Chương 18: Cô định tới đêm mới cắt đôi cậu ta sao?
"Nhưng đêm qua rất yên tĩnh. Qua nửa đêm tôi mới đi ngủ, cũng không nghe thấy tiếng động nào."
"Phòng của mấy người ở đâu?" - Anh Lỗi lập tức hỏi những người ở hai phòng kia, bốn người ở hai phòng còn lại cũng lắc đầu.
"Không nghe thấy gì cả."
Ba người Phương Chấp nói qua đơn giản tiếng trẻ con khóc mà họ nghe thấy đêm qua, cũng thuận miệng đề cập đến cuộc cãi vã giữa ông bà chủ ở tầng trên. Trong lúc họ đang nói chuyện, gia đình chủ nhà đi xuống lầu, tay cầm một túi ni lông đen, ông chủ đi ra ngoài sân vứt rác trước rồi mới quay lại chào họ.
Ánh mắt của ông chủ toát ra chút mệt mỏi, hiển nhiên tối hôm qua ngủ không ngon, sau khi gia chủ ăn sáng đơn giản xong thì lại lên lầu.
Một lúc sau, Lâm Mộng từ trên đi xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, tay cầm giá vẽ, sau lưng mang bảng vẽ và một số thứ khác. Cô nói với mọi người: "Tớ muốn ra ngoài vẽ cảnh vật, có ai muốn đi với tớ không?"
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng bảy người muốn ở lại, bây giờ vẫn chưa xác định được trong gia đình này ai là NPC* chủ chốt cho họ rời đi, trong lòng mỗi người đều có toan tính riêng. Huống chi đêm qua trong biệt thự không có người chết, chứng minh nơi này tạm thời tương đối an toàn, nếu đi ra ngoài, không biết sẽ gặp phải cái gì.
*NPC: non-player character, nhân vật phụ được lập trình sẵn và không thể chơi.
Đối với lời mời của Lâm Mộng, lại không thể không có ai đi, cuối cùng, chia binh hai đường, ba người Cố Tây Châu cùng hành động, thêm hai người Đổng Siêu và anh Lỗi, tổng cộng có năm người đồng ý đi cùng Lâm Mộng.
"Thật không? Các cậu đều tự nguyện đi cùng tớ! Tốt quá!" - Vẻ mặt Lâm Mộng tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, tựa hồ không nghĩ tới có nhiều người muốn ra ngoài với cô như vậy, rất phấn khích.
Nhìn thấy Lâm Mộng đang chật vật cầm bảng vẽ, một giọng nam vang lên: "Tôi giúp cô cầm một ít!"
"Cảm ơn!" - Lâm Mộng cười ngọt ngào, đưa đồ trong tay cho Phương Chấp, cười với cậu, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Tư Dư: "Cậu ta tới đây để yêu đương à?"
Cố Tây Châu: "..." - Tiểu Phương này thật là.
Anh Lỗi: "...Tôi thấy cũng giống đấy."
Đổng Siêu: "Yêu cmn thương, chết cũng không biết chết thế nào!"
Phương Chấp cầm lấy xô đựng nước và bảng vẽ từ tay Lâm Mộng, lùi về sau hai bước trở lại bên cạnh Cố Tây Châu và những người khác, thấy mấy người đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, cậu vô thức đưa tay sờ sờ mặt, hỏi: "Mặt tôi dính gì à?"
Mấy người đồng thời lắc đầu: "Không có."
Bị mấy người làm cho không hiểu ra sao, Phương Chấp lắc đầu một cái. Đã ở đây một ngày, cậu vẫn chưa thấy hiện tượng siêu nhiên nào, nếu không phải tại anh Cố thì cậu đã hoài nghi là chương trình nào chơi khăm mình rồi.
Đi theo Lâm Mộng đến lưng chừng núi, mấy người luôn đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra mãi cho đến khi họ đến đích - một cái hồ ở giữa sườn núi, trên đường đi không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Trước hồ mọc lau sậy cao quá người, gió núi lướt nhẹ qua mặt, thổi lá cây xào xạc.
Lâm Mộng bày giá vẽ, khi mở bảng vẽ ra, Cố Tây Châu nhìn thấy một xấp giấy bên trong, một bên là giấy trắng, một bên là những bức tranh đã hoàn thành.
"Tôi có thể xem tranh của cô một chút không?"
Một giọng nói trong trẻo rõ ràng vang lên bên tai, giống như có hai bàn tay đang xoa bóp màng nhĩ một cách nhẹ nhàng.
Thanh âm rất trong trẻo.
Cố Tây Châu khinh bỉ liếc nhìn chủ nhân của giọng nói này, hắn nhớ tới lần trước con hàng này lấy thông tin của NPC, em gái kia hôm sau liền nhảy lầu.
Lâm Mộng nghe vậy cũng không hiện ra bất kỳ sắc thái nào khác thường, thoải mái lấy bức tranh trong bảng vẽ ra đưa cho Tư Dư: "Tớ vẽ không đẹp, cậu cứ tùy tiện xem đi!"
Nói xong, Lâm Mộng đã ngồi trên chiếc ghế nhỏ mà cô mang theo, bắt đầu vẽ lên giấy.
Năm người Cố Tây Châu liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời tụ tập một chỗ xem tranh của Lâm Mộng, hy vọng có thể tìm ra manh mối.
Bức tranh đầu tiên - chân dung tự họa của Lâm Mộng.
Bức tranh thứ hai - Lâm Mộng và em gái của cô.
Bức tranh thứ ba - Cha và em gái của Lâm Mộng.
Bức tranh thứ tư là bức mà Lâm Mộng vừa hoàn thành khi họ đến đây ngày hôm qua.
Sau khi xem xét bốn bức tranh cẩn thận, bọn Cố Tây Châu cũng không tìm thấy manh mối hữu ích nào. Ngay khi mấy người đang hết đường xoay xở, cô gái đang vẽ tranh quay đầu lại nhìn năm người họ và nói: "Cảnh vật tớ vẽ xong rồi! Tới đây, tớ muốn vẽ ba người!"
Anh Lỗi vội vàng lắc đầu, đầu lắc như trống bỏi: "Không không không, tôi không cần!"
Đổng Siêu: "Tôi hơi chóng mặt..."
Nói xong, Đổng Siêu dựa thẳng vào người anh Lỗi, anh Lỗi cũng nhanh mắt nhanh tay đỡ người, vẻ mặt quan tâm: "Cậu không sao chứ?"
Cố Tây Châu: "..." - Không nhìn ra, các cậu đều đến từ trường diễn xuất.
Cố Tây Châu liếc nhìn Lâm Mộng, đang suy nghĩ xem có nên từ chối hay không, Tư Dư ở bên cạnh nói với Lâm Mộng trước: "Vậy vẽ ba người chúng tôi đi."
Lâm Mộng gật đầu, cô nói: "Được, các cậu đứng gần lại một chút!"
Ba người đứng thành hàng ngang, Cố Tây Châu đứng ở chính giữa, trầm giọng hỏi Tư Dư: "Cậu bị sao vậy? Hai người kia trốn còn không kịp, cậu còn đáp ứng cô ta? Lỡ đâu đây là điều kiện tử vong thứ nhất thì sao?"
Tư Dư: "Tin tôi."
Cố Tây Châu: "..." - Nếu tôi chết, cậu phải chịu trách nhiệm!
Phương Chấp: "..."
Bởi vì họ không thể nhìn thấy bảng vẽ của Lâm Mộng nên không biết nội dung trên bức tranh, nhưng họ nhận thấy bức tranh càng vẽ thì vẻ mặt của anh Lỗi càng trở nên nhợt nhạt hơn, mà sự hả hê trên khuôn mặt của Đổng Siêu càng không thể tránh khỏi tầm mắt của ba người Cố Tây Châu.
Khoảng giữa trưa, sau khi vẽ xong nét cuối, cô gái đặt cọ xuống, nhìn bức tranh của mình một cách hài lòng: "Đã xong! Các cậu nhìn xem, có thích không?"
Nói xong, ba người Cố Tây Châu tiến lên trước một bước, cuối cùng cũng nhìn thấy toàn cảnh bức tranh. Bối cảnh là hồ nước phía sau, ba người đàn ông trong bức tranh khác với những gì họ tưởng tượng.
Cố Tây Châu hơi sững sờ khi nhìn thấy biểu cảm của người trong tranh - cả ba người trong bức tranh nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt giận dữ.
"Thích lắm, cám ơn." - Tư Dư gật đầu, nói với cô gái.
Cất bức tranh cẩn thận, cô gái đi phía trước, năm người bọn họ ở phía sau. Anh Lỗi cứ muốn nói rồi lại thôi, trong đáy mắt có chút thương cảm, khóe miệng mở ra muốn nói hai câu an ủi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ. Anh lắc đầu một cái rồi đi về phía trước.
Đổng Siêu liếc nhìn họ một cái, khinh thường nói: "Xem ra đêm nay sẽ có người chết."
Cố Tây Châu: "..." - Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu có ý gì, cậu cho rằng ba người chúng tôi sắp chết! Cút đi, cậu có chết thì tôi cũng sẽ không chết!
Chờ hai người kia đi trước bọn bọ, Cố Tây Châu hỏi Tư Dư: "Cậu có phát hiện cái gì không?"
Tư Dư: "Cậu có để ý màu da của ba người chúng ta trong bức tranh vừa rồi không?"
Cố Tây Châu và Phương Chấp nhớ lại cảnh vừa rồi, Phương Chấp hơi nhíu mày: "Màu da khá trắng, hừm..."
Tư Dư gật đầu: "Vẽ da tôi trắng thì bình thường, nhưng khi vẽ hai người các cậu cô ta cũng không thay đổi màu da, điều này rất kỳ lạ."
Cố Tây Châu: "..." - Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu quanh co một vòng để nói tôi đen!
Phương Chấp không để bụng, cậu đồng tình: "Có vẻ như vậy, hơn nữa, khi vẽ chúng ta, màu da có vẻ giống với màu trong tranh tự họa của cô ấy!"
"Đúng!" - Tư Dư nhìn Phương Chấp với ánh mắt tán thưởng, nhỏ giọng nói, "Không hổ là cảnh sát hình sự, khả năng quan sát cũng không tệ lắm." - Nói xong, anh tiếp tục, "3, con số 3, ở đây có ý nghĩa đặc biệt."
"Tại sao cô ta không vẽ năm người, bốn người, mà chính xác là ba người? Đồng thời, ngày hôm qua chủ nhà đã chuẩn bị bốn phòng cho chúng ta. Hôm qua khi lục soát, các cậu nên để ý rằng mỗi phòng đều có ba giường, chúng ta tổng cộng có mười hai người!"
Cố Tây Châu: "...Tối hôm qua có thể nghe thấy âm thanh trên lầu cũng chỉ có ba người chúng ta, đó là bởi vì số người trong các phòng khác ít hơn hoặc nhiều hơn ba."
"Không sai." - Tư Dư nói.
...
Còn chưa đến biệt thự, Cố Tây Châu đã nghe thấy tiếng động huyên náo, có người đang bàn tán điều gì, còn có tiếng khóc của phụ nữ.
Mấy người lao vào biệt thự như bay, để lại Lâm Mộng tiếp tục chậm rãi thong thả trở về một mình. Bước vào biệt thự, bọn họ liền nhìn thấy bảy người còn lại, hai cô gái trong đó đang khóc.
Trên sàn gỗ của phòng khách có một túi ni lông màu đen, là cái mà sáng nay ông chủ đã đem đi vứt. Có thể là do túi ni lông đã bị mở ra, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên trong không khí.
"Có chuyện gì vậy?" - Anh Lỗi cũng chạy vào hỏi.
Đó là xác một đứa bé bê bết máu, vì chết đã lâu nên máu đã đông lại.
Không phải đêm qua không có người chết, người chết chính là em gái của Lâm Mộng.
"Sau khi các cậu rời đi, bốn người chủ nhà đều ở trong phòng, chúng tôi liền... liền muốn tìm xem còn có manh mối gì nữa không. Tối hôm qua vội quá, có nhiều chỗ không tìm cẩn thận, kết quả tìm được cái này trong thùng rác." - Mấy người mặt mũi trắng bệch, nhớ lại tình huống vừa rồi.
Sau khi năm người Cố Tây Châu đi cùng Lâm Mộng ra ngoài, bảy người ở lại trong biệt thự. Hôm qua bọn họ đã lục tung dưới lầu một lần, muốn lên lầu, nhưng gia chủ luôn ở trên lầu nên không dám đi vào tìm kiếm. Chỉ tìm lại ở dưới lầu, bên ngoài biệt thự rồi trong sân vườn một vòng, kết quả phát hiện cái này!
Người phát hiện thi thể là hai cô gái, hai cô bị dọa hoảng sợ.
Trùng hợp, ngay lúc này, Lâm Mộng bước vào, ánh mắt cô tự nhiên rơi vào chiếc túi ni lông đựng xác đứa bé trong phòng khách.
Toàn bộ người bên trong đại sảnh đều hít vào một hơi, không khí như ngưng đọng lại.
Lâm Mộng nhìn chằm chằm vào chiếc túi ni lông một lúc rồi thu lại ánh mắt, sắc mặt hơi lạnh nhưng không nói tiếng nào, cô mở tủ lạnh, quay ra hỏi mấy người muốn ăn chút gì không.
Nhớ lại mức độ mà Lâm Mộng yêu thương em gái mình ngày hôm qua, Cố Tây Châu không nhịn được miệng quạ: "Này, em gái cô chết rồi."
Nghe câu nói của Cố Tây Châu, những người xung quanh đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào hắn, bởi vì họ nhìn thấy sắc mặt của Lâm Mộng trở nên tái nhợt, dữ tợn, cô đóng sầm cửa tủ lạnh lại và lạnh lùng nhìn Cố Tây Châu.
Anh Lỗi: "???" - Cậu bị hỏng hóc chỗ nào à! Có bệnh thì trị! Nếu khiêu khích NPC, cậu sẽ chết rất thảm!
Ngay khi họ nghĩ rằng Lâm Mộng thiếu chút nữa sẽ cắt cổ Cố Tây Châu, cô đột nhiên bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: "Nó không phải em gái tôi."
Anh Lỗi: "???" - Chờ chút, đại tỷ, cô cũng bị hỏng rồi à, hay cô định tới đêm mới cắt đôi cậu ta?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro