Chương 2:

Ma giáo nằm trong một sơn cốc tên là Đào Hoa cốc, nơi đây đất đai màu mỡ, cây cối tốt tươi, lương thực đủ để tự cung tự cấp, con đường cung cấp lương thực kia căn bản là vô dụng. Nếu muốn đánh hạ Ma giáo, chỉ có thể tấn công chính diện. Nhưng Đào Hoa cốc có núi cao vây quanh, bốn phía núi non trùng điệp đều là nơi hiểm yếu, trên núi độc xà mãnh thú, đầm lầy nước đọng, cái gì cũng có, hơn hai trăm năm qua, võ lâm chính đạo đã mấy lần tổ chức vây quét, đều bị đánh lui. Thậm chí người Nguyên tiến đánh, dễ dàng lấy được giang sơn Đại Tống, cũng không thể động được đến Đào Hoa cốc

Đại hiệp vốn tưởng rằng tân giáo chủ giết thầy đoạt vị, tả hữu hộ pháp âm mưu phản nghịch, nội bộ Ma giáo hẳn là vô cùng hỗn loạn, là cơ hội tốt. Ai ngờ không nói tới chuyện giao đấu với giáo chủ và hộ pháp, thậm chí ngay cả một tên lâu la cũng chưa gặp được, đã bị các cạm bẫy, cơ quan ở lối vào đánh cho tơi bời tan tác.

Bản thân hắn đúng là còn quá trẻ, quá lỗ mãng. Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi đại hiệp khôi phục tri giác. Ý nghĩ thứ hai là tại sao mình còn chưa chết? Chẳng lẽ được người qua đường hảo tâm cứu giúp? Chắc chắn không thể! Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị đại hiệp gạt phắt. Thôn trang gần với Đào Hoa cốc nhất cũng phải cách vài dặm, làm sao có người chạy đến lối vào Ma giáo mà cứu người? Vậy là hắn bị người của Ma giáo bắt giữ sao? Đại hiệp giật mình, phát hiện trên người không mảnh vải che thân, tâm tình nhất thời tụt dốc cực điểm.

Sư phụ vất vả cực khổ nuôi nấng hắn hơn hai mươi năm, luôn hy vọng hắn có thể vượt trội hơn người, quang diệu sư môn, không ngờ rằng lần đầu xông pha giang hồ lại rơi vào tay Ma giáo. Hôm nay đã bị đối xử như vậy, những việc tiếp theo Ma giáo làm hoàn toàn có thể biết trước, so với chờ bị làm nhục không bằng sớm tự mình kết liễu. Chỉ là... sư phụ... Nghĩ đến bản thân mình còn chưa làm nên việc lớn, đã vì không chịu nổi khuất nhục mà bị ép tự sát, đại hiệp thực sự không cam tâm.

Cách đó không xa truyền đến tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân cẩn thận tiến vào. Đại hiệp nghĩ là người trong Ma giáo, so với ngồi chờ chết chi bằng liều mạng đánh cược một lần, âm thầm vận đủ mười phần công lực, đợi tiếng bước chân tới gần, đột nhiên đánh ra một chưởng, nhưng lại đánh vào khoảng không.

"Ngươi tỉnh rồi." Từ trên đầu truyền đến một giọng nói của nam tử trẻ tuổi, trong trẻo như âm thanh của thiên nhiên. Không biết tại sao, nghe được giọng nói này, từ xuất hiện đầu tiên trong đầu đại hiệp là "quốc sắc thiên hương", sau đó mới bắt đầu luống cuống, từ "quốc sắc thiên hương" này có thích hợp để hình dung nam nhân không nhỉ.

Giọng nói đẹp như thế, không biết là người như thế nào. Dù sao cuối cùng cũng chỉ có một cái chết, có thể nhìn mỹ nhân một lần, cũng coi như là có lời rồi. Đại hiệp mở to mắt, bất ngờ phát hiện nam tử trước mắt không hề có dung mạo như thiên tiên trong tưởng tượng, mà là một thiếu niên gương mặt không xấu chẳng đẹp, đang bưng một chén thuốc đứng bên cạnh hắn. Xung quanh không có người thứ ba, vậy người vừa nói chính là hắn. Đại hiệp cẩn thận đánh giá hắn một chút, phát hiện gọi hắn là "thiếu niên" hình như có chút không ổn lắm —— gương mặt tròn bầu bĩnh của hắn thì đúng là giống trẻ con, nhưng mà dáng người rất cao, phối hợp với thanh âm thuần hậu vừa rồi, có lẽ chỉ là gương mặt thiếu niên, trên thực tế không nhỏ hơn đại hiệp bao nhiêu tuổi. Cách ăn mặc của hắn xem ra giống như hạ nhân làm việc trong gia đình giàu có, một thân quần áo vải thô màu xanh đen đã hơi bạc màu, nhưng rất sạch sẽ, tới gần còn có thể ngửi được mùi thơm như ánh mặt trời, cùng với mùi hương ngan ngát từ chén thuốc, lại có một cảm giác ấm áp khó nói thành lời.

Hắn rốt cuộc là ở nơi nào? Đại hiệp nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình ở trong một kho củi, dao bổ củi, sọt tre tùy ý vứt khắp nơi, trên tường treo áo tơi, mũ rộng vành, rõ ràng là một nơi cũ nát, nhưng lại giống như vì để chăm sóc người bệnh, cố ý quét dọn qua. Thứ đặt dưới thân bề ngoài giống như một chiếc giường thoải mái, thật ra chỉ là một đống củi trải nệm lên trên, vết thương đã được xử lí cẩn thận. Đại hiệp hơi cựa mình muốn ngồi dậy: "Đây là đâu?"

Thiếu niên một tay bưng bát, một tay đỡ vai đại hiệp, để hắn dựa vào người mình, vô cùng điêu luyện mà cuộn chăn màn thành một cái gối tựa, để đại hiệp dựa nửa thân trên: "Ma giáo..."

Đại hiệp trong lòng cả kinh.

"...Kho củi."

Trái tim đại hiệp đã vọt lên cổ họng lại quay về chỗ cũ —— căn cứ theo những lời đồn đại xấu xa mà hắn nghe được trên giang hồ về Ma giáo, nếu như bị Ma giáo bắt giữ, chắc chắn phải nhốt trong địa lao, nghiêm hình tra tấn, phải giam lỏng rồi dùng đủ cực hình nhục nhã, tuyệt đối không phải chỉ để trong kho củi. Xem ra tuy là lọt vào Ma giáo, cũng là được người hảo tâm cứu giúp. Đại hiệp không khỏi cảm thấy may mắn, bản thân mình trọng thương chưa khỏi, cái đánh vừa rồi là đánh vào không khí, nếu không chẳng phải là lấy oán trả ơn với ân nhân cứu mạng của mình hay sao? Nhưng hắn không biết khi đó hắn nhắm mắt, thiếu niên thấy hắn làm loạn, nhoáng một cái đã lùi lại năm bước có thừa, khó khăn lắm mới tránh được một kích phát toàn lực của hắn, mà chén thuốc trên tay lại không sánh ra ngoài một giọt nào.

"Đại hiệp ca ca!" Bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân nhảy nhót và giọng nói thanh thúy của tiểu cô nương. Đại hiệp còn chưa nhìn rõ người tới, chỉ nghe thấy "AAAAAA" một tiếng sợ hãi.

Thiếu niên lấy quần áo qua, đắp kín toàn thân đại hiệp: "Có thể vào rồi."

Cửa lớn ló ra một cái đầu nhỏ, một đôi tay thô ráp sưng đỏ như củ gừng che một cái miệng không cần phải che, cặp mắt đáng lẽ phải che thì lại mở to tròn, vậy mà lại là cô bé ăn mày đại hiệp đã gặp ở quán trà. Nàng giờ đã thay một bộ quần áo nha hoàn bằng vải thô, đầu tóc bù xù đầy rơm, đã đổi thành một đôi búi tóc, bùn dính trên mặt đã lau chùi sạch sẽ, gương mặt rỗ càng lộ ra vô cùng thê thảm. So sánh hai người với nhau, đại hiệp lập tức cảm thấy thiếu niên kia thực sự là thanh tú động lòng người.

"Đại hiệp ca ca đừng sợ, đây là đệ đệ của ta, ta không tiện ở bên thay thuốc cho ca ca, nên để đệ ấy đến giúp." Tiểu nha hoàn nhảy đến bên cạnh đại hiệp, thấy đại hiệp nhìn mình chằm chằm, "Giả vờ bị què sẽ dễ kiếm tiền hơn."

Chắc là con cái nhà nghèo, người nhà không may gặp biến cố, không thể không bán mình làm nô bộc, vốn tưởng rằng được làm công cho gia đình giàu có, ai ngờ vào nhầm Ma giáo. Vì thế tiểu cô nương này còn phải ra ngoài ăn xin, muốn sớm ngày chuộc thân cho hai tỷ đệ. Nhưng bọn họ ở Ma giáo, sao có thể muốn đến là đến, muốn đi là đi? Chỉ sợ vừa nhắc tới chuộc thân, hai tỷ đệ này cũng sẽ bị giết người diệt khẩu. Đại hiệp ngay lập tức biên ra cho hai tỷ đệ không quen trước mặt một đoạn thân thế bi thảm, thầm hạ quyết tâm lúc mình rời đi nhất định phải cứu hai bọn họ theo cùng, căn bản không để ý tới Ma giáo là kẻ thù chung của võ lâm, từ trước đến nay ở nơi đầu sóng ngọn gió, làm sao có thể tùy ý để nha hoàn chạy đến thị trấn cách đó vài dặm.

"Là các người cứu ta sao? Ơn cứu mạng suốt đời không quên, nhưng nơi này không thích hợp ở lâu, chỉ sợ liên lụy hai người..." Nếu để người khác phát hiện bọn họ che giấu nhân sĩ võ lâm tiến đánh Ma giáo, e là cả ba người không ai sống được. Đại hiệp không thể làm hại ân nhân cứu mạng của mình, hơi cử động muốn ngồi dậy, vừa dùng lực một chút liền cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã vào trong lòng thiếu niên.

"Huynh vẫn là ở lại chỗ này đi." Tiểu nha hoàn vén lại y phục cho hắn, tiếp lấy chén thuốc từ tay thiếu niên, không nói câu nào liền đút từng muỗng vào miệng đại hiệp.

Thuốc vừa đắng vừa tanh, nhưng dù sao cũng là ý tốt của người ta —— có trời mới biết hai hạ nhân thấp hèn này đã phải hao phí bao nhiêu công sức mới có thể cho hắn được chén thuốc này. Đại hiệp rất hổ thẹn mình đường đường là một đại hiệp khách, vậy mà dũng khí uống một chén thuốc cũng không có, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Cuối cùng vẫn là thiếu niên hiểu lòng người, thấy đại hiệp cau mày, nhận lấy chén thuốc một hơi đút hết cho hắn: "Ca ca đừng lo liên lụy chúng ta. Nơi này dù sao cũng chỉ là kho củi, trừ tỷ đệ chúng ta ra, sẽ không có ai vào đâu."

Nghe được từ "ca ca" này, tiểu nha hoàn chấn động đến nỗi toàn thân nổi da gà.

"Chỗ này dù sao cũng là Ma giáo, muốn ra ngoài không dễ, không bằng trước dưỡng thương cho tốt rồi nói sau được không?"

Đúng vậy, hắn ra ngoài không dễ, ngươi ra ngoài còn không dễ sao? Tiểu nha hoàn bĩu môi.

"Tuy là chỉ có chút cơm thừa canh cặn để ăn..."

"Cơm thừa canh cặn" ngươi làm cũng chỉ có hắn dám ăn. Tiểu nha hoàn khóe miệng hơi kéo xuống.

"Thuốc cũng là hái từ trên ngọn núi gần đây, muốn khôi phục cần phải có chút thời gian."

Đúng rồi đó, thuốc đều là hái trên núi —— là hái từ vườn thuốc của Quỷ y đó! Tiểu nha hoàn vừa như đồng ý mà ngẩng đầu, thấy đại hiệp nhìn mình, mới nhanh chóng đổi thành khuôn mặt tươi cười: "Khi ta bị bắt nạt, ca ca đã giúp ta, ta làm vậy cũng là có ơn tất báo thôi."

Trên đời này còn có thiên lý, báo ứng hay sao? Đại hiệp không nghĩ tới mấy ngày trước bản thân nhất thời có lòng tốt, cho cô bé ăn mày kia hơn mười văn tiền, vậy mà đến hôm nay có thể bảo toàn cả tính mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro