Thoát khỏi đảo Thiên Đường 3: Điều đầu tiên mà Trang Điệt phải nhớ kỹ...
Chính ánh sáng này đã ngăn Lăng Tố và Trang Điệt vốn chuẩn bị rời đi.
"Không phải là 《 Thần khúc 》sao?" Tống Hoài Dân đi tới, "Thời đại của Dante hẳn vẫn chưa có loại khoa học kỹ thuật này."
Ông đến gần kính tiềm vọng thử quan sát xung quanh nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảng tối om. Ông bắt gặp ánh mắt của Lăng Tố đang khẽ bắt đầu, ông lùi về phía sau.
"Dante sống ở cuối thế kỷ 13, kính tiềm vọng ngày nay được phát minh vào đầu thế kỷ 20." - Lăng Tố suy nghĩ: "Tuy rằng có những trang bị tương tự ở nước ta vào thời Tây Hán cổ đại, nhưng xét về độ tinh vi của thứ này, ít nhất cũng là ở sau cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ hai."
Trang Điệt nhanh chóng lấy ra cuốn sổ nhỏ, dưới ánh đèn vùi đầu ghi chép.
Tuy không phải lần đầu được mở mang kiến thức từ nền tảng kiến thức của Lăng Tố, nhưng Tống Hoài Dân vẫn không nhịn được mà cảm thán: "Làm sao đầu cậu có thể chứa được nhiều thứ như vậy..."
Lăng Tố sờ chóp mũi cười cười, anh đang định theo thói quen nói vài câu khiêm tốn, lại phát hiện ánh mắt của Trang Điệt, không kiềm được mà giảng giải: "Thật ra rất đơn giản."
Tống Hoài Dân chợt biến sắc, vội vã chạy tới tách Trang Điệt ra nhưng lại chậm một bước, tiếc nuối khi chưa kịp lấy nút bịt tai ra.
Ghi chép ở đây không tiện nên Trang Điệt lấy bút ghi âm ra: "Vì sao lại đơn giản?"
"Dante là một trong ba người đầu sỏ của thời kỳ phục hưng, cũng là người tiên phong quan trọng trong văn hóa phục hưng — hãy nhớ rằng thời kỳ phục hưng kéo dài từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 17, rất dễ để đánh giá những năm mà một loạt các nhà văn và nghệ sĩ vĩ đại đã sống."
Lăng Tố hào hứng nhiệt tình giải thích: "Về phần kính tiềm vọng, sự nâng cấp của nó nhất định sẽ đi kèm với chiến tranh, chỉ cần nhớ kỹ thời gian của hai cuộc chiến tranh thế giới là đủ rồi."
Thời gian thủy triều xuống có hạn, Lăng Tố không ngừng lãng phí thời gian tại chỗ này. Sau khi anh cẩn thận quan sát kính tiềm vọng chôn trong vách đá, lập tức tiếp tục cầm đèn pin lên rồi đi trước dẫn đường.
"Nếu sau này cậu còn làm trợ giáo mầm non, cậu có thể kể cho các bạn nhỏ nghe về《 Một vạn phương pháp hoàn thành của Hoài Nam 》. Cuốn sách này chỉ có thể được ghi nhớ bằng cách tưởng nhớ đến Vương Lưu An của Hoài Nam, Lưu An là người 'một người làm quan cả họ được nhờ'."
Lăng Tố luôn để mắt đến môi trường xung quanh trong khi vẫn tiếp tục giảng cho Trang Điệt: "Tuy rằng bản thân Lưu An có ý định tu luyện trường sinh bất lão, nhưng ông đã vô tình biến bản thân mình cùng với các đệ tử trở thành nhà vật lý học và hóa học. Trong cuốn sách có chứa nguyên mẫu của kính tiềm vọng, còn đưa ra công thức làm băng nhân tạo, băng xuyên qua để tạo lửa, lực đẩy nam châm, luyện đồng ướt..."
Bản thân Trang Điệt cũng rất thích đọc sách nhưng chỉ là thuộc lòng một lượt, tới khi sử dụng lại tra cứu từng cuốn, lãng phí rất nhiều thời gian.
Đây là lần đầu cậu nghe thấy phương pháp này của Lăng Tố, thấy rất hứng thú: "Cũng giống như lý luận, chỉ cần nhớ kỹ một cái là có thể nhớ một chuỗi dài."
Cuối cùng cũng tìm được người chịu nghe mình lải nhải, Lăng Tố vui vẻ gật đầu: "Chính là như vậy —"
Trang Điệt nhanh chóng áp dụng những gì đã học: "Tôi chỉ cần nhớ tới anh là có thể nhớ kỹ những gì liên quan tới anh."
Lăng Tố bỗng nhiên dừng bước.
Tống Hoài Dân đang bịt lỗ tai đi về phía trước, khi phát giác người phía trước mình đột nhiên dừng lại, ông hoảng sợ: "Làm sao thế? Có chuyện gì sao?!"
"....Không có." Một lúc sau Lăng Tố mới xua tay, anh hắng giọng, cười cười: "Đúng vậy."
Lời sau là nói với Trang Điệt, Lăng Tố nhịn không được mà giơ tay lên, xoa nhẹ mái tóc xoăn nhỏ gần người hai lần.
Lăng Tố nhìn thẳng vào mắt Trang Điệt, nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy."
Trang Điệt cũng cảm thấy lời tổng kết này của mình rất tốt, mở sổ tay ra ghi chú, tiếp tục không ngừng đi theo phía sau Lăng Tố.
Tống Hoài Dân lại đi thêm một đoạn đường, tháo nút bịt tai xuống mới phát giác Lăng Tố tự nhiên an tĩnh đến bất ngờ.
Trang Điệt vẫn lặng lẽ lẩm bẩm suốt quãng đường, cậu đang cố gắng liên kết những điều đã ghi nhớ với phương pháp của Lăng Tố, đắm chìm chơi đùa cực kỳ vui vẻ trong cung điện ký ức của mình.
Một bàn tay của cậu bị Lăng Tố dắt đi, tuy rằng con đường ngày càng hẹp và di chuyển khá khó khăn, nhưng nguy cơ dẫm lên đá bị té ngã đã được ngăn chặn hoàn toàn.
Lăng Tố nắm lấy cổ tay Trang Điệt, vừa nhắc nhở như thường lệ, vừa cẩn thận dẫn Trang Điệt tránh những đoạn đường không bằng phẳng.
Đội phó Tống cầm đèn pin lẻ loi đi ở cuối trầm ngâm trong chốc lát, đút hai tay vào trong túi quần, kiên quyết ngậm chặt miệng.
Đội phó lạnh lùng dựng thẳng cổ áo lên, xua tan ý nghĩ vô nghĩa "Có nên quan tâm Lăng Tố một chút không" chợt xuất hiện này.
...
Sau khi phát hiện kính tiềm vọng, bộ ba càng chú ý vách đá hơn.
Sương mù trên biển ngày càng dày đặc, khoảng cách mà ánh sáng của đèn pin có thể soi được so với trước rõ ràng ngắn đi không ít. Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, mấy người bọn họ vẫn phát hiện ra rất nhiều dấu vết không thuộc về hòn đảo nhỏ này.
Có những mảnh tôn vỡ vụn trong các khe đá, những thanh đồng rỉ sắt nhô ra trong bóng tối, một đoạn dây điện nhỏ đã bị tróc keo được giấu trong đám cỏ dại thưa thớt.
Là một hướng dẫn viên giàu kinh nghiệm, Lăng Tố vì để dắt Trang Điệt một cách vững vàng suốt đoạn đường mà bản thân đã bị vấp ngã sấp mặt xuống đất, thậm chí còn phát hiện một sợi dây neo gần như hoàn chỉnh.
Tống Hoài Dân hoảng sợ vì Lăng Tố ngã xuống, ông vội vàng chạy tới: "Té có nặng lắm không?"
"Không sao." Trang Điệt kịp thời kéo Lăng Tố, một tay anh chống trên mặt đất để giữ vững người: "Nhìn vậy thì nơi này đúng thật là đã từng có một chiếc tàu ngầm."
Lý do khiến anh vấp ngã không hoàn toàn là do bản thân Lăng Tố — không có ai có thể tưởng tượng được trên hòn đảo tối tăm này lại có một sợi xích khổng lồ nhô ra trên mặt đất.
Thiết bị chiếu sáng của ba người chủ yếu soi vào vách đá bên cạnh, Lăng Tố đi về phía trước lập tức chắc chắn trúng chiêu.
"Bị rỉ sét hết rồi." Lăng Tố thử quơ quơ sợi xích khổng lồ, phát hiện căn bản không thể di chuyển được, "Một đầu cố định trong biển...."
Anh đứng dậy, dùng đèn pin chiếu hoàn chỉnh dọc theo sợi sắt.
Vật bằng sắt thép khổng lồ rỉ sét im lặng trong bóng đêm, như thể trực tiếp mọc lên từ trong vách đá phía trước, vươn dài ra từ trong nước biển lạnh băng, biến mất ở độ sâu không thể xác định.
"Không phải chỉ riêng nó." Tống Hoài Dân vừa rồi thật ra muốn hỏi: "Nếu tiến thêm một bước, chúng ta sẽ ra tới biển rất nhanh đúng không?"
Mặt đường dưới chân bọn họ càng ngày càng trơn trượt, không ít chỗ vừa bước lên là nước có thể tràn ra, thi thoảng còn có sóng biển vỗ ầm ầm.
Tuy rằng nơi mà đèn pin có thể chiếu đến vẫn là đất liền, nhưng nếu tiếp tục đi xuống, chỉ sợ không bao lâu phía trước sẽ hoàn toàn bị nước biển nhấn chìm.
Lăng Tố trầm ngâm, nhìn về phía Trang Điệt: "Chúng ta đã đi bao xa rồi?"
"Chỗ này di chuyển không ổn lắm, sải chân của tôi là 55cm." - Trang Điệt nghĩ, "Sau khi phát hiện ra tính tiềm vọng, chúng ta đã đi 1797 bước, làm tròn lên là 988 m."
Con đường phía sau mà họ từng đi qua ẩn hiện trong sương mù dày đặc, mơ hồ có tiếng thứ gì đó gào rít như truyền tới từ đáy biển.
"Nếu không đi một đoạn nữa? Khi trở về đi nhanh hơn là được." Tống Hoài Dân đoán được Lăng Tố đang nghĩ gì, "Cậu muốn đi đường này là bởi cậu cảm thấy có thứ gì đó trên con đường này sao?"
Lăng Tố dứt khoát lắc đầu: "Là bởi vì tôi cảm thấy trên con đường này sẽ không tìm thấy được thứ gì."
Tống Hoài Dân trợn tròn mắt, suýt thì ông đã nghi ngờ bản thân nghe nhầm: "Hả?"
Dưới sự so sánh của Trang Điệt, Lăng Tố đã dần hiểu rõ về vận khí và tính cách của mình. Tâm trạng anh đầy ngổn ngang mà phất tay, tang thương thở dài: "Lão Tống, ông không hiểu được loại chuyện này đâu..."
Loại chuyện này có nói cũng vô dụng, Lăng Tố vươn tay thử độ sâu của nước, sau đó nhìn về phía vách đá bên cạnh.
Trong trường hợp thiếu đối tượng tham chiếu và trường hợp mặt biển gần như hòa vào sương mù dày đặc, không thể san bằng, bọn họ khó có thể phán đoán là con đường này đang xuống dần hay là thủy triều đang đi lên.
Nếu là cái trước, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian — nhưng nếu là cái sau thì sẽ phải mạo hiểm mạng sống của mình để tiến xa hơn nữa.
Chưa kể, trong quá trình bọn họ tiến về phía trước, sức mạnh tinh thần sẽ liên tục tiêu hao, cho đến giờ đã hao tổn ước chừng khoảng 10%.
Tống Hoài Dân vào mộng giới sớm hơn bọn cậu, cho dù Lăng Tố đã nghĩ cách di dời sự chú ý của ông để thả lỏng, nhưng thanh máu hiện tại vẫn không khả quan.
Lăng Tố lắc đầu, anh đứng lên đang định chuẩn bị dẫn đầu quay trở lại thì không ngờ biến cố cũng đột ngột xảy ra ngay lúc này.
Một tiếng nổ dữ dội trong màn đêm đã hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh trên hòn đảo.
Tiếng nổ vang xa nhưng đồng thời ở nơi này vẫn mơ hồ có thể bị lóa mắt. Cùng lúc tiếng gầm rú vang lên, tiếng tru của dã thú nào đó cực kỳ thảm thiết và sắc bén cũng làm rung chuyển cả hòn đảo.
Sắc mặt Tống Hoài Dân trầm xuống: "Khu rừng kia...."
Có thể gây ra vụ nổ ở cấp độ này cũng chỉ có nhân viên trực thuộc "Kén" — bọn họ có quyền truy cập vào trung tâm của "Kén", uy lực vũ khí bọn họ mang theo mạnh hơn nhiều so với đội xử lý sự cố đặc biệt.
Hai người đó phải gây ra một vụ nổ trong rừng, cho thấy họ đã gặp phải đối thủ không thể đối phó bằng các biện pháp thông thường.
Lăng Tố gật đầu, anh nhanh chóng kéo Trang Điệt ôm vào người, dựa vào vách đá lắng nghe động tĩnh bên kia.
Mặc dù vụ nổ rất dữ dội, nhưng so với toàn bộ hòn đảo, hậu quả mà nó gây ra cũng không tính là nghiêm trọng — nhưng con thú dữ bên kia, dù bị kích thích hay bị thương thì dường như cũng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.
Không có tạp âm quấy nhiễu, có thể nghe rõ tiếng cây cối dày đặc dưới sự va chạm đã bị gãy, nhiều cây còn bị bật luôn gốc. Đá ngầm vỡ vụn lăn lộn, âm thanh sợ hãi khủng khiếp vang lên truyền tới dọc theo mặt đất từ phía bên kia của hòn đảo.
Hòn đảo đang rung chuyển, loại trung chuyển này càng lúc càng trở nên dữ dội, thậm chí rất khó để đứng vững, đỉnh đầu bọn họ bắt đầu có đá vụn rơi xuống.
Lăng Tố ngồi xổm xuống, chắp tay làm đệm, đưa Tống Hoài Dân lên cao trước.
Con đường họ từng đi qua nhanh chóng bị chặn bởi những tảng đá sạt lở, tiếng gầm rít giận dữ của dã thú ngày càng lớn hơn, cả hòn đảo đều rung chuyển theo tiếng gầm.
Lăng Tố nhìn về phía Trang Điệt, ý bảo cậu bắt chước động tác của Tống Hoài Dân.
Trang Điệt giẫm lên bàn tay đang khoanh lại của Lăng Tố, cậu đứng vững, đang định leo lên vách núi, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một thứ khác thường.
Sợi xích mỏ neo khổng lồ đã bị ăn mòn từ lâu, thậm chí còn có cả vòng sắt dày bằng một cánh tay, nó đột ngột vung lên dưới một lực kéo cực lớn, hướng thẳng vào đầu Trang Điệt.
Nước biển dâng cao và đập xuống dữ dội.
...
Cú đánh không giáng xuống người cậu như dự đoán.
Trang Điệt mở to mắt, cậu được Lăng Tố ôm vào lòng.
Xung quanh bọn họ dường như có một tấm khiên trong suốt vô hình, vòng bảo vệ này mạnh mẽ bật xích sắt ra, đồng thời ngăn chặn nước biển lạnh lẽo, thậm chí âm thanh cũng trở nên cực kỳ xa xôi.
Lăng Tố nửa quỳ trước mặt Trang Điệt, bảo vệ chặt chẽ Trang Điệt, mắt hơi rủ xuống. Thần sắc của anh không giống bình thường, đáy mắt có cảm giác thờ ơ rất rõ, làm Trang Điệt bỗng nhớ tới con dao phẫu thuật mà anh hay chơi đùa.
Lăng Tố chơi với dao phẫu thuật trong tay.
Lưỡi dao sắc bén uyển chuyển nhảy múa giữa các ngón tay, tràn ngập ánh sắc nhọn, rất nhanh đã bị ngọn lửa liếm sạch....
Trang Điệt định thần lại, nhìn ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót trước mặt.
Lăng Tố vừa mới búng tay xong, đang nhìn cậu cười.
Sóng biển lùi lại phía sau bọn họ, hai tay Lăng Tố chống hai tay bên người cậu, toàn thân hai người đều bị nước biển làm cho ướt sũng.
Trong tiếng gió rít vào lạnh lẽo, tầm mắt Trang Điệt lướt qua vai trái Lăng Tố, phát hiện dấu vết dây xích đập trên vách đá —- nếu Lăng Tố không kịp thời ném cậu xuống, Trang Điệt ở vị trí vừa rồi nhất định đã bị đập trúng.
Mọi thứ ban nãy giống như ảo giác xuất hiện rồi biến mất không hề báo trước.
"Tóc xoăn nhỏ." Lăng Tố hỏi, "Nhớ kỹ đội trưởng phải không?"
Trang Điệt gật đầu trong lòng bàn tay anh.
Lăng Tố lập tức cười, anh cúi người ghé vào trán Trang Điệt, đưa tay ra sau gáy Trang Điệt, nhẹ nhàng xoa mái tóc xoăn ướt.
Anh giữ nguyên động tác này một lúc rồi mới buông Trang Điệt ra, hơi lùi lại sau.
"Xâu chuỗi lại kiến thức nào, điều đầu tiên mà Trang Điệt phải nhớ kỹ...."
Lăng Tố nhìn vào mắt Trang Điệt, đưa cho cậu một ngọn lửa không bao giờ tắt: "Đội trưởng siêu lợi hại, chuyện gì cũng có cách giải quyết."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giờ phút này, đội phó bị treo ở trên: "."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro