Chương 61

Chương 61: Chăm sóc bạn cùng phòng xinh đẹp của tôi (61)

Giết gà dọa khỉ, không ai dám tái phạm. Nếu không, lượng máu đổ ra trong thương hội này sẽ còn nhiều hơn bây giờ gấp bội, cũng không thể có một cuộc cạnh tranh ôn hòa như hiện tại.

Người phụ trách căn cứ thứ mười bảy và Bồ Dao đã thống nhất phương thức cung cấp nhân sự, sau khi nhận được vật tư liền sớm rời khỏi hội trường.

Số lượng lớn vật tư lần này vừa hay giải quyết được tình trạng cấp bách của anh ta. Cả nhóm người đang chờ anh ta quay về cứu mạng, anh ta cần nhanh chóng trở về phân phát vật tư, đồng thời sắp xếp đội ngũ kỹ thuật viên đến Thiên Quốc càng sớm càng tốt.

Cuộc giao dịch quy tụ các thế lực lớn lần này lại có thể bắt đầu và kết thúc trong hòa bình theo một cách khó tin như vậy.

Thậm chí, ai nấy đều cười tươi rạng rỡ, cảm thấy kết quả này thực sự rất tốt.

Không chỉ vậy, họ còn nhận được lời hứa từ Thiên Quốc, thỏa thuận thời gian cho lần giao dịch tiếp theo.

Lượng lớn vật tư tràn vào thị trường, chỉ cần Thiên Quốc không bị cạn nguồn cung, đảm bảo cho người dân không bị đói không còn là vấn đề. Giờ đây, ít nhất mỗi người bình thường đều có thể ăn một bữa mỗi ngày.

...

Thương hội đã kết thúc, nhưng vẫn còn mấy vị lãnh đạo căn cứ chần chừ nán lại, muốn nói chuyện với Bồ Dao. Họ đi theo cậu đến tận cửa ra, lúc này Bồ Dao bất chợt dừng bước.

Bởi vì cậu nhìn thấy Lục Hành.

Vì đi cùng Lục Hành mà Ôn Yến lỡ mất thương hội lần này.

Đến tận cửa nhưng vẫn bị chặn lại không cho vào. Lúc này thương hội đã tan, anh ta tình cờ trông thấy Bồ Dao, liền vẫy tay gọi lớn:

"Dao Dao! Anh ở đây! Vừa rồi anh nghe thấy em nói chuyện với mấy lãnh đạo căn cứ khác, ngầu kinh luôn! Dao Dao nhà ta lợi hại ghê!"

Anh ta hô toáng lên, khiến Bồ Dao có chút ngại ngùng. Khi quay sang nhìn, cậu liền bắt gặp cả Lục Hành cũng đứng bên cạnh Ôn Yến.

Nghiêm Luân có phần căng thẳng, hắn tiến lại gần Bồ Dao hơn.

Cúi đầu nhìn bàn tay xinh đẹp của Bồ Dao, không chút nghĩ ngợi liền nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

Lục Hành đứng đối diện nhìn thấy hành động này, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng vẫn tiếp tục trò chuyện với Ôn Yến.

"Ôn thiếu quen biết em ấy sao?"

Ôn Yến cười tít mắt: "Đương nhiên rồi, Dao Dao là vị hôn thê của tôi, do bố mẹ hai bên định sẵn."

Sắc mặt Lục Hành lập tức tối sầm lại, giọng trầm xuống:

"Tôi chưa từng nghe em ấy nhắc đến chuyện này."

Vị hôn thê?

Hừ.

Ôn Yến vừa định phản bác: "Anh là ai chứ? Chuyện của Dao Dao nhà tôi liên quan gì đến anh?"

Nhưng đúng lúc này, Bồ Dao đã tiến đến gần, chào hỏi hai người.

"Anh họ, học trưởng."

Bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ. Vẫn là Ôn Yến phá vỡ sự im lặng trước, bởi vì anh ta nhìn thấy Nghiêm Luân đang nắm tay Bồ Dao, lập tức nổi đóa:

"Tên kia, buông tay ngay! Ai cho cậu  nắm tay Dao Dao của tôi hả?"

Lục Hành vẫn luôn chăm chú nhìn Bồ Dao bằng đôi mắt dài hẹp của mình.

"Dao Dao, dạo này sống tốt chứ?"

Từ lâu anh đã nghe nói nhà họ Ôn cung cấp một lượng lớn vật tư, nhưng không ngờ người làm việc này lại chính là Bồ Dao.

Con dao ngắn được chế tạo từ kim loại bổn mệnh của anh đã tặng cho Bồ Dao, chỉ cần cậu mang theo nó bên người, anh có thể xác định vị trí.

Nhưng giờ đây xem ra, con dao ấy có lẽ đã bị cậu vứt xó nào đó, phủ đầy bụi, và tọa độ hắn định vị suốt thời gian qua đều là sai lệch.

Hôm nay, khi anh nhìn thấy Bồ Dao ngồi trên vị trí chủ trì, bình thản trò chuyện với mọi người, dáng vẻ tự tin, rực rỡ và xinh đẹp vô cùng chói mắt.

Dù là thiếu niên xinh đẹp năm xưa bị xác sống giam cầm trong ký túc xá, hay là hiện tại, giữa một nhóm cường giả nhưng vẫn bình thản như một vì sao lấp lánh trên cao - cậu đều sở hữu một sức hút khiến người ta phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cậu thật sự quá đẹp.

Không chỉ là ngoại hình, mà còn là linh hồn phát ra một thứ sức mạnh dịu dàng, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ—đẹp đến mức khiến người ta vừa muốn mơ ước , vừa muốn chiếm hữu.

Bồ Dao gượng cười:

"Cũng ổn."

Lục Hành khẽ cúi đầu, lặng lẽ nhìn sâu vào mắt Bồ Dao, giọng nói nhẹ nhàng:

"Lá gan cũng lớn thật, dám mang theo nhiều xác sống như vậy."

Bồ Dao lập tức cảm thấy da đầu tê rần, sợ rằng Lục Hành sẽ rêu rao khắp nơi. Lúc này, vẫn còn nhiều dị năng giả chưa rời đi, nếu xảy ra xung đột, chắc chắn sẽ là một trận đổ máu."

Lục Hành khẽ cười:

"Đừng căng thẳng, anh sẽ không nói với ai đâu."

Ôn Yến ngơ ngác:

"Hả? Xác sống gì cơ?"

Nhưng dường như Lục Hành chẳng thèm nghe anh ta nói, ánh mắt vẫn dán chặt lên Bồ Dao, anh hơi cúi đầu, đến gần hơn một chút.

"Em thích xác sống đến vậy sao?"

"Biến thành xác sống là được, phải không?"

Bồ Dao bị câu nói này làm cho mơ hồ, không biết trả lời thế nào.

Nhưng Lục Hành vẫn tiếp tục hỏi:

"Dao Dao, lần tới khi nào chúng ta gặp lại nhau?"

Mọi người rời đi, Lục Hành cũng khởi hành quay về thành phố A.

Bên cạnh hắn là một dị năng giả cấp năm, người này nhíu mày khó hiểu:

"Bác sĩ Lục cứ thế mà về sao? Khu vực này có rất nhiều xác sống, rất thích hợp cho nghiên cứu, tiêu diệt hết bọn chúng cũng chỉ còn là vấn đề thời gian."

Lục Hành thở dài một hơi:

"Trở về đi."

Người kia càng nhíu mày chặt hơn:

"Lúc nãy trong hội trường, tôi rõ ràng phát hiện có một xác sống trà trộn vào, tại sao ngài không cho tôi lên tiếng?"

Lục Hành thản nhiên đáp:

"Người của Thiên Quốc, ngoại trừ Bồ Dao, tất cả đều là xác sống. Cậu tính báo động kiểu gì?"

"Cái gì!!"

Lục Hành khẽ cười:

"Cậu nghĩ chỉ có mình cậu phát hiện ra sao?"

Dao Dao bảo bối của anh, đúng là lợi hại.

Bây giờ, dù có người nhận ra đám xác sống này, cũng chẳng ai dám vạch trần, vì vật tư nằm trong tay em ấy. Họ chỉ có thể tự thôi miên bản thân để chấp nhận thực tế này.

Chẳng bao lâu nữa, những xác sống có trí tuệ cao này cũng sẽ được con người công nhận thôi.

Thời đại này... sắp thay đổi rồi.

—---------------

Mấy năm sau, cuối cùng cũng có người vạch trần sự thật rằng toàn bộ cư dân của Thiên Quốc đều là thây ma!

Nhưng vào thời điểm đó, quy mô của Thiên Quốc đã có thể được coi là một thế lực khổng lồ.

Tin tức này giống như một tiếng sấm vang trời, khiến cả thế giới chấn động không yên.

Thế nhưng, sau khi tin tức bùng nổ, không hề có ai lập tức tập hợp lực lượng để tiêu diệt họ, mà ai nấy đều có toan tính riêng.

"Thiên Quốc cung cấp vật tư ổn định, tất cả trái cây, rau củ, lương thực chúng ta ăn đều do thây ma trồng, giá rẻ hơn hẳn so với hàng của đồng loại chúng ta. Giao dịch với thây ma có chết được đâu? Ngược lại, còn bị chính con người hại nhiều hơn!"

"Giờ đây, số lượng thây ma ngày càng giảm, chỉ còn một số lang thang bên ngoài. Chúng lại trở thành nguồn cung cấp tinh hạch năng lượng. Cá nhân tôi thấy, sự ra đời của Thiên Quốc quả thực có công lao không nhỏ. Mọi người thử nhìn xem hiện tại, có được sự phát triển hòa bình như ngày hôm nay, chẳng lẽ không phải nhờ vào Thiên Quốc sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro