Đợi Nắng quay về

#1: Ngày mới

Lúc làm việc, Khanh thường có thói quen nghe nhạc. Không phải mấy ca khúc mà giới trẻ bây giờ thích, cũng chẳng phải mấy bài Nhạc Hàn mà các cô gái trẻ tuổi hay lẩm nhẩm, nhạc mà Khanh chọn nghe thường rất tạp nham. Từ ca nhạc của những năm kháng chiến chống Pháp chống Mĩ đến dân ca quan họ, nhạc nào Khanh cũng nghe được. Đôi khi xen lẫn trong đó sẽ vang lên một vài ca khúc phù hợp với lứa tuổi hiện giờ của Khanh nhưng phần lớn đều bị cậu tua nhanh. Từng có rất nhiều người thắc mắc về sở thích này của cậu nhưng Khanh cũng chỉ cười. Hỏi vì sao cậu thích nghe mấy bài đó ư? Có lẽ vì ca sĩ hát chúng chăng?

Khanh không dám nhận mình là tiểu thuyết gia hay gì đó, nhưng xác thực cậu có sở thích về việc viết truyện. Mấy diễn đàn mạng xã hội cậu tham gia, tính sơ sơ cũng có hơn chục tác phẩm cậu đăng rải rác trên đó. Mỗi nơi một bút danh. Có khi là tên thật, có khi là biệt hiệu, hay có khi cậu dùng cả tên anh để làm bút danh của mình. Đối với việc này, cô bạn thân từng cằn nhằn rất nhiều lần nhưng Khanh cũng lại cười. Kệ thôi, ai bảo anh có ảnh hưởng nhiều đến cậu như vậy làm gì.

Hôm nay là ngày nộp bản thảo. Nói nộp bản thảo cho oai chứ thực ra hôm nay chỉ là ngày cuối cùng trong chuỗi ngày cậu hứa hẹn sẽ viết và hoàn nốt short fic bị cậu dây dưa nửa năm trời mà thôi. Thức đêm để chạy deadline cho kịp, lúc Khanh post xong chương cuối cùng lên diễn đàn đã là 5h sáng. Vậy là cậu đã thức trọn một đêm sao? 

Mệt mỏi nhu nhu huyệt thái dương, cậu thanh niên đứng dậy tự rót cho mình một cốc nước. Thời điểm đưa mắt nhìn về phía lịch treo tường, trong phút chốc Khanh ngây ngẩn cả người.  Hôm nay... vậy mà đã là cuối tháng sao? Nhanh đến vậy?

Mặt trời dần nhô lên sau những dãy núi xa xa, hắt vào trong căn phòng trọ tồi tàn từng tia nắng tinh mơ. Khanh nhíu mày, lấy tay che đi đôi mắt có điểm đỏ. Ngày lên rồi, cậu cần ngủ một chút để lấy sức trước khi đến giờ học buổi chiều. Xem ra bữa sáng và bữa trưa có thể bỏ qua được rồi. Việc này đến tai người đó, chắc chắn cậu không sống yên mất.

#2: Xe buýt

Đứng lẫn trong đoàn người chờ xe buýt Khanh thực sự rất muốn rớt nước mắt. Ai đời sinh viên đại học rồi còn vì đi muộn mà bị phạt ở lại chứ? Nếu biết hôm nay có tiết của "Pikachu" có đập chết cậu cũng nhất quyết không thức đêm để hôm nay phải họa như thế này đâu. Nén tiếng thở dài bi thương, cậu chỉnh chỉnh lại khăn quàng trên cổ, ánh mắt vô tình để ý vào góc nào đó.

Đôi trai gái ngọt ngào tựa vào nhau cười cười nói nói, chàng trai yêu chiều gạt đi lọn tóc xòa trước trán người yêu, đoạn thay cô chỉnh lại khăn choàng cổ. Thật là, hường chọt mù mắt cậu rồi. 

Trong lòng trào lên một cỗ ghen tị không tên, Khanh quay mặt đi như muốn che dấu đôi mắt chẳng biết từ lúc nào đã hoen đỏ. Hình như cậu gặp anh lần đầu cũng là ở nơi này đi...

.

Tháng mười hai trời tối nhanh, Khanh rụt người rúc sâu vào trong chiếc áo gió rộng thùng thình của bản thân hòng tránh đi những cơn gió lạnh. Gió thổi mạnh làm lay động từng cánh lá, gió hất tung những mái tóc dài buộc vội, gió khiến bàn tay cậu thanh niên tê cóng.

Đường phố 6h tối, không thể gọi là vắng người nhưng xui xẻo làm sao con đường tắt ra điểm đợi buýt của Khanh lại nằm trong góc vắng. Cắm cúi đếm những bước chân của chính mình, Khanh chen người lách qua những thanh niên đứng rải rác khắp trên con ngõ nhỏ. Thực ra cậu đang tận lực làm lu mờ sự chú ý của mọi người danh cho mình, bởi Khanh biết, đa phần những kẻ xuất hiện ở đây vào giờ này không có ý gì tốt. Nếu là một hai tên Khanh còn miễn cưỡng đối phó được, nhưng nếu như nhảy ra một lúc năm sau tên, cậu không dám chắc bản thân liệu còn có thể nhìn thấy ngày mai. Nhưng quả thật là "ghét của nào trời trao của ấy", Khanh chán nản xoa xoa hai bên thái dương, chậm rãi lùi về sau từng chút một.

Trước mặt cậu là năm tên thanh niên, nhìn qua thì có lẽ học năm nhất năm hai gì đó, một trong số năm tên cậu có quen biết. Mà cái sự quen biết này, Khanh thà rằng nó đừng xảy ra thì hơn.

Tuấn đứng đằng sau cả đám, rít mạnh vào một hơi thuốc rồi hung hăng vứt đầu lọc xuống đất, di chân dẵm mạnh lên. Ha ha, hôm nay bất ngờ gặp tên nhóc này ở đây, gã cũng thấy ngạc nhiên về vận may của mình. Bình thường đã không vừa mắt nó, bây giờ mỡ lại tự dâng đên miệng mèo, không chớp lấy thời cơ chinh nó một phen, gã cũng thấy phí hoài hai mốt năm "tuổi xuân" của mình.

Đặc điểm của lũ côn đồ trường học này là "động khấu bất động thủ", tức là có thể đánh, chúng liền không ngần ngại mà xông lên, giống như tình thế hiện giờ. Khanh ngồi thụp xuống đất, balo vứt một bên, hai tay vòn qua ôm lấy đấu, cố gắng tránh né càng nhiều đòn đánh vào mặt, vào cổ càng tốt. 

"Cảm giác bị đá thực sự không tốt chút nào" - Khánh nhíu mày thầm nghĩ, cố gắng co người lại nhỏ thêm một tí, cứ như thể làm vậy thì bọn họ sẽ không đánh cậu tiếp vậy.

Năm phút qua đi, nhưng cú đá, cú đạp vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Khanh mím mỗi, từ trong miệng trào lên mùi sắt gỉ lại lẫm. Chết tiết, cứ tiếp tục như vậy chắc cậu thực sự khỏi nhìn thấy ngày mai thật mất!

- Này, mấy cậu kia, làm gì vậy hả? Tin tôi báo cảnh sát không??

- Mẹ! Chuyện bọn tao, liên quan gì đến mày! Cút nhanh trước khi bọn này cáu!

- Tôi không đi! Các cậu dừng tay lại!

- Cái *** ** ***, thằng này ngại sống lâu à? Anh em, lên!

Khanh loáng thoáng nghe thấy tiếng hét của ai đó, rồi lời chửi thô tục của thăng Tuấn vang bên tai, tiếp sau đó cậu chợt nhận ra, hình như bản thân không còn bị đánh nữa rồi...

 Ai? Là ai đã giúp cậu...?

.

Lần đầu Khanh và anh chạm mặt có thể tổng kết bằng hai từ "Thảm hại". Một người bị đánh cho sưng vù mặt mày, quần áo bẩn thỉu, một người lại bị hiểu lầm là ra tay với cậu, trực tiếp nhận một vé "vào đồn" uống trà, nếu không phải sau đó mọi việc được giải thích, chỉ e anh sẽ bị đình chỉ học tập.

.

Khanh khẽ cười chỉnh lại khăn choàng, sống mũi không hiểu sao thấy cay cay. Đông rồi, sắp xuân luôn ấy chứ. Một mùa đông nữa sắp qua, mùa đông này cậu lại không có anh bên cạnh...

#3: Ngày Nắng

"Anh, hôm nay là mười bốn, sắp sinh nhật em rồi đấy, anh định khi nào mới về? 

Ba năm trước anh nói, đợi chừng nào em đủ mười chín tuổi, anh sẽ đưa em đi tới căn cứ bí mật của anh mà. Thế mà bây giờ em sắp hai mốt rồi đấy, bộ anh tính nuốt lời luôn đấy à? Lừa trẻ con là không tốt đâu nhé!!

Anh, em nhớ anh..."

Khanh dừng tay gõ bàn phím, cả người thoải mái tựa lên ghế dựa êm ái phía sau, hai mắt sắp sửa díp lại thành một đường thẳng. Hai ngày nữa sẽ tròn ba năm anh nói cậu đợi anh rồi bỏ đi, hai ngày nữa cũng là sinh nhật cậu. 

Sinh nhật tuổi mười tám không có hoa, không có quà, cũng chẳng có banh kem hay lời chúc sinh nhật vui vẻ từ người yêu, cái duy nhất cậu nhận được có lẽ là câu nói "Chờ anh" và bóng lưng cô độc của anh trong buổi chiều hôm ấy.

Ba năm qua, đủ lâu để Khanh không phân rõ được cảm xúc của mình trong khoảnh khắc đó là gì, điều duy nhất cậu nhớ về ngày ấy có lẽ là sau khi anh đi, cậu đã cười. Cậu không rõ mình cười về cái gì, chắc là vì cái suy nghĩ quái đản bất chợt nhảy ra trong đầu mình đi.

"Anh đi rồi, liệu trời có còn nắng lên...?"

.

Khanh nhớ, lần đầu cậu hỏi anh tên gì, anh đã rất tự nhiên mà đáp lại là "Ngày Nắng".

Một phút sững sờ, một phút ngẩn ngơ, Khanh thậm chí cho rằng mình nghe nhầm.

- Em... Là hỏi anh tên gì cơ mà!!

- Ừ, thì anh nói rồi đó. "Ngày Nắng". Mọi người vẫn gọi anh như thế mà! Mọi người gọi anh là Nắng, em nghĩ anh tên gì?

- Ơ... - Khanh bối rối, thực sự bối rối, vô cũng bối rối. Cậu có quyền gọi điện thoại cho người thân, bỏ đi các phương án sai hay sử dụng tổ tư vấn tại chỗ không? Có không???

Từ đó, mỗi lần ở cùng nhau, Khanh sẽ lại gọi anh là Nắng.

"- Anh Nắng!

- Anh Nắng!

- Năng ca ca, Nắng đẹp giai...

- Nắng..."

- Này! Mày có thôi đi không thằng kia??? Trời nắng sắp chảy mỡ ra rồi, tao còn đang cầu mưa mà sao mày cứ "nắng, nắng, nắng" như gọi hồn thế hả?? Mày có im ngay cho tao không???

Có lẽ cuối cùng thì sức chịu đựng của Ngọc Anh cũng chạm mức giới hạn, cô nàng hoàn toàn mặc xác cái gì hình tượng, cái gì thục nữ, trực tiếp nắm cổ áo cậu bạn thân lay lắc dữ dội, lắc đến độ sắp đem linh hồn người ta tháo luôn ra. Khanh khó nhọc cười gượng hai tiếng rồi trực tiếp xỉu. Nếu nhỏ còn không mau dừng lại, chỉ sợ hồn cậu cũng sắp rơi rồi!

...

- Nói! Mày và thằng cha kia là gì của nhau?- Nghiến răng căm tức hỏi.

- Người yêu! - Ngoan ngoãn trả lời.

- Thằng kia là gì của mày? - Hỏi tiếp.

- Người yêu.

- Thằng đó... lộn, anh ta đối xử với mày như thế nào?

- Người yêu.

- Chúng mày đến bước thứ mấy rồi?

- Người yêu.

- Này... mày tỉnh a.

- Người yêu...

- Ok, ok. Tao là gì của mày?

- Người yê...u... A? - Khanh cuối cùng cũng nhận ra chỗ nào đó không đúng, cậu sửng sốt nhìn chằm chằm cô bạn thân, cuối cùng ngượng ngùng cúi đầu. Cậu sắp bị anh ấy ám đến phát điên rồi!

- Hử? A gì? Sao không nói tiếp đi? hả? - Ngọc Anh nhếch môi cười châm chọc. Nhưng qua một lúc vẫn không thấy cậu bạn phản ứng gì, cuối cùng thì tinh thần cười trên nỗi đau của người khác nơi nhỏ cũng xẹp xuống, quan tâm hỏi han. - Khanh này, tao hỏi thật. Tên anh ấy là gì?

- Ngày Nắng...- Bạn học Khanh rầu rĩ trả lời, hai tay giơ ngang che mặt, thật muốn độn thổ luôn cho rồi.

- Nhật Minh?- Ngọc Anh cau mày hỏi lại.

- Hả?

- Hả gì! Mày nói anh ta tên "Ngày Nắng", còn không phải là Nhật Minh sao?- Ngọc Anh bĩu môi, nguýt cậu một cái thật dài. Tưởng chơi chữ với nhỏ mà dễ à? Nghĩ thật đẹp.

Khanh im lặng không nói, thật lâu sau mới bật ra hai tiếng ha ha. Nhật Minh sao? Tên của anh là Nhật Minh thật hả? Tròng lòng rối như tơ vò, Khanh đánh một cái thở dài thườn thượt. Mà chuyện đó giờ không mấy quan trọng, cái cậu lưu tâm lúc này là làm sao vuốt lông cái người lớn đầu còn thích giận dỗi kia cơ!

#4: Anh là cơn gió...

"Sau n + 1 lần thất bại trong việc điều tra tên họ của anh, cuối cùng Lâm cũng quyết định buông tay, ngoan ngoãn học theo mọi người gọi anh bằng cái tên xưng kia mà không phàn nàn gì thêm. Nhưng nhiều lần cậu vẫn lén lút ngó ngang nhìn dọc sách vở của anh hòng tìm ra cái tên chính xác, vậy mà kết quả nhận được chỉ là một số 0 tròn trĩnh."

Khanh rời tay khỏi bàn phím, trong thoáng chốc bỗng ngẩn người. Có lẽ đến bây giờ cậu mới chợt nhận ra, oneshot thứ ba mươi hai này giống chuyện tình giữa cậu và anh như thế nào. Cũng là một hồi tình cảm bị xã hội lên án, cũng là một đoạn chia ly ngược tâm quằn quại, ngay đến cả tình huống cũng không thay đổi chút nào. Khanh bất chợt bật cười.

Lưu bản thảo vào word, tắt máy tính, Khanh khoác thêm một lớp áo mỏng, đứng dậy rời nhà ra ngoài, trước khi đi không quên lấy theo cái máy ảnh cũ đặt trên nóc tủ.

Tháng mười hai đường phố dường như vắng người hơn, cậu thanh niên rúc mình vào sâu hơn trong lớp áo khoác để tránh đi những cơn gió, những bước chân vô định thả dọc ven bờ hồ. Khanh dừng chân tại một cái ghế đá nhìn thẳng ra hồ, cậu tần ngần trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định không ngồi xuống mà lấy máy ảnh ra. Săm soi, chỉnh sửa lại một chút, Khanh nâng máy hướng bên hồ mà bấm "tách" một tiếng.

Máy ảnh này vốn là của anh tặng cậu, anh từng nói anh muốn theo nghiệp nhiếp ảnh gia.

Khanh cũng từng cười anh, cậu bảo anh không giống nắng mà giống gió hơn. Một cơn gió tự do thích lang thang đây đó, một cơn gió không chịu bất kì trói buộc nào. Mỗi lần như vậy anh chỉ nhẹ nhàng ôm Khanh vào lòng, anh bảo nếu anh là gió, nếu anh không chịu sự trói buộc nào vậy còn cậu thì sao? Anh không thể làm gió được vì anh đã trót yêu cậu mất rồi. Anh muốn đi đây đi đó nhưng cũng muốn có nơi để trở về, giống như mặt trời vậy. Mỗi ngày nhận nhiệm vụ của mình, đến khi ngày kết thúc sẽ khuất dần phía chân trời, đó là nơi để mặt trời trở về. Còn cậu là nhà của anh, là nơi anh tìm về sau những phút mệt mỏi.

Không biết nghĩ tới cái gì, Khanh bỗng bật cười. Cậu hạ máy, cúi xuống kiểm tra ảnh chụp. Trong khung hình là bờ hồ với góc nhìn chéo, trên mặt nước gợn lăn tăn là một vạt nắng nhạt màu. Khanh đưa tay vuốt nhẹ lên mặt kính, khẽ khẽ lắc đầu. Cất máy vào túi cậu xoay người bỏ đi, tiếp tục hành trình lang thang của mình.

- Đúng là rất ngốc mà...

.

Chuông điện thoại của anh bất chợt reo vang, Khanh ngừng tay làm bài tập, tò mò ngó nghiêng nhìn sang. Anh cười, đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc rối mềm mại của người yêu, đứng lên bước ra ngoài. Khanh nghe anh và người ở đầu dây bên kia to nhỏ gì đó nhưng vì cả hai nói chuyện điện thoại, Khanh chỉ nghe được  giọng anh là nhiều. 

Ỉu xìu cụp mắt quay về với bài tập hình học không gian khó nhằn rắc rối, Khanh loay hoay tìm hướng giải khác. Mặc dù ở trên lớp đã nghe giảng ít nhất ba lần, lúc về lại bắt anh nói lại hai lần, Khanh thấy mình vẫn không tài nào hiểu được mấy cái công thức lằng ngoằng này. 

Nguệch ngoạc vài nét linh tinh lên giấy, Khanh thở hắt ra một hơi, quyết định bỏ lại tất cả, phó mặc cho số phận đưa đẩy. Đương lúc cậu chăm chú phác lại một góc nhỏ trong phòng học của anh, phía trên đầu bỗng cảm nhận một độ ấm, Khanh đưa mắt nhìn lên. Chỉ thấy chàng thanh niên đang nhíu mày làm mặt quỷ với cậu mà khóe miệng không khỏi vẽ lên một nụ cười cưng chiều, một bên tay rảnh rỗi thì đem tóc cậu ra làm chỗ lau tay. Khanh phồng má, gạt tay anh đi rồi phủi phủi tóc mình. 

"Tay bẩn dám lau lên đầu người ta"- Cậu trừng mắt với anh, dùng khẩu hình miệng mà la hét nháo loạn.  Anh cười, bất ngờ cúi người một tay nâng cằm cậu, đem môi cậu và môi mình dính lại một chỗ.

Ba giây ngỡ ngàng, Khanh cứ như vậy để người ta chiếm tiện nghi của mình. Nhưng ít ra anh cũng biết thân phận, trêu đủ rồi liền nghiêm túc lại, chỉ là khi hai đôi môi tách ra, Khánh loáng thoáng nghe thấy người ở đầu dây bên kia gọi một cái tên:

- Phong, khi nào mày định về?

- Về? về đâu? Nhà tao ở đây mày còn bảo tao về đâu? - Anh không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của phía bên kia, chỉ cười cười, đáp lại vậy rồi cúp máy.

Khanh nhìn anh, đôi mắt khẽ chớp. Sau một lúc thật lâu cậu nhỏ giọng gọi lên cái tên vừa nghe được:

- Anh Phong...

Động tác của anh thoáng dừng lại, nhưng chỉ trong vài tích tắc, sau đó lại làm bộ không có gì xảy ra. Khanh mím môi, không hiểu sao cậu có cảm giác mất mát vô cùng. Vươn tay túm lấy góc áo người đối diện, cậu bướng bỉnh một tiếng lại tiếp một tiếng:

- Anh Phong...

- Anh Phong...

- Phong...

- Anh...

- Ngốc!- Cuối cùng chịu đựng đủ sự làm nũng của cậu người yêu, anh quay lại gõ nhẹ lên đầu cậu. Khanh không đáp, chằm chằm nhìn anh.

- Không phải anh không muốn nói em hay, chỉ là... - Phong ngần ngừ không nói tiếp, anh thả người ngồi xuống cạnh cậu, hai tay vòng qua ôm lấy Khanh. Khanh vẫn không đáp, nhưng cậu lại đưa tay, xoa nhẹ lên lưng anh.

- Chỉ lần này thôi, anh nhé! Anh là gió, gió của mọi người, nhưng... anh chỉ được là nắng của riêng em, một mình em thôi, anh nhé...

Giọng Khanh nghèn nghẹn, có lẽ cậu đang khóc. Phong ghì đầu cậu vào vai mình trầm giọng đáp ứng:

- Ừ, anh là nắng của em, một mình em. Vĩnh viễn...

#5: Đợi nắng quay về.

Đoàn thanh niên tổ chức lễ mừng valentine (mà phần nhiều là do đàn anh bày ra để cưa gái), bắt buộc tất cả đoàn viên tham gia, thân là một đoàn viên mẫu mực Khanh đương nhiên phải lết thân xác tham gia.

Sáng 14/2, sân trường không ngoài dự đoán tấp nập đủ người chạy qua vòng lại, không đi đôi thì cũng là đi cặp. Khanh trắng mắt lườm Ngọc Anh tay trong tay cùng người yêu, cố tình tại trước mặt cậu lượn qua lượn lại như trêu ngươi. Ngọc Anh che miệng cười khúc khích, sau khi dặn dò người yêu xong liền như bạch tuộc bám trên người Khanh, trong khi đó bạn trai của cô nàng thì chẳng biết chạy đi đường nào. Khanh ghét bỏ gạt gạt cái tay không thành thật ngay bụng mình xuống, trừng cô một cái:

- Hôm nay chưa uống thuốc hả?

- Uống rồi. Ăn sáng xong làm hai viên bổ mắt, một chai tăng lực rồi!- Ngọc Anh cười hì hì đáp lại, cái tay vừa bị hất xuống lại một lần nữa bò lên.

- Thế mà kêu uống! Mày phải uống thuốc cho người điên chứ! - Khanh hừ lạnh, dứt khoát tách khỏi người cô bạn thân đi sang chỗ khác. Ngọc Anh bĩu môi, nguýt cậu một cái thật dài rồi như chợt nhận ra gì đó mới vội vàng nghiêm chỉnh lại.

- Tối nay mày đi uống không? - Uống ở đây là chỉ bữa tiệc với mấy đứa chơi chung lớp đại học mà Khanh cầm đầu. Ngọc Anh nghĩ tám chín phần mười cậu sẽ đi, ai ngờ Khanh chỉ nhún vai thờ ơ.

- Không đi.

- Sặc? Không đi?? Đại ca, mày đùa tao à? Mày bỏ đàn em mày như thế?

- Có sao? Đây cũng không phải lần đầu tao bỏ mà.

- Mày... còn có tự giác của lão đại không thế?

- Không.- Một lời dứt khoát nói ra, triệt để đem ngọn lửa giáo huấn trong lòng Ngọc Anh dập tắt, trực tiếp K.O người tại chỗ. Mĩ nữ nào đó khóc không ra nước mắt, chỉ đành nghẹn ngào hỏi tiếp:

- Tức là tối nay mày ở trường?

- Ừ. Sao không?

- Có a! Đương nhiên có! Tao đem bia cho mày uống.- Cái giọng nói đến đúng lý hợp tình này làm Khanh hoài nghi có khi nào đầu cô bạn thân bị ngấm nước rồi không. Cậu khinh bỉ nhìn cô hai cái rồi mới xoay người bỏ đi. Trước khi đi không quên để lại một câu:

- Mày đem bia vào trường an toàn mà không bị bên trực cổng tóm lại thì từ giờ tao kêu mày chị.

"Rào rào..." -Có cơn mưa ngang qua nào đấy vừa dội ướt lòng nhiệt huyết của một cô gái...

.

Tám giờ tối, Khanh ngồi khoanh chân trên ghế đá trong trường, buồn chán nghịch nghịch cái điện thoại. Tối nay có bắn pháo hoa chào mừng, nhìn người qua lại ai cũng có đôi có cặp, không hiểu sao Khanh thấy tủi thân ghê ớm. Giơ máy lên, chỉnh chế độ camera phụ, cậu bấm "tách" một cái, một chú chó nhỏ bị bỏ rơi ra đời.

"Va lung tung chúng nó khanh khanh ta ta, mình tau bơ vơ lạc lõng chốn nhân gian.

Hỏi thế gian tình là chi mà sao đứa nào cũng điên vì tình? Hôm nay ngày lành tháng tốt, tau đem cái thân tàn này đi bán. Thằng nào ế ra vác đại ca về, nhanh nhanh tau tính phí rẻ cho *icon mặt cười*"

Chưa đầy năm phút, điện thoại của Khanh đã muốn nổ tung vì thông báo điện thoại tới tấp chuyển đến. Cậu cười hì hì mở máy xem, dừng lại tại comment của Ngọc Anh.

"Ngọc Ngọc Anh: Khai địa chỉ ra đây, chị thương tình đem cưng thu nuôi, hảo hảo làm ấm giường cho chị.

Đợi Nắng quay về: Dạ, tọa độ xy, hướng x giờ, y phút, s giây, đối diện cổng chính một góc n + 1 độ về phía đông bắc, cách tòa thị chính một mét bốn mươi sáu centi, ghế đá số hai trăm lẻ bảy, ngay cạnh vườn hoa góc phải, nhìn thẳng ra sân khấu hội trường chính nếu quay người một trăm tám mươi độ.

Ngọc Ngọc Anh: ..."

Khanh nhếch môi cười, không thèm để ý đến lời kêu gào của cô bạn nữa, tắt ứng dụng facebook, mở Temple Run ra chơi, chơi chán lại mở Mystic messenger ra nhắn tin với giai, mải mê đến tận khi phía bên kia bắt đầu vang lên tiếng hú hét. Khanh chán nản bỏ máy vào túi, đang định leo lên ghế xem mấy màn tỏ tình của đàn anh thì bên tai vang lên một giọng nói:

- Này, cậu đẹp trai. Valentine mà buồn thế. Đi với anh không? Bao nhiêu anh cũng trả!

Khanh cứng người, động tác cầm điện thoại thoáng cái trở nên run rẩy. Giống như sợ hãi một điều gì đó, thật lâu sau cậu mới dám nhìn lên, mới dám đối mặt với chủ nhân giọng nói. Vẫn nụ cười ôn nhu hiền lành như ngày trước, cái nhướn mày đầy thách thức nhưng sâu trong đôi mắt đen là tia cười ấm áp.. Khanh nuốt nước bọt, đè lại thanh âm rồi lắc đầu.

- Không đi anh đẹp trai. Em phải đợi một thứ nữa!

- Đợi? Anh nhìn em thế này đâu giống đợi ai đâu.

- Có mà anh. Em phải đợi một thứ rất quan trọng với em đấy!

- Vậy... em đợi được chưa nào? - Người thanh niên bất ngờ bật cười, anh bước đến vòng tay ôm lấy Khanh, đem đầu cậu ấn vào vai mình. Khanh bướng bỉnh nhìn anh, nụ cười nơi khóe miệng vẫn không có ý giảm xuống mà hai mắt thì sớm đỏ hoe.

- Đợi... em đợi được rồi!

- Ngốc. Nói cho tôi nghe, có thứ gì khiến em phải khổ tâm đợi chờ thế chứ?- Phong cười nhỏ giọng mắng cậu, nhưng chẳng hiểu sao, giọng anh cũng nghẹn lại, hai mắt bắt đầu trở nên cay xè. "Trường học gì nhiều bụi quá." - Phong thầm nghĩ.

- Em... Đợi nắng quay về.- Khanh cười đáp lại, hai tay vòng qua ôm chặt lấy anh, hít vào thật sâu mùi hương trên người anh, mùi hương quen thuộc mà cậu bao năm nhớ mong. 

Đợi được rồi, cuối cùng em cũng đợi được anh, đợi được ánh nắng của em...

.

.

Ngọc Anh cúp điện thoại, không hiểu sao từ khóe mắt cô một giọt nước chậm rãi lăn dài. Minh chẳng rõ từ đâu bước tới vỗ nhẹ lên vai cô, hơi nhướn mày như muốn hỏi cô có chuyện gì. Ngọc Anh lau vội nước mắt lắc đầu. Nếu để ý kĩ sẽ nhận ra, đây là người con trai lúc sáng cô đã khoe với Khanh là bạn trai mình. Cô đối với người ấy nở một nụ cười thật tươi, thật rực rỡ.

- Không có gì đâu. Anh họ, mau dẫn em đi gặp chị dâu a! Đến đây rồi cấm anh bùng đó!

- Rồi rồi, tôi sợ cô, tôi cũng đâu dám bùng chứ.

Minh bất đắc dĩ lắc đầu, túm tay lôi cô em họ của mình ra ngoài, vừa đi vừa không ngừng huyên thuyên đủ thứ về chị dâu tương lai của cô. Ngọc Anh cười hi hi ha ha đáp lại, không quên thỉnh thoảng đá xoáy anh trai vài cậu. Cả hai cứ nháo như thế, một đường len vào trong hội trường mà không ai nhận ra nước mắt của Ngọc Anh một lần nữa rơi xuống...

"Khanh à, mày phải hạnh phúc đấy nhé..."

Đợi nắng quay về, 

Hoàn 8/6/2017

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro