GNTT Chương 5
Chương 5
"Ngôi nhà này ban đầu cao khoảng hai mét, dài một mét, rộng một mét. Bây giờ, chiều cao đã tăng lên ba mét, chiều dài và chiều rộng tăng lên một mét rưỡi. Nó đã mở rộng có tỷ lệ." Tiêu Cẩn Dư biểu hiện bình tĩnh, nhìn thời gian trên màn hình điện thoại.
"Khoảng cách từ lần cuối cùng chúng ta đo kích thước của nó vừa đúng một giờ."
Gã đeo kính: "Nó vô duyên vô cớ to lên, chúng ta căn bản chưa làm cái gì cả. Nó to lên như vậy có ý nghĩa gì sao?"
Nó có ý nghĩa gì?
Tiêu Cẩn Dư mím môi không hé răng. Thay vào đó chỉ mở đèn pin đi về phía bên trái của căn phòng. Cậu bước chậm rãi, như thể đang đếm cái gì đó trong đầu. Khi bước tới bức tường vô hình, Tiêu Cẩn Dư giơ tay lên nhẹ nhàng ấn vào bề mặt phía trước, tiếp theo mười ngón tay siết chặt, các đốt ngón tay thon gầy vì dùng sức mà trở nên nhợt nhạt.
Là 10m!
“Ngôi nhà trở nên lớn hơn, nhưng không gian tối tăm này thì không.”
Phía sau Tiêu Cẩn Dư, gã đeo kính nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mới hiểu ra: "Ý của cậu là, nơi này không lớn hơn nhưng căn nhà lại biến lớn. Chẳng lẽ... nó đang đè ép không gian sinh tồn của chúng ta? Không phải, điều này không có khả năng! Tại sao lại như vậy, làm sao có thể!"
Gã đeo kính tức khắc luống cuống.
Trong một giờ, nó mở rộng theo tỷ lệ 1,5 lần. Đây là trùng hợp ngẫu nhiên hay là điều tất yếu? Nếu điều đó là không thể tránh khỏi thì chỉ trong vòng tối đa 39 giờ, toàn bộ không gian này sẽ bị ngôi nhà màu trắng chiếm giữ.
Trái tim trong lồng ngực dồn dập nhảy lên, Tiêu Cẩn Dư hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh.
Phải giữ bình tĩnh.
Không thể nóng vội.
Đúng, không thể gấp. Hiện tại chưa có gì chắc chắn cả. Họ vẫn chưa xác định được liệu ngôi nhà có tiếp mở rộng hay không. Bọn họ phải chờ đợi, thời gian nhất định sẽ đưa ra đáp án.
Chắc chắn.
…
Thời gian thong thả trôi đi, trong bóng tối vô tận, từng giây từng phút đều vô cùng giày vò.
Mặc dù điện thoại không có tín hiệu nhưng vẫn có thể xem giờ. Tiêu Cẩn Dư nhắc gã đeo kính tắt điện thoại để tránh lãng phí pin, sau đó cả hai dùng chung một chiếc máy.
Căn bản không cần phải chờ tới 1 tiếng đồng hồ. Tiêu Cẩn Dư cùng gã đeo kính vẫn luôn đứng trước mặt ngôi nhà. Bốn con mắt của hai người đều nhìn chằm chằm vào ngôi nhà giấy màu trắng quỷ dị âm trầm này.
Màu đen thẫm dần dần bao phủ căn nhà giấy trắng tinh, nó lặng im không tiếng động đứng sừng sững ở chính giữa. Không có âm thanh nào, cũng không có sự rung chuyển kể cả nhỏ nhất. Mắt thường không có biện pháp nhìn thấy được sự thay đổi của nó theo từng giây, nhưng ước chừng mười phút qua đi nó cũng không có dấu hiệu biến lớn khác thường nào.
Chẳng lẽ đây thực sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên? Ngôi nhà màu trắng sẽ không phát triển với tốc độ cố định?
"Rầm rầm rầm€€€€"
Tàu điện ngầm bắt đầu tiến vào trạm.
“Nó đang lớn, nó đang lớn dần!”
Triệu Chí Tân đột nhiên hét lên kinh hãi.
Tiêu Cẩn Dư kinh ngạc nhìn ngôi nhà màu trắng đột nhiên cao lớn hơn rất nhiều. Như thể đang thầm chế giễu hành động vô dụng nhìn chằm chằm vào nó suốt mười phút của hai con người, ngay khi tàu điện ngầm tiến vào sân ga, các góc tường màu trắng và mái nhà đột nhiên mở rộng thêm hàng chục cm. Ngôi nhà trở nên cao hơn, các bức tường cũng dài hơn, cửa sổ, cầu thang... mọi góc đều mở rộng theo tỷ lệ chỉ trong chớp mắt.
"Cùng tàu điện ngầm đang vào trạm có quan hệ?!" Tiêu Cẩn Dư quay đầu nhìn về phía tàu điện ngầm đang dừng trên đường ray.
"Phanh!"
Cửa lớn mở toang, toa tàu trống rỗng tràn ngập ánh sáng trắng chói mắt. Hai nhân loại nhỏ bé đứng cạnh ngôi nhà màu trắng, cùng nhau nhìn về phía đoàn tàu.
Tàu điện ngầm cũng lặng lẽ nhìn họ.
Trong sự im lặng chết chóc.
Đôi đồng tử đen kịt của Tiêu Cẩn Dư dần chìm xuống, không còn loé lên một tia sáng nào.
***
Ba giờ sau.
Tiêu Cẩn Dư: "Tình hình hiện tại đã rất rõ ràng. Căn phòng này đang không ngừng biến lớn, chỉ cần tàu điện ngầm liên tục vào ga, cứ mỗi mười hai lần, tức là hai giờ, nó sẽ lớn gấp đôi. Nhiều nhất là 36 giờ, chúng ta sẽ bị nó ép chết."
Sau khi phát hiện ngôi nhà màu trắng đang mở rộng, gã đeo kính trở nên lo lắng không thôi, trên trán che kín mồ hôi. Đột nhiên, mắt gã sáng lên: "Tiểu Cẩm Dư, cậu có nhớ không, chỉ cần chúng ta không xuống trạm thì tàu điện ngầm này sẽ không di chuyển!"
Tiêu Cẩn Dư quay đầu nhìn hắn: "Ý của anh là..."
Gã kinh hỉ nói: "Chúng ta hoàn toàn có thể không xuống tàu a! Đúng vậy, chúng ta không đi vào không gian cổ quái của ngôi nhà này, chúng ta chỉ cần ở trên tàu là được!" Như thể đã tìm được cơ hội sống sót, gã đeo kính nói rất nhanh: "Nếu chúng ta không xuống dưới, tàu sẽ không chạy đi. Nếu tàu không chạy đi, ngôi nhà nhà trắng sẽ không lớn thêm! Khi đó chúng ta sẽ không bị đè chết!"
Sau một hồi im lặng, Tiêu Cẩn Dư hỏi: "Anh có cảm thấy đói bụng không?"
"Hả?"
"Tôi nói," Tiêu Cẩn Dư bình tĩnh lặp lại, "Anh có đói không?"
Gã đeo kính sắc mặt chợt khó coi lên.
Gã đói.
Tiêu Cẩn Dư thở dài một hơi.
Cậu đã nghĩ đến phương pháp mà Triệu Chí Tân nói từ lâu, nhưng đáng tiếc bọn họ là người, không phải quỷ. Họ sẽ đói, sẽ khát. Tránh ở trên tàu ngẫu nhiên sẽ không bị đè chết, nhưng họ sẽ chết đói hoặc chết khát. Rất rõ ràng, gã quỷ này cũng không muốn cho bọn họ chỉ nấp ở trên tàu, nếu không thì đã không có quy tắc "tàu điện ngầm sẽ không rời đi khi có người bên trong".
"Mặc dù căn nhà làm bằng giấy, nhưng chúng ta đã thử nhiều phương pháp trước đó đều không thể phá hủy kết cấu của nó, càng không thể vào bên trong. Nó phi thường cứng rắn. Nhưng..." Tiêu Cẩm Dư dừng lại một chút rồi nói, "Thật ra còn có một cách khác. Trong không gian này, có một nơi mà chúng ta chưa từng đo đạc."
"Ở đâu?"
Tiêu Cẩn Dư nhìn lên bầu trời: "Nơi đó."
Nghe vậy, gã đeo kính nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Vài giây sau khi đã hiểu được ý tứ của Tiêu Cẩn Dư, hai mắt gã sáng lên, kích động không thôi.
Không gian tối tăm có tổng cộng sáu mặt. Mặt đất là đá cẩm thạch không thể phá hủy, bốn mặt còn lại bị chặn bởi những bức tường vô hình. Một mặt cuối cùng, chính là mặt trên bọn họ chưa từng kiểm tra qua.
Không phải là Tiêu Cẩn Dư bỏ sót nó, mà là hai người họ không có dụng cụ, không thể bay lên không trung để kiểm tra bề mặt trên cùng. Hiện tại căn phòng màu trắng biến lớn, họ hoàn toàn có thể trèo lên, mượn nó làm thang tiếp cận mặt trên.
Gã đeo kính: "Ngôi nhà màu trắng này có mấy cái cửa sổ, bề mặt cũng có mấy chỗ nhô lên, chắc chắn có thể trèo lên được."
“Hy vọng là không phải tình huống tệ nhất.”
"Cái gì tình huống tệ nhất?"
Tiêu Cẩn Dư nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì, đi lên đi."
…
Nếu hôm nay là ngày Cá tháng Tư, cậu nhất định sẽ túm lấy cổ áo kẻ thích đùa giỡn kia, ném hắn xuống đất nói cho biết hắn trên đời này chưa từng có trò đùa nào ghê tởm đến vậy.
Tám giờ sau.
"Đi xuống đi."
Trên mái nhà trắng cao chót vót, Triệu Chí Tân đang giơ hai tay lên cố gắng với tới trên không. Nghe được lời này, gã mờ mịt xoay người: "Hả?"
Tiêu Cẩn Dư đứng dậy, đi đến mép mái nhà nhìn xuống.
"Ngôi nhà này đã cao đến mười mét, nhưng vẫn chỉ có hai tầng. Mặc dù có một số khu vực nhô lên trên bề mặt để leo, nhưng anh Triệu," cậu nhìn người đàn ông đeo kính, "anh có phải là vận động viên leo núi chuyên nghiệp không?"
"Tất nhiên là không."
"Thật trùng hợp, tôi cũng không phải. Theo ước tính cá nhân, độ cao mười mét gần như là giới hạn khả năng leo trèo của tôi. Cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa thể chạm tới trần của không gian này. Nó rốt cuộc cao bao nhiêu, có thể tìm thấy lối thoát từ bên trên hay không chúng ta cũng không hề biết. Nhưng tôi biết, nếu chúng ta hiện tại không đi xuống thì rất có khả năng sẽ bị mắc kẹt trên mái nhà này mãi mãi không thể xuống được nữa."
Gã đeo kính sắc mặt khẽ biến: "Đi xuống sẽ bị ép chết."
Tiêu Cẩn Dư nhìn gã thật sâu: "Đợi ở bên trên thì cũng sẽ chết đói chết khát."
Không đợi đối phương trả lời, Tiêu Cẩn Dư khom người, cẩn thận bám sát vách tường, hai tay nắm chặt khe hở giữa cửa sổ và lan can rồi trèo xuống.
Gã đàn ông cắn răng đi theo.
Mười phút sau, họ đã trở lại mặt đất.
Sau khi đứng vững, Tiêu Cẩn Dư lặng lẽ đi đến bên cạnh đường ray, lẳng lặng cúi đầu nhìn.
Gã đeo kính vừa trèo xuống thì nhìn thấy Tiêu Cẩn Dư đang đứng trước mặt đường ray. Gã hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Anh muốn quay về không?"
Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh vang lên trong không gian tối tăm trống trải, khiến gã ngẩn người.
"... Muốn, đuơng nhiên muốn."
Tiêu Cẩn Dư nhìn những đốm sáng đủ màu sắc không ngừng nhảy múa ở mép sân. Vừa lúc một chuyến tàu mới đang tiến vào, liền giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, những đốm sáng hoa mỹ không chút do dự lao xuống khỏi sân ga, bị tàu điện ngầm đè bẹp.
Cơn gió lạnh thấu xương trong hầm ngầm thổi loạn mái tóc, lộ ra một đôi mắt kiên định vững vàng.
Tiêu Cẩn Dư gằn từng chữ một: "Tôi cũng muốn quay về, rất, rất muốn."
***
Lối vào ga tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng.
Nhân viên mặc đồng phục công tác chăng dây cảnh báo màu vàng. Sau khi xác nhận tất cả hành khách đã ra khỏi tàu điện ngầm, một cô gái tóc ngắn kín đáo cùng một cậu nhóc đội mũ lưỡi trai lặng lẽ lẻn vào từ lối bên cạnh.
Hai người nhanh chóng tiến vào trạm ga.
"Hô, cuối cùng cũng vào rồi." Cô gái nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt sau đó trở nên sắc bén: "Đã thông qua phê duyệt. Tin tức chi tiết về Bạch Viện Tử sẽ sớm được gửi đến chúng ta."
Vừa dứt lời, điện thoại di động của cả hai cùng nhau reo lên. Họ ngay lập tức lấy điện thoại ra mở APP.
【ID người dùng: Bạch Viện Tử】
[Tên thật: Vũ Tư Vệ (đã chết)]
【Giới tính: Nam】
[Số logic: A97]
【Cấp bậc logic: Cấp 3】
[Chuỗi logic: Tự tạo ra không gian độc lập “Bạch Viện Tử” tồn tại trong thực tế. Khi chủ thể bước vào phạm vi ảnh hưởng của yếu tố logic do chuỗi logic ảnh hưởng, tay cầm hoa hồng và đứng bằng một chân, chủ thể có thể bước vào Bạch Viện Tử.
Không gian Bạch Viện Tử có * 1 tòa nhà, 8 căn phòng, * cầu thang...
Thời gian tồn tại tối thiểu của không gian này là 40 giờ và tốc độ của dòng chảy thời gian so với bên ngoài là... *.
Theo phát hiện của Viện Nghiên cứu Thành phố Trung Đô A vào năm 2044, Bạch Viện Tử có ít nhất tám lối ra. Được biết, Lối ra số 1 nằm ở bếp của Nhà hàng Lẩu **, số *, đường **, thành phố Trung Đô, còn Lối ra số 2 nằm ở Phòng ****, Tòa nhà 8, Khu phố **, thành phố Trung Đô.
……】
Cô gái tóc ngắn và cậu nhóc đội mũ lưỡi trai: "..."
"Không phải đi, người đều đã chết rồi, tại sao mức bảo mật còn cao như vậy?"
"Chưa chắc đã là tính bảo mật cao, có thể là Bạch Viện Tử không chủ động tiết lộ quá nhiều thông tin." Lật nhanh qua các trang, cô gái tóc ngắn nói, "Không ai muốn chuỗi logic của mình bị phơi bày hoàn toàn. Thông tin của anh ta so với chị còn hoàn thiện hơn. Chuỗi logic Bạch Viện Tử này hơi kỳ quái, đem người kéo vào không gian của chính mình, sau đó chỉ cần họ làm theo hành động của hắn liền có thể rời khỏi không gian, từ một lối thoát nhất định đi ra. Chậc, phương pháp xâm nhập và phá vỡ chuỗi logic đã có viết, nhưng phương pháp phá vỡ chuỗi logic thì không đủ rõ ràng. Chưa nói Bạch Viện Tử sẽ làm cái gì, cũng không nói cách bắt chước hắn ta như thế nào. Liền cả biểu cảm và giọng điệu cũng phải học, hay chỉ cần học hành động đơn thuần là đủ?"
Cậu nhóc đội mũ lưỡi trai gật đầu. "Hơn nữa nếu chỉ cần học động tác bình thường, chúng ta cần phải học giống bao nhiêu? Có cần giống cả biên độ lẫn góc độ không?" Gãi gãi đầu. "Thật phiền phức. Đầu cũng muốn biến lớn"
Cô gái lật đến trang thông tin cuối cùng: "Bất quá Viện Nghiên cứu không phát hiện ra vấn đề sao?"
"Cái gì?"
"Bạch Viện Tử đã chết."
"Hả?"
Nữ nhân biểu cảm vô ngữ hỏi: "Hắn đã chết, chúng ta tiến vào không gian của hắn rồi đi ra như thế nào? Người cũng đã chết còn muốn chúng ta bắt chước hắn, chẳng lẽ..." Cô ngẩng đầu: "Hắn muốn chúng ta cũng đi tìm chết sao? Huống chi chuỗi logic của hắn đã xảy ra bạo động, khẳng định cùng trên tư liệu đã không còn đồng nhất."
"Chỉ có thể hy vọng người dùng tử vong sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến chuỗi logic." Đè mũ xuống, cậu nhóc bất lực nói: "Vừa rồi giám sát ở ga tàu điện ngầm phát hiện có hai hành khách lên tàu nhưng không thấy đi ra, biến mất bí ẩn."
“Thật sự có hai kẻ xui xẻo sao?”
"Quá xui xẻo. Hy vọng họ vẫn còn sống, cũng hy vọng cách tiến vào Bạch Viện Tử không thay đổi."
***
Trong lồng giam tối đen khô khốc hỗn loạn, ánh sáng cuối cùng đã tắt.
Điện thoại của gã đeo kính đã hết pin cách đây một giờ. Hiện tại, đã đúng 38 giờ trôi qua kể từ khi họ vào trạm Bạch Viện Tử.
Cảm giác khát nước khủng khiếp, mỗi một tế bào trong cơ thể đều há miệng kêu gào, điên cuồng đòi nước. Nhận thức thần kinh bị khuếch đại vô hạn, Tiêu Cẩn Dư lần đầu tiên nghe thấy âm thanh máu chảy trong cơ thể mình. Nó nặng nề mà thong thả, mỗi khi có một giọt máu dày nặng sền sệt lăn dưới mạch máu tinh tế yếu ớt, bên tai cậu đều sẽ vang lên tiếng ma quỷ thì thầm nỉ non.
『 Nước……』
『Tiếng nước chảy……』
Máu, chắc chắn không phải là nước.
KHÔNG.
Uống máu chỉ khiến cái chết tới nhanh hơn.
Thanh niên tóc đen suy sụp vô lực ngồi bên cạnh mép sân ga. Tiêu Cẩn Dư chôn mặt vào đầu gối, giống như đã chết, không có một chút động tĩnh nào. Phía sau cậu, ngôi nhà màu trắng chỉ còn cách đường ray chưa đầy nửa mét. Gã đeo kính nằm sát bên cạnh, hai mắt trống rỗng nhìn lên không trung, môi khô đến trắng bệch phát tím, vỡ ra từng khe nứt nhỏ.
Thật lâu sau.
"Tiểu Cẩn Dư, tôi đi ra phía sau ngôi nhà." Giọng nói khàn khàn khô khốc gian nan vang lên.
Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn về phía gã.
Triệu Chí Tân đỡ vách tường, từng bước kéo lê thân hình nặng nề của mình đi về phía sau.
Mặt sau của ngôi nhà cách xa đường ray khoảng một mét, đồng nghĩa với gã có thể sống lâu thêm được một giờ.
Trên thực tế, gã có thể lên tàu điện ngầm, chỉ cần gã không xuống thì tàu sẽ không di chuyển, căn nhà này cũng sẽ không lớn hơn. Nhưng không hiểu vì sao, so với chết ở trên tàu điện ngầm Triệu Chí Tân lại tình nguyện chết ở nơi hắc ám này.
Chết trong bóng tối trào phúng gã có bao nhiêu sự yếu đuối bất lực.
Quá nực cười.
Trước khi rời khỏi nhà sáng nay, gã chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết trên chuyến tàu điện ngầm mà bản thân vẫn đi mỗi ngày. Tại sao lại là gã, gã rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Đôi mắt ướt đẫm, Triệu Chí Tân nghẹn ngào.
"Nếu đều phải chết...anh có muốn đánh cược một phen không?"
Tiếng bước chân loạng choạng đột nhiên dừng lại, Triệu Chí Tân xoay người.
Tiêu Cẩn Dư đứng dậy trên sân ga tối tăm.
Nơi xa truyền đến tiếng ầm ầm vang vọng, ánh sáng mỏng manh từ sâu trong hang động loé lên. Một chuyến tàu điện ngầm sắp vào trạm, mang lại chút ánh sáng cho thế giới tăm tối.
Khuôn mặt trắng nõn sớm đã mất đi huyết sắc vì thiếu nước, bờ môi khô hằn ra vài đạo vết thương. Tiêu Cẩn Dư lại nhếch lên khóe môi, chậm rãi cười, khiến vết cắt lập tức vỡ ra chảy máu, nhưng cậu đã sớm lường trước duỗi lưỡi liếm sạch. Môi mỏng đồng thời giương lên, thanh niên dùng đầu lưỡi dính máu tươi đẹp nhẹ nhàng liếm qua chiếc răng nanh nhỏ phía bên phải hàm trên.
"Tôi muốn nhảy xuống."
Triệu Chí Tân mở to mắt: "Cậu điên rồi à?!"
Triệu Chí Tân không muốn chết khát thực ra vẫn còn một cái nguyên nhân, gã cảm thấy chết khát mất quá nhiều thời gian và có thể còn đau đớn hơn là bị ép chết. Nhưng nhảy xuống đường ray tự sát... có lẽ cũng không khác mấy so với việc bị ép chết, nhưng ít ra còn có thể sống thêm một giờ nữa a!
Hơn nữa, làm sao có thể có người tự động đi tìm chết?
"Tôi điên rồi sao?" Tiêu Cẩn Dư nở nụ cười. "Vậy hẳn là tôi điên rồi. Có lẽ tôi đã sớm phát điên!. Gã quỷ này chết vì nhảy xuống trước mặt tàu điện ngầm. Hắn không giết chúng ta mà nhốt chúng ta ở đây. Là muốn cho chúng ta nếm trải nỗi đau mà hắn phải chịu trước khi chết sao?"
Trong bóng tối, thanh niên tuấn tú ưa nhìn cười quỷ dị: "Nếu hối hận, biết đau, tại sao còn lựa chọn tự tử... Phế vật."
"Cho nên……"
"Triệu Chí Tân, đánh cược một phen không? Tôi cảm thấy chúng ta nên nhảy xuống."
Vừa dứt lời, tàu điện ngầm đã tiến lại gần hơn, gào thét tiến vào.
Ngôi nhà màu trắng lại lần nữa tiến về phía trước mười centimet.
Triệu Chí Tân há hốc mồm nhìn chằm chằm vào thanh niên điên cuồng đáng sợ trước mặt. Cổ họng gã khô khốc không thể thốt nên lời.
Gã không hề nhận ra, dưới vẻ ngoài điên rồ, thần trí Tiêu Cẩn Dư vô cùng thanh tỉnh nhìn chằm chằm vào những đốm sáng rực rỡ diễm lệ. Nhìn chúng ở thời điểm tàu điện ngầm sắp vào trạm quyết tuyệt lao xuống đường ray.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Cẩn Dư mở ra hai tay, cậu nhắm mắt lại, mỉm cười ngã về phía sau.
"Oành"
Tàu điện ngầm tiến vào trạm, tiếng sắt thép va chạm như dòng nước lũ nháy mắt nhấn chìm mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro