) và hoa hồng' của Oscar Wilde sao? Chiếc nhẫn trên tay cậu còn được gọi là Dạ Oanh."

Tôi là một kẻ mù chữ, cảm ơn.

Đường Thố không thích đọc truyện cổ tích, đó là thiên đường không tưởng trong thế giới bi thảm, quá giả. Nhưng cậu cũng không thích đọc "Những người khốn khổ", quá khổ. Tóm lại là cậu không thích đọc sách.

Còn tế bào văn nghệ của Cận Thừa thì giống như chứng sạch sẽ quá mức của hắn, phát triển ngẫu nhiên.

Mười phút sau, hai người đến nơi ở của vị khách cuối cùng - ông Gilbert.

Ông Gilbert có của ăn của để, ở một biệt thự hai tầng riêng biệt, bên dưới còn đỗ một cỗ xe ngựa. Xe không có ngựa, cửa xe mở, bên trong chất đầy các loại đồ vật, đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi, thậm chí còn có một chồng thư.

Bên ngoài xe cũng còn một rổ đồ, bên cạnh để một cái ghế đẩu. Xem ra, giống như có ai đó đang chuyển đồ lên xe, đồ chưa chuyển xong thì người đã biến mất.

Đường Thố xem thư trước.

Phần lớn là thư nhà, có thư của con đi học xa viết cho cha mẹ, có thư của nhà thám hiểm đi xa viết cho người yêu, có chuyện vụn vặt cũng có chuyện phiêu lưu thú vị, nỗi cay đắng, nỗi nhớ nhung, tình yêu thương, đều ở trong thư.

Lật lật xem xem, Đường Thố thấy thư của dì Anna, là do con trai bà viết.

[Mẹ thân yêu, lại một mùa xuân đến rồi, không biết sức khỏe mẹ có tốt không.

Dù Flange chỉ là một công quốc*, nhưng nơi này rất đẹp, mẹ ạ. Lần trước mẹ lo con không quen được với khí hậu lạnh giá ở đây và tính kiêu ngạo bẩm sinh của người Flange, nhưng mùa xuân nơi đây đầy hoa. Chỉ cần là nơi có hoa nở, thì sẽ không khó khăn lắm đâu.

*lãnh địa của công tước

Con đã tìm được một công việc trả lương theo giờ, giúp sửa đồng hồ cũ trong một tiệm đồng hồ. Ông chủ là một người rất hiền lành, thường chia cho con bánh mì thừa trong nhà, nên mẹ thực sự không cần lo lắng cho con, cũng không cần vì học phí của con mà làm việc quá sức nữa.

Cuối năm ngoái con còn may mắn được gặp ngài Lancelot, ngài ấy vẫn dịu dàng, tốt bụng như vậy, âm nhạc của ngài ấy cũng càng ngày càng tuyệt vời. Ngài ấy có hỏi con về quê hương, còn khích lệ con chăm chỉ vươn lên, con thật sự rất vui, mẹ ạ, ngài ấy vẫn còn nhớ con.

Ca ngợi Ngân Nguyệt.

Nhớ mẹ nhiều.

Đợi năm sau con học thành tài trở về, nhất định sẽ mang cho mẹ một bông hoa đẹp nhất.

Con trai yêu quý nhất của mẹ, Louis]

Gấp thư lại, Đường Thố kìm nén cảm xúc gợn lên trong lòng, mở lá thư tiếp theo. Người nhận thư này lại là một người quen, chủ tiệm bánh mì Cecilia.

[Cecilia thân mến:

Rất xin lỗi đã mãi mới trả lời thư cháu, cháu biết đấy, vương quốc Nguyệt Ẩn và vương quốc Bách Hoa cách nhau núi cao đường xa, chú rất khó chuyển tin tức đầu tiên đến cho cháu.

Về việc cháu nhờ chú, chú chỉ có thể mang nỗi tiếc nuối lớn nhất nói với cháu rằng: ngài Lancelot tạm thời chưa có ý định trở về, ngài ấy vừa nhận lời mời của Liên minh Thanh Đằng, định đến đảo Popolo biểu diễn tác phẩm mới "Tiểu dạ khúc" trong lễ phong tặng của phu nhân Catherine.

Cecilia thân mến, có lẽ chú không nên nói thế này, nhưng cháu nên dùng đôi mắt đẹp như sao kia của cháu nhìn những chàng trai khác, họ yêu cháu tha thiết như vậy, sẵn sàng vì cháu mà hi sinh tất cả.

Chú Sein của cháu]

Cận Thừa cũng đọc thư, trêu chọc: "Xem ra người đẹp Cecilia này cũng là fan hâm mộ thầm lặng của ngài Lancelot."

Nhưng Đường Thố đã bắt đầu để ý đến đảo Popolo và Liên minh Thanh Đằng xuất hiện lần thứ hai. Ngày tháng trên báo là 30 tháng 7, hôm nay là 1 tháng 9, trong thời gian ngắn ngủi một tháng, Lancelot từ vương quốc Bách Hoa đi đến đảo Popolo, đã xảy ra chuyện gì?

Cái chết của nhà thơ, anh ta thực sự đã chết sao?

Hiện tượng kỳ lạ của vương quốc Nguyệt Ẩn lại có quan hệ gì với anh ta?

Nhìn bây giờ, vương quốc Nguyệt Ẩn không nghi ngờ gì là quê hương của Lancelot, nơi này nơi đó đều có dấu vết tồn tại của anh ta. Còn ông Gilbert giàu có xem ra là một người bán hàng rong, ông qua lại giữa vương quốc Nguyệt Ẩn và các nơi khác, mang hàng hóa và thư từ đến cho người ở đây.

Những thứ trong xe ngựa mang các dấu hiệu khác nhau, Đường Thố dựa vào nội dung thư mà phân biệt được một số. Ví dụ như thẻ đánh dấu sách làm từ hoa khô của vương quốc Bách Hoa, ngọc thạch của Rừng Tinh Linh v.v.

Đặt giỏ tre đựng bánh mì vào nhà ông Gilbert, "đinh" một tiếng, nhiệm vụ phụ hoàn thành thuận lợi. Đồng thời còn có thông báo của hệ thống vang lên:

"Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ phụ 'Tiệm bánh mì Cecilia', nhận được phần thưởng một chìa khóa đồng thau."

Đường Thố mở bảng hệ thống, quả nhiên thấy phần thưởng. Cậu lập tức nhìn sang Cận Thừa, Cận Thừa nhún vai với cậu, xem ra phần thưởng này chỉ rơi vào tay Đường Thố - người nắm giữ chiếc nhẫn.

Lúc này hai người đã rời khỏi phía tây đến phía nam, lại chuyển hướng đi về trung tâm tòa thành. Khi Đường Thố quan sát từ tháp, thấy ở trung tâm tòa thành có một cung điện nhỏ phủ đầy nguyệt quý, rất có khả năng Lancelot ở đó.

Nhưng đến nơi, hai người hơi ngớ người.

Cung điện không lớn, không có tường bao, nhưng dây leo chồng chất, quấn quanh cung điện, hoa nở rực rỡ, chắn hết mọi cửa ra vào cửa sổ. Hơn nữa những dây leo đó khắp nơi đều là gai nhọn, hoàn toàn không có chỗ để ra tay.

Cận Thừa ôm tâm lý thử một lần, lấy cung máy ra nhắm vào cổng bắn một mũi tên.

"Vù!" Mũi tên kim loại đâm thủng dây leo, làm bị thương một bông nguyệt quý. Và ngay khi cánh hoa bị xé rách, tất cả dây leo như sống dậy, điên cuồng ùa về phía mũi tên kim loại, giữ chặt nó.

Đường Thố mắt tinh, thấy từ cánh hoa bị rách chảy ra máu đỏ tươi.

"Rắc." Mũi tên kim loại bị dây leo bẻ gãy làm đôi, như yếu ớt không chịu nổi.

"Chạy!" Cận Thừa lập tức quyết đoán, kéo Đường Thố chạy về, tốc độ cực nhanh. Đường Thố chậm hơn hắn nửa giây, nhưng cũng chạy không dám ngoái đầu lại.

Quá đáng sợ.

Tất cả nguyệt quý trong cung điện đều sống dậy, hàng trăm hàng nghìn dây gai góc như roi quất tới, một roi quật xuống, dù không chết cũng bị lột một lớp da.

May duy nhất là nguyệt quý ở những nơi khác đều không động đậy, nếu không tình huống này không thể giải quyết.

"Phập!" Mấy dây leo cùng quất tới, Đường Thố nhanh chóng nhảy qua mái nhà, nhưng vẫn bị đánh trúng vạt áo. Xoẹt một tiếng, vạt áo lập tức bị xé rách.

Cận Thừa kịp thời giúp cậu chặn một đòn, hai người chạy trối chết, cuối cùng cũng thoát hiểm khi chạy ra khỏi phạm vi nghìn mét của cung điện.

Dây leo rút về, những bông hoa trắng tinh lại ôm ấp cung điện, lặng lẽ, như đang nâng niu người yêu đang ngủ.

Đường Thố thở dốc một chút, cũng không quan tâm đến vạt áo rách, trước tiên quan sát xung quanh. Ban đầu họ ở phía tây tòa thành, bây giờ chạy đến phía nam, cấu trúc phía nam giống phía tây, nhìn về phía trước, hình như có một quảng trường nhỏ.

Lúc này mặt trời cuối cùng cũng sắp lặn vào biển cát vàng, trời tối sầm, mặt trăng từ xa đã ló một góc.

"Tạm thời không vào được cung điện rồi, ngay cả mũi tên của tôi cũng bất lực với chúng, có lẽ còn cần tìm vật phẩm thông quan nào đó." Cận Thừa rất rành các mánh khóe trong phó bản, nói xong, ánh mắt quét qua chiếc nhẫn đồng trên ngón tay Đường Thố, nói: "Sao tôi cảm thấy nhẫn của cậu còn thiếu gì đó."

Đường Thố giơ tay lên: "Cái gì?"

Cận Thừa: "Ví dụ như một viên đá quý."

Đường Thố nhìn kỹ, chỗ khắc hoa văn kia quả thật trông như đang trống cái gì đó, nhưng nếu thật sự có đá quý thì cũng chỉ là một hạt rất nhỏ, biết đi đâu mà tìm?

Cậu không kìm được nhìn lên mặt trăng, kỹ năng khắc trên nhẫn gọi là "Nguyệt Quang Triều Tịch", không biết có quan hệ gì với ánh trăng thật không. Trong thành phố Vĩnh Dạ không có mặt trăng, nếu muốn kiểm chứng, chỉ có thể ở trong phó bản.

Có lẽ dùng Nguyệt Quang Triều Tịch phá tan cổng cung điện?

Không, làm vậy hệ số nguy hiểm quá cao.

Đường Thố tạm thời từ bỏ ý nghĩ này, hai người đi dọc theo đường phố tiếp tục tiến lên, đi đến quảng trường nhỏ.

Quảng trường thật sự rất nhỏ, đường kính chỉ khoảng mười mét, nhưng trên quảng trường này dựng một bức tượng đồng - một người đàn ông trẻ tuổi ôm đàn hạc nhỏ, ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt hát.

Đường Thố hiếm khi thấy tượng ngồi dưới đất, người đàn ông mặc áo sơ mi, áo gi-lê kết hợp với ủng cao, thắt lưng đeo dao găm, đầu đội mũ fedora vành bên được cuộn lên, trên mũ cài một chiếc lông vũ đẹp đẽ, tóc vén sau tai, để lộ một gương mặt đẹp trai nhìn nghiêng.

Anh ta đang cười, bên chân có một con bồ câu trắng đậu, trước mặt chất đầy hoa tươi - dĩ nhiên, những thứ này đều làm bằng đồng.

Cận Thừa ngồi xổm xuống trước tượng đồng, nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay phải của anh ta. Bức tượng phục dựng chiếc nhẫn rất tốt, và trên chiếc nhẫn này, chỗ hoa văn quả nhiên có một viên đá quý rất nhỏ.

Ngoài điều này, ở ngực bức tượng còn có một lỗ khóa. Đường Thố thử chìa khóa của Cecilia nhưng không khớp.

Tuy nhiên điểm thu hút sự chú ý của Cận Thừa không phải những thứ này, bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra một số chuyện cũ: "Đàn hạc Ireland, tôi nhớ buổi lửa trại đầu tiên khi cậu vào doanh tôi đã chơi bài này, tất cả mọi người đều nịnh huấn luyện viên, chỉ có cậu không có mặt, cậu đi đâu vậy?"

Đường Thố không muốn nói thực ra cậu đã nghe thấy, chỉ là cậu ngồi ở góc, Cận Thừa không thấy. Các huấn luyện viên khác nhiều lắm thổi kèn harmonica, chỉ có Cận Thừa ôm đàn hạc độc chiếm sân khấu, không cho ai khác có cơ hội tỏa sáng.

"Đi vệ sinh."

"Chậc."

Nếu nói Cận Thừa có điều gì không hài lòng với học trò này, thì đó là cậu không có chút tế bào nghệ thuật nào, quá phá hỏng không khí.

Đường Thố không muốn nói nhiều về chủ đề này, chuyển sang: "Giếng Thời Gian."

Cận Thừa hiểu ý: "Ma pháp thời gian?"

Đường Thố: "Trong nhiệm vụ phụ nói, hôm nay là Ngày Của Hoa, nên Cecilia phải đi lấy nước ở Giếng Thời Gian. Thời gian trong vương quốc Nguyệt Ẩn này như đã dừng lại, mãi mãi dừng ở ngày Ngày Của Hoa này, và những gì để lại đều là đồ vật vô tri."

Cận Thừa: "Trừ những bông nguyệt quý quái dị kia."

Trong cả tòa thành, hay nói đúng hơn là cả vương quốc này, ngoài nguyệt quý ra, không có một sinh vật nào. Thậm chí không có cả cây.

Hoa cần phải bám rễ vào đất, cần phải có nguồn nước nuôi dưỡng, nếu nguyệt quý được tưới bằng nước từ Giếng Thời Gian đó, và nếu Giếng Thời Gian chứa ma pháp thời gian, mọi thứ đều có thể giải thích được.

Vấn đề là - Giếng Thời Gian này ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro