Chung cư không tồn tại 7: Xem Trang Điệt nhà người ta...
Trang Điệt thử tiến về phía trước một bước.
Dưới chân có cảm giác lành lạnh và trơn trượt, dường như nếu không cẩn thận thì sẽ trượt ngã. Cậu tiếp tục đi thêm hai bước, khi sắp đi qua buồng toilet thứ nhất, lúc này cậu không thể không dừng chân lại.
Không biết từ khi nào mặt sàn đã chằng chịt những bóng đen và những khối máu thịt. Những hỗn hợp đó từ từ nhúc nhích, bám vào cổ chân Trang Điệt, khiến cậu từ từ lún xuống. Theo tốc độ lún xuống hiện tại, nếu Trang Điệt chọn tiếp tục đi về phía trước, e rằng chưa đi được nửa hành lang là đã hoàn toàn bị mặt sàn nuốt chửng.
...
Cùng lúc đó, ở đầu hành lang bên kia, Lăng Tố cũng đang kéo Tống Hoài Dân đang định quay trở về.
Bởi vì quay lại từ cuối giấc mơ nên không xảy ra chuyện gì bất thường, mặt sàn mà Tống Hoài Dân đang bước vẫn là gạch men cứng rắn.
Nhưng khi ông bị Lăng Tố kéo lại, mặt sàn dưới chân cũng thay đổi.
Tốc độ lún xuống ở cuối hành lang thậm chí còn nhanh hơn cả phía Trang Điệt, Tống Hoài Dân chỉ mới lùi lại có hai bước là đã không thể động đậy nữa, chân ông từ đầu gối trở xuống đều bị bám chặt.
Sức của Lăng Tố còn mạnh hơn cả con quái vật trên mặt sàn, anh có thể kéo cả Tống Hoài Dân ra ngoài, cả hai cùng nhau quay trở lại vị trí ban đầu.
Tống Hoài Dân loạng choạng đứng vững rồi nhìn về phía Trang Điệt, tâm trạng lâng lâng.
Đến thời điểm này, "quy tắc" của cảnh cuối cùng đã quá rõ ràng.
Có thể quay lại giấc mơ thông qua hành lang này, nhưng một khi muốn rời khỏi cơn ác mộng thì chân sẽ bị cưỡng ép kéo lê, cho đến khi hoàn toàn lún xuống và nhập thành một thể với những con quái vật kia.
Hai người họ đang đứng trên bờ vực của tiềm thức, giấc mơ đã hoàn toàn sụp đổ và tan rã, "mộng giới" cũng không thể tiếp tục duy trì một cách hoàn chỉnh được nữa, ranh giới cũng biến mất theo. Chỉ cần họ từ bỏ việc quay lại và đánh thức điểm neo cá nhân là có thể thành công thoát khỏi giấc mơ này.
Nhưng từ bỏ việc quay lại đồng nghĩa với bỏ Trang Điệt ở lại một mình trong mơ.
"Lão Tống, ông rời khỏi đây trước đi."
Lăng Tố vươn tay đỡ ông, anh nhìn về phía đầu bên kia hành lang: "Tìm một cậu bé đã nghỉ học vì bị bạo lực học đường, cho cậu ấy bảo trợ xã hội rồi thông báo kết quả điều tra cho bố mẹ của cậu ta. Ngôi trường đó là..."
Trước khi cảnh nhà vệ sinh sụp đổ, bộ đồng phục học sinh đã được giặt sạch xuất hiện trong gương rồi trong nháy mắt vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ.
Lăng Tố dừng lại, tổng hợp lại tất cả hình ảnh vỡ vụn trong đầu mình: "Trường Trung học số ba của thành phố Z."
Tống Hoài Dân nhíu mày: "Đùa tôi à, để hai người ở đây rồi về một mình ư?"
Lăng Tố cẩn thận quan sát những đôi mắt xung quanh rồi ngẫm nghĩ, anh không hề đắn đo mà thản nhiên trả lời: "So với việc ở lại thì việc ông rời khỏi trước sẽ giúp ích hơn đấy."
Anh nói được một nửa, bỗng kịp phản ứng lại, thành khẩn giải thích: "Xin lỗi Lão Tống, tôi không có ý nói ông ở lại đây thì..."
"Không cần phải nhấn mạnh." - Tống Hoài Dân ngắt lời: "Tìm được cậu nhóc ấy, tôi phải làm gì tiếp?"
"Giúp cậu ấy." Lăng Tố nói.
Tống Hoài Dân lấy cuốn sổ ghi chép ra, nghe thấy vậy thì dừng ghi chép, ngẩng đầu nhìn Lăng Tố một cái.
"Để đảm bảo hơn, lỡ như lần trốn thoát này không thành, cảm xúc và trạng thái tâm lý của chủ nhân giấc mơ càng ổn định thì cơ hội chúng ta tìm được cách trốn thoát càng cao."
Lăng Tố suy nghĩ một chút, sau đó giải thích: "Cậu ấy sợ hãi mất kiểm soát, ông cũng đã biết rồi, mối bận tâm còn lại trong lòng chắc là nỗi tuyệt vọng ở nơi đây."
"Nỗi tuyệt vọng không thể thoát ra ngoài, muốn bỏ chạy sẽ bị lún xuống, càng vùng vẫy thì càng lún xuống sâu".
Lăng Tố nhìn cái hành lang nuốt người kia: "Bóng đen và quái vật đã hợp tác với nhau. Có ba loại nhân vật trong hiệu ứng cừu đen, cừu đen bất lực, đồ tể cầm dao và cừu trắng lạnh nhạt ngay cả khi bị chặn trong buồng toilet, chỉ cần có thể tìm thấy những con cừu đen khác, chúng sẽ chọn cách im lặng theo dõi để không trở thành nạn nhân một lần nữa."
"Một khi hình thành tình huống này mà chọn ra cừu đen thì khó mà phá vỡ." - Lăng Tố nhắc nhở: "Cần có sự trợ giúp can thiệp xã hội có liên quan, nếu không thì những vụ việc tương tự về sau vẫn có thể tiếp tục xảy ra."
Tống Hoài Dân không nói gì ngay mà chỉ cúi đầu ghi chép vài dòng rồi mới hỏi anh: "Cậu định làm gì?"
Lăng Tố vận động cổ tay và cổ chân, thực hiện hai động tác chuẩn bị nhảy xa tại chỗ.
Tống Hoài Dân: "?"
Ông vội vàng cất cuốn sổ ghi chép đi, túm lấy Lăng Tố: "Cho dù tình hình hiện tại không lạc quan cho lắm nhưng cũng không đến nỗi nghĩ quẩn chứ, cậu nhìn Trang Điệt đi..."
Tống Hoài Dân vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Trang Điệt không tiếp tục thử rời đi, cậu đã lui về lại vị trí ban đầu.
Cậu đang đứng ở cuối hành lang xa tít bên kia, vừa vận động cơ thể vừa làm động tác mở ngực và dang cánh tay.
Tống Hoài Dân: "..."
Quá lạc lõng với bầu không khí chung này, Tống Hoài Dân không thể không cảm thấy ông nên đi trước: "Hai người định làm gì mà khởi động ở đây, chờ vòng lặp mới vào lúc bốn giờ chiều à?"
Giấc mơ đã sụp đổ, những cảm xúc mạnh mẽ duy trì giấc mơ cũng dần phai nhạt trong lúc làm hoạt động ngoại khóa giặt quần áo, vẫn chưa chắc được liệu vòng lặp tiếp theo có xảy ra hay không.
Nếu không thể thuận lợi rời khỏi đây, ai cũng không thể chắc được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tống Hoài Dân thật sự không hiểu nổi hai người họ định làm gì, ông nhìn về phía Trang Điệt đang lục tung cái đống đổ nát bên kia và kéo ra được một cái ống nước đã gãy. "Cậu định nhảy xa qua bên kia còn cậu ta thì nhảy sào quay lại bên này hả?"
"... Đó cũng là một cách" - Lăng Tố xắn tay áo lên: "Nếu lần này không thành công, lần sau bọn tôi sẽ thử cách này."
Lăng Tố vừa nói vừa chọn ra một đôi mắt giữa những đôi mắt đỏ lơ lửng trên không trung giống như mặt trăng máu.
Sau khi khóa chặt mục tiêu, Lăng Tố tiến lên vài bước, cẩn thận đo đạc khoảng cách.
"Đừng có tào lao, nguy hiểm lắm, lỡ ngã xuống thì sao?" - Tống Hoài Dân cuối cùng cũng hiểu ra ý định của anh: "Cậu định nhảy qua?!"
"Đúng vậy, đôi mắt đó hơi khác so với những đôi mắt khác. Tôi đã để ý đến chúng trước đó rồi, tôi luôn có cảm giác đã thấy chúng ở đâu đó."
Lăng Tố gật gật đầu: "Ban nãy cuối cùng tôi cũng nhớ ra, đây là đôi mắt của cái đồng hồ treo tường đầu mèo trong phòng ngủ."
Mỗi khi báo giờ, đôi mắt xanh của con mèo trong cái đồng hồ treo tường cũng sáng lên sắc đỏ.
Lúc đó, nó sẽ há miệng rồi phun con chim cuốc tả tơi ra.
"Tôi cứ suy nghĩ mãi, phòng ngủ tượng trưng cho sự bảo vệ, đồng nghĩa với mong muốn được an toàn và nghỉ ngơi của cậu ấy." - Lăng Tố nói: "Nhưng tại sao mỗi khi vòng lặp mới được mở ra, con chim cuốc vốn là cốt lõi của quái vật mỗi lần xuất hiện đều ở trong phòng ngủ."
Tống Hoài Dân chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này: "Ủa đúng rồi nhỉ, tại sao vậy?"
"Đó chỉ mới là giả thiết, sự thật chỉ có thể nhờ hai người quay về điều tra mới biết được." Lăng Tố lui về sau hai bước, chuẩn bị chạy lấy đà: "Tôi thà tin rằng đây là việc mà trong tiềm thức của cậu ấy rất muốn làm..."
Anh chạy nhanh vài bước rồi đột ngột dùng sức ở chân, nhảy vọt vào trong không gian xám đen.
...
Ở phía bên kia, nhìn thấy hành động của Lăng Tố, Trang Điệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cũng đã khởi động xong, cúi xuống nhặt ống nước đã gãy lên, cân nhắc ước lượng thử, sau đó cầm nó trong tay.
Không có ổ cắm không giới hạn điện chuyên dùng dành cho máy sấy tóc, máy cưa điện không thể bật nguồn, nó tạm thời vô dụng. Cũng may là nhà vệ sinh chưa bị sập hoàn toàn, vẫn có thể tìm thấy được một số dụng cụ tiện dụng.
"Muốn xem tôi chọn...đâm đầu bỏ chạy hay ở lại nằm ngủ à?"
Đây là lần đầu tiên Trang Điệt chính thức bước vào giấc mơ của một người khác với tư cách là khách, không biết đối phương có nghe được những gì mình nói hay không, cậu dứt khoát không chờ xem có nhận được phản hồi hay không, tự mình tiếp tục nhai đi nhai lại: "Trí tưởng tượng hạn hẹp quá đấy nhóc con, chỉ có vài lựa chọn, không phải ít quá à?"
Trang Điệt cầm theo ống nước, đi về phía buồng toilet trôi nổi, phát hiện có xúc tua tiến đến liền lập tức đâm ống nước.
Cậu chỉ là một trợ giáo mầm non bình thường, dù sao thì độ chính xác cũng có hạn, nhưng khí chất bất phàm như cá nĩa của cậu vẫn khiến quái vật trên mặt đất hơi cảnh giác, loay hoay tìm cách chạy trốn.
Nhân cơ hội này, Trang Điệt đi hai bước đến giữa buồng toilet.
"Buồng toilet số 7" này gồm bóng đen và cục thịt máu, thoạt nhìn vẫn y như cũ, tối tăm ngột ngạt, gió thổi u ám, bốn bức tường dày lạnh lẽo, ngỡ rằng sẽ không bao giờ có thể thoát ra được.
Trang Điệt tự nhủ: "Trong câu chuyện kì quái nói có người nhảy lầu ở buồng toilet số bảy nên mới có tin đồn nơi này bị ma ám. Cửa bị khóa từ bên ngoài, không có cách nào thoát ra được..."
Trang Điệt cầm ống nước lên, gõ vào tường hai cái.
Theo phân tích của Lăng Tố, chủ nhân giấc mơ này đã không còn duy trì được lý trí của mình, nói cách khác thì đối phương cũng giống như họ, bị mắc kẹt trong giấc mơ này.
Những mảnh ký ức bị tan vỡ bởi cảm xúc rơi vào tình trạng hỗn loạn, thậm chí người nằm mơ cũng không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả, chỉ có thể mắc kẹt mãi trong đó.
Kết quả là một trong những sơ hở dễ thấy nhất trong toàn bộ sự việc, vậy mà từ đầu đến cuối không ai phát hiện ra.
"Tôi luôn có một thắc mắc này." - Trang Điệt hỏi: "Nếu đã nhảy lầu thì phải có cửa sổ chứ."
Sau câu nói này, cả không gian dường như khẽ rung động lên.
"Cậu quên mất bản thân rồi phải không?" - Trang Điệt hỏi.
Trong giấc mơ mô phỏng đó, Trang Điệt từng đập vỡ một cửa sổ trong hành lang, vốn là "điểm neo" của giấc mơ.
Chung cư này vốn không tồn tại, mọi thứ trong đó đều được xây dựng bằng tư liệu của giấc mơ ban đầu. Nói cách khác, cửa sổ ẩn giấu trong bức tường ở hành lang, nhất định có tồn tại trong giấc mơ này, chỉ là đang ẩn nấp ở một góc nào đó chưa được chú ý đến.
"Không phải cậu cố tình quên đâu." - Trang Điệt đứng trong buồng toilet: "Sau sự việc đó, nỗi sợ hãi mãnh liệt lúc đó đã ám theo cậu, không cách nào thoát ra được".
"Trong giấc mơ, buồng toilet đó càng ngày càng kinh hãi, sự tuyệt vọng cũng càng ngày càng sâu. Không biết từ khi nào, cậu phát hiện cậu sắp không thể phân biệt được bản thân đang mơ hay tỉnh."
Trang Điệt cứ dùng ống nước gõ vào bức tường, phân biệt từng âm thanh phát ra: "Suýt chút nữa cậu đã quên rằng trong buồng toilet này còn có một cái cửa sổ, cửa sổ đó đã bị tuyệt vọng lấp mất."
Con người thường bị trí nhớ đánh lừa. Việc nhớ lại nhiều lần dẫn đến việc trí nhớ được xử lý lại nhiều lần và cuối cùng ngay cả bản thân cũng tin rằng đó là sự thật.
Những quan niệm không có hy vọng, không có lối thoát, không được phép phản kháng, mọi nỗ lực đều vô ích này liên tục được củng cố bởi môi trường, thậm chí ngay cả nạn nhân cũng dần dần tin rằng đây vốn dĩ là suy nghĩ thật của họ.
"Nhưng tiềm thức vẫn còn nhớ." Trang Điệt nói: "Ở đây có một cái cửa sổ."
Tiếng thủy tinh vỡ vụn đột nhiên nổ tung trong không gian gần như tĩnh lặng.
Con quái vật vặn vẹo và hú lên.
Đồng hồ treo tường đầu mèo đột nhiên vang lên tiếng chuông báo giờ chói tai, con chim cúc cu lăn lộn ra ngoài nhưng lại bị một bàn tay tiếp lấy.
Lăng Tố đứng trong phòng ngủ bị sương mù xám xịt che khuất, mỉm cười nhìn Trang Điệt, lại đặt con chim cúc cu vào miệng đồng hồ treo tường đầu mèo, nhân cơ hội nhét cả con dao phẫu thuật vào, triệt để phá hủy cơ chế báo giờ của đồng hồ treo tường.
"Ở đây còn có một cái cửa sổ, ở đây cũng có, đây nữa, đây nữa"
Trang Điệt bước thẳng về phía trước.
Luôn có những bóng đen bằng xương bằng thịt bám theo, nhưng cậu dường như không quan tâm cho lắm, sải bước sang buồng bên cạnh.
Cầm theo ống nước, cậu dùng sức đục xuyên cửa sổ của từng buồng.
Ánh nắng chói chang xuyên qua lớp sương mù xám xịt, hắt lên thân hình dữ tợn xấu xí của con quái vật, chiếm lấy "buồng toilet số bảy" vốn chứa đầy nỗi tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro