Thoát khỏi đảo Thiên Đường (hết): Nó đã cập cảng dưới ngọn hải đăng...
Thuyền trưởng đã thắng ván thứ tư.
Hắn ta nhìn đống bài rải rác trên bàn, trên mặt không hề vui vẻ mà chỉ rủ đầu như đang suy tư gì đó.
Ngoài cửa có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ca hát của nhóm thuyền viên, thỉnh thoảng có tiếng bước chân vội vã và nhanh nhẹn đi qua hành lang.
Những chàng trai đó đã lâu rồi không hát nhạc quê hương. Dường như bọn họ đã thoát khỏi sự đe dọa của những tên to con với khẩu súng trong tay, cùng nhau hợp sức làm việc bằng sự nhiệt tình đã lâu không thấy.
Thuyền trưởng vươn tay chậm rãi gom bài lại thành một đống: "Các ngươi gạt ta chuyện gì à? Vì vậy nên cậu mới đến tìm ta đánh bài?"
Trang Điệt không phản bác cũng không giải thích, chỉ gật đầu, vươn tay vặn đèn bàn.
Chuyện này không thể giấu được nữa — đèn bên ngoài đã kết thúc chu kỳ thứ tư, tàu ngầm cách nơi có ánh sáng ngày càng gần, toàn bộ không gian cũng đã bắt đầu chịu ảnh hưởng.
Giống như đoàn tàu đi qua một đường hầm tối tăm quá lâu, khi cuối cùng đến gần cửa hầm, khoảnh khắc ánh sáng sắp ùa vào, dù cho người trên tàu đang làm gì cũng không thể không biết gì về những thay đổi phía trước.
Ý thức của thuyền trưởng đã hợp làm một với con tàu, nếu đến lúc này vẫn không có bất kỳ phản ứng gì thì có nghĩa là họ đã đi nhầm hướng.
Thuyền trưởng bỗng ném mạnh bài, hai tay chống lên mặt bàn, cúi người về phía trước, nhìn chằm chằm Trang Điệt.
"Thậm chí cậu còn không thèm gạt ta nữa à?"
Giọng của thuyền trưởng khàn khàn trầm thấp, trong phòng có một cỗ áp lực mãnh liệt đến đáng sợ quanh quẩn: "Bọn họ cho cậu lợi ích gì mà cậu đồng ý làm việc cho bọn họ? Cuối cùng là có âm mưu gì..."
Trang Điệt bị thứ sức mạnh lạnh lẽo khủng bố này đóng đinh ở ghế: "Thuyền trưởng, Gus không nói dối anh."
Thuyền trưởng đột nhiên sững sờ.
Cơn đau đầu của hắn ngày càng mạnh, vô số ký ức hỗn loạn vụn vỡ không ngừng đấu đá trong đầu như muốn xé nát lăng trì của cuộc đời hắn.
Đống bài hỗn loạn rải rác trên sàn.
"Các ngươi vẫn định phá hủy con tàu ngầm này."
Thuyền trưởng đau đớn khẽ rên rỉ, cơ thể hắn nhanh chóng tiều tụy đi, giống như chỉ có da bọc xương: "Vì sao? Ta tận lực cải tạo nó, còn chỗ nào chưa đủ tốt? Vì sao không thể ở lại, vì sao không thể được bình yên..."
"Bây giờ rất tốt." Trang Điệt cắt ngang hắn, "Anh là một thuyền trưởng rất tuyệt."
Cơ thể thuyền trưởng kịch liệt run rẩy.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trang Điệp bị sức mạnh của mình áp chế không thể động đậy.
Thuyền trưởng đứng một lát, sau đó tựa như bỗng nhận ra người trước mặt, đột nhiên lộ ra vẻ áy náy, ngại ngùng.
Hắn cúi đầu sững sờ nhìn hai tay mình, hành động này khiến hắn trông như một đứa trẻ phạm sai lầm không biết làm sao: "Gus, ta làm bậy."
"Xin lỗi cậu, ta làm hỏng hết mọi thứ rồi." Hắn khàn giọng lẩm bẩm nói, "Ta ném bài xuống đất hết rồi, ta không nên nổi giận với cậu."
Khi thái độ của thuyền trưởng chợt dịu đi, áp lực khủng bố kia cũng biến mất không còn tăm hơi.
Phòng thuyền trưởng yên bình trở lại, yên bình như một buổi chiều bình thường.
"Là do anh áp lực quá."
Trang Điệt đứng dậy, nhặt từng quân bài lên: "Anh nên nghỉ ngơi đi thuyền trưởng."
"Có lẽ là vậy... Ta cũng thấy rõ tinh thần và thể lực cũng kém hơn trước." Thuyền trưởng nhỏ giọng nói. "Nhưng ta quên mất, không nhớ nổi làm sao trở về điểm xuất phát — số người luôn không đủ, không đủ người làm sao lái tàu?"
Thuyền trưởng ngồi xổm xuống, thu dọn tàn cuộc do mình gây ra: "Ta không muốn bỏ lại ai trong mặt biển lạnh băng. Đặc biệt là cậu, Gus, tên nhóc như cậu phải làm sao nếu rơi xuống biển một mình bây giờ?"
Trang Điệt nhặt xong bài, xào một lần nữa: "Chơi thêm một ván không?"
Thuyền trưởng lúc này có vẻ cực kỳ phối hợp, hắn lại ngồi xuống mà không nói gì, nhận bài do Trang Điệt chia cho.
Trong ván cuối cùng, Trang Điệt không sửa đổi các quân bài bằng nhận thức mà chỉ phân bài đến trước mặt thuyền trưởng và bản thân.
"Gus, cậu không sợ thua ta à?" Thuyền trưởng nhìn động tác của cậu, đột nhiên hỏi, "Nếu cậu thua thì làm sao bây giờ?"
Cho tới giờ, hai người thắng hai ván, hòa nhau.
Dựa theo quy tắc năm trận thắng ba, kết quả của ván cuối có nghĩa là thắng thua cuối cùng.
Trang Điệt ngừng chia bài, nhìn đỉnh đầu thuyền trưởng: "Gần đây anh có tính cắt tóc không?"
Thuyền trưởng ngẩn người: "Gì cơ?"
"Không có gì." Tạm thời Trang Điệt cũng không định để sự việc phát triển đến bước này, "Khí vận của tôi không tệ nên không sợ thua — dù có thua thì tôi cũng sẽ không ở lại tàu ngầm."
Thuyền trưởng trầm mặc một lát, thở dài cười khổ nói: "Đúng là một đáp án hoàn toàn phù hợp với tính cách của cậu... Được rồi, cậu luôn có thể thắng ta."
Thuyền trưởng hiểu rõ bản thân không thể ngăn Gus làm bất cứ thứ gì.
Dù Gus có thua thì thuyền trưởng cũng sẽ không thật sự cản cậu ấy rời đi — miễn đó việc đối phương thật tâm muốn làm. Thuyền trưởng thậm chí còn vui lòng giới thiệu cho Gus những nơi thích hợp trồng hoa, ví dụ như quê của hắn cũng không tệ.
Hắn chỉ muốn sử dụng canh bạc này như một cái cớ để chơi bài với Gus một lúc.
"Lần cuối cùng chúng ta ngồi ở đây cứ như là chuyện của kiếp trước."
Thuyền trưởng cầm bài của bản thân.
Hắn không xem bài mà lại xếp từng quân bài thành tháp hình tam giác: "Không lâu sau khi chiếc tàu ngầm bị đắm, chúng ta đã kiểm kê lại số vật tư và oxy còn lại, đóng cửa và trốn trong phòng thuyền trưởng, chờ đợi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn..."
Giọng của thuyền trưởng rất bình tĩnh, hắn nghịch bài, vẻ mặt so với lúc trước tỉnh táo hơn: "Cậu nói với ta là đã thấy ánh sáng trong kính tiềm vọng, đó hẳn là nơi bình yên vĩnh cửu mà chúng ta muốn đến."
Trang Điệt bắt chước động tác của hắn và đặt từng quân bài trên tay lên.
Thuyền trưởng ngồi lặng lẽ sau bàn làm việc.
Cơ thể của hắn chầm chậm gục xuống, khung xương cao lớn cuộn tròn, vùi mặt vào bàn tay hốc hác, xanh xao.
...
Những ký ức đó đã trở lại.
Thay vì nói trở lại chi bằng nói rằng hắn vốn chưa từng quên đi — hắn nghĩ không gì có thể tồi tệ hơn được nữa.
Hắn trải qua vụ đắm tàu, xử lý các thuyền viên bị thương nặng, nỗ lực thêu dệt hết lời nói dối này đến lời nói dối khác không kéo dài được lâu và vắt kiệt sức trong những cuộc tranh cãi bất tận....
Hắn vốn nghĩ không gì có thể tồi tệ hơn được nữa.
Cho đến ngày hôm đó, hắn cầm theo súng đi qua hành lang tối om, ở bể nước chính thay phiên vang lên những tiếng ngáy mỏi mệt.
...Chuyện xảy ra ngày hôm đó thực ra không khác bất kỳ ngày nào.
Một vài người trong nhóm thuyền viên làm ầm ĩ cả lên, họ phải tạm trốn trong phòng thuyền trưởng, chỉnh lý lại danh sách vật tư, Gus báo cho hắn biết về phát hiện mới của kính tiềm vọng.
Mặc dù tai họa sắp xảy ra nhưng Gus vẫn luôn trông chững chạc và nghiêm túc.
Chẳng qua trong lòng thuyền trưởng biết rõ... thứ gọi là "ánh sáng trong kính tiềm vọng" chỉ là lời an ủi của người quan sát bảo thủ đã ngồi ở đó vắt óc nghĩ suốt mấy tiếng đồng hồ.
Tất nhiên Gus sẽ không bao giờ sử dụng chất gây ảo giác hay bất cứ thứ gì tương tự. Cho dù tất cả mọi người rơi vào ảo giác điên cuồng thì người này chắc chắn sẽ là người cuối cùng tỉnh táo lạc loài bị thiêu sống.
Mà tầm nhìn của kính tiềm vọng đã sớm bị nước biển nhấn chìm, không thể nhìn ra được ánh sáng gì chứ huống gì là bình yên vĩnh hằng — Nơi đây chỉ được bao phủ trong sự cô đơn vô tận của biển sâu tăm tối, lạnh lẽo.
Thuyền trưởng bị ép ngồi trên bàn viết di thư, hắn thật sự không nghĩ ra phải viết cái gì, xoa tóc rối tung, đau đầu muốn chết: "Sao phải viết thứ này? Gus, sẽ không bao giờ có người tìm được chúng ta."
"Không chỉ phải viết mà còn phải đặt trong két sắt." Gus nắm lấy tay hắn, nhét lại cây bút lông bị hắn ném đi, "Sách nói trăm năm nữa khoa học kỹ thuật sẽ cực kỳ tiến bộ, sớm muộn gì cũng sẽ có người đến đáy biển thăm dò, đến lúc đó là có thể phát hiện."
Thuyền trưởng nặng nề thở dài: "Làm thế để làm gì? Sau một trăm năm, chúng ta đều đã thành xương khô rồi mà?"
Gus đè giữ hắn, giúp hắn chấm mực cho bút lông: "Vậy nên mới phải viết di thư để không dọa sợ những người đến khám phá con tàu bị chìm."
Thuyền trưởng không nói được gì, nằm trên bàn làm việc: "Đúng là một lời đề nghị rất chu đáo... Gus, ta không muốn nhắc cậu, nhưng mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức này, viết di thư dường như không phải là điều quan trọng nhất đâu—"
"Cũng không tệ lắm." Gus lắc đầu, "Tàu ngầm luôn ẩn chứa rủi ro, chúng ta chỉ kém may mắn mà thôi."
Thuyền trưởng sửng sốt một hồi, sau đó vươn tay, đón lấy cà phê do cậu đưa tới.
Gus nói: "Bây giờ rất tốt, anh là một thuyền trưởng rất tuyệt."
Thuyền trưởng vùi mặt vào hơi cà phê, đột nhiên không chống đỡ nổi mà gục xuống, cả người bất ngờ ngã quỵ.
"Ta làm hỏng hết rồi Gus." Thuyền trưởng nghẹn ngào run rẩy, "Ta làm mọi thứ hỏng bét cả rồi, những thuyền viên kia sắp phá hủy con tàu ngầm này rồi. Những cậu nhóc khác còn đang chờ ta bảo vệ họ, ta không biết phải làm như thế nào..."
"Là do anh áp lực quá." Gus vươn tay vỗ nhẹ lưng hắn, "Anh nên nghỉ ngơi đi thuyền trưởng."
Thuyền trưởng không biết đã phát tiết bao lâu, cuối cùng hắn dùng hết toàn bộ sức lực, mệt lử mà bình tĩnh lại.
Những suy nghĩ rối rắm trong đầu cuối cùng cũng bị cơn thủy triều mệt mỏi nhấn chìm, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và xa lạ.
Thuyền trưởng nghe thấy bên ngoài ồn ào, âm thanh kia rất chói tai, hắn muốn đứng dậy đi kiểm tra thì bị Gus đè vai ngăn lại.
"Bọn họ đang mở tiệc, có người ca hát." Gus nhỏ giọng giải thích, "Tôi đi xem, anh đừng mở cửa cho ai hết."
Thuyền trưởng lẩm bẩm: "Bảo bọn họ thả lỏng đi, tiết kiệm vật tư cũng chả có ích gì..."
Hắn không nghe thấy Gus trả lời, đối phương lấy chìa khóa từ trong túi ra, xoa nhẹ gáy và lưng hắn để trấn an rồi đứng dậy rời khỏi phòng thuyền trưởng.
...Sau đó Gus không bao giờ quay lại.
Thuyền trưởng tỉnh lại sau một giấc mộng dài, hắn phát hiện cửa phòng thuyền trưởng đã bị khóa trái. Hành lang tối om, những người quậy đủ đã kết thúc sự hỗn loạn hoàn toàn mất kiểm soát này, họ mệt mỏi về nghỉ ngơi.
Sau một phát súng phá khóa phòng thuyền trưởng, hắn một mình đi xuyên qua toàn bộ con tàu ngầm để đến khoang nước dằn tàu.
Hắn phát hiện xác của Gus nổi trong thùng nước chính.
...
"Cậu có trách ta không?" Thuyền trưởng thì thầm, "Ta là một thuyền trưởng tồi tệ."
Trang Điệt nhẹ nhàng di chuyển và cẩn thận xếp những lá bài cuối lên: "Tôi rất muốn trả lời 'chưa từng', nhưng tôi không phải Gus nên tôi không thể trả lời thay anh ta."
Thuyền trưởng hình như cũng không ngạc nhiên.
Hắn cử động cột sống cổ hai lần, ngả người ra sau ghế, quan sát động tác của Trang Điệt: "Sao không lừa ta đến cùng? Ngươi cũng mắc chứng không nói dối được giống Gus sao?"
Trang Điệt không trả lời mà chỉ xếp lá bài cuối trong tay lên rồi đi đến chỗ quan sát.
Không còn cần thiết phải kiểm tra tình hình bên ngoài thông qua kính tiềm vọng.
Dưới sự dẫn dắt của Lăng Tố, nhóm thuyền viên ở khoang phía trước đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Mọi ngóc ngách của chiếc tàu ngầm này đều bị ánh sáng kỳ lạ đó xâm nhập, cơ thể của thuyền trưởng cũng đang dần trở nên mờ ảo và trong suốt.
Mộng giới đặc biệt này đã hoàn toàn mất đi ranh giới ban đầu.
Nó đang thoái hóa thành một giấc mơ dài bất thường. Trong đó những ký ức về sự tàn ác, đau đớn hay điên cuồng cố chấp dần tan biến khi đến hồi kết, chỉ còn lại sự mệt mỏi dễ chịu đến mức người ta muốn ngủ mãi.
"Kén" gửi lời nhắc rằng nhiệm vụ đã hoàn thành và bộ đếm ngược bắt mắt chuẩn bị rời khỏi xuất hiện trong giao diện.
Đột nhiên thuyền trưởng hỏi: "Gus cũng sẽ đến chứ?"
"Cái đó tùy thuộc vào chỗ của anh thế nào." Trang Điệt nói, "Chỗ của anh có phải là một trang trại vùng quê đầy ánh mặt trời không? Loại nhà gỗ có thể trồng hoa."
Thuyền trưởng sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên phá lên cười.
Hắn cười đến mức phải gục xuống bàn, dùng sức dụi mắt: "Sao lại không? Ta định làm một cái, lần này sẽ không mời ai nữa, nói thật chứ bọn họ thực sự quá ồn ào..."
Tháp bài không ngừng lung lay vì hành động của hắn, Trang Điệp không hài lòng với việc tác phẩm của mình bị đối xử như vậy, cậu vội vàng bước tới, đưa tay ra bảo vệ: "Đừng làm loạn."
"Được, được." Thuyền trưởng thuận miệng đáp, giơ hai tay lên, "Cậu biết làm cách nào mà ta biết cậu không phải là Gus không?"
Trang Điệt lắc đầu.
"Bởi vì cà phê của cậu rất ngon! Ta không có nói cà phê của Gus giống như độc dược của phù thủy đâu, chỉ có mỗi ta chịu uống để dỗ cậu ấy!"
Thuyền trưởng cười lớn, ném ba quân Q khác nhau giấu trong tay lên mặt bàn, vung vẩy con chín cơ cuối: "Ta thắng ván thứ năm rồi! Cậu và Gus giống nhau đều bị người khác lừa... cậu đang làm gì vậy?!"
Tiếng cười sảng khoái của thuyền trưởng đột ngột dừng lại.
Hắn kinh ngạc mở to mắt nhìn Trang Điệt đang xếp bài trên bàn.
Trang Điệt đặt ba con K khác nhau xuống trước mặt hắn.
"Không, không." Thuyền trưởng sốt ruột ôm lấy đầu, đứng dậy không ngừng xoay người, "Không, không không không..."
Trang Điệt đánh thêm đôi A, bốn con 2 và một đôi K.
Thuyền trưởng: "..."
Lần này Trang Điệt rút bài hoàn toàn do may mắn, cậu vừa chơi vừa đếm ngược tất cả các quân bài trên tay trước mặt thuyền trưởng. Đột nhiên cậu đấm vào lòng bàn tay: "A."
Thuyền trưởng đang đau thương vì thất bại hoàn toàn bỗng sửng sốt: "Sao vậy?"
Trang Điệt lắc đầu: "...Không có gì."
Dường như cậu lại lãng phí vận may khi không cần thiết.
Trong nhiệm vụ lần này cậu nỗ lực chăm chỉ dính chặt với đội trưởng lâu như vậy, tất cả vận may tích lũy được đều dùng ở đây, không biết liệu nó có ảnh hưởng đến việc bốc thăm trúng thưởng không.
Trang Điệt thầm tổng kết trong lòng, cậu nhìn đếm ngược thời gian, lấy ra một cây nấm sặc sỡ từ trong phòng bếp, căn đúng thời gian vắt nước vào ly cà phê.
"..." Thuyền trưởng đã biến thành bán trong suốt, không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn cà phê biến thành thứ thuốc kì dị: "Không, thật ra —"
Trang Điệt đẩy cà phê qua: "Chào hỏi Gus đi."
Thuyền trưởng nhìn cậu, sửng sốt một lát, sau đó cúi đầu nhìn ly cà phê.
Sau khi nhìn chằm chằm vào tách cà phê một lúc, thuyền trưởng đột nhiên dường như hoàn toàn nhẹ nhõm, cúi đầu mỉm cười.
Không còn là kiểu gượng ép bản thân vui vẻ cười to như vậy nữa. Nụ cười của hắn rất nhạt, hắn nuốt hết những lời còn lại, chậm rãi nói: "Được, nếu như có thể gặp lại...."
Giọng nói và bóng dáng của thuyền trưởng cùng biến mất.
Khi sắp biến mất hoàn toàn, thuyền trưởng đột nhiên đứng dậy và đẩy mạnh tháp bài đang lung lay sắp đổ.
Tháp làm bằng bài rất dễ đổ, một âm thanh rơi sập rất nhỏ, ảo ảnh trong giấc mơ được dày công duy trì đã ầm ầm sụp đổ.
Đồ trang trí trong toàn bộ tàu ngầm lập tức biến mất. Không còn đảo Thiên đường, không còn sảnh tiệc, tất cả các ngóc ngách đã biến trở lại hình dáng ban đầu.
— Không có vách đá khủng khiếp dưới đáy biển, không có tai nạn ngoài ý muốn nào từng xảy ra.
Tạo vật cơ khí khổng lồ đi khám phá thế giới mới bị bao vây và rượt đuổi bởi đàn cá, nó gầm lên, từ từ trở về từ đáy đại dương bí ẩn và sâu thẳm.
Nhóm thuyền viên phấn khích ném mũ, tiếng reo hò át đi mọi thứ.
Tiếng còi dài xuyên qua màn sương mộng cảnh.
Dưới sự chỉ dẫn của người quan sát, chiếc tàu ngầm mất tích đã lâu này đang chầm chậm tiến về nơi lẽ ra nó phải sớm đến mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nó đã cập cảng dưới ngọn hải đăng.
P/s: Quà năm mới cho mọi người. Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé <3 Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện trong suốt thời gian qua, cố gắng cùng nhau đi hết truyện nào!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro