GNTT Chương 6





Chương 6

Tiêu Cẩn Dư ngã ngửa về  phía sau, tiếng gió cuồng nộ rít gào bên tai.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, toàn thân cậu từng tế bào đều bắt đầu lớn tiếng kêu gào khát vọng muốn sống. Adrenaline được phân bổ nhanh chóng chỉ trong một giây, trái tim kinh hoàng bành trướng lấp đầy toàn bộ khoang ngực. Cơ bắp toàn thân dựng đứng, hơi thở trở gấp gáp không ngừng, và giây phút khi ánh đèn tàu điện ngầm chiếu vào trong mắt, toàn bộ máu trong cơ thể Tiêu Cẩn Dư cũng theo đó dồn lên đỉnh đầu.

Sống sót...

Cậu muốn sống!

Đầu tàu hung hăng va chạm, bề mặt kim loại lạnh lẽo áp sát làn da. Tiêu Cẩn Dư mở to mắt, không cam lòng cùng phẫn nộ khi cái chết cận kề phảng phất biến thành tơ máu xâm chiếm tròng mắt, nhanh chóng phủ kín nhãn cầu.

Giây tiếp theo.

Phía sau lưng đập vào bức tường.

"Ưm, hừ…"

Trên lưng truyền đến cơn đau đớn nặng nề, Tiêu Cẩn Dư không nhịn được rên lên. Một khắc trước vẫn còn cảm nhận chân thực tàu điện ngầm va vào thân thể, ngay sau đó lại đột nhiên đụng phải một bức tường. Tiêu Cẩn Dư không khỏi quay đầu nhìn lại. Khi nhìn thấy ba chữ "Ga Trường Kiệt" bên trên, cậu sững sờ hồi lâu. Trong chốc lát, cơ thể cùng thần kinh căng chặt ầm ầm sụp đổ.

Đã trở lại...

Cậu thực sự đã trở lại!

Ga Trường Kiệt chính là điểm dừng tiếp theo khi đi tàu mỗi ngày của cậu!

Nhưng chỉ lơi lỏng trong nháy mắt đó, Tiêu Cẩn Dư lập tức bình tĩnh lại cảnh giác nhìn xung quanh.

Không đúng, tại sao ga Trường Kiệt cũng vắng tanh, không có một bóng người?

Tâm trí căng thẳng trở lại, Tiêu Cẩm Dư nhanh chóng rà soát bốn phía. Khắp ga tàu ánh đèn rực rỡ, ba hàng ghế nhựa cùng màn hình LED hiển thị thông tin chuyến đi trên trần nhà, và, hai người tay cầm hoa hồng, tư thế cổ quái gà đứng một chân ở giữa sân ga, vô hồn nhìn cậu chằm chằm...

……vân vân.

Tiêu Cẩn Dư quay đầu nhìn về phía đôi nam nữ đang đứng ở giữa.

Sáu con mắt chạm nhau.

Tiêu Cẩn Dư: "..."

Cô gái tóc ngắn cùng cậu nhóc đội mũ lưỡi trai: "..."

Tiêu Cẩn Dư: "Ngượng ngùng, quấy rầy rồi."

Hai người: “…”

Cậu bé đội mũ trông còn rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, không nhịn được gọi Tiểu Cẩn Dư lại: "Không phải! Ánh mắt anh có ý gì thế? Chúng tôi chỗ nào giống biến thái?!"

Tiêu Cẩn Dư: "Cậu là con trai đúng không?"

"Đương nhiên."

Tiêu Cẩn Dư im lặng không lên tiếng nhìn xuống chiếc váy ren nhỏ màu hồng nhạt trên người nhóc.

Bạn nhỏ đội mũ lưỡi trai: “…”

Tiêu Cẩn Dư: "Quấy rầy rồi."

"Anh quay lại! Tôi mặc chiếc váy này là có lý do. Gã Bạch Viện Tử kia thích mặc đồ nữ. Chúng tôi không thể dùng phương pháp ghi trong tư liệu để xâm nhập vào chuỗi logic của hắn nên đã thử mọi cách có thể, cảm thấy nếu bắt chước cách ăn mặc thường ngày của hắn có thể sẽ có cơ hội xâm nhập!"

Bạch Viện Tử?

Chuỗi logic?

Tiêu Cẩn Dư ánh mắt vững vàng, quay người bình tĩnh nhìn một nam một nữ: "Các người là ai?"

Thiếu niên đội mũ tức hộc máu nỗ lực muốn chứng minh sự trong sạch của mình, cô gái tóc ngắn bên cạnh liếc mắt đánh giá Tiêu Cẩn Dư một cái đã đoán được thân phận của cậu. "Cậu là một trong hai hành khách bị Bạch Viện Tử kéo vào không gian bí ẩn của hắn?"

Tiêu Cẩn Dư không nói gì, nhưng cũng coi như là đồng ý.

Cô gái mỉm cười nói: "Cũng tốt, không cần chúng ta đi vào người đã tự đi ra. Thả lỏng chút, không cần phải khẩn trương như vậy. Trên thực ra, chúng tôi đến đây là để cứu các người."

Tiêu Cẩn Dư bắt được trọng điểm: "Tôi ra rồi?"

"Hả? Anh không nhận ra là mình đã quay lại thành phố Trung Đô sao? Ga Trường Kiệt, Tuyến tàu điện ngầm số 2 thành phố Trung Đô."

"... Ga Trường Kiệt, tuyến tàu điện ngầm số 2 thành phố Trung Đô"

Đúng, nơi này là Ga Trường Kiệt.

Là nơi cậu đi học về nhà đi qua mỗi ngày.

Cậu đã trở lại.

Tinh thần khẩn trương cao độ vào giờ khắc này bất chợt sụp đổ, bị nhốt trong bóng tối dài đến 40 giờ, cơ thể cùng thần kinh đều đã đạt đến giới hạn. Tiêu Cẩn Dư không thể kiên trì thêm được nữa, cậu ngã xuống. Trước khi nhắm mắt, dư quang loé qua ánh mắt cô gái tóc ngắn lộ ra ngạc nhiên, cùng cậu nhóc đội mũ bước nhanh về phía mình.

...Liệu hai người này có giống "Bạch Viện Tử" kia, là quỷ không?

Thôi quên đi, cậu thực sự không còn sức lực để nghĩ tới chuyện đó nữa.

Giây cuối cùng trước khi hoàn toàn ngất xíu, Tiêu Cẩn Dư không hiểu sao lại nghĩ: Một cậu nhóc có thể mặc váy ren màu hồng nhảy bằng một chân ở ga tàu điện ngầm, nếu thực sự là quỷ thì chắc chắn sẽ là một con quỷ tấu hài.

***

Thế giới một mảnh hỗn độn.

Trong bóng tối vô tận, chàng trai tóc đen không ngừng chạy về phía trước, không thể dừng lại.

Một ngôi nhà bằng giấy màu trắng giống như quỷ mị, âm hồn bất tán đuổi theo sau lưng cậu, bất kể có chạy bao xa nó cũng sẽ lớn dần và đuổi kịp gắt gao.

Tiêu Cẩn Dư quay đầu lại, tràn ngập trong tầm mắt đều là một màu trắng thuần tuyệt vọng và đáng sợ.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy một cánh cửa ở trước mặt.

Tay nắm cửa gỉ sét ngả vàng, hơn phân nửa lớp sơn trên tấm ván gỗ gần như đã bong tróc thành mảng...

Đây là nhà cậu.

Hai mắt Tiêu Cẩn Dư sáng lên, dùng hết sức lực toàn thân chạy về phía cửa nhà, ra sức ấn xuống tay nắm cửa. Nhưng cậu còn chưa có đẩy cửa nó đã tự động mở ra từ bên trong. Dường như có thứ gì đó ẩn sâu trong ký ức dần dần hiện ra, Tiêu Cẩn Dư từ từ ngẩng đầu lên.

Mẹ đứng ngược sáng sau cánh cửa, nhìn cậu một cách trìu mến.

Khí quản và thực quản đứt gãy tung bay trong không khí, máu thịt còn đọng lại màu đen đỏ bị ánh sáng chiếu rọi bốc lên mùi tanh hôi.

Mẹ nghiêng cổ nhếch môi cười với cậu

"€€€€…"

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Cẩn Dư đột nhiên ngồi dậy khỏi giường há miệng thở dốc.

Bên cạnh giường, cậu bé đội mũ đã thay quần áo bình thường nhìn cậu kinh ngạc, hỏi: "Anh mới hôn mê nửa giờ đã tỉnh lại rồi?"

"Nửa giờ?"

Tiêu Cẩn Dư nhìn xung quanh.

Có vẻ như đây là một bệnh xá nhỏ. Căn phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường đơn và một tủ đựng đầy thuốc cấp cứu. Bốn bức tường trắng như tuyết chật chội đè ép, Tiêu Cẩn Dư ngồi trên giường không khỏi thở gấp hơn.

Cậu nhớ tới căn phòng màu trắng.

Thực mau liền bình tĩnh lại.

Tiêu Cẩn Dư: "Gặp ác mộng." Nói xong, cậu cúi đầu nhìn xuống cây kim ở trên mu bàn tay.

Cậu nhóc đội mũ lưỡi trai: "Ồ, anh ngất xỉu vì thiếu nước, suy dinh dưỡng và căng thẳng trong thời gian dài. Đây là phòng y tế ở ga tàu điện ngầm. Bác sĩ đã kiểm tra cho anh nói không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ cần truyền một ít glucose là được nên tôi đã mang anh đến đây."

Phòng y tế.

Glucose.

Xem ra hai người này thật sự không có ác ý với mình, hơn nữa cũng không phải quỷ.

Tiêu Cẩn Dư thản nhiên hỏi: "Bạn của cậu đâu?"

"Chị ấy? Chị ấy đi thu thập các yếu tố logic."

Yếu tố logic?

Tiêu Cẩn Dư bất động thanh sắc ghi nhớ cái tên này, đột nhiên nhớ ra: "Triệu Chí Tân ở đâu?"

Cậu nhóc sửng sốt: "Triệu Chí Tân là ai?"

"Người đàn ông cùng tôi bị quỷ bắt đi cùng, gã một cặp kính mắt."

"À, anh nói tới hành khách còn lại cùng anh bị cuốn vào không gian Bạch Viện Tử. Anh ta vẫn chưa ra ngoài đâu, nhưng chắc là sẽ sớm ra thôi. Anh đã tìm đúng biện pháp ra ngoài, hắn liền tính xem mèo vẽ hổ cũng sẽ sớm ra thôi. Tốc độ dòng chảy thời gian trong không gian của Bạch Viện Tử khác với bên ngoài thế giới thực chúng ta. Có lẽ là chậm hơn, còn ở bên ngoài nhanh hơn. Hắn trong đó mới trôi qua một giây, nhưng chúng ta ở đây đã trôi qua một giờ rồi. Cho nên có thể qua mấy giờ nữa anh ta sẽ đi ra"

Sau một hồi im lặng, Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn thiếu niên đội mũ vẻ mặt không sao cả, bình tĩnh nói: "Cái này... Anh bạn, vừa rồi cậu nói rất nhiều điều kỳ quái. Chuỗi logic, nhân tố logic, không gian Bạch Viện Tử... Những thứ này tôi có thể không hỏi, nhưng có một chuyện cậu nhất định phải trả lời tôi."

Đôi mắt thanh niên sâu thẳm tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng khiến cậu nhóc sững sờ, không khỏi cũng nghiêm túc theo: "Có chuyện gì vậy?"

"Từ lúc chúng tôi mất tích cho đến hiện tại đã qua bao lâu?"

Cậu nhóc lấy điện thoại ra xem giờ: "Hơn một giờ một chút".

Tiêu Cẩn Dư im lặng một hồi: "Tốc độ dòng chảy thời gian khoảng 40:1."

"Cái gì?"

"Tôi nói, tốc độ dòng chảy thời gian ước chừng là 40:1. 40 giờ trong không gian Bạch Viện Tử kia chỉ bằng một giờ trong thế giới thực."

Cậu nhóc ngạc nhiên nói: "Thời gian bên trong trôi nhanh hơn sao? Không đúng. Theo như anh nói, tại sao Triệu Chí Tân vẫn chưa ra?"

Tiêu Cẩn Dư lặng lẽ cụp mắt xuống, nhìn chiếc chăn trắng hồi lâu không trả lời. Thật lâu, cuối cùng Tiêu Cẩn Dư cũng lên tiếng. Lời nói của thanh niên phảng phất vân đạm phong kinh, nhưng không hiểu sao, cậu nhóc lại nghe ra được một tia bi thương.

"Anh ta vẫn là không dám nhảy tàu."

“…Anh ta chết rồi.”

Thiếu niên cứng họng không nói nên lời. Nhóc đã nhìn thấy nhiều người chết, với tư cách là người dùng, cái chết là chuyện quá đỗi bình thường. Tuy nhiên, hầu hết các nhiệm vụ mà nhóc đảm nhận đều là dọn dẹp và kiểm tra những gì còn sót lại sau cơn bão logic, hiếm khi cần phải an ủi người khác. Nhìn vẻ mặt của Tiêu Cẩn Dư, cậu nhóc há miệng thở dốc, không nhịn được hỏi: "Hai người là bạn à?"

"Là bạn rất tốt."

Ngẩng đầu, Tiêu Cẩn Dư hốc mắt đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm vào người cậu nhóc: "Bạch Viện Tử đến tột cùng là gì!"

Thiếu niên mấp máy môi định nói gì đó thì một giọng nữ vang lên từ phía cửa.

"Di, hai người có quen biết nhau sao?"

Tiêu Cẩn Dư quay đầu lại nhìn.

Là cô gái tóc ngắn kia.

Cô ta bước vào phòng bệnh với một vật hình chữ nhật màu đen tuyền trên tay. Cười nhìn Tiêu Cẩn Dư từ trên xuống dưới: "Cậu bị suy dinh dưỡng, thiếu ngủ đến mức này, vậy mà chỉ nửa tiếng sau đã tỉnh lại. Thật lợi hại. Có phải là đã thức tỉnh Chuỗi logic không a?"

Thức tỉnh Chuỗi logic?

Tiêu Cẩn Dư hai mắt co rụt lại, không hé răng.

Cô ta tiếp tục nói, "Bất quá nói cậu cùng hành khách đeo kính kia quen biết nhau, thật là khiến người khác một chút cũng không nhìn ra. Trong video giám sát, cả hai lên tàu ở cùng một trạm, chỉ đứng cách nhau hai người trên thang cuốn nhưng lại không chào hỏi, đi ngang qua nhau cũng không nói một lời. Sau đó, lên tàu điện ngầm..." Cô dừng lại và mỉm cười, "Để tôi ngẫm lại. Đứng cạnh nhau, không có giao tiếp cũng không hề nhìn nhau. Xem ra hai người phải là bạn rất thân mới và có thể giao tiếp không cần dùng ngôn ngữ."

"Hả? Đợi đã, thế nghĩa là sao?"

Tiêu Cẩn Dư thu lại bi thương trên mặt.

Cô gái tóc ngắn suy nghĩ một lát: "Cậu sợ chúng tôi không nói cho cậu biết sự thật nên bịa một lý do để chất vấn chúng tôi đưa ra đáp án?"

Tiêu Cẩn Dư ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: "Tôi đã từng xem một bộ phim cũ trước phóng xạ."

"Ồ? Phim?"

"Nó được gọi là 'Hắc y nhân'. Khi con người nhìn thấy người ngoài hành tinh, người áo đen sẽ sử dụng thứ tương tự trong tay cô để xóa ký ức của họ." Không hề xấu hổ quẫn bách khi lời nói dối bị vạch trần, Tiêu Cẩn Dư nhìn thẳng vào người phụ nữ có năng lực kia tươi cười. Rõ ràng cô ta mới là người nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này.

Tiêu Cẩn Dư: "Vô duyên vô cớ bị kéo vào chuyện kỳ quái như vậy, còn gặp phải... Có thể nói là kiếp nạn đi. Tôi chỉ muốn có một câu trả lời."

Ánh mắt thận trọng của cô gái tóc ngắn lặng lẽ quét qua người thanh niên, nhưng đối phương không hề lộ ra sợ hãi, chỉ bình tĩnh vững vàng nêu ra yêu cầu của mình.

Có vẻ như cậu thực sự chỉ muốn một đáp án.

Cô gái tóc ngắn cất chiếc điện thoại màu đen trong tay đi, nói: "Cậu nghĩ quá nhiều rồi. Chúng tôi vẫn chưa tìm được cách xóa chuỗi logic trong ký ức của con người, nên chúng tôi hoàn toàn không thể xóa ký ức của cậu. Đồng thời, cho dù cậu không nói, chúng tôi cũng sẽ hỏi cậu về những gì đã xảy ra trong không gian Bạch Viện Tử, và... chúng tôi cũng sẽ kiểm tra xem cậu đã thức tỉnh chuỗi logic hay chưa."

Tiêu Cẩn Dư lặp lại: "Chuỗi logic?"

Cô gái tóc ngắn gợi lên khóe miệng: "Đúng vậy, chuỗi logic. Bất kỳ ai bước vào chuỗi logic đều có cơ hội đánh thức chuỗi logic của riêng mình. Nhưng trước khi nói cho cậu biết chuỗi logic là gì và giải thích cho lý do vì sao cậu bị kéo vào không gian của Bạch Viện Tử, tôi cần hỏi cậu một điều."

"Cái gì?"

Biểu cảm của cô gái đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô nhìn chăm chú vào Tiêu Cẩn Dư, nói từng chữ một: "Trước hôm nay, sinh hoạt của cậu có gặp qua điều gì phi logic, kỳ quái hay bất thường không?"

Dưới ánh đèn rực rỡ, vẻ mặt của thanh niên không hề thay đổi. Cậu suy nghĩ một lúc, như thể đang nhớ lại những gì đã xảy ra gần đây. Sau đó ngước nhìn người phụ nữ trước mặt nói một cách chắc chắn: "Không có, tôi không nhớ có chuyện gì kỳ lạ xảy ra cả."

Ánh mắt soi mói cũng không có kết thúc ngay lập tức.

Phảng phất muốn đem mỗi một biểu tình trên khuôn mặt thanh niên tra xét kỹ lưỡng, cô gái tóc ngắn nguy hiểm lạnh lùng nhìn xuống Tiêu Cẩm Dư.

Qua đi hồi lâu.

Cô ta cuối cùng cũng quay đi, buông tay cười: "Chúc mừng, xác suất thức tỉnh chuỗi logic của cậu thấp hơn 50%."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy#logic