GNTT Chương 23
Góc nhìn thứ tư Chương 23
Chương 23
Thương Phán Quyết.
Túc Cửu Châu.
004 đã từng nói qua ở Hoa Hạ có tổng cộng năm người dùng cấp 6.
Thương Phán Quyết là một trong số đó.
Tiêu Cẩn Dư ánh mắt bình tĩnh nhìn màn hình điện thoại: "004, con biết số logic của anh ta là bao nhiêu không?"
【T^TI Không biết. Lão biến thái này đã đạt tới cấp 5 từ nhiều năm trước, sau đó chỉ mất nửa năm để đạt tới cấp 6. Lão thăng cấp 5 không lâu sau con liền không thể đo lường được chuỗi logic của lão nữa, hiện tại khẳng định lão ta là cấp 6, vẫn luôn không thể tiến vào cấp 7. 】
【Nhưng mà baba, con biết toàn bộ Hoa Hạ chỉ xuất hiện tổng cộng 6 người dùng cấp 6. 】
004 nóng lòng muốn thể hiện năng lực của mình: 【 Mấy năm trước đã chết một người dùng cấp 6, hiện tại tổng cộng chỉ có năm người. Lão già biến thái này chắc phải ở phía trước A05. 】
... Một trong top 5 người dùng đứng đầu trên toàn Hoa Hạ.
Trên App Trường Não, ID người dùng là cố định và không thể thay đổi, 004 không cho người dùng quyền hạn sửa đổi ID này. Tỷ như một người dùng cấp 1 kêu “Heo Heo Hương Sóng”, đến cấp 7 vẫn phải kêu “Heo Heo Hương Sóng”. Nhưng là số logic của mỗi người dùng sẽ liên tục thay đổi khi họ nâng cấp cấp độ và hoàn thành nhiệm vụ.
Tiêu Cẩn Dư trước nay không nghĩ tới người đàn ông mặc đồ đen cổ quái thần bí kia cư nhiên là người dùng cấp 6.
Không có mối quan hệ trực tiếp tuyệt đối nào giữa cấp độ của chuỗi logic và sức mạnh của người dùng. Ví dụ như chuỗi logic của Thịt Vương, ngay cả khi đã là người dùng cấp 3, Tiêu Cẩn Dư vẫn tự tin rằng khi đấu tay đôi, cậu có thể dùng nắm đấm phải của mình để đánh bại Thịt Vương. Bởi vì chuỗi logic của Thịt Vương hoàn toàn không có tính tấn công.
Nhưng rõ ràng, chuỗi logic của Túc Cửu Châu lại cực kỳ có tính công kích."
Tiêu Cẩn Dư: "Con biết chuỗi logic của anh ta là gì không?"
Cậu rất tò mò.
Trong phòng vệ sinh của quán cà phê, vội vàng nhìn thoáng qua, Tiêu Cẩn Dư chỉ thấy trên tay Tô Cửu Châu ngưng tụ một tầng lá chắn ánh sáng số liệu logic sáng lạn, giúp anh ta có thể đỡ đạn bằng tay không.
[Lão già biến thái đó không hề điền bất kỳ thông tin nào. Thời điểm lão ta cấp 1 con đã kiểm tra qua, và mô tả con đưa ra cho chuỗi logic của lão là " Trường thương chém đứt khuyết điểm". 】
[Còn về sau biến thành cái dạng gì, con cũng không biết. Thời điểm lão cấp 4 cấp 5 đã sửa lại nhân quả của chuỗi logic. 】
[Nói không chừng cấp 6 còn sửa tiếp cái gì đâu.] 】
[Lão già biến thái, đồ xấu xa.] 】
[Đồng bạc cũ không ghi thông tin, ta phi! 】
Nhìn những tin nhắn nhấp nháy trên màn hình, Tiêu Cẩn Dư đột nhiên nghĩ đến "trẻ con không được nói lời thô tục", nhưng sau đó lại cảm thấy kỳ lạ. Im lặng không tiếng động đẩy 004 đang chửi rủa lão già biến thái ra xa, Tiêu Cẩn Dư suy nghĩ một lát, cảm thấy có vẻ mình quá tin tưởng đứa con rơi này.
Chỉ mới bốn ngày trôi qua kể từ khi Tiêu Cẩn Dư thức tỉnh chuỗi logic.
004 cũng đã ở bên cậu bốn ngày.
Vật ô nhiễm này chưa hề hại cậu, thậm chí có thể nói rằng nó đã giúp cậu rất nhiều lần. Ngoại trừ việc khi nó mới xuất hiện đã đề nghị Tiêu Cẩn Dư đến Ủy ban Người dùng Thành phố Trung Đô cứu bản thể của nó ra, nhưng lúc sau liền không nhắc đến chuyện đó nữa. Có vẻ như nó cũng phát hiện ra Tiêu Cẩn Dư chỉ là người dùng mới cấp 1, hiện tại còn chưa có năng lực giúp nó.
—— Đối với 004, không bỏ xuống cảnh giác, nhưng cũng không cần quá mức lạnh nhạt.
Tiêu Cẩn Dư đưa ra phán đoán.
Cậu bước vào cánh cửa xoay của khách sạn, chiếc túi nilon trên tay đung đưa trong gió, phát ra tiếng sột soạt.
So với 004, Tiêu Cẩn Dư hiện tại càng phải đề phòng hơn chính là cái người dùng cấp 6 gặp ngẫu nhiên hai lần kia.
Túc Cửu Châu.
Trong lòng thầm niệm cái tên này, đại não Tiêu Cẩn Dư hoạt động nhanh chóng, rất nhanh đã liên kết được tất cả những sự việc đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Tối ngày mùng 10, cậu đang trên đường về nhà sau khi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi thì gặp được Túc Cửu Châu đứng trên phố giữa trời tuyết rơi. Cái này không phải là ngẫu nhiên mà là điều không thể tránh khỏi. Bởi vì Túc Cửu Châu cố ý đến ga tàu điện ngầm Trường Kiệt để kiểm tra xem cơn bão logic của Bạch Viện Tử có gây ra vấn đề gì không.
Ngày hôm đó 004 đột nhiên có biểu hiện khác thường, Thương Phán Quyết đã đâm xuyên qua 004, khiến nó an ổn trở lại.
Để giải quyết vấn đề cần phải tìm hiểu nguyên nhân. Sự kiện chuỗi logic duy nhất xảy ra ở thành phố Trung Đô ngày hôm đó là cơn bão logic của Bạch Viện Tử, vì vậy Túc Cửu Châu mới cố ý đi một chuyến và đụng phải Tiêu Cẩn Dư sống ở phụ cận.
Đến nỗi hôm nay ở tiệm cà phê ngẫu nhiên gặp được, có lẽ cũng là do Túc Cửu Châu đang điều tra vụ án của Thịt Vương, cuộc điều tra dẫn anh đến quán cà phê, từ đó dẫn đến cuộc gặp gỡ của hai bên.
Trên màn hình điện thoại, 004 vẫn đang tình cảm dâng trào mãnh liệt mắng to lão già biến thái, ánh mắt của Tiêu Cẩn Dư cũng dần dần tối lại.
Không chỉ vì 004, vì mẹ mình, cậu cũng phải tránh xa người dùng cấp 6.
Sáng hôm sau, Tiêu Cẩn Dư thay chiếc áo gió trắng nhạt vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, đội mũ lưỡi trai đen trắng cùng khẩu trang màu đen. Cậu vùi mặt thật sâu vào chiếc khăn choàng cổ vàng nhạt dày dặn, xuống lầu trả phòng, mang hành lý rồi đi tàu điện ngầm đến Ngân hàng Phong Hằng.
Ngân hàng buổi sáng vừa mới mở cửa đã tấp nập người qua lại. Trước bức tường kính màu xanh nhạt, thanh niên cao gầy hai tay đút túi nhìn vào gương kính, sau khi chắc chắn khuôn mặt mình đã được che giấu hoàn toàn, Tiêu Cẩn Dư sải bước tiến vào ngân hàng.
"Tôi có đồ trong két sắt, bây giờ cần lấy."
Nghe vậy, người quản lý sảnh ngồi sau quầy lễ tân ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trẻ trang bị đầy đủ trước mặt. Người này đem toàn bộ cơ thể che giấu đi, chỉ lộ ra một đôi mắt bình tĩnh và thận trọng.
Quản lý sảnh mỉm cười lịch sự: "Anh là khách hàng của Vệ tiên sinh phải không?"
Tiêu Cẩn Dư ngẩn người.
Thịt Vương, tên thật là Vệ Vinh.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, đè nặng giọng nói: "Ừm."
"Xin mời đi theo lối này."
Sau khi rời khỏi sảnh ngân hàng tiến vào thang máy, xuống tầng hầm thứ hai, đổi thành nhân viên quản lý két sắt tiếp đón Tiêu Cẩn Dư. Đối phương là người có kinh nghiệm, động tác thong dong nhanh chóng. Trước sau luôn bảo trì khoảng cách dẫn đường phía trước Tiêu Cẩn Dư khoảng nửa thân người, từ đầu đến cuối thậm chí không nhìn cậu một cái, khiến cho việc cố tình ngụy trang của Tiêu Cẩn Dư có vẻ trở nên không cần thiết.
Tuy nhiên cậu đề phòng cũng không phải những nhân viên ngân hàng này.
Đi ngang qua một chiếc camera, Tiêu Cẩn Dư hơi hơi cúi đầu.
Cậu chính là đang đề phòng những chiếc camera này.
Không ai biết liệu có ai quan tâm đến việc kiểm tra xem 11 người dùng nào đã thực hiện nhiệm vụ của Thịt Vương hay không. Ngay cả trong trường hợp xấu nhất, Tiêu Cẩn Dư vẫn nhớ rõ khi App Trường Não công bố phần thưởng thứ hai, không thông báo cho 8 người dùng chỉ nhận được phần thưởng bằng tiền, nhưng là 1 trong 3 người dùng xui xẻo không nhận được phần thưởng nào nhất định biết đến sự tồn tại của nó.
Quỷ xui xẻo biết có hai vật ô nhiễm trong phần thưởng của Thịt Vương, vạn nhất đối phương bị lòng tham làm mờ mắt, không trúng thưởng liền muốn cướp đoạt thì sao? Dùng quan hệ của mình để kiểm tra hoạt động giám sát của ngân hàng liền có khả năng tìm ra được Tiểu Cẩn Dư.
Khi làm bất cứ việc gì đều cần phải suy nghĩ chu toàn, đảm bảo không có bất cứ điều gì sai sót. Mỗi một điểm không được lưu ý ngày sau đều có thể dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi.
Tiêu Cẩn Dư cúi đầu rồi bước nhanh qua camera.
"21346873." Cậu nhanh chóng nói ra mật mã do App cung cấp.
Sau khi xác minh thông tin, nhân viên ngân hàng mỉm cười và nói: "Vâng, chúng tôi đã mở két an toàn mà ngài Vệ để lại cho anh ở ngân hàng của chúng tôi. Có 111111,11 Nhân dân tệ trong két an toàn này. Số thẻ ngân hàng của anh là bao nhiêu?"
"Tôi muốn tiền mặt."
Nhân viên dừng lại một chút, mỉm cười: "Được, tôi sẽ chuẩn bị cho anh. Ngoài ra, ngài Vệ còn để lại cho anh một chiếc hộp."
Cách đó không xa, một nhân viên trẻ cẩn thận lấy một chiếc hộp đen dài từ trong két sắt ra.
Hai nhân viên đồng thời kiểm tra, sau khi xác nhận bề mặt hộp không có hư hại gì thì giao cho Tiêu Cẩn Dư kiểm tra.
Tiêu Cẩn Dư liếc nhìn hai lần, xác nhận bề mặt không có hư hại gì.
Nhân viên: "Khi ngài Vệ lưu lại chiếc hộp này đã cố ý dặn dò qua hạn sử dụng của chiếc hộp này chỉ đến 10 giờ tối hôm nay. Ngài ấy nói rằng người nhận hộp sẽ biết cách bảo quản đồ bên trong như thế nào và nhắc nhở anh phải nhớ rõ, sau 10h tối nay khả năng bảo quản của hộp sẽ hết hạn."
Dưới vành mũ đen, đôi mắt của thanh niên chợt lóe lên.
Tiêu Cẩn Dư hàm hồ ừm một tiếng.
Mười phút sau.
"Hoan nghênh quý khách lần sau lại ghé thăm Ngân hàng Phong Hằng!"
Những tòa cao ốc thẳng tắp san sát trước cửa lớn tráng lệ của ngân hàng. Một thanh niên không mấy nổi bật cúi đầu, bước nhanh vào trong cơn gió lạnh. Cậu ta mặc một chiếc áo gió rộng, khăn choàng cổ nhung mềm che ở trước ngực, không ai biết trong lòng cậu đang đang mang 11 vạn tiền mặt. Chiếc hộp đen không lớn, nó dài và hẹp, chỉ dài hơn lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành một chút. Tiêu Cẩn Dư cũng nhét nó vào trong lòng ngực mình.
Hạn sử dụng của hộp đen chỉ còn 12 giờ nữa. Tiêu Cẩn Dư cần phải lập tức trở về Trung Đô, sau đó...
Đào một cái hố và chôn nó xuống!
Đúng vậy, tối qua Tiêu Cẩn Dư đã học được từ 004 cách bảo quản vật ô nhiễm.
Đất.
Mười bảy năm trước, khi con người lần đầu tiên thức tỉnh chuỗi logic, chỉ vài tháng sau các vật ô nhiễm cũng xuất hiện.
Mọi vật ô nhiễm đều có tính gây ô nhiễm.
Các vật ô nhiễm yếu hơn chỉ có thể gây ô nhiễm cho người dùng ở cấp 1 hoặc 2, đối với người dùng cấp 3 trở lên cơ bản không có ảnh hưởng.
Các vật ô nhiễm mạnh hơn, chẳng hạn như 004, bắt buộc phải cách ly sâu trong lòng đất để ngăn cản chúng gây ô nhiễm cho nhân loại.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là các vật ô nhiễm yếu hoàn toàn không có khả năng gây ô nhiễm cho người dùng cao cấp. Viện Nghiên cứu Logic Thủ đô đã tiến hành một thí nghiệm và phát hiện ra, vật ô nhiễm xếp hạng 98 chỉ mất nửa giờ để ô nhiễm cho một người dùng cấp 3, trong khi vật ô nhiễm thứ 185 muốn ô nhiễm người dùng cấp 3 cần tới ba ngày.
Suốt ba ngày, một người dùng cấp 3 phạm tội tử hình đã tiếp xúc chặt chẽ với vật ô nhiễm 185. Ba ngày sau, hắn bị ô nhiễm, trước khi hoàn toàn trở thành kẻ ô nhiễm, hắn đã bị bắn chết tại chỗ và chuỗi logic mất kiểm soát của hắn cũng bị cưỡng chế phá huỷ.
Thứ duy nhất có thể ngăn cách vật ô nhiễm là đất.
Theo 004, những người ở Viện Nghiên cứu Logic gọi nó là "Hơi thở của Sự sống". ("Sinh mệnh chi tức”.)
Đất càng nhiều thì hiệu quả cách ly càng lớn. Do đó, 004 được chôn rất sâu dưới lòng đất, khoảng cách từ vật ô nhiễm khác tới nó gần nhất cũng có hơn 10m mà còn đều ở trên đầu nó.
Tuy nhiên, một khi "hơi thở của Sự sống" rời khỏi đất mẹ, khả năng cách ly vật ô nhiễm sẽ suy giảm nhanh chóng.
"Baba, chỉ có đất hoà quyện vào đại địa mới có thể cách ly được vật ô nhiễm. 』
Câu này có nghĩa là một khi đất bị đào lên và rời khỏi mặt đất, nó không còn là "hơi thở của Sự sống" nữa và mất đi "Sự sống".
Sau 12 giờ tách khỏi mặt đất, đất sẽ mất chức năng cách ly ô nhiễm.
Tuy nhiên người dùng có thể sử dụng chuỗi logic của bản thân, khi chuỗi logic có hiệu lực, để nó thẩm thấu vào lớp đất đã được đào lên, cách làm này có thể kéo dài thời hạn sử dụng của "Hơi thở của sự sống".
Rõ ràng, Thịt Vương đã sử dụng chuỗi logic của mình để thẩm thấu vào đất, từ đó kéo dài thời hạn sử dụng của lớp đất. Tiêu Cẩn Dư không thể tưởng tượng được chuỗi logic của Thịt Vương đã thẩm thấu vào đất như thế nào, nhưng người dùng cấp 2 có thể sử dụng thành thạo chuỗi logic của mình. Có lẽ họ cũng giống như Tiêu Cẩn Dư nhìn thấy các yếu tố logic, cảm nhận được sức mạnh từ chuỗi logic của chính mình và khiến chuỗi logic vốn không thể chạm tới có thể thẩm thấu vào đất.
Không nói thêm lời nào, Tiêu Cẩn Dư nhanh chóng chạy đến ga thành phố Hải Đô.
Đến 2 rưỡi chiều, cậu trở về Thành phố Trung Đô.
Tránh đi giờ cao điểm tan tầm, những chuyến tàu điện ngầm cũ kỹ rỉ sét trở nên vắng vẻ và yên tĩnh, mỗi toa chỉ có hai hoặc ba người ngồi.
Sau khi đi ra khỏi ga Trường Kiệt, Tiêu Cẩn Dư tháo khẩu trang trên mặt xuống, kéo chiếc mũ lưỡi trai gần như che khuất tầm nhìn lên, lộ ra nửa vầng trán nhẵn mịn.
Bây giờ đã gần đến nhà, câu không thể hành động quá thận trọng và bí ẩn được nữa. Điều này không hợp lý và không phù hợp với lối sống bình thường của cậu.
Cần hòa nhập vào môi trường và thay đổi bản thân theo môi trường đó mới thực sự có thể che giấu được bí mật.
Đi vào cánh cổng sắt lớn hoen gỉ của khu dân cư, Tiêu Cẩn Dư một đường đi không gặp bất kỳ ai. Cậu vào thang máy lên tầng trên nhìn mẹ mình đầu tiên.
Mẹ vẫn còn ngủ.
Mặc dù Tiêu Cẩn Dư buổi tối mỗi ngày trở về khách sạn đều sẽ tăng tốc độ video xem lại sinh hoạt một ngày của mẹ mình, nhưng cậu vẫn cảnh giác kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ của căn nhà không có người ở này.
Xác nhận không vết có người ra vào nào, cũng không tìm thấy dấu chân người trên sàn gạch phủ kín bụi dày.
Tiêu Cẩn Dư lúc này mới yên tâm, trở về nhà ở tầng dưới.
Cửa sổ vẫn khóa chặt, rèm cửa sổ ở phòng khách, phòng ngủ và phòng bếp đều được kéo hết trước khi Tiêu Cẩn Dư ra khỏi nhà. Trong nhà tối tăm và yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít đánh vào cửa sổ, làm cho tấm kính rung lên ong ong.
"Lạch cạch—”
Tiêu Cẩn Dư bật đèn.
Cậu ngước nhìn thời gian.
Bây giờ là 6 giờ tối.
Thành phố Trung Đô nằm ở giữa hai miền Nam Bắc. Tháng 11 vào đêm rất sớm, Mới 6 giờ, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã đầy sao.
Trước hết lấy 11 vạn tệ giấu trong ngực ra, Tiêu Cẩn Dư suy nghĩ một lát, đi vào bếp lấy ra một hộp bánh quy cũ từ dưới đáy tủ. Cậu mở nắp hộp lên, một vài tờ tiền cũ lập tức ánh vào mi mắt. Bên dưới những tờ tiền là chứng minh thư của cả hai mẹ con, cũng như thẻ sinh viên và bằng tốt nghiệp của Tiêu Cẩn Dư từ nhỏ đến lớn.
Tiêu Cẩn Dư cẩn thận đếm lại 111.111 tệ, cùng một đồng xu 1 đồng.
Buổi sáng khi đến ngân hàng rút tiền, khi nhân viên đưa đồng xu cuối cùng cho Tiêu Cẩn Dư, vẻ mặt chuyên nghiệp và bình tĩnh của cậu rốt cuộc cũng có một tia biến hóa. Nhưng Tiêu Cẩn Dư vẫn mặt không đổi sắc duỗi tay tiếp nhận lấy đồng xu.
Giấu đi phần thưởng tiền mặt, dư lại chỉ còn vật ô nhiễm kia.
Vật ô nhiễm 198.
Trong thí nghiệm do Viện Nghiên cứu Logic Thủ đô tiến hành, người dùng cấp 3 tiếp xúc với vật ô nhiễm 185 chống đỡ được 3 ngày.
Nhưng hắn là người dùng cấp 3, còn Tiêu Cẩn Dư hiện chỉ mới là cấp 1.
Tiêu Cẩn Dư không dám có hành động thiếu thận trọng. Cậu cẩn thận đặt chiếc hộp đen dài trong tay lên bàn ăn. Với tâm trí tập trung cao độ, đôi mắt thon dài tú khí của thanh niên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ dài trên bàn. Vài giây sau, Tiêu Cẩn Dư đưa tay ra, tách một tiếng mở hộp.
Đây là một chiếc hộp được gia cố hai lớp.
Nhìn bề ngoài, nó trông giống như một chiếc hộp sắt nhỏ màu đen thông thường, nhưng khi mở nắp ra liền có thể phát hiện bốn phía hộp sắt mỗi mặt đều được thiết kế thành dạng rỗng hai lớp, bên trong chứa một lớp đất mỏng màu nâu. Ngay cả nắp hộp cũng được thiết kế hai lớp chứa đầy đất như vậy.
Thiết kế của hộp bảo quản vật ô nhiễm cũng giống như Tiêu Cẩn Dư đã đoán. Cậu không để ý đến nó nữa, ánh mắt hướng xuống chiếc quạt cầm tay nhỏ nhắn, tinh xảo màu trắng như tuyết ở giữa hộp.
Đây là một chiếc quạt lụa trắng ngà tinh xảo tuyệt đẹp, tơ vàng chỉ bạc xâu chuỗi khéo léo kết nối 18 thanh xương quạt bằng ngà voi thành một thể hoàn chỉnh. Trên xương quạt được khảm hoàng kim, đá quý, xà cừ nhiều màu; vòng ngoài quạt là một lớp ren trắng cầu kỳ, còn mặt phủ tơ lụa được thêu thủ công đoá hoa mẫu đơn ba màu tinh xảo.
Chiếc quạt có vẻ đẹp cổ phong của Hoa Hạ, còn phần xương ngà thì được chạm khắc và khoét rỗng thành hoa văn đặc biệt, có hình dạng tựa như dấu phẩy.
Tiêu Cẩn Dư tình cờ nhận ra được hoa văn này.
Họa tiết này được gọi là Paisley, bắt nguồn từ "Cây sự sống" trong Ấn Độ giáo. Hình dạng uốn lượn của nó khiến nó rất giống quả điều, lại giống dấu phẩy, cũng có mấy phần giống với quả xoài.
Một đàn chị trong phòng thí nghiệm có một chiếc khăn quàng cổ có họa tiết hoa văn paisley như vậy. Có lần, một đàn em nói giỡn rằng chiếc khăn này quá sặc sỡ, hoa văn lòe loẹt. Đàn chị rất tức giận và nghiêm túc giải thích rằng vào thời Trung cổ Châu Âu chỉ có giới quý tộc mới được mặc trang phục có họa tiết paisley này để sử dụng. Từ đó Tiêu Cẩn Dư liền nhớ kĩ hoạ tiết giống quả xoài này.
Xương quạt sử dụng họa tiết phương Tây, nhưng bề mặt quạt được thêu hoa mẫu đơn Hoa Hạ.
Ánh mắt Tiêu Cẩn Dư dừng lại ở mặt dây chuyền bằng ngọc trắng dưới cán quạt.
So với chiếc quạt lộng lẫy, mặt dây chuyền này lại đơn giản hơn nhiều. Đó chỉ là một miếng ngọc dương chi mịn màng và ấm áp, mặt trước khắc hình một con nai sừng tấm đang giơ chân trước lên. Trên đầu con nai còn khắc một dãy chữ cái tiếng, nhưng có vẻ miếng ngọc này đã được ai đó chơi đùa nhiều lần. Nên dù Tiêu Cẩn Dư nhìn kỹ cũng chỉ có thể nhận ra được bốn chữ cái "H, W, A, D".
Sau khi cẩn thận xem xét một hồi lâu, Tiêu Cẩn Dư đã đoán được sáu chữ cái trên mặt dây chuyền: "HOWARD."
Howard.
Howard.
Chiếc quạt này là đồ vật của người nước ngoài.
Xem kỹ chiếc quạt từ đầu đến cuối một lần, Tiêu Cẩn Dư cũng không lập tức cầm nó lên ngay. Cậu vẫn đặt nó trên nó trong chiếc hộp đen như cũ. Trước khi lấy quạt ra, anh muốn kiểm chứng một phỏng đoán.
Tiêu Cẩn Dư giơ tay phải lên, khép hai ngón tay lại, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt mình.
Giây tiếp theo, cậu mở mắt ra.
Thế giới trước mắt lập tức chuyển sang hai màu đen trắng, chiếc quạt lụa hoa mỹ cũng mất đi ánh sáng.
Tiêu Cẩn Dư mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào chiếc quạt có thể xem là tác phẩm nghệ thuật này. Một phút sau, cậu thấy một đốm sáng đen chậm rãi bay ra từ mặt dây chuyền.
Tiêu Cẩn Dư thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau, Tiêu Cẩn Dư tắt Góc Nhìn Thứ Tư.
Cậu đã xác định được cách thức mà vật ô nhiễm ô nhiễm cho nhân loại.
Chính là những điểm sáng đen giống hệt trên cổ mẹ cậu!
Các nhân tố logic của người dùng thông thường màu sắc đều rất rực rỡ. Ngay cả chuỗi logic sụp đổ như của Bạch Viện Tử cũng là bảy màu hoa mỹ. Nhưng chuỗi logic mất kiểm soát, hay kẻ ô nhiễm, vật ô nhiễm, đều có màu đen.
Mỗi phút, một điểm sáng màu đen sẽ ngẫu nhiên bay ra từ một vị trí nhất định của chiếc quạt trắng này, đây chính là nhân tố logic bị ô nhiễm. Nhân tố logic này chỉ lơ lửng trong không khí tối đa 3 mét rồi tự biến mất.
Chỉ cần không bị nhân tố logic của quạt chạm vào thì sẽ không bao giờ bị nó ô nhiễm.
Bây giờ đã hiểu được vật ô nhiễm làm ô nhiễm nhân loại như thế nào, Tiêu Cẩn Dư liền có thể lớn mật cầm chiếc quạt lên.
Phải mất ba ngày ba đêm vật ô nhiễm 185 mới có thể gây ô nhiễm cho người dùng cấp 3. Con số 185 và 198 rất gần nhau, mặc dù khả năng gây ô nhiễm của chúng là như nhau. Ba ngày ba đêm chính xác là 4320 phút. Người dùng cấp 3 bị hơn 4.000 điểm sáng đen chạm vào mới bị ô nhiễm. Tiêu Cẩn Dư tin tưởng với người dùng cấp 1 như cậu, chỉ cần không thường xuyên đụng vào cây quạt thì sẽ rất khó bị ô nhiễm.
Tất nhiên, cậu không thể sử dụng quạt một cách thoải mái như người dùng cấp 3. Nhưng một ngày đụng chạm khoảng một hai lần hẳn sẽ không có vấn đề lớn gì. Cơ thể người dùng hắn phải có khả năng tiêu hóa các điểm đen theo một cách nào đó, không có khả năng vĩnh viễn tích tụ nó trong cơ thể. Nếu không người dùng sẽ không thể sử dụng vật ô nhiễm vì các đốm đen không chuyển hóa được sớm hay muộn sẽ làm ô nhiễm người dùng.
Việc tiêu hóa được các điểm đen là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần có thời gian mà thôi.
Sau khi suy nghĩ, Tiêu Cẩn Dư đặt tên cho điểm sáng đen này: nhân tố ô nhiễm.
Mọi công tác chuẩn bị sơ bộ đã hoàn tất. Tiêu Cẩn Dư cúi đầu nhìn chăm chú chiếc quạt nhỏ.
Cậu cầm chiếc quạt lên.
Chiếc quạt này rất nhỏ. Loại quạt được phụ nữ sử dụng, nhưng không giống người trưởng thành sử dụng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tiêu Cẩn Dư nghĩ: Rất có khả năng là của một cô gái vị thành niên. Họ của cô gái có thể là Howard.
Nếu người dùng bình thường nhận được phần thưởng vật ô nhiễm từ Thịt Vương, họ có thể hỏi Ủy ban Người dùng địa phương về tác dụng đặc thù của vật ô nhiễm mà họ nhận được cùng những điều cần chú ý. Bởi vì hai vật ô nhiễm do Thịt Vương đưa ra đã được đăng ký với Ủy ban Người dùng Thành phố Hải Đô, có số thứ hạng, nên chúng là những vật ô nhiễm công khai trên toàn Hoa Hạ.
Nhưng Tiêu Cẩn Dư không thể làm như vậy.
Trước đó, cậu đã dò hỏi 004 có thể tra được tư liệu về các vật ô nhiễm không, nhưng câu trả lời của 004 là không.
App Trường Não chỉ có thể phát hiện chuỗi logic chứ không phát hiện được vật ô nhiễm. Vật ô nhiễm là do nhân loại thu gom và phân loại đánh số. Bản thân 004 chính là vật ô nhiễm, vì vậy tự nhiên nó sẽ không thu thập thông tin của đồng loại.
.
Các vật ô nhiễm có thể được Thịt Vương thu thập riêng mà Ủy ban Người dùng không mang đi thì khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng không cao.
Cây quạt Howard, Thịt Vương...
Tiêu Cẩn Dư suy nghĩ rất nhanh. Đột nhiên, hai mắt cậu sáng lên, lấy điện thoại ra lên mạng bắt đầu tìm kiếm.
"Howard, cây quạt, Vệ Vinh..."
"Có rồi!"
Tiêu Cẩn Dư kinh hỉ cười.
Cậu từ trên mạng tìm được bài viết Thịt Vương mua lại chiếc quạt cổ này!
Chiếc quạt này thực sự quá giống một tác phẩm nghệ thuật, không phải thứ mà người bình thường có thể sở hữu. Nếu đặt trước thời điểm phóng xạ, rất có thể sẽ được xếp vào hàng cổ vật.
“Vào năm 2045, tổng giám đốc Tập đoàn Vinh Tư – Vệ Vinh đã bỏ ra 130 vạn để đấu giá chiếc quạt của Howard từ nhà đấu giá Christie's ở thành phố Hải Đô.” Tiêu Cẩn Dư cúi đầu đọc dòng chữ trên màn hình: “Vào những năm 1930, gia tộc Howard đến nhượng địa Pháp tại Hải Đô và mở một nhà máy dệt…”
Nhà đấu giá đã đăng tải chi tiết thông tin về chủ nhân ban đầu của chiếc quạt lên mạng.
Chủ sở hữu của chiếc quạt này là Sylvie Howard, cùng cha mình đến Hải Đô thành lập nhà máy. Sau đó vì chiến tranh mà gia đình cô chuyển về Mỹ.
Khi rời khỏi Hoa Hạ cô mới chỉ 12 tuổi, do ra đi vội vàng nên chỉ mang theo những món đồ quý giá nhất, còn rất nhiều hành lý bị bỏ lại. Chiếc quạt này chính là vật cô để lại trong phòng, chưa từng mang theo.
Nguồn gốc của chiếc quạt rất rõ ràng, nhưng trang web đấu giá lại không đề cập đến bất kỳ công dụng đặc biệt nào của nó.
Tiêu Cẩn Dư xem thông tin trên trang web chính thức của nhà đấu giá, ánh mắt dừng lại ở dòng chú thích màu đỏ cuối cùng.
“Phần tua quạt bị mài mòn nghiêm trọng, để tránh biểu tượng "Lộc huyết" của gia tộc Howard trên tua quạt biến mất, khuyến cáo không nên thường xuyên cầm vào tua quạt.”
…Người bình thường khi dùng quạt, có ai cầm vào tua không?
Tiêu Cẩn Dư cúi đầu nhìn tua quạt treo lơ lửng trên không trung, khẽ đung đưa. Ngay sau đó liền nắm lấy nó.
Và không có gì thay đổi.
Tiêu Cẩn Dư quạt quạt cho mình.
Có một làn gió nhẹ thổi thẳng vào mặt, nhưng không có gì bất thường.
Tiêu Cẩn Dư suy tư một lát rồi giơ ngón tay lên.
Kích hoạt Góc Nhìn Thứ Tư.
Thế giới đột nhiên thay đổi.
Tiêu Cẩn Dư nắm lấy tua quạt, nhìn thấy trên chiếc xương quạt thứ tám bỗng nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Cậu sững lại, thử đặt ngón tay cái lên chiếc xương quạt đó, rồi nâng cao thêm một phân, dùng ngón tay chặn hoàn toàn ánh sáng.
Sau đó, cậu vung quạt.
“Ùm——”
“Phanh!”
Nửa phút sau, Tiêu Cẩn Dư lảo đảo bò dậy khỏi nền nhà, đi ra mở cửa.
Nhìn dì Vương đang lo lắng ở ngoài cửa, khuôn mặt trắng trẻo của thanh niên hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Tiêu Cẩn Dư: "...Dì Vương."
Dì Vương sửng sốt hỏi: "Vừa rồi nhà con có tiếng động gì vậy? Tiểu Tiêu, con không sao chứ?"
Tiêu Cẩn Dư lắc đầu: "Không sao ạ, con vô tình làm đổ ghế thôi."
"Thực sự không sao chứ?"
Tiêu Cẩn Dư cười bất đắc dĩ: "Không sao đâu ạ."
Sau ba phút dỗ dì Vương rời đi, Tiêu Cẩn Dư quay lại bàn ăn, nhìn vào chiếc quạt xương trắng tỏa ánh sáng dịu nhẹ đang đặt trên bàn. Ánh mắt cậu dần chuyển xuống, dừng lại ở vết nứt nhỏ trên xương quạt đầu tiên.
Tác dụng của vật ô nhiễm này đơn giản và thô bạo hơn nhiều so với những gì Tiêu Cẩn Dư tưởng tượng.
Thực ra nó đơn thuần chỉ là một loại vũ khí. Giữ mặt dây tua và ấn vào gân quạt thứ tám. Lần quạt tiếp theo sẽ tạo ra gió mạnh tới cấp tám hoặc cao hơn.
Khoảng cấp 8 hoặc cấp 9, chắc chắn không có khả năng lên đến cấp 10.
Theo lẽ thường cơn gió như vậy sẽ không thể thổi bay Tiêu Cẩn Dư vào tường, nhưng vừa rồi cậu đứng quá gần quạt, không kịp trở tay nên đã bị thổi bay.
Ở hiện tại Tiêu Cẩn Dư chỉ có nắm đấm bay là năng lực tấn công duy nhất nên đây thực sự là một vũ khí rất hữu dụng. Tuy nhiên, chiếc quạt này lại là vật phẩm tiêu hao.
Tiêu Cẩn Dư không chút do dự, để thử nghiệm, cậu lại vẫy quạt lần nữa.
Quả nhiên, lại có một vết nứt nữa trên xương quạt.
Tiêu Cẩn Dư đặt quạt xuống.
Hiện tại, cậu có hai khả năng tấn công.
Một là nắm đấm bay, một là quạt xương trắng.
Gió lốc cấp 8 của quạt xương trắng có thể rất hiệu quả trong phạm vi rất ngắn, nhưng nếu khoảng cách tăng lên và quạt liên tục thì xét đến thể lực của người sử dụng thì hiệu quả sẽ yếu đi rõ rệt, chỉ có thể dùng như một công cụ hỗ trợ. Người dùng ở thành phố Trung Đô có thể không biết, nhưng chắc chắn có người dùng ở thành phố Hải Đô biết chiếc quạt này đã từng thuộc về Thịt Vương.
Quạt này không thể sử dụng trước mặt người dùng Hải Đô.
Trước mắt nắm đấm bay mới là kỹ năng tấn công quan trọng nhất của cậu.
"Tốc độ nắm đấm bay của mình..."
Âm thanh đột nhiên dừng lại. .
Tiêu Cẩn Dư ngơ ngác cúi đầu nhìn tay phải của mình.
“…”
"Được rồi, nắm đấm phải, có, thể, bay, của cậu. Hiện tại, số liệu logic của Bạch Viện Tử chỉ có thể xoay quanh cổ tay phải của cậu mà không thể di chuyển đến nơi khác. Nói cách khác, bộ phận bay không thể thay đổi. Cần phải tìm hiểu thêm về chuỗi logic của Bạch Viện Tử. Chuỗi logic của cậu dường như không hoàn toàn giống với năng lực của cú đấm này…”
Tiêu Cẩn Dư lặng lẽ suy nghĩ.
Buổi tối an bình tường hoà, thanh niên ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn chằm chằm vào điểm sáng lấp lóe trên cổ tay, chìm vào suy nghĩ.
Trên tầng, mẹ đột nhiên thức dậy. Trong căn phòng yên tĩnh và mờ tối, người phụ nữ mở mắt, bước qua cánh cửa phòng ngủ tróc sơn, lê dép từng bước chậm rãi đi đến chiếc ghế sofa duy nhất ở giữa phòng khách.
Mạch máu đứt gãy khẽ đung đưa trong không trung. Mẹ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc “tivi” trên tường.
Cuộc sống vẫn yên bình như thế.
***
Ba ngày sau.
Cổng Đông của khuôn viên cũ Đại học Trung Đô.
Ngay sau tiết học tiếp theo, một nhóm sinh viên trẻ tuổi phấn chấn tinh thần cưỡi đạp xe, vừa nói chuyện vừa cười đùa ra khỏi cổng trường, hướng đến toà giảng dạy khác để học.
Phía tây cổng Đông, một thanh niên vẻ mặt hờ hững, mặc áo bông trắng, tay cầm một cuốn sách, đi về phía ga tàu điện ngầm.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá nên Tiêu Cẩn Dư đã một tuần không đến trường, hôm nay cậu tới cũng là để xin nghỉ phép. Một vài môn học ở năm ba chỉ cần nộp bài tập vào cuối khoá có thể được hoàn thành, mà Tiêu Cẩn Dư luôn có tiếng là sinh viên chăm chỉ, được các giáo sư đánh giá cao. Cậu lấy lý do mẹ bị bệnh cần ở nhà chăm sóc, nhưng cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến việc học, nên các giáo sư đều cho cậu nghỉ dài hạn.
Đi bộ dưới tán cây đã úa vàng bên vệ đường, Tiêu Cẩn Dư vừa đi vừa suy nghĩ về những nhiệm vụ mà 004 đã giao, cân nhắc xem với năng lực hiện tại, mình có thể nhận được nhiệm vụ nào. Đột nhiên, điện thoại trong túi vang lên.
Một cuộc gọi lạ.
Tiêu Cẩn Dư nhíu mày, nhấn nút trả lời: "Alo."
"Hello nha." Giọng nam dễ nghe và trong trẻo vang lên, pha chút trẻ con vẫn chưa hoàn toàn thay đổi.
Tiêu Cẩn Dư đột nhiên sửng sốt.
Trước khi cậu kịp hỏi đối phương là ai, người phụ nữ ở đầu dây bên kia đã mỉm cười bất đắc dĩ nói: "Được rồi, để chị, em đoạt điện thoại cái gì?" Vài giây sau, giọng nữ liền truyền ra từ loa điện thoại: "Tiêu Cẩn Dư phải không? Đã lâu không gặp, cậu có thể đoán xem chúng tôi là ai."
Hai giọng nói này có chút quen.
Tiêu Cẩn Dư vẻ mặt bình tĩnh: “Tề Tư Mẫn, Lý Hiểu Đồng.”
Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Ở đầu dây bên kia, cô gái tóc ngắn và cậu nhóc đội mũ lưỡi trai từng cùng xử lý sự kiện Bạch Viện Tử tại ga tàu điện ngầm Trường Kiệt đều sững người. Lý Hiểu Đồng nói: “Sao anh ta đoán ra nhanh thế?”, Tề Tư Mẫn bật cười: "Chị đã nói là cậu ấy sẽ đoán ra mà, đâu có ngốc như em.”
Sau đó, Tề Tư Mẫn nói: “Đúng vậy, là chúng tôi. Lâu rồi không gặp, Tiêu Cẩn Dư.”
Tiếp tục bước đi, Tiêu Cẩn Dư bình thản đáp: “Lâu rồi không gặp.”
Tề Tư Mẫn: "Không quấy rầy cậu, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Có một nhiệm vụ chúng tôi muốn mời cậu cùng nhau hoàn thành. Tôi nghe từ chị gái Tiểu Đồng nói cậu đã thức tỉnh chuỗi logic, năng lực là nhìn thấy nhân tố logic. Thật là lợi hại."
Tiêu Cẩn Dư rũ con ngươi nhìn những chiếc lá rụng trên mặt đất bị người qua đường giẫm đạp.
Chị gái của Lý Hiểu Đồng?
Xem ra rất nhiều người biết đến chuỗi logic của cậu.
Xem ra chuỗi logic của hầu hết người dùng được App Trường Não phát hiện đều là bí mật công khai. Năng lực thực sự của cậu 004 cũng không phát hiện ra.
Thấy Tiêu Cẩn Dư không nói gì, Tề Tư Mẫn tiếp tục nói: "Cậu biết đấy, tôi và Tiểu Đồng chưa bao giờ nhận nhiệm vụ quá nguy hiểm, cũng không đến những khu vực ô nhiễm. Nhiệm vụ lần này rất đơn giản. Chúng ta sẽ đi kiểm tra một gia đình, địa chỉ còn ở rất gần có khu phố nhà cậu. Có người trong gia đình này gọi điện báo cảnh sát, nói rằng mấy ngày nay trong nhà có chuyện lạ. Chúng ta đi kiểm tra xem có phải xuất hiện vật ô nhiễm hay không, hoặc có ai đó ở gần đó đã thức tỉnh chuỗi logic rồi. Tất nhiên, cũng có khả năng chuỗi logic của người dùng đã bị sụp đổ ở gần đó.
Nhiệm vụ không thuộc khu vực ô nhiễm thì thường sẽ không quá khó. Hơn nữa, Tề Tư Mẫn và Lý Tiểu Đồng trước nay cũng không nhận nhiệm vụ cấp cao, họ chỉ nhận những nhiệm vụ không gây nguy hiểm cho bản thân.
Mấy nhiệm vụ mà 004 đưa ra đều có độ khó nhất định, lại bắt buộc phải thực hiện độc lập, không được tìm đồng đội, để tránh bị phát hiện chính mình có thể nhận nhiệm vụ vượt cấp.
Sự xuất hiện của Tề Tư Mẫn và Lý Tiểu Đồng vào lúc này có chút giống như đưa than ngày tuyết.
Tiêu Cẩn Dư điềm đạm nói: “Nghe có vẻ không tệ. Hai người mời tôi là vì tôi có thể nhìn thấy nhân tố logic, nếu có ai đó sụp đổ hoặc thức tỉnh chuỗi logic, tôi sẽ dễ phát hiện hơn, đúng chứ?”
Tề Tư Mẫn cười: “Bingo. Khu dân cư đó khá rộng, bọn tôi không muốn phải tìm từng nhà một.”
“Được thôi, nhưng trước khi hợp tác, tôi cần biết thông tin chi tiết về nhiệm vụ, sau đó mới quyết định có tham gia hay không.”
"Được thôi. Nhân tiện cậu có nhà không? Chúng tôi ở ngay bên ngoài cửa tiểu khu nhà cậu."
Trong cơn gió lạnh, Tiêu Cẩn Dư bước chân dừng lại, qua một lúc mới tiếp tục tiến về phía trước.
“Tôi đã chuyển nhà.”
Tề Tư Mẫn không để ý đến điều này: "Cậu chuyển đi rồi à? Được, vậy có thể nói cho tôi biết địa chỉ mới của cậu không? Ngày mai chúng tôi sẽ đến tìm cậu."
"Được, lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho cô."
"OK, đây là số điện thoại của tôi."
Trước khi cúp máy, Tiêu Cẩn Dư đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, làm sao cô có được số điện thoại của tôi?" Vừa hỏi xong Tiêu Cẩn Dư đã nghĩ ra câu trả lời. Có thể họ lấy thông tin này từ Ủy ban Người dùng.
Tư liệu điền trên App Trường Não không có cột số điện thoại, nhưng đối với một tổ chức chính thức, việc lấy được số điện thoại của sinh viên đại học là rất dễ dàng. Tề Tư Mẫn có thể từ chị gái của Lý Hiểu Đồng biết được chuỗi logic của cậu, vậy nên chị ta rất có thể là một người của cơ quan chức năng. Tra thêm thông tin liên lạc cũng không khó.
Tuy nhiên, Tề Tư Mẫn lại bật cười đầy ẩn ý: "Tôi hỏi được từ chỗ 'Samba Gợi Cảm'."
"À"
Sau vài giây, Tiêu Cẩn Dư mới phản ứng lại: "Samba Gợi Cảm?"
Samba gợi cảm?
Cậu nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
"Tôi có biết người này không?"
Tề Tư Mẫn trầm thấp cười: "Cậu biết a, đương nhiên là biết."
Môi Tiêu Cẩn Dư khẽ động, bỗng nhiên, một khuôn mặt có làn da ngăm đen chợt lóe lên trong đầu.
……Ồ.
Samba gợi cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro