Chương 1




"Được rồi được rồi, cũng không phải vĩnh biệt, mấy người sao lại bộ dáng sinh ly tử biệt thế kia? Ta cũng không phải đi không trở lại!" Ngồi xổm Inu Yasha vẻ mặt đen như đáy nồi nhìn hai kẻ mặt như sắp chết đối diện.

"Khuyển Dạ Xoa , ngươi...." San Hô trong mắt ẩn hàm đau đớn cùng lo lắng, Khuyển Dạ Xoa đem ngón tay giơ lên môi chặn "Này, cái gì cũng không được nói, đợi mấy ngày nữa ta buông xuống được tất cả rồi trở lại, ngươi muốn nói gì cũng được. Hiện tại, đừng nói!" Cười tủm tỉm cắt ngang lời San Hô, chuyển hướng sang ôm Thất Bảo rồi kêu to " A Li, đi mau... trời sắp sáng rồi!" Sau đó thả người nhảy xuống giếng.

Mộ Li giật mình sửng sốt vài giây "Này, Khuyển Dạ Xoa ngươi chờ ta một chút" vội vàng chạy qua.

"Mộ Li, chiếu cố tốt Khuyển Dạ Xoa "

Cô giật mình rồi sau đó cười "Yên tâm, ta sẽ tìm một soái ca ôn nhu đến thương hắn" Nói xong cũng nhảy xuống.

....

"Thật sự không sao chứ?" Thất Bảo nhìn về người từ nãy tới giờ im lặng Di Lặc pháp sư, Di Lặc trong mắt ý vị thâm trường "Yên tâm đi, Khuyển Dạ Xoa sẽ không có việc gì, nhưng mà, ta nghĩ Mộ Li sẽ không thực hiện được điều đó đâu". Bởi vì nam nhân ác liệt lạnh như băng kia không cho phép Khuyển Dạ Xoa thuộc về người khác. Một khi người đó giác ngộ thì đừng nói là năm trăm năm sau, cả nghìn năm sau nữa, hắn cũng không để Khuyển Dạ Xoa chạy thoát.

Khuyển Dạ Xoa ngươi không biết ngươi đã yêu một người như thế nào, một khi hắn hiểu được tình cảm của bản thân, vậy thì tất cả của ngươi, từ thân thể đến tâm của ngươi hắn sẽ giam cầm, quyết không buông ra lần nữa.

"San Hô, chúng ta trở về thôn đi thôi".Di Lặc vui vẻ kéo tay San Hô, hướng về phía ngoài bìa rừng mà bước.

San Hô cùng Thất Bảo theo phía sau, trong thấy Di Lặc 'tà ác' cười không khỏi sởn hết gai ốc, Di Lặc quả nhiên là pháp sư xấu xa!

Leo lên miệng giếng, Mộ Li nhìn về phía Khuyển Dạ Xoa, khuôn mặt xưa nay luôn quật cường tăng thêm một phần nhu hòa.

Khuyển Dạ Xoa rất kỳ quái, chúng ta sớm chiều bên nhau, ngươi đối rất tốt với ta nhưng thủy chung không bước qua một bước. Lúc đầu ta còn tưởng rằng bởi vì Cát Cánh. Kỳ thật, Khuyển Dạ Xoa , chính ngươi cũng minh bạch Cát Cánh bởi vì giống thân mẫu nên mới cùng nàng bên nhau, mà ta, bởi vì dung nhan đồng dạng nên mới che chở mà thôi.

Thật không ngờ, người ngươi yêu, lại là người kia.

Khuyển Dạ Xoa, ta thật không muốn thấy bởi vì hắn không thương ngươi mà ngươi trở nên như vậy. Ta yêu ngươi, Cát Cánh yêu ngươi, cả San Hô hay Di Lặc, Thất Bảo, .... Còn rất nhiều người quan tâm, bảo vệ ngươi, cho nên ngươi phải thật kiên cường! Hạnh phúc của ngươi không phải không có mà là chưa tới thôi.

Đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa của bình minh cùng gió nhẹ, Khuyển Dạ Xoa ngẩng đầu, nhìn lên trời xanh cười đến thư thái.

Không ai có thể ngăn cản ta.

Cuộc sống của ta, tính từ đây,

Một lần nữa bắt đầu.

///

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro