Chương 8

Hứa Phong Đình nhìn mà ngẩn ngơ, dường như có thể nhìn thấy được kẻ phản diện tương lai thông qua cậu nhóc trước mặt.

Đứa bé này còn nhỏ như vậy đã biết cách đe doạ dụ dỗ, thận trọng từng bước như vậy sao?"

Anh thở dài một hơi, không biết là vì nhóc phản diện hay là vì bản thân trúng trùng độc:

"Nói đi, điện hạ khổ tâm tốn sức đến tìm ta là muốn ta giúp ngài làm gì?"

Thật ra anh không sợ chết nhưng rất sợ đau, thất khiếu chảy máu là đau lắm đó.

Thấy đối phương bằng lòng phối hợp, Cửu hoàng tử cũng không chần chừ, cậu tìm một món đồ từ trên người rồi nói với Hứa Phong Đình:

"Ta biết thái tử muốn dẫn người đi gặp phụ hoàng, ngươi cứ đi như thường nhưng phải để nó lên người phụ hoàng, sau khi xong việc ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi."

Hứa Phong Đình nhìn qua phát hiện lại là một con trùng, nhất thời không biết nói gì:

...Sao cậu nhóc này chỉ toàn làm những thứ tà ma vậy.

Vừa nãy bị sâu vàng cắn một cái, anh không muốn chạm vào con trùng này nữa.

Thấy Hứa Phong Đình chần chừ không dám giơ tay, Cửu hoàng tử liền ném thử con trùng qua:

"Sợ cái gì, trên người ngươi có sâu độc vàng nó không dám cắn ngươi."

Không biết có phải cậu nhóc này cố ý hay không, vừa hay con trùng được ném vào cổ áo, Hứa Phong Đình sợ hãi tột độ vội vàng túm lấy con trùng đang sắp rơi vào sâu trong cổ áo.

Anh bóp con trùng trong tay, mặc dù tính tình có tốt đi nữa cũng khó tránh có chút bực bội, không khỏi liếc nhìn cậu nhóc trước mặt.

Cửu hoàng tử không chỉ không tức giận trái lại còn bị dáng vẻ hoảng loạn của đối phương chọc cười, cậu giải thích với tâm trạng vui vẻ:

"Đây là rắn trùng cổ, năm sáu năm chưa chắc đã có thể nuôi được, vô cùng trân quý. Người bị trúng độc thỉnh thoảng sẽ cảm thấy nóng an, trong người như có rắn bò, ít thì mười năm nhiều thì hai mươi năm, gan trong người sẽ thối rữa mà chết."

Nhắc đến trùng cổ độc, cậu nhóc vô cùng phấn khích, kể chuyện thao thao bất tuyệt.

Hứa Phong Đình lắng nghe, sắc mặt có hơi thay đổi, anh nhớ lại cốt truyện mười năm sau:

"Năm 432 âm lịch, vua Hạ băng hà, lúc chết môi khô nứt, phủ tạng không còn."

Thì ra cái chết của vua Hạ là do một tay Cửu hoàng tử tạo nên.

Trong sách mập mờ có nhắc đến ân oán giữa Cửu hoàng tử và vua Hạ, dường như có liên quan đến Lệ phi, khó trách cậu nhóc lại muốn hạ trùng độc với phụ hoàng.

Nhưng nuôi xương rắn cần thời gian rất dài, hao tốn nhiều tâm tư sức lực, cậu nhóc cũng chỉ mới bao lớn không biết tìm trùng độc từ đâu.

"Trùng độc này...Là điện hạ tự nuôi sao?"

Lúc hỏi vấn đề này Hứa Phong Đình không trông mong nhóc phản diện sẽ trả lời, dẫu sau tính cách của cậu nhóc cũng rất quái gở.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của anh, không ngờ cậu nhóc lại trả lời.

Cậu đâm trùng độc trong tay Hứa Phong Đình, trong con ngươi đen trầm có chút quyến luyến:

"Không phải, là di mẫu để lại cho ta."

Xem ra nhóc phản diện lúc này chính là một đứa trẻ bình thường, cậu biết nhớ người thân, cũng có lúc nghe lời, thì ra trong tính cách xấu xa phản nghịch không phải chứa đựng một con ác ma, chỉ là một đứa trẻ lầm đường lỡ bước mà thôi.

Nếu như có người kiên nhẫn sẵn lòng dạy dỗ cậu, có phải...Kết cục sẽ khác không?

Ý thức được bản thân không ngờ lại đồng cảm với phản diện tương lai trong sách, Hứa Phong Đình vội vàng ngừng suy nghĩ:

Nghĩ gì vậy chứ, bản thân mày còn đang trúng trùng độc, vậy mà là mộng tưởng dạy dỗ một tiểu ác ma.

Hứa Phong Đình thầm nghĩ rồi lắc đầu, lần nữa kéo sự chú ý quay trở lại hiện thực

"Di mẫu của điện hạ là phu nhân của tướng quân trấn quốc?"

Trong cốt truyện gốc từng nhắc đến vị phu nhân này, bà là nha hoàn hồi môn của Lệ phi, tình như tỷ muội với Lệ phi, sau khi đến nước Hạ thì nhất kiến chung tình với tướng quân, sau đó được Lệ phi làm chủ gả vào phủ tướng quân trấn quốc, Cửu hoàng tử gọi bà một tiếng di mẫu cũng không lạ.

Cậu nhóc gật đầu, nhắc đến di mẫu của mình, lời nói của cậu cũng thay đổi nhiều:

"Lúc di mẫu còn sống thường sẽ vào cung thăm ta, tiếc là sức khoẻ của bà không tốt, hai năm trước đã qua đời vì bệnh. Sau khi di mẫu qua đời, ta bị hoàng hậu nhốt ở phượng nghi cung, dần dần cũng cắt đứt quan hệ với phủ tướng quân trấn quốc."

Hứa Phong Đình bắt ngay một câu trong số đó: "Nhốt ở phượng nghi cung?"

Nghĩ lại câu 'làm bộ làm tịch' mà Cửu hoàng tử nói lúc này, anh đắn đo:

"Hoàng hậu đối xử với ngài không tốt ư?"

Cửu hoàng tử đang định nói gì đó thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng Thường Thanh vấn an, ngay sau đó cửa phòng gõ vang.

"Tiên trưởng, ngài thay y phục xong chưa? Thái tử điện hạ đến rồi."

Hứa Phong Đình vội nhìn sang nhóc phản diện, nhưng thấy bên cạnh mình đã trống không, tiếng trẻ con từ ngoài giường truyền đến:

"Không được nói với huynh ấy là ta có đến."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro