Chương 2《 Tại Sao Không Có Mùi Pheromone?》
Chẳng biết là lúc nào, ngoài trời đã bắt đầu đổ một trận mưa nhỏ, tiếng mưa rơi trên cửa sổ phát ra âm thanh lộp bộp. Âm thanh này đánh thức Kỷ Nhiên khỏi giấc ngủ sâu. Anh mở mắt ra, ngơ ngác đưa mắt nhìn, thứ anh nhìn thấy đầu tiên là trần nhà phức tạp và tinh xảo.
Khẽ cử động cơ thể, mọi khớp xương dường như bị nghiền nát rồi lại được ghép lại, cơn đau xuyên thấu xương khiến mặt anh lập tức đỏ bừng. Là một Alpha có gen mạnh mẽ, Kỷ Nhiên rất có năng lực chiến đấu. Không phải là anh chưa từng bị thương, chỉ là anh chưa dễ bị tổn thương như ngày hôm nay. Bây giờ đến ngón tay anh còn thấy rất khó cử động, mà người gây ra tất cả chuyện này hóa ra lại là người anh yêu thương nhất.
Kỷ Nhiên nhếch lên khóe môi tự cười chính mình, trong mắt tràn ngập sương mù. Tuy nhiên vì vừa mới tỉnh lại, thể lực còn chưa khôi phục choáng váng một lúc, Kỷ Nhiên lại ngủ thiếp đi. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, anh bị tiếng bước chân đánh thức.
" "Đã ba ngày rồi! Tại sao em ấy vẫn chưa tỉnh lại?"
Giọng nói giận dữ của Diệp Lăng Hàn vang lên, khiến trái tim Kỷ Nhiên bỗng chốc run lên. Anh vô thức siết chặt nắm tay, những ký ức đau đớn kia lập tức hiện lên trong đầu anh.
" Diệp thiếu gia , đừng lo lắng! Tôi nghĩ hôm nay Kỷ thiếu sẽ tỉnh dậy."
"Ông ngưng nói điều nhảm nhí! Đó là những gì ông đã nói ngày hôm qua, nhưng kết quả thế nào?"
Diệp Lăng Hàn đá bác sĩ một cước, vẻ mặt hắn hung ác như ác ma đến từ địa ngục: "Cút đi! Cút khỏi đây!"
Bác sĩ vội đứng dậy từ dưới sàn nhà, loạng choạng chạy ra ngoài. Kỷ Nhiên vậy mà đã lâu không tỉnh lại, điều này khiến Diệp Lăng Hàn vừa tức vừa giận. Hắn không tin mình sẽ thất bại. Bác sĩ ông ấy đã từng nói nếu Kỷ Nhiên có thể trở thành Omega thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Diệp Lăng Hàn vừa vặn nhìn thấy Kỷ Nhiên đã mở mắt, lửa giận trên mặt lập tức lắng xuống. Hắn sải bước tới ôm Kỷ Nhiên vào lòng: "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên của anh..." hắn cúi đầu nhẹ nhàng ngửi cổ Kỷ Nhiên. Lông mày Diệp Lăng Hàn bỗng nhiên nhíu lại, ánh mắt lập tức lạnh đi. Tại sao không có mùi pheromone?
Omega sẽ tỏa ra mùi pheromone trên cơ thể khi quan hệ, tuy bình thường mùi này cũng sẽ có nhưng rất yếu, không nồng và hấp dẫn như khi quan hệ. Nhưng Kỷ Nhiên lại...không có mùi gì cả! Diệp Lăng Hàn không chịu bỏ cuộc, lại nằm trên người hắn ngửi ngửi, vẫn không có!
Sau khi xé rách quần áo của Kỷ Nhiên, Diệp Lăng Hàn áp mũi vào làn da của anh, hít hà hồi lâu. Hắn nghiến chặt răng, đôi mắt lạnh đi dường như chứa đầy băng.
"Thất vọng phải không?"
Kỷ Nhiên chợt cười: "Tôi là Alpha. Anh không biết sao? Alpha sao có thể trở thành Omega?"
"Có thể là do tác dụng của chất tổng hợp vẫn chưa phát huy tác dụng."
Diệp Lăng Hàn hôn lên thái dương Kỷ Nhiên: "Nhiên Nhiên, em nhất định sẽ trở thành Omega."
"Diệp Lăng Hàn, anh thật sự yêu tôi sao?"
Đôi mắt đen láy của Kỷ Nhiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai trước mặt. Anh ngay từ đầu đã bị khuôn mặt của Diệp Lăng Hàn và cái gọi là tình cảm lừa dối. Dốc hết tim phổi bao nhiêu năm, đổi lại là tổn thương đau đớn đến thế.
"Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, vậy mà em lại nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho em."
Diệp Lăng Hàn bỗng nhiên lay động: "Kỷ Nhiên, tôi muốn loại người nào mà không thể có được? Dù là Alpha, Beta hay Omega, chỉ cần tôi muốn, bọn họ đều muốn tranh giành nhau để có thể có quan hệ với tôi. Nhưng tại sao tôi lại muốn ở bên em? Em thực sự không hiểu gì cả? Tôi biến em thành Omega vì tôi muốn em trở thành Diệp phu nhân một cách danh chính ngôn thuận, hơn là trở thành một cậu Kỷ vô danh. "
Sờ vào đôi mắt nghiêm túc của Diệp Lăng Hàn, Kỷ Nhiên buột miệng nói: "Nếu như tôi không thể trở thành omega, anh còn yêu tôi sao?"
Những năm gần đây, khi số lượng Alpha giảm dần, nhà nước đã quy định rõ ràng rằng Alpha không được phép kết hôn với Alpha. Mục đích là để đảm bảo tỷ lệ sinh sản và hy vọng nhân giống được nhiều Alpha hơn với gen ưu tú. Trong lòng Kỷ Nhiên chợt rung động, có lẽ Diệp Lăng Hàn yêu anh nên quyết định làm như vậy để được ở bên anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro