Trang Điệt húp hai ngụm nước mì gói.
Không biết có phải là do có thêm tạp dề của Thực thần hay không mà xét về mùi vị, hộp mì ăn liền này đúng là đủ hương đủ vị, đã thoang thoảng đuổi kịp mì sợi xa hoa làm bằng tay.
Ở góc tường nghe lén phòng bên cạnh, Trang Điệt vô ý thức ăn xong mì rồi cầm hộp lên, ba hai hớp hớp sạch sẽ nước canh.
Nước súp thanh dịu kết hợp với sợi mì dai, hương thơm nóng hổi tràn ngập sẽ nhanh chóng đánh tan sự mệt mỏi ẩn sâu trong tiềm thức.
"Ở Bắc Kinh có người giỏi nói tiếng bụng... PASS."
Trang Điệt cong ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối: "Hiện tượng tâm linh, PASS. Sinh đôi, PASS."
Mặc dù phương pháp này hơi rườm rà, đôi khi phải cố ý bỏ gần tìm xa, làm ngơ trước những khả năng mà bạn có thể nghĩ ra khi vận dụng trí não. Nhưng nó cũng có thể tránh đến mức tối đa việc rơi vào tư duy cố định mà không bỏ sót bất kỳ chi tiết quan trọng nào.
"Rất rõ ràng, nhất định là hai người." Trang Điệt ấn trán, "Đúng thật có khả nhất là đứt đôi ra rồi..."
Lý do cậu không tình nguyện xem xét khả năng này trước là vì vài tiếng trước, Trang Điệt đã nhắm mắt xuôi tay làm một việc không thể cứu vãn được với bạn cùng phòng cũ.
...
Mà kham khảo tình huống của hàng xóm bên cạnh, đây là giả thiết hợp lý nhất.
"Hai người ở cùng một phòng thật ra đều cùng là một người."
"Nếu trường hợp của mình cũng vậy, điều đó có nghĩa là mặc dù trong nhận thức, mình đã lập tức lui về ngay khi nứt ra, nhưng thật ra quá trình này lại dài hơn mình tưởng."
Trang Điệt suy nghĩ theo chiều hướng này: "Khi bên phải của mình đang do dự ngoài cửa thì thật ra bên trái của mình đã sống trong khách sạn được một thời gian dài."
"Tất cả chúng ta đã có một ít biến đổi trong khoảng thời gian này."
"Một nửa bên phải của mình đã vô tình mọc lại một nửa người khác và hoàn chỉnh lại một lần nữa."
"Nửa bên trái của mình trong quá trình cô đơn chờ đợi bạn cùng phòng trở về, dần đần hắc hóa biến thành một bức tranh khảm tối tăm hệ xúc tua mất đi hai chân..."
Trang Điệt lắc đầu mạnh, bác bỏ loại suy đoán đáng sợ này: "...Tuyệt đối không thể."
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Trang Điệt thà bỏ đi phần ý thức không biết có ích lợi gì này, chứ nhất định sẽ không dùng cây thông cầu để vớt một nửa kia ra khỏi bồn cầu.
Trang Điệt đứng dậy, cậu bước chân nhẹ nhất có thể không tiếng động trở về bên giường.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ, nhưng cuộc cãi vã ở phòng bên cạnh không có dấu hiệu lắng xuống. Nội dung của cuộc cãi vã đã trở thành hạt sạn, hầu như đều là những điều vô cùng nhỏ nhặt và vụn vặt trong cuộc sống.
Trang Điệt gối lên tay, nghe âm thanh ồn ào như đang cạnh bên tai rồi thở dài: "Hèn gì."
Khi cậu nhận được thẻ kỹ năng trải nghiệm dùng một lần này, còn thấy hơi lạ là tại sao thời gian hiệu quả của kỹ năng không được đánh dấu trên đó.
Bây giờ câu trả lời đã rất rõ ràng, không cần đặt giới hạn thời gian cho một thẻ trải nghiệm loại kỹ năng này.
Nó có thể tồn tại bao lâu tùy thuộc vào thời điểm người trải nghiệm cảm thấy ồn ào chịu không nổi và tự tắt kỹ năng.
Trang Điệt mở giao diện, chuẩn bị tắt phát sóng trực tiếp liên tục với mức decibel cao của radio bên tai thì động tác bỗng ngừng lại.
... Mặc dù vẫn tiếp tục cãi vã, thậm chí còn kịch liệt hơn, nhưng có vẻ đã rất lâu rồi cậu không còn nghe thấy tiếng ẩu đả từ phòng bên cạnh.
Không chỉ vậy, còn có một điểm kỳ lạ hơn là hai thanh âm này một cao một thấp, một hung hăng một yếu đuối, nhưng nội dung nói ra lại giống hệt nhau.
Nhưng dù nói y hệt một nội dung, họ vẫn cãi nhau dữ dội, như thể nội dung cãi nhau không còn quan trọng, quan trọng nhất là thắng được đối phương.
Trong khi tiếp tục cãi nhau một cách vô nghĩa, cả hai đi về phía cửa, đẩy cửa ra với một tiếng cọt kẹt và rời khỏi phòng.
Trang Điệt xuống giường, tắt đèn chính trong phòng, nhẹ nhàng đi tới cửa, thoáng hé cửa ra.
Tò mò có lẽ là một trong những điểm chung mà con người không bao giờ bỏ được.
Dưới kỹ năng nghe lén, Trang Điệt đã nghe được có ít nhất năm sáu căn phòng có hành động tương tự như mình.
Qua khe cửa, một bóng người bị kéo dài dưới ánh đèn trong hành lang, loạng choạng "bước" về phía cầu thang.
Sở dĩ thêm vào dấu ngoặc kép là bởi vì cơ thể của hắn đã hoàn toàn vặn vẹo, trói buộc lại với nhau, khó có thể dùng một từ nào đó để tóm tắt chính xác hành động này.
Ngay cả những võ sư Nhu thuật hàng đầu cũng rất khó có thể làm được tư thế này.
Hai tay hắn vòng ra sau gáy giật mạnh cổ áo, há miệng cắn mạnh vào thịt vai, cơ thể uốn cong thành một góc khó tin, trừng mắt tức giận nhìn bóng lưng bản thân.
... Nhưng kể cả có như thế này thì ít nhất một mục đích vẫn hoàn toàn nhất quán trong cơ thể đó.
Hắn loạng choạng đi về phía cầu thang gỗ, rất nhanh lại vì không giữ được thăng bằng mà ngã xuống, một đường không ngừng xóc nảy, nhưng âm thanh vẫn không ngừng vang lên.
...
"Họ muốn rời khỏi khách sạn."
Trang Điệt viết dòng ghi chép cuối cùng vào sổ tay, dùng đầu bút gõ nhẹ lên mặt giấy hai lần, giơ tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cho đến giờ, Trang Điệt vẫn chưa thu thập đủ bằng chứng để chỉ ra đây là cái giá phải trả cho việc gây ồn ào sau mười hai giờ. Nhưng kết hợp với những điều cần phải biết dành cho khách mà khách sạn đưa ra, cậu dường như đã mơ hồ hiểu về dụng ý của lời nhắc "Thân thiện ở chung với bạn cùng phòng".
"Nếu xảy ra tranh chấp với bạn cùng phòng, cái giá phải trả là phải mãi mãi cãi vã và không bao giờ được tách ra nữa sao..."
Trang Điệt lặng lẽ lẩm bẩm và đóng cuốn sổ lại.
Hai chân ngồi xổm đều tê dại, Trang Điệt chống người trên mặt đất, giơ tay đóng cửa lại. Đang định chậm rãi đứng lên thì đột nhiên dừng lại.
Có người trong nhà vệ sinh.
Vừa rồi cậu chỉ tắt đèn chính trong phòng, để lại đèn ngủ và đèn nhà vệ sinh, trong phòng tương đối tối.
Trong trường hợp này, ánh sáng trong nhà vệ sinh sẽ trở nên đặc biệt đáng chú ý khi nó bị che lại.
Trang Điệt lặng lẽ lùi lại vài bước.
Trong phòng không chỉ có một người, đối phương dường như cũng chú ý tới điểm này, vươn tay tắt đèn trong nhà vệ sinh.
Sau khi đèn tắt, người nọ vẫn thận trọng ở trong nhà vệ sinh vài giây trước khi thử mở cửa, nhẹ nhàng đi ra.
Trang Điệt một tay chống trên sàn, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Mái tóc xoăn trên đầu lại sắp biến thành giấy thiếc, nhưng biểu cảm trong mắt lại bình tĩnh đến đáng sợ. Cậu một tay lấy cuốn sổ ra, dọc theo sàn nhà luồn xuống gầm giường tránh lỡ tay làm rơi và gây ra quá nhiều tiếng ồn trong lúc đánh nhau.
Phản ứng của người nọ cực nhanh, khi cảm thấy Trang Điệt đang phục kích sau cánh cửa, anh ta lập tức nắm chặt cánh tay của Trang Điệt và vặn nó về sau.
Trang Điệt thuận thế xoay người nhưng khi xoay được một nửa thì hai chân giữ lực, vững chắc húc đầu vào cằm đối phương.
Người nọ dường như không đoán được phản ứng của Trang Điệt, bị cú húc này làm cho choáng váng trong vài giây, lực tay cũng tự nhiên thả lỏng.
Thừa dịp đối phương đau đớn cử động chậm chạp, Trang Điệt đã tóm lấy người kia ngã xuống chiếc giường gần nhất, bịt chặt miệng đối phương, một tay mò mẫm bật đèn.
Người tiến vào bị Trang Điệt gắt gao nắm chặt cổ áo, thế nhưng phản ứng đầu tiên cũng là giơ tay che Trang Điệt, nói nhỏ: "Đừng nói chuyện..."
Khi đèn chính được bật lên, cả hai người đều bất giác sững người.
Lăng Tố bị đè ở trên giường, cổ áo sơ mi đã hoàn toàn trong tay cậu, đầu gối của tóc xoăn nhỏ cũng hung hăng áp vào sườn anh.
Mắt cá chân trái của Trang Điệt bị Lăng Tố nắm và gần như nửa khuôn mặt của cậu cũng bị tay trái của Lăng Tố che mất.
Toàn bộ sức lực của cậu đều đè trên người Lăng Tố, nhìn thấy đội trưởng đột nhiên xuất hiện trong nhà vệ sinh của mình, cậu kịp thời dừng lại, chớp mắt hai cái.
Lăng Tố cũng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh bị Trang Điệt húc một cái, hiện tại vẫn còn hơi choáng váng, theo bản năng đưa tay lên xoa mái tóc xoăn gần trong tay.
...
Trang Điệt thở phào nhẹ nhõm.
Câu buông bàn tay đang giày vò cổ áo của đội trưởng, bước xuống khỏi người Lăng Tố, nhặt cuốn sổ trên mặt đất lên, tiện ném ba lô ở cạnh lên giường.
Trang Điệt mở ba lô ra, lục ra một đôi dép lê đế mềm giống mình cho anh.
Lăng Tố sửng sốt vài giây.
Anh nhìn đôi dép lê mà Trang Điệt lấy ra, ngồi một lúc rồi đột nhiên cúi đầu cười, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng ấm áp không thể khống chế.
Lăng Tố thay dép đi đóng cửa, anh vươn tay sửa sang lại cổ áo rồi nói nhỏ: "Tóc xoăn nhỏ..."
Trang Điệt bật đèn đọc sách cạnh giường, vội vàng giơ tay ra hiệu với động tác kéo khóa miệng.
Lăng Tố lập tức thầm hiểu, anh gật đầu và nhận lấy cuốn sổ do Trang Điệt đưa cho.
Tuy hai người đều đủ cẩn thận, nhưng dù sao cũng không thể phán đoán sau mười hai giờ tối cần yên tĩnh đến mức nào. Theo thói quen của Trang Điệt, tuân theo quy tắc với tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất sẽ không bao giờ sai.
Mượn đèn đọc sách bên giường, Lăng Tố cẩn thận đọc ghi chép của Trang Điệt trong sổ, anh cầm lấy cây bút đối phương đưa, viết ngắn gọn tình hình bên phía mình.
Lăng Tố đến sớm hơn Trang Điệt tầm một tiếng.
Anh cũng định trực tiếp rời đi, nhưng không biết vì sao, trước cửa hình như có một tấm chắn vô hình ngăn anh ở trong khách sạn.
Lăng Tố cố gắng kiên trì ở cửa trong mười phút, nhưng phát hiện một sợi tóc cũng không ra được, đành phải quay lại làm thủ tục vào nhận phòng, nhận được thẻ phòng số 21 ở tầng 4.
So với việc Trang Điệt gặp phải sau khi vào cửa, thử thách của Lăng Tố đơn giản hơn nhiều, anh chỉ gặp một người hàng xóm đi nhầm phòng. Tính tình của đối phương hung hãn dọa người, vừa đến đã vung tay đánh Lăng Tố mà lại căn bản không nghe lời người khác nói. Lăng Tố đành phải thay đổi một cách liên lạc hiệu quả hơn và đưa đối phương trở lại căn phòng ban đầu.
Người nọ ở phòng 424 và còn có một người bạn cùng phòng có ngoại hình và giọng nói giống hệt, nhưng so với gã thì tính tình tốt hơn nhiều.
Người bạn cùng phòng nọ liên tục xin lỗi Lăng Tố và hứa rằng sẽ không bao giờ xuất hiện chuyện tương tự. Khi biết Lăng Tố là người khách mới, người đó thậm chí còn tặng cho Lăng Tố một bản hướng dẫn cho người mới ở như một lời xin lỗi.
Lăng Tố vẫn luôn cố gắng tìm phòng của Trang Điệt, anh chỉ ghi nhớ đại khái nội dung của hướng dẫn rồi không quan tâm nữa.
Anh nhớ rõ mình đặt đại sách hướng dẫn ở bên tường, đột nhiên mười hai giờ đêm nay lại nhớ đến, muốn xem lại cho chắc nhưng lại phát hiện sách hướng dẫn không biết đã biến mất từ lúc nào.
...
Trang Điệt lấy hướng dẫn của mình ra, giơ tay và vẽ một dấu chấm hỏi.
Lăng Tố nhận lấy nhìn kỹ xem, lấy ra tờ giấy in mỏng bên trong.
Hướng dẫn anh nhận được cũng chỉ là một tờ giấy mỏng không có bìa bên ngoài, nhưng nội dung hai bên đều giống nhau, chất lượng giấy và chi tiết in của giấy hoàn toàn giống nhau.
Trang Điệt lật sang trang tiếp theo của sổ, viết một hàng chữ: "Đội trưởng, anh làm sao đến được đây?"
Lăng Tố lắc đầu.
Thật ra anh cũng không chắc hành vi nào đã kích hoạt sự dịch chuyển bất ngờ này.
Lúc mười một giờ năm mươi, Lăng Tố nhớ lại những kinh nghiệm sống trong chung cư cho thuê giá rẻ mà Trang Điệt đã dạy cho anh. Anh đi đến nhà tắm công cộng và ngồi xổm bên cạnh máy sấy tóc vẫn đang bật nguồn ngồi canh Trang Điệt một lát.
Năm phút sau, Lăng Tố trở lại phòng của mình, đẩy hai chiếc giường vào nhau và nằm xuống.
Anh tắt đèn đúng mười hai giờ, chợt thấy có ánh sáng chiếu lên từ căn phòng ở tầng dưới. Vì vậy, anh đến bên khe hở ở sàn nhà, quan sát phòng tầng dưới một lát.
...
Trang Điệt hít một hơi thật sâu và ấn trán.
Bây giờ cuối cùng cậu cũng mơ hồ hiểu trước kia Lăng Tố đã thu thập năm mươi lời phàn nàn, rời khỏi đài phát thanh cùng với bộ đồ ngủ của mình như thế nào.
Trang Điệt loại bỏ những quy tắc không tồn tại, lật ra một trang ghi chép khác, khoanh tay dựa vào đầu giường: "Người hàng xóm ở phòng 424 nghe rất giống phòng bên cạnh phòng mình."
"Giả sử bọn họ là người ở cùng một phòng, mình ở lầu năm, tại sao lại nhìn thấy lầu bốn xảy ra chuyện?"
"Đội trưởng xuất hiện trong nhà vệ sinh của mình, chẳng lẽ các phòng khác nhau thật sự thông nhau sao?"
Trang Điệt gõ nhẹ sổ: "Quá hợp lý."
Sở dĩ có quy định đặc biệt không được tùy tiện di chuyển đồ đạc là vì đồ đạc có lẽ đóng vai trò che đậy lối đi bất thường giữa các phòng.
Và nó được ghi rõ "Chỉ có phòng tương ứng với thẻ phòng" để tránh việc cư dân không thể phân biệt được phòng của họ sau khi vô tình kết nối và có thể xác nhận lại theo số trên thẻ phòng càng sớm càng tốt.
"Nếu như đoán không sai, hai quy tắc cuối thật ra là tránh cho người ta ngoài ý muốn đi vào phòng khác."
Trang Điệp liên kết vài manh mối được khoanh tròn lại, sau đó gạch bỏ từng cái: "Dán mặt vào tường, hoặc tới gần khe hở trên sàn có thể khiến điều này xảy ra. Điều này có thể là ngẫu nhiên? Hay là có một quy luật nào đó? Số phòng một phải gợi ý nào đó hay không..."
Suy nghĩ của cậu đột nhiên dừng lại và cậu bất giác ngẩng đầu lên.
Lăng Tố ngồi nghiêng ở bên giường, nhìn vết bầm tím trên mắt cá chân cậu, lông mày khẽ nhíu lại.
Trước khi biết rõ danh tính của cả hai bên, Lăng Tố đã kiểm soát mắt cá chân của Trang Điệt. Nhưng anh ra tay có chừng mực và anh đã lập tức thu sức sau khi nhận ra Trang Điệt nên không thể biến thành như vậy.
Lăng Tố buông ống quần Trang Điệt xuống, học động tác của cậu mà vẽ nhẹ một dấu chấm hỏi vào lòng bàn tay Trang Điệt.
Lòng bàn tay Trang Điệt hơi ngứa, cậu nắm chặt tay lại.
Cậu chỉ vào nhà vệ sinh, giơ tay ra hiệu một con quái vật khổng lồ và làm động tác xả nước.
Các vết bầm tím là do người bạn cùng phòng cũ đã cố lấy chân của cậu làm ra.
Lúc đó không có cảm giác gì rõ ràng, tuy sau đi lại hơi đau nhưng Trang Điệt cũng không để ý nhiều.
Nếu không phải Lăng Tố lúc kiểm tra phát hiện điểm khác thường, bản thân cậu cũng sẽ không phát hiện ra lúc đó còn để lại dấu vết rõ ràng như vậy.
Trang Điệt xoa vết bầm tím, sau đó thu hai chân lại, cuộn tròn dưới thân.
Cậu cũng không để ý lắm, trải cuốn sổ ra giữa hai người, nằm xuống viết vội mấy chữ: "Cứ kệ nó đã, tôi phát hiện ra một chuyện."
Lăng Tố bất lực giật khóe miệng, giơ tay ôm lấy cơ thể của Trang Điệt và dịch người sang một bên.
Trang Điệt dựa vào cánh tay của Lăng Tố, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cậu chỉ cần đặt sổ lên đùi Lăng Tố, vùi đầu viết viết vẽ vẽ nhanh trên giấy.
Lăng Tố không khỏi cúi đầu, nghiêng người cùng nhau xem.
Trang Điệt cầm bút, dùng tay không vẽ một đường thẳng trên giấy. Tóc xoăn trên đầu theo động tác lay chuyển sinh động, thỉnh thoảng lại cọ vào cổ khiến anh hơi ngứa.
Lăng Tố từ từ xem những gì Trang Điệt đang vẽ, đối phương đang cố gắng kết hợp mối quan hệ vị trí của ba căn phòng này.
Lăng Tố nhỏ giọng bổ sung vài câu, điều chỉnh vị trí của mình trên sàn cho chính xác hơn.
Đây cũng là lần đầu tiên Trang Điệt nghe góc tường của người khác, khi ghi vào sổ tay, cậu vẫn tự trách mình, đầu bút do dự một lúc.
"Cậu đang thu thập thông tin."
Lăng Tố cụng vào đầu cậu, nghiêm túc sửa lại quan điểm sai lầm của Trang Điệt: "Nghe góc tường có ý nghĩa đấy."
Lăng Tố nhỏ giọng bổ sung: "Loại hành vi này rất hiệu quả. So với nằm sấp xuống đất, có thể trực tiếp hiểu được tình hình xung quanh hơn để chúng ta không đến mức không biết gì về môi trường xung quanh..."
Lời còn chưa dứt, mặt Lăng Tố đột nhiên trở nên cứng đờ, anh chợt giơ tay vén chăn lên che tóc xoăn nhỏ.
Trang Điệt cũng nhận thấy khác thường, không nhúc nhích nằm dưới chăn.
Lăng Tố xoay con dao mổ trong lòng bàn tay, kẹp nó giữa các ngón tay và đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng.
Anh đi đôi dép đế mềm mà Trang Điệt đưa cho, dưới chân nhẹ đến mức không phát ra tiếng động. Anh bình tĩnh đi đến bên tường, rồi đột nhiên đưa tay ra mà không hề báo trước.
Một sự thay đổi đáng kinh ngạc đã diễn ra trên bức tường trong nháy mắt.
Lăng Tố vươn tay chuẩn xác chộp lấy cổ áo đối diện vách tường, kéo thanh niên đang nghe ngóng ở góc tường vào trong, lưỡi dao sắc bén đã kề vào cổ người thanh niên.
Nhìn thấy lưỡi dao gần trong gang tấc, sắc mặt thanh niên trong nháy mắt tái nhợt. Dùng cả tay chân muốn trốn về, nhưng lại phát hiện bức tường đã biến thành một mảnh rắn chắc.
Chàng trai trẻ sợ hãi ngã quỵ xuống đất.
Hắn không dám động, dựa vào tường, nhìn chằm chằm Lăng Tố, lắp bắp nói: "Anh, anh vừa rồi nói, nghe góc tường là..."
"Thảo luận theo tình huống, chỉ có cậu ấy là có ý nghĩa."
Lăng Tố nửa ngồi và hạ giọng cực nhỏ.
Giọng điệu anh rất ôn hòa, lưỡi dao trong tay nhẹ nhàng lướt qua cổ áo đối phương: "Nói thử xem, vì sao cậu lại nghe lén cậu ấy, nửa đêm trộm hoạt động riêng tư của người khác làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro