GNTT Chương 13


Chương 13

Đôi mắt lạnh lẽo im lặng cụp xuống dưới làn tuyết hoảng hốt né tránh. Chiếc ô tối màu che khuất ánh đèn vàng mờ ảo phía trên ngã tư, ánh sáng lướt qua hai bên người đàn ông, rơi xuống nền tuyết trên mặt đất.

Anh cúi đầu liếc nhìn Tiêu Cẩn Dư.

Sau đó, bốn mắt chạm nhau.

Tựa hồ cũng không dự đoán được thanh niên tướng mạo thờ ơ bên cạnh lại ngước mắt nhìn mình. Dưới hai tán ô, tầm mắt nóng lên giữa không trung. Túc Cửu Châu hơi nhướng mày, ánh mắt dừng lại ở hàng mày trái cùng nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt của đối phương một giây.

Chỉ là đối diện một cái chớp mắt, hai người cùng nhau thu hồi ánh nhìn.

Đèn giao thông bên kia đường chuyển từ đỏ sang xanh, Tiêu Cẩn Dư bước vào vạch dành cho người đi bộ. Có tiếng bước chân lạo xạo trên tuyết phát ra từ phía sau cậu, chếch về bên trái một chút. Tiêu Cẩn Dư đôi mắt nhìn thẳng, tay cầm ô bước nhanh về phía trước.

Bước lên lề đường, cậu lưu loát xoay người rẽ phải. Tiếng bước chân phía sau lưng rẽ về bên trái, ngay sau đó dần dần đi xa.

Cứ như vậy đi thẳng về phía trước hơn mười mét, Tiêu Cẩn Dư ở trong lòng thầm đếm đến ba rồi quay người lại.

Người đàn ông đã không thấy.

Ngón tay không tự giác xoa môi. Nhìn về phía ngã tư nơi đối phương biến mất, Tiêu Cẩn Dư nheo mắt lại, giọng nói thì thầm chìm trong tuyết rơi dày đặc.

“…Là người dùng.”

Các chuỗi logic thu hút lẫn nhau.

Đây là quy tắc thứ hai mà Tề Tư Mẫn nói với cậu.

Tiêu Cẩn Dư không biết Trung Đô có phải vẫn luôn có nhiều người dùng thích đi loạn trên phố như vậy hay không, hay do trước đây cậu không phải là người dùng nên không cảm nhận được. Chỉ riêng hôm nay cậu đã gặp được bốn người dùng.

Tề Tư Mẫn và Lý Hiểu Đồng gặp ở ga tàu điện ngầm.

Triệu Hận chuyên môn tới cửa tìm cậu.

Và người đàn ông có chuỗi login rõ ràng đến mức khiến người khác gần như không thể bỏ qua. Căn bản không cần dùng tới Góc Nhìn Thứ Tư để nhìn, Tiêu Cẩn Dư cũng có thể cảm nhận được sự áp bức cực độ trên người đối phương.

Hơn nữa người đàn ông này hẳn đã phát hiện ra cậu là người dùng, nếu không đã không đột nhiên quay đầu nhìn cậu.

Anh ta nhất định là người mạnh nhất trong bốn người mà cậu gặp hôm nay.

Một người dùng mạnh mẽ như vậy xuất hiện ở gần nhà...

Tiêu Cẩn Dư rũ mắt, bước nhanh hơn về nhà.

Trận tuyết đầu tiên trong năm của thành phố Trung Đô vẫn đang rơi lả tả. Tiêu Cẩn Dư không biết rằng, sau khi tách ra ở ngã tư, người đàn ông kia rẽ vào một góc rồi chậm rãi đi về phía cửa ga điện ngầm Trường Kiệt.

Có lẽ vì tuyết rơi nên trong ga tàu điện ngầm cũng không có nhiều người, hành khách thưa thớt đi thành tốp hai tốp ba ra khỏi cửa tàu điện ngầm.

Túc Cửu Châu đi đến mái hiên ở lối vào ga, đóng ô lại rồi vung lên không trung hai cái, rũ sạch những bông tuyết bám trên ô. Sau đó anh đi xuống thang cuốn. Chiếc ô thật dài màu đen được chống trên bậc thang, trông giống một chiếc nạng nâng đỡ phần lớn trọng lượng cơ thể của một người đàn ông trưởng thành.

Sau khi xuống tới ga tàu điện ngầm, nam nhân cử chỉ thong dong quẹt thẻ vào ga.

Tuy nhiên, sau khi đi xuống thêm một thang cuốn nữa và đến phòng chờ, anh lại không đi sau hàng người xếp hàng để chờ tàu điện ngầm vào trạm mà tìm đến hàng ghế dựa plastic ở giữa sảnh. Chiếc ô đen được dựng trên mặt đất chống vào ghế dựa bên cạnh, còn người thì ngồi trên chiếc ghế ở giữa hàng.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Tàu điện ngầm ngày càng ít người.

Túc Cửu Châu rất có kiên nhẫn một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn từng chuyến tàu điện ngầm chạy qua.

Rốt cuộc, chuyến tàu điện ngầm cuối cùng cũng đã đi qua. Ga tàu điện ngầm không một bóng người, chỉ có ánh đèn trắng sáng rọi xuống sàn đá cẩm thạch sáng bóng.

Túc Cửu Châu gọi điện thoại, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên.

"Sự bất thường của vật ô nhiễm 004 không liên quan gì đến Bạch Viện Tử."

Trong điện thoại truyền đến thanh âm huyên thuyên.

"Sau khi kết thúc cuộc điều tra thành phố Trung Đô, ừm... hãy kiểm tra các khu vực bị ô nhiễm ở bên ngoài." Cầm chiếc ô đen, anh ta đứng dậy: "Khu vực 19, 67 và 254."

Nhân viên tạp vụ ở ga tàu điện ngầm đã xuống sảnh chờ để dọn dẹp. Bà không ngờ rằng vẫn còn có hành khách chưa rời đi. Dì quét dọn nói, "Còn năm phút nữa là đóng cửa, cậu còn không mau đi?"

Túc Cửu Châu dừng lại một chút, quay người cười nói: "Cảm ơn dì đã nhắc nhở, tôi sắp đi rồi."

Anh vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

Buớc ra khỏi cửa tàu điện ngầm, tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng rơi. Túc Cửu Châu vẫy vẫy ô, đột nhiên lơ đễnh hỏi: "Người sống sót sau khi bước vào chuỗi logic Bạch Viện Tử sáng nay đã thức tỉnh chuỗi logic chưa?"

Đội trưởng Vương ở đầu dây bên kia sửng sốt: "Làm sao anh biết? Đúng rồi, Triệu Hận mới trở về cách đây một giờ báo cáo, cái sinh viên của Đại học Trung Đô kia vừa mới thức tỉnh chuỗi logic. Tên của cậu ta hình như là... Tiêu Cẩn Dư. Trước mắt vẫn chưa biết chuỗi logic của cậu ta có tác dụng gì, nhưng Triệu Hận nói hắn không nhận thấy bất kỳ nguy hiểm nào từ Tiêu Cẩn Dư. Có lẽ là chuỗi logic thiên về phụ trợ hơn. Tôi sẽ cử người liên lạc với cậu ta vào ngày mai."

Tiêu Cẩn Dư.

Sau khi suy nghĩ về cái tên này, Túc Cửu Châu ý ẩn ý sâu xa nở nụ cười. Anh mở ô bước vào màn đêm đen tuyết rơi.

***

Tiêu Cẩn Dư cả đêm không ngủ.

Cậu không nghĩ tới đêm nay sẽ đột ngột giảm nhiệt độ. Bên ngoài trời đổ tuyết lớn, còn trong nhà thì lạnh như hầm băng. Trong căn phòng trống trải hoang vắng, cậu kéo một chiếc ghế ra và ngồi ở cửa phòng khách, lấp kín vị trí cửa chính, nhìn mẹ mình đang ngồi trên sofa trong phòng không biết mệt mỏi... xem "TV".

Mẹ nghiêng đầu, dựa vào bả vai, nhìn chằm chằm vào chiếc "TV" trên tường, xem nó suốt đêm.

Một người phụ nữ trung niên trong một gia đình bình thường xem TV suốt đêm là chuyện rất bình thường, nhưng nếu bà đang xem không phải là một chiếc TV giấy thì nó sẽ càng bình thường hơn.

Chỉ thấy trên bức tường màu vàng cũ kỹ và bong tróc dán một chiếc TV giấy sứt sẹo kì quái. Đây là một chiếc TV đơn giản được vẽ trên giấy. Người vẽ ra nó có kỹ năng hội họa cực kỳ kém, cho dù là đứa trẻ 2 tuổi cũng có thể nhìn ra được nó chỉ là TV giấy buồn cười. Nhưng sau khi dán lên tường, mẹ cậu đã chăm chú theo dõi nó suốt đêm.

Tiêu Cẩn Dư ngồi trên món đồ nội thất duy nhất trong nhà. Mẹ xem TV còn cậu nhìn mẹ.

Thực rõ ràng, đây không phải là nhà của họ.

Đây là căn hộ ở tầng trên nhà cậu.

Cũng có thể nói trên tầng không có người ở, chỉ còn lại một căn nhà trống rỗng đã bỏ hoang hai năm.

Chủ nhân của ngôi nhà này đã qua đời năm kia, không có con cháu nên ngôi nhà cũng bị bỏ hoang theo. Có rất nhiều căn nhà trống như thế này ở thành phố Trung Đô. Trong thập kỷ đầu tiên sau khi bức xạ loại A kết thúc, "thuyết hậu bức xạ" đã phổ biến trên toàn thế giới. Nhiều người cho rằng họ đã mắc bệnh do phóng xạ và sẽ lây nhiễm cho con cái họ nếu họ có con. Bạn có thể tự chữa lành cho mình, nhưng con bạn thì không. Vì vậy, họ kiên trì không sinh con.

Tiêu Cẩn Dư không biết chủ nhân căn hộ này vì sao lại không có con. Có thể họ sống theo chủ nghĩa DINK hoặc là người độc thân. Dù sao đi nữa, năm kia khi ông cụ qua đời, chỉ có mấy gia đình phụ cận bọn họ giúp đỡ tổ chức tang lễ. Sau đó, theo quy định của chính phủ, ngôi nhà đã được giao cho chính quyền và bị bỏ trống kể từ đó.

(DINK (Viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINK phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.)

Năm ngoái căn phòng ở tầng trên này vì lâu năm thiếu tu sửa, dẫn tới khi trời mưa trần nhà Tiêu Cẩn Dư cũng bị dột nước theo. Ủy ban khu phố đã giao chìa khóa cho nhà bọn họ, tiện cho cậu tùy thời lên xem xét tình huống rò rỉ nước.

Căn phòng này là nơi lý tưởng để mẹ cậu ẩn náu. Đầu tiên là ở ngay trên tầng, rất thuận tiện để cậu xem xét tình huống của mẹ. Tiếp theo, hai căn hộ ở bên cạnh nó không có người ở, nghe nói một gia đình chuyển đến thành phố Hải Đô, còn gia đình kia thì chuyển đến quận khác.

Tình hình của mẹ cậu… có chút phức tạp.

Thời điểm Tề Tư Mẫn giới thiệu về chuỗi logic có nói qua, không cần mô tả gì cả, bất kỳ ai nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra kẻ gây ô nhiễm. Kết hợp với những điểm sáng màu đen quỷ dị mà cậu nhìn thấy trên cổ mẹ mình ngày hôm qua, Tiêu Cẩn Dư chắc chắn 90% mẹ cậu thực sự đã trở thành người gây ô nhiễm.

Nhưng Tề Tư Mẫn không trả lời câu hỏi tại sao những kẻ gây ô nhiễm phải bị giết. Bất quá Lý Tiểu Đồng, cậu nhóc đội mũ lưỡi trai đã nhắc qua cậu ta đã từng nhìn thấy một kẻ gây ô nhiễm đang tìm kiếm con mồi.

Cho nên, những kẻ gây ô nhiễm rất có khả năng có tính công kích.

Mẹ cậu không có tính công kích.

Tiêu Cẩn Dư không khỏi nhớ lại đêm đó một tháng trước.

Giống như mọi buổi tối khác, cậu trở về nhà sau một ngày học, còn được học tỷ ở phòng thí nghiệm tặng một hộp socola. Tiêu Cẩn Dư chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt, nhưng mẹ cậu lại thích, hơn nữa học tỷ còn tặng cho mỗi người ở phòng thí nghiệm nên cậu cũng không từ chối.

Cậu cầm hộp sôcôla kia, mở cửa gọi một tiếng "Mẹ".

Sau đó, cậu liền thấy mẹ nghiêng đầu, cười ngoác miệng với mình.

Không tiếp tục nghĩ đến những chuyện không thể thay đổi nữa, Tiêu Cẩn Dư bắt đầu cẩn thận phân tích tình hình.

Đầu tiên, tính công kích của kẻ gây ô nhiễm không được phản ánh ở người mẹ trong thời điểm hiện tại. Ít nhất là trong một tháng qua, mẹ chưa từng làm tổn thương ai cả. Mỗi lần Tiêu Cẩn Dư ra ngoài đều khóa chặt cửa sổ và cửa ra vào. Mẹ không cưỡng ép phá cửa, vẫn luôn an tĩnh ở nhà, xem TV và ngủ.

Thứ hai, cách gọi “người gây ô nhiễm” thực dễ khiến mọi người nghĩ đến việc liệu tình trạng hiện tại của mẹ có lây lan cho người khác hay không. Trước đây cậu không biết điều này là bị chuỗi logic ô nhiễm. Tiêu Cẩn Dư chỉ lo lắng mẹ mình sẽ làm tổn thương người khác, không nghĩ tới tình trạng của mẹ lại có thể lây sang người khác. Bức xạ loại A có khả năng lây lan, vậy người gây ô nhiễm có lây lan không?

Một tháng đã trôi qua, trong tiểu khu cũng không nghe nói có hiện tượng bất thường nào. Tiêu Cẩn Dư không biết người gây ô nhiễm có thể lây nhiễm cho người khác hay không. Kể cả khi nó thực sự lây lan thì hiện tại nghĩ tới cũng đã muộn. Tuy nhiên, cậu nhớ ra người dùng Triệu Hận tối qua đến để điều tra tình hình đã nói hôm nay Ủy ban Người dùng Thành phố Trung Đô sẽ cử người đến nhà hướng dẫn cậu cách sử dụng APP.

Xem ra dưới tiền đề không làm đối phương hoài nghi có thể tìm cơ hội dò hỏi tin tức liên quan đến người gây ô nhiễm.

Như vậy hiện tại điều cần làm là suy nghĩ xem nên hỏi đối phương những gì, tiếp theo mới biết được nên cứu mẹ như thế nào.

Đương nhiên, việc giấu mẹ trong căn phòng này chỉ là biện pháp tạm thời. Cách tốt nhất hẳn là tìm một nơi không người xa xôi hẻo lánh, thuê một ngôi nhà đem mẹ giấu đi.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của Tiêu Cẩn Dư có chút sụp đổ. Cậu đưa tay lên che mặt, lộ vẻ chua xót.

Thiếu tiền!

Sau khi chắc chắn mọi cửa sổ đã được đóng lại,  rèm cũng kéo chặt, Tiêu Cẩn Dư thật sâu nhìn bóng dáng mẹ lần cuối, cậu ra khỏi nhà, đem cửa lớn khóa lại.

Thừa dịp sáng sớm vắng người, Tiêu Cẩn Dư trở về nhà mình ở tầng dưới.

Kiếm tiền rất cấp bách!

Tiêu Cẩn Dư suy nghĩ hồi lâu, lấy điện thoại di động ra tìm tên giáo sư. Cậu đang muốn gọi điện thì đột nhiên, một hàng bình luận như làn đạn hiện lên trên màn hình.

【Baba! 】

Tiêu Cẩn Dư giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Cái vật phẩm thần kỳ đó lại tới nữa!

Tiêu Cẩn Dư bình tĩnh nói: "Nhóc không sao chứ?"

【? 】

Tiêu Cẩn Dư nhíu mày.

Vật phẩm thần kỳ hôm nay có vẻ không thích lảm nhảm, nói chuyện còn rất ngắn gọn.

Tiêu Cẩn Dư giải thích: "Hôm qua lúc nhóc rời đi, nói là lão già biến thái đến, cho nên phải đi trước. Sau khi nhóc rời đi," cậu cân nhắc dùng từ một chút, tiếp tục nói: "Tôi nhìn thấy một cây trường thương màu đen đâm xuyên qua App 'Tăng trưởng não bộ, mọi người đều có trách nhiệm'. Nếu nói cái APP này là nhóc, vậy ngày hôm qua nhóc đã bị một cây thương đen đâm thủng sao."

【QAQ】

[Baba, đau, ôm ôm.] 】

Tiêu Cẩn Dư: "..."

Đây bị đâm đến mức không thể nói được tiếng người nữa sao? !

Tiêu Cẩn Dư tạm thời vẫn chưa có đáp án cho câu hỏi tại sao nhóc vật phẩm thần kỳ đó lại nhận cậu làm baba. Nhưng nó rất mạnh, phi thường mạnh. Được một con quái vật cường đại đáng sợ như vậy lấy lòng Tiêu Cẩn Dư cũng không có cảm giác được một tia an tâm. Ngược lại giống như một quả bom hẹn giờ, cậu không biết quái vật khi nào sẽ trở mặt tạc nổ chính mình.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa bao giờ lơ là cảnh giác với con quái vật này.

Bất quá cậu càng sẽ không đắc tội đối phương.

Phương thức xử lý tốt nhất chính là...

Tiêu Cẩn Dư thả chậm âm thanh, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

【Lão biến thái】

"?"

Ba từ trên màn hình thổi qua. Tiêu Cẩn Dư kiên nhẫn chờ một phút, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ừm?" Tiếp theo là gì?

【Vẫn chưa】

Tiêu Cẩn Dư: “?”

Lại thêm một chút

【Đi xa】

Tiêu Cẩn Dư: "..."

Thì ra là nhảy từng chữ một.

[Không dám]

Một phút.

【Nói nhiều quá】

Một phút.

【Sợ bị】

【Lão già biến thái】

【Phát hiện】

【Bảo bảo】

【 Đau 】

【 Ở trong lòng! 】

【muốn】

【o(€€口€€)o】

【ôm một cái! ! ! 】

Tiêu Cẩn Dư: "..."

Nhóc đánh ít đi mấy cái kí tự có thể tiết kiệm được sáu mươi giây!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy#logic