Chương 3: Hắn thật sự là người

Tiết cuối cùng kết thúc, tiếng chuông vừa vang, bạn cùng lớp lục tục rời đi, Cố Tây Châu dừng lại một lát, muốn hỏi hai đứa bạn cùng phòng thất thường kia về tin tức ba người khác trong phòng tự sát, mà hai người kia trốn còn nhanh hơn thỏ, hắn còn chưa kịp nói một lời nào với họ.

Lớp học trong trường rất cũ kỹ, căn tin ở tầng một, Cố Tây Châu đơn giản ăn vài thứ xong liền đi thẳng về phòng ngủ, lấy đồ đến phòng 106.

Trong phòng chỉ có Cố Tây Châu và nam sinh có khí chất đặc thù ngồi bên cạnh hắn ngày hôm nay.

Nam sinh này có một mái tóc đen tuyền, ngũ quan đơn giản phác họa đường nét sắc sảo, hai mắt lúc nào cũng lạnh băng giống như ai cũng nợ tiền cậu, vóc dáng cao hơn Cố Tây Châu nửa cái đầu.

Cố Tây Châu thấy trong phòng ngủ trừ hắn ra cũng chỉ có nam sinh này, chau mày hỏi: "Những người khác đâu?"

Nam sinh: "Đều ở phòng bên cạnh."

Cố Tây Châu: "Đêm nay không về?"

Nam sinh: "Bọn họ không dám về."

Cố Tây Châu: "Tại sao?"

Nam sinh giương mắt nhìn hắn, ánh mắt kia như đang nói: "Cậu không tự đoán được sao?"

Cố Tây Châu không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ, hai người giao lưu đơn giản xong, Cố Tây Châu mới biết tên của nam sinh.

Cậu ta là Tư Diêu Tinh.

Tích tắc, tích tắc.

Cố Tây Châu liếc mắt nhìn thời gian, khẽ nhíu mày, hỏi: "Bọn họ thật sự không định trở về? Nhiều người như vậy chen chung một phòng, bọn họ không phiền à?"

Tư Diêu Tinh: "Cậu có thể đi nhìn xem, còn tôi thì ngại."

Cố Tây Châu: "..."

Người này nói chuyện thật đáng ghét, ở dị giới không ai dám nói chuyện với hắn như vậy, nếu không phải hắn quay về, muốn làm một người tuân thủ kỷ cương pháp luật, đảm bảo giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, hắn không thể không đánh cậu ta một trận tới khi nào cậu ta gọi bố thì thôi.

Cố Tây Châu trực tiếp tới gõ cửa phòng bên cạnh, nhưng đáng tiếc cửa phòng bên đóng chặt, không có người trả lời.

Không có ai?

Cố Tây Châu lại trở về phòng 106, ra ban công đưa nửa người nhìn xung quanh, bất ngờ đối diện một đôi mắt hạnh đẹp đẽ.

Thiếu nữ nhỏ tuổi đối diện Cố Tây Châu trực tiếp bị dọa khóc: "Không muốn, đừng tới đây! Tha cho tôi đi!"

Cố Tây Châu: "..."

Hắn rốt cuộc là có bao nhiêu hù người, cô gái nhỏ này vừa thấy hắn liền bị dọa khóc?!!

Nghe thấy tiếng khóc của thiếu nữ, phòng bên lục tục thò đầu ra, Cố Tây Châu sửng sốt một chút, nói: "Mới vừa rồi tôi gõ cửa vẫn luôn không có ai ra mở, tôi còn tưởng các cậu đều ở lớp học."

"Lúc nãy không nghe thấy, có việc gì không?" - Mã Vũ nói.

"Không có chuyện gì, các cậu nhiều người như vậy ở chung một cái phòng ngủ không chật chội sao?" - Cố Tây Châu hỏi, "Còn có bốn bạn nữ?"

"Không chật, không chật!" - Mấy người đồng loạt lắc đầu.

Cố Tây Châu: "..."

Các cậu rõ là đang sợ hãi.

Sau khi Cố Tây Châu rửa mặt ở ban công rồi rời đi, Mã Vũ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào phòng ngủ, rồi móc trong bao ra một điếu thuốc đốt cho mình, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

"Anh Mã, cứ để hắn ta ở phòng bên cạnh chúng ta như vậy?" - Lư Binh hỏi.

Mã Vũ: "Không cho hắn ở thì còn có thể làm gì? Nếu sợ quá thì cậu đi ở phòng 204."

Lư Binh bị mắng một câu, coi như lá gan cậu to hơn nữa cũng không dám về ở phòng 204, tối qua vừa mới chết ba người, cậu thật sự không dám trở lại, tối hôm qua lúc cậu và Lý Hà rời đi trên tường còn chưa có cái gì kỳ lạ, tan học xong bọn họ trở lại kiểm tra, chữ đẫm máu trên tường vừa nhìn liền khiến người ta sợ hãi.

Tiểu Liên chính là cô bé sáng sớm hôm nay khóc lên trước mặt mọi người, hai mắt nhìn về phía tường bên cạnh: "Con quỷ này ở bên cạnh chúng ta, tối hôm nay mọi người nhất định phải cảnh giác, tuyệt đối không thể ngủ!"

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, hoàn toàn đồng ý lời của cô gái, bọn họ đã có thể mấy ngày không ngủ, đêm qua phòng 204 không biết là ai ngủ, liên lụy những người khác cùng đi vào trong mơ, một phòng sáu người ngủ, chết bốn!

Còn gặp phải ma quỷ kia ở cạnh phòng họ, nghĩ tới đây, mấy người khó tránh khỏi có chút oán giận Lý Hà và Lư Binh - hai người ở phòng 204 này.

Tuy nói như vậy, nhưng người trong phòng đều đã mấy ngày cứng rắn chống đỡ không ngủ, tiếp tục như vậy, nữ quỷ kia không giết chết bọn họ, bọn họ đã chết vì mệt trước.

"Thứ bẩn thỉu phòng bên cạnh kia buổi tối có thể trèo ban công qua đây không?" - Không biết là ai nói ra câu này, nhất thời toàn bộ không khí trong phòng ngủ ngưng lại.

"Mấy cậu nam đẩy bàn học ra chặn cửa ban công đi." - Mã Vũ ra lệnh, mấy nam sinh lập tức làm.

"Con quỷ kia, chắc là không qua được đi?"

"Ừm..."

Bởi vì lúc Tư Diêu Tinh rửa mặt mở cửa ban công ra, phòng bên cạnh nói chuyện cũng không hết sức nhỏ giọng, cho nên tiếng nói chuyện ở phòng bên hai người bọn họ đều nghe được rõ ràng.

Cố Tây Châu: "..."

Lộn xộn nửa ngày, hắn lại bị những người này xem là quỷ? Hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tư Diêu Tinh hai mắt hơi híp lại, yên lặng theo dõi hắn.

Cố Tây Châu nghĩ đến bản thân vừa hồi sinh đêm qua, có chút chột dạ giải thích với bạn cùng phòng duy nhất: "Tôi không phải, bọn họ nói bậy!"

"Ba người trong phòng ngủ hôm qua của tôi chết, giáo viên chủ nhiệm nói bọn họ là vì áp lực trong lòng quá lớn nên nhảy lầu chết! Không có liên quan tới tôi."

Tư Diêu Tinh rõ ràng không thèm để ý lời giải thích của hắn, thả khăn lau mặt xuống, đi vào phòng ngủ mở chăn ra, muốn ngủ.

Cố Tây Châu ngược lại chột dạ bổ sung một câu: "Nếu cậu không tin thì sờ tay tôi, tay tôi ấm!"

Tư Diêu Tinh đang kéo chăn nghe vậy do dự một lúc, lại thật sự đi tới bên kia phòng sờ soạng tay Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu nói: "Ấm đúng không!"

Tư Diêu Tinh gật đầu, phản ứng bình thản.

Cố Tây Châu: "Vậy cậu qua kia gọi bọn họ về ngủ!"

Tư Diêu Tinh thiếu kiên nhẫn: "Không, phiền phức, chật chội."

Cố Tây Châu: "..."

Hắn dĩ nhiên nghe rõ ý tứ của Tư Diêu Tinh, không đi, quá phiền phức, gọi về nhiều người quá chật chội, ngủ không thoải mái.

Người ở phòng bên cạnh vẫn luôn bồn chồn đi tới đi lui, cưỡng ép chính mình không được ngủ, lo lắng đề phòng, còn thỉnh thoảng nhìn cửa ban công bị bàn học chặn xung quanh.

Cố Tây Châu nhìn Tư Diêu Tinh phía bên kia đã nằm xuống ngủ, cảm thấy rất kỳ lạ, từ tình huống ngày hôm nay suy ra cậu ta phải giống như những người phòng bên kia, không dám ngủ, vậy mà cái tên này ngược lại trực tiếp nằm lên giường ngủ rồi! Hơn nữa còn một mình chung phòng với hắn.

Rốt cuộc cậu ta có tin lời của hắn hay không!

Hắn thật sự là người!

Đại khái, có thể, cần phải... là như vậy đúng không.

Cố Tây Châu nằm trên giường suy nghĩ chốc lát, nghe thấy âm thanh người phòng bên cạnh đi tới đi lui không dừng lại, Cố Tây Châu cố ý vỗ hai lần lên vách tường: "Có để cho người khác ngủ hay không, im lặng giùm cái!"

Không ngoài dự đoán, lập tức tiếng bước chân ở phòng bên không còn nữa.

Qua một lát, Cố Tây Châu thấy buồn ngủ.

Phòng bên bị Cố Tây Châu vỗ hai cái vô tường sợ quá chừng, mấy cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt, thỉnh thoảng nhỏ giọng khóc nức nở: "Hắn, muốn qua đây, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Tôi sợ quá..."

Nhưng mà bởi vì Cố Tây Châu vỗ hai lần, phòng bên có mấy người vừa rồi còn buồn ngủ liền lập tức tỉnh hết cả ngủ.

Ngày thứ hai, bảy giờ, chân trời đã xuất hiện màu đỏ bình minh.

Cố Tây Châu mặc quần áo tử tế, tầm mắt dừng ở giường bên cạnh.

Tóc Tư Diêu Tinh hơi dài, có mấy lọn tùy ý buông thả rải rác, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, trên cổ đeo một thứ giống như dây chuyền màu đỏ.

Cố Tây Châu nhìn thấy bộ dạng ngủ ngon không chút phòng bị nào của cậu, cảm thấy có chút vô tư, thầm nghĩ người này lớn lên còn thật đẹp mắt, tối hôm qua ánh đèn quá mờ, hiện tại nhìn kỹ, dung mạo người này rất tinh xảo nhưng lại không có chút nào nữ tính.

Tư Diêu Tinh vừa mở mắt, liền nhìn thấy Cố Tây Châu quan sát cậu, yên lặng ném cho hắn một ánh mắt sắc như dao.

Cố Tây Châu trừng lại.

A, công tử bột, làm giá.

...

Phòng ngủ bên cạnh một đêm không chợp mắt, mọi người đi học rồi thì trống rỗng, Mã Vũ gọi Tư Diêu Tinh ở ngoài phòng học nói chuyện.

Mã Vũ: "Cậu không sao chứ?"

Tư Diêu Tinh: "Không sao, hôm qua các cậu lại không ngủ."

Tơ máu che kín đáy mắt, vẻ mặt Mã Vũ đau khổ, anh sao dám ngủ, trong phòng chỉ cần có một người ngủ, những người khác cũng có thể bị kéo vào trong mộng, nhận thấy trạng thái của Tư Diêu Tinh không tồi, Mã Vũ ngẩn ra: "Tối hôm qua cậu ngủ?"

Tư Diêu Tinh gật đầu: "Ngủ."

Mã Vũ hít vào một hơi, nói: "Ở cùng phòng với thứ kia, cậu còn dám ngủ? Không sợ bị giết ở trong mơ à?"

Tư Diêu Tinh ngáp một cái, đột nhiên mở miệng nói: "Cố Nhiễm không chết."

Mã Vũ ngơ ngác: "Sao cậu chắc chắn được?"

"Tối hôm qua tôi có sờ tay hắn một chút." - Tư Diêu Tinh mặc kệ biểu tình trợn mắt há mồm của Mã Vũ, nói tiếp, "Còn ấm."

Mã Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng Tư Diêu Tinh, khóe miệng giật một cái, cậu ta thật sự chưa từng nghĩ như thế có thể làm chết người, Tư Diêu Tinh này rốt cuộc đã sống sót như thế nào qua mấy cái thế giới trước?

Cậu ta không sợ mò trúng tay người chết hay sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro