Chương 15

"Chú hai?" Bùi Tương Thần nhận điện thoại, nghe một lát rồi hứng thú nhướng mày, "Chuyện xảy ra khi nào?"

Hắn co ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Văn Thư Ngọc vô thức liếc nhìn hắn. Anh đã đi theo Bùi Tương Thần một thời gian, biết đây là động tác vô thức khi tâm trạng hắn vui vẻ.

"Đi đêm nhiều tất có ngày gặp ma, đó là số phận của hắn thôi. Dù sao cũng không phải người của cháu ra tay..." Bùi Tương Thần khẽ cười, "Biết rồi, chú hai... Cứ để người tiếp tục theo dõi đi."

Văn Thư Ngọc bưng đĩa tôm đã bóc sẵn đặt trước mặt Bùi Tương Thần.

Bùi Tương Thần cầm điện thoại, có vẻ đang suy tư, bỗng nhiên hỏi: "Thằng chó Đào Uy dạo này còn gây chuyện với cậu không?"

"Có chứ." Giọng điệu của Văn Thư Ngọc rất bình thản, giống hệt hôm đó khi anh đứng yên làm bia cho quả táo, "Hôm nay hắn còn phá xe đạp của tôi. Tôi sợ bọn họ lại chặn đường, nên cố ý chọn một tuyến đường vòng xa hơn để chạy về. Sao thế?"

Bùi Tương Thần hừ lạnh một tiếng: "Nghe nói hôm nay thằng nhãi đó bị đánh, lại còn đổ cho tôi. Người nhà hắn tìm đến chú hai. Chú hai mắng thẳng vào mặt họ, nói nếu thật sự là tôi làm, thì chuyện này đã lan truyền khắp cả nước rồi, tôi chẳng bao giờ chối. Bảo họ tự đi tìm thủ phạm đi."

Thực tế, những gì Đào Uy phải chịu còn thảm hơn "bị đánh" gấp trăm lần.

Vì sợ tổ bảo an báo cáo lại với bề trên, trước khi vào rừng, Đào Uy đã cố ý ra lệnh cho bọn họ chờ bên ngoài.

Đám vệ sĩ chờ hơn nửa tiếng vẫn không thấy người bên trong bước ra, không nhịn được bèn vào trong kiểm tra, rồi chứng kiến một cảnh tượng kỳ dị đến khó tin.

Đào Uy bị trói tay trói chân, treo lơ lửng trên cây bằng một sợi dây thừng to, trông chẳng khác nào một con tôm luộc cuộn tròn.

Nhưng khi lại gần hơn, họ mới phát hiện thứ treo gã lên không phải dây thừng—mà là quần của gã.

Mà một khi quần đã biến thành dây trói, thì đương nhiên, Đào Uy chỉ còn cách lủng lẳng giữa không trung... trong trạng thái trần như nhộng.

Những con muỗi cái đói bụng trong buổi chiều tà thi nhau tụ tập, gọi cả bầy đàn đến mở tiệc trên tấm thân trần trụi của gã!

Đám vệ sĩ sợ đến tái mặt, lập tức lao đến, rút dao định cắt đứt sợi "dây trói".

Không ngờ Đào Uy phản ứng dữ dội bất ngờ. Miệng gã bị nhét chặt, không thể nói nên lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, mắt trợn trừng đầy tuyệt vọng.

Đội trưởng bảo vệ thấy vậy, cảm thấy có gì đó không ổn, vội ra lệnh dừng lại, trước tiên rút chiếc tất thối và quần lót nhét trong miệng Đào Uy ra.

Gã thở hồng hộc như cái ống bễ rách, nói năng lộn xộn: "Kim... kim! Rút... rút ra!"

Đám vệ sĩ nhìn nhau ngơ ngác.

Mặt Đào Uy đỏ bừng như gan lợn, nghiến răng gầm lên: "ĐM! Đít tao bị cắm một cái kim, tụi bây mù hết rồi hả?!"

Gã không bị treo quá cao, mông chỉ cách mặt đất tầm hơn chục centimet. Đám vệ sĩ đồng loạt cúi xuống kiểm tra, quả nhiên phát hiện ngay vị trí mà gã chỉ—một cây kim tiêm vẫn còn găm vào da, bên trong ống tiêm còn chứa thứ chất lỏng màu vàng óng.

Đội trưởng bảo vệ lập tức toát mồ hôi lạnh.

Nếu lúc nãy thả Đào Uy xuống ngay lập tức, ống tiêm này rất có thể sẽ chịu áp lực, khiến chất lỏng bên trong bị tiêm vào cơ thể gã. Hậu quả đó thực sự không thể tưởng tượng nổi.

____________________________________________

"Hắn bị đánh à?" Văn Thư Ngọc ngạc nhiên. "Ai làm?"

"Ai mà biết hắn đắc tội với vị thần tiên nào chứ?" Bùi Tương Thần cười hả hê. "Chỉ với cái kiểu làm trò bẩn thỉu của hắn, suốt ngày gây thù chuốc oán, bị người ta trùm bao tải lôi ra rừng nhỏ đập cho một trận cũng là chuyện sớm muộn thôi. Có gì đáng ngạc nhiên đâu?"

___________________________________________________

"Là Bùi Tương Thần! Nhất định là hắn!" Đào Uy nghiến răng nghiến lợi. "Đây là cái bẫy do hắn giăng ra! Bên cạnh hắn chắc chắn có một tay chân thân tín có bản lĩnh không tệ, chính tên đó đã ra tay!"

___________________________________________

"Nhưng hắn nghi ngờ là nhà chúng ta à?" Văn Thư Ngọc hỏi, vừa dọn dẹp bàn ăn.

"Không có chứng cứ, nếu không nhà họ Đào đã chẳng chỉ đơn giản là đến hỏi một câu." Bùi Tương Thần đứng dậy rời khỏi phòng ăn. "Nhưng nhìn phản ứng lần này, tôi đoán chắc hắn bị chỉnh thê thảm lắm. Đáng tiếc là tôi không có mặt ở hiện trường!"

Văn Thư Ngọc khẽ cười không thành tiếng, bưng đĩa trái cây từ bếp ra, hướng về phía phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro