Chương 8: Một chương có chút ngọt (1)
Editor: SoleilNguyen
Wattpad: WinnyChan275
Dụ công trong lời đồn
Tác giả: Mi Phẩm
Chương 8: Một chương có chút ngọt (1)
======***======
Buổi tối, Lạc Nhạn nhận được cuộc gọi video từ Tôn Tĩnh.
Vừa mở lên đã thấy Tôn Tĩnh đang cúi đầu sơn móng tay, sau đó cô thở dài một tiếng.
"Ai, Nhạn Nhạn nói đúng, yêu đương chẳng có gì hay ho để nói cả."
Lạc Nhạn cầm bút cảm ứng dừng lại: "Chia tay rồi à?"
"Đúng vậy, là tớ đề nghị, yêu xa thì chó cũng không yêu."
Tôn Tĩnh nhướng mày, xòe tay ra, ngắm nhìn sơn móng tay màu đỏ một chút.
"Không phải nói có người theo đuổi cậu sao? Nếu đã chia tay, thì thử với hắn xem."
Khi Lạc Nhạn nói lời này, ánh mắt hơi lơ đãng một chút.
"Không thích." Tôn Tĩnh theo bản năng trả lời.
Nhưng ngay lập tức, cô nhận ra có gì đó kỳ lạ.
"Chờ đã......" Tôn Tĩnh nhíu mày, đưa điện thoại lại gần.
Cô nhìn chằm chằm Lạc Nhạn: "Thành thật khai báo, cậu có tình huống gì à?"
"Coi như vậy đi." Lạc Nhạn nói, có chút không chịu nổi ánh mắt của cô, lầm bầm: "Không phải cậu bảo tớ đi yêu đương sao?"
"Yêu đi yêu đi! Tớ ủng hộ cậu!"
Tôn Tĩnh ban đầu có chút buồn bực, vừa nghe lời này của anh liền phấn chấn lên, bắt đầu tám chuyện.
"Là nam, năm nhất, trông cũng khá đẹp khá cao."
"Đẹp thế nào? Cậu nói rõ hơn đi?"
"Có hai mắt, hai tai, một mũi, một miệng...... Nói chung là khá đẹp trai."
Tôn Tĩnh điên cuồng chớp mắt: "Chỉ vậy thôi?"
"Được rồi, vậy nói một chút về tính cách thì chắc là được nhỉ."
Vấn đề này, Lạc Nhạn không do dự nhiều: "Giống Tiểu Kim."
"À, giống Tiểu Kim à." Tôn Tĩnh không ngờ Lạc Nhạn lại thích kiểu như vậy, cao ráo, tính cách giống Tiểu Kim.
Tôn Tĩnh nhớ lại con chó Golden Retriever to lớn ở nhà Lạc Nhạn, trong lòng kết luận: To xác ngốc nghếch.
"Sao vậy?" Lạc Nhạn chắc chắn cô nghĩ gu của mình không được tốt.
Tôn Tĩnh rất giỏi chuyển chủ đề, cô hỏi: "Hai người đã đến bước nào rồi?"
"Mới chỉ quen biết."
"Cậu thích hắn không?" Tôn Tĩnh hỏi.
"Không ghét, có thể thử xem."
"Nếu thử xong không được thì sao?"
Lạc Nhạn nghi hoặc: "Dễ hợp dễ tan thôi."
"Cậu nắm chắc mức độ chút đi, đừng đến lúc đó người ta sống chết bám riết lấy cậu không buông."
Người không đồng ý, ghét bỏ, đều có thể bám riết lấy anh.
Người đã cho cơ hội, chỉ sợ lại càng điên cuồng hơn.
Tôn Tĩnh nghĩ vậy, nhưng không nói thêm gì.
Sau khi kết thúc video, Tôn Tĩnh dạo quanh tường bày tỏ của trường, nhìn thấy một soái ca, vui vẻ lưu ảnh gửi cho Lạc Nhạn.
Chớ quấy rầy: Người này rất đẹp trai nha, tên cũng không tệ.
Lạc Nhạn nhìn bức ảnh đó im lặng một lúc lâu.
Lạc Nhạn: Chính là cậu ấy.
Chớ quấy rầy: ......
Chớ quấy rầy: Đỉnh thật, không hổ là hoa khôi Lạc ra tay, khóa này hắn đẹp trai nhất.
Lạc Nhạn vì thường xuyên xuất hiện trên tường bày tỏ và các tài khoản chính thức khác của trường, được gọi vui là hoa khôi và gương mặt của S Đại.
À, đúng rồi, anh cũng là nam thần của trường.
Chính là cái gọi, trời sập rồi, có Lạc Nhạn chống đỡ.
Lạc Nhạn, tư liệu tuyển sinh biết đi của S Đại.
Các video tổng hợp hoa khôi nam thần các trường đại học lớn chắc chắn có anh, có đôi khi còn nhầm trường của anh, khu bình luận sinh viên S Đại đồng loạt phản đối: Lạc Nhạn là sinh viên của trường chúng tôi, làm video có thể nghiêm túc một chút không?
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Tôn Tĩnh ban đầu còn thấy Lục Hằng khá đẹp trai, rất Bking, nhưng khi biết cậu là đàn em đó, càng nhìn càng thấy cậu giống tên to xác ngốc nghếch.
Hơn nữa dựa vào kinh nghiệm nhìn người của cô mà nói, Lục Hằng sẽ không biết cách theo đuổi người.
Chỉ có một bầu nhiệt huyết thì có ích gì?
Tôn Tĩnh không đánh giá cao cậu.
Rất lâu sau này, cô hỏi Lạc Nhạn tại sao lại chọn cậu.
Lạc Nhạn nói anh đã gặp nhiều người khác nhau rồi.
Anh chính là thích cái dáng vẻ vụng về của Lục Hằng khi theo đuổi người, ánh mắt chỉ nhìn vào chính mình.
......
Trong lúc tân sinh viên huấn luyện quân sự, trung tâm truyền thông mỗi ngày đều có người đến chụp hình quay video, rồi gửi cho bộ phận quản lý tài khoản trường để chọn tư liệu.
Lạc Nhạn không phải ngày nào cũng đến, thỉnh thoảng lại đến một lần, nửa tháng trôi qua, Lục Hằng cũng chỉ gặp anh bốn lần.
Ngày thường trò chuyện trên điện thoại đều lấy tư thái tân sinh viên ngây ngô để hỏi Lạc Nhạn về chuyện của trường, rồi từ từ mở rộng sang chủ đề khác.
Tần suất và thời gian trò chuyện đều nắm bắt rất tốt, nhưng sự cấp bách trong từng câu chữ của cậu khiến Lạc Nhạn thường bật cười.
Mỗi lần Lục Hằng nhìn thấy Lạc Nhạn là mắt cậu lại sáng lên, Lạc Nhạn đi đâu, mắt cậu sẽ quay theo hướng đó.
Tôn Tĩnh đã đi cùng Lạc Nhạn hai lần, sau khi thấy cậu, cô thì thầm bên tai Lạc Nhạn: "Ôi trời, cậu chắc chắn là mối tình đầu của hắn rồi, ánh mắt này... Người trẻ tuổi đúng là nóng nảy."
Lạc Nhạn nghe vậy, nói: "Chúng ta chỉ lớn hơn cậu ấy một tuổi."
Sao Tôn Tĩnh cứ như đã trải qua nhiều biến cố vậy.
"Cậu không hiểu đâu." Tôn Tĩnh ra vẻ già dặn lắc đầu.
Đột nhiên cô cười, dùng vai đụng nhẹ vào Lạc Nhạn.
"Đúng là đồ ngốc, bị mắng mà vẫn nhìn chằm chằm cậu kìa."
Lạc Nhạn nhìn qua, chỉ thấy Lục Hằng đang nhìn mình, động tác rất chuẩn nhưng không nhìn thẳng về phía trước, huấn luyện viên bên cạnh nói một tràng, cậu dường như một chút cũng không nghe lọt tai.
Nhưng khi Lạc Nhạn giơ máy ảnh lên chĩa về phía cậu, cậu lập tức thu hồi ánh mắt, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, rồi điều chỉnh lại động tác.
Khá đẹp trai.
Lạc Nhạn nhấn nút chụp, rồi cùng Tôn Tĩnh đi đến đội khác.
Trong thời gian nghỉ giữa giờ, Lục Hằng đã vượt qua nửa sân vận động để tìm người đang trốn ở góc khuất tránh nóng.
Thời tiết quá nóng, mỗi ngày nhiệt độ trên ba mươi độ, trong không khí có sóng nhiệt rõ rệt.
Cậu đi qua, nhưng không lại gần.
Không có gì để nói đành tìm chuyện để nói: "Lạc Nhạn, ngày mai anh còn đến không?"
Nghe thấy cách cậu gọi Lạc Nhạn, Tôn Tĩnh nhướng mày, đi sang bên cạnh vài bước.
"Ngày mốt đến."
Ngày mốt là lễ bế mạc.
"Cậu bị cháy nắng rồi." Lạc Nhạn nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Lục Hằng gãi gãi đầu, cười cười ngại ngùng.
Khi cậu cười, hàm răng trắng lộ rõ.
Lạc Nhạn khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Thật giống..."
"Giống cái gì?" Lục Hằng thực sự có thính giác rất tốt, lập tức bắt được lời của Lạc Nhạn.
"Giống Tiểu Kim nhà tôi." Mắt Lạc Nhạn cong cong.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro