Chương 2: Căn nhà trên núi quỷ (2)


Chương 2: Căn nhà trên núi quỷ (2)

Edit: Kẹo Chanh Tinh

Kể ra cũng lạ, khi đoàn người mới đặt chân đến chân núi, bầu trời âm u như màn đêm. Bây giờ ngay khi họ đi lên núi, bầu trời u ám trở nên bình thường như sau cơn mưa lớn.

Hơi nước ướt át nhưng vẫn không có tản đi, giữa núi rừng khắp nơi đầy sương trắng.

Trong hoàn cảnh thoáng đãng yên tĩnh như vậy, giọng nói của hướng dẫn viên du lịch đặc biệt chói tai quỷ dị, từng chút một vang vọng trong núi.

"Quý Sơn là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở ngoại ô thành phố Tân Hải. Ngoài phong cảnh đẹp, Quý Sơn còn có một truyền thuyết nổi tiếng nhất. Đó là trong những năm chiến tranh, nó được sử dụng làm nghĩa địa tập thể vì có quá nhiều xác chết được chôn cất, bởi vì chôn thi thể quá nhiều nên đem ngọn núi nhỏ Quy Sơn chồng lên thành hình dáng hiện tại."

Có lẽ do tín hiệu kém và trời mưa, loa của hướng dẫn viên bị lẫn với âm thanh của dòng điện khiến giọng nói của cô sắc bén và hơi méo kỳ lạ khiến người khác cảm giác quỷ dị.

Một số khách mời sẽ chọn Quy Sơn, bởi vì tất cả đều là kịch bản mà tổ đạo diễn an bài, nhưng những người này không biết gì về tình hình thực tế cùng với tin đồn của núi Quy Sơn. Lúc này nghe đến hướng dẫn viên du lịch nói cái gì mà bãi tha ma, đang ở trong vùng núi chết và hoang vắng, nhất thời có chút bị dọa giật mình.

Trước khi xuất phát hướng dẫn viên du lịch mới bắt được kịch bản gốc để giới thiệu nên cũng là lần đầu mở ra xem, sau khi đọc xong, sắc mặt của cô cũng trắng bệt đi mấy phần.

"Có phải là đã hù đến mọi người? Dù sao cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, và tặng kèm mọi người một cái bí mật nhỏ."

Hướng dẫn viên du lịch miễn cưỡng cười, đối ống kính giả vờ thần bí nói: "Kỳ thực —— tôi chính là quỷ!"

Nhóm khách mời nghe ra ý đồ của hướng dẫn viên du lịch là làm dịu bầu không khí căng thẳng, và tất cả đều cười rất đúng lúc khi ống kính quay tới.

Vốn Yến Thời Tuân đang quan sát xung quanh bốn phía núi rừng, nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn về phía hướng dẫn viên du lịch.

Để trông đẹp hơn trước máy ảnh, lớp phấn nền của Liễu Y Y được đánh thêm màu trắng và đánh phấn nền đậm. Trong máy ảnh nhìn thì đẹp, nhưng trên thực tế, với đôi môi đỏ mọng quá mức, thoạt nhìn dưới điều kiện sương mù, quả thực giống như quỷ mở ra cái miệng lớn như chậu máu, ngược lại như muốn ăn tươi nuốt sống người sống.

Bên kia, hướng dẫn viên du lịch vẫn đang giải thích về lịch sử của Quy Sơn lịch sử cùng các loại tin đồn, nhóm khách mời cũng thỉnh thoảng phối hợp thốt lên vài tiếng đầy kinh ngạc để hợp với tình hình.

Cái gì mà có sinh viên đại học đến thám hiểm rồi biến mất, còn có dân làng nhìn thấy nữa thân người đi lại trong núi, lời đồn đại ngày càng kỳ quái khiến nhiều người không tin nữa, khi họ thả lỏng người, họ cũng cảm thấy mình vừa mới có phản ứng hơi thái quá.

Chỉ có Yến Thời Tuân, người luôn ở cuối hàng với hai tay đút túi quần, gần như biến mất khỏi máy quay.

Hướng dẫn viên du lịch và những vị khách khác nghĩ rằng những tin đồn về Quy Sơn cũng chỉ là nghe đồn, mà Yến Thời Tuân người mà quanh năm đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tiếp xúc qua đủ loại kiểu dáng người, biết rằng không phải vậy.

Tại trăm năm trước, Quy Sơn chỉ là một ngọn núi nhỏ vô danh.

Theo truyền thuyết, nó từng thuộc sở hữu của một doanh nhân giàu có, cũng ở trong núi giấu người đẹp, thực hiện rất nhiều dự án xây dựng chỉ để khiến người đẹp mỉm cười.

Nhưng những người sống ở năm đó đã chết trong khói lửa chiến tranh hoặc bị thời gian mang đi, lời nói này không còn có thể kiểm chứng được nữa.

Điều duy nhất có thể khẳng định là một nhóm thổ phỉ đã dừng lại tạm thời trên ngọn núi này khi chúng đi ngang qua thành phố Tân Hải một trăm năm trước. Tuy nhiên, vài tháng sau, dân làng gần núi tưởng sơn tặc đã bỏ đi nên lên núi đốn củi thì phát hiện hàng chục sơn tặc đã chết thảm trên núi, khắp người đều có vết xước sắc nhọn, dạ dày của họ bị xé toạc, tử trạng vô cùng dọa người.

Kể từ đó, những người đi ngang qua ngọn núi này để nghỉ ngơi thường được phát hiện vài ngày sau đó đã chết thảm trên núi, thỉnh thoảng có người từ các thôn phụ cận lên núi và không bao giờ quay trở lại.

Mọi người đều nói, những sơn tặc kia chết thảm đều có oán hận trong lòng, cho nên sau khi chết liền hóa thành ác ma, tiếp tục ở trên núi làm sơn tặc, hành hung người qua đường.

Mà ngọn núi này, cũng được xưng là Quỷ Sơn, là điều cấm kỵ của những người phụ cận chân núi.

Mãi một thời gian dài sau đó, thế giới mới được hòa bình, khi nhập địa danh, nhân viên cảm thấy cái tên Quỷ Sơn (鬼山) không ổn nên đã đổi thành, đồng âm Quy Sơn (規山).

Đối với những gì hướng dẫn viên du lịch nói, một số người đã nhìn thấy người chỉ có một nửa cơ thể đi lại...

Điều này cũng đúng.

Yến Thời Tuân vừa vặn tình cờ gặp một đạo sĩ khi anh ta đang giúp người trừ tà. Theo lời anh ta kể lại, Quy Sơn xác thực có một đoạn thời gian không yên ổn, sau khi hoàng hôn, rất nhiều xương cốt và thi thể thối rữa bò lên khỏi mặt đất, trong núi rừng không phân được phương hướng, nhưng dù dùng cách gì như thế nào chạy không thoát khỏi Quy Sơn.

Sau khi dân làng gọi cảnh sát, vụ việc này cũng khiến ngôi chùa Hải Vân nổi tiếng ở thành phố Tân Hải, nhiều đạo sĩ đã cùng nhau tìm kiếm tại Quy Sơn trong một thời gian dài nhưng không tìm thấy gì.

Do vị đồng nghiệp đó cũng tham gia tìm kiếm nên biết chuyện này đã nói với Yến Thời Tuân, yêu cầu cậu chú ý hơn đến vấn đề này muốn mượn vòng quan hệ hỗn loạn nhưng rộng rãi của Yến Thời Tuân để có thể lấy được một số thông tin.

Bởi vì thỏa thuận với Trương Vô Bệnh là sẽ rời khỏi chương trình sau khi bị loại trong cuộc bình chọn độ nổi tiếng của chương trình, Yến Thời Tuân ước tính rằng cậu sẽ chỉ ở lại vài ngày, vì vậy cậu cũng không chú ý nhiều đến sự sắp xếp cụ thể của chương trình. Cho tới hôm nay, mới biết rằng danh lam đầu tiên là chính là Quy Sơn.

Mà có ước hẹn từ trước, nên là khi phát sóng trực tiếp chương trình, Yến Thời Tuân muốn đổi ý cũng đã chậm.

"Rì ~ rào ~ "

Đường lên núi cây cối hai bên khẽ đung đưa, lá cây phát ra thanh âm khe khẽ.

Yến Thời Tuân hờ hững nhìn sang một bên, những chiếc lá lại ngừng đung đưa.

Các khách mời trò chuyện và cười đùa trước ống kính, như thể họ đã hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.

Nhưng đột nhiên, một trong những nữ diễn viên hét lên "A!"

Những người khác bị cô làm cho giật mình, đồng loạt nhìn lại, camera lập tức nhắm ngay vào cô.

Gương mặt tái nhợt, chân run cầm cập nhưng nữ diễn viên vẫn cố gắng tươi cười trước ống kính với nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:

Nữ diễn viên sắc mặt trắng bệch, chân run run giống nhau, nhưng vẫn là nỗ lực hướng về phía ống kính bỏ ra một cái hơn: "T... tôi hình như giẫm phải xương người"

Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía chân cô, quả nhiên nhìn thấy một bộ xương trắng đang bị cô nàng giẫm thành hai khúc dưới chân.

Một số cô gái nhát gan ngay lập tức hét lên và trốn sau những người bên cạnh họ.

Một nam nghệ sĩ cũng có chút sợ hãi nhưng cố kị hiện tại đang phát sống trự tiếp,nên đành bước tới đỡ nữ diễn viên bị dọa đến chân run không thể bước đi.

"Không, không có chuyện gì! Đinh Thiến yên tâm đi, cô chỉ là quá nhát gan, đây mà là xương người sao? Đây là xương động vật."

Nam nghệ sĩ quan sát hồi lâu, thấy đạo diễn không phát ra tiếng động, anh ta tưởng là đạo cụ nào đó nên lập tức không sợ, mỉm cười giải thích: "Này có nghĩa là môi trường sinh thái của núi Quy Sơn được bảo vệ tốt, và có rất nhiều động vật dễ thương trong núi hay sao?. Những khán giả quan tâm cũng có thể đến núi Quy Sơn chơi. Không khí ở đây thực sự tốt."

(p/s: mình cx chẵng hiểu sao đang nói về xương động vật lại lạc sang đvật nhỏ dễ thương 😊)

Nghe những gì anh ấy nói, trái tim của một số vị khách mời đang đập kịch liệt cũng dần bình tĩnh trở lại, lại nhìn về phía nữ diễn viên Đinh Thiến bằng ánh mắt trách cứ.

"Chị Đinh Thiến , không nghĩ tới lá gan của chị lại nhỏ như vậy nha, hét lên một tiếng làm tôi giật cả mình."

"Tây Tây có phải là gần nhất áp lực lớn, quá căng thẳng ? Vừa đúng lúc ở Quy Sơn buông lỏng một chút."

...

Người chung quanh đều nói như vậy, khiến cho Đinh Thiến cũng cảm thấy đây là lỗi chính mình.

Nhưng...

Khi những người còn lại tiếp tục lên núi, Đinh Thiến quay đầu lại, nhìn đống xương gãy với ánh mắt phức tạp.

—— Cô hoàn toàn không biết xương người trông như thế nào, và vừa rồi cô ấy chỉ tập trung vào việc tìm kiếm ống kính cho bản thân. Trên thực tế, cô ấy thậm chí còn không biết rằng mình đã giẫm phải một khúc xương.

Sở dĩ cô biết mình giẫm phải xương người, là bởi vì vừa rồi trong lúc không cẩn thận giẫm phải xương gãy, cô cảm thấy bên tai có một luồng khí thổi qua, nhàn nhạt than một tiếng: "Đau quá"

Là ảo giác sao?

Đinh Thiến còn chưa kịp định thần, cô đã nhìn thấy chàng thanh niên đi cuối cúi xuống nhặt khúc xương bằng những ngón tay mảnh khảnh.

"Này, đừng—" Đinh Thiến theo bản năng muốn ngăn lại.

Yến Thời Tuân liếc nhìn cô, sau đó tiếp tục quan sát khúc xương: "Nhìn vẻ mặt của cô, hình như vừa rồi đã xảy ra chuyện?"

Đinh Thiến giật mình: "Làm sao cậu biết ?"

Yến Thời Tuân tùy tiện ném khúc xương sang một bên núi rừng, để khỏi bị người phía sau giẫm lên. Sau đó lấy ra khăn tay lau lau tay, hướng về phía không khí nói: "Không liên quan gì đến nàng, ngươi đem đồ của ngươi vứt lung tung, ngay cả xương cụt cũng không biết, trách ai? Trả lại cho ngươi ."

Nhìn hành động và lời nói của Yến Thời Tuân, Đinh Thiến dựng tóc gáy :" Cậu, cậu đang nói chuyện với ai vậy?"

Sau chuyện vừa rồi, Đinh Thiến đã có chút sợ hãi.

Lúc này, cô ấy nhìn Yến Thời Tuân với đôi đồng tử co lại, và cơ thể cô không ngừng run rẩy. Có vẻ như nếu Yến Thời Tuân nói ra điều gì đó, cô có thể ngất đi tại chỗ.

Yến Thời Tuân vượt qua cô và tiếp tục đi lên: "Ồ, tôi mắc chứng tự kỷ, thích nói chuyện một mình với không khí."

"Cô không đi lên sao? Bọn họ đều đi lên cả rồi, một mình cô muốn ở lại chỗ này à?"

Đinh Thiến thấy rằng xung quanh mình chỉ còn lại hai nhân viên, và những người khác đã đi xa. Sợ bị bỏ lại một mình, cô nhanh chóng đi nhanh vài bước đuổi kịp Yến Thời Tuân.

Mặc dù người này có vẻ tính tình không tốt, nhưng cậu ta trông không giống kẻ xấu. Quan trọng nhất là vừa rồi khi anh lướt qua, cô đột nhiên cảm thấy hơi lạnh bị xua tan, cả người vô cùng nhẹ nhõm.

Yến Thời Tuân quay đầu nhìn người đi theo bên cạnh mình, Đinh Thiến đang đi theo bên cạnh cậu, không nói gì.

Tuy rằng trên đường có chút ngoài ý muốn, nhưng đoàn người thuận lợi đi tới biệt thự mà tổ biên kịch đặt trước.

Quả thật, như lời đạo diễn từng nói, đây là một biệt thự sang trọng và lịch sử, mang phong cách Trung Hoa kết hợp với Châu Âu cách đây cả trăm năm, với những ngọn tháp và cửa sổ hoa rất đẹp.

Mặc dù được xây dựng trong núi, nhưng nó vẫn được bảo trì tốt, không có bất kỳ dấu vết đổ nát hay âm u nào, trông giống như một khách sạn nghỉ dưỡng tư nhân năm sao.

Mặc dù kiến trúc ở trong núi, mà giữ gìn rất khá, nửa điểm âm u rách nát vết tích đều không có, cũng như là cấp năm sao tư gia nghỉ phép tửu điếm.

Nhìn từ xa đã thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp của kiến ​​trúc và nghệ thuật.

Vài vị khách mời xem, cũng gật đầu hài lòng. Cảm thấy mặc dù chương trình tạp kỹ này là một đội cơ sở tạm thời thành lập, nhưng chương trình thực sự hào phóng trong việc chi tiêu cho các nhu yếu phẩm cơ bản, thực phẩm, nhà ở và phương tiện đi lại, vì vậy coi nó như là một chuyến đi du lịch nghỉ phép, thực sự không phải là vô ích.

Ống kính cũng được chiếu vào biệt thự vào đúng thời điểm.

Phát sóng trực tiếp đã lâu như vậy, ngoại trừ lưu lượng truy cập do nhóm khách mời mang đến, cũng dựa vào cảnh đẹp núi Quy Sơn cùng một vài tai nạn nhỏ, rất nhiều người đã đăng ký và tò mò về sự phát triển của chương trình trong tương lai.

[ Đội hình khách mời khá tốt, đều là diễn viên và thần tượng nổi tiếng gần đây, nhưng tại sao đạo diễn lại là người mới? Chưa bao giờ nghe nói về công ty sản xuất. Tôi vừa mới nghe giới thiệu, và vẫn còn nghiệp dư? Nếu chương trình này có chuyện xảy ra thì làm sao a.]

[Tiểu ca ca nghiệp dư này thật may mắn, cậu ấy có thể tham gia chương trình tạp kỹ với cùng với ca ca của tôi, tôi ghen tị, tôi cũng muốn tham gia chương trình cùng với ca ca.]

[Tôi đã đến núi Quy Sơn để học địa chất hồi ở trường đại học, nhưng cảm giác tại sao phong cảnh của ngọn núi này nó hơi khác? Cấu trúc của núi cũng khác, đối lập hoàn toàn. Đây thực sự là Quy Sơn sao.?]

[ Phát hiện một vị tiểu ca ca khá đẹp trai, nhưng lại không quen mắt, trên mạng cũng không tra được tư liệu nào về cậu ấy. Đó là thực tập sinh của công ty nào sao? Chỉ cầu thông tin của số bốn.]

Ngoài việc giới thiệu phong cảnh cho khách và tuyên bố nhiệm vụ, hướng dẫn viên du lịch còn có một nhiệm vụ khác, đó là kiểm tra bình luận được đăng trong chương trình phát sóng trực tiếp trong thời gian thực, phản hồi thích hợp để giải quyết nghi ngờ và quản lý hướng bình luận.

Xét cho cùng, chương trình tạp kỹ du lịch có tên "Chuyến lưu diễn nhịp tim chín mươi chín ngày" này là chương trình trên nền tảng video mà phát sóng trực tiếp.

Trương Vô Bệnh tuy rằng hoàn toàn không có kinh nghiệm làm đạo diễn, nhưng với tư cách là một thế hệ phú nhị đại thứ ba, anh cũng biết khá nhiều phú nhị đại ba đời, vẫn có thể giành được quyền phát sóng các chương trình trực tiếp trên nền tảng.

Bất kỳ người dùng nào sử dụng nền tảng APP đều có thể nhấp vào kênh trực tiếp của chương trình để xem và đăng ký.

Hơn nữa chương trình cũng được yêu cầu không cho phép nội dung bất hợp pháp, bao gồm bình luận do tổ chương trình quản lý, một khi vi phạm quy định, sẽ tạm thời bị cấm quyền lợi phát sóng trực tiếp.

Vì vậy, hướng dẫn viên cùng tổ đạo diễn đối đạn mạc cần quản lý thức thời.

Cho nên hướng dẫn viên du lịch, này đó đều cần tiến hành quản lý.

Liễu Y Y trả lời bên trong khu bình luận vốn đang muốn nhằm vào Yến Thời Tuân để đưa ra vấn đề, chỉ thấy một người từ trong biệt thự đi ra, hướng về bọn họ đi tới.

Mặc dù đã lớn tuổi nhưng ông lão trong bộ âu phục chỉnh tề, lưng vẫn cứ ưỡn lên đến mức thẳng tấp, trông giống như quản gia của một gia đình quý tộc được bồi dưỡng rất tốt.

"Các vị đi xe đã mệt nhọc cực khổ rồi, theo ta vào trong nghỉ ngơi trước đi, nước nóng cùng bữa tối đã chuẩn bị xong." Ông lão tự giới thiệu: "Ta là quản gia của biệt thự này, Chu Thời, trong thời gian ở đây nếu cần có nhu cầu gì tất cả đều có thể nói với ta."

Leo núi lại mắc mưa, cái khí lạnh trên núi khiến một số vị khách cảm thấy mệt và lạnh, khi nghe nói có đồ ăn và có thể tắm nước nóng, họ lập tức theo quản gia vào biệt thự.

Vẫn đi theo Yến Thời Tuân nãy giờ, Đinh Thiến cũng thở phào nhẹ nhõm và vui vẻ đi theo.

Máy quay cũng ghi lại một cách chân thực nhất những biểu cảm vui vẻ trên gương mặt của mọi người.

Yến Thời Tuân hai tay đút túi, chậm rãi lui ngược lại về phía sau vài bước, hoàn toàn cách xa ống kính, hướng Trương Vô Bệnh hỏi: "Cậu có ý định tăng giá không? Chính là tăng giá cho công việc bình thường của tôi."

"?" Trương Vô Bệnh có chút kỳ quái, hắn biết Yến Thời Tuân nhiều năm như vậy, cũng biết Yến Thời Tuân dựa vào giúp người bắt quỷ trừ yêu kiếm tiền, tuy rằng có điểm nghèo, nhưng cũng không phải loại người giữa đường mà đột nhiên tăng giá.

"Yến ca, anh làm sao đột nhiên nói điều này? Trước khi tới chúng ta không phải đã bàn luận kĩ càng rồi sao?"

Trương Vô Bệnh nói: "Yến ca nếu là anh cần tiền gấp có thể nói với em, em nhất định sẽ giúp. Mà nếu anh cần nhiều nhiều, tạm thời em không có, nhưng mấy triệu vẫn có thể lấy ra."

Yến Thời Tuân: "..."

Cậu có chút nói không nên lời nói liếc mắt nhìn Trương Vô Bệnh: "Cậu sửa tên thành Trương Có Bệnh đi."

Cậu ta đến cái ám chỉ cũng nghe không hiểu, đồ không có đầu óc!

Trương Vô Bệnh: "? ? ?"

Yến Thời Tuân lại hừ một tiếng, người bạn này ngu đến mức cậu lười giải thích, cũng cùng với mọi người tiến vào trong biệt thự.

Biệt thự có tới bốn tầng, có trang bị thang máy. Ngoài phòng khách, phòng ăn và nhà bếp ở tầng một, ba tầng trên là phòng ngủ và thư phòng.

Quản gia nói bởi vì gần là trời mưa, bởi vì gần đây trời mưa, lầu bốn đang sửa chữa một ít chỗ dột, phòng ngủ lầu hai, lầu ba mọi người có thể tùy ý lựa chọn.

Mọi người reo hò, đồng loạt cười ồ lên đi cướp căn phòng mà mình nhìn trúng, tiếng cười không ngớt, hiệu ứng chương trình thoải mái thú vị, dẫn tới đạn mạc của cả phòng phát sóng trực tiếp ồ lên cười.

Yến Thời Tuân đối với bản thân phải ngủ ở đâu hoàn toàn không thèm để ý, cậu cũng không phải không ngủ qua màn trời chiếu đất. Hơn nữa lúc này đối với phòng ngủ, cậu càng cảm thấy hứng thú với những thứ đồ khác bên trong biệt thự.

Lão quản gia hình như chỉ có một mình trong căn biệt thự, khi lão cùng mấy vị khách lên lầu chọn phòng và giới thiệu biệt thự, ở tầng một phòng khách và phòng ăn trống không, ngay cả người ở cũng không có.

Nhưng nó tình cờ thuận tiện cho Yến Thời Tuân có thể tra xét dễ dàng

Ngôi biệt thự được xây dựng cách đây cả trăm năm, cho đến ngày nay vẫn giữ được dáng vẻ cũ, chỉ được tu sửa đơn giản và thêm vào một số trang thiết bị hiện đại.

Khi Yến Thời Tuân nhấc chiếc khăn trải bàn màu trắng thêu viền vàng trên bàn ăn lên, anh thấy chiếc bàn gỗ nguyên khối bên dưới đã khá cũ kỹ.

Hình như là đồ của năm đó, phong cách cũng phù hợp với tổng thể biệt thự, thậm chí có thể nhìn thấy trên đó có vài vết dao cực kỳ sâu, các rãnh đều có màu đen, giống như màu máu bị oxy hóa.

"Leng keng!"

Yến Thời Tuân ngón tay mới vừa sờ lên vài đạo vết đao kia, liền nghe từ phía sau trong phòng bếp, phát ra âm thanh vang lên một tiếng như là nồi sắt rơi trên mặt đất.

Chẳng lẽ còn có người khác sao?

Yến Thời Tuân lập tức bước nhanh đi hướng nhà bếp, dùng lực đẩy mở cửa nhà bếp đang hé mở

Khác với các nhà bếp hiện đại, căn bếp của biệt thự vẫn giữ phong cách của một thế kỷ trước, sử dụng bếp củi đốt lửa.

Trên bếp lò đốt củi vẫn còn một chiếc nồi sắt lớn, ngọn lửa bập bùng, đồ nấu trong nồi sôi sùng sục sùng sục, rau củ được xử lí cắt nhỏ, các bình gia vị đều được mở, hình như có người đang nấu nướng ở đây.

Tuy nhiên, trong bếp không có ai, có thể nhìn thoáng qua đến cùng. Sàn đá hoa cương sạch sẽ, không có vết tích của chậu sắt rơi xuống.

Yến Thời Tuân buông tay nắm cửa, nhấc chân đến gần bếp, hơi cúi đầu nhìn vào trong nồi. Nước sốt sánh đặc như đường nhiều dầu, một nồi có màu đỏ sẫm, không thể nhìn thấy bên trong rốt cục là loại thịt gì.

Ngay khi Yến Thời Tuân rút ra một đôi đũa từ bên cạnh và đang cẩn thận chuẩn bị kiểm tra thực hư ra sao, một giọng nam không lên không xuống đột nhiên cắt ngang động tác của cậu

"Vị khách nhân này, không tới nhìn xem phòng ngủ sao?"

Yến Thời Tuân quay đầu lại, thấy lão quản gia không biết từ lúc nào từ trên lầu đã trở về, đứng cách cậu không tới ba mươi cm, cậu kinh hãi quay đầu lại, một xíu nửa có thể trực tiếp đối mặt với lão quản gia đứng sau lưng.

"Thực sự là thất lễ, dĩ nhiên để khách nhân tự mình đến loại địa phương dơ bẩn này."

Hình ảnh của lão quản gia lúc này hoàn toàn khác với lão quản gia ưu tú và có năng lực khi ở bên ngoài biệt thự vừa rồi, giọng nói không những không dao động mà ánh mắt cũng trống rỗng, như thể ông không thể quay đầu khi nhìn chằm chằm vào một nơi.

Lão quản gia nở nụ cười rất có lễ nghi, nhưng cũng rất cứng ngắc, như thể da thịt trên má không đàn hồi: "Đói bụng sao? Vậy mời trở về phòng thu dọn, trong phòng ăn chờ, bữa tối sẽ sớm được bắt đầu."

"Tôi tới xem một chút món ăn cơm tối trông như thế nào."

Yến Thời Tuân không những không sợ hãi trước trạng thái kỳ lạ của lão quản gia, mà còn trở nên phấn khích, và sự kiêu ngạo bị đè nén dưới sự bình tĩnh đã sẵn sàng di chuyển, chờ đợi một cơ hội để ra tay.

Trong đôi mắt đen láy của cậu hiện lên một tia sáng, khóe môi hiện lên nụ cười tà mị: "Tôi thích nhất là món ăn thịt người, thấy ở chỗ này có cung cấp phục vụ, thật là khiến người ta vui vẻ."

Lão quản gia ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Yến Thời Tuân, thanh âm không dao động: "Khách nhân nói giỡn."

Vừa nói, lão vừa giơ tay tóm lấy Yến Thời Tuân.

Yến Thời Tuân phản ứng nhanh chóng và bước sang một bên, không chịu đối mặt với khuôn mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi này. Sau đó, trong lúc di chuyển, khuỷu tay của anh đã sơ ý làm đổ hũ gia vị đang mở trên bàn nấu khiến một đống bột màu đỏ trắng trắng vương vãi vào nồi.

Vào lúc đó, , Yến Thời Tuân nhìn thấy khuôn mặt của lão quản gia lộ ra vẻ ghê tởm cũng như tức giận.

"A, thực xin lỗi, tôi bại liệt bẩm sinh, tay chân không dùng được." Yến Thời Tuân nhướng mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cùng áy náy: "Tôi làm hỏng món ăn ngon, làm sao bây giờ? ? Này cũng không thể ăn nó."

Lão quản gia từ trong cổ họng phát ra một tiếng "hự hự" gấp gáp, phải mấy phút sau mới bình thường trở lại, lão dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Yến Thời Tuân, nặn ra hai chữ "không sao".

Yến Thời Tuân bước thong thả với đôi chân dài thẳng tắp, nhìn chả thấy áy náy gì cả.

"Có vẻ như vị khách số 4 của chúng ta đã đến 'Cuộc phiêu lưu trong lâu đài' vội vàng đến nỗi cậu ấy thậm chí còn không quan tâm đến căn phòng."

Yến Thời Tuân vừa bước vào phòng khách đã bị Liễu Y Y trên lầu chú ý. Cô ấy đỡ cầu thang mạ vàng và đẩy Yến Thời Tuân ra nở một nụ cười với máy ảnh: "Tất cả các phòng đã được chọn, chỉ còn lại một phòng bên cạnh cầu thang. Chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ ồn ào. Chúng ta chỉ xem thôi bởi vì là một ngôi nhà cũ, cách âm có vẻ kém. Khách mời số bốn không ngại đi?"

Yến Thời Tuân nhướng mi, nhìn người phụ nữ đang tự mãn và cười nửa miệng nói: "Tôi không sao."

Cậu luôn có thể cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau.

Trước khi đẩy cửa phòng ra, Yến Thời Tuân quay đầu nhìn lại, vừa vặn gặp được lão quản gia đang đứng ở mép phòng khách lầu một.

Lão quản gia chậm rãi nở một nụ cười cứng ngắc.

Ẩn mình trong bóng tối.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(┬┬﹏┬┬) Chả hiểu sao lại nổi hứng edit bộ này chứ.!

Chương nào cũng hơn 5k chữ còn những 346 chương.!

Mik bận học thêm muốn bù cả đầu có ai giống tui hk.? ~( ̄▽ ̄)~*

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro