Trong buồng lái.
Như thể nghe được tiếng gì đó, Lăng Tố bỗng dừng động tác, mở giao diện cá nhân ra xem.
Tống Hoài Dân vừa vào cửa thì thấy đội trưởng lãng phí sức mạnh tinh thần vẽ tranh dỗ đội viên.
Ông đã dần quen với cảnh này, làm bộ không thấy trong phòng trôi nổi sứa phát sáng, nghiêng người tránh một đống đèn lồng cá lộn xộn: "Tình huống có gì thay đổi à?"
Lăng Tố xem tin tức trên giao diện: "Hình như có người bị cưỡng chế rời đi."
Lăng Tố thân là đội trưởng nên có quyền hạn cao hơn những người khác. Anh nhấn mở giao diện màu xám có đánh dấu "F3", lướt hai trang: "Giá trị SAN đột ngột rớt nhiều vậy...thảo nào."
"Kén" chưa bao giờ nói rõ hậu quả của sự dao động giá trị SAN nhưng chỉ cần trình độ hiểu biết cao chút thì sẽ biết điểm số dường như không bắt mắt và gần như chỉ thể hiện đánh giá độ lý trí này, thật ra lại có tác động gần như quyết định đến những hành động xảy ra với người trong mộng giới.
Theo dữ liệu đang hiển thị trên giao diện, nếu không chọn cưỡng chế rời khỏi thì F3 cũng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu tiếp tục ở trong mộng cảnh, không chỉ bản thân gã gặp nguy hiểm mà còn có thể gây trở ngại và tổn thương đồng đội vì một số hành động vô thức mất kiểm soát.
"Chắc là gặp phải thứ gì đáng sợ lắm." Tống Hoài Dân lắc đầu, "May là nghe theo cậu không đi vào khu rừng kia."
Tống Hoài Dân không thích hai người kia lắm, nhưng nếu cùng một đội thì thêm một người sẽ thêm hy vọng để hoàn thành nhiệm vụ, thế nên ông cũng không có tâm trạng hả hê khi người ta gặp nạn: "Tiếc ghê...dù sao khả năng chiến đấu của họ rất mạnh."
Lăng Tố gật đầu, anh cũng không nói gì thêm mà tắt giao diện: "Lão Tống, bên kia ông có phát hiện gì không?"
"Đúng rồi." Tống Hoài Dân nhớ ra: "Hai người lại đây, tôi tìm được đồ trong khoang thuyền trưởng."
...
Chiếc tàu ngầm này lớn hơn dự kiến và phải mất rất nhiều công sức để đi hết từ đầu đến cuối.
Ba người đã hoàn toàn xác nhận bên trong không còn ai. Ngoại trừ khoang thuyền viên, bên trong tàu ngầm còn bố trí phòng bếp, nhà ăn và kho vũ khí, thậm chí còn có một phòng lớn để sinh hoạt giải trí.
Mọi thứ dường như đứng yên tại thời điểm chiếc tàu ngầm chìm xuống.
Những người ở trên tàu ngầm dường như đã tổ chức một buổi tiệc rất thịnh soạn ở đây — tuy không có rau dưa tươi và thức ăn tinh xảo mà chỉ có đồ hộp đơn điệu lặp đi lặp lại và rất nhiều rượu, nhưng trong cuộc hành trình dài dưới đáy biển này cũng đã coi như là xa xỉ hiếm có.
Tống Hoài Dân không thể tìm được bất kỳ gợi ý gì liên quan đến nhiệm vụ. Nhưng khi ông lục soát ở trong khoang thuyền trưởng, ông đã đào được một chiếc két sắt rất bình thường từ đống bụi bặm sâu dưới gầm giường.
"Két sắt không có bụi, hẳn là trong đó có cái gì."
Tống Hoài Dân rất vất vả mới lôi được két sắt ra: "Loại khóa này tôi chưa từng thấy qua, cũng không biết cách mở nên mới quay lại tìm các cậu."
Lăng Tố xoay qua xoay lại cái bàn xoay: "Khóa kết hợp bàn xoay cơ khí kiểu cũ với bảy mươi lăm thang đo...loại này đều toàn bốn chữ số."
Anh khéo léo xoay đĩa sang trái hai lần: "Đây là số không."
Trang Điệt đội đèn đầu lên, ngồi xổm bên cạnh két sắt và lấy ra một cuốn sổ nhỏ để ghi chép.
"Mật khẩu đầu tiên phải quay theo chiều kim đồng hồ... Thấy dấu đỏ này không? Phải đối mặt với nó bốn lần, không dưới cũng không hơn."
Lăng Tố xoay đĩa: "Sau đó lại quay ngược chiều kim đồng hồ, mật khẩu thứ hai phải xoay ba lần. Rồi lại thuận chiều kim đồng hồ, mật khẩu thứ ba xoay hai cái... Cuối cùng xoay ngược chiều kim đồng hồ đến ngay vị trí của mật khẩu thứ tư và giữ yên."
Vì chỉ để hướng dẫn cho Trang Điệt xem nên anh tùy tiện thử một vài bộ mật khẩu như "Năm sinh và năm mất của Dante", ""Sự khởi đầu và kết thúc của Thế chiến I và Thế chiến II", "Năm sinh và năm mất của Verne", "Sinh nhật của Lăng Tố", tất nhiên ổ khóa không hề có phản ứng.
Lăng Tố cũng không hề ngạc nhiên, anh khẽ nhún vai rồi tùy tiện quay loạn đĩa xoay.
"Khóa kết hợp này có mức độ bảo mật cao và kết cấu hoàn toàn bằng cơ học. Nó phù hợp với các loại môi trường khắc nghiệt, ban đầu nó được thiết kế để sử dụng trong quân đội."
Lăng Tố gõ két sắt: "Gần như không thấy khe hở, cảm giác rất trơn tru. Xem xét tuổi của vật này, công nghệ sản xuất đã rất tiên tiến."
Anh vừa nói vừa ngồi xổm xuống, ghé người vào két sắt chiếu đèn pin cẩn thận nghiên cứu: ""Nó sử dụng cấu trúc cơ khí truyền thống và không thể dùng cách ngắt điện... Phím gãy được thêm vào để tăng tạp âm và cản trở ống nghe khám bệnh. Không thể giải mã và không có cách nào để cạy nó ra, dùng cưa điện cũng không được..."
Tống Hoài Dân: "..."
Thật ra Tống Hoài Dân vẫn luôn hoài nghi thân phận thật sự của Lăng Tố: "Trước khi cuối cùng cậu đã..."
"Không có khóa xi lanh, hình như không phải loại có chìa khóa, chỉ có thể giải mã."
Lăng Tố phủi bụi trên người, nhanh nhẹn đứng dậy từ trên sàn: "Lão Tống, phòng này còn vật gì khả nghi nữa không?"
Tống Hoài Dân nhìn người khả nghi nhất trong phòng, tâm trạng khá phức tạp: "...Bên kia có một cái bàn."
Lăng Tố gật đầu, sửa sang lại quần áo đâu vào đấy rồi dẫn Trang Điệt đang ghi chép đến chỗ bàn."
Tình trạng phòng thuyền trưởng tốt hơn so với phòng của các thuyền viên bình thường.
Trên bàn làm việc có một cái đèn bàn nhỏ tinh xảo, một ít thuốc lá và hạt cà phê, con dấu cá nhân chuyên dụng của thuyền trưởng được đặt ở góc bàn.
Ngăn kéo bên trái của bàn trống không, trong ngăn kéo bên phải có vài quyển sách bìa cứng, phía dưới có giấu một khẩu súng lục.
Trên bàn làm việc rải rác rất nhiều giấy viết thư, phần lớn đều trống trơn, một số tờ có nét chữ lộn xộn, viết nguệch ngoạc và dùng sức gạch bỏ, hoàn toàn không thể nhận ra.
"Súng không có đạn, tôi xem rồi." Tống Hoài Dân đi đến, "Bên mép bàn có vết thuốc súng, vết mòn rãnh nòng súng vẫn còn mới, chắc chắn đã sử dụng."
Lăng Tố cầm khẩu súng lên thử ước lượng hai lần: "Có tìm được vỏ đạn không?"
Tống Hoài Dân lắc đầu: "Tôi kiểm tra cả bốn bức tường rồi, vết đạn cũng không có."
Lăng Tố gật gật đầu, thả lại khẩu súng vào ngăn kéo.
Dù sao cũng là phòng trong tàu ngầm, không gian có hạn, bàn làm việc chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ. Ngay cả việc vô tình cọ xát cổ tay áo cũng đủ để làm sạch vết thuốc súng trên mép bàn.
Bên trong tàu ngầm này như đã đóng băng tại một thời điểm nào đó và theo kết quả điều tra của Tống Hoài Dân, thời gian khẩu súng này được sử dụng cũng rất gần với thời điểm đó — gần đến mức mà thuyền trưởng còn chưa kịp về bàn ngồi xuống lại.
Lăng Tố tạm gác lại vấn đề này, chuyển hướng sang ngăn kéo bên kia.
Mấy quyển sách trong đó đều được đóng bìa rất đẹp, bìa da được khảm các góc kim loại sắc bén, trang giấy hơi ố vàng, trừ điều này ra thì chúng được bảo quản rất tốt.
Lăng Tố cầm một cuốn lên rồi lật qua lật lại.
Tống Hoài Dân kinh ngạc nói: "Cậu hiểu à?"
Hợp tác với Lăng Tố lâu vậy rồi nhưng Tống Hoài Dân vẫn thường tò mò về kho tàng kiến thức của người này, đôi khi còn bị dọa nhảy dựng lên — ví dụ như trong lĩnh vực mở két sắt và cạy khóa, biểu hiện của Lăng Tố quá thành thạo và thích thú, nó khiến đội phó đã từng làm cảnh sát nhiều năm như ông thấy lo lắng. . .
"Tiếng Latinh, tiếng Đức, tiếng Ý." Lăng Tố gật đầu: "Cũng ổn, không phải mấy thứ tiếng quá khó hiểu."
Lăng Tố cầm sách lên lật từng trang một, đọc rất nhanh, các trang sách trên tay anh phát ra tiếng loạt soạt: "《 Tuyển tập thơ của Heine 》, 《Những suy ngẫm về triết học đầu tiên 》, tư duy về thế giới của vị thuyền trưởng này rất sâu sắc....ơ?"
Anh không lật cuốn sách cuối nữa mà đóng bìa lại và xem xét cẩn thận.
Tống Hoài Dân chú ý đến sắc mặt anh, bước nhanh tới: "Có phát hiện gì hả?"
"Cũng xem như là vậy."
Lăng Tố gật đầu, anh đặt quyển sách kia lên bàn: "《 Thần khúc 》."
...
Sau khi vào tàu ngầm, hầu như họ đều tạm thời quên mất quyển giới thiệu kia.
Chiếc tàu ngầm bị chìm thật sự có cảm giác thời đại, nhưng dù có nói thế nào thì rõ ràng nó khác nhau một trời một vực với cuộc thảo luận về thiên đường và địa ngục ở thời Trung Cổ.
Dante ba mươi lăm tuổi được dẫn đến Luyện ngục, ông ta nhìn thấy mọi tội lỗi và hình phạt trong địa ngục, nhìn thấy núi Thanh tẩy và những linh hồn ăn năn. Sau đó ông cưỡi chiếc két sắt với một điếu thuốc trên miệng và lấy ra một khẩu súng lục...
"Có nghĩa là gì?" Lăng Tố xua đi liên tưởng trong đầu, anh vuốt chóp mũi suy ngẫm: "Xác thịt khổ sở yếu đuối máy móc phi thăng..."
Trang Điệt lật vài trang 《 Thần khúc 》trong tay, đột nhiên bật dậy đi về phía két sắt.
Tống Hoài Dân hỏi: "Nghĩ ra rồi?"
Trang Điệt ngồi trước két sắt, gật đầu: "Quyển giới thiệu đã viết rất rõ."
Kết hợp với tình cảnh của họ, hai câu đầu thực sự không khó dịch.
Câu đầu tiên "Đây không phải là thiên đường mà là một nhà giam" là đang nhắc nhở về nhận thức méo mó của bọn họ về sự điên rồ của Đảo Thiên đường. "Từ bỏ mọi hy vọng" là cách thích hợp để thoát khỏi tình huống này và đi vào bên trong tàu ngầm đúng là phương pháp chính xác.
"Tiếng khóc như tiếng sấm, lửa cháy thiêu đốt bãi tha ma rộng lớn, sơn cốc cuồng phong gào thét, khắp nơi đều là bùn lầy... Bốn câu này thật ra là những đoạn trong các chương khác nhau."
"Tiếng khóc như tiếng sấm ở tầng thứ nhất của địa ngục, bãi tha ma đang cháy là tầng thứ sáu, sơn cốc cuồng phong ở tầng thứ hai."
Trang Điệt dừng lại, cẩn thận suy nghĩ: "Thiết lập 'bùn lầy' xuất hiện ở cả tầng thứ ba và tầng thứ năm, nhưng câu này hẳn là xuất hiện ở tầng thứ ba."
"Mật khẩu chắc hẳn là 1623."
Trang Điệt mới học được cách mở két sắt, cậu rất thích thú, xoay đi xoay lại chiếc đĩa xoay cơ kêu lách cách.
Tống Hoài Dân nghe xong thì sững sờ: "Cái này quá khó rồi, nếu có người không hiểu những ngôn ngữ nước ngoài đó thì sao? Đám bắt cóc kia biết nhiều như vậy sao?"
Trang Điệt chú tâm vặn khóa kết hợp, thật ra cậu cũng không biết thứ tiếng đó nhưng vì cậu nhớ được một vài bản dịch của《 Thần khúc 》, nên cậu có thể đoán mò đại khái các chương tương ứng: "Thật ra—"
Cậu đang định giải thích theo bản năng thì bỗng ý thức được gì đó rồi kịp thời dừng lại. Trang Điệt ngậm chặt miệng, thận trọng lắc đầu: "Tôi không biết."
. . . Nếu đoán không sai, phát sinh loại chuyện này đại khái là do bọn họ có vấn đề.
Chiếc tàu ngầm trong mơ này vẫn sẽ trải qua nhiều điều chỉnh rất nhỏ theo nhận thức của những người tham gia.
Đầu óc càng đơn giản thì càng dễ giải câu đố.
Nội dung trong bộ nhớ càng toàn diện, nghĩ ra càng nhiều tình huống thì sẽ càng tiếp tục kích hoạt những thay đổi mới và gặp phải những câu đố mới.
Nếu những người bước vào chỉ là những người bình thường, họ sẽ không để ý đến nội dung của những cuốn sách này — Trên thực tế, Trang Điệt thậm chí còn nghi ngờ khi những người đó mở sách ra, ngoại trừ một vài từ khóa trực tiếp chỉ đến mật khẩu, tất cả đều trống không.
Những từ được sử dụng trong những cuốn sách này có thể xuất hiện, bởi vì trong ba người đi vào tàu ngầm có Lăng Tố biết rất rõ rằng Heine là người Đức và 《 Thần khúc》được viết bằng tiếng Ý. Thậm chí anh còn có thể nhớ đại khái nội dung được viết trong mỗi cuốn sách.
Đồng thời vì Tống Hoài Dân am hiểu về súng nên khẩu súng không có đạn kia mới xuất hiện trong ngăn kéo.
Và những thứ tồn tại ngoài mọi nhận thức của họ và chưa ai nghĩ đến sẽ tạm thời không được quan sát.
Ví dụ như ngăn kéo trống duy nhất bên trái chẳng hạn hay viên đạn bị mất đã đi đâu chẳng hạn —
Một bóng đen bất ngờ tấn công Lăng Tố từ phía sau.
Lăng Tố đứng ở trước bàn, hai tay chống ở mép bàn, anh đang khom vai xem xét giấy viết thư rải rác trên bàn. Đột nhiên một cảm giác cứng rắn và lành lạnh nào đó leo lên cổ anh.
Sắc mặt Tống Hoài Dân đột nhiên thay đổi, vừa định rút súng ra thì Trang Điệt đang ngồi xổm trước két sắt phản ứng nhanh hơn ông rất nhiều.
Vừa rồi Trang Điệp đúng lúc vặn đúng chữ số cuối cùng của mật mã, cửa két sắt tự động bật mở, bên trong là một cuốn sổ cũ và một lá thư đã viết nhưng chưa gửi đi.
Những thứ này hiện đang bị quét sạch không thương tiếc.
Tống Hoài Dân cầm súng, trợn mắt há mồm đứng tại chỗ.
Ông trơ mắt nhìn cậu đội viên vừa rồi còn cần đội trưởng ôm dỗ dành đứng lên, một tay vung két sắt lên, bình tĩnh nhắm chuẩn hướng ném đi, đánh bay bộ xương đang bóp cổ Lăng Tố nặng nề rơi vỡ xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro