Chương 9

Thì ra trong điện phụ lại cái có một cửa sổ bí mật giấu phía sau giường, cậu nhóc này trốn nhanh như bay, đợi đến lúc Hứa Phong Đình nhìn qua chỉ là cánh cửa sổ đang lung lay theo gió cùng với tiếng mưa bên ngoài vang lên lộp bộp.

Thì ra là vào từ đây, thảo nào khắp người đều ướt sũng.

Sau khi đóng cửa sổ xong xuôi, lúc này Hứa Phong Đình mới lên tiếng:

"Tại hạ xong rồi, mời điện hạ vào."

Vừa dứt lời, cửa điện liền được người đẩy từ ngoài vào.

Chắc hẳn thái tử đã bố trí xong cách tránh nạn, y vẫn mặc trường bào màu xanh nhạt đó chưa kịp thay mới.

Y nhìn mấy ngọn nến cháy trong điện, hơi nhíu đôi mày thanh tú:

"Sao ở đây lại tối như vậy?"

Thường Thanh bên cạnh hiểu ý, nhóm cháy từng ngọn lửa còn lại.

Hứa Phong Đình giấu trùng độc vào ống tay áo, sau khi chắc chắn sẽ không bị phát hiện, lúc này mới từ bên cửa sổ tối mờ đi qua điện, trở lời nghi hoặc của thái tử:

"Cửa sổ trong điện chưa đóng kín, vừa nữa gió từ ngoài thổi vào nên đã dập tắt phân nửa ngọn nến."

Thấy người đi qua, ánh mắt của thái tử hơi khựng lại nhất thời không dịch chuyển.

Ánh nến trong điện đã được đốt lên lại, người đó từ trong tối đi nhanh ra, giống như tiên nhân mang theo ánh sáng, từ nhỏ sinh ra ở hồ sen Cửu Trùng Thiên, toàn thân tiên cốt trơ trụi, con ngươi như yêu quái Hồng Liên, không phải là vẻ đẹp nhân gian.

Thấy thái tử cứ nhìn mình chăm chăm, Hứa Phong Đình cảm thấy nghi ngờ:

"Điện hạ, người sao thế?"

Nhớ lại khó khăn lúc mặc y phục vừa nãy, theo bản năng anh nhìn quần áo mới trên người, cẩn thận hỏi:

"Là tại hạ ăn mặc có gì không ổn sao?"

Thái tử hoàn hồn lại, chợt bước lên mấy bước đến gần Hứa Phong Đình, giúp anh thắt lại đai lưng trên khoác ngoài:

"Như này thì không còn gì bất ổn rồi."

Không ngờ trên khoác ngoài cũng cần thắt đai lưng, vừa nãy lúc thay quần áo bị nhóc phản diện quấy rầy, nên nhất thời không để ý.

Thắt lưng của khoác ngoài có rất nhiều cách thắt, vì phải diện thánh nên thái tử đã chọn một bộ khá thắt eo, trông không đến mức quá tuỳ tiện.

Sau khi thắt xong, y nhìn chăm chăm phần eo nhỏ nhắn của đối phương, không khỏi cảm thán một câu:

"Eo của Tử Minh còn nhỏ hơn cả nữ tử."

Hứa Phong Đình bị nhìn đến mức mất tự nhiên nên lùi lại một bước theo bản năng, cười trêu:

"Điện hạ nói đùa rồi."

Thái tử cũng cảm thấy mình mạo muội, thế là thu ánh nhìn lại, chắp tay sau lưng nói với vẻ mặt nghiêm túc:

"Ta đưa huynh đi gặp phụ hoàng."

Hoàng cung Đại Hạ, ngự thư phòng.

Thái tử kính cẩn đợi một bên, đợi vua Hạ phê duyệt xong tấu chương trong tay, Hứa Phong Đình bình tĩnh quan sát hoàng đế của thế giới này.

Theo như thiết lập trong sách, chắc hắn vua Hạ lúc này đang tuổi trung niên, nhưng người thật lại già dặn hơn trong tưởng tượng nhiều, tóc mai đã bạc, thân hình hơi khom giống như một ông già bốn năm chục tuổi.

Đế vương quả thật là chức vị cực khổ nhất, nhìn xem tổn bao nhiêu tuổi thọ, cũng không biết tại sao lại có nhiều người bon chen vào như vậy.

Qua một lúc lâu, cuối cùng vua Hạ cũng thoát ra khỏi đống tấu chương như núi, giọng của ông uy nghiêm:

"Thái tử, vị này chính là tiên nhân Tử Minh ư?"

Lúc vua Hạ hỏi câu này, Hứa Phong Đình đã biết cuộc đối thoại của anh và thái tử trên xe ngựa đã được truyền đi rồi.

Từ đó về sau, 'tiên nhân Tử Min' sẽ là thân phận mới của anh ở thế giới này.

Đoán chừng cách xử lý lũ lụt cũng đã truyền đến tai vua Hạ, bởi vì lúc thái tử thừa nhận thân phận của anh, đột nhiên ánh mắt của vua Hạ sáng lên rồi nói một câu giống như thái tử:

"Tiên trưởng có tài trị thế, có muốn ở lại Đại Hạ san sẻ cùng trẫm? Thiên tài địa bảo trên đời này đều ở hoàng cung, có thể giúp tiên trưởng điều dưỡng cơ thể."

Đương nhiên không muốn, anh vẫn còn nhiệm vụ bên mình, cho dù thế nào cũng sẽ không ở lại trong cung.

Hứa Phong Đình ho nhẹ một tiếng, nói thẳng:

"Tại hạ đến đây là để tu hành, không vì nhập tục."

Thiếu niên tiên trưởng lúc này chưa hoàn toàn cách ly khỏi xã hội hiện đại, cũng có chút thất kính với vua Hạ, từ chối không chút nể nang.

"Nếu đã không nhập tục, tại sao lại vào cung?"

Lúc này Hứa Phong Đình mới bất giác phản ứng lại, vừa nãy mình từ chối dứt khoát quá, không giữ chút thể diện nào cho hoàng đế.

Anh không khỏi có chút hối hận, sớm biết vậy đã không đồng ý với thái tử rồi, bỗng dưng chuốc lấy phiền phức cho mình.

Con người Hứa Phong Đình ghét nhất là phiền phức, vốn dĩ không có cách tẩy trắng cho nhóc phản diện, nhưng lời thái tử quá là xúi giục khiến anh nổi lòng nhân từ liền đồng ý một cách mơ hồ, rồi bị đẩy đến ngự thư phòng.

Không ngờ vừa vào đây đã chọc giận hoàng đế, không ổn có khi còn không ra được.

Hồ đồ, hồ đồ quá!

Thấy sắc mặt phụ hoàng đã sầm xuống có vẻ không vui, thái tử ở bên cạnh vội lên tiếng:

"Phụ hoàng, tiên trưởng vào cung là vì báo tin lũ lụt ngày mai, người tu hành quả thật có quy tắc không nhập tục, chẳng phải Bất Vong đại sư cũng..."

"Thái tử, trẫm không hỏi con."

Vua Hạ ngắt lời thái tử, ánh mắt nhìn sang thái tử có nhiều suy nghĩ sâu xa không nhìn rõ.

Thái tử kinh sợ không dám nói thêm.

Ánh mắt đó, là đang nghi ngờ y.

Nếu như nói tiếp, phụ hoàng sẽ trách nhầm Tử minh là người mình sắp xếp.

Người tu hành không nhập tục, làm sao vua Hạ không biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro