Chương 19: Gợi ý

Sau khi cô trả lời câu hỏi của Cố Tây Châu thì bỏ lại mấy người trong phòng khách nhìn nhau.

Nhìn thấy cô gái bình tĩnh rời đi, anh Lỗi tự nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Tây Châu, không khỏi hỏi: "Làm sao mà cậu còn sống ở thế giới nhiệm vụ trước vậy?"

Kỳ thực, còn có một câu anh không dám nói - cậu giỏi tìm đường chết thật.

Cố Tây Châu sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ có lẽ là do tôi đẹp trai."

Anh Lỗi: "..." - Không, tôi thấy cậu là kiểu thấy lành làm gáo còn vỡ thì làm muôi!

"Không biết xấu hổ." - Đổng Siêu xì một tiếng, nói.

Bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng, anh Lỗi đánh trống lảng: "Ừm, chúng tôi vừa đi ra ngoài về..."

Sau khi anh Lỗi kể cho bảy người không rời phòng về từng thứ đã xảy ra vào buổi sáng thì lại nhìn ba người Cố Tây Châu, ánh mắt lóe lên một chút thương cảm, nghĩ rằng bọn họ không còn sống lâu nữa. Trong nhận thức của anh, nếu như có người chết thì chắc chắn sẽ là ba người bọn họ chết trước.

Hơn nữa, cái người Cố Nhiễm có thể là quỷ này hẳn là người chết đầu tiên.

Anh Lỗi nói xong thì đưa mắt nhìn Cố Tây Châu, trong lòng có chút thương hại, vỗ nhẹ lên vai hắn, không nói thành lời.

Cố Tây Châu: "..."

Lúc này trong phòng khách chỉ có đám người bọn họ, trên lầu một lúc sau cũng không có động tĩnh gì, Cố Tây Châu bỏ qua ánh mắt thương hại của anh Lỗi, nói với anh và những người khác suy luận của mình: "Lúc nãy Lâm Mộng vẽ chúng tôi tại hồ nước, chúng tôi suy đoán rằng chắc chỉ có ba người ở trong phòng mới có thể nghe thấy âm thanh trên lầu vào ban đêm."

Không cần thiết phải che giấu những thứ này, suy cho cùng mọi người vẫn cần cùng nhau thu thập thông tin.

"Đúng lúc gia chủ chuẩn bị cho chúng ta bốn phòng, mỗi phòng có ba cái giường, chính xác tương ứng với mười hai người. Chúng tôi nghi ngờ rằng chỉ khi trong phòng có ba người thì mới có thể nghe thấy động tĩnh của căn phòng trên lầu. Nhiều hơn hay ít hơn một người cũng không được."

"Ồ, ai biết là thật hay giả, lỡ đâu ba người ngủ chung một phòng sẽ đạt điều kiện tử vong thì sao?"

"Đúng rồi, chuyện này ai nói rõ được? Làm sao có thể biết được điều các cậu đang nói là đúng hay sai?"

Một cô gái nhẹ nhàng nói, chính là Tiểu Vũ - cô gái ngày hôm qua muốn dựa dẫm Phương Chấp. Khi cô dứt lời, mấy người vốn đã không quyết định chắc chắn được lại thêm phần do dự, sắc mặt cũng không tốt.

Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, ai cũng không dám chắc. Anh Lỗi bất đắc dĩ nhìn hai người đàn ông trong số đó rồi nói: "Vậy thì... Tôi đến ở phòng của các cậu một đêm, các cậu thấy sao?"

Hai người đàn ông ngủ cùng với nhau đêm qua đều lắc đầu từ chối: "Không không không, cô ấy nói đúng, đây có thể là một trong những điều kiện tử vong. Vừa nãy không phải anh nói cô gái kia còn mời ba người họ đến vẽ chân dung sao, tôi nghĩ tốt hơn là không nên ngủ ba người trong một phòng!"

Căn phòng còn lại có hai cô gái, anh Lỗi đương nhiên sẽ không mở miệng bảo muốn ở cùng với hai cô, trông có vẻ bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt biểu lộ sự thở phào nhẹ nhõm kia không thoát khỏi tầm mắt của hai cảnh sát hình sự ở đây. Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc mắt nhìn nhau một cái.

Thấy những người này đều sợ bóng sợ gió, Tư Dư cuối cùng nói: "Tùy các người, nếu các người không muốn thu thập thông tin, ba người chúng tôi sẽ chọn bảo mật nội dung cuộc đối thoại nghe được vào buổi tổi. Thật ra tôi không quan tâm mấy, chỉ cần sống đến ngày cuối cùng rồi rời đi nơi này là được."

"Ồ, nhân tiện, vận may của tôi rất tốt, người sống sót nhất định phải là tôi."

Chàng trai tuấn tú nhẹ nhàng nói một câu, khẽ nhếch khóe miệng, cười lên có phần tà ác.

"Hù dọa ai đó? Chúng tôi mới không nên mạo hiểm!" - Một người đàn ông trong phòng hừ một tiếng, Cố Tây Châu quay đầu nhìn lại, hóa ra là một trong ba người đi cùng anh Lỗi, "Thế giới này có độ khó thấp như vậy, chỉ cần không làm chuyện không cần thiết, chúng ta đều có thể sống mà thoát ra ngoài."

Anh Lỗi có vẻ đồng ý với lời nói của cậu ta, không tiếp tục yêu cầu ba người ở chung một phòng.

"Tất cả các người đều nghĩ như vậy sao?" - Tư Dư quay đầu nhìn những người khác, những người đó đều đảo mắt né tránh, bọn họ cũng không muốn ba người ở chung một phòng.

Tư Dư dường như đã đoán được kết quả từ sớm, con người vốn dĩ ích kỷ không muốn mạo hiểm, anh gật đầu: "Vậy thì tùy các người thôi."

"Ồ, tôi quên nhắc nhở các người," - Tư Dư liếc nhìn năm người mới khác, "Nếu không làm gì, cho dù có rời đi thế giới này cũng sẽ không nhận được bất kỳ phần thưởng nào."

"Lời này có ý gì?" - Một cô gái kích động hỏi.

Tư Dư thờ ơ nói: "Nghĩa trên mặt chữ."

Nghe xong những gì anh nói, mấy người mới lập tức quay đầu lại hỏi những người đã trải qua thế giới nhiệm vụ như anh Lỗi, đây là chuyện gì. Anh Lỗi cũng đầy mơ hồ, không biết rõ về chuyện này, mặc dù ở thế giới nhiệm vụ xác thực có những người như vậy, nhưng anh không quen biết họ, cũng không biết người ta rời đi thế giới nhiệm vụ rồi thì rốt cuộc còn sống hay đã chết.

Phương Chấp, giống như những người khác cũng không biết rõ tình huống, nhìn Tư Dư với vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

Tư Dư lạnh nhạt giải thích: "Thời gian đếm ngược cuộc sống của người mới chỉ có một giây, nếu bọn họ không làm gì ở đây, sẽ không có phần thưởng, ra ngoài sẽ chết."

Lời nói vừa dứt, người mới vừa định thần lại đột nhiên thất thanh khóc nấc lên: "Không thể, làm sao có thể? Không phải lúc trước đã nói chỉ cần sống sót rời đi là được sao?"

Cố Tây Châu lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người, trái lại Phương Chấp tuy rằng sắc mặt hơi trắng bệch nhưng tình hình cũng không tệ lắm. Cố Tây Châu không khỏi lên tiếng hỏi: "Tiểu Phương, cậu có đang hối hận không? Nếu cậu không đi điều tra thì sẽ không xảy ra mấy chuyện như thế này."

Nếu không phải Phương Chấp kiên quyết điều tra quan hệ hôn nhân của Dương Chí và Nghiêm Lệ thì cũng sẽ không có chuyện gì, mụ điên kia cũng không lái xe đâm cậu.

Phương Chấp sững sờ một lúc, rồi lập tức hiểu rõ ý của Cố Tây Châu. Cậu trai thẳng thắn cười tươi, nói: "Không! Anh Cố, anh thì sao?"

Cố Tây Châu liếc cậu một cái, không trả lời, hắn không biết nguyên chủ có hối hận hay không, dù sao nguyên chủ đã chết, kẻ sống lại là ma tu Cố Tây Châu. Chờ trở về rồi hắn sẽ tìm cơ hội hỏi một chút.

Sau khi thảo luận, việc chia phòng cuối cùng trở thành 4-2-3-3. Năm người mới buổi tối thay phiên nhau ngủ chung ba người, Phương Chấp tiếp tục ở cùng với hai người Cố Tây Châu.

Trước khi ăn cơm tối, Cố Tây Châu tranh thủ chặn công tử bột Tư Dư lại: "Hôm nay cậu nói nếu như không hề làm gì thì ra ngoài sẽ chết, có thật không?"

Chàng trai vừa bước ra từ phòng rửa tay ung dung lau khô nước trên tay: "Chắc là... không đâu, tôi không biết những kẻ không làm gì sống chết ra sao, gạt bọn họ chút thôi, bằng không chỉ dựa vào mỗi chúng ta thu thập thông tin thì quá mất thời gian. "

Cố Tây Châu: "..."

Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Cố Tây Châu, Tư Dư nói tiếp: "Nhưng tôi đã trải qua thế giới có độ khó thấp như này trước đây. Bởi vì những người khác không tích cực tìm kiếm manh mối, một mình tôi cũng bị hạn chế, đến ngày cuối cùng cũng không tìm được phương pháp rời đi, cuối cùng cả đoàn chết hết chỉ có một mình tôi còn sống."

Cố Tây Châu: "..."-  Vậy thì cậu rất tuyệt nha.

Sau bữa tối, mọi người đều đến phòng ngủ của mình. Phòng ở phía trên phòng của mấy người Cố Tây Châu là của vợ chồng gia chủ. Trước tiên trên lầu có tiếng bước chân, sau đó tiếng nói chuyện cũng vơi dần, một lúc sau tựa như người đã ngủ...

Ban đêm, Cố Tây Châu mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động lạ, sau khi đứng dậy khỏi giường dụi mắt thì thấy Phương Chấp cũng đã tỉnh, chỉ có Tư Dư vẫn nằm trên giường bất động.

Phương Chấp đang nằm trên giường, thấy Cố Tây Châu tỉnh, liền chỉ tay ra ngoài.

"Xoèn xoẹt."

"Xoèn xoẹt."

Phương Chấp nghe thấy âm thanh này vào lúc nửa đêm, cảm thấy kinh khủng và kỳ quái, cả hơi thở cũng ngừng lại.

Cố Tây Châu khẽ cau mày, đứng dậy mở cửa định ra ngoài tìm hiểu thực hư.

"Anh C-..." - Phương Chấp đang muốn nói thì bị Cố Tây Châu ngắt lời, chỉ nhìn thấy Cố Tây Châu ra dấu im lặng với cậu rồi đi ra ngoài.

Trong đêm tối, những tiếng xoèn xoẹt không ngừng vang lên.

Trong phòng bếp, Lâm Mộng môi đỏ như máu đang mài dao phay, vừa nhắm mắt vừa nhoẻn miệng cười, ngoài cái trên tay còn có hai con dao khác bên cạnh. Cô tỉ mỉ mài ba con dao trong tay, trông qua dịu dàng như đang nhìn người yêu, hình ảnh này quá mức quái dị.

"Xoèn xoẹt."

Ban đêm, âm thanh kỳ quái như vậy khiến mấy người trong phòng lạnh cả sống lưng, nhưng không một ai dám mở cửa.

Anh Lỗi siết chặt lòng bàn tay, cuối cùng quyết định đi ra ngoài xem xét. Anh đi cùng với Đổng Siêu tới mép hành lang, cẩn thận thăm dò nhìn xung quanh, đập vào mắt là bóng lưng của một người đàn ông.

"Cô có bệnh à, nửa đêm mài dao làm gì?"

Chủ nhân của giọng nói hiển nhiên có chút tức giận, ngay sau đó anh Lỗi lại nghe thấy âm thanh tiếp tục vang lên: "Cô có thể về phòng mà mài được không? Để yên cho tôi ngủ!"

Anh Lỗi: "..." - Vừa nghe là biết giọng của thằng họ Cố kia!

Anh muốn rời đi trước, có lẽ ngày mai bọn họ còn có thể lại đây thăm viếng thi thể của Cố Nhiễm, nhưng khi anh quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đổng Siêu thì sửng sốt, có một bóng người lướt qua mình.

Sau khi nhìn thấy rõ bóng lưng cô gái đã rời đi, anh Lỗi vô thức nuốt nước bọt một cái.

Phương Chấp đi cùng Cố Tây Châu, mắt thấy tai nghe toàn bộ quá trình, hầu kết giật giật không nói nên lời, khô khan hỏi: "Anh Cố, anh, anh không sao chứ?"

Cố Tây Châu: "Không sao, kỳ thực cô ta còn rất hiểu chuyện."

Anh Lỗi: "..."

Phương Chấp: "..."

Đổng Siêu: "..."

Sáng hôm sau, còn chưa sửa soạn xong, Cố Tây Châu đã nghe thấy mấy người mới nhỏ giọng thảo luận gì đó.

"Hôm qua các cậu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó không?"

"Có... nghĩ thử xem... có ai chết không?"

Khi anh Lỗi đến, mặt mọi người đều tối sầm lại, người trong phòng ngủ kia đều có sắc mặt không tốt, nhưng mà tâm trạng coi như ổn định. Bọn họ vừa đến liền điểm danh lại, mười hai người, không thiếu mất ai.

Anh Lỗi nhìn Cố Tây Châu, do dự, nên nói cái gì đây?

Hôm qua... phòng bọn họ nghe tiếng mài dao suốt đêm!!!

Anh không thể hiểu được, cô ta thực sự nghe lời của Cố Tây Châu trở về phòng mình để mài dao, mà phòng của họ ở ngay dưới phòng của Lâm Mộng, họ có thể nghe rõ tiếng dao mài trên lầu suốt đêm.

Đúng là đệt mẹ nó, nếu là anh,... không, không không không, anh quá nhát, không dám lên lầu bảo cô ta đi mài dao ở chỗ khác, ai biết cô ta có đột nhiên nổi điên lên chém anh hay không.

Cả phòng của anh Lỗi đều biết cô ta bị Cố Tây Châu đuổi về, trong lòng có chút bức bối, nhưng khi nhìn Cố Tây Châu, bọn họ lại không biết phải nói như thế nào, luôn cảm thấy người này... có chút kỳ dị.

Sau khi người thức dậy đêm qua nói ngắn gọn những gì mình nhìn thấy, Cố Tây Châu nhận thấy ánh mắt của nhiều người đổ dồn về phía hắn.

Cố Tây Châu: "Nhìn tôi làm gì?"

Mọi người: ...Cậu phải biết chứ!

"Tôi nghĩ chắc các cậu nhầm rồi, nghe thấy âm thanh trên lầu không liên quan gì đến số người trong phòng..."

Mặt khác, người mới ở phòng ba người cũng nói rằng đêm qua không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nghi ngờ rằng phán đoán của họ là sai. Khi mấy người đều tỏ ra nghi ngờ thì-

"Có lẽ tôi nhầm." - Tư Dư thờ ơ nói với vẻ mặt lãnh đạm.

Sau bữa sáng, Lâm Mộng từ trên lầu đi xuống, như thường lệ, hỏi: "Hôm nay có ai cùng tớ đi vẽ cảnh vật không?"

Ba người Cố Tây Châu, còn có anh Lỗi và một nam một nữ khác đi cùng cô đến bên bờ hồ. Cô gái vẽ xong bản thảo giống y như đúc ngày hôm qua, rồi đưa ra yêu cầu cũng giống như ngày hôm qua: "Tôi muốn vẽ bức tranh có ba người, các cậu có ai xung phong không? "

Ngay khi ba người Cố Tây Châu nghĩ rằng chắc chắn là ba người họ, cô gái đi cùng đột nhiên giơ tay lên và nói: "Vẽ tôi đi!"

"Được, hai người nữa." - Lâm Mộng vô cùng vui vẻ, nói.

Cố Tây Châu và Phương Chấp được vẽ lần thứ hai. Cũng vẽ rất lâu như ngày hôm qua, nhưng ba người trong bức tranh lại khác. So với bức tranh của ngày hôm qua, Cố Tây Châu và Phương Chấp giống như được in lại trên giấy vẽ bằng máy in, nhưng màu da của cô gái lại sẫm màu hơn, biểu cảm trên mặt không phải là tức giận, mà là hoảng loạn như thể nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm.

Nhìn thấy mấy người có vẻ nghiêm trọng, Lâm Mộng ở bên cạnh đột nhiên hỏi: "Các cậu thấy bức tranh này có khác gì với ngày hôm qua không?"

"Không có. Cô có thể vẽ một bức tranh cho tôi và hai người kia được không?" - Tư Dư trả lời.

Cố Tây Châu nhìn Tư Dư thân ảnh sáng ngời, khóe miệng co giật, tên công tử bột này lại bắt đầu vẽ chuyện.

Lâm Mộng nghe vậy thì cực kỳ vui, lập tức nói: "Được chứ!"

Cố Tây Châu nhỏ giọng hỏi anh: "Rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy?"

"Xác nhận chút chuyện." - Tư Dư nói xong liền kéo anh Lỗi và một chàng trai khác đứng cùng nhau, bất chấp ý muốn của họ...

Cố Tây Châu nhìn từ xa cũng biết anh Lỗi đang miễn cưỡng cười, trong lòng có khi đã thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Tư Dư.

Khoảng một giờ sau, bức tranh được hoàn thành. Trong bức tranh, Tư Dư và anh Lỗi có vẻ mặt giận dữ, mà chàng trai đi cùng lại nước mắt nước mũi đầm đìa, màu da xám xịt.

Tư Dư nhìn kỹ bức tranh rồi khen Lâm Mộng vài câu, hiển nhiên được khen thì cô gái vô cùng thích thú, cho phép anh lấy di động chụp lại những bức tranh này.

Trên đường trở về, Tư Dư gọi anh Lỗi lại, bốn người bọn họ giảm tốc độ, đi sau ba người kia cả chục mét.

Anh Lỗi nhìn chằm chằm Tư Dư với ánh mắt lạnh lùng, thầm nghĩ tôi không tìm cậu thì thôi, cậu còn tới tìm tôi?

"Lần này bị cậu hại chết rồi! Để cô ta vẽ chúng ta? Muốn chết cũng đừng kéo tôi chết chung! Đệt, hai người các cậu thật sự có bệnh!"

Tư Dư liếc anh một cái, thờ ơ nói: "Câm miệng, nếu tôi không đoán sai, bức tranh của Lâm Mộng không phải là điều kiện tử vong, mà là gợi ý."

Cố Tây Châu nhất thời ngẩn ra: "Gợi ý?"

Tư Dư gật đầu, lấy bức ảnh vừa chụp bằng điện thoại ra, chỉ vào cô gái trong tranh, nói: "Hai ngày nay không phải không có người chết, chỉ là người chết xen lẫn giữa người sống."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro