- Phần 1 -
" Hôm nay thế nào lại về trễ như vậy? Em đã đi đâu?" Duẫn Hạo đen mặt, nhìn người mới vừa bước vào cửa, một thân toàn mùi rượu là Kim Tại Trung.
"Em uống rượu sao? Đã uống cùng ai?" Vì say rượu nên tinh thần Tại Trung giống như trẻ con, cứ cười khúc khích. Tiến lại phía trước ôm lấy thắt lưng Duẫn Hạo, Tại Trung ngẩng đầu lên híp mắt, tỏ vẻ làm nũng mà nói
"Duẫn Hạo, anh mất hứng?"
Nhìn Kim Tại Trung ba giờ sáng mới về tới nhà, trên người còn toàn mùi rượu, bản thân anh có thể vui vẻ sao?
Khuôn mặt Tại Trung đỏ ửng, đôi môi phấn hồng sáng bóng khép hờ. Điểm chết người chính là cậu hay có thói quen dùng đầu lưỡi của mình liếm liếm môi một cách mờ ám. Đặc biệt vào lúc này, khiến cho người khác không thể ngừng việc tưởng tượng vô hạn.
Yêu tinh, đích thị là một tiểu yêu tinh.
Nhưng yêu tinh này, không biết có bao nhiêu hình dạng mà làm cho anh có mấy ý nghĩ kỳ quái. Cũng không biết yêu tinh này cùng người nào, là nam nhân hay nữ nhân bên ngoài uống rượu đến giờ này mới về. Chịu đựng, chính là muốn tìm cách đem yêu tinh này mà nuốt thẳng vào trong bụng, cho nên liền đẩy Tại Trung ra.
Cái đẩy đó khiến cho Tại Trung vốn không có chỗ dựa, thoáng cái liền ngã ngồi trên mặt đất. Sàn nhà lạnh băng không khỏi khiến Tại Trung rùng mình một cái. Cậu ngẩng đầu lên một lần nữa, cười lạnh nhìn Duẫn Hạo.
" Không phải chỉ là trở về muộn sao? Anh có cần phải như vậy không?"
Tại Trung vẫn vậy ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, lại không có ý định đứng lên, tiếp tục nhìn thẳng vào Duẫn Hạo.
" Anh đừng nói với em, biểu hiện hiện tại của anh là ghen tuông a? Em cùng người nào ra ngoài, không cần phải…
nhất nhất đều báo cáo cho anh. Cái gì cũng không biết, rồi lại như người ăn giấm chua, anh có đúng hay không cảm thấy quá nhàm chán?"
Duẫn Hạo căn bản không có nghĩ sẽ đem Tại Trung đẩy xuống đất, vốn định tiến tới dìu cậu đứng dậy nhưng lại chứng kiến Tại Trung lạnh lùng càu nhàu cùng nhạo báng như vậy, tâm liền ngạnh lên.
Ghen? Không sai, chính bản thân hay ăn giấm chua như vậy đấy, thế nào?
Vốn định nhân lúc Xương Mân, Tuấn Tú cùng Hữu Thiên không có ở đây, hắn sẽ cùng Tại Trung có thế giới riêng cho cả hai. Nhưng ý nghĩ đó lại vì việc về trễ của Tại Trung mà tan biến.
Đi đến trước mặt Tại Trung, Duẫn Hạo kéo cổ áo sơmi của cậu lên, không để ý tới việc cậu phản kháng, liền đem cậu đến chỗ tấm gương thật to trong phòng khách, bắt cậu phải nhìn hình ảnh chính mình trong gương.
"Nhìn bộ dạng của em bây giờ đi, còn cả vẻ mặt đó nữa. Em đừng nói với anh, em hiện tại thanh khiết ra sao."
Gương mặt của Tại Trung trong gương vẫn đỏ ửng lên mất tự nhiên, áo sơmi vì bị lực lớn của Duẫn Hạo kéo đi nên mất mấy cái khuy. Cổ áo cũng bị mở rộng ra, khiến cho hai điểm phấn hồng trên cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện.Trên thân thể trắng muốt, còn có thể thấy mấy vết tích nhàn nhạt vì mấy ngày trước cùng Duẫn Hạo thân thiết mà lưu lại. Đối với bản thân mình như vậy, Tại Trung xấu hổ không ngớt.Cuối cùng, so với khi toàn thân lỏa thể, lại càng không dám nhìn thẳng thân thể của chính mình.
Chuyển tầm mắt từ trên người mình qua đối mặt với Duẫn Hạo, Tại Trung không rõ ưu tư trong mắt anh. Là anh ghét việc cậu về trễ, là anh ghét bộ dạng hiện tại của cậu hay là vì không biết cậu cùng ai ra ngoài?
"Nói, em cùng ai ra ngoài? " Duẫn Hạo đem lưng Tại Trung xoay về trước mặt mình, lạnh lùng hỏi.
"Không cần phải…nói cho anh."
" Không cần phải…? Anh ngược lại sẽ cho em xem xem anh có quyền được biết hay không."
Lời Tại Trung nói đã chọc giận Duẫn Hạo, hắn rất ghét chuyện nói quyền lợi như vậy. Hai người ở cùng một chỗ vốn là: nếu em muốn, anh sẽ sẵn lòng. Nhưng nghe trong lời nói của Tại Trung có vẻ như chính anh không có quyền hạn gì, Duẫn Hạo càng lúc càng phát cáu lên.
Hai người bí mật gặp gỡ, thậm chí ngay cả thân mật cũng phải lén lút.Tình cảm lưu luyến của bọn họ tất nhiên sẽ khó được người khác tán thành.
Dù vậy, hai người trong những lúc không có ai vẫn luôn liên tục nói 'Anh yêu em/ Em yêu anh', cử chỉ thân mật cũng không biết ít nhiều bao nhiêu. Cả Duẫn Hạo và Tại Trung đều biết rằng tình cảm của mình dành cho đối phương nhiều đến nỗi không thể chối bỏ được. Cho nên, hai người tận lực không để cho đối phương phải gánh vác, không cho đối phương quá nhiều trách nhiệm.
Nhưng ngày hôm nay, Duẫn Hạo lại làm ầm lên chuyện quyền hạn của mình.
Quần áo của Tại Trung đã bị xé hỏng, Duẫn Hạo liền nắm lấy tay Tại Trung, ném cậu lên trên sofa.
Từ trước đến nay, trong số mọi người, Duẫn Hạo vẫn là người khỏe nhất. Nhưng cũng vì cái khí lực này khiến cho cổ tay trắng nõn của Tại Trung hiện lên mấy vết trầy đỏ đỏ.
Kéo quần áo Tại Trung xuống, Duẫn Hạo đưa tay cậu ra sau dùng y phục trói lại. Tay bị kẹp ra phía sau người rất đau, khiến Tại Trung dù có say rượu cũng tỉnh táo lại đôi chút, mắt lườm lườm nam nhân trước mặt. Hai chân vẫn còn tự do nên cứ liên tục đạp giãy, ngăn cản không cho Duẫn Hạo tới gần.
"Hành động này của em là yêu thương nhung nhớ hay là muốn từ chối tiếp đón dục vọng?" Cầm lấy chân Tại Trung, nhìn cậu liên tục giãy dụa trên sofa, Duẫn Hạo cười khẩy.
"Hay là em bên ngoài cũng có loại biểu tình này với nam nhân khác?"
Lời Duẫn Hạo nói khiến Tại Trung liền nổi dậy phản kháng càng mãnh liệt, trong miệng không ngừng la hét
"Hỗn đản, buông!"
Buông ra?
Làm sao có thể!
"Em không phải nói anh không có quyền hạn sao? Hiện tại anh sẽ cho em thấy anh thực sự có đúng hay không không có quyền hạn."
Dùng thân thể ngăn chặn Tại Trung, tay phải cởi dây lưng trên cái eo nhỏ của cậu, Duẫn Hạo không thèm để ý đến thanh âm chửi bới bên tai. Cuối cùng, quần dài cùng dây lưng của cậu đều bị kéo xuống dưới.
Cảm nhận trên người không mặc quần áo khiến Tại Trung thấy không thoải mái. Tuy rằng trước đây đã cùng Duẫn Hạo làm rất nhiều lần, nhưng cậu bây giờ lại cảm thấy khó chịu.Nghiêng người cuộn lại thân thể của mình, Tại Trung nguyên bản muốn tránh ánh mắt của Duẫn Hạo, xoay người nhìn thẳng vào góc phòng tối.Thân thể Tại Trung rất trắng, làn da trắng muốt ấy lại càng nổi bật hơn dưới ánh đèn mập mờ. Duẫn Hạo mê luyến thân thể Tại Trung, cũng mê luyến cả ánh mắt mê ly của cậu lúc đạt đến cao trào.
Và cũng vì đắm chìm vào tình yêu với nam nhân này, nên mọi hình dạng biểu cảm của cậu đều khiến cho Duẫn Hạo say mê.
Tách hai chân Tại Trung ra, Duẫn Hạo đem thân mình đứng giữa hai chân cậu. Xoay đầu cậu lại để cậu nhìn thẳng vào mắt mình, Duẫn Hạo lên tiếng.
"Rốt cuộc là em cùng ai ra ngoài?"
Tại Trung không nói tiếng nào. Dù bị ép buộc phải nhìn thẳng Duẫn Hạo, nhưng trong mắt cậu vẫn hiện lên tính ngang ngược như cũ.
Đúng! Đây mới là Kim Tại Trung, là Kim Tại Trung mà Trịnh Duẫn Hạo yêu. Duẫn Hạo yêu thích Tại Trung, cũng chính là vì yêu thích sự ngang ngược của cậu. Nhưng hiên tại, sự ngang ngược này, vào lúc này đây lại dùng ở chính trên người hắn.
"Không nói có phải không?" Duẫn Hạo cười lạnh nhìn Tại Trung, nghĩ thầm: 'Em không nói thì đừng trách anh dã man. Anh luôn luôn có biện pháp bắt em phải nói ra.'
Cởi khóa quần của chính mình, Duẫn Hạo lấy ra phân thân cương lên vì hành động yêu mị vô thức của Tại Trung lúc nãy, bắt đầu ma sát khắp nơi vào đùi trong của cậu.
Làn da mịn màng, bởi vì ma sát gần như thô lỗ của Duẫn Hạo mà biến hồng. Động tác của anh mặc thô bạo nhưng lại làm cho vị trí mẫn cảm của cậu bị kích thích, bất giác liền cau mày phát ra thanh âm thở gấp nhè nhẹ.
Nếu chỉ riêng ma sát thì vô pháp có thể làm Duẫn Hạo hoàn toàn cương cứng. Nhưng khuôn mặt phiếm hồng của Tại Trung, thanh âm hổn hển thở gấp của cậu, cái miệng nhỏ nhắn khép hờ, biểu tình kiềm chế lại chính là chất phụ gia làm tăng ham muốn dục vọng trong Duẫn Hạo.
Khi phần thân dưới hoàn toàn cương lên, Duẫn Hạo lần thứ hai bắt đầu hỏi Tại Trung về vấn đề trước đó, nhưng cái anh nhận được cũng chỉ là câu trả lời im lặng.
Vỗ vỗ vào chân Tại Trung, thanh âm vang lên khiến cho căn phòng yên tĩnh trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.
"Anh muốn xem, ở đây ngoại trừ anh ra, còn có ai khác tiến vào hay không."
Vừa nói, Duẫn Hạo vừa đem hai ngón tay luồn vào hậu huyệt của Tại Trung, liên tục khuấy động nội bích. Nội bích khô khốc thình lình bị tấn công liền đau nhức khiến Tại Trung khẽ nhăn mặt. Hai ngón tay liền biến thành bốn, động chạm vào bên trong hậu huyệt càng lúc càng sâu.
Mãi cho đến khi Duẫn Hạo xác nhận, bên trong thân thể Tại Trung không có vết tích của người khác mới lấy ngón tay bên trong thân thể cậu ra.
Sự kiểm tra đó của Duẫn Hạo khiến Tại Trung cảm thấy nhục nhã vô cùng.Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc Duẫn Hạo không tin mình. Cậu là ai? Là người sẽ tùy tiện cùng người khác lên giường sao? Với ý nghĩ như vậy, Tại Trung liền cảm thấy khổ sở đau lòng.
Duẫn Hạo đem phân thân đã đứng dậy của mình, nhắm vào ngay tiểu huyệt phía sau của cậu mà toàn bộ tiến vào sâu bên trong.
Tại Trung nguyên lai ánh mắt đã mang vẻ không chịu khuất phục nhưng lần này lại cảm thấy hoảng loạn, liền hét lớn.
" Trịnh Duẫn Hạo, anh muốn làm thì phải mang mũ vào."
Hai người từ trước đến nay, mỗi lần làm chuyện đó đều mang áo mưa để đảm bảo. Nhưng hiện tại, Duẫn Hạo không biết điên ra sao, cư nhiên không mang áo mưa, trực tiếp tiến vào bên trong. Điều này khiến cho Tại Trung không thể tiếp tục trầm mặc.
" Vậy em có nói hay không?" Uy hiếp Tại Trung đang hoảng hốt rối loạn, Duẫn Hạo chờ câu trả lời của cậu.
".........."
"Em nói. "
Tốt, cuối cùng chú dê con cũng đã thỏa hiệp.
"Là ai?"
"Eru…"
"Eru?"
Khuôn mặt Duẫn Hạo càng lúc càng tối màu hơn.
Trịnh Duẫn Hạo nào đâu phải người mù. Ở lễ trao giải thưởng lần trước, Eru ôm Tại Trung vào lồng ngực, bắt chước theo động tác ‘chính – phản hợp lại’. Eru luôn nhất nhất muốn ôm Tại Trung, ý nghĩ đó Duẫn Hạo trong mắt đều nhìn ra. Nhiều lần anh nói cậu hãy tránh xa Eru một chút, nhưng Tại Trung này đã đem lời nói của anh như thổi mây bay.
Nhìn bộ dạng của cậu bây giờ, khuôn mặt ửng hồng, mí mắt ướt át, môi nhỏ phấn hồng nửa khép hờ. Yêu tinh này là cố ý không biết hay thật sự không biết, nam nhân như vậy có bao nhiêu nguy hiểm. Tuy rằng không phải ai ai đối với đồng tính cũng đều cảm thấy hứng thú, nhưng không thể nói như vậy đối với sự yêu mị quá lớn phát ra từ cậu. Nếu như đem Eru đổi lại là mình, sợ rằng chính mình sẽ sớm không thể chịu đựng nổi, căn bản không cho Tại Trung đi tới rồi lại trở về dễ dàng như vậy.
"Là Eru a~"Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng, vẫn duy trì động tác đi tới.
Đem thân dưới lần thứ hai nhắm ngay vào tiểu huyệt của Tại Trung, hoàn toàn không để ý nó khô khốc như thế nào, một mực tiến thẳng vào bên trong.
"Anh hẳn là đã nói qua với em đừng quá thân thiết với tên Eru kia, em đem lời nói của anh đi đâu rồi a?"
"Trịnh Duẫn Hạo, anh điên rồi!"
Tại Trung mở mắt thật to, không thể tin được Duẫn Hạo cư nhiên lấy điều đó ra để phản kháng. Cậu hét to lên, yêu cầu Duẫn Hạo phải ly khai thân thể của mình. Nhưng Duẫn Hạo hình như không có để ý, vẫn đem phân thân cực đại thẳng tiến vào tiểu huyệt dưới thân.
Đau..đau quá, thân thể như bị xé rách. Tiểu huyệt không có được bôi trơn qua, lại bị Duẫn Hạo thô lỗ đối xử. Nỗi thống khổ như vậy, là do nhiều lần quan hệ trước kia, Tại Trung chưa bao giờ trải nghiệm qua sự tiếp cận thô bạo của Duẫn Hạo. Cậu nghĩ có đúng hay không bản thân mình sẽ bị anh phá nát. Cảm giác không dùng mũ mới là cảm giác chân thật nhất của Duẫn Hạo.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người làm tình mà không có vật ngăn cách, rất dễ chịu. Thân dưới vận động ra vào ở mật huyệt của Tại Trung, Duẫn Hạo đem hai chân cậu vắt cong lại, mỗi lần lại tiến vào một chút, đem linh hồn của chính mình đánh bay.
" Đau… Đau quá…"
Tại Trung đau đớn thống khổ kêu to, yêu cầu Duẫn Hạo dừng lại. Nhưng anh dường như không có nghe thấy, chỉ khép hờ hai mắt mà hưởng thụ. Tâm tình Tại Trung bắt đầu khổ sở, chính mình kêu đau mà Duẫn Hạo cũng không để ý sao? Lẽ nào loại quan hệ dục vọng này khiến cho anh thoải mái?
"Dừng…dừng lại…" Tại Trung đã không còn khí lực mà hô to, chỉ có thể lẩm bẩm hô dừng.
Thân thể theo thói quen nhiều lần làm chuyện đó cùng Duẫn Hạo bắt đầu chậm rãi nổi lên cảm giác. Đáng ghét, loại cảm giác này thật sự rất đáng ghét. Rõ ràng là cậu bị ép buộc làm loại chuyện này, nhưng vì sao thân thể đối với Duẫn Hạo lại nổi lên phản ứng.
Phải chăng chính mình là kẻ đê tiện vẫn chịu được ngược cuồng? Rành rành bị Duẫn Hạo đối đãi thô bạo, nhưng tại sao thân dưới lại dần dần cương lên?
" Ân…ân…Dừng…" Tại Trung không theo kịp nhịp đẩy của Duẫn Hạo, chỉ biết nương thân thể mình theo từng làn sóng tấn công dữ dội của anh.
Đem Tại Trung từ trên sofa kéo lại, phân thân vẫn như cũ,đâm sau vào thân thể Tại Trung, bắt cậu khóa ngồi ở trên chính người mình.
"Ân…" Tại Trung thở dài, chịu đựng thân dưới của Duẫn Hạo càng ngày càng tiến sâu vào trong cơ thể mình.
Thật sâu...thật kịch liệt… Những lần làm tình của hai người trước đây đều rất ôn nhu, kịch liệt như vậy thì chưa từng có. Duẫn Hạo vì luôn sợ mình làm Tại Trung tổn thương nên trước khi làm cũng đều chuẩn bị 'công tác' thật kĩ, khiến cậu thấy thoải mái. Nhưng mà hiện tại.... Duẫn Hạo, anh không nhớ rõ mìnhđã từng dịu dàng như vậy sao?
Khuôn mặt Tại Trung càng lúc càng đỏ hơn, mi mắt ướt át như đang muốn khóc. Môi hồng mỏng manh liền chuyển thành sắc thẫm vì bị răng cậu cắn vào, giọng nói nỉ non trong miệng lại càng kích thích Duẫn Hạo. Kéo đầu Tại Trung xuống, Duẫn Hạo hung hăng hôn trụ đôi môi nhỏ của yêu tinh, dùng đầu lưỡi mình hòa tan mà nuốt vào thanh âm líu ríu kia. Dịch thể chảy dọc trên điểm phấn hồng trước ngực cậu lấp lánh thành sợi chỉ bạc. Bầu không khí ở nơi đây lại càng hiện rõ tình sắc.
Tại Trung lúc này quá mức mê người. Có thể ngay cả cậu cũng không thể biết biểu cảm của chính mình hiện tại lại mê người đến vậy 'Biểu cảm quyến rũ ấy chỉ thuộc về mình, đúng vậy, chỉ thuộc về riêng mình.' Duẫn Hạo thầm nghĩ, đem phân thân phía dưới cố sức hướng về phía trướckhông ngừng.
"Ân…ân…" Không chỉ tiểu huyệt dưới thân bị Duẫn Hạo ma sát ngày càng mãnh liệt, mà miệng cũng bị anh chiếm lấy, Tại Trung không thể cất tiếng, chỉ có thể nức nở trong nghẹn ngào.
Điểm mẫn cảm trên người đều bị kích thích khiến Tại Trung toàn thân run rẩy.
Buông tha cho đôi môi bé nhỏ, Duẫn Hạo trượt nụ hôn xuống nhũ tiêm trước ngực đã dính đầy nước bọt của Tại Trung khẽ cắn vào. Một tay xoa xoa núm vú đeo khuyên ngực phía bên kia, một tay thì đùa giỡn phân thân bên dưới của cậu. Khuyên ngực bị mân mê, rõ ràng là cảm giác đau nhức, nhưng không hiểu sao hai điểm phấn hồng toàn bộ dựng đứng lên. Bộ ngực vô thức không kiềm chế được lại càng hướng về phía trướcđể Duẫn Hạo mút mát thật nhiều.
" Ân…buông tay…"
Tại Trung những tưởng sẽ dùng thân thủ để ngăn cản việc Duẫn Hạo chơi đùa với khuyên ngực của mình, nhưng bất đắc dĩ cánh tay lại bị trói ở phía sau người.
Vốn dĩ cảm giác nhận thức được là đau đớn, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện khoái cảm, khoái cảm này lại khiến cho thân thể cậu run rẩy. Tại Trung xấu hổ không dám đưa mắt nhìn Duẫn Hạo, nhưng lại không thể bỏ qua cảm giác do chỗ mẫn cảm trên cơ thể mang đến.
Duẫn Hạo ngẩng mặt lên, nhìn về phía biểu cảm của Tại Trung. Anh đưa tay ôm lấy đầu cậu để cậu có thể thấy được ánh mắt mình. Duẫn Hạo muốn cho yêu tinh này biết rằng: trong mắt anh chỉ có tiểu mỹ nhân cậu.
Động tác của phân thân hướng về động huyệt nhỏ bỗng dừng lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc anh và cậu.
" Có còn trở về trễ như vậy nữa không? Có còn nói anh không có quyền hạn gì nữa không?" Duẫn Hạo bộc lộ quan điểm của bản thân, ép buộc Tại Trung phải khuất phục.
Tại Trung bị khoái cảm giày vò, e rằng cũng không thể tự thân suy xét. Nhìn ánh mắt mơ màng ấy có thể thấy được cậu căn bản không có tập trung tư tưởng. Duẫn Hạo cố sức nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu, phần thân phía dưới lại mãnh liệt nhích về phía trước một chút. Cũng chỉ là tiến vào một chút, khiến Tại Trung chậm chạp đưa mắt nhìn về khuôn mặt Duẫn Hạo.
"Ân…Anh…Anh nói cái gì? " Cậu hoàn toàn nghĩ không ra điều Duẫn Hạo vừa nói là cái gì, chỉ thấy Duẫn Hạo nhìn mình mê muội mà nở nụ cười.
" Hiện tại em có phải hay không đang chìm đắm ở bên trong khoái cảm cư nhiên không phân biệt được lời anh nói là gì a?" Duẫn Hạo dùng ngữ khí trêu đùa Tại Trung, hoàn toàn không còn tức giận như ban đầu nữa.
"Anh… " Lời Duẫn Hạo nói khiến Tại Trung thoáng tỉnh táo lại. Duẫn Hạo được lợi rồi mà còn khoe ta đây là người thông minh. Đổi lại bình thường, Tại Trung nhất định sẽ cắn anh.
"Anh là hỏi em, từ nay sẽ không trở về muộn như vậy nữa? Sẽ không cùng nam nhân khác uống rượu muộn đến giờ nữa? Sẽ không còn nói anh không còn quyền để biết nữa a?"
"Đó là chuyện riêng của em" Ngữ khí đã khôi phục lại bình thường, Tại Trung vẫn là ương bướng không chịu khuất phục.
Duẫn Hạo không thèm quan tâm lời Tại Trung, đem mông cậu giơ cao lên, hung hăng đâm vào trong lần nữa. Tại Trung vất vả tập trung tư tưởng, lần thứ hai lại cảm thấy hỗn độn. Cái đầu nhỏ nghiêng qua trái rồi lại qua phải, mái tóc đen mượt bị mồ hôi làm ướt, đôi môi hồng lại bị răng cắn chặt buột miệng phát ra tiếng rên.
"Ân…ân…sâu quá…"
"Đừng…dừng…lại…" Ngôn từ vỡ tan không thể liên tục thành câu. Tại Trung chỉ có thể dùng duy nhất một chữ để biểu đạt ý mình muốn nói.
Duẫn Hạo hung hăng quấy rối hang động bí mật của Tại Trung, hàm răng cũng cắn lên nhũ tiêm sưng đỏ không khoan nhượng
"Dừng…dừng…xuống phía dưới a…"
Không còn cách nào chịu đựng được kích thích Duẫn Hạo mang đến, từ ngón chân thẳng đến bộ phận sinh dục rồi đến tóc, Tại Trung bắt đầu run rẩy.
"Sẽ không uống rượu rồi về trễ nữa a?" Nhìn Tại Trung lần thứ hai bắt đầu cuồng loạn, Duẫn Hạo nhân cơ hội liền nói thẳng vào vấn đề.
" Ân..sẽ không… " Không thể chịu đựng được kích thích như vậy, cậu liền trả lời đáp án khiến anh thỏa mãn.
"Anh có hay không có quyền hỏi em đã đi đâu?"
"Có…Ân…Đừng…chuyển động nữa…"
Nếu Duẫn Hạo vẫn tiếp tục đâm vào phía trong, thân thể yếu ớt nàychắc chắn sẽ bị phá hủy.
"Em sẽ không cùng Eru lén gặp mặt nữa a?" Rèn sắt khi còn nóng, Duẫn Hạo muốn đoạn tuyệt 'quan hệ cá nhân' của Tại Trung và Eru.
" Ân…a…" Duẫn Hạo lại đưa đỉnh phân thân hung hăng đâm thẳng khiến Tại Trung căn bản không thể trả lời câu hỏi của anh.
"Hỏi em thì em phải trả lời. "
"Không…ân…sẽ không gặp… Dừng lại, dừng lại đi. "
"Em thề đi. " Duẫn Hạo muốn chính miệng Tại Trung cùng lời cậu đã nói đem đi tuyên thệ.
" Em thề...Đừng đưa vào trong nữa"
kích thích như vậy bản thân cậu thật sự là chịu không nổi.
Khoái cảm quá mức mãnh liệt cho nên nước mắt bắt đầu rơi xuống.
"Em làm sao lại khóc?" Nhìn thấy nước mắt của Tại Trung, lòng Duẫn Hạo bỗng nhiên dao động, liền dừng động tác dưới thân.
Không muốn người trước mặt này phải khóc, chỉ muốn một mực bảo vệ trái tim cậu, nhưng không biết sao chính mình lại khiến cậu rơi lệ.
Tại Trung không nói gì, chỉ lặng lẽ tựa đầu lên vai Duẫn Hạo, mặc cho nước mắt rơi xuống.
Trong sâu thân thể vẫn là 'cực đại' của Duẫn Hạo, chỉ một động tác rất nhỏ của cả hai thôi cũng dễ dàng ảnh hưởng nơi đang kết hợp, khiến hai người liền thở gấp.
Duẫn Hạo không muốn nhìn thấy nước mặt của Tại Trung, những tưởng sẽ đem phân thân rút ra ngoài, nhưng tiếc rằng bản thân lại vì khoái cảm quá mức mãnh liệt mà vô pháp dừng lại. Ham muốn càng nhiều, càng muốn đem cái người nhỏ nhắn này từ trong ra ngoài đều in lại dấu vết cùng mùi vị của anh. Đối với suy nghĩ này của bản thân, Duẫn Hạo khẽ giật mình. Chính mình yêu thích Tại Trung, yêu đến nỗi muốn cậu trong mắt chỉ có mình, không được nhìn người khác. Yêu đến nỗi chỉ cần cậu cùng người khác nhiều lời nói mấy câu, chính mình không hiểu tại sao lại ghen tuông. Yêu đến nỗi mỗi khi cậu mỉm cười với ai khác, đều muốn ôm mặt cậu giấu sâu vào lồng ngực mình, không để cho người khác thấy được.
Duẫn Hạo biết được bệnh tình thích độc chiếm này đã trầm trọng hơn khi ở bên Tại Trung. Thế nhưng, anh không thể dừng lại. Bởi vì càng lúc càng yêu cậu nhiều hơn mà không thể dừng lại.
"Em muốn tiếp tục không?"
Dừng lại ngay thời điểm này thực sự khiến cho cả hai người không mấy dễ chịu. Tại Trung không gật đầu, cũng không có lắc đầu, cho nên Duẫn Hạo xem như cậu ngầm đồng ý, liền nâng thân thể cậu lên lần thứ hai, nhanh chóng đâm thẳng vào bên trong không còn ôn nhu như ban nãy.
Tại Trung trên người không còn chút sức lực, chỉ có thể để Duẫn Hạo tiếp tục xuyên xỏ, khoái cảm một lần nữa lại kéo đến.
"Ân…ân…" Tại Trung chỉ biết ân a, không biết nói điều gì nữa. Trận làm tình quá mức kịch liệt này khiến cậu muốn nhanh chóng kết thúc. Và cũng bởi vì quá mức kịch liệt, khiến cho Tại Trung cảm giác như sắp chết.
Xoay người đổi tư thế, Duẫn Hạo lần nữa đẩy Tại Trung ngã lên sofa. Nâng cao hai chân Tại Trung lên, tư thế của cả hai lại càng thêm gắn chặt.
Môi vẫn hôn môi cậu thật lâu, từ đầu đến cuối liên tục đưa đẩy vào trong. Tính khí vì được Duẫn Hạo âu yếm nên Tại Trung bắt đầu can đảm đưa tay vỗ nhẹ vào tiểu phúc kiềm nén đã lâu của mình.
Tay vì bị trói lại, nêncậu liền hi vọng Duẫn Hạo chạm vào phân thân bị anh bỏ qua.
Ánh mắt Tại Trung hiện lên khao khát được phát tiết. Duẫn Hạo không biết cậu nghĩ gì trong đầu, càng lúc càng áp sâu vào thân thể cậu, tay trái rất nhanh đùa giỡn lấy phân thân của người nằm dưới mình. Trước sau đều liên tục được kích thích trực tiếp, khiến khoái cảm của Tại Trung đạt đến cao trào, dục vọng khao khát bắn tinh lại càng thêm mãnh liệt.
Đôi mắt ướt át nhắm hờ yêu mị. Muốn bắn, muốn phóng thích, nhưng lại bị Duẫn Hạo nắm chặt phân thân, ngăn trở không cho đạt được cao trào.
" Anh đang làm gì a? " Giọng nói Tại Trung khàn khàn, lộ ra vẻ bất mãn.
" Chờ một chút nữa…Ân…Anh…Chúng ta cùng nhau…" vừa khổ sở trả lời Tại Trung, vừa tiếp tục rong ruổi khắp cơ thể cậu, khoái cảm của Duẫn Hạo lại càng mãnh liệt.
Cảm nhận được tính khí của Duẫn Hạo trong thân thể mình càng lúc càng lớn, động tác cũng ngày càng kịch liệt, ngón chân Tại Trung vì bị kích thích như vậy mà căng cứng lên. Phân thân bị buộc không phát ra cao trào, khiến đầu Tại Trung hết đưa sang trái rồi đưa sang phải, muốn chống cự kích thích.
Bởi vì di chuyển của Duẫn Hạo, nội bích bất giác khép chặt, nhưng đổi lại là tiếng gầm nhẹ của anh cùng dịch thể phóng thích trong thân thể cậu.
Cùng lúc đó, phân thân bị nội bích khép chặt mà càng tiến sâu vào bên trong, khiến Tại Trung hét lớn bắn ra.
Khoái cảm không ngừng kéo tới, Duẫn Hạo căn bản không có để ý đến việc mình không mang áo mưa, cũng không để ý khả năng được Tại Trung suy xét sau khi làm loại chuyện này, lại càng không phải dựa vào may mắn, liền trực tiếp bắn thẳng vào trong thân thể cậu.......
Sau khi đạt được cao trào, Duẫn Hạo buông đôi chân vắt cong qua người mình xuống, nằm sấp lên người cậu mà thở hổn hển.
Anh kêu lên một tiếng Tại Trung nhưng cậu căn bản không để ý đến anh.
Rõ rành là chính mình thô bạo, rõ ràng là chính mình thương tổn Tại Trung, nhưng Duẫn Hạo không biết cách nào để nói ra lời xin lỗi với cậu. Dùng phương thức đơn giản để Tại Trung từ trong ra ngoài đều nhiễm vị đạo của chính mình, cho dù cách làm đó có ích kỉ cỡ nào, có nực cười cỡ nào, nhưng với ý nghĩ sẽ mất cậu khiến cho Duẫn Hạo thực sự làm như thế.
Tại Trung mệt chết đi, ngay cả giơ một ngón tay lên cũng không đủ sức lực. Duẫn Hạo hiện tại đang nằm úp sấp trên người cậu, Tại Trung cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể không phải là của bản thân liền xoay đầu đi, không nhìn vào khuôn mặt gần sát của Duẫn Hạo.
Bên tai là hô hấp của anh, cùng thanh âm trầm trầm mà anh gọi mình.
Còn có cái gì có thể nói nữa sao?
Đây là loại sự tình gì? Cưỡng gian? Nhưng rõ rành chính mình cũng có phối hợp. Hòa gian? Nhưng chính mình lại không tình nguyện nhiều lắm.
Trong thân thể mang theo dịch thể của Duẫn Hạo cùng với phân thân mềm mại không còn co rút, Tại Trung cũng không quan tâm đến. Hiện tại vào lúc này, cậu cũng không có cách nào để nói cho Duẫn Hạo biết: không mang theo dụng cụ bảo vệ thì sẽ dễ bị nhiễm bệnh như thế nào. Mệt mỏi, thân thể cùng tâm đều mệt mỏi như nhau.
Để mặc cho Duẫn Hạo ôm lấy thân mình vào trong phòng tắm, tẩy rửa mồ hôi, tẩy rửa dịch thể đã làm bẩn thân thể.
Ôn nhu như vậy là có ý gì?
Tại Trung không muốn bắt bản thân phải suy nghĩ nhiều, cũng lười biếng suy nghĩ, uể oải muốn đi ngủ. Duẫn Hạo ôm cậu đến giường, đưa tay kéo cậu ôm chặt vào lồng ngực. Hai mắt từ từ nhắm chặt, Tại Trung chỉ còn ngửi thấy mùi sữa tắm mà cả hai đã dùng chung.
Đêm như vậy qua đi, cả loại quan hệ này cũng qua đi, nhưng không có một lời nói nào thốt ra, vì đây cũng là lần đầu tiên...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro