Mặc dù nguy cơ tử vong đã được giải quyết nhưng tình trạng mất nhiệt và ngạt thở sẽ không biến mất liền nhanh như vậy.
Trang Điệt được bọc bằng áo khoác của Lăng Tố nhưng vẫn chưa thỏa mãn, cậu chầm chậm ghé sát lại người đội trưởng cực kỳ ấm áp.
Lăng Tố nâng tay lên xoa nhẹ sợi tóc cọ trên má anh hai lần.
Cả người Trang Điệt co thành một quả cầu nhỏ, giấu bên trong áo khoác, chỉ lộ ra một quả đầu với mái tóc xoăn, còn cực kỳ siêng năng làm tổ trong ngực anh.
Lăng Tố vững vàng vòng tay qua, cúi đầu hỏi nhỏ: "Còn lạnh hả?"
Trang Điệt gật đầu, cậu cẩn thận xem xét hiệu quả truyền nhiệt của tất cả các phương pháp sưởi ấm một lúc, duỗi tay ôm lấy cơ thể Lăng Tố và vùi mặt vào hõm vai anh.
...Cậu cảm thấy bây giờ bản thân rất giống cô bé bán diêm.
Sau cái búng tay bất ngờ, một chiếc máy sưởi thông minh tự chạy hình người với nhiệt độ phù hợp đã xuất hiện trong mơ.
Khác với cô bé trong truyện là chiếc lò sưởi này thực sự có thể ôm cậu vào lòng, sưởi ấm cậu, có thể điều khiển bằng giọng nói và thậm chí bằng ý nghĩ....
Một chiếc bình giữ nhiệt cỡ lớn kiểu cũ bất ngờ lăn qua đây.
Lăng Tố vươn tay vững vàng tiếp được, ngẩng đầu: "Cảm ơn lão Tống."
Anh vặn nắp ra đổ một ít nước ra, thử xem có nóng không mới đưa tới tay Trang Điệt.
Tống Hoài Dân không kiên nhẫn xua tay, so với việc làm không đúng thì ông càng không quen nổi Lăng Tố nói chuyện dễ nghe như vậy: "Cậu cũng uống chút đi."
Tuy không rõ tình hình nhưng Tống Hoài Dân vẫn nhìn ra được trạng thái của hai người kia đều khá kỳ lạ — đặc biệt là Trang Điệt, nghỉ ngơi đến giờ nhưng cả người vẫn bơ phờ chưa có tinh thần, sắc mặt cũng vẫn tái nhợt vì lạnh.
"Đây là khoang chuyển tiếp của tàu ngầm, tốt hơn hai người một đống nên đổi sang chỗ khác đi."
Khi đội trưởng bận ôm đội viên không thèm buông tay, Tống Hoài Dân đã hoàn thành việc tìm kiếm khu vực lân cận và tìm thấy sơ đồ cấu trúc của tàu ngầm ở phòng bên cạnh.
Ông đi tới đưa sơ đồ cấu tạo cho Lăng Tố: "Trông khá cũ."
"Bên trong chắc là phòng thiết bị, xuyên qua phòng phát điện là khoang phi hành đoàn..." Lăng Tố nhận bản sơ đồ cấu tạo xem hai lần, gật đầu nói: "Chỗ đó chắc sẽ thoải mái hơn."
Lăng Tố cất bản thiết kế đi, kiên nhẫn chờ Trang Điệt uống hết nước trong nắp bình mới vỗ nhẹ lưng cậu, ra hiệu cho Trang Điệt đứng dậy động chân động tay.
Anh cũng tự uống hai ngụm nước nóng, một tay chống trên mặt đất, nhanh chóng đứng lên.
Tống Hoài Dân hối hận vì không nhân cơ hội dùng bình nước nóng đập Lăng Tố: "Cuối cùng hai người làm sao vậy? Ôm xong rồi thì có thể kể tôi nghe rồi đúng không?"
Trang Điệt trả nắp bình cho đội phó, đang muốn cảm ơn, nghe vậy thì nghiêm túc lắc đầu: "Không được."
Tống Hoài Dân: "..."
Lăng Tố từ bên cạnh đi ra, chân thành giúp cậu giải thích: "Thật sự không được, lão Tống, trình độ nhận thức của ông bây giờ là tài sản quý giá nhất của chúng ta..." - Anh bị đá đến lảo đảo hai bước, dựa vào vách tường mới đứng vững được, nghiêm túc nói tiếp: "Không đùa đâu, thật đó."
Sở dĩ Trang Điệt đột nhiên gặp nguy hiểm là vì cậu đã ý thức được một chuyện.
Không phải sương mù bao phủ họ suốt thời gian qua.
Hàu sinh trưởng ở bãi triều được phát hiện cùng lúc với kính tiềm vọng. Kính tiềm vọng không bị rỉ sét, lớp chống gỉ vẫn còn nguyên vẹn, điều đó có nghĩa là đã từng có giới hạn của biển.
Ban đầu họ nghĩ rằng thủy triều xuống nên hiện ra con đường này, nhưng sau đó, ngày càng có nhiều chi tiết khiến nhận thức này có vẻ mâu thuẫn.
Đá ngầm càng ngày càng yếu nhưng con đường dưới chân bọn họ lại trở nên bằng phẳng. Mức độ rung chuyển do vụ nổ gây ra vượt xa tưởng tượng, thậm chí khiến người ta hoài nghi đây hoàn toàn không phải là một hòn đảo mọc dưới đáy biển.
Mức độ ăn mòn kim loại của những cỗ máy đó hoàn toàn trái ngược với lẽ thường — Tàu ngầm hoạt động dưới nước lâu ngày, các bộ phận lộ ra ngoài phải được xử lý chống gỉ, sẽ không có nhiều khác biệt về mức độ rỉ sét trong cùng một môi trường.
Nhưng càng đi xa, sự ăn mòn của các bộ phận sẽ càng nghiêm trọng. Sợi xích neo hầu như không thể lắc lư dưới lực kéo lớn, cửa khoang được phát hiện cũng đã hoàn toàn rỉ thành một tấm sắt.
Nếu Trang Điệt không quay thưởng ra được chiếc "tua vít có thể tháo rời mọi thứ" trước khi bắt đầu thì khi cậu muốn phá cửa, cậu sẽ phải tạo ra ít nhất một vụ nổ cùng cấp độ với vụ nổ trong khu rừng vừa nãy.
...
Lúc vừa nhận ra được điểm khác thường đó, thật ra Trang Điệt cũng đã cố gắng thuyết phục bản thân bằng những lý do khác.
Ví dụ như chiếc tàu ngầm này đã bị người ta di chuyển nhiều lần nên mức độ rỉ sét mới bất thường như vậy.
Ví dụ, đá ở đây có kết cấu đặc biệt, mặc dù chúng đã bị phong hóa và vỡ vụn ngay khi chạm vào, nhưng chúng sẽ trở nên cứng và ổn định sau khi lắng đọng dưới nước.
Ví dụ như "Đi về phía trước sẽ chìm trong nước biển" này chỉ là ảo ảnh quang học. Mực nước của "hòn đảo" này đã thay đổi từ từ và liên tục trong một thời gian dài ở mức độ mà họ không thể cảm nhận được....
"Hiệu ứng thiên kiến."*
*Trong tâm lý học có một danh từ gọi là "hiệu ứng thiên kiến" (còn gọi là "tác động đầu tiên" – Primacy Effect), nghĩa là chỉ con người rất dễ căn cứ vào ấn tượng ban đầu để đưa ra quyết định và phán đoán về một điều gì đó.
Lăng Tố tựa hồ biết Trang Điệp đang nghĩ gì, anh đưa tay đỡ lấy cửa khoang nhỏ, tránh cho Trang Điệp bị đụng đầu: "Cẩn thận."
Trang Điệt đã thấy ấm hơn nhiều, linh hoạt cúi người chui vào: "Ai cũng vậy à?"
"Ai cũng vậy, chúng ta luôn có khuynh hướng duy trì nhận thức đã thiết lập lúc đầu." - Lăng Tố gật đầu, "Ngay cả khi thông tin sau đó không nhất quán, chúng ta cũng sẽ sử dụng những lý do ngày càng phức tạp hơn để cố gắng giải thích nó... Đây xem như là một phần của bản chất con người."
Trang Điệt cảm thấy yên tâm, cậu gật đầu, lặng lẽ nhớ kỹ.
"Không nhất định." Tống Hoài Dân hờ hững phản bác: "Ban đầu tôi nghĩ cậu là một nhà tâm lý học lạnh lùng, đáng tin cậy, ít nói và ưu tú."
Xét theo tính cách nhất quán của Lăng Tố, đến giờ Tống Hoài Dân vẫn hoài nghi về câu nói của anh rằng "Nhất định phải có một người không biết tình hình hiện tại để đảm bảo an toàn", nhưng ông vẫn vì nhiệm vụ mới miễn cưỡng phối hợp.
Mặc dù vậy nhưng đội phó Tống bị lừa quá nhiều nên tạm thời vẫn rất cảnh giác: "Cuối cùng là sao cậu lại thành ra như bây giờ?"
"Lão Tống, tôi vẫn luôn là nhà tâm lý học ưu tú, đáng tin cậy, lạnh lùng kia mà, chẳng qua là nhận thức của ông đối với tôi thay đổi thôi."
Lăng Tố bình thản đáp như một lẽ đương nhiên: "Đây là một sự điều chỉnh sai lệch nhận thức điển hình. Những gì chúng ta nghĩ là thực tế thực sự không là gì ngoài thực tế mà chúng ta xây dựng cho chính mình trong nhận thức...."
Trang Điệt đột nhiên dừng lại, giật giật đồ của Lăng Tố: "Nói chuyện này với đội phó không sao chứ?"
"Không sao đâu." Lăng Tố bình tĩnh gật đầu, nghiêng người cùng đội viên lẩm bẩm nói: "Đội phó sẽ hỏi liền là lảm nhảm gì đó."
"Lảm nhảm gì đó?" - Giọng của Tống Hoài Dân đồng thời vang lên, ông bị Lăng Tô nói lảm nhảm làm cho mê muội, hoàn toàn quên mất mình vốn muốn hỏi cái gì.
Thứ Lăng Tố muốn chính là hiệu quả này, anh yên tâm mà gật đầu, tiếp tục đi về trước tìm kiếm: "Đi thôi, có lão Tống ở đây, cơ bản hiện tại chúng ta an toàn."
...
Bên kia.
Những đôi mắt như phát ra ánh sáng xanh dường như không nhào tới.
Sau khi xuất hiện bọn chúng lập tức biến mất nhanh chóng, lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong bóng tối.
"Là sói sao?" D2 cau mày, "Nếu theo đàn thì sẽ khá khó đối phó..."
Trước khi kịp nhìn thấy cảnh đó, hắn đã lấy máy dò sóng ý thức ra và tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy gì nữa.
F3 lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt khá khó coi, thấp giọng hỏi: "Có khi nào tôi nhìn lầm không?"
"Cũng có khả năng, nếu năng lượng tinh thần giảm xuống đến một giá trị nhất định, có thể sẽ bị mộng giới bản thân quấy rầy."
D2 gật đầu hỏi: "Giá trị SAN hiện tại của cậu là bao nhiêu?"
F3 mở giao hiện ra, gã đang chuẩn bị kiểm tra số liệu bản thân thì phát hiện trong cột tổ đội có một đầu mối được chia sẻ là "Cập nhật tiến độ nhiệm vụ (1/1)".
"Những người này thật sự tìm được cái gì sao?" D2 nhíu mày: "Vận may không tồi."
Hai người họ phải ở đây đánh nhau túi bụi với quái vật, thế mà lại bị mấy người ngoài nghề kia tình cờ phát hiện ra manh mối trước, làm bọn họ cảm thấy khá khó chịu.
D2 vốn muốn bỏ qua nhắc nhở, nhưng quan trọng là phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu bỏ sót bất kỳ manh mối mấu chốt nào sẽ chỉ làm cho sự tình càng thêm phiền phức: "Click mở ra xem đi."
F3 đáp lại một tiếng rồi rất nhanh gã đứng yên bất động tại chỗ, ánh mắt dừng ở một nơi nào đó giữa không trung.
Đây là chế độ chia sẻ thông tin hiệu quả nhất trong chế độ tổ đội do "Kén" quản lí: toàn bộ những đoạn kí ức ngắn sẽ được được đóng gói và tải lên, đồng thời các thành viên khác trong đội có thể trực tiếp xem nó ở trạng thái nhập vai.
Chọn chế độ này có thể tối đa hóa hiệu quả truyền thông tin, ngăn ngừa sai lệch do chuyển tiếp và tránh bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Hình ảnh thấy được sau khi F3 mở chia sẻ là lúc Trang Điệt và Lăng Tố đang kiểm tra kính tiềm vọng.
Họ đi qua gần hết con tàu ngầm để đến buồng lái, ở đó họ tìm cách lấy lại kính tiềm vọng — chiếc kính tiềm vọng trước đó vẫn bình thường giờ đã bị gỉ sét dày đặc và không còn chút dấu vết của một thiết bị tinh vi lúc trước.
Chiếc kính tiềm vọng hoàn toàn vô dụng, có một lượng lớn vỏ hà màu trắng xám rỗng đã chết bám vào nó.
"Thảo nào lão Tống lúc đó không nhìn ra được cái gì... Chúng ta tin rằng bản thân đang ở trên đảo nên kính tiềm vọng chúng ta nhìn thấy mới còn mới.
Lăng Tố nhìn vào kính tiềm vọng, có một số lượng lớn sinh vật biển sống ở mặt bên kia, hoàn toàn chặn kín đường đi của ánh sáng, dù anh có nhìn thế nào cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng tối.
Ba người chọn chia nhau ra hành động, Tống Hoài Dân đi trong khoang thuyền sưu tầm các manh mối khác có giá trị, đây mới là sở trường của ông. Chứ nếu đổi thành cho Lăng Tố đi tìm kiếm thì khó tránh khỏi sẽ bỏ lỡ rất nhiều chi tiết ít khi chú ý.
Đồng thời, Lăng Tố và Trang Điệt sẽ phụ trách giải câu đố để tìm ra "đảo Thiên Đường" thật sự đang ở đâu.
Không cần lo lắng ảnh hưởng đến nhận thức của Tống Hoài Dân, hai người nói chuyện cũng thẳng thắn hơn rất nhiều.
"Bởi vì nhận thức ban đầu của chúng ta là 'đây là một hòn đảo', nên những gì chúng ta thấy ở mộng giới này cũng phù hợp với nhận thức của chúng ta."
Lăng Tố đặt kính tiềm vọng xuống và sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Khi kiểu suy nghĩ này bắt đầu thay đổi sẽ có càng nhiều chỗ bất hợp lý bị phơi bày."
Thật ra khi nhìn thấy kính tiềm vọng bị chôn vùi trong vách đá, Trang Điệt bắt đầu nghi ngờ về cảnh vật xung quanh trong tiềm thức.
Sự nghi ngờ này tác động ngược lại vào cảnh vật xung quanh, vì vậy họ càng đi xa, những vật máy móc mà họ nhìn thấy sẽ càng rỉ sét và càng gần với trạng thái thực.
Cho đến khi nhìn thấy cửa khoang, Trang Điệt và Lăng Tố đồng thời nảy ra một loại suy đoán nào đó.
Loại suy đoán này trực tiếp làm cửa khoang lộ ra diện mạo nguyên bản — trước mặt bọn họ xuất hiện một tấm sắt bỏ hoang đã hoàn toàn bị rỉ sét.
"Vách đá bị vỡ toát thực ra là lớp chống gỉ của toàn bộ tàu ngầm đang dần bong ra."
Trang Điệt gật đầu: "Con đường dưới chân trở nên bằng phẳng hơn bởi vì chúng ta đang đi trên sườn dốc thoai thoải và đồng bằng dưới đáy biển."
Họ cho rằng vách đá cao không thấy đỉnh thực ra là thân tàu to lớn của chiếc tàu ngầm khổng lồ này.
Khu rừng tối đen như mực là một khu rừng dưới đáy biển được tạo thành từ tảo khổng lồ mà tàu ngầm đã sa vào.
Trong thế giới biển sâu hùng vĩ, rừng tảo khổng lồ che chở vô số sinh vật biển lớn nhỏ — một số trong đó săn mồi xung quanh, một số sẽ phát ra ánh huỳnh quang màu xanh lá cây, một số sẽ nuốt vào nhả ra lớp giáp trai* như "ma trơi", và một số lớn đến mức chúng thậm chí có thể lật đổ sắt thép nhân tạo khổng lồ như tàu ngầm khi chúng đang vùng vẫy điên cuồng...
Lớp giáp trai (Ostracoda) là một lớp động vật giáp xác gồm các loài được gọi là tôm hạt.
Lăng Tố kiên nhẫn thấp giọng giải thích cho Trang Điệt, luồng ánh sáng đan xen với đường đi của đầu ngón tay.
Bức tranh dưới đáy biển tráng lệ và thần bí được anh phác họa từ hư không, nó hoàn toàn bao trùm lấy sự lạnh lẽo, chán nản và kinh hoàng gần như chiếm lĩnh ý thức của Trang Điệt trước đó.
Trang Điệt hết sức chăm chú lắng nghe, cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm những hình ảnh trông còn chân thật hơn hình chiếu kia, nhịn không được duỗi tay chọt chọt một con sứa đang phát sáng.
Cậu chợt phát hiện ra cái rét lạnh như còn cắm rễ trong tâm trí không vứt đi được đã biến mất không hay vào một thời điểm nào đó.
"Hiệu ứng gần đây." Lăng Tố cười khẽ, anh giơ tay lên dùng ngón tay khô ráo và ấm áp gõ nhẹ vào thái dương của Trang Điệt, "Tin tức mới thu thập được có thể ghi đè lên nhận thức ban đầu, hình thành ấn tượng mới."
Lăng Tố cố tình vẽ một mặt khác của đáy biển chỉ để bao trùm nhận thức ban đầu của Trang Điệt về "chết đuối dưới biển sâu".
Môi trường xung quanh trong mộng giới này được quyết định bởi nhận thức của người trong mơ — nói cách khác, đầu óc càng nhanh nhẹn và tư duy càng sắc bén thì khả năng gặp nguy hiểm trong mộng giới càng cao.
Nếu luôn nghĩ rằng bản thân đang ở trên "Đảo Thiên Đường" thì trái lại có thể luôn bình an vô sự.
Một khi bắt đầu hoài nghi, vị trí và môi trường xung quanh sẽ lập tức bắt đầu chậm rãi thay đổi.
Và vào thời điểm ý tưởng "Thật ra đây là dưới đáy biển" hiện lên trong đầu, môi trường xung quanh sẽ hoàn toàn lộ diện, bất ngờ lộ ra những chiếc răng nanh băng giá ẩn sâu.
Bạn cho rằng bản thân đang ở đâu thì bạn sẽ ở đó.
...
F3 đứng im bất động tại chỗ.
Sắc mặt gã vô cùng tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, không hề thư giãn chút nào vì cảnh sắc dưới đáy biển mà đội trưởng họ Lăng vẽ ra.
Dù sao theo hai người đàn ông này, bây giờ họ có lẽ đang ở trong khu rừng tảo khổng lồ đầy nguy hiểm....
Ngay khi ý nghĩ này vừa hiện lên, tim F3 chợt nặng trĩu: "Nguy rồi."
Gã chợt nhận ra có gì đó không ổn, lập tức tắt màn hình, cố gắng trục xuất suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Nhưng điều này vốn là không thể, càng muốn trục xuất một ý nghĩ, nó sẽ càng trở nên sống động và rõ ràng hơn. F3 đã cố gắng chuyển sự chú ý một cách tuyệt vọng nhưng ý nghĩ đó vẫn tiếp tục xuất hiện.
Cảm giác lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi và cảm giác đè ép hít thở không thông đến từ đáy biển cô độc tột cùng bao trùm chặt chẽ lấy gã.
Trong mắt F3, mọi thứ xung quanh gã hoàn toàn thay đổi trong tích tắc.
D2 sửng sốt trước phản ứng của đồng đội, cau mày bước nhanh tới: "Sao vậy?"
Góc áo của đối phương bồng bềnh dưới sức nổi của nước biển, khuôn mặt không ngừng bị dòng nước hỗn loạn làm cho biến dạng. Khi D2 nói chuyện, trong miệng hắn trào ra bọt khí mà không hề hay biết.
F3 chợt hiểu ra: "Khó trách..."
Khó trách từ khi tiến vào hòn "Đảo" này, dù có làm gì cũng sẽ tụt máu — bởi vì đây là đáy biển.
Suy cho cùng, sự bóp méo nhận thức không phải là chân tướng. Nhận thức sai lầm được thiết lập ban đầu quả thực có thể khiến họ trông như đang hoạt động bình thường, nhưng đó chỉ là hiệu quả tự lừa dối bản thân, năng lượng tinh thần của họ vẫn sẽ tiếp tục bị suy giảm do môi trường thực tế.
Cách duy nhất để chấm dứt quá trình này là lập tức tiến vào nơi trú ẩn an toàn — đáng tiếc, ba người kia đã thành công tiến vào tàu ngầm, nhưng bọn họ tựa hồ lại cách lối vào càng ngày càng xa.
Năng lượng tinh thần tiêu hao nhanh chóng sẽ khiến người ta cực kỳ khó chịu, hầu như không ai chịu nổi cảm giác mất khống chế đến mức có thể khiến người ta phát điên này.
F3 nghiến răng, đưa tay nhấn vào lựa chọn cưỡng chế rời khỏi trên giao diện.
"Chuyện gì vậy?!" D2 kinh ngạc nói, "Cuối cùng là—"
Cơ thể F3 hóa thành một luồng ánh sáng, dần dần biến mất khỏi khung cảnh.
Gã không thể nói bất kỳ phát hiện nào của mình, chỉ có thể cố hết mức có thể mấp máy khẩu hình miệng, nhắc nhở D2 đừng nhìn vào manh mối được chia sẻ.
Chỉ là. . . . F3 kỳ thực có thể mơ hồ cảm giác được năng lượng "Chân tướng" đang chậm rãi thẩm thấu.
Ngay cả khi không có manh mối này, cuối cùng họ vẫn sẽ nhận ra mình đang ở đâu thông qua những cảnh tượng ngày càng mâu thuẫn trong rừng.
...
Đối phương sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra đây là nghĩa trang tàu ngầm nằm sâu dưới lòng đại dương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro