GNTT Chương 7
Chương 7
Logic không phải tự nhiên mà có.
€€€€《Mọi người đều có trách nhiệm phát triển trí não của mình. Hướng dẫn bắt buộc phải đọc dành cho người mới bắt đầu sử dụng APP》
***
"Bất kỳ ai cảm thấy khó hiểu khi nghe tới ba từ 'chuỗi logic' đều thực bình thường. Nếu dùng cách nói của cậu để giải thích thì chuỗi logic thực sự là một siêu năng lực." Cô gái tóc ngắn tươi cười đầy ẩn ý, quay sang nói với bạn đồng hành: "Được rồi, không phải chỉ bị lừa thôi sao. Còn ngồi đó hờn dỗi?"
Cậu nhóc đội mũ lưỡi trai trừng mắt: "Ai hờn dỗi?"
Cô gái chớp chớp mắt với cậu, "Cho anh bạn này xem tay phải của em đi."
Thiếu niên đội mũ sửng sốt: "Tay phải?" Ngay sau đó cười khúc khích kì quái, ngữ khí kéo dài: "Ah đúng, tay phải." Tiếp theo liền đi đến trước mặt Tiêu Cẩn Dư, khẽ hừ một tiếng, giơ lên bàn tay phải của chính mình: "Nhìn xem, đây là tay phải."
Tiêu Cẩn Dư: "Tay phải?"
Dưới ánh đèn sáng rực của phòng y tế, năm ngón tay nhẹ nhàng đung đưa. Tiêu Cẩn Dư nhìn theo không rõ nguyên do, liền ở thời điểm cậu muốn hỏi đối phương rốt cuộc định nói cái gì thì đột nhiên, năm ngón tay đang chuyển động không báo trước biến đổi. Tiêu Cẩn Dư mở to mắt, kinh hãi nhìn những ngón tay vô cùng bình thường kia.
Cậu nhanh chóng cúi đầu nhìn về phía tay trái của cậu nhóc.
Có một bàn tay trái ở đó.
Cậu lại nhìn lên "bàn tay phải" vẫn chưa hề hạ xuống...
Không, kia vẫn là bàn tay trái!
Trong căn phòng yên tĩnh, không ai nói gì, không khí im lặng trầm mặc.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của người bình thường. Hai bàn tay trái mọc trên cùng một người, chúng quỷ dị lay động trong không khí.
Cậu nhóc kỳ quái cười khúc khích, "Giờ thì, nó vẫn là bàn tay phải sao?"
Tiêu Cẩn Dư im lặng một lát mới ngẩng đầu: "Đây chính là chuỗi logic của cậu sao?"
Thấy không có dọa được thanh niên trước mắt, cậu nhóc sửng sốt. Cô gái tóc ngắn nhíu mày đem nhóc kéo ra phía sau. "Đây là chuỗi logic của thằng bé, chúng tôi không thể tiết lộ hiệu quả cụ thể, nhưng nó cùng năng lực đem cậu kéo vào không gian của Bạch Viện Tử giống nhau. Nói đơn giản, chính là một năng lực đặc biệt."
Ngữ khí nghiêm túc lên: "Năm 2021, bức xạ loại A lan rộng khắp thế giới. Năm 2022, bức xạ loại A đột nhiên biến mất, không lưu lại di chứng trên những người sống sót."
Tiêu Cẩn Dư: "Đây chính là nội dung trong sách giáo khoa lịch sử." ngụ ý, mấy cái này cậu đều đã biết.
Ồ? Đối phương mỉm cười. "Mọi người đều nghĩ rằng bức xạ đã không còn ảnh hưởng đến con người. Nhưng cậu có biết rằng... vào năm 2029, chuỗi logic đầu tiên đã xuất hiện trên thế giới không?"
Nghe lại ba chữ này, Tiêu Cẩn Dư nheo mắt, thần sắc bình tĩnh nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Cô gái tóc ngắn cười nói: "Đầu tiên, logic không phải tự nhiên xuất hiện. Vừa rồi cậu có cảm thấy kỳ quái không, chúng tôi vì cái gì phải hỏi cậu sinh hoạt trước đó có gặp qua chuyện gì đặc biệt?" Thay đổi cách nói, cô ta tiếp tục hỏi, "Hay cậu có từng nghĩ đến việc tại sao trên tàu điện ngầm đó có nhiều người như vậy nhưng chỉ có cậu và người đàn ông đeo kính bị cuốn vào không gian Bạch Viện Tử?"
Tiêu Cẩn Dư gật đầu: "Tôi đã nghĩ tới nhưng không có đáp án. Tôi cùng Triệu Chí Tân, cũng chính là người đeo kính ở trong không gian Bạch Viện Tử từng trao đổi qua. Tôi và anh ta đều là người bình thường, chưa từng gặp phải chuyện gì kỳ quái. Tiến vào không gian Bạch Viện Tử chính là chuyện kỳ quái duy nhất."
Cô gái tóc ngắn cùng cậu nhóc đội mũ nhìn nhau một cái.
"Vừa rồi chị Mẫn đã nói logic sẽ không tự nhiên xuất hiện, bởi vì bất kỳ ai muốn đánh thức chuỗi logic đều cần phải được chuỗi logic đã tồn tại kích hoạt. Nó giống như một chất xúc tác vậy.
“Có lẽ anh có khả năng đánh thức chuỗi logic, nhưng nếu anh không bao giờ tiếp xúc với các chuỗi logic khác thì cả đời anh cũng sẽ không thức tỉnh được chuỗi logic.
"Nói cách khác: chỉ có chuỗi logic mới có thể đánh thức chuỗi logic."
Tiêu Cẩn Dư cẩn thận nhấm nuốt những lời này trong đầu, hỏi: "Chuyện này và việc tôi bị kéo vào không gian Bạch Viện Tử có liên quan gì?"
Cô gái tóc ngắn nói: "Điều này liên quan đến một quy tắc khác của chuỗi logic. Các chuỗi logic thu hút lẫn nhau. Vì vậy, chúng tôi nghi ngờ cậu đã thức tỉnh chuỗi logic trước khi bước vào không gian Bạch Viện Tử."
Tiêu Cẩn Dư mặt không đổi sắc: "Tôi không có."
Đối phương cũng không phủ nhận. "Đúng vậy, quả thực có loại khả năng này. Cậu cùng người đàn ông đeo kính kia có thể chưa thức tỉnh chuỗi logic, nhưng trên chuyến tàu điện ngầm kia, hai người có tiềm năng thức tỉnh lớn nhất, cho nên mới bị Bạch Viện Tử lựa chọn. Loại tình huống này đã từng xảy ra. Nhân tiện nói, Bạch Viện Tử chính là người đã tự tử trên đường ray xe lửa kia, 'Bạch Viện Tử' là ID người dùng của anh ta."
ID người dùng?
Mắt thấy người phụ nữ tóc ngắn cùng tên nhóc đeo kính đều không có ý định giải thích từ này với mình, Tiêu Cẩn Dư im lặng ghi nhớ từ này vào trong lòng. Bây giờ cậu có một chuyện khác càng muốn biết hơn nữa: "Tôi đại khái đã hiểu ý hai người. Chuỗi logic là một loại siêu năng lực, một loại dị năng. Nhưng nó có hai quy tắc. Thứ nhất, muốn đánh thức siêu năng lực cần phải tiếp xúc với siêu năng lực, nếu không sẽ không tự mình thức tỉnh. Thứ hai, giữa những người có siêu năng lực sẽ hấp dẫn lẫn nhau."
Dừng lại một chút, Tiêu Cẩn Dư liếc nhìn một nam một nữ trước mặt.
“Nhưng tôi vẫn thắc mắc tại sao nó lại được gọi là ‘chuỗi logic’.”
Siêu năng lực, dị năng, dị nhân...
Những cái tên này đã từng xuất hiện trong các bộ phim điện ảnh và được công chúng chấp nhận rộng rãi. Nếu chỉ nhờ phóng xạ mà một số người có được siêu năng lực thì cứ trực tiếp gọi là siêu năng lực là được. Tại sao lại gọi nó là chuỗi logic?
Cô gái tóc ngắn cùng cậu nhóc không trả lời ngay. Sau một thoáng giao lưu ánh mắt, cô gái lên tiếng trước: "Cậu vẫn chưa thức tỉnh chuỗi logic, kỳ thật chúng tôi không cần thiết phải giải thích chi tiết với cậu. Điều đó đối với tất cả chúng ta đều không có lợi. Cậu có thể coi nó như một siêu năng lực. Nhưng với tiềm năng của cậu, tôi đoán rằng trong tương lai, một khi cậu tiếp xúc với những chuỗi logic khác nó sẽ thức tỉnh ngay lập tức. Cho nên, tôi có thể đưa ra cho cậu một số giải thích đơn giản."
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô hỏi: "Cậu đã bao giờ ăn thịt kho tàu chưa?"
Thịt kho tàu cùng chuỗi logic có quan hệ gì?
Tiêu Cẩn Dư không rõ nguyên nhân gật đầu.
"Chúng tôi gọi tất cả những người có chuỗi logic là 'người dùng'. Tôi sẽ không giải thích cụ thể cho cậu vì sao lại gọi là 'người dùng'. Có một người dùng ở thành phố Hải Đô, ID của anh ta gọi là 'Thịt Vương'. Chuỗi logic của anh ta là chỉ cần anh ta ăn thịt kho tàu trước 24:00 hôm nay, từ 0:00 đến 24:00 ngày hôm sau trời sẽ nắng."
Tiêu Cẩn Dư ngạc nhiên nói: "Ăn thịt kho tàu thì ngày hôm sau trời sẽ nắng, đây cũng là siêu năng lực?"
Cậu nghĩ rằng siêu năng lực phải liên quan đến đánh đánh giết giết, hoặc ít nhất là khả năng dịch chuyển tức thời hay điện quang gì đó.
Hơn nữa……
"Thịt kho tàu cùng trời nắng vì cái gì sẽ đi cùng nhau? Đây là cái logic gì thế?”
Cô gái tóc ngắn hỏi lại: "Có hợp logic hay không rất quan trọng à?"
Tiêu Cẩn Dư sửng sốt.
"Vĩnh viễn phải nhớ kĩ một điều - đừng dùng logic của người bình thường để lý giải chuỗi logic của người dùng. Cậu không bao giờ biết được chuỗi logic được hình thành như thế nào, cũng không biết tại sao nó lại hình thành. Nhưng một khi chuỗi logic xuất hiện, cho dù nó khó hiểu đến mức nào, nó vẫn sẽ hợp lý. Người khác ăn thịt kho tàu, sẽ không dẫn đến thời tiết ngày hôm sau có nắng. Nhưng nếu Thịt Vương ăn thịt kho tàu, ngày hôm sau chắc chắn sẽ nắng. Đây là nhân quả của chuỗi logic."
Luật nhân quả...
Chuỗi logic.
Cứ như thể mây tan trời quang, bầu trời đột nhiên trở nên thoáng đãng.
Tiêu CẩN Dư mở to mắt, dần dần hiểu được sự khác biệt giữa chuỗi logic và siêu năng lực.
Nhìn vẻ mặt có vẻ suy tư của Tiêu Cẩn Dư, cô gái tóc ngắn tiếp tục nói: "Nếu so sánh chuỗi logic với một đường thẳng, thì điểm bắt đầu của chuỗi chính là nhân của chuỗi logic. Điểm kết thúc chính là quả của chuỗi logic. Một khi có người kích hoạt nhân, chuỗi sẽ bắt đầu chạy. Người này sẽ đi qua mọi điểm trên chuỗi và cuối cùng sẽ đến điểm cuối của chuỗi logic. Có nhân ắt có quả. Đây là một đường thẳng không thể đảo ngược."
Lại là đơn giản như vậy!
Tiêu Cẩn Dư đột nhiên hiểu ra.
Lời nói của cô gái tóc ngắn rất phức tạp, nhưng Tiêu Cẩn Dư lại hiểu được, sự khác biệt giữa chuỗi logic và siêu năng lực là nó cần có phương tiện kích hoạt. Chỉ khi bên kia bước vào chuỗi logic này thì chuỗi logic đó mới có thể được kích hoạt và tiến tới "kết quả" cuối cùng.
Bất quá……
"Vừa rồi cậu có kích hoạt cái gì không?" Tiêu Cẩn Dư hoang mang nhìn cậu nhóc đội mũ.
Vừa rồi bàn tay phải của cậu ta ở trước mặt cậu biến thành tay trái, nhưng là cậu ta cái gì cũng chưa làm. Ngay cả khi không làm gì vẫn sẽ kích hoạt chuỗi logic? Hay là nói, chuỗi logic của đối phương là "giơ tay phải lên"?
Cậu nhóc ấn vành mũ xuống, ra vẻ cao thâm ho khan một tiếng: "Ah, chuỗi logic của tôi rất phức tạp, có nói với anh anh cũng không hiểu đâu."
Cô gái tóc ngắn liếc nhìn người đồng hành của mình, lười vạch trần kỹ năng diễn xuất dở tệ, nói với Tiêu Cẩn Dư: "Nếu sau này cậu không may thức tỉnh chuỗi logic, ngàn vạn lần đừng nói với bất kỳ ai. Ít nhất, vĩnh viễn đừng nói ra toàn bộ. Tương tự, đừng bao giờ hỏi người khác chuỗi logic của họ là gì. Ngay cả những người thân thiết nhất cũng sẽ không nói về chuỗi logic của mình cho cậu."
Tiêu Cẩn Dư nhạy bén cảm nhận được hàm ý sâu xa trong lời nói của cô: "Tại sao nói không may thức tỉnh chuỗi logic? Mặt khác, chuỗi logic bị bại lộ sẽ mang lại kết quả xấu gì sao?"
Thay vì trả lời câu hỏi ngay lập tức, cô gái tóc ngắn lại nói: "Hiện tại mới giới thiệu bản thân thì có hơi muộn. Tôi tên là Tề Ngọc Mẫn, còn nhóc ấy tên là Lý Hiểu Đồng."
Tiêu Cẩn Dư nhẹ nhàng gật đầu: “Tiêu Cẩn Dư. Cẩn trong dè dặt, Dư trong cho đi.”
Cô gái khẽ cười "Tên của cậu rất dễ nghe. Tiểu Cẩn Dư, cậu nghĩ tại sao chúng tôi lại xuất hiện ở ga tàu điện ngầm này?"
Tiêu Cẩn Dư không quên điều này: "Vừa rồi ở ga tàu điện ngầm cô đã nói là đến cứu chúng tôi?"
"Đúng vậy, chúng ta miễn cưỡng xem như tới cứu người. Đương nhiên, cuối cùng không có thành công, cậu đã tự mình ra ngoài. Còn người đeo kính kia có lẽ đã chết ở trong Bạch Viện Tử." Cô thở dài bất lực: "Nhưng cứu người chỉ là thuận tiện thôi. Đây không phải là công việc chính của chúng tôi."
"Công việc chính của hai người gì?"
Cô gái tóc ngắn cười nói: "Tôi cảm thấy cậu hẳn đã có phỏng đoán rồi."
Sau một lúc im lặng, Tiêu Cẩn Dư nói: "Mặc dù trước đây tôi không biết chuỗi logic là gì, cũng chưa từng tiếp xúc với vòng tròn người dùng của mấy người. Nhưng tôi nghĩ quốc gia sẽ không để nó tùy tiện như vậy... sinh trưởng ngoài luồng? Cô là nhân viên đặc biệt của chính phủ sao?"
Cậu nhóc đội mũ cười lớn: "Bingo, đã đoán sai"
Tiêu Cẩn Dư kinh ngạc: Không phải sao?
Cô gái tóc ngắn "Chúng tôi không đầu nhập tổ chức của chính phủ, chỉ là tiếp nhận một ít nhiệm vụ nhỏ kiếm chút tiền tiêu thôi. Cậu có thể đoán xem nhiệm vụ của chúng tôi là gì."
"Có liên quan tới Bạch Viện Tử." Tiêu Cẩn Dư không chút do dự nói.
Cô gái tóc ngắn chăm chú nhìn cậu vài giây rồi nói: "Cậu thực sự thông minh. Tiểu Cẩn Dư, cậu cảm thấy việc thức tỉnh chuỗi logic là một điều may mắn sao? Cậu rất muốn thức tỉnh chuỗi logic?"
Thay vì trả lời câu hỏi ngay lập tức, Tiêu Cẩn Dư nhắm mắt lại, ở trong đầu tưởng tượng ra vài câu trả lời. Cuối cùng, anh mở mắt ra: "Nếu trên thế giới này không có ai thức tỉnh chuỗi logic, tôi nghĩ việc thức tỉnh chuỗi logic có thể không phải là một điều may mắn. Nhưng nếu có người thức tỉnh nó, thì tôi hy vọng rằng mình có thể thức tỉnh."
Chàng trai trẻ có đôi mắt thanh triệt, khuôn mặt nhợt nhạt vì thiếu nước lâu ngày, nhưng ánh mắt sáng ngời, kiên định thấu triệt.
Cậu nhìn nghiêm túc vào hai "người dùng" trước mặt mình, những người đang ở một thế giới khác.
"Bởi vì tôi không muốn bị kéo vào một không gian bí ẩn mà không hề hay biết gì. Càng không muốn giao phó cuộc sống của mình cho người khác, trở thành con cá trên thớt chờ làm thịt."
Cô gái tóc ngắn đột nhiên hỏi: "Cậu có biết mỗi năm có bao nhiêu người dùng tử vong trên toàn thế giới không?"
"Bao nhiêu?"
"8000."
Tiêu Cẩm Dư sửng sốt.
"Cậu nghĩ con số này nhỏ sao? Nếu tôi nói với cậu số người dùng đã biết đến hiện tại chỉ có 70.000?"
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Tiêu Cẩn Dư ngoài mặt không giao động nhưng trong lòng đã dâng lên sóng to gió lớn.
Tổng cộng có 70.000 người dùng, mỗi năm tử vong 8.000 người!
Nghĩa là cứ mười người dùng thì có một người sẽ chết!
Tỷ lệ tử vong 1/10, tại sao lại cao như vậy?
"Các người thường xuyên gặp chuyện nguy hiểm sao?"
Cậu nhóc đội mũ lẩm bẩm: "Nguy hiểm, khả năng là có đi, nhưng tôi và chị Mẫn chưa bao giờ nhận những nhiệm vụ quá nguy hiểm."
"Tất nhiên là có nguy hiểm. Em trước giờ chưa từng đi qua khu vực tàn lưu bức xạ cao, bên trong tất cả đều là kì ngộ, cũng là bất trắc. Nhưng một nửa trong số 8.000 người dùng chết mỗi năm không phải chết ở khu vực bức xạ cao còn sót lại." Cô ngẩng đầu chua xót cười: "Họ sẽ chết trong chính ngôi nhà của mình, trên đường đi làm, trong quán cơm đầu đường... Còn có trên chuyến tàu điện ngầm mà họ đi hàng ngày."
Cầm lấy vật thể giống như điện thoại di động màu đen vẫn luôn đặt ở một bên, cô gái tóc ngắn nói: "Thứ này dùng để phát hiện các nhân tố logic. Sau khi người dùng chết, chuỗi logic của người đó sẽ không biến mất ngay lập tức, một phần của nó sẽ lan truyền vào không khí và trở thành một nhân tố logic không thể nhìn thấy bằng mắt thường."
Trong lúc nói chuyện, cô gái tóc ngắn thần thái tự nhiên đùa nghịch nút mở trên chiếc điện thoại của mình.
"Chúng tôi dựa vào thứ này để tìm ra hệ số logic của Bạch Viện Tử đang tràn ra ở ga tàu điện ngầm này. Nếu chỉ là sự cố tràn thông thường, chúng tôi chỉ cần thu thập nó theo cách bình thường là được. Nhưng nó phát ra tiếng cảnh báo. Điều này có nghĩa là hệ số logic của Bạch Viện Tử đã sụp đổ."
Tiêu Cẩn Dư nghĩ: "Nếu người dùng chết, chuỗi logic của người đó sẽ sụp đổ sao?"
Cậu nhóc phát ra tiếng động khoa trương: "Hả? Anh cho rằng anh ta chết trước rồi chuỗi logic mới sụp đổ à?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Cậu nhóc mím mím môi: "Nếu người dùng chết trước, chuỗi logic sẽ không sụp đổ, nó chỉ biến mất. Anh ta chết vì chuỗi logic sụp đổ!"
Tiêu Cẩn Dư sửng sốt.
Ánh mắt của cô gái tóc ngắn vô cùng bi thương, dường như đang nghĩ đến bản thân mình. Nhưng sau đó cô đổi sang vẻ mặt thoải mái, nhún vai và nói: "Những người dùng mới vừa thức tỉnh chuỗi logic luôn rất phấn khích, nghĩ rằng mình đã trở thành siêu nhân, về sau sẽ không hòa hợp với người bình thường, nghĩ rằng mình cao hơn một bậc. Nhưng họ rất nhanh sẽ phát hiện ra, đây là một cái bẫy, một cái bẫy ăn thịt người.
"Cậu có thực sự hiểu được chuỗi logic của chính mình không?”
"Tại sao nó lại xuất hiện và tại sao nó lại có hình dạng này? Nhân của nó là gì, quả của nó sẽ ra sao?”
"Đến cuối cùng, cậu càng mạnh mẽ, liền sẽ càng bắt đầu nghi ngờ chuỗi logic của chính mình.”
"Cậu không hiểu, cậu không chấp nhận, cậu bắt đầu tự hỏi…”
“Logic này hợp lý sao?”
“Khi ngày đó đến, chuỗi logic của cậu sẽ sụp đổ.”
Cô gái thanh âm trầm trọng, ngữ điệu vang vọng: "Chỉ có một cách để đối phó với sự sụp đổ của chuỗi logic. Đừng tự hỏi, đừng suy nghĩ, đừng tìm kiếm câu trả lời. Nhưng nếu cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cậu cần phải suy nghĩ, hiểu rõ chuỗi logic của riêng mình và khai thác tiềm năng, giá trị của nó. Và..."
Cô nhìn Tiêu Cẩn Dư vẻ mặt ngẩn ngơ: "Không có người dùng nào có thể nhịn xuống không đi tìm hiểu chuỗi logic của chính mình."
“Bởi vì, nó chính là chính cậu.”
Lạch cạch, cô ta bấm một nút trên chiếc điện thoại màu đen của mình, quay màn hình về phía Tiêu Cẩn Dư và nói, "Cậu xem, những chấm xanh trên màn hình này có nghĩa là vẫn còn những nhân tố logic trôi nổi trong tàu điện ngầm này, là nhân tố logic của Bạch Viện Tử. Anh ta là một người dùng rất mạnh, nhưng chuỗi logic của anh ta đã sụp đổ, vì thế anh ta tự sát."
Tiêu Cẩn Dư nhìn chiếc điện thoại di động màu đen xuất hiện trước mặt.
Ngay lúc cậu đang nhìn chăm chú vào chấm xanh nhấp nháy trên màn hình, bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một chấm sáng nhiều màu nhấp nháy đột ngột từ chiếc điện thoại bay ra.
Đây là cái gì? !
Ngón tay cậu đột nhiên siết chặt, Tiêu Cẩn Dư bình tĩnh ngước mắt lên, nhanh chóng liếc nhìn người phụ nữ tóc ngắn cùng cậu nhóc đội mũ.
Bọn họ không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ họ không nhìn thấy thứ này?
Tiêu Cẩn Dư thần sắc bình thường nhìn màn hình đen, nhưng khoé mắt vẫn luôn chú ý đến điểm sáng nho nhỏ kia. Cậu nhìn thấy nó thong thả bay ra khỏi màn hình điện thoại, rồi đột nhiên tăng tốc bay thẳng về phía cậu!
Thứ này rốt cuộc là gì!
Tiêu Cẩn Dư trong lòng gào thét dữ dội nhưng không dám phát ra tiếng động.
Cậu là người chưa thức tỉnh chuỗi logic. Trước hôm nay, cậu chưa từng tiếp xúc với bất kỳ chuỗi logic nào, cũng chưa từng gặp phải chuyện kỳ lạ nào.
...Ít nhất cho đến khi chắc chắn mẹ mình vẫn an toàn, cậu sẽ không khiến những người dùng này cảm thấy nguy hiểm bất hợp lý, cậu chỉ là một người bình thường!
Ngay trước khi đốm sáng sắp chạm vào trán mình, Tiêu Cẩn Dư đã bình tĩnh nghiêng nghiêng đầu, tránh đi đốm sáng bay về phía mình. Động tác của cậu cực kỳ tự nhiên, như thể bị ngứa nên mới gãi đầu, vừa vặn tránh khỏi quỹ đạo di chuyển của điểm sáng.
May mắn điểm sáng này dường như chỉ hành động theo một trình tự có sẵn, không tự nỗ lực tiếp cận vào giữa hai hàng mày của Tiêu Cẩn Dư. Sau khi cậu né tránh, nó không thay đổi đường bay mà tiếp tục phi về phía trước. Bay thêm được một quãng ngắn, nó bay trở lại chiếc điện thoại màu đen.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong vài giây.
Tiêu Cẩn Dư vẫn luôn nghiêm túc nhìn vào màn hình điện thoại, trong khi hai người còn lại cúi đầu cẩn thận đánh giá cậu.
Vài giây trôi qua.
Bọn họ cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhóc đội mũ: "Anh thực sự không thức tỉnh chuỗi logic a, thật tốt, may mắn lắm."
Tiêu Cẩn Dư mờ mịt ngẩng đầu: "Cái gì?"
Cô gái tóc ngắn cười cười, "Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi vẫn còn điều che giấu. Chúng tôi thực sự không có biện pháp xóa ký ức của một người, nhưng chúng tôi có cách để kiểm tra xem người đó đã thức tỉnh chuỗi logic hay chưa. Hiện tại chúng tôi đã kiểm tra và xác nhận không có bất kỳ nhân tố logic nào còn sót lại trên người cậu. Điều này cũng có nghĩa là cậu không có khả năng thức tỉnh chuỗi logic."
Hóa ra điểm sáng bắt mắt kia chính là một cách để phát hiện các nhân tố logic!
Trái tim đập dữ dội trong lồng ngực. Tiêu Cẩn Dư nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi thật sự không cảm thấy mình đã thức tỉnh chuỗi logic. Nếu các người muốn biết tôi đã thức tỉnh hay chưa hỏi trực tiếp là được rồi, tôi tại sao phải lừa mấy ngươi?"
Cô gái tóc ngắn giải thích: "Người bình thường khi thức tỉnh chuỗi logic xác thực không có gì phải giấu. Ngược lại, phần lớn đều rất vui mừng, hận không thể chiếu cáo thiên hạ, thể hiện năng lực của mình. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng có một số người thận trọng và muốn che giấu năng lực đặc biệt của mình. Nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân chúng tôi gạt cậu trộm làm kiểm tra."
"Lý do thực sự là gì?"
Như thể nhớ ra điều gì đó khủng khiếp, cô gái trong lòng còn sợ hãi nói: "Trước đó tôi đã nói với cậu, chỉ có chuỗi logic mới có thể đánh thức chuỗi logic. Bây giờ chúng tôi đã xác định được cậu tiến vào chuỗi logic của Bạch Viện Tử. Mà chuỗi logic đó chắc chắn đã sụp đổ. Nhưng chúng tôi không thể chắc chắn liệu trước khi Bạch Viện Tử tự sát nó chỉ là sụp đổ đơn thuần hay là đã mất kiểm soát!"
"Mất kiểm soát?"
"Đúng vậy, mất kiểm soát. Sự sụp đổ của chuỗi logic chỉ là người dùng có sự nghi ngờ và bối rối về chuỗi logic của chính mình. Nhưng sự mất kiểm soát của chuỗi logic có nghĩa là người dùng không còn có thể nắm bắt được chuỗi logic này nữa. Nó mất kiểm soát. Đây là một điều cực kỳ nguy hiểm."
Cô trầm ngâm hạ thấp thanh âm "Logic không phải tự nhiên mà có. Đây là quy tắc cơ bản nhất của chuỗi logic. Sau đó, quy tắc thứ hai là €€€€"
"Bất kỳ cá nhân nào xâm nhập vào chuỗi logic mất kiểm soát đều bị coi là đã bị ô nhiễm."
Cậu nhóc đội mũ thần sắc chợt lạnh, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy lạnh lẽo gằn từng chữ một: "Quy tắc thứ ba"
"Kẻ gây ô nhiễm phải bị giết."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro