GNTT Chương 17


Chương 17

"Thành phố Hải Đô có một người dùng, ID của anh ta là 'Thịt Vương'. Chuỗi logic của anh ta là - chỉ cần anh ta ăn thịt kho tàu trước 24:00 ngày hôm nay, thì từ 0:00 đến 24:00 ngày hôm sau chắc chắn trời sẽ nắng. 』

Một ngày trước, phòng y tế trạm tàu điện ngầm Trường Kiệt.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Cẩn Dư tiếp xúc với chuỗi logic, ví dụ mà Tề Tư Mẫn đưa ra cho cậu chính là "Thịt Vương".

Chuỗi logic của Thịt Vương rất đơn giản và dễ hiểu.

Nếu hôm nay ăn thịt kho tàu, ngày hôm sau trời sẽ nắng.

Đây là một ví dụ rất sinh động.

Có thể lập tức hứa hẹn 100 vạn tiền thù lao nhiệm vụ, sở hữu một chiếc xe thể thao Lamborghini, hơn nữa còn đối với mỗi ngày nhặt được 100 tệ khịt mũi coi thường...... Thịt Vương tuyệt đối là một người rất có tiền.

Anh ta muốn ăn thịt kho tàu ở thành phố Hải Đô có thể nói là dễ như trở bàn tay, muốn đạt được nhân của chuỗi logic này đơn giản không kém gì một người bình thường há miệng để thở. Nhưng cho tới bây giờ, Thịt Vương vẫn chưa ăn được một miếng thịt kho tàu nào.

Ánh mắt vững vàng bình tĩnh yên lặng dừng trên tờ giấy trắng trước mặt, Tiêu Cẩn Dư gạch bỏ "Hái hoa → nhặt tiền", rồi viết một dòng chữ mới.

Ăn thịt kho tàu → ngày nắng.

Tiêu Cẩn Dư: "Con có biết chuỗi logic của Thịt Vương cụ thể là gì không?"

[Chuỗi logic của hắn?] 】

[Baba chờ con tìm một chút] 】

Sau vài giây, trên màn hình điện thoại bay ra một dòng chữ. Tiêu Cẩn Dư nhíu mày.

Thông tin chuỗi logic mà 004 cung cấp thậm chí còn ít hơn những gì Tề Tư Mẫn thuận miệng nói. Nó thậm chí còn không nói rõ ăn thịt kho tàu cùng ngày nắng tác dụng trong thời gian cụ thể bao lâu mà chỉ đơn thuần đưa ra thông tin cơ bản nhất như "ăn thịt kho tàu chắc chắn sẽ dẫn đến trời nắng".

"Tư liệu người dùng của Thịt Vương chỉ có nhiêu đây thôi sao?"

[Anh anh.] 】

"?"

[Đương nhiên không phải, nhưng mà baba, bản thể của con bị nhốt ở rất sâu rất sâu dưới lòng đất. Tư liệu cụ thể của người dùng con tra không được, chỉ có thể cung cấp thông tin chuỗi logic gần đúng mà bản thể của con phát hiện khi hắn vừa thức tỉnh chuỗi logic. Về phần nội dung sau đó hắn điền vào, con không tìm được...】

[Nếu như bản thể của con ở đây, cái gì con cũng có thể tra được 】

Thì ra là vậy.

Tiêu Cẩn Dư lắc đầu.

Có vẻ như thông tin duy nhất hiện tại đang có là nội dung chuỗi logic do Tề Tư Mẫn cung cấp cùng tự thuật của Thịt Vương nói anh ta "không ăn được thịt kho tàu".

Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đang ngả về phía Tây, trong phòng đèn nhấp nháy thắp sáng.

Trên màn hình điện thoại không ngừng lướt qua "Dưới lòng đất lạnh quá" và "Baba con sợ bóng tối" linh tinh, nhưng Tiêu Cẩn Dư không hề để ý. Cậu nhìn chằm chằm vào bức tường phòng khách, dần dần xuất thần.

Tấm giấy dán tường ố vàng đã có tuổi đời 19 năm, còn có một vài đốm máu muỗi màu nâu phản chiếu ở các góc. Ánh sáng chiếu vào đốm máu kia, bóng dáng loang lổ, phảng phất như thể có những sợi chỉ vô hình nối chúng lại với nhau. Máu muỗi ở mặt ngoài cùng là nhân của chuỗi logic, còn máu muỗi ở mặt trong cùng là quả.

Giữa nhân và quả có những ranh giới kéo dài, với đủ mọi khả năng.

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, trước sau luôn có một sợi xỏ xuyên qua nó, đầu đuôi liên tiếp, không thể đảo ngược, không thể gián đoạn.

Đây là chuỗi logic.

...

Đêm.

20:47.

Vùng ngoại ô của Hải Đô.

Một chiếc xe thể thao Lamborghini màu xanh ngọc chạy dọc theo con đường nông thôn mờ tối, lao vút về phía khu đô thị sáng đèn neon.

Người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế lái hai tay nắm chặt vô lăng, chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay ấn chặt vào da thịt. Đôi mắt anh ta tràn đầy tơ máu như mạng nhện đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt, tinh thần cao độ căng chặt nhìn chằm chằm con đường phía trước. Đột nhiên, một trận tiếng chuông điện thoại động reo.

Thịt Vương đột nhiên sửng sốt.

Anh ta cầm lấy điện thoại ở ghế phụ.

"Alo......"

Một giọng nam trẻ nhưng khàn khàn vang lên từ đầu dây bên kia, mở miệng liền nói: "Thịt Vương".

Thịt Vương thần sắc ngừng lại một cái, anh ta giảm tốc độ, lái chậm rãi trên con đường vắng vẻ, mắt liếc nhìn số cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại.

Có 53 người dùng gọi cho hắn hôm nay.

Bản thân là người dùng cấp 3, trí nhớ được tăng cường của hắn đủ để nhớ được 53 con số khác nhau. Về cái số này, Thịt Vương suy nghĩ một lúc: "Anh là người dùng cấp 4 vào chiều nay."

Trong điện thoại, Tiêu Cẩn Dư hạ giọng cười: "Là tôi. Anh không tò mò tại sao tôi lại biết anh là ai sao?"

"Nếu là người dùng cấp 4, không có gì lạ khi mạng lưới quan hệ của anh có thể tìm ra tôi là ai. Chuỗi logic của tôi khá nổi tiếng ở các khu vực xung quanh thành phố Hải Đô", Thịt Vương tự giễu cười: "Một chuỗi logic vô dụng nhưng thú vị. Chỗ tốt lớn nhất chính là đơn giản, dễ thăng cấp". Mặc dù có vẻ thăng cấp cũng không có tác dụng gì.

Tiêu Cẩn Dư: "Anh ăn được thịt chưa?"

"Không có"

"Xem ra anh cũng chưa tìm được đáp án."

Thịt Vương không nói gì.

Ngồi ở bàn ăn, Tiêu Cẩn Dư một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm bút. Trước mặt cậu thả một tờ giấy ghi đầy chữ.

"Chuỗi logic của anh quả thực rất nổi tiếng, nhưng quy tắc thứ 5 của Hướng dẫn dành cho người mới của App Trường Não là vĩnh viễn không cần nói cho người khác biết chuỗi logic của bản thân. Nhưng bây giờ, Thịt Vương, chuỗi logic của anh xảy ra vấn đề. Nếu anh thực sự muốn tìm ra câu trả lời, anh phải thẳng thắn nói với tôi chuỗi logic của anh cụ thể rốt cuộc là gì.

"Từ nhân đến quả, mọi chi tiết đều phải được giải thích rõ ràng."

Nói xong, còn chưa đợi Thịt Vương mở miệng, giọng nói của Tiêu Cẩn Dư đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tiếp tục nói: "Đương nhiên, không nói cũng không sao, tùy anh quyết định. Tôi chỉ là cảm thấy tình huống hôm nay anh gặp phải có chút ý tứ, cho nên mới quyết định nhúng tay quan tâm. Anh là người dùng cấp 3, đối với chuỗi logic của chính mình nắm rõ như lòng bàn tay anh, anh có thể lựa chọn nói, hoặc là không nói."

Người dùng cấp 3: hiểu rõ về nhân và quả của chuỗi logic và có thể giải thích chi tiết tất cả các nhánh trong toàn bộ chuỗi logic.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Tiêu Cẩn Dư đã gấp rút yêu cầu Thịt Vương kể lại chi tiết chuỗi logic của mình, căn bản không cho Thịt Vương có cơ hội chen mồm.

Nhưng mà sau khi cậu đưa ra yêu cầu này, cả hai đầu dây điện thoại đều im lặng rất lâu.

Thịt Vương không trả lời.

Vẫn không muốn nói sao?

Ngay lúc Tiêu Cẩn Dư nghĩ rằng đối phương sẽ không trả lời thì đột nhiên, Thịt Vương mở miệng.

"Tôi đã nói với 2 người dùng cấp 5 về chi tiết chuỗi logic của tôi rồi. Anh là người thứ ba, cũng là dùng cấp 4 đầu tiên. Bởi vì anh là người duy nhất trực tiếp đoán được ID của tôi, nên tôi quyết định nói cho anh biết... Cũng hy vọng câu trả lời của anh sẽ không làm tôi thất vọng."

Cả hai đều không muốn lãng phí thời gian, chẳng mấy chốc Thịt Vương đã phô bày toàn bộ chuỗi logic của mình trước mặt Tiêu Cẩn Dư.

Sau khi nghe anh ta nói, Tiêu Cẩn Dư mới hiểu được, cái gọi là "ăn thịt kho tàu" thực ra cũng không đơn giản như vậy.

Đầu tiên cần có một miếng thịt ba chỉ còn da, thái thành hình vuông có cạnh dài 3,14 cm, sau đó ướp cùng các loại gia vị như hồi, quế. Ngay cả thời gian nấu cũng có yêu cầu, không được vượt quá 29 phút, nhưng không được ít hơn 28 phút.

"...Sau khi làm xong món thịt kho tàu này, tôi chỉ cần một ngụm nuốt trọn là có thể đảm bảo ngày hôm sau nắng đẹp.

"Đó là chuỗi logic của tôi."

Sau khi suy nghĩ một giây, Tiêu Cẩn Dư hỏi: "Ngày nắng là gì? Định nghĩa của nó là gì?"

Định nghĩa của một ngày nắng? Thịt Vương: "Ách, vạn dặm không mây, tinh không vạn lý? Đại khái như vậy đi."

Bút đen nặng nề vẽ vòng tròn trên giấy, Tiêu Cẩn Dư lại hỏi: "Phạm vi của trời nắng này lớn đến mức nào? Có thể lan rộng ra toàn bộ một thành phố, một quốc gia hay toàn bộ thế giới không? Hoặc là nói, nó là một thành phố cố định, ví dụ như thành phố Hải Đô?"

Bàn tay cầm vô lăng dừng lại một chút, Thịt Vương đỗ xe bên lề đường, dưới một gốc cây liễu cao lớn.

Hắn bỗng nhiên quyết định không lái xe nữa.

Hắn có thể cảm nhận được người dùng Cấp 4 trên điện thoại đang rất nghiêm túc về tình huống chuỗi logic của hắn và đối phương thực sự muốn tìm hiểu lý do tại sao hôm nay hắn "không thể ăn thịt kho tàu".

Thịt Vương bước ra khỏi xe.

"Xin lỗi, phía trước tôi nói chưa được rõ ràng. Bây giờ tôi rất lo lắng và bồn chồn. Tôi nghĩ nếu anh ở trong hoàn cảnh của tôi, anh cũng sẽ hoảng loạn đến mức bỏ lỡ một số thông tin. Phạm vi của trời nắng không phải là một thành phố, cũng không phải một khu vực cụ thể. Nó ám chỉ tất cả những nơi mà tôi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tất cả đều có nắng."

Ánh mắt Tiêu Cẩn Dư sáng lên: "Nói cách khác, nơi anh có thể nhìn thấy trời sẽ nắng?"

"Phải."

Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Ánh mắt Tiêu Cẩn Dư sáng tỏ.Cậu nhìn nội dung mình bôi bôi vẽ vẽ trên tờ giấy trước mặt, bình tĩnh nói: "Thịt Vương, tôi đã đưa ra năm đáp án cho anh, tôi sẽ bắt đầu từ khả năng tốt nhất."

Ở đầu dây bên kia, Vua Thịt cũng trở nên nghiêm túc: "Anh nói đi."

"Đầu tiên, chuỗi logic của anh không có vấn đề gì. Có người cố ý nhắm vào anh. Người đó không muốn anh ăn thịt heo hôm nay."

"Điều này không thể có khả năng!"

"Sao lại không có khả năng? Ý anh là anh tự làm thịt kho tàu nhưng vẫn không ăn được sao? Luôn có một ít ngoài ý muốn xảy ra sao?"

"Phải."

"Vậy tại sao đây không thể là cố tình nhắm vào? Có người đang bí mật theo dõi anh, và khi anh sắp ăn thịt kho tàu, đối phương sử dụng chuỗi logic nào đó, hoặc là đạo cụ, hất thịt kho tàu của anh xuống đất."

Thịt Vương: "..."

"Tôi nghĩ khả năng này là không cao."

Tiêu Cẩn Dư thở dài trong lòng. Làm sao cậu có thể không biết đáp án này khả năng chính xác là rất thấp.

Muốn tay không ngăn cản Thịt Vương ăn thịt, cần phải theo dõi anh ta 24 giờ một ngày, còn phải ngăn cản anh ta ăn thịt. Thịt Vương lại không phải kẻ ngốc. Nếu người như vậy thật sự tồn tại, trừ khi chuỗi logic của đối phương là "ngăn cản người khác ăn thịt kho tàu", nếu không sẽ rất khó để không bị Thịt Vương phát hiện.

Tiêu Cẩn Dư: "Được, vậy để tôi nói về tình huống thứ hai."

Không lãng phí thời gian, Tiêu Cẩn Dư đi thẳng vào vấn đề.

Tình huống thứ hai cũng rất đơn giản, đó là thực sự có một chuỗi logic, và chuỗi logic này thậm chí còn kỳ quái hơn chuỗi logic của Thịt Vương. Nội dung logic của nó là: ngăn cản người khác ăn thịt kho tàu. Khi đó, chủ nhân của chuỗi logic này chỉ cần làm Thịt Vương tiến vào "nhân" của chuỗi logic, chuỗi logic sẽ tự động vận hành. Không cần phải theo dõi hắn 24 giờ một ngày.

Câu trả lời này cũng bị Thịt Vương phủ nhận.

Trên thực tế, sự xuất hiện của một chuỗi logic có mục tiêu cao như vậy là quá vô lý đến nỗi không chỉ Thịt Vương mà ngay cả Tiêu Cẩn Dư cũng thấy nhu vậy

Tiêu Cẩn Dư: "Vậy thì ba khả năng tiếp theo không liên quan gì đến ' nhân' trong chuỗi logic của anh, mà chỉ liên quan đến ', trời nắng'. Khả năng đầu tiên là... ngày mai chắc chắn sẽ không nắng."

Chiếc bút đen bay múa giữa các ngón tay, bộ não của Tiêu Cẩn Dư cũng hoạt động nhanh chóng.

Chuỗi logic của Thịt Vương là sau khi ăn thịt kho tàu, ngày hôm sau, bất cứ nơi nào hai mắt nhìn thấy, trời sẽ nắng.

Theo tiền đề này, giả sử có người chuỗi logic là "Ăn thịt kho tàu xong, ngày hôm sau chắc chắn sẽ không có nắng", vậy thì người đó chỉ cần ăn một miếng thịt kho tàu trước Thịt Vương là chuỗi logic của hắn sẽ có hiệu lực trước. Chuỗi logic này là không thể đảo ngược. Nếu chuỗi logic của hắn có hiệu lực và quyết định rằng ngày mai sẽ không phải là một ngày nắng, thì chuỗi logic của Thịt Vương sẽ không có hiệu quả.

"... Ngày mai không thể nào có nắng, chuỗi logic của anh sẽ không bao giờ có hiệu quả. Để tránh trở thành ngụy biện, chính chuỗi logic đã tự ngọn nguồn bóp nghẹt khả năng. Nói cách khác, chính chuỗi logic của anh đã ngăn cản anh ăn thịt kho tàu."

Thịt Vương: "Người dùng cấp 4 này, câu trả lời của anh cũng là câu trả lời của người dùng cấp 5 đầu tiên liên lạc với tôi hôm nay. Tuy nhiên, khả năng này cũng cực kỳ thấp! Có hơn 20.000 người dùng ở Hoa Hạ, nghe có vẻ nhiều, nhưng nếu phân phối đến từng thành phố thì lại quá ít. Tôi chưa từng nghe nói đến chuỗi logic này, tôi cũng tin rằng sẽ không đến mức đột nhiên xuất hiện một chuỗi logic nào nhắm vào tôi như vậy."

Tiêu Cẩm Dư không phản bác. Cậu im lặng một lát: "Vậy thì hai câu trả lời tiếp theo đều không được tốt lắm."

Thịt Vương dựa vào cửa xe Lamborghini, châm một điếu thuốc.

Hắn tang thương kẹp thuốc, giọng nói bình tĩnh, nhưng ngón tay lại có vẻ hơi run.

"Anh nói đi."

Tiêu Cẩn Dư mặt không đổi sắc: "Anh sắp mù."

Thịt Vương: "..."

Tiêu Cẩn Dư: "Ăn xong thịt kho tàu, ngày hôm sau, trời sẽ nắng ở bất cứ nơi nào anh có thể nhìn thấy. Đây là chuỗi logic của anh. Nhưng anh căn bản không thể nhìn thấy, chuỗi logic đi đến một nửa thì không thể tiếp tục và trở thành một ngụy biện. Cho nên, vẫn là chuỗi logic của anh đang ngăn cản anh ăn thịt kho tàu."

"..."

"Tôi cảm thấy thị lực của mình khá tốt. Đêm nay ánh trăng rất lớn và sáng."

Có một sự im lặng kéo dài.

Giọng nói bình tĩnh đạm mạc của chàng thanh niên vang lên qua điện thoại.

"Vậy thì chỉ còn một khả năng cuối cùng..."

"Cái gì?"

"Thịt Vương, anh sắp chết."

...

Sau khi cúp điện thoại, nhìn những đường nét lung tung lộn xộn trên tờ giấy trắng, Tiêu Cẩn Dư thở dài, vò nát tờ giấy rồi ném vào thùng rác.

Có năm câu trả lời, Thịt Vương đã phủ nhận ba câu đầu tiên.

Với hai câu cuối, anh ta không phản đối mà chỉ nói rằng sẽ suy nghĩ lại rồi cúp máy.

Trước khi cúp điện thoại, Tiêu Cẩn Dư còn cố ý hỏi về phần thưởng của nhiệm vụ.

Sau khi Tiêu Cẩn Dư hỏi, bên phía Thịt Vương im lặng ước chừng một phút mới nói: "App Trường Não đã xác nhận tất cả câu trả lời của các anh. Nếu ngày mai tôi còn sống, tôi sẽ tự mình xác nhận phần thưởng. Nếu không, App sẽ căn cứ theo những đáp án này tự động gửi mật khẩu an toàn cho người dùng đã hoàn thành nhiệm vụ."

Tiêu Cẩn Dư đúng thật là không biết App Trường Não có chức năng này.

Hiện tại cậu đã cố gắng hết sức để suy nghĩ về những điều bất thường trong chuỗi logic của Thịt Vương. Về việc trong năm đáp án có đáp án nào đúng hay không, chỉ có thể trông chờ vào số phận.

Ngồi cả ngày, Tiêu Cẩn Dư duỗi người, đi về phía phòng ngủ.

Cậu đã không ngủ suốt hai ngày một đêm.

Đèn trong phòng khách cùm cụp tắt, Tiêu Cẩn Dư bước vào phòng ngủ. Vào lúc này, trên điện thoại hiện lên một hàng tin nhắn .

[Baba, ba cảm thấy sẽ là loại khả năng nào?] 】

Dư quang ánh lên anh sáng từ màn hình điện thoại. Tiêu Cẩn Dư bước chân hơi ngừng một chút rồi cúi đầu nhìn điện thoại.

"không biết."

【(⊙v⊙)? 】

Ánh trăng mờ ảo xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, phản chiếu trên khuôn mặt lãnh đạm thờ ơ của thanh niên, làn da trắng nõn gần như trong suốt, so với ánh trăng còn muốn lạnh hơn.

"Nhưng nếu ba là Thịt Vương, ba sẽ lựa chọn tự chọc mù hai mắt mình vào lúc 23:59 tối nay."

Tiêu Cẩm Dư dư ngữ khí hờ hững, phảng phất như thể chỉ đang thuận miệng nói đùa, nhưng ánh mắt cậu kiên định mà mạnh mẽ. Nếu có người ở đây nhất định sẽ tin tưởng từ tận đáy lòng, thanh niên này sẽ không chút do dự tự móc hai mắt mình ra.

Tiêu Cẩn Dư thuận tay đóng cửa phòng ngủ.

Cánh cửa đóng lại, lời nói khinh khinh phiêu phiêu cũng bị kẹt cửa không tiếng động che lấp.

"Mù còn tốt hơn là chết."

...

Cùng lúc đó.

Ngoại ô Hải Đô.

Xung quanh yên tĩnh, ánh trăng quạnh hiu.

Một chiếc siêu xe thể thao tuyệt đẹp và sang trọng đang đỗ bên lề đường nông thôn. Trong cảnh tối lửa tắt đèn, một tia lửa từ điếu thuốc lá lúc sáng lúc tối.

Trên mặt đất đã có bảy, tám đầu lọc thuốc lá.

Thân hình mập mạp nặng nề của Thịt Vương đang dựa vào cửa xe. Hắn hơi ngửa đầu nhìn lên vầng trăng tròn trắng nhạt trên bầu trời.

...Mù cùng chết?

Mùi khói nồng đậm thậm chí gió đêm cũng không thể thổi tan. Tách, Thịt Vương lại châm thêm một điếu.

Trong làn gió đêm, ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng cây liễu cao bên cạnh chiếc Lamborghini. Bóng cây loang lổ lay động, những cành liễu dài rủ xuống đỉnh xe, xào xạc, như tiếng móng tay của phụ nữ cào lên bảng đen. Những cành liễu cọ xát đỉnh xe, phát ra tiếng vang tư tư.

Âm thanh kia giống như móng tay, mà cành liễu mảnh mai lại giống như vòng eo mềm mại của phụ nữ.

Đung đưa, theo gió rung động.

Thịt Vương đang hút thuốc, khoé mắt bỗng nhìn thấy cảnh tượng này.

Từng luồng thanh âm tư tư bắt đầu chui vào lỗ tai.

Tư tư.

Tư tư.

Tư tư......

......

...

Xoẹt.

Xoẹt.

Đế giày của người đàn ông cọ xát vào đỉnh xe.

Dưới ánh trăng, cành liễu treo lên một bóng người thật dài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy#logic