Chương 38: Được quỷ quan tâm
Vương Lập Kỳ lại khóc, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, hai tay ôm đầu, khóc không thành tiếng, trên mặt có dấu vết của thời gian, cùng với hành động đeo còng tay lau nước mắt, trông vào thấy người đàn ông này vô cùng đáng thương.
Cố Tây Châu không bởi vì vậy mà thương hại ông ta, ngược lại còn thấy ông ta đáng trách hơn.
Cố Tây Châu rời phòng thẩm vấn, nghe thấy tiếng khóc ngắt quãng từ camera giám sát.
"Người này thật chẳng ra gì!"
"Đây là hạng người gì! Thật xui xẻo cho người đã khuất gặp phải một tên ngu ngốc như vậy. Khốn khiếp, nhà có hoàng vị cần thừa kế à?"
"Ha ha, người như thế này còn rất nhiều, không phải trên ti vi đưa tin mấy lần sao? Cho con gái đi rồi, con trai bị bệnh, lại mong con gái quyên góp xương tủy... Chỗ nào cũng có."
"Loại này rất nhiều, hơn nữa có những người gửi con cái của họ đi, chờ con lớn rồi nhận về, còn muốn con nuôi dưỡng mình lúc về già, hầy... tôi thực sự phục những người này."
Không trách những người khác tức giận được, sự thật chính là như vậy, người đàn ông đáng thương này còn khiến người ta căm ghét hơn.
Vụ án đã được giải quyết xong, họ ngay lập tức thông báo cho gia đình của người quá cố.
Ngưu Định Lam, vợ của người quá cố, sau khi biết được nguyên nhân thì khóc òa. Con gái nuôi của người quá cố, Vệ Hiểu Linh, càng cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với mẹ mình, khóc đến không ra hình người, được chồng ôm thật chặt.
Sau hai ngày chờ đợi, gia đình Ngưu Định Lam đến đồn cảnh sát một lần nữa, và mái tóc của bà đã bạc trắng hơn trước rất nhiều.
"Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã giúp chúng tôi tìm ra kẻ sát nhân, cảm ơn các cháu!!" - Ngưu Định Lam được chồng của Vệ Hiểu Linh đỡ đi, Vệ Hiểu Linh bên cạnh mắt đỏ hoe, hiển nhiên vừa mới khóc cách đây không lâu.
"Việc phải làm ạ." - Phương Chấp đỡ lấy bà, nhẹ giọng nói.
Bà lão nước mắt lưng tròng, một lần nữa cảm ơn rối rít.
"Bác nên đến bệnh viện đi ạ, việc còn lại viện kiểm sát sẽ lo liệu." - Vài cảnh sát vây quanh bà cụ, sợ rằng bà cụ có chuyện gì trong đồn cảnh sát.
Vệ Hiểu Linh khan giọng, nói: "Mẹ, chúng ta trở về đi."
Ngưu Định Lam vỗ vỗ tay Vệ Hiểu Linh: "Về thôi, Hiểu Linh..." - Bà lão đột nhiên nói, đưa tay sờ lên má của con gái, "Lúc trước bọn họ không muốn con, cha mẹ nhận nuôi con, từ đó trở đi con là con gái của cha mẹ. Có phải là con ruột hay không không quan trọng, chúng ta đã sống với nhau nhiều năm rồi, ai nói chúng ta không phải là mẹ con? Cha con cũng vậy, con biết mà, từ lúc còn nhỏ ông ấy đã rất thương con."
"Đừng vì lỗi lầm của người khác mà trừng phạt bản thân, cha con mong con sống tốt cả đời này. Đừng khóc, dạo này con khóc nhiều quá. Con không sai, con là con ngoan của cha mẹ."
Đôi mắt Vệ Hiểu Linh đẫm lệ, cô ôm lấy bà cụ trước đồn cảnh sát, vỡ òa một tiếng: "Mẹ..."
Cố Tây Châu mở rèm cửa văn phòng, tình cờ nhìn thấy hai mẹ con đang ôm nhau ở cửa. Sau khi hai mẹ con rời đi, mấy cảnh sát đứng ở cửa nhìn người rời đi một hồi lâu.
Cố Tây Châu tặc lưỡi, bác gái trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể giữ vững lý trí, không trút giận lên cô con gái nuôi, hoàn toàn khác với Vương Lập Kỳ.
Đúng lúc này, điện thoại Cố Tây Châu vang lên, hắn bắt máy, một giọng nói êm ái từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Mai là cuối tuần, gọi Phương Chấp đến nhà tôi, chuẩn bị cho thế giới tiếp theo."
"Đột ngột như vậy?" - Cố Tây Châu bối rối trước đề nghị của Tư Dư.
"Ừ, tôi hết giờ rồi." - Tư Dư lạnh nhạt nói.
"Cậu?" - Cố Tây Châu đáp, "Không phải cậu vừa cùng bọn tôi trải qua hai thế giới à? Sao nhanh vậy!"
"Trải qua ba thế giới với cậu..." - Khóe miệng Tư Dư hơi giật giật, "Thời gian chỉ tăng thêm một giờ, tôi chịu thua."
Cố Tây Châu ngây người, có chút sững sờ, hỏi: "Không phải cậu nói có người cũ dẫn theo người mới sao? Tại sao thời gian của cậu chỉ tăng lên một giờ, mặc dù là cùng Phương Chấp tiến vào thế giới nhiệm vụ, thời gian đếm ngược sinh mệnh của tôi tăng lên không nhiều, nhưng vẫn còn những hai mươi tiếng, cậu... "
"Đừng hỏi," - Tư Dư nói, "Cuối tuần qua đây, tôi dẫn các cậu vào thế giới, nhưng tôi nhắc trước, thế giới của tôi khác với thế giới của các cậu. Lúc đó phải làm việc một cách cẩn thận, có rất nhiều quy tắc tử vong kỳ lạ mà cậu sợ nhất.
Đừng liều lĩnh như trước, nếu không mấy cái mạng cũng không đủ cho cậu, nhanh sắp xếp đi."
"Nguy hiểm như vậy sao..." - Cố Tây Châu dừng một chút rồi nói, "Vậy thì Phương Chấp sẽ không đi lần này, tôi đi cùng cậu, tôi sợ lúc đó tôi sẽ không thể chăm sóc cho cậu ấy, thế được không?"
"Vậy cũng được, thế giới nhiệm vụ của tôi quả thực không thích hợp với Phương Chấp."
Hai người nói xong, Cố Tây Châu vừa cúp điện thoại liền thấy Vương Ngạo tranh thủ lúc rảnh đến ngó qua hắn một cái.
Vương Ngạo nhìn Cố Tây Châu một hồi, hỏi: "Cố Tây Châu, nghe nói con nuôi chó ở nhà hả?"
Cố Tây Châu nghe Vương Ngạo nói, không hiểu vì sao ông muốn hỏi chuyện này, gật đầu: "Vâng, là chó săn vàng của nữ đồng nghiệp trong cục."
"Ừm..." - Vương Ngạo liếc hắn một cái, giọng điệu rất bình tĩnh, vẻ mặt bình thản, "Vậy thì nuôi đi, mua máy cho ăn tự động chưa?"
Cố Tây Châu: "Chưa..."
Vương Ngạo vỗ vỗ vai Cố Tây Châu, dài giọng nói: "Một con chó cũng là sinh mệnh."
Nói xong, Vương Ngạo rời khỏi văn phòng của Cố Tây Châu, bỏ lại Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu: "?"
...
Đến giờ tan sở, Cố Tây Châu bước ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Phương Chấp đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho kỳ nghỉ, liền vẫy vẫy tay.
"Phương Chấp, về cùng anh đi." - Cố Tây Châu nói, "Anh có chuyện muốn nói với cậu."
Phương Chấp gật đầu và ngồi vào xe của Cố Tây Châu. Không có ai ở xung quanh, Cố Tây Châu mới mở miệng nói chuyện.
"Ngày mai Tư Dư hết thời gian, cậu ta sẽ đi vào thế giới nhiệm vụ. Anh định đi cùng, cân nhắc chuyện thế giới nhiệm vụ của cậu ta có độ khó cao, hẳn là có rất nhiều điều kiện tử vong kỳ lạ trong đó."
"Đây cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một thế giới khó hơn, nên lần này anh quyết định không dẫn cậu đi, chờ lần sau cậu hết thời gian, chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào thế giới nhiệm vụ của cậu."
Phương Chấp nghe vậy, mở miệng nói: "Anh Cố, em có thể..."
Phương Chấp chưa kịp nói hết, Cố Tây Châu đã xua tay: "Anh sẽ chỉ xem thế giới có độ khó cao của Tư Dư trông như thế nào. Đừng lo lắng, có cậu ta ở đó, những quy tắc kỳ lạ không còn là vấn đề lớn. Lần này đi vào anh sẽ nghe lời cậu ta, xét cho cùng thì cậu ta có kinh nghiệm phong phú."
"Ây da..." - Phương Chấp hơi do dự, cậu biết Cố Tây Châu đã quyết định rồi thì sẽ tuyệt đối không để cho cậu đi, liền nói, "Vậy thì... anh Cố, chú ý an toàn."
"Em đợi anh trở lại." - Phương Chấp nói.
Cố Tây Châu gật đầu, lái xe đưa cậu tới cửa rồi lái xe về nhà, nói chuyện bước vào thế giới của nhiệm vụ của Tư Dư với Cố Chíp Chíp một tiếng, sau đó ra ngoài dắt chó đi dạo.
Đúng giờ hẹn vào ngày hôm sau, Cố Tây Châu chuẩn bị đến biệt thự sang trọng của Tư Dư, để ý thấy một tờ giấy nhắn được dán trên cửa - nhớ về nhà sớm.
Cố Tây Châu chậc một tiếng, không ngờ rằng một ma tu quỷ gặp quỷ sợ như hắn lại có ngày được quỷ quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro