Chương 4

Chính vào lúc này, bỗng nhiên không trung vang lên tiếng sấm, màn trời vừa nãy vẫn ngàn dặm không mây, giờ đây đã bị bao trùm bởi tầng tầng đám mây đen.

Dường như là vào lúc sấm sét vang lên, đám người đã trở nên náo loạn:

"Sắp mưa rồi! Hắn thật sự là thần tiên đó!"

"Thần tiên cái gì, có vị thần tiên nào mà cơ thể lại yếu như vậy?"

"Đúng đó, cùng lắm là một thần lừa đảo."

...

Mặc Trạch Vũ nhìn tầng mây từ từ áp xuống, theo bản năng liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, đối phương vẫn đứng đó bình tĩnh không giải thích, dường như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến anh, cả thành đều là cảnh mưa gió kéo đến, chỉ riêng anh không màng thế tục và tách biệt."

Hứa Phong Đình quả thật rất bình tĩnh, vốn dĩ anh chính là thần tiên giả, bách tính nghi ngờ anh cũng bình thường.

Thần lừa đảo thì sao, thần lừa đảo cũng là một thân phận mà!

Mặc Trạch Vũ nhìn một lúc lâu, sau một hồi mới thu ánh mắt lại, từ từ lên tiếng:

"Ta tin tiên trưởng không phải yêu quái, sách cổ có nói, người thần thông tổn hại xác phàm thường hay đau ốm, cần chuyên tâm bồi dưỡng thật kỹ, nếu tiên trưởng thật sự là yêu quái cũng sẽ không giúp ta bắt tội phạm bỏ trốn."

Câu này không chỉ giúp Hứa Phong Đình giữ vững thân phận sứ giả, mà cũng có lời giải thích hợp lý cho chuyện đau ốm của anh.

Nghi ngờ trong mắt người dân cũng tan hết, có không ít người muốn bước lên bắt chuyện với tiên trưởng nhưng ngại có thái tử ở đây không dám làm phiền, thế là chỉ đành quỳ xuống bái lạy ở phía xa, cũng coi như dính chút tiên khí, hy vọng có thể mang đến phúc trạch.

Sau khi một người quỳ xuống thì có người thứ hai, người thứ ba...Dáng vẻ trùng trùng điệp điệp doạ Hứa Phong Đình giật nảy mình.

Vị thần lừa đảo nào đó lúc nói dối cũng không chút chột dạ, nhưng vào lúc này lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, anh thầm lẩm bẩm trong lòng:

Tôi không phải thần tiên thật, cũng không phải hoàng thân quý tộc, nhận đại lễ như vậy có tổn thọ không nhỉ?

Mặc Trạch Vũ thì sớm đã quen với chuyện như vậy, y đứng trước đám người, mời Hứa Phong Đình:

"Nhân gian là một nơi trân quý nhất, được cai quản bởi hoàng cung không biết tiên trưởng có đồng ý vào cung chữa trị?"

Nghe đến hai chữ vào cung, Hứa Phong Đình lập tức hoàn hồn lại, cái gì mà tổn thọ với không tổn thọ đều bị anh bỏ lại phía sau.

"Điện hạ có lòng mời, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Nhóc phản diện ở trong cung, anh đang không rầu không biết vào cung thế nào đây!

Thấy người dân chần chừ không chịu giải tán, Mặc Trạch Vũ nhắc nhở:

"Mưa lớn sắp đến, mọi người mau về nhà tránh mưa đi."

Nghe vậy người dân đồng loạt đứng dậy, người thì tránh mưa, người thì gom quần áo, thoáng chốc trên phố đã không còn ai, Hứa Phong Đình cũng theo thái tử lên xe ngựa.

Cùng lúc đó hạt mưa từ trên trời rơi xuống, giọt này đến giọt khác, chớp mắt đã nối thành một chuỗi đổ xuống ào ào.

Bên ngoài mưa như trút nước, không hề ảnh hưởng đến bên trong xe ngựa.

Đương nhiên xe ngựa của thái tử rất tốt, đệm bên trong xe ngựa mềm thơm mùi cỏ huân, trà nước điểm tâm cái gì cũng có, vừa vào xe, bệnh ho của Hứa Phong Đình đã chuyển biến tốt hơn nhiều.

Anh ngồi trong xe ngựa, cả người ấm áp, bên tai là tiếng mưa rả rích ngoài xe, khung cảnh này quá dễ chịu khiến người ta buồn ngủ không thể tả.

Nhìn thấy được vẻ mệt mỏi trên gương mặt thần tiên, Mặc Trạch Vũ chủ động lên tiếng:

"Lát nữa ta còn phải đến hình bộ một chuyến, đến hoàng cung phải cần chút thời gian, nếu tiên trưởng có mệt thì có thể nghỉ ngơi trong xe."

Có câu này của thái tử, Hứa Phong Đình không gượng ép nữa, anh tìm cho mình một tư thế khá thoải mái lại không quá thất lễ rồi nhắm mắt định ngủ một giấc lấy tinh thần.

Thế nhưng vào lúc này, một tiếng cảnh báo bỗng vang lên trong đầu:

"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Mời kí chủ tránh xa nhân vật chính công! Mời kí chủ tránh xa nhân vật chính công!"

Nhân vật chính công? Bây giờ nhân vật chính bên cạnh anh không phải chỉ có một người sao?

Hứa Phong Đình uể oải mở mắt, nhìn sang thái tử ngồi đối diện, trong lòng bất lực:

Cũng đã ngồi cùng một chiếc xe rồi, còn tránh xa được cỡ nào?"

May mà cảnh cáo này chỉ duy trì mấy giây là kết thúc rồi, Hứa Phong Đình cảm nhận sự yên tĩnh hiếm có, quyết định ngủ một giấc trước rồi tính:

Đâm lao phải theo lao, chỉ đành trách tiếng cảnh cáo này đến quá muộn thôi, vừa đi vừa xem vậy.

Hứa Phong Đình cảm giác giấc ngủ này đã ngủ rất lâu, vốn dĩ cho rằng lúc tỉnh dậy chắc đã đến hoàng cung rồi, không ngờ vẫn ở trong xe ngựa.

Anh nghe tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, nhất thời không rõ bây giờ đang ở đâu.

Đối diện với đôi mắt mơ mơ màng màng kia, Mặc Trạch Vũ chủ động giải thích:

"Vừa nãy bắt Trần Khả Thiên nên mất chút thời gian, bây giờ đang đến hoàng cung, sắp đến nơi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro