Chung cư không tồn tại 5: Không phải đã bảo quần áo bẩn ..cho sạch...

"Nhìn nè." Lăng Tố quay đầu lại nói với Trang Điệt ở phía sau: "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe."

Tống Hoài Dân: "..."

Trang Điệt nghiêm túc gật đầu, viết hai nét lên cổ tay áo.

Để đảm bảo an toàn, Trang Điệt vẫn luôn đứng cách xa cửa, cậu nhìn xuyên qua bả vai Lăng Tố nhìn ra bên ngoài: "Đây có lẽ là hướng phát triển của lựa chọn thứ ba."

Bọn họ không trốn mãi trong phòng và cũng không chọn đồng hóa với lũ quái vật, mộng cảnh vốn luôn lặp đi lặp lại vì vậy mà bị phá giải.

Chỉ cần một tác động như vậy là chung cư đã biến mất, bọn họ tạm thời bị nhốt trong cái nhà vệ sinh đang trôi nổi, không thể đoán được kết cục của nhánh mới này sẽ dẫn đến đâu.

"Đúng vậy." - Lăng Tố đồng tình: "Ở trong tiềm thức của người trong cuộc căn bản không có lựa chọn này."

"Phòng ngủ có thể xem như là sự giải thoát và phản kháng lại với cuộc sống ở trường, những tờ giấy khen bị vẽ lung tung chắc là để nói rằng: Biểu hiện thật tốt, nhận được giấy khen và những lời tán dương cũng chẳng giúp ích được gì trong việc này."

Lăng Tố vòng ra sau Trang Điệt, cùng nhau xem xét hình ảnh trong gương: "Có cách nào giúp cậu ấy cởi bỏ đồng phục không?"

Trang Điệt lắc đầu: "Không được, tôi đã thử làm động tác cởi đồ rồi nhưng cậu ta không có phản ứng."

Tuy trên danh nghĩa vẫn là cái bóng của cậu nhưng cậu nhóc trong gương lại không thể động bộ với mọi chuyển động của cậu.

Khi cậu được đưa trở về nhà vệ sinh lần hai, Trang Điệt thử từ đầu đến đuôi, cho đến khi thử tư thế đại bàng giương cánh thì hình ảnh trong gương cuối cùng cũng từ bỏ việc bắt chước theo cậu.

"Có khả năng chủ nhân của giấc mơ này bị nhốt trong tấm gương này không ta?" - Tống Hoài Dân bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng mới.

"Tỉnh lại đi lão Tống." Lăng Tố vỗ vai ông: "Đây không phải phim kinh dị đâu."

Lăng Tố vừa nhắc nhở ông vừa tìm một ống nước bị gãy, khiêu khích đống xúc tu trên sàn của đám quái vật đang lúc nhúc muốn vọt vào trong buồng toilet.

Tâm trạng của Tống Hoài Dân có hơi phức tạp, ông ấn dạ dày ngậm chặt miệng.

Lăng Tố liên tục nhấn nút xả nước, giọng của anh bị tiếng nước làm cho đứt quãng: "Muốn trốn cũng nên trốn ở phòng ngủ, với người trong cuộc mà nói thì phòng ngủ hiển nhiên phải an toàn hơn."

Suy cho cùng thì trường học cũng phải tan học, chỉ cần chống chịu được đến lúc tan học là có thể về nhà và điều đó có nghĩa là đã vượt qua một ngày.

Nhưng điều tàn khốc hơn là việc trốn tránh này cũng chỉ tạm thời — hôm sau chỉ cần trở lại trường học thì vẫn như cũ bị người ta đánh đến mặt mũi bầm dập, toàn thân đều thành một mớ hỗn độn.

Mà thời điểm bốn giờ chiều đến cũng là lúc rơi vào một cơn ác mộng mới.

"Phòng ngủ ngăn nắp đến nổi như bị ám ảnh cưỡng chế chắc hẳn không phải do cậu ấy tự dọn, nếu không cậu ấy sẽ không mặc một bộ đồ phục bị làm thành vậy..."

Trang Điệt nhìn gương, cẩn thận nghiên cứu đồng phục trên người, cố gắng nhìn huy hiệu trường bị màu mực che mất: "Thật sự là do cha mẹ của cậu ấy à?"

"Rất có khả năng." Lăng Tố trả lời: "Cha mẹ yêu cầu quá nghiêm khắc, can thiệp quá mức, hơi bị khiết phích nhẹ — cậu ấy ở trong mơ vẽ loạn lên tường trong phòng ngủ rồi còn làm loạn tủ đồ của bản thân có thể hiểu là một loại phát tiết cảm xúc và kháng cự lại."

Lăng Tố ngưng xả nước, đi ra từ gian bên cạnh: "Phòng ngủ là nơi lánh nạn cuối cùng của cậu ấy, nên đây là nơi thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ để chống lại nỗi sợ hãi bị kìm nén được đại diện bởi nhà vệ sinh."

Những điều này đều không khó để phân tích ra nhưng vẫn còn việc mà Lăng Tố chưa thể nghĩ ra nỗi: "Quái vật bị dọa sợ bỏ đi, theo lý thì chỗ này đã an toàn, vậy đến cùng thì ý nghĩa của việc nơi này tiếp tục tồn tại là gì..."

"Đợi chút." Tống Hoài Dân không nhịn được ngắt lời họ: "Thay vì vậy thì chúng ta nên nghiên cứu chung cư đi đâu trước đi? Không lẽ cứ lửng lơ trong sương mù thế này mãi à?"

Trang Điệt dụi mắt, đứng trước gương.

Huy hiệu trường bị mực che kín mít, cho dù nhìn chằm chằm vào gương đến mức cay xè mắt thì cũng chẳng ăn thua gì.

Trang Điệt hơi do dự muốn dạy hình ảnh trong gương giặt đồ: "Vốn đã không có chung cư rồi."

Tống Hoài Dân có chút kinh ngạc: "Gì cơ?"

"Trong đợt mô phỏng trước, khi dùng cưa điện cắt trần nhà, lưỡi cưa chui lên từ sàn nhà, điều này chứng minh giả thuyết không có các tầng lầu. Cầu thang không ngừng biến đổi cũng có nghĩa là căn bản cầu thang chẳng có giá trị gì."

Lăng Tố tiến tới giải thích: "Thật ra có rất nhiều chi tiết ám chỉ rồi, sàn hành lang và nhà vệ sinh dùng cùng một loại gạch men, chất liệu của cầu thang và tủ đồ trong phòng ngủ cũng giống nhau. Sàn hành lang khi vỡ sẽ tràn ra loại chất lỏng màu xanh lá, giống với nước rỉ từ vòi nước trong nhà vệ sinh..."

Phòng ngủ ở nhà và nhà vệ sinh ở trường học căn bản sẽ không xuất hiện cùng lúc, bây giờ xem ra giấc mơ này không phải là ghép cảnh hay cô đọng thành một khu chung cư.

Cái gọi là cảnh tượng mới thật ra đều là những cảnh tượng cũ không ngừng lặp lại và biến đổi.

Tống Hoài Dân nghiêm túc nghe một hồi lâu: "Dịch thành tiếng người?"

"..." Lăng Tố: "Căn hộ này rõ ràng được tạo ra do chạy trốn."

Khi con người bị kéo vào trong mơ thấy quái vật, phản ứng đầu tiên của họ tất nhiên là dùng hết sức chạy trốn rồi.

Cảm xúc và ý nguyện quá mãnh liệt ngược lại ảnh hưởng đến mộng cảnh, sử dụng các "vật liệu" có trong giấc mơ để ghép ra hành lang, cầu thang và các căn phòng mới.

Người bị mắc kẹt trong giấc mơ càng điên cuồng chạy trốn thì sẽ càng tạo ra bản đồ mới, "chung cư" này sẽ càng lúc càng trở nên hỗn loạn và phức tạp — mà chung cư càng như vậy, việc chạy trốn càng trở nên khó khăn hơn, họ chỉ có thể càng thêm liều mạng mà trốn.

"Bất ngờ là nó lại rất có tính ẩn dụ."

Lăng Tố tự thấy xúc động với lời giải thích của bản thân, vuốt cằm suy nghĩ: "Nỗi sợ hãi khi dùng hết sức để trốn thoát nhưng cuối cùng lại thành tự tay bao vây bản thân..."

Tống Hoài Dân muốn đá anh một cái nhưng lại ngại có nhân viên đang ở đây, đành phải miễn cưỡng thu chân lại: "Nếu nói vậy, chúng ta lửng lơ cùng với nhà vệ sinh trong sương mù thật ra là cách phát triển đúng hả?"

Lăng Tố gật gật đầu: "Có thể nói vậy."

Trang Điệt uy hiếp ngược lại bọn quái vật, ở mức độ nào đó đã kết thúc một phần ác mộng lặp đi lặp lại này.

Những gì bọn họ thấy lúc này giống với hình dạng ban đầu của giấc mơ hơn.

"Đây không phải chuyện tốt sao?" Tống Hoài Dân hỏi: "Tiếp theo làm gì giờ?"

Lăng Tố ăn ngay nói thật: "Không biết nữa, sở trường của tôi chỉ về tâm lý học và một phần chuyện kinh dị ma quái thôi, không giỏi giải mã lý luận cho lắm, vậy nên chúng ta mới cần một nhân viên mới vừa đẹp vừa thông minh, cơ trí lại còn dũng cảm nữa..."

Nói đến đây anh mới phát hiện mấy lời này không đúng lắm, hơi có lỗi nhìn Tống Hoài Dân: "Xin lỗi nha lão Tống, tôi không có ý bảo ông là người không thông minh, dũng cảm đâu."

"Tôi biết rồi! Không cần cố tình nhấn mạnh lại đâu!" - Đầu Tống Hoài Dân đau ong ong: "Trang Điệt đâu rồi? Lại lạc hả?"

"Tôi ở đây." - Giọng của Trang Điệt truyền ra từ buồng bên cạnh: "Có gì đó không ổn nè, mọi người tới coi thử."

Hai người nhìn nhau, vội vàng nghe theo bước nhanh đến.

Trang Điệt ở trong buồng số bảy.

Vốn cậu muốn vào trong kiếm xem có bột giặt hoặc nước giặt gì không, để xem có thể lừa hình ảnh trong gương học theo cậu giặt đồ không.

Thời điểm cậu tính đi ra ngoài thì Trang Điệt mới đột nhiên phát hiện, cửa buồng toilet này không biết vì sao lại bị khóa cứng ngắt.

Trang Điệt thử đẩy cửa: "Có ai khóa cửa không?"

Tống Hoài Dân bước nhanh đến, dùng sức đẩy mạnh cửa hai lần, sắc mặt ông thay đổi.

Ông và Lăng Tố vẫn luôn đứng ở ngoài, có thể bảo đảm không có ai đi vào — nhưng hiện tại cửa buồng này lại bị đóng kín mít, ổ khóa cũ vốn bị hỏng cũng được thay mới tinh, được gắn chặt vào lỗ khóa.

Chỗ này rõ ràng cũng chẳng có cửa sổ, thế mà không biết từ đâu phát ra tiếng gió vô cùng chói tai. Tiếng gió ngày càng vang, cuối cùng như thể đang gào thét tại chính nhà vệ sinh này, cửa buồng bị gió đập bang bang rung lên.

Tình cảnh kỳ quái như vậy làm gợi lên cảm giác lạnh lẽo, lẳng lặng leo lên lưng của mỗi người.

Tống Hoài Dân lấy súng ra, thuần thục lên đạn: "Cách xa cửa một chút, đừng làm loạn!"

Trang Điệt cố hết sức lùi về góc tường, cẩn thận quan sát buồng toilet chật hẹp này.

Bởi vì ở rìa dãy buồng vệ sinh nên phía bên phải buồng thứ bảy này dùng vật liệu giống với các buồng khác, hai bên trái và đằng sau trực tiếp dựa vào chính tòa nhà, là một bức tường gạch được xây bằng xi măng.

Ánh đèn trên trần nhà vốn lờ mờ gần như không chiếu đến góc này. Hơn nữa không gian cũng cực kỳ chật chội như thể có một cái bóng cực lớn từ trên đầu rơi xuống, rất dễ kích thích bản năng sợ hãi của loài người.

...

Chẳng biết đã qua bao lâu, Trang Điệt đột nhiên ý thức được âm thanh bên ngoài dường như đã biến mất.

Cậu láng máng nhớ bản thân nghe được hai tiếng súng nổ nhưng cửa vẫn không chịu mở ra, có vẻ như cánh cửa này được khóa bằng một phương thức gì đó không thể mở được bằng tác động vật lý.

Tuy tình hình hơi khó giải quyết nhưng các cộng sự mới vẫn còn ở ngoài, chắc sẽ nghĩ được cách...

Trang Điệt tạm ngừng suy nghĩ, nhẹ nhàng nhướng mày.

Cộng sự mới của mình...là ai ấy nhỉ?

Mà mình là ai ta?

Cậu cúi đầu thấy bộ đồng phục học sinh bẩn thỉu trên người mình, còn có cánh tay đầy những vết thương và vết bầm tím.

Có một nỗi tuyệt vọng mãnh liệt, không thể kháng cực bao lấy cậu, Trang Điệt không thể nhớ nổi bất cứ chuyện gì từng xảy ra, chỉ biết bản thân đang trốn trong nhà vệ sinh, cửa không biết đã bị ai ở ngoài khóa lại.

Đã tan học lâu lắm rồi, trời đã tối hẳn, nhà vệ sinh trống không, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thê lương.

Những người khác vẫn luôn không dám đến buồng vệ sinh này, vì đó là nơi từng xảy ra án mạng, có người từ cửa sổ trong buồng vệ sinh số bảy này nhảy xuống, sau đó trong trường luôn đồn đại nơi này bị ma ám...Vậy nên mỗi lần cậu ta đều chạy đến chỗ này.

Cậu ta cũng rất sợ hãi nên chưa từng dám ở đây quá lâu, chịu đựng đến lúc những người đó rời đi là lập tức lén chạy đi.

Nhưng hôm nay cửa lại bị khóa từ bên ngoài!

Trời sẽ sớm tối, tiếng gió nghe càng lúc càng giống tiếng ma hú, đâu đâu cũng nghe như có tiếng người nói chuyện, đâu đâu cũng như có tiếng người đang cười, đang khóc.

Sự tuyệt vọng và sợ hãi đã hoàn toàn nhấn chìm cậu ta, sẽ không có ai đến cứu cậu ta, cuối cùng cậu ta đã không thể kiên trì thêm nữa.

Mệt mỏi và đói khát rút đi hết sức lực, cậu ta cuộn tròn trong góc, mí mắt ngày càng trĩu nặng, chỉ còn lại cơn buồn ngủ càng lúc càng mãnh liệt...

Trang Điệt khẽ thở dài, vỗ vỗ quần ngủ đứng dậy.

Một mình lạc trong mơ thật sự rất nguy hiểm, chỉ một chút nữa là cậu đã bị sự tự nhận của giấc mơ này xâm chiếm nhận thức, bị đồng hóa thành cái "tôi" trong mơ.

Tiếc thay cuối cùng vẫn có một sơ suất nhỏ.

"Anh bị mất ngủ nghiêm trọng, không ngủ nỗi em trai ạ."

Trang Điệt đẩy đống chổi sang một bên, lùi về sau hai bước, giơ chân đá mạnh vào cửa buồng.

Một tiếng ầm lớn vang lên khắp buồng.

Trang Điệt cắn kẹo mút, nhặt túi bột giặt lên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đã xiêu vẹo rơi xuống: "Không phải đã bảo, quần áo bẩn thì phải giặt cho sạch rồi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro