Hồi 13: Bí mật

Bởi vì Lăng Quang đã uống dược liệu do Cổ Dược điều chế, nhiều đến độ chính y còn không nghĩ mình có thể, cho nên vị thảo mộc lấn át cả vị máu tanh lại thêm sau khi Chấp Minh uống xong, Lăng Quang nhanh chóng nhét vào miệng hắn một viên kẹo ngọt.

Thành ra, có lão thiên mới biết được bát dược kia chính là máu người. 

Mà cũng nhờ vậy, Lăng Quang lừa được Chấp Minh tận năm ngày sau. 

Thần y Tây Vực lần trước Chấp Minh mời đến cũng chính là sư phụ của Cổ Dược kinh ngạc nhìn đôi mắt sáng rực của người ngồi trên giường:

"Sao, có thể chữa lành nhanh như vậy? Độc trong người bệ hạ cũng đã giải được gần hết. Không phải người đã sử dụng cách mà ta nói sao?"

Chấp Minh nhìn năm ngón tay của mình đong đưa trước mặt, cười nói:

"Có một người nói với ta rằng y có bằng hữu người Tây Vực, đã tìm ra cách giải độc mà chỉ bằng dược liệu, mấy ngày qua, chính y là người sắc thuốc và mang đến đây."

Vị thần y chau chặt đầu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

"Lão già như ta đến ngần tuổi này, mang danh Thần y mà cũng không tìm được cách giải Miêu độc chỉ bằng dược liệu, rốt cuộc người kia là ai?"

Chấp Minh cười càng thêm sáng lạn, nói:

"Nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ thay ngươi hỏi y. Hẳn là ngươi cần phải học hỏi người kia thêm nhiều rồi."

Ánh sáng đôi mắt được lấy lại, điều đầu tiên Chấp Minh muốn làm chính là đi tìm Lăng Quang. Hắn không hiểu vì sao lại muốn đi gặp y như vậy, có lẽ hắn muốn chia sẻ niềm vui với một người nào đó hoặc là đơn giản hắn nhớ y. Mà cũng có thể là cả hai. Chấp Minh không biết.

Lúc hắn vừa mở cửa ra khỏi phòng, Lăng Quang đã xuất hiện sau cánh cửa sơn đỏ, trên tay còn nguyên bát dược nhỏ. 

"Chấp Minh!" Lăng Quang giật nảy nhìn đôi mắt sáng của người trước mặt cũng ngạc nhiên mở to nhìn y, "ngươi-"

Lời chưa nói hết, Lăng Quang đã bị Chấp Minh kéo vào lòng, ôm thật chặt, đánh đổ cả bát dược trên tay.

"Ta nhìn thấy được ngươi rồi." Hắn nói, vùi mặt mình vào mái tóc đen thơm mùi táo xanh.

Không nghĩ lúc nhìn thấy lại vui đến như thế này.

"Nhanh như vậy sao?" 

"Ân. Chính ta cũng không nghĩ dược của ngươi lại công hiệu như vậy." 

"Chấp Minh." Lăng Quang nhẹ tách Chấp Minh ra, mỉm cười nhìn hắn "Thật tốt quá rồi."

Đến lúc này, Chấp Minh mới để ý khuôn mặt của Lăng Quang trắng bệch, bờ môi kia cũng bạc màu khiến hắn bỗng chốc lo sợ đến cùng cực.

"Lăng Quang, ngươi, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy?"

"Ân? Có sao?" Lăng Quang sờ tay lên mặt mình, một chốc choáng váng, y ngã vào vòng tay của Chấp Minh "Ta, có chút mệt."

Vốn dĩ mấy ngày trước đã mệt đến không đứng vững, nhưng mỗi lần nhớ đến người thương, Lăng Quang y lại cắn răng nhịn xuống cái khổ của bản thân, cố gắng vật lộn với cơ thể mà tiếp tục chống cự. Nay thấy người kia đã khỏe lại, sắc mặt hồng hào cùng đôi mắt sáng rực thì tâm tình bỗng chốc buông thả, lập tức ngất lịm đi.

Thấy vậy, Chấp Minh vội vã ôm lấy Lăng Quang đưa vào giường, quay sang gọi lớn thị vệ bên ngoài:

"Nhanh gọi Thái y đến cho ta!"

Tên thị vệ đi rồi quay về với một vị Thái y già. Chấp Minh nhanh chóng tránh sang một bên, vị Thái y kia đến bên giường bệnh, nắm lấy cổ tay phải nhỏ gầy của Lăng Quang, im lặng bắt mạch.

Chấp Minh đứng một bên nhìn vị Thái y kia thật lâu mà vẫn chưa nói hắn nghe vấn đề của Lăng Quang thì sốt ruột, hỏi:

"Y rốt cuộc là bị làm sao? Cả người đột nhiên nóng sốt, lại còn bất tỉnh."

Vị Thái y kia chậm chạp đổi tay bắt mạch của Lăng Quang, lão vừa kéo ống tay áo lên, lập tức cả người Chấp Minh căng cứng.

Cổ tay nhỏ gầy vốn dĩ trắng nõn mềm mịn, nay lại chằng chịt những vết cứa dài ngắn đan xen, có những vết máu vẫn chưa kịp đông lại, thấm ướt một mảng nhỏ của lớp băng trắng quấn vội.

"Cái này..." Chấp Minh ngẩn người "cái này, là sao?"

Vị Thái y cẩn thận cắt vết băng trắng ra, kiểm tra thật kỹ vết thương, sau đó nói:

"Vương thượng, y chính là do mất quá nhiều máu, sinh ra thể nhược, không chịu được nên ngất đi."

Sau đó, lão mở hòm thuốc của mình ra, lấy ba cây kim châm nhỏ, lần lượt châm vào ngón tay trỏ bên phải của y. Lão đưa lên nhìn chăm chú, sau lại thở dài, nói:

"Người này bị trúng rất nhiều loại dược độc khác nhau, trong đó có hai loại mạnh nhất nhưng lại đối nghịch nhau, miễn cưỡng khắc chế giữ mạng, tuy nhiên sau cùng vẫn là không sống thọ quá ba năm."

"Lời ngươi nói, là thật?" Lồng ngực bỗng đánh mạnh một cái, đau đến tê tâm liệt phế. 

Chấp Minh vội túm lấy vai vị Thái y kia, run rẩy hỏi lại;

"Ngươi nói thật? Không lừa ta?"

Vị Thái y kia cung kính cúi đầu, nói:

"Vương thượng, thần đến tuổi này rồi còn lừa người để được gì? Những lời thần nói, hoàn toàn là thật, nửa chữ cũng không dối lừa người." Ngừng một chút, lão nói tiếp "Thần chỉ có thể kê thuốc bổ máu, bồi dưỡng cơ thể y. Còn giải độc, thứ lỗi cho thần vô năng."

"Thật sự không còn cách nào khác?" 

Vị Thần y kia khẽ gật. 

Không thể nào! 

Chấp Minh ngã ngồi xuống đất, thất thần.

Một lúc sau, hắn chỉ cái bát sứ nằm trơ trọi dưới mặt đất, gần ngưỡng cửa, nói:

"Cái bát kia, là y ban nãy y đánh rơi do đụng phải ta, ngươi xem thử trong đó là gì?"

Vị Thái y ngay lập tức làm theo, sau đó kết quả lão nói trùng với những gì hắn suy đoán.

Thứ giải dược Chấp Minh hắn uống mỗi ngày, chính là máu của người đang ngủ say kia.

Đôi mắt sáng cùng cơ thế khỏe mạnh hiện tại cũng là nhờ máu của người đó.

Năm lần bảy lượt từ chối cách chữa trị vô nhân đạo đó, không ngờ đến hắn lại bị y lừa để bản thân được cứu sống. 

Lúc lão Thần y Tây Vực nói đến cách trị độc này, lão có nhấn mạnh "một mạng đổi một mạng", bây giờ thì, quả nhiên một mạng đổi một mạng. Chấp Minh đưa mắt nhìn khuôn mặt trắng nhợt của người nằm trên giường, cười buồn:

"Chung quy, ta vẫn không thể tin được ngươi, Lăng Quang."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro