Bắt được rồi 2: vùng đất thích hợp nhất để nảy sinh những mưu mô và ham muốn...

Là hình mẫu có tầm ảnh hưởng sâu rộng nhất của trường phái trinh thám cổ điển, hầu hết mọi người dù chưa từng nghe đến từ "Biệt thự trong cơn bão tuyết" cũng đã ít nhiều đọc qua những tác phẩm có bối cảnh liên quan.

Cũng giống như một biệt thự buộc phải cách ly với thế giới vì một trận bão tuyết ập tới bất ngờ. Tất cả mọi người đều bị mắc kẹt trong cùng một không gian khép kín biệt lập, vừa không thể liên lạc với bên ngoài trong một khoảng thời gian ngắn, lại vừa không thể rời đi, thường thì sẽ xảy ra những chuyện bất thường.

Biệt thự trong cơn bão tuyết hay còn được gọi là chế độ đảo cô lập là vùng đất thích hợp nhất để nảy sinh những mưu mô và ham muốn. Vì quá dễ để vận dụng nên có rất nhiều tác phẩm trinh thám, huyền bí, kinh dị nổi tiếng, đều đặc biệt chọn bối cảnh kinh điển này để tạo dựng câu chuyện.

Chỉ là những nội dung này không liên quan gì đến những thứ Trang Điệt đang nghĩ.

Chúng chỉ được sử dụng như một cây cột trong cung điện ký ức, được đưa ra ngoài nhanh chóng rồi lướt qua, sau đó chúng được nhét trở lại vị trí ban đầu.

Vào lúc này, điều khiến Trang Điệt chú ý hơn cả chính là cảnh tượng kỳ lạ mà cậu không thể không tập trung để có thể hiểu được nó.

Cùng lúc quay đầu lại nhìn, ngay trước mặt Trang Điệt, đầu của mọi người đột nhiên nổ cái "bùm", biến thành hình dạng của loại động vật nào đó.

...

"Cuối cùng thì cũng chịu ra khỏi phòng rồi."

Một người đàn ông cao lớn mặt ngựa lạnh lùng nói, ông ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề, giọng điệu rất lạnh lùng: "Nghĩ kĩ rồi thì mau bước xuống đây. Nếu không tìm được chủ nhân của giấc mơ này, không ai có thể rời đi, có sợ cũng vô ích mà thôi."

Khi ông ta nói thì cũng xuất hiện những biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt của con ngựa, một phần miệng con ngựa cũng nhai nhai chuyển động theo.

Rõ ràng thì nếu chỉ là một chiếc mũ đội đầu thì không thể đạt được hiệu quả giống thật thế này.

Nhìn gương mặt ngựa cao lạnh dài thon, tâm trạng của Trang Điệt có chút phức tạp, cậu cố gắng hết sức kiểm soát sắc mặt của mình, cúi đầu chậm rãi bước xuống.

Tổng thể mộng giới riêng này rất dễ thấy là mang phong cách châu Âu của thế kỷ trước.

Phòng khách rất rộng rãi, đặt ghế sofa dài mềm mại, tường gạch đỏ, mái vòm cao với đèn chùm trang trí công phu và tinh tế.

Lửa trong lò sưởi đang cháy rực rỡ, chiếu chiếc bóng như đang nhảy nhót trên tấm thảm len cừu dày và có một con mèo đen đang nằm ngủ bên lò sưởi ấm áp.

Cầu thang đi lên tầng hai được làm bằng gỗ, tạo hình xoắn ốc, phía dưới tay vịn cầu thang được khảm hình đầu gấu bằng đá cẩm thạch trắng.

Không khí tràn ngập mùi thơm dễ chịu của thức ăn, nhưng tiếc thay lúc này dường như không ai có tâm trạng quan tâm đến nó.

Tất cả mọi người đều im lặng ngồi trước bàn ăn, lòng băn khoăn không nói một lời.

Trước bàn ăn có đặt mười cái ghế, Trang Điệt tạm thời vẫn chưa làm rõ được tình hình lúc này, nên không hấp tấp làm thêm những động tác khác, rất phối hợp đi về phía chiếc ghế trống duy nhất.

Khi kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt cậu cũng rơi vào chiếc ghế sofa cách đó không xa.

Trang Điệt không để lại dấu tích nhướng mày một cái.

Xem ra, bầu không khí tại hiện trường nặng nề hơn tưởng tượng, dường như còn có thêm những lý do khác.

Vì khó đi vào giấc ngủ nên Trang Điệt sẽ mất nhiều thời gian hơn bình thường để đi vào giấc mơ, rất dễ bỏ lỡ một số tình tiết, đó có lẽ là lý do tại sao người đàn ông mặt ngựa tưởng rằng cậu sợ hãi đến mức suy sụp trong phòng.

Nhưng lần này, phần cậu bỏ lỡ có vẻ hơi quan trọng.

Trước bàn ăn có mười chiếc ghế và cũng có đúng mười người có mặt kể cả cậu.

Trên ghế sofa, đang có một tượng điêu khắc hình người màu trắng xám, nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng rất sống động với đôi mắt đang nhắm nghiền.

"Đó không phải là một bức tượng điêu khắc."

Người đàn ông ngồi bên trái dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Trang Điệt, gã với cái đầu con trăn và cái lưỡi đỏ tươi linh hoạt co rút, khi nói chuyện dường như còn kèm theo một tiếng "sss": "Đấy là con buôn hiểm độc đã bán bản thiết kế của chúng ta đó."

Cùng với lời nói này, đèn chùm trên đầu mọi người đột nhiên lắc qua lắc lại.

Ở đầu bàn ăn bên kia, cô Thỏ và cô đầu Hổ càng dựa gần nhau hơn, hai người họ có vẻ đã bị hù gần chết, nhưng ít ra thì họ vẫn kiên trì chưa suy sụp, chỉ nằm co quắp bất động trên ghế.

"Chính vì cậu bị hù tới sợ gần chết rồi chạy vào phòng để trốn, vừa lúc đó ông ta nhận được một lời phàn nàn từ chúng tôi và đến để giải quyết khẩn cấp chuyện bảo hành."

Người đàn ông mặt ngựa tiếp lời "Thấy không thể giải quyết được, ông ta lại bắt đầu nói nhảm nhí. Lúc thì mắng chúng tôi tham thì thâm nên không được đổ lỗi cho ổng về tình hình bây giờ, lúc thì nói rằng chúng tôi đã lầm người, ông ta là nhân viên xử lí sự kiện đặc biệt, vào đây để giúp chúng tôi, cần chúng tôi phối hợp hỗ trợ ông ta.

Trang Điệt: "..."

Trang Điệt giấu tay dưới bàn, lặng lẽ thò tay vào túi, xé đi bài phát biểu cậu ta vừa viết xong dùng để giải thích về thân thế của mình.

"Tình hình lúc đó rất hỗn loạn, mọi người tranh cãi xô xát với nhau, không ai để ý đến chuyện gì đang xảy ra, khi đèn bật sáng trở lại, ông ấy đã nằm ở đó rồi".

Người đàn ông mặt ngựa liếc nhìn một vài người như mất hồn, giọng điệu trầm xuống: "Được rồi, mộng giới riêng lẽ ra không được phép xâm phạm, chúng ta có quyền tự vệ. Hơn nữa, nếu ông ta thấy tình huống xấu đi, bản thân ổng cũng sẽ cưỡng chế rời đi.

"Cũng có thể đấy!" Thanh niên đầu Khỉ ở bên cạnh nhanh chóng hùa theo: "Hơn nữa, chết trong giấc mơ cũng không đồng nghĩa là chết thật, ông ta sẽ không sao đâu."

Mặc dù là vậy, nhưng những người có mặt tại đây vẫn có biểu cảm vô cùng khó coi.

Trang Điệt chống cằm lên bàn, từ từ nhồi mảnh giấy vụn, nhớ lại những gì mình đã đọc trong sổ tay nhân viên.

Bị thương và chết trong giấc mơ của chính mình hoàn toàn không có vấn đề gì, cùng lắm thì những giấc mơ kích thích như vậy sẽ dẫn đến ngẩn ngơ mất tập trung thôi. Việc mơ thấy "Sát mộng" trong thời gian dài có thể dẫn đến gia tăng căng thẳng, thậm chí là suy nhược tinh thần, nếu ảnh hưởng đến cuộc sống ở thực tế thì cần phải có sự can thiệp của tâm lý trị liệu.

Nếu bạn bị thương và chết trong giấc mơ của người khác thì sẽ rắc rối hơn rất nhiều.

Lăng Tố đã từng nói với cậu rằng bị thương trong giấc mơ của người khác sẽ dẫn đến mệt mỏi, còn có thể bị mất trí nhớ ngắn hạn.

Trong khi chết trong giấc mơ của người khác thì là phương thức bạo lực rõ ràng đã bị nghiêm cấm sử dụng để rời khỏi mộng giới, làm như thế tất nhiên có thể rời khỏi mộng giới nhưng ý thức bị cưỡng chế tan rã và xác định là sẽ không thể được xây dựng lại hoàn chỉnh.

Ví dụ, nếu một máy tính đang chạy mà bị buộc ấn nút khởi động lại trong thời gian dài, rất có thể sẽ khiến cho một số tệp quan trọng bị mất hoặc bị hỏng.

Ý thức của con người cũng tương tự như vậy. Cho đến nay, trong các ghi chép về các sự kiện liên quan, một lần chết đi trong giấc mơ của người khác, có thể dẫn đến vĩnh viễn mất đi một ký ức quan trọng, một mối tình cảm, một thiên phú nào đó, nhiều lần chết đi thậm chí có thể dẫn đến nhân cách chính bị tiêu diệt.

...

Trong khi tình hình bây giờ, rất có thể là trong lúc báo cáo việc "kén" bị bất thường, con buôn hiểm độc bán lại bản thiết kế đó cũng tình cờ thông qua một cách nào đó để tiến hành xử lý việc bảo hành.

Bị mắc kẹt trong một mộng giới không rõ chủ giấc mơ, cảm xúc của mọi người vốn đã bị kìm nén đến tột cùng, sau khi xảy ra xung đột, tay buôn hiểm độc đã bị chết trong lúc cúp điện.

"Có vẻ tình hình phức tạp hơn dự kiến."

Trang Điệt lẩm bẩm một câu trong lòng, vò giấy vụn trong túi áo thành một cục.

Cậu không nghĩ là vận may của Lăng Tố tệ đến vậy, tình cờ thay thế tay buôn hiểm độc rồi trở thành vật hy sinh dưới sự bộc phát cảm xúc của mọi người.

Cách nhìn này cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng mù quáng vào Lăng Tố, trước hết, tuy không hiểu rõ kỹ thuật cụ thể của công nghệ thay thế này, nhưng khi "kén" thăm dò đã có mười người trong giấc mơ, chứng tỏ tay buôn hiểm độc đó chưa đến, chắc sẽ không bị chọn làm đối tượng để thay thế. Ngoài ra, cho dù vận may của anh thực sự có đen đến mức này thì chỉ cần Lăng Tố giải thích ý đồ đến đây của bản thân, anh không nhất thiết sẽ xung đột với mọi người.

Trang Điệt đoán rằng Lăng Tố rất có thể cũng giống mình, sau khi hoàn thành việc thay thế thân phận với một người nào đó, đã lập tức nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Tuy nhiên, tay buôn hiểm độc này trong hỗn loạn đã lộ ra mình là phe khác rồi vô tình hại cả hai người họ.

"Được rồi, bây giờ cùng thảo luận cách giải quyết nào."

Người đàn ông mặt ngựa vỗ vỗ tay, ông ta hiển nhiên đã tự giác đảm nhận vai trò kiểm soát tình hình: "Cách đơn giản nhất là đánh thức mọi người một lần, chúng ta hiện tại đang ở trong giấc mơ của một người nào đó, trước sau cũng sẽ có một người thành công rời đi."

"Không được! Lỡ nhầm lẫn thì sao đây?" - Người đầu gà lập tức lớn tiếng phản đối: "Nếu đây không phải là giấc mơ của tôi, chẳng phải tôi sẽ tỉnh dậy từ trong giấc mơ của người khác sao?"

Những hậu quả có thể xảy ra do hành vi này vẫn chưa được công bố nhưng đã bị nghiêm cấm rất nhiều lần, trong bảng xếp hạng chính thức về mức độ nguy hiểm và mức độ nghiêm trọng của hậu quả, nó thậm chí còn vượt hơn cả "chết trong mơ của người khác".

Nỗi sợ hãi bởi thứ chưa biết rõ luôn vượt quá thứ đã biết, không ai dám thử, dù người khác chưa nói ra nhưng nét mặt phản kháng của họ đã thể hiện rất rõ.

"Mỗi người đều chết một lần tác dụng cũng giống nhau, như thế thì có thể trở về giấc mơ của mình để tỉnh lại, nếu tình cờ là chủ nhân giấc mơ thì chúng ta sẽ đều tự do."

"Đùa à, vậy thì tốt ở chỗ nào?"

"Thế thì ông có muốn là người đầu tiên thử không? Lỡ như ông là chủ nhân giấc mơ thì sao?"

"Nghe nói ký ức và cảm xúc càng quý giá, thiên phú càng nổi bật, sau khi xây dựng lại ý thức thì càng có khả năng bị mất đi. Tôi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm."

"Vậy thì phải làm thế nào, cứ mắc kẹt ở đây sao?"

"Ai dám chứ, lỡ nhầm là toang luôn. Dù sao tôi cũng không nghĩ nơi này là nhà an toàn của tôi. Nhìn kiểu gì cũng thấy kì kì sao đó."

...

Thanh niên khỉ người nhỏ con có chút bồn chồn không yên, nhìn trái nhìn phải: "Cũng không thể lúc nào cũng giống nhau chứ phải không, chúng ta cứ đi tìm kiếm vết tích, lỡ như phát hiện ra có nơi khác với nhà an toàn của chúng ta thì sao."

Ở cuối bàn ăn, chàng trai chó săn có vết sẹo trên mặt cười một tiếng: "Cậu thật sự cho rằng chủ nhân của giấc mơ sẽ tốt bụng nói ra sự thật sao?"

Thanh niên khỉ giật mình: "Anh nói gì đấy?!"

"Đi thẳng vào vấn đề đi, tôi chắc chắn tôi không là người duy nhất nhấp vào liên kết tùy chỉnh giấc mơ riêng tư từ bài đăng đó."

Chàng trai chó săn giơ tay lên, ném con dao ăn lên bàn "leng keng" một tiếng, ánh mắt chậm rãi liếc nhìn mọi người trong bàn: "Làm thì cũng làm rồi, còn không dám nhận nữa."

Người mặt ngựa chau mày: "Cậu đang nói cái gì đấy, bài đăng nào?"

Chàng trai chó săn thu lại ánh mắt, dựa lại vào lưng ghế phía sau hắn ta.

Hắn ta gõ tay lên bàn hai cái một cách đầy ẩn ý, ​​hạ giọng chậm rãi nói: "Nếu có ai đó chết trong giấc mơ của tôi, sau khi ý thức bị tan rã, những ký ức, cảm xúc và thiên phú quan trọng mất đi sẽ thuộc về ai?"

Chưa dứt lời, đèn chùm trên đầu mọi người đột nhiên lại bắt đầu lắc lư.

Trong phòng rõ ràng không thể nào có gió, nhưng chiếc đèn chùm càng lúc càng lắc lư mạnh hơn, đồng thời phát ra tiếng két két rợn người.

Ánh đèn chớp tắt, chiếu qua những khuôn mặt đang khiếp sợ. Một giây sau, bóng tối phủ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro