Chương 3: "Dì múc cho cậu ấy nhiều đồ ăn vào"

Chương 3: "Dì múc cho cậu ấy nhiều đồ ăn vào."

---

Lúc nhận được email thông báo từ Thiên Húc cũng là lúc Túc Duy An vừa dùng phần truyện tranh cuối cùng của mình nói lời chia tay với biên tập viên.

Bên trên thư trúng tuyển ghi chú về thời gian đi làm và các loại giấy tờ tài liệu cần chuẩn bị, cậu xem thật kĩ càng, còn cẩn thận sao lại một bản danh sách lưu vào ghi chú trong điện thoại.

Vừa gõ xong chữ cuối cùng, chuông cửa vang lên.

Cậu nhẹ chân đi tới, nhìn qua mắt mèo, sau đó quay lại chỗ máy tính, bấm lưu bản thảo đang vẽ dở rồi tắt phần mềm đi.

Mở cửa, Hà Khoan đứng trước mặt cậu, cười tủm tỉm.

Hà Khoan bằng tuổi cậu, dáng người hơi mập mạp, bộ dáng chất phác gần gũi, cũng không có việc làm, nhưng hiện tại cậu ta là một "minh tinh nhỏ" có hàng trăm vạn người hâm mộ, chuyên đăng weibo hài hước, thỉnh thoảng xen kẽ thêm một ít bài viết tâm linh huyền học linh tinh, tiền thu được từ quảng cáo mỗi tháng không hề ít.

"An An, anh đây đã về rồi!"

Hà Khoan đi vào, xoa xoa tay: "Bảo bối của tôi đâu?"

Túc Duy An đẩy cái thùng lớn cạnh tủ giày ra.

Hàn Khoan ngồi trên sàn nhà, mở thùng, lấy đồ ra kiểm tra một lượt, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hỏi: "Đúng rồi An An, bên Thiên Húc thế nào?"

Túc Duy An ngồi một bên, đáp: "Đã gửi email trúng tuyển tới rồi."

"Không phải chứ?! Cậu thực sự trúng tuyển?" Hà Khoan trừng lớn mắt: "Đỉnh của đỉnh, đại thần giàu có, đừng quên người bạn này nhé An bảo bảo!" Nói xong hắn còn ôm lấy bàn tay của cậu.

Túc Duy An nhìn chẳng ra được chút hào hứng nào, cậu quay người lại, lên mạng gõ ba chữ "thời gian thử việc".

Hà Khoan nhìn qua đầu cậu: "Thời gian thử việc là cái gì? Giống kì thực tập à?"

Nói đến đây Túc Duy An mới nhớ tới, liền hỏi hắn: "Cậu học đại học có đi thực tập không?"

"Có đi, thực tập chừng một tháng." Hà Khoan chống cằm nói.

"... Kỳ thực tập chủ yếu làm gì?"

Nhắc đến là Hà Khoan lại cảm thấy vừa nghẹn vừa uất, xua tay: "Đừng nói nữa, một tháng trời anh đây chỉ đi photo tài liệu, ngày ngày mua cà phê cho người ta, tôi còn tưởng là mình đến đó làm chân sai vặt không bằng."

"Nhưng tôi cũng không tính là quá tệ, như bạn cùng phòng của tôi được điều đến công ty kia, vất vả không nói, còn phải nghe mắng mỗi ngày," nói đến đây, Hà Khoan không nhịn được, lắc đầu: "Nơi làm việc quả thực quá đáng sợ."

Túc Duy An siết nhẹ con chuột trong tay: "... Thế sao."

Thấy tâm trạng cậu có gì đó không đúng, Hà Khoan tự gõ đầu mình: "An An, không phải công ty nào cũng như vậy, cậu đừng quá lo lắng."

Tức Duy An mơ hồ ừ một tiếng.

Hà Khoan không ở lại bao lâu đã ôm thùng hàng rời đi, trước khi ra khỏi cửa nhớ ra mới đưa poster đã hứa tặng cho Túc Duy An.

Túc Duy An dán poster ở bên trái giường ngủ, dán ngay ngắn xong thì vẫn đứng trên giường, không động đậy.

Sau một lúc lâu, cậu chống hai tay lên tường, áp mặt lên tấm poster, nhắm mắt lại, buông một hơi thở dài.

---

Đặng Văn Thụy hào hứng mua một bó hoa, chuẩn bị chờ cháu trai mình cắm nó lên bàn làm việc mới khi nhậm chức, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Tay ôm hoa trở về công ty, hắn đụng mặt Đàm Tự dưới quầy lễ tân.

"Yêu đương à?" Đàm Tự nhấp một ngụm cà phê trong tay, "Cây hạn gặp xuân về?"

"Đừng có dùng thành ngữ lung tung," Đặng Văn Thụy ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn cấp trên của mình, "Cháu trai tuấn tú của tôi sắp tới công ty, người cậu này mua hoa chúc mừng nó."

Đàm Tự nhướng mày, cậu bạn nhỏ kia thực sự đã vượt qua vòng phỏng vấn?

Không chờ anh mở miệng, Đặng Văn Thụy đã nhận được điện thoại của Túc Duy An.

"Cái gì?" Đặng Văn Thụy chưa nói được mấy câu, nét cười trên mặt đã lặn mất tăm, "Cháu nói không muốn tới công ty nữa?"

Người đầu dây bên kia không biết đã nói gì, mặt Đặng Văn Thụy trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, "An An, cháu không được tùy tiện như vậy, ngày mai nhất định phải đến công ty!"

Điện thoại đã ngắt, Đàm Tự chao nhẹ ly giấy tựa như đang cầm một ly rượu vang đỏ: "Thế nào, cháu trai anh không thích công ty chúng ta?"

"Không phải," Đặng Văn Thụy tự rót cho mình một cốc nước, "Người cháu này của tôi có hơi hướng nội."

"Nhìn là thấy." Đàm Tự nói xong tiện tay ném ly giấy vào thùng rác, xoay người đi mất, chẳng có chút hứng thú gì với đề tài này.

Vừa trở lại văn phòng, tiếng gõ cửa vang lên, một nhân viên nữ mặc quần áo công sở màu đen bước vào. Mái tóc của cô được vấn lên tỉ mỉ, vô cùng phù hợp với đôi giày cao gót kiêu kì, toàn thân toát ra nét quyến rũ của người phụ nữ thuộc về công việc.

"Phó tổng, đây là toàn bộ danh sách." Thích Như Dịch đặt tài liệu lên bàn làm việc, "Nội dung cũng đã được gửi đến email của ngài."

Đàm Tự mở email ra nhìn qua vài lần, sau đó đóng lại: "Cô hỏi bọn họ vài câu, nói bọn họ vẽ ra mấy thứ này có phải là muốn chọc tức tôi không?"

Thích Như Dịch cúi đầu: "Vâng."

Đến phòng của bộ phận thiết kế, cô đem lời Đàm Tự nói truyền đạt lại một lần, sau đó xoay người dẫm gót giày rời đi.

Xác nhận Thích Như Dịch đã đi thật rồi, nhân viên nữ ngồi bên trái mới lấy tay che mặt: "Ôi... lúc nào giao bản thảo ra cũng giống như chờ đợi lăng trì, quả nhiên hôm nay một đao rơi xuống rồi."

Những người khác nhao nhao gật đầu đồng tình.

---

Ý định không đi làm của Túc Duy An bị Đăng Văn Thụy bóp chết từ trong nôi.

Hôm qua hắn vừa tan làm đã đuổi giết đến tận nhà Túc Duy An, đưa cậu tới quán cà phê, tiến hành giáo dục gia đình hai tiếng đồng hồ.

Đã lâu không bị mắng nhiều như thế, Túc Duy An không chống đỡ nổi, ngay ngày hôm sau chuẩn bị đầy đủ, ngồi xe buýt đến Thiên Húc.

Được đưa đến cửa phòng thiết kế, Túc Duy An dè dặt nhìn xung quanh một vòng.

Nhân viên bên trong đều đang vùi đầu làm việc, vách ngăn bàn cũng rất cao, không gian phòng lớn, chia làm nhiều khu vực, bên trong chỉ có một văn phòng duy nhất.

Một người đàn ông từ văn phòng bước ra, đến trước mặt bọn họ: "Đến rồi à."

"Chào giám đốc," nhân viên phòng nhân sự được phân công đưa Túc Duy An đến đây cúi đầu với người hắn, sau đó quay sang Túc Duy An: "Vị này chính là giám đốc phòng thiết kế, cấp trên của cậu, Lưu Dân Nhiễm."

Túc Duy An nhìn đất, cúi mình thật sâu: "Chào giám đốc."

Lưu Dân Nhiễm dáng dấp cao to, ngày đó phỏng vấn Túc Duy An hắn cũng có mặt ở hiện trường, trên người mặc một bộ đồ thể thao đơn giản. 

Hắn nhìn chàng trai trẻ trước mặt, không nhiều lời: "Được rồi, đi theo tôi, tôi dẫn cậu đến chỗ ngồi."

Dọc đường, rất nhiều ánh mắt chẳng biết là vô tình hay cố ý đặt trên người cậu, Túc Duy An ôm siết ba lô chặt hơn một chút.

Đến chỗ ngồi của mình cậu mới phát hiện, ở đó có một bó hoa được cắm tỉ mỉ trong bình thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy làn nước xanh biếc bên trong.

Dưới bình hoa còn có một tờ giấy nhắn, bên trên viết: "Làm việc vui vẻ, cậu chính là hậu thuẫn sau lưng cháu ~"

Lưu Dân Nhiễm ho nhẹ một tiếng: "Đây là vị trí của cậu, máy tính và bảng vẽ đều là đồ mới, nếu dùng không thoải mái thì có thể đề xuất đổi sang loại cậu thường sử dụng."

Túc Duy An nhìn thấy thiết bị trước mắt, vội vã cúi đầu: "Dạ."

"Được rồi, trước kia cậu có đăng tác phẩm lên trang web hay gửi cho nền tảng nào không?" Lưu Dân Nhiễm đột nhiên hỏi.

Túc Duy An kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang.

Lưu Dân Nhiễm cười cười: "Đừng lo lắng, tác phẩm của cậu rất tốt, hơn nữa trên đó không có chữ kí định danh, tôi đoán là cậu từng gửi cho nền tảng khác. Tôi chỉ nhắc nhở cậu một chút, đã làm việc ở đây thì toàn bộ tác phẩm trong thời gian công tác đều là sản phẩm dưới quyển sở hữu của Thiên Húc, không thể dùng cho các mục đích thương mại khác, trên hợp đồng đã nói rất rõ ràng."

"Tôi... tôi hiểu rồi, tôi đã giải quyết mọi việc, ngài yên tâm." Túc Duy An nói.

Lưu Dân Nhiễm đi rồi, Túc Duy An lấy đồ trong ba lô ra.

Cậu làm việc chủ yếu với máy tính, đồ dùng mang tới không nhiều lắm, trừ các tài liệu quan trọng thì cũng chỉ có một ít đồ văn phòng phẩm, một quyển sách vẽ phong cách Nhật bản và một quyển Nhật Bản kí sự.

Sắp xếp đồ đạc ổn thỏa xong, cậu cẩn thận lấy tờ giấy nhỏ dưới bình hoa kia cất bào ba lô.

"Chào!" Một giọng nữ ôn hòa vang lên bên cạnh.

Nữ nhân viên ngồi cách vách dịch ghế sang, tới gần Túc Duy An, "Chào người mới, tôi là đồng nghiệp của cậu, được phân công phụ trách công việc của cậu trong thời gian thử việc. Tôi là Trầm Thần, cậu có thể gọi tôi là Thần Thần cũng được." 

Không nghe ra hai cái tên này rốt cuộc có gì khác biệt, Túc Duy An hít sâu, quay người lại: "Chào chị, em là Túc Duy An."

(Trầm Thần và Thần Thần đều phát âm là Chen Chen)

Trầm Thần sửng sốt vài giây, sau đó che miệng cười: "Gọi "chị" làm gì, nghe già quá, gọi Thần Thần là được rồi."

Chào hỏi xong, Trầm Thần đưa cho cậu một tập tài liệu, còn gửi sang email của cậu thêm vài phần nội dung khác nữa.

Họa sĩ minh họa trong thời gian thử việc, công việc dĩ nhiên vẫn là vẽ tranh.

Thứ Trầm Thần đưa cho cậu chính là tài liệu về một nhân vật, đây là nhân vật trong trò chơi cung đấu trên điện thoại của Thiên Húc.

Công việc đầu tiên của cậu chính là vẽ minh họa cho nhân vật này.

Một họa sĩ đều có sở đoản của mình, cổ phong cũng không tính là sở đoản của Túc Duy An, có điều cậu đối với style này không quá quen thuộc, cho nên trước khi phác thảo, cậu quyết định tìm hiểu về cốt truyện và thiết lập của nhân vật này một chút.

Phần truyện nền thực sự quá dài, Túc Duy An đọc một mạch đến giờ nghỉ trưa mới tạm coi là xong, còn ghi chú lại không ít trong sổ tay.

Đúc lúc này, Lưu Dân Nhiễm rời khỏi văn phòng: "Ai muốn tới căng tin ăn cơm?"

Không ai trả lời.

Hắn lại hỏi: "Không có ai sao?"

Một giọng nói yếu ớt vang lên: "Giám đốc, trước khi hoàn thành hạng mục "Tuyệt Hoạt", e rằng mọi người trong phòng chúng ta đều phải gọi đồ ăn ngoài thôi."

"Tôi đã ăn cơm hộp ba ngày rồi, phát ngán." Lưu Dân Nhiễm tùy ý quét quanh một vòng, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Duy An, cậu có muốn đến căng tin ăn cơm không?"

---

Dì nấu ăn đem những tờ thực đơn được viết chi chít dán trên mặt kính trước mặt, vừa nấu ăn vừa trò chuyện với chàng trai trẻ đứng đối diện.

"Cậu bé là người mới tới à, ở phòng nào vậy?"

Túc Duy An gật đầu: "Phòng thiết kế ạ."

"Người của phòng thiết kế dạo này có chuyện gì vậy, chẳng thấy ai xuống đây ăn cơm cả. Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

"Bọn họ hơi bận, không có thời gian ạ." Túc Duy An đáp rất thành thật.

"Lấy trước cho tôi một phần."

Bên cạnh truyền đến âm giọng đàn ông, nghe hơi quen tai. Sau khi liên kết âm thanh này với hình dáng trong kí ức, Túc Duy An do dự một lát, không xoay người mà chỉ bước một bước nhỏ, dịch sang bên cạnh.

Dì nấu ăn: "Phó tổng, vẫn ăn như cũ chứ?"

"Đúng." Người đàn ông đáp một tiếng có phần biếng nhác, quay sang, "Nhìn thấy cấp trên không chào một tiếng sao?"

Đàm Tự vừa đến đã nhận ra cái gáy của người lúc nào cũng cúi gằm này.

Túc Duy An quay người sang: "Chào phó tổng."

"Dưới đất có tiền à?"

"... Dạ?"

"Chứ không cậu cứ cúi xuống làm cái gì?"

Túc Duy An trầm mặc một lúc lâu, yên lặng ngẩng đầu lên khoảng mười độ.

Đàm Tự còn muốn nói gì đó, dì nấu cơm đã đưa hộp cơm qua cửa sổ tới chỗ anh.

Anh nhận lấy, nhàn nhạt nói: "Dì múc cho cậu ấy nhiều đồ ăn vào."

Túc Duy An vừa định từ chối, lại nghe anh nói: "Không thì không có sức chạy vặt đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro